Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày
-
Chương 66: Bảo vệ Thần Ngàn Ấm
Edit: Diệp Lưu Cát
"Con?"
Trong lòng Tô Ngọc Liên có chút hoảng sợ:"Sao con lại là người ép Thần gia vào đường cùng? Ba, rốt cục đã xảy ra chuyện gì."
Tô Ngọc Liên không ngốc, Thần Vệ Tùng không ngại hủy hoại danh tiếng của bà và Thần gia, chắc chắn đằng sau phải có chuyện gì đó, càng nghĩ, bà càng lo lắng.
Sắc mặt Thần Vệ Tùng dịu đi:"Tối qua Mộ Diễn Đình gọi điện cho ba, nói rằng Thần Ngàn Ấm là người hắn phải bảo vệ. Nếu không lấy lại danh dự cho con bé, hắn sẽ chèn ép tập đoàn của chúng ta."
"Cái gì? Mộ Diễn Đình?"
Tô Ngọc Liên cất cao giọng, vẻ mặt không dám tin nói:"Hắn sao có thể bảo vệ Thần Ngàn Ấm? Phải biết rằng, Tâm Ngữ sắp bước vào Mộ gia, chúng ta mới là thông gia của hắn."
Khuôn mặt Thần Tâm Ngữ nhăn nhó, nhịn không được nói:"Ông nội, chú Mộ làm như vậy, thực sự là quá khinh thường chúng ta. Ông nên nói chuyện này với Mộ gia."
Mộ Diễn Đình rất độc đoán, cả Mộ gia chỉ có Mộ Xuyến Hải mới có thể kiểm soát anh.
"Cháu nghĩ ông chưa nói sao?"
Thần Vệ Tùng tức giận trả lời.
Thần Vệ Tùng không phải người dễ dàng hợp tác. Sau khi, bị Mộ Diễm Đình uy hiếp, ông lập tức gọi điện cho Mộ Xuyến Hải, không ngờ đối phương lại nói hiện tại tập đoàn do Mộ Diễn Đình quản lý, không thể can thiệp, nói vài ba câu rồi liền tắt máy.
Đời này, Thần Vệ Tùng chưa bao giờ uất ức như vậy, tất cả là do Mộ Diễn Đình ban tặng.
Càng nghĩ, sắc mặt Thần Vệ Tùng càng tối sầm lại. Thần Tâm Ngữ nhìn ông như vậy, sợ tới giọng run rẩy:"Ông...ông nội, chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng lẽ, không còn cách khác sao?"
"Đúng vậy, ba, điều này không công bằng với con."
Tô Ngọc Liên thận trọng hỏi ông, vừa nghe tập đoàn bị Mộ Diễn Đình uy hiếp, dáng vẻ kiêu ngạo của bà ngay lập tức biến mất.
Thần Vệ Tùng trầm ngâm một lát, mới nhìn Tô Ngọc Liên nói:"Ba biết chuyện này rất bất công với con, nhưng đây là phương án tốt nhất. Nếu để con ra mặt giải thích, hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Con hiểu không?"
"..."
Ánh mắt Tô Ngọc Liên lóe lên, một câu phản bác đều nói không được. Nếu bà ra mặt giải thích, chắc chắn danh dự sẽ bị hủy hoại toàn bộ. Biết trước như vậy, bà thà mạo hiểm để thân phận Tô Ngôn Phỉ được phơi bày, còn hơn là đi theo đường này...
Bây giờ, bà dán nhãn là một người bị bệnh về thần kinh, sau này làm sao có thể sống yên ổn?
Tất cả là do đứa con gái vong ơn phụ nghĩa kia làm hại!
Tô Ngọc Liên chớp mắt, trong lòng tràn đầy thù hận với Thần Ngàn Ấm.
Hai mẹ con vừa trở về phòng, Tô Ngọc Liên liền hỏi Thần Tâm Ngữ:"Mộ Duệ Trạch gần đây có liên lạc với con không?"
"Không có."
Thần Tâm Ngữ lúng túng trả lời.
Tô Ngọc Liên nhíu mày:"Thằng bé không liên lạc với con, con cũng không chủ động liên lạc trước?"
"Mỗi lần con tìm anh ấy, anh ấy đều nói đang bận."
Nhắc tới đây, Thần Tâm Ngữ hận không thể bóp chết Thần Ngàn Ấm:"Mẹ nói xem có phải Duệ Trạch đang hối hận hay không? Nhưng nếu anh ấy thích Thần Ngàn Ấm, tại sao còn muốn đính hôn với con?"
Tô Ngọc Liên thở dài:"Còn không phải vì..."
Nói đến đây, đột nhiên bà dừng lại, không đành lòng để Thần Tâm Ngữ chịu kích động, đành sửa lại:"Duệ Trạch còn trẻ, ham chơi là chuyện bình thường. Sau này kết hôn, con có thể từ từ điều chỉnh thằng bé."
"Vâng."
Thần Tâm Ngữ mỉm cười trả lời, lại siết chặt lòng bàn tay:"Mẹ, chuyện của Thần Ngàn Ấm, cứ thế cho qua sao?"
"Đương nhiên là không."
Tô Ngọc Liên không chút do dự trả lời.
Bà không tin, Mộ Diễn Đình có thể bảo vệ Thần Ngàn Ấm cả đời!
"Con?"
Trong lòng Tô Ngọc Liên có chút hoảng sợ:"Sao con lại là người ép Thần gia vào đường cùng? Ba, rốt cục đã xảy ra chuyện gì."
Tô Ngọc Liên không ngốc, Thần Vệ Tùng không ngại hủy hoại danh tiếng của bà và Thần gia, chắc chắn đằng sau phải có chuyện gì đó, càng nghĩ, bà càng lo lắng.
Sắc mặt Thần Vệ Tùng dịu đi:"Tối qua Mộ Diễn Đình gọi điện cho ba, nói rằng Thần Ngàn Ấm là người hắn phải bảo vệ. Nếu không lấy lại danh dự cho con bé, hắn sẽ chèn ép tập đoàn của chúng ta."
"Cái gì? Mộ Diễn Đình?"
Tô Ngọc Liên cất cao giọng, vẻ mặt không dám tin nói:"Hắn sao có thể bảo vệ Thần Ngàn Ấm? Phải biết rằng, Tâm Ngữ sắp bước vào Mộ gia, chúng ta mới là thông gia của hắn."
Khuôn mặt Thần Tâm Ngữ nhăn nhó, nhịn không được nói:"Ông nội, chú Mộ làm như vậy, thực sự là quá khinh thường chúng ta. Ông nên nói chuyện này với Mộ gia."
Mộ Diễn Đình rất độc đoán, cả Mộ gia chỉ có Mộ Xuyến Hải mới có thể kiểm soát anh.
"Cháu nghĩ ông chưa nói sao?"
Thần Vệ Tùng tức giận trả lời.
Thần Vệ Tùng không phải người dễ dàng hợp tác. Sau khi, bị Mộ Diễm Đình uy hiếp, ông lập tức gọi điện cho Mộ Xuyến Hải, không ngờ đối phương lại nói hiện tại tập đoàn do Mộ Diễn Đình quản lý, không thể can thiệp, nói vài ba câu rồi liền tắt máy.
Đời này, Thần Vệ Tùng chưa bao giờ uất ức như vậy, tất cả là do Mộ Diễn Đình ban tặng.
Càng nghĩ, sắc mặt Thần Vệ Tùng càng tối sầm lại. Thần Tâm Ngữ nhìn ông như vậy, sợ tới giọng run rẩy:"Ông...ông nội, chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng lẽ, không còn cách khác sao?"
"Đúng vậy, ba, điều này không công bằng với con."
Tô Ngọc Liên thận trọng hỏi ông, vừa nghe tập đoàn bị Mộ Diễn Đình uy hiếp, dáng vẻ kiêu ngạo của bà ngay lập tức biến mất.
Thần Vệ Tùng trầm ngâm một lát, mới nhìn Tô Ngọc Liên nói:"Ba biết chuyện này rất bất công với con, nhưng đây là phương án tốt nhất. Nếu để con ra mặt giải thích, hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Con hiểu không?"
"..."
Ánh mắt Tô Ngọc Liên lóe lên, một câu phản bác đều nói không được. Nếu bà ra mặt giải thích, chắc chắn danh dự sẽ bị hủy hoại toàn bộ. Biết trước như vậy, bà thà mạo hiểm để thân phận Tô Ngôn Phỉ được phơi bày, còn hơn là đi theo đường này...
Bây giờ, bà dán nhãn là một người bị bệnh về thần kinh, sau này làm sao có thể sống yên ổn?
Tất cả là do đứa con gái vong ơn phụ nghĩa kia làm hại!
Tô Ngọc Liên chớp mắt, trong lòng tràn đầy thù hận với Thần Ngàn Ấm.
Hai mẹ con vừa trở về phòng, Tô Ngọc Liên liền hỏi Thần Tâm Ngữ:"Mộ Duệ Trạch gần đây có liên lạc với con không?"
"Không có."
Thần Tâm Ngữ lúng túng trả lời.
Tô Ngọc Liên nhíu mày:"Thằng bé không liên lạc với con, con cũng không chủ động liên lạc trước?"
"Mỗi lần con tìm anh ấy, anh ấy đều nói đang bận."
Nhắc tới đây, Thần Tâm Ngữ hận không thể bóp chết Thần Ngàn Ấm:"Mẹ nói xem có phải Duệ Trạch đang hối hận hay không? Nhưng nếu anh ấy thích Thần Ngàn Ấm, tại sao còn muốn đính hôn với con?"
Tô Ngọc Liên thở dài:"Còn không phải vì..."
Nói đến đây, đột nhiên bà dừng lại, không đành lòng để Thần Tâm Ngữ chịu kích động, đành sửa lại:"Duệ Trạch còn trẻ, ham chơi là chuyện bình thường. Sau này kết hôn, con có thể từ từ điều chỉnh thằng bé."
"Vâng."
Thần Tâm Ngữ mỉm cười trả lời, lại siết chặt lòng bàn tay:"Mẹ, chuyện của Thần Ngàn Ấm, cứ thế cho qua sao?"
"Đương nhiên là không."
Tô Ngọc Liên không chút do dự trả lời.
Bà không tin, Mộ Diễn Đình có thể bảo vệ Thần Ngàn Ấm cả đời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook