Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày
-
Chương 105: Mộ Khiếm Hoa hẹn gặp(1)
Edit: Diệp Lưu Cát
Sau khi Mộ Diễn Đình rời đi, Thần Ngàn Ấm như một quả bóng xì hơi, làm chuyện gì cũng không có khí lực.
Dù cô không hiểu tại sao anh tức giận, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô làm sai.
Khoảng cách giữa bọn họ quá lớn, hơn nữa hai người vốn kết hôn không phải vì tình yêu, nếu như hai người không có tiến triển tốt, chỉ tin vào những lời anh nói thì chắc chắn không bao lâu nữa, cuộc hôn này sẽ gặp nguy hiểm.
Thần Ngàn Ấm không hy vọng cô và anh sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy, cho nên mới muốn ép buộc bản thân phải nhanh chóng trưởng thành, nhưng vì sao anh không thể đứng vào lập trường của cô để suy nghĩ?
Hơn nữa, chỉ hai năm mà thôi, thời gian trôi rất nhanh, cô không tin, thời gian không có cô bên cạnh, anh sẽ không quen.
Nghĩ tới điều này, Thần Ngàn Ấm vỗ vỗ má, càng lúc càng chán nản.
Thực ra, cô lựa chọn sang Anh quốc cũng là vì để làm rõ tình cảm với anh, rốt cuộc anh đối với cô là nuông chiều, hay là tình yêu nam nữ?
Nếu là nuông chiều vì sao lại hôn cô, nếu là tình cảm nam nữ, vì sao không chạm vào người cô?
Vì vậy, cứ giao cho thời gian đi, có lẽ sau khi chia tay, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng...
Thần Ngàn Ấm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì Mộ Khiếm Hoa gọi điện đến.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn màn hình hiện lên ba chữ "Dì Khiếm Hoa", không khỏi nháy mắt mấy cái, cô nghĩ mình nhìn lầm rồi.
Dì Khiếm Hoa tìm cô có việc gì?
Chẳng lẽ, dì biết cô và anh kết hôn?
Không có khả năng đâu.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm có chút kích động, do dự một lát, mới ấn trả lời, lễ phép chào hỏi:"Dì Khiếm Hoa, dì có khỏe không?"
"Nghe nói cháu tới Bắc Kinh, dì có chút việc muốn gặp cháu, cháu có thể ra ngoài nói chuyện không?"
Giọng Mộ Khiếm Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng theo đầu dây bên kia truyền đến, Thần Ngàn Ấm lập tức nhíu mày, cô không chắc Mộ Khiếm Hoa biết mối quan hệ của cô và anh, nên thử thăm dò hỏi lại:"Không biết dì tìm cháu có chuyện gì?"
"Chuyện này không tiện nói qua điện thoại, chúng ta gặp mặt nói, cháu ở đâu, dì cho người đến đón."
Mộ Khiếm Hoa kiên quyết lên tiếng.
Biết không thể từ chối, Thần Ngàn Ấm đành phải đồng ý:"Không cần làm phiền lái xe, cháu có thể tự đi, dì nói địa chỉ đi."
"Vậy một giờ sau, tại quán cà phê Red Hat, đường 18 Giang Hải."
"Vâng."
Tắt điện thoại, Thần Ngàn Ấm đơn giản chỉnh trang phục một chút rồi đi ra cửa.
Trong gara có vài chiếc xe thể thao bản giới hạn, cô chọn chiếc Porsche thấp nhất, lên đường đi tới Giang Hải.
Đường Giang Hải không quá xa, khoảng nửa tiếng, Thần Ngàn Ấm liền tới nơi.
Không muốn Mộ Khiếm Hoa biết mình lái xe, Thần Ngàn Ấm đi đến khu mua sắm cách đó 1km để đỗ xe, sau đó thuê một chiếc xe đạp đi tới quán cà phê Red Hat.
Đẩy cửa đi vào, bên trong không có lấy một người khách, lúc này, Thần Ngàn Ấm mới biết được, hóa ra Mộ Khiếm Hoa bao quán.
Cô tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, chỉ chốc lát, liền thấy Mộ Khiếm Hoa mang theo chiếc túi Hermes đắt tiền, tràn đầy sang trọng xuất hiện.
Thần Ngàn Ấm lập tức đứng lên, hướng phía bà chào:"Dì."
"Cháu đến rồi."
Mộ Khiếm Hoa nhàn nhạt trả lời, ngồi xuống đối diện cô.
Lúc này, nhân viên quán mỉm cười đi tới, mời hai người chọn đồ.
Mộ Khiếm Hoa không hỏi Thần Ngàn Ấm một tiếng, trực tiếp chọn:"Hai ly latte."
"Vâng, xin quý khách chờ một chút ạ."
Nhân viên lễ phép rời khỏi.
Thần Ngàn Ấm không quan tâm đến việc Mộ Khiếm Hoa độc đoán chọn cà phê, mà đi thẳng vào vấn đề chính:"Không biết dì tìm cháu có chuyện gì?"
Sau khi Mộ Diễn Đình rời đi, Thần Ngàn Ấm như một quả bóng xì hơi, làm chuyện gì cũng không có khí lực.
Dù cô không hiểu tại sao anh tức giận, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô làm sai.
Khoảng cách giữa bọn họ quá lớn, hơn nữa hai người vốn kết hôn không phải vì tình yêu, nếu như hai người không có tiến triển tốt, chỉ tin vào những lời anh nói thì chắc chắn không bao lâu nữa, cuộc hôn này sẽ gặp nguy hiểm.
Thần Ngàn Ấm không hy vọng cô và anh sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy, cho nên mới muốn ép buộc bản thân phải nhanh chóng trưởng thành, nhưng vì sao anh không thể đứng vào lập trường của cô để suy nghĩ?
Hơn nữa, chỉ hai năm mà thôi, thời gian trôi rất nhanh, cô không tin, thời gian không có cô bên cạnh, anh sẽ không quen.
Nghĩ tới điều này, Thần Ngàn Ấm vỗ vỗ má, càng lúc càng chán nản.
Thực ra, cô lựa chọn sang Anh quốc cũng là vì để làm rõ tình cảm với anh, rốt cuộc anh đối với cô là nuông chiều, hay là tình yêu nam nữ?
Nếu là nuông chiều vì sao lại hôn cô, nếu là tình cảm nam nữ, vì sao không chạm vào người cô?
Vì vậy, cứ giao cho thời gian đi, có lẽ sau khi chia tay, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng...
Thần Ngàn Ấm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì Mộ Khiếm Hoa gọi điện đến.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn màn hình hiện lên ba chữ "Dì Khiếm Hoa", không khỏi nháy mắt mấy cái, cô nghĩ mình nhìn lầm rồi.
Dì Khiếm Hoa tìm cô có việc gì?
Chẳng lẽ, dì biết cô và anh kết hôn?
Không có khả năng đâu.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm có chút kích động, do dự một lát, mới ấn trả lời, lễ phép chào hỏi:"Dì Khiếm Hoa, dì có khỏe không?"
"Nghe nói cháu tới Bắc Kinh, dì có chút việc muốn gặp cháu, cháu có thể ra ngoài nói chuyện không?"
Giọng Mộ Khiếm Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng theo đầu dây bên kia truyền đến, Thần Ngàn Ấm lập tức nhíu mày, cô không chắc Mộ Khiếm Hoa biết mối quan hệ của cô và anh, nên thử thăm dò hỏi lại:"Không biết dì tìm cháu có chuyện gì?"
"Chuyện này không tiện nói qua điện thoại, chúng ta gặp mặt nói, cháu ở đâu, dì cho người đến đón."
Mộ Khiếm Hoa kiên quyết lên tiếng.
Biết không thể từ chối, Thần Ngàn Ấm đành phải đồng ý:"Không cần làm phiền lái xe, cháu có thể tự đi, dì nói địa chỉ đi."
"Vậy một giờ sau, tại quán cà phê Red Hat, đường 18 Giang Hải."
"Vâng."
Tắt điện thoại, Thần Ngàn Ấm đơn giản chỉnh trang phục một chút rồi đi ra cửa.
Trong gara có vài chiếc xe thể thao bản giới hạn, cô chọn chiếc Porsche thấp nhất, lên đường đi tới Giang Hải.
Đường Giang Hải không quá xa, khoảng nửa tiếng, Thần Ngàn Ấm liền tới nơi.
Không muốn Mộ Khiếm Hoa biết mình lái xe, Thần Ngàn Ấm đi đến khu mua sắm cách đó 1km để đỗ xe, sau đó thuê một chiếc xe đạp đi tới quán cà phê Red Hat.
Đẩy cửa đi vào, bên trong không có lấy một người khách, lúc này, Thần Ngàn Ấm mới biết được, hóa ra Mộ Khiếm Hoa bao quán.
Cô tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, chỉ chốc lát, liền thấy Mộ Khiếm Hoa mang theo chiếc túi Hermes đắt tiền, tràn đầy sang trọng xuất hiện.
Thần Ngàn Ấm lập tức đứng lên, hướng phía bà chào:"Dì."
"Cháu đến rồi."
Mộ Khiếm Hoa nhàn nhạt trả lời, ngồi xuống đối diện cô.
Lúc này, nhân viên quán mỉm cười đi tới, mời hai người chọn đồ.
Mộ Khiếm Hoa không hỏi Thần Ngàn Ấm một tiếng, trực tiếp chọn:"Hai ly latte."
"Vâng, xin quý khách chờ một chút ạ."
Nhân viên lễ phép rời khỏi.
Thần Ngàn Ấm không quan tâm đến việc Mộ Khiếm Hoa độc đoán chọn cà phê, mà đi thẳng vào vấn đề chính:"Không biết dì tìm cháu có chuyện gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook