Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 199-4: Đại kết cục (hạ) Váy cưới của em

Editor: Đại gia mì hảo hảo

Mặc dù Tiếu Bảo Bối biết hiện giờ còn chưa có chứng cớ để xác định người phụ nữ kia là người trong lòng Kiều Trác Phàm.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, người phụ nữ kia xuất hiện tại thời điểm hết sức nhạy cảm.

Hơn nữa, từ sau khi người phụ nữ kia xuất hiện, Kiều Trác Phàm liền bắt đầu trắng đêm không về, rút ngắn một nửa thời gian ở cùng cô.

Điều này khiến Tiếu Bảo Bối nếu không hoài nghi người phụ nữ này, thì thật khó!

Nhưng như vậy Tiếu Bảo Bối còn lo lắng hơn. . .

Trước kia Thẩm Niệm Cẩm đã từng nói, cho tới cuối cùng thì người phụ nữ kia cũng không biết chuyện Kiều Trác Phàm thầm mến cô ta. Một khi cô ta biết thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Phải biết rằng nếu đối tượng là người đàn ông ưu tú như Kiều Trác Phàm thì thật khó không có người phụ nào muốn yêu. Nhìn lại Tiếu Bảo Bối cô chẳng phải sẽ biết hay sao?

Nếu chuyện năm xưa Kiều Trác Phàm thầm mến người phụ nữ kia bị cô ta biết được, Tiếu Bảo Bối thật sự không tìm ra lý do để cô ta cự tuyệt hoặc không yêu thích Kiều Trác Phàm.

Một khi như vậy, nam nữ chính lên sàn thì làm gì còn đất diễn cho nữ phụ như Tiếu Bảo Bối cô.

Tiếu Bảo Bối nằm ở trên giường cả đêm suy nghĩ về vấn đề này, nhưng cũng chưa nghĩ ra đáp án mà mình muốn.

Càng nghĩ càng bực bội thì Kiều Trác Phàm trở lại. Dù trên người anh có mùi rượu thì Tiếu Bảo Bối cũng không chán ghét. Nhưng Kiều Trác Phàm cũng không biết là trên người anh còn có mùi nước hoa thoang thoảng, điều này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Tiếu Bảo Bối bộc phát giận giữ.

Sau khi mang thai, cô không hề dùng bất kì loại mỹ phẩm hay nước hoa nào, mà sau này dầu gội có mùi thơm nồng cũng sẽ không. Mà hiện giờ trên người Kiều Trác Phàm lại có mùi nước hoa thì chắc chắn không phải của Tiếu Bảo Bối cô.

Kiều Trác Phàm mang theo mùi của người phụ nữ khác về nhưng lại làm như không có chuyện gì xảy ra, về đến nhà còn đòi giở trò với cô thì làm sao có thể chịu được!

"Tiếu Bảo Bối, em thật quá đáng!" Vốn tâm trạng của Kiều Trác Phàm hôm nay đã không tốt, hiện giờ lại bị Tiếu Bảo Bối nói như thế thì bắt đầu có chút tức giận. Cô nhóc này này hiện tại không những nhanh miệng trêu tức người khác, giờ lại đem ra đối phó với anh?

Điều này khiến Kiều đại gia cảm thấy mình lòng tốt của mình bị coi là lòng lang dạ thú mất rồi!

Nếu là trước kia, Tiếu Bảo Bối dám nói lời chọc giận anh như vậy, chắc chắn anh sẽ lột sạch cô nhóc này, sau đó tét mông cho hả giận. Cuối cùng mới kéo cô lên giường trừng trị tốt một phen! Để cho cô biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói.

Tiếc là hiện giờ Tiếu Bảo Bối đang có thai, Kiều Trác Phàm không thể làm ra loại chuyện này, cuối cùng anh chỉ có thể thở phì phò giật lấy áo khoác của mình đi ra ngoài.

Nghe thấy cửa phòng ngủ bị đóng sầm một cái, Tiếu Bảo Bối cảm thấy một trận lạnh lẽo bao vây khắp người.

Kiều Trác Phàm, “người” của anh trở lại, nên anh hiện tại liên tục quát tôi, cũng trở nên keo kiệt sao. . .

Chỉ tiếc, lúc này Kiều Trác Phàm đã rời đi. Không ai trả lời câu hỏi này của Tiếu Bảo Bối. Chỉ có lệ nóng, chậm rãi nối đuôi nhau trượt từ khóe mắt của cô xuống. . .

-- đường phân cách --

"A Vĩ tiên sinh, anh có biết chuyện gì xảy ra hay không?" Tập đoàn Tiếu thị bên này, những người vào phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối từ sáng tới giờ đều cảm thấy không khí hôm nay có chút quỷ dị.

Bên trong phòng làm việc vẫn luôn có sự kết hợp tuyệt vời, đáng ra khiến mỗi người bước vào đều có cảm giác như tắm gió xuân. Nhưng hôm nay ai sau đi ra đều cảm thấy không khí bên trong phòng làm việc rất kém, sắp bao phủ toàn bộ Tiếu thị rồi.

Có nhiều người tò mò đã đi tìm A Vĩ để hỏi thăm. Phải biết rằng ở Tiếu thị, A Vĩ chính là tinh anh nghèo phấn đấu trong phim truyền hình lúc 8 giờ, rất chú ý đến bát quái. Cho nên dù công ty có một gợn gió thổi lay cỏ, thì anh cũng là người biết đầu tiên.

Đây cũng là lý do tại sao bọn họ đi hỏi A Vĩ.

Tiếc rằng chuyện hot lần này A Vĩ chỉ nhún nhún vai, tỏ rõ mình cũng không biết. Nhưng nếu biết, A Vĩ cũng không bỏ qua cơ hội khó gặp để châm chọc sau lưng Kiều Trác Phàm, đây còn là cơ hội ngàn năm có một để gần gũi với các nhân viên viên khác nhanh hơn.

Chỉ tiếc, A Vĩ thật sự không biết hôm nay hai người này gặp phải chuyện gì.

Từ sáng nay lúc anh ta đến biệt thự đón hai người, thái độ của họ đều rất lạnh lẽo! Điều này khiến A Vĩ sầu hỏng.

Các người cảm thấy ông chủ gây gổ với bà chủ không có gì đáng ngại?

Không hề nha!

Phải biết, hiện tại A Vĩ là người duy nhất đi theo bên cạnh hai người. Còn phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao của bọn họ, tâm hồn thiếu nữ thủy tinh của A Vĩ cũng sắp bể tan tành ra rồi.

Còn tiếp tục như vậy nữa, A Vĩ cảm giác bản thân mình bị kẹp ở giữa, rất khó sống sót T.T. . .

"A Vĩ, cút vào đây cho tôi!" A Vĩ đang định cùng vài người bạn nhỏ châm chọc hoàn cảnh éo le hiện tại của chính mình thì anh nghe thấy tiếng của Kiều Trác Phàm truyền tới từ tai nghe.

Lập tức, anh vội vàng vẫy tay từ biệt người bạn nhỏ của mình, trưng ra bộ mặt uất ức chậm rãi bước vào phòng làm việc.

"A Vĩ, cậu đi gọi tất cả các quản lý cấp cao đến đây cho tôi. Những thứ này bị làm sao đây? Tôi lãnh đạo tập đoàn cho tới không nuôi phế nhân (ý nói những người không có tác dụng) ăn không ngồi rồi!" A Vĩ vừa vào phòng làm việc đã được nghênh đón bằng một tràng tức giận.

A Vĩ đang định gật đầu đáp ứng, dù sao Kiều đại gia nổi giận thì rất đáng sợ. A Vĩ hiện tại chỉ muốn làm cho xong bổn phận của mình, miễn lại gánh một thúng tai họa. Ai nghĩ tới lúc này A Vĩ lại nghe thấy những lời này: "A Vĩ, nói cho ông chủ của anh biết, muốn quát tháo răn đe chủ quản cao cấp của các người thì vẫn nên trở về địa bàn cả các người thì hơn. Xử lý chuyện cá nhân ở chỗ của người khác thì có chút không thích hợp!"

A Vĩ nghe xong lời này, thì ngay sau đó mang theo gương mặt khổ qua nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.

Không sai, lời nói vừa rồi chính là do Tiếu Bảo Bối nói với anh. Mà “ông chủ” trong miệng Tiếu Bảo Bối chính là chỉ Kiều Trác Phàm!

Tiếu Bảo Bối không thấy A Vĩ bên kia phản ứng lại, vừa ngẩng đầu liền phát hiện anh ta đang nhìn cô, sau đó cô nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi truyền lời nhanh một chút!"

Lần này, A Vĩ chỉ có thể mang gương mặt nhăn nhúm như trái khổ qua nghiêng đầu nói với Kiều Trác Phàm: "Kiều thiếu, phu nhân dặn rằng không thể xử lý các quản lý cấp cao ở đây!"

Kiều Trác Phàm bên này giả bộ giống như mới nghe được thông tin này, nhìn về phía A Vĩ nói: "Vậy cậu nói cho cô ấy biết, ông đây thích làm việc ở đâu thì sẽ làm ở đó! Ai cũng không thể ngăn cản được!"

A Vĩ bên kia nghe thấy Kiều Trác Phàm nói như vậy, liền quay sang nói với Tiếu Bảo Bối: "Phu nhân, Kiều thiếu nói ngài ấy thích làm việc ở chỗ này!"

Thật ra Tiếu Bảo Bối đã sớm nghe thấy tiếng quát phẫn nộ của Kiều Trác Phàm. Nhưng chỉ là nghe lời này, trong lòng cô vô cùng không vui.

Thấy A Vĩ truyền lại ý tứ đơn giản rõ ràng, cô lại nói: "Anh nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy thích rống giận như vậy tại sao lại không thích Steve Jobs? Cùng Steve Jobs làm việc thì sẽ có tiền!" (ta chém a)

"Kiều thiếu, phu nhân nói anh có thể thích Steve Jobs, cô ấy không ngại!" A Vĩ cảm giác mình cũng sắp bị đôi vợ chồng này làm cho hỏng mất.

Tại sao cùng ở trong một phòng làm việc, tùy tiện thốt ra một câu cũng nghe rõ, tại sao còn muốn anh ta chuyển lời qua lại.

Chẳng lẽ bọn họ không biết hiện tại người mệt nhất chính là A Vĩ anh sao!

Chỉ là dường như Kiều Trác Phàm căn bản không nhận ra A Vĩ sắp hỏng mất, lại tiếp tục lẩm bẩm muốn A Vĩ chuyển lời: "Cậu nói cho cô ấy biết, tôi không thích đàn ông!"

"Phu nhân, Kiều thiếu nói anh ấy thích phụ nữ, thích nhất chính là ngài đó!" Lúc A Vĩ nói lời này, anh ta thấy Kiều Trác Phàm liếc nhìn anh một cái.

Vốn là, anh ta còn tưởng Kiều Trác Phàm sẽ mắng anh tự tiện thay đổi ý tứ của mình. Nhưng sau đó A Vĩ phát hiện ra Kiều Trác Phàm cũng chỉ nhìn anh ta một cái, sau đó không nói gì.

Hiển nhiên, anh đã đồng ý cách nói vừa rồi của A Vĩ?

Thấy được phản ứng của ông chủ, A Vĩ lại quay về phía Tiếu Bảo Bối trưng ra lời thế son sắt. Được rồi, lúc này A Vĩ cảm thấy mình biến thành thần Cupid. Anh ta cảm thấy chính anh ta là người trời cao phái xuống cứu vớt chuyện tình cảm của Kiều Trác Phàm, anh ríu rít. . .

Nhưng người sau khi nghe lời này của A Vĩ vẻ mặt trở nên nặng nề: "Anh nói cho anh ấy biết, anh ấy đã thích người khác rồi!"

Lời này vừa nói đã khiến A Vĩ và Kiều Trác Phàm đều ngây ngẩn tại chỗ.

Trùng hợp đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Tiếu Bảo Bối vang lên. Kiều Trác Phàm đang định phủ nhận lời nói của cô thì chỉ có thể im lặng chờ đợi.

"Cha, có chuyện gì ạ?" Không đợi A Vĩ tới cầm điện thoại giúp, Tiếu Bảo Bối đã đứng lên cầm lấy ống nghe trả lời.

Không biết đầu dây bên kia Tiếu cha nói chuyện gì mà thấy Tiếu Bảo Bối chu miệng nhỏ lên: "Phải đi sao?"

Mà A Vĩ chú ý thấy Kiều Thiếu sau khi nhìn nét mặt này của Tiếu Bảo Bối, môi mỏng mím thành một đường.

Hiển nhiên, vị gia nào đó hiện đang lo lắng không biết Tiếu Bảo Bối muốn đi đâu, có mang anh theo hay không!

Đừng hỏi vì sao A Vĩ lại biết! A Vĩ sẽ nói với bạn rằng không có khả năng đọc suy nghĩ thì không làm được công việc của anh đâu!

"Được rồi! Con qua ngay. . ." Tiếu Bảo Bối nói xong lại nói nhỏ vài chuyện cùng cha Tiếu.

Đợi đến khi cô đặt ống nghe xuống liền thấy Kiều Trác Phàm đang nhìn cô chằm chằm, không hề né tránh ánh mắt giống như đang chờ đợi điều gì.

Được rồi, Kiều Trác Phàm chỉ là tạm thời giận dỗi. Ai bảo trên thế giới này chỉ có một Tiếu Bảo Bối?

Nếu chọc người ta bỏ đi, đến lúc đó anh đi đâu tìm ra thêm một Tiếu Bảo Bối nữa chứ? Cho nên, mặc dù anh vẫn còn giận cô nhưng vẫn nỗ lực tìm cơ hội giảng hòa với cô.

Mà nội dung cuộc điện thoại của Tiếu Bảo Bối cùng cha Tiếu vừa rồi chính là một cơ hội dành cho Kiều Trác Phàm.

Kiều Trác Phàm đang suy nghĩ liệu Tiếu Bảo Bối có gọi anh hay không. Nếu như có, anh liền thuận tay đẩy thuyền, để hai người lại hòa hảo.

Nhưng ai biết, Tiếu Bảo Bối chỉ nhìn anh một cái, miệng nhỏ lập tức vểnh lên. Bộ dáng kia giống như hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn dẫn anh ra ngoài đúng không?

Lần này, có chút không chịu được, Kiều Trác Phàm dứt khoát nói: "A Vĩ, cậu hỏi xem cô nhóc không có lương tâm kia muốn đi đâu?"

Thật ra thì Kiều Trác Phàm có chút lo lắng rằng mình sẽ bị bỏ lại. Có thể thấy được Tiếu Bảo Bối ngay cả bậc thang nhỏ xíu cũng không chịu cho anh, anh cũng không biết dấu mặt vào đâu. Cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ đặt hi vọng lên người A Vĩ.

Vốn là đã truyền lời hơn nửa ngày, cuối cùng bị một cuộc điện thoại chấm dứt, A Vĩ cảm thấy nhiệm vụ lần này đã hoàn thành một cách tôt đẹp.

Nhưng bây giờ, anh lại nghe thấy Kiều Thiếu hỏi anh như thế, A Vĩ lập tức chớp mắt vô tội nhìn Kiều Trác Phàm giống như là muốn chứng thực câu hỏi: Còn phải chơi?

Kiều Trác Phàm chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái: Chơi, sao lại không chơi! Không chơi nữa, vợ tôi đang muốn chạy theo người khác kìa!

Lấy được đáp án chắc chắn từ Kiều Trác Phàm, A Vĩ bên này chỉ có thể xoay người hỏi Tiếu Bảo Bối: "Kiều thiếu hỏi phu nhân, có phải là muốn ra ngoài hay không?"

Chỉ là lần này, Tiếu Bảo Bối cũng không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại A Vĩ: "Anh A Vĩ, anh xem tôi giống như người không có lương tâm sao?"

Vừa nghe thấy câu hỏi của Tiếu Bảo Bối, A Vĩ lập tức ngây ngẩn cả người.

Vấn đề này anh phải trả lời thế nào? Nói không, chẳng phải là đánh vào mặt ông chủ Kiều Trác Phàm sao? Nhưng nói phải, A Vĩ cảm giác mình không nói ra lời trái lương tâm như vậy.

Trong tình thế khó xử, A Vĩ vội vàng nhìn về phía Kiều Trác Phàm, sử dụng ánh mắt cầu cứu.

Chỉ là lúc này, ngay cả bản thân mình còn khó bảo toàn thì sao Kiều Trác Phàm còn có sức lực để cứu anh?

Lần này, A Vĩ thật sự lo lắng.

Tuy nhiên kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, A Vĩ thấy rất hợp lý.

Bây giờ ở Kiều gia, phải xem lời nói của ai là lớn nhất. Mà Kiều Trác Phàm mặc dù là chủ gia đình, bất đắc dĩ bây giờ lại đang đối nghịch với người phụ nữ mà anh sủng ái nhất.

"Không, ngài cực kỳ có lương tâm!" A Vĩ cười trái lương tâm. . .

Kiều Trác Phàm bên kia trực tiếp ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ!

Từ miệng A Vĩ lấy được câu trả lời mình hài lòng, Tiếu Bảo Bối nói: "Ừ, nếu anh đã nói như vậy, tối nay tôi sẽ dẫn anh tới một hơi vô cùng thú vị!"

Chỉ là sau khi Tiếu Bảo Bối nói lời này, A Vĩ cảm thấy một đạo ánh mắt oán niệm sâu sắc bám chặt lên người anh.

Lúc này A Vĩ mới ý thức được vừa rồi Tiếu Bảo Bối ở đâu đối tốt với anh? Nha đầu kia, thật ra đang gài bẫy anh.

Hiện tại A Vĩ anh đã rơi vào bẫy của Tiếu Bảo Bối, không biết làm cách nào để thoát ra.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối nói muốn dẫn anh đến nơi vô cùng thú vị. A Vĩ thật sự không có quyền cự tuyệt. Chưa kịp cự tuyệt, A Vĩ lại cảm thấy ánh mắt ai oán từ bên cạnh, thật sự sắp bức anh điên rồi!

Cuối cùng, A Vĩ chỉ có thể bất đắc dĩ cầu cứu Tiếu Bảo Bối: "Ông chủ của tôi không muốn cho tôi đi!" Ẩn ý là: Bà nội trẻ ơi, ngài tha cho tôi đi! Ngài cứ nói như vậy nữa thì "tiểu nhân" đây sẽ phải bỏ mạng dưới thiết quyền của Kiều thiếu đấy.

"Ông chủ của anh là củ hành hay củ tỏi? Đừng để ý đến anh ta, đến lúc đó chúng ta không cần thông báo cho anh ta là được rồi!" Tiếu Bảo Bối nói xong liền tiếp tục cúi đầu sửa sang văn kiện.

Mà đoán chừng cô không biết, lời cô vừa nói kia khiến người A Vĩ mọc ra ngàn lỗ thủng. Mà những lỗ kia đều do ánh mắt sắc như dao của Kiều Trác Phàm đâm tới.

Dưới tầm mắt cực kỳ không vui của Kiều Trác Phàm, A Vĩ định lặng lẽ lui ra ngoài, trốn khỏi căn phòng làm việc nồng nặc mùi thuốc súng này cho hai người bọn họ tiếp tục chiến đấu.

Ai biết khi anh sắp rời khỏi phòng, âm thanh của Tiếu Bảo Bối dặn dò từ phía sau: "Đúng rồi anh A Vĩ, nhớ mặc đẹp một chút, đến lúc đó tôi sẽ khoác tay anh đi!"

Tiếu Bảo Bối có thể không có cảm nhận được, sau lời nói của cô, trên người A Vĩ liên tếp bị đâm thêm mấy nhát. . .

Cuối cùng, A Vĩ chỉ có thể tìm mọi cách để đi ra ngoài tránh ánh mắt ai oán của ai đó: Ô ô, vì sao luôn là tôi chịu trận. . .

-- đường phân cách --


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương