Hôn Nhân Bạc Tỉ
-
Chương 17: Đơn phương
Trong tiếng nhạc xập xình, trong ánh đèn mờ ảo, trong khung cảnh lộn xộn ở nơi đây. Quỳnh Hoa cùng Diễm My ngây ngất nhảy múa, lần đầu tiên cô có cảm giác mình được thoát ra thật sự khỏi con người mình trước đây. Chai Chivas đã uống gần một nửa, hai người bỗng nhìn nhau cười xoà. Một lần nữa Quỳnh Hoa lại tiếp tục đưa ly rượu của mình lên và nói.
“Nào, uống tiếp, chúc mừng cho sự thành công này của chúng ta”
Diễm My nghe vậy thì không thể không nhịn được cười, ghét sát tai cô và hét to.
“Diễn viên quần chúng mà là một sự thành công sao?”
“Cứ coi là như vậy đi, tao khác mày mà”
“Được rồi, cheers”
“Uống hết nha mày”
“Tao say lắm rồi Rose ơi”
“Yên tâm, tao sẽ đưa mày về nhà đêm nay”
“Tao thấy, mày còn say hơn tao rồi đấy”
Diễm My liếc mắt nhìn cô nói giọng khàn khàn. Sau đó rất nhanh tiến về phía trước và bảo.
“Tao vào nhà vệ sinh, mày ngồi đấy đợi tao nha”
Khoát khoát tay cô đáp lại.
“Đi đi, nhanh”
Trong lúc chờ Diễm My cô vẫn tiếp tục uống, quán bar khiến cho cô nhớ tới Tuấn Anh, lúc say sao cô thấy bản thân mình yếu đuối quá, muốn gọi cho anh một lần, muốn gặp anh một lần và nói cô nhớ anh. Cầm điện thoại của mình trên tay cô do dự vô cùng, trái tim của cô nói cứ gọi cho anh đi, lý trí lại bảo hãy dừng lại. Quỳnh Hoa cứ tự đấu tranh với chính mình, đưa điện thoại ra trước mắt, hít một hơi thật sâu, cô lẩm nhẩm.
“Chỉ một lần này thôi nhé”
Tiếng chuông vang lên ngân dài trong lạnh lẽo, cô chợt tỉnh thức, mở to mắt ôm đầu suy nghĩ.
“Chết rồi, mình đang làm gì thế này? Mày điên à Hoa. Không được”
Sau đó, lấy tay ấn kết thúc cuộc gọi đồng thời tắt nguồn luôn, cô ném điện thoại xuống bên ghế, bỗng ôm mặt khóc nức nở, một giọng nói vang rất ấm áp làm cô tò mò ngước nhìn.
“Cô đang khóc sao?”
Lê Đình Long cầm ly rượu trên tay thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn cô có chút thương xót nhẹ thở dài. Quỳnh Hoa nhìn thấy người lạ lại còn rất tự nhiên đến bàn của mình có chút không thoải mái, không hài lòng nên đánh đá lên tiếng.
“Anh là ai?”
“Tôi là Long”
“Tại sao lại ngồi đây”
“Vì…tôi thích”
“Ơ trời, lần đầu tiên trên đời tôi gặp một thể loại người thần kinh như anh đó, anh biết không? Tôi không quen anh, anh đi ra đi”
“Cô không quen tôi nhưng mà tôi quen cô đấy”
“Tầm thường”
“Cô nói sao?”
“Tôi nói cách cua gái của anh thật tầm thường, cái chiêu này anh xài với bao nhiêu người rồi, đối với tôi cần có sự đổi mới và sáng tạo hơn”
“Này cô gái, cô đang nghĩ gì vậy?”
Quỳnh Hoa nhăn trán nhìn người trước mặt chỉ tay cười khẩy. Bướng bỉnh nói.
“Lại còn giả bộ ngây thơ con nai tơ, chị đây tuy đẹp nhưng không dễ ăn đâu à”
“Cô bé à, cô say rồi”
“Tôi say ư? Tôi có say cũng nhìn ra được bộ mặt thật của anh. Anh nhìn lại anh đi, từ trên xuống dưới đều không nhìn được điểm nào, là đàn ông mà đầu tóc vuốt gel bóng loáng, mùi thơm thì nồng nặc, lại còn bận áo màu mè hoạ tiết. Thật chẳng giống ai. Tôi không có nhu cầu gì với anh đâu, mau rời khỏi đây đi. Tôi dị ứng cái hương nước hoa này lắm”
Lê Đình Long nghe cô chửi một tràng xa xả vào mặt mình thì muốn ù hết hai lỗ tai, bật cười lên tiếng.
“Nhu cầu? haha, Cô đúng là đầu óc đen tối à. Hay là…?”
Quỳnh Hoa nhìn gương mặt anh lúc này nham nhở thì không nhịn được tức giận tháo giày cao gót của mình ra chỉ về phía anh, người hơi lảo đảo, nói giọng lè nhè.
“Này anh kia, tôi không khách sáo với anh đâu nha.Trên đời này tôi ghét nhất là mấy thằng đàn ông dê xồm, đồi bại, mất nhân cách trầm trọng như anh đấy”
Lê Đình Long thấy cô như vậy vẫn chưa muốn đi, tiếp tục trêu ghẹo.
“Giày này có vẻ cao đấy, là nghệ sĩ phải tập đi giày cao gót nhiều vào. Rất tốt”
“Đừng nhiều lời nữa, đi hay không đi. Tôi không kiềm chế được thêm đâu”
Đúng lúc này Diễm My từ xa đi tới hốt hoảng bối rối nắm lấy tay cô, giật chiếc giày lại về phía mình rồi la to.
“Rose mày làm cái gì vậy hả?”
“Tao phải trừng trị anh ta, tên thối tha đi gạt tình phụ nữ”
“Cái gì mà gạt tình chứ? Anh ấy là….”
“Anh ấy là ai? ủa mày có xem chương trình người ấy là ai à?”
Quỳnh Hoa quay sang Diễm My cười như không cười, rồi lại cao giọng.
“Tao đang yêu thích chương trình đó lắm, fan A Xìn nè”
“Thôi đủ rồi, mày bớt điên đi, mau ngồi xuống cho tao”
“Mày cứ yên tâm, tao sẽ bảo vệ mày”
Diễm My lấy hết sức đẩy cô ngồi xuống, mang lại giày cao gót vào chân cho cô, rồi lắp bắp cúi đầu nói với Lê Đình Long.
“Thật xin lỗi anh nhé, cậu ấy say quá rồi”
“Không sao, nhưng mà lần sau chú ý. Dù sao các cô cũng là diễn viên của công ty CTF chúng tôi. Nên cẩn trọng trong việc giữ hình tượng.”
“Dạ, tôi hiểu rồi
Để tôi đưa bạn tôi về”
“Cũng trễ rồi, tôi sẽ chở hai người về”
Trên đường đi Quỳnh Hoa vẫn tiếp tục lải nhải về cái tên đáng ghét cô gặp hôm nay ở quán bar khiến cho Diễm My và Đình Long không thể không buồn cười, cho tới chung cư của cô, Diễm My nhìn anh và nói.
“Thật ngại quá, cảm ơn anh, tổng giám đốc”
“Không có gì, dẫn cô ấy lên phòng, cho cô ấy uống nước rồi đi ngủ sớm. Ngày mai cô ấy có lịch thực tập tại công ty”
“Uả vậy sao ạ, sao không nghe Rose nói gì nhỉ”
“Vì là diễn viên mới nên cần đào tạo thêm một chút, dù chỉ là một vai diễn nhỏ cũng phải nghiêm khắc, đó điều kiện tiên quyết mà công ty đề ra cho các diễn viên trẻ”
“Dạ tôi nhớ rồi ạ, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, anh đi về cẩn thận”
Tạm biệt Lê Đình Long cô dìu Quỳnh Hoa lên phòng, cô tuy uống nhiều nhưng cũng chỉ ngà ngà say chứ không tới mức độ chẳng biết gì như Quỳnh Hoa, vừa tới cửa đã thấy một hình dáng rất quen thuộc đang chờ ở đó, có chút khó chịu cô lại gần và nói.
“Anh chờ cô ấy sao?”
Gia Vỹ vẻ mặt lo lắng khi thấy Quỳnh Hoa uống say như vậy, trong lòng có chút bực bội cất giọng.
“Cô ấy…sao lại uống nhiều thế?”
“Không có gì đâu, vì vui thôi”
“Em mở cửa phòng giúp anh, đưa anh dìu Quỳnh Hoa cho”
“Dạ”
Sau khi đặt cô ngay ngắn trên giường ngủ, anh cẩn thận đắp một chiếc chăn mỏng lên chân cô, giặt một chiếc khăn ấm lau mặt và cổ cô. Diễm My ở bên cạnh thấy vậy thì có chút tủi thân, cô né tránh bằng cách đi ra ngoài đợi. Tuy bản thân cũng đang rất mệt nhưng khi thấy Gia Vỹ cô lại nhanh chóng quên mất mọi mệt mỏi, trái tim yếu đuối lại nhói lên từng hồi đau đớn, vết thương đó dần dần khép lại rồi một lần nữa tan chảy trong sự ấm áp mà anh dành cho người phụ nữ khác.
Cố để mình không khóc, Diễm My lấy tay lên che mặt,ráng không nghĩ đến những hình ảnh vừa diễn ra.
“Em có lẽ cũng uống nhiều rồi, mau nghỉ đi. Anh về trước”
Gia Vỹ nhìn cô từ phía sau nhẹ nhàng lên tiếng, rồi cũng rất nhanh rời đi.
Diễm My bất ngờ chạy theo anh, ôm chầm lấy anh, lạc giọng.
“Anh đừng đi, có được không?Ở lại với em, một chút thôi”
“Em đừng như vậy nữa, đừng có luôn khóc vì anh, anh không muốn”
“Em mặc kệ, em yêu anh. Em đã rất nhớ anh”
Cô vừa nói vừa oà khóc rất to, những giọt nước mắt rơi xuống hối hả ướt đẫm bên vai áo anh, cảm thấy như mọi nỗi ấm ức của mình đều được trút bỏ. Cô đã cố gắng chịu đựng, cố gắng gồng mình, cố gắng giấu hết mọi tâm tư tình cảm đó vào trong, để có thể chấp nhận rằng anh mãi mãi không thuộc về cô.
Nhưng khoảnh khắc này..cô thực sự không làm được!
“Làm thế nào em mới chịu hiểu một điều rằng..đối với anh…em chỉ là một người em gái”
“Không thể thay đổi được sao, không thể thử một lần có em sao”
“Làm như vậy là càng khiến em tổn thương đấy, đừng cố chấp vì anh nữa. Không đáng đâu”
“Đáng mà, điều đó thật sự rất đáng”
Diễm My thất thần nói trong đau khổ, từng câu từng chữ của cô thốt ra như có một điều gì đó giày xéo tận tâm can.
Anh đưa tay mình nhẹ đặt tay cô ra khỏi người, quay lại nhìn cô và nói.
“Anh xin lỗi, nhưng…nếu anh có thể yêu em…anh đã không phải chờ đến bây giờ”
Cô đưa tay mình chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, nghẹn ngào đáp lại.
“Gia Vỹ à, thì ra…khoảng cách xa nhất không phải là từ đại dương này đến đại dương kia, mà là khi anh đứng trước mặt em, em chạm vào gương mặt anh, nhưng anh vẫn không thể..dành cho em, một ánh nhìn trìu mến”
“Anh không muốn Quỳnh Hoa biết chuyện này, anh không muốn cô ấy phải suy nghĩ nhiều hay khó xử. Mong em hãy giúp anh”
Diễm My nghe xong câu nói này thì lại càng đau đớn hét lên.
“Đến giờ phút này mà anh vẫn có thể nhẫn tâm nhắc tới Quỳnh Hoa, anh có thể quan tâm đến cô ấy như vậy, trong khi nước mắt của em thật sự không hề đáng giá với anh một chút nào sao? Hả?. Anh nói đi, sao anh lạnh lùng với em như vậy Gia Vỹ”
Cô đưa tay mình lay lay vào tay anh một cách đầy bất lực và tuyệt vọng.
“Lyly à, anh muốn em hiểu rõ một điều, anh thực sự muốn rõ ràng trong chuyện tình cảm, anh không muốn gieo hi vọng cho người mình không yêu và không muốn gây cho người mình yêu sự thất vọng. Muộn lắm rồi, anh muốn em đi ngủ. Ngày mai tỉnh giấc lại là một cô bé vui vẻ, quên ngày hôm nay đi”
Anh nói xong thì dứt khoát đi thẳng ra khỏi cửa, Diễm My nhìn theo bóng lưng anh khuất dần rồi khụy xuống mặt sàn, khóc như chưa từng được khóc. Từ ngày được anh cứu khi suýt nữa bị hãm hiếp tập thể, cô mới biết sự đen tối khi bước chân vào nghề này là gì, bạc bẽo và đầy những cạm bẫy. Lúc đó Gia Vỹ đã cho cô động lực và sức mạnh để bước tiếp, trong mắt cô anh là ánh dương mùa hạ đầy đẹp đẽ, là tín ngưỡng cao cả nhất, là người mà từ lúc bắt đầu cho tới sau này đối với cô sẽ không có khái niệm phôi phai.
Có lẽ, chỉ những người đã trải qua cảm giác yêu đơn phương một ai đó mới thấm nỗi đau hiện tại của Diễm My, tình yêu này giống như bạn đeo tai nghe và mở nhạc ở âm lượng to nhất, người bên ngoài nhìn thấy thật tĩnh lặng, chỉ có người trong cuộc mới biết ở bên trong đang điên cuồng gào thét những gì?
Yêu thầm một người không phải là điều gì đó đáng sợ, mà cái đáng sợ ở đây chính là yêu người đó tới mức tự tin cũng không còn, mọi giác quan hoàn toàn tê liệt khi nghĩ tới, có thể gọi tắt bằng hai chữ bi kịch.
Tình yêu thật sự là cái gì chứ? Vì cớ gì dù biết rõ không có khả năng cho kết quả vẫn không thể buông tay. Bởi vì yêu thương một người khi ngọt ngào thật sự rất ngọt. Lúc khổ đau…thì..cũng vẫn ngọt!
Đêm nay sẽ là một đêm dài chìm trong bóng tối của Diễm My.
…………………………………………………………….
Ngày mai!
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Quỳnh Hoa từ rất sớm, với tay cầm lấy nhưng rất tiếc không phải điện thoại của mình mà là của Diễm My, cô dụi dụi mắt mệt mỏi khẽ gọi Lyly nhưng không nghe thấy tiếng ai trả lời.
Lăn qua lăn lại vài vòng trên giường cuối cùng cô cũng bật dậy, cầm lấy ly nước có sẵn trên bàn và uống một hơi, đi ra khỏi phòng, cô ngạc nhiên khi thấy Lyly vẫn mặc bộ quần áo tối qua và ngủ trên sô pha, khẽ đập đầu mình một cái cô thật sự chẳng còn nhớ gì, chắc hôm qua hai người đã rất say.
Nghĩ đến đó Quỳnh Hoa tranh thủ làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa và thay quần áo. Sau đó rất nhanh tìm điện thoại của mình và ngạc nhiên tự hỏi.
“Hết pin sao? Sao lại tắt nguồn nhỉ”
Khởi động lại máy, măt cô mở to lẩm nhẩm.
“Vẫn còn đầy”
Có một tin nhắn tới từ công ty CTF, vội vàng mở ra xem.
“8 giờ sáng có buổi thực tập, không được tới trễ”
Đọc đi đọc lại hơn hai lần, nhìn đồng hồ đã hơn 7h30 phút, cô vội vàng vàng ba chân bốn cẳng lập tức đến công ty.
………………………………………………………
Trợ lý Huyền Trang sắp xếp chỉn chu mọi thứ cho buổi chụp hình đầu tiên để quảng bá bộ phim mới “Ngày ấy mình đã yêu” sắp sửa bấm máy. Tuấn Anh cũng đã có mặt để thử đồ và làm tóc, anh rất chuyên nghiệp khi có tác phong làm việc đúng giờ cẩn thận khiến ai ai cũng đều vui mừng và quý mến.
“Tuấn Anh à, cậu uống nước đi trong lúc chờ nữ chính”
“Cảm ơn”
“Bình thường cô ấy rất đúng giờ, để tôi gọi điện thoại lại xem sao”
“Tôi chỉ có 45 phút cho buổi sáng hôm nay”
“Được”
Một lát sau, Huyền Trang quay trở vào với gương mặt xám xịt, nhìn anh dịu dàng nói.
“Tuấn Anh à, Lâm Bích hiện đang không được khoẻ. Có thể dời lại vào ngày kia được không?”
“Tất cả lịch trong tuần này của tôi đều đã kín”
“Vậy bây giờ, anh cho tôi 5 phút để suy nghĩ nhé”
Sau khi bàn bạc với đoàn làm phim, cô lại một lần nữa bước lại gần, vẫn cách nói chuyện ôn nhu và đầy thuyết phục, cô cất giọng.
“Chúng tôi đã quyết định đổi ý tưởng cho buổi chụp hình ngày hôm nay. Chỉ để lộ diện khuôn mặt của nam chính, nữ chính sẽ được lấy bối cảnh từ phía sau. Hình dung ra là hai người sẽ ôm nhau, nữ chính dựa đầu vào vai nam chính, chụp ngiêng mặt tạo sự bí ẩn cho bộ phim. Anh thấy sao ạ?”
“Không tồi, quan trọng ai sẽ là người chụp với tôi”
“Bên phòng thực tập có rất nhiều diễn viên trẻ triển vọng, xinh đẹp. Chúng tôi sẽ lựa chọn một vài người, anh toàn quyền quyết định muốn chụp với ai, được không ạ?”
“Cứ làm như cô nói”
“Nào, uống tiếp, chúc mừng cho sự thành công này của chúng ta”
Diễm My nghe vậy thì không thể không nhịn được cười, ghét sát tai cô và hét to.
“Diễn viên quần chúng mà là một sự thành công sao?”
“Cứ coi là như vậy đi, tao khác mày mà”
“Được rồi, cheers”
“Uống hết nha mày”
“Tao say lắm rồi Rose ơi”
“Yên tâm, tao sẽ đưa mày về nhà đêm nay”
“Tao thấy, mày còn say hơn tao rồi đấy”
Diễm My liếc mắt nhìn cô nói giọng khàn khàn. Sau đó rất nhanh tiến về phía trước và bảo.
“Tao vào nhà vệ sinh, mày ngồi đấy đợi tao nha”
Khoát khoát tay cô đáp lại.
“Đi đi, nhanh”
Trong lúc chờ Diễm My cô vẫn tiếp tục uống, quán bar khiến cho cô nhớ tới Tuấn Anh, lúc say sao cô thấy bản thân mình yếu đuối quá, muốn gọi cho anh một lần, muốn gặp anh một lần và nói cô nhớ anh. Cầm điện thoại của mình trên tay cô do dự vô cùng, trái tim của cô nói cứ gọi cho anh đi, lý trí lại bảo hãy dừng lại. Quỳnh Hoa cứ tự đấu tranh với chính mình, đưa điện thoại ra trước mắt, hít một hơi thật sâu, cô lẩm nhẩm.
“Chỉ một lần này thôi nhé”
Tiếng chuông vang lên ngân dài trong lạnh lẽo, cô chợt tỉnh thức, mở to mắt ôm đầu suy nghĩ.
“Chết rồi, mình đang làm gì thế này? Mày điên à Hoa. Không được”
Sau đó, lấy tay ấn kết thúc cuộc gọi đồng thời tắt nguồn luôn, cô ném điện thoại xuống bên ghế, bỗng ôm mặt khóc nức nở, một giọng nói vang rất ấm áp làm cô tò mò ngước nhìn.
“Cô đang khóc sao?”
Lê Đình Long cầm ly rượu trên tay thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn cô có chút thương xót nhẹ thở dài. Quỳnh Hoa nhìn thấy người lạ lại còn rất tự nhiên đến bàn của mình có chút không thoải mái, không hài lòng nên đánh đá lên tiếng.
“Anh là ai?”
“Tôi là Long”
“Tại sao lại ngồi đây”
“Vì…tôi thích”
“Ơ trời, lần đầu tiên trên đời tôi gặp một thể loại người thần kinh như anh đó, anh biết không? Tôi không quen anh, anh đi ra đi”
“Cô không quen tôi nhưng mà tôi quen cô đấy”
“Tầm thường”
“Cô nói sao?”
“Tôi nói cách cua gái của anh thật tầm thường, cái chiêu này anh xài với bao nhiêu người rồi, đối với tôi cần có sự đổi mới và sáng tạo hơn”
“Này cô gái, cô đang nghĩ gì vậy?”
Quỳnh Hoa nhăn trán nhìn người trước mặt chỉ tay cười khẩy. Bướng bỉnh nói.
“Lại còn giả bộ ngây thơ con nai tơ, chị đây tuy đẹp nhưng không dễ ăn đâu à”
“Cô bé à, cô say rồi”
“Tôi say ư? Tôi có say cũng nhìn ra được bộ mặt thật của anh. Anh nhìn lại anh đi, từ trên xuống dưới đều không nhìn được điểm nào, là đàn ông mà đầu tóc vuốt gel bóng loáng, mùi thơm thì nồng nặc, lại còn bận áo màu mè hoạ tiết. Thật chẳng giống ai. Tôi không có nhu cầu gì với anh đâu, mau rời khỏi đây đi. Tôi dị ứng cái hương nước hoa này lắm”
Lê Đình Long nghe cô chửi một tràng xa xả vào mặt mình thì muốn ù hết hai lỗ tai, bật cười lên tiếng.
“Nhu cầu? haha, Cô đúng là đầu óc đen tối à. Hay là…?”
Quỳnh Hoa nhìn gương mặt anh lúc này nham nhở thì không nhịn được tức giận tháo giày cao gót của mình ra chỉ về phía anh, người hơi lảo đảo, nói giọng lè nhè.
“Này anh kia, tôi không khách sáo với anh đâu nha.Trên đời này tôi ghét nhất là mấy thằng đàn ông dê xồm, đồi bại, mất nhân cách trầm trọng như anh đấy”
Lê Đình Long thấy cô như vậy vẫn chưa muốn đi, tiếp tục trêu ghẹo.
“Giày này có vẻ cao đấy, là nghệ sĩ phải tập đi giày cao gót nhiều vào. Rất tốt”
“Đừng nhiều lời nữa, đi hay không đi. Tôi không kiềm chế được thêm đâu”
Đúng lúc này Diễm My từ xa đi tới hốt hoảng bối rối nắm lấy tay cô, giật chiếc giày lại về phía mình rồi la to.
“Rose mày làm cái gì vậy hả?”
“Tao phải trừng trị anh ta, tên thối tha đi gạt tình phụ nữ”
“Cái gì mà gạt tình chứ? Anh ấy là….”
“Anh ấy là ai? ủa mày có xem chương trình người ấy là ai à?”
Quỳnh Hoa quay sang Diễm My cười như không cười, rồi lại cao giọng.
“Tao đang yêu thích chương trình đó lắm, fan A Xìn nè”
“Thôi đủ rồi, mày bớt điên đi, mau ngồi xuống cho tao”
“Mày cứ yên tâm, tao sẽ bảo vệ mày”
Diễm My lấy hết sức đẩy cô ngồi xuống, mang lại giày cao gót vào chân cho cô, rồi lắp bắp cúi đầu nói với Lê Đình Long.
“Thật xin lỗi anh nhé, cậu ấy say quá rồi”
“Không sao, nhưng mà lần sau chú ý. Dù sao các cô cũng là diễn viên của công ty CTF chúng tôi. Nên cẩn trọng trong việc giữ hình tượng.”
“Dạ, tôi hiểu rồi
Để tôi đưa bạn tôi về”
“Cũng trễ rồi, tôi sẽ chở hai người về”
Trên đường đi Quỳnh Hoa vẫn tiếp tục lải nhải về cái tên đáng ghét cô gặp hôm nay ở quán bar khiến cho Diễm My và Đình Long không thể không buồn cười, cho tới chung cư của cô, Diễm My nhìn anh và nói.
“Thật ngại quá, cảm ơn anh, tổng giám đốc”
“Không có gì, dẫn cô ấy lên phòng, cho cô ấy uống nước rồi đi ngủ sớm. Ngày mai cô ấy có lịch thực tập tại công ty”
“Uả vậy sao ạ, sao không nghe Rose nói gì nhỉ”
“Vì là diễn viên mới nên cần đào tạo thêm một chút, dù chỉ là một vai diễn nhỏ cũng phải nghiêm khắc, đó điều kiện tiên quyết mà công ty đề ra cho các diễn viên trẻ”
“Dạ tôi nhớ rồi ạ, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, anh đi về cẩn thận”
Tạm biệt Lê Đình Long cô dìu Quỳnh Hoa lên phòng, cô tuy uống nhiều nhưng cũng chỉ ngà ngà say chứ không tới mức độ chẳng biết gì như Quỳnh Hoa, vừa tới cửa đã thấy một hình dáng rất quen thuộc đang chờ ở đó, có chút khó chịu cô lại gần và nói.
“Anh chờ cô ấy sao?”
Gia Vỹ vẻ mặt lo lắng khi thấy Quỳnh Hoa uống say như vậy, trong lòng có chút bực bội cất giọng.
“Cô ấy…sao lại uống nhiều thế?”
“Không có gì đâu, vì vui thôi”
“Em mở cửa phòng giúp anh, đưa anh dìu Quỳnh Hoa cho”
“Dạ”
Sau khi đặt cô ngay ngắn trên giường ngủ, anh cẩn thận đắp một chiếc chăn mỏng lên chân cô, giặt một chiếc khăn ấm lau mặt và cổ cô. Diễm My ở bên cạnh thấy vậy thì có chút tủi thân, cô né tránh bằng cách đi ra ngoài đợi. Tuy bản thân cũng đang rất mệt nhưng khi thấy Gia Vỹ cô lại nhanh chóng quên mất mọi mệt mỏi, trái tim yếu đuối lại nhói lên từng hồi đau đớn, vết thương đó dần dần khép lại rồi một lần nữa tan chảy trong sự ấm áp mà anh dành cho người phụ nữ khác.
Cố để mình không khóc, Diễm My lấy tay lên che mặt,ráng không nghĩ đến những hình ảnh vừa diễn ra.
“Em có lẽ cũng uống nhiều rồi, mau nghỉ đi. Anh về trước”
Gia Vỹ nhìn cô từ phía sau nhẹ nhàng lên tiếng, rồi cũng rất nhanh rời đi.
Diễm My bất ngờ chạy theo anh, ôm chầm lấy anh, lạc giọng.
“Anh đừng đi, có được không?Ở lại với em, một chút thôi”
“Em đừng như vậy nữa, đừng có luôn khóc vì anh, anh không muốn”
“Em mặc kệ, em yêu anh. Em đã rất nhớ anh”
Cô vừa nói vừa oà khóc rất to, những giọt nước mắt rơi xuống hối hả ướt đẫm bên vai áo anh, cảm thấy như mọi nỗi ấm ức của mình đều được trút bỏ. Cô đã cố gắng chịu đựng, cố gắng gồng mình, cố gắng giấu hết mọi tâm tư tình cảm đó vào trong, để có thể chấp nhận rằng anh mãi mãi không thuộc về cô.
Nhưng khoảnh khắc này..cô thực sự không làm được!
“Làm thế nào em mới chịu hiểu một điều rằng..đối với anh…em chỉ là một người em gái”
“Không thể thay đổi được sao, không thể thử một lần có em sao”
“Làm như vậy là càng khiến em tổn thương đấy, đừng cố chấp vì anh nữa. Không đáng đâu”
“Đáng mà, điều đó thật sự rất đáng”
Diễm My thất thần nói trong đau khổ, từng câu từng chữ của cô thốt ra như có một điều gì đó giày xéo tận tâm can.
Anh đưa tay mình nhẹ đặt tay cô ra khỏi người, quay lại nhìn cô và nói.
“Anh xin lỗi, nhưng…nếu anh có thể yêu em…anh đã không phải chờ đến bây giờ”
Cô đưa tay mình chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, nghẹn ngào đáp lại.
“Gia Vỹ à, thì ra…khoảng cách xa nhất không phải là từ đại dương này đến đại dương kia, mà là khi anh đứng trước mặt em, em chạm vào gương mặt anh, nhưng anh vẫn không thể..dành cho em, một ánh nhìn trìu mến”
“Anh không muốn Quỳnh Hoa biết chuyện này, anh không muốn cô ấy phải suy nghĩ nhiều hay khó xử. Mong em hãy giúp anh”
Diễm My nghe xong câu nói này thì lại càng đau đớn hét lên.
“Đến giờ phút này mà anh vẫn có thể nhẫn tâm nhắc tới Quỳnh Hoa, anh có thể quan tâm đến cô ấy như vậy, trong khi nước mắt của em thật sự không hề đáng giá với anh một chút nào sao? Hả?. Anh nói đi, sao anh lạnh lùng với em như vậy Gia Vỹ”
Cô đưa tay mình lay lay vào tay anh một cách đầy bất lực và tuyệt vọng.
“Lyly à, anh muốn em hiểu rõ một điều, anh thực sự muốn rõ ràng trong chuyện tình cảm, anh không muốn gieo hi vọng cho người mình không yêu và không muốn gây cho người mình yêu sự thất vọng. Muộn lắm rồi, anh muốn em đi ngủ. Ngày mai tỉnh giấc lại là một cô bé vui vẻ, quên ngày hôm nay đi”
Anh nói xong thì dứt khoát đi thẳng ra khỏi cửa, Diễm My nhìn theo bóng lưng anh khuất dần rồi khụy xuống mặt sàn, khóc như chưa từng được khóc. Từ ngày được anh cứu khi suýt nữa bị hãm hiếp tập thể, cô mới biết sự đen tối khi bước chân vào nghề này là gì, bạc bẽo và đầy những cạm bẫy. Lúc đó Gia Vỹ đã cho cô động lực và sức mạnh để bước tiếp, trong mắt cô anh là ánh dương mùa hạ đầy đẹp đẽ, là tín ngưỡng cao cả nhất, là người mà từ lúc bắt đầu cho tới sau này đối với cô sẽ không có khái niệm phôi phai.
Có lẽ, chỉ những người đã trải qua cảm giác yêu đơn phương một ai đó mới thấm nỗi đau hiện tại của Diễm My, tình yêu này giống như bạn đeo tai nghe và mở nhạc ở âm lượng to nhất, người bên ngoài nhìn thấy thật tĩnh lặng, chỉ có người trong cuộc mới biết ở bên trong đang điên cuồng gào thét những gì?
Yêu thầm một người không phải là điều gì đó đáng sợ, mà cái đáng sợ ở đây chính là yêu người đó tới mức tự tin cũng không còn, mọi giác quan hoàn toàn tê liệt khi nghĩ tới, có thể gọi tắt bằng hai chữ bi kịch.
Tình yêu thật sự là cái gì chứ? Vì cớ gì dù biết rõ không có khả năng cho kết quả vẫn không thể buông tay. Bởi vì yêu thương một người khi ngọt ngào thật sự rất ngọt. Lúc khổ đau…thì..cũng vẫn ngọt!
Đêm nay sẽ là một đêm dài chìm trong bóng tối của Diễm My.
…………………………………………………………….
Ngày mai!
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Quỳnh Hoa từ rất sớm, với tay cầm lấy nhưng rất tiếc không phải điện thoại của mình mà là của Diễm My, cô dụi dụi mắt mệt mỏi khẽ gọi Lyly nhưng không nghe thấy tiếng ai trả lời.
Lăn qua lăn lại vài vòng trên giường cuối cùng cô cũng bật dậy, cầm lấy ly nước có sẵn trên bàn và uống một hơi, đi ra khỏi phòng, cô ngạc nhiên khi thấy Lyly vẫn mặc bộ quần áo tối qua và ngủ trên sô pha, khẽ đập đầu mình một cái cô thật sự chẳng còn nhớ gì, chắc hôm qua hai người đã rất say.
Nghĩ đến đó Quỳnh Hoa tranh thủ làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa và thay quần áo. Sau đó rất nhanh tìm điện thoại của mình và ngạc nhiên tự hỏi.
“Hết pin sao? Sao lại tắt nguồn nhỉ”
Khởi động lại máy, măt cô mở to lẩm nhẩm.
“Vẫn còn đầy”
Có một tin nhắn tới từ công ty CTF, vội vàng mở ra xem.
“8 giờ sáng có buổi thực tập, không được tới trễ”
Đọc đi đọc lại hơn hai lần, nhìn đồng hồ đã hơn 7h30 phút, cô vội vàng vàng ba chân bốn cẳng lập tức đến công ty.
………………………………………………………
Trợ lý Huyền Trang sắp xếp chỉn chu mọi thứ cho buổi chụp hình đầu tiên để quảng bá bộ phim mới “Ngày ấy mình đã yêu” sắp sửa bấm máy. Tuấn Anh cũng đã có mặt để thử đồ và làm tóc, anh rất chuyên nghiệp khi có tác phong làm việc đúng giờ cẩn thận khiến ai ai cũng đều vui mừng và quý mến.
“Tuấn Anh à, cậu uống nước đi trong lúc chờ nữ chính”
“Cảm ơn”
“Bình thường cô ấy rất đúng giờ, để tôi gọi điện thoại lại xem sao”
“Tôi chỉ có 45 phút cho buổi sáng hôm nay”
“Được”
Một lát sau, Huyền Trang quay trở vào với gương mặt xám xịt, nhìn anh dịu dàng nói.
“Tuấn Anh à, Lâm Bích hiện đang không được khoẻ. Có thể dời lại vào ngày kia được không?”
“Tất cả lịch trong tuần này của tôi đều đã kín”
“Vậy bây giờ, anh cho tôi 5 phút để suy nghĩ nhé”
Sau khi bàn bạc với đoàn làm phim, cô lại một lần nữa bước lại gần, vẫn cách nói chuyện ôn nhu và đầy thuyết phục, cô cất giọng.
“Chúng tôi đã quyết định đổi ý tưởng cho buổi chụp hình ngày hôm nay. Chỉ để lộ diện khuôn mặt của nam chính, nữ chính sẽ được lấy bối cảnh từ phía sau. Hình dung ra là hai người sẽ ôm nhau, nữ chính dựa đầu vào vai nam chính, chụp ngiêng mặt tạo sự bí ẩn cho bộ phim. Anh thấy sao ạ?”
“Không tồi, quan trọng ai sẽ là người chụp với tôi”
“Bên phòng thực tập có rất nhiều diễn viên trẻ triển vọng, xinh đẹp. Chúng tôi sẽ lựa chọn một vài người, anh toàn quyền quyết định muốn chụp với ai, được không ạ?”
“Cứ làm như cô nói”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook