Hôn Miên
-
Chương 53: Bi kịch vợ con
Bảo bối mới nhà họ Giang phải nói là thật may mắn. Đối với cậu mà nói, dù thế giới này không hoàn mỹ vẫn tuyệt vời, cậu muốn gì được nấy. Cậu có một người bố anh tuấn thông minh tài ba. Mặc dù cậu không thích mẹ lắm, nhưng ở trong lòng biết rằng, thật ra mẹ rất tốt. Huống chi cậu còn có ông bà và các bác rất thương cậu, chỉ cần cậu có gì sai, bắt đầu từ bảo mẫu trong nhà, rất nhiều người sẽ lo lắng, không có cách nào cả. Ai bảo cậu là trung tâm vũ trụ lớn nhất ở trong nhà rồi.
Bảo bối nhà họ Giang ở nhà được chiều, người ta ở trường cũng nghĩ là cậu thật may mắn. Qủa thật thế giới đang ở dưới chân cậu, vì vậy niềm vui lớn nhất của cậu bây giờ là, ghét mẹ mình.
Không có cách nào cả, ông bà là bậc trên, cậu không thể tức giận được. Các bác thì là họ hàng, cậu cũng ngượng ngùng, nhưng mẹ không giống vậy. Dù cậu có ghét tức giận ra sao, bà vẫn là mẹ mình, không thể bỏ mình được.
Vì vậy ở nhà luôn nghe được những lời thế này.
Mẹ, tại sao mẹ có thể lừa được bố chứ, vừa nhìn đã thấy 2 người không hợp nhau rồi.
Mẹ, con lại có một cái mụn, nhất định là có từ mẹ rồi.
Nếu như con lớn lên mà không cao, nhất định là do mẹ, bố cao như thế….
…..
Thẩm Tâm Duy thấy con trai như thế, luôn chỉ nói một câu: Yên tâm, gien của bố con sẽ kéo được lên….
Vì vậy, cậu bé càng chê thêm, càng ghét mẹ mình, không tiến bộ, không cố gắng.
Không được bao lâu, cậu phát hiện ra, thì ra mẹ sinh cậu ra, biến cậu thành trung tâm vũ trụ, cũng có thể đẩy cậu ra khỏi trung tâm đó. Vì vậy cậu càng không thích mẹ hơn.
Tất cả bắt đầu từ khi Thẩm Tâm Duy với Nam Ngưng đi mua sắm với nhau, Nam Ngưng mới sinh con gái, cho nên phải cùng đi với Thẩm Tâm Duy tới cửa hàng quần áo trẻ em. Vừa vào trong cửa hàng, Thẩm Tâm Duy liền bị hấp dẫn bởi những bộ trang phục nhỏ bé kia, rất đẹp đúng không, màu sắc không nói làm gì, vải lụa, chiffon. Cửa hàng còn có những bộ váy, như đang đi vào vương quốc trong truyện cổ tích vậy, bên trong toàn là các bộ váy công chúa.
Thẩm Tâm Duy không ngừng chọn váy vì Nam Ngưng, cái này thật là xinh đẹp, cái kia không tồi… làm sao có thể đẹp như thế, sao có thể đáng yêu như vậy.
Nhưng Thẩm Tâm Duy vẫn bất bình nói, “Sao giờ trẻ con có thể sướng như vậy, nhiều đồ ăn vặt không nói, giờ lại còn nhiều quần áo đẹp nữa… nghĩ lại mình trước kia thật là….”
Nghe Thẩm Tâm Duy nói vậy, Nam Ngưng chỉ cười.
Nghe theo đề nghị của Thẩm Tâm Duy, Nam Ngưng mua nhiều đồ hơn dự định, hơn nữa kiểu dáng gì cũng mua, có cả thắt lưng nữa….
Mà Thẩm Tâm Duy không thể từ chối sự hấp dẫn, cũng mua vài bộ, hoàn toàn quên mất trong nhà có con trai.
Thẩm Tâm Duy về đến nhà, ánh mắt vui vẻ nhìn chằm chằm con trai mình.
Người bạn nhỏ Giang Vũ Thịnh, vừa thấy mắt mẹ mình sáng lên, nhanh giận tái mặt đi, đừng hòng, để cậu mặc đồ con gái ư, trừ khi để cậu chết còn hơn….
Thẩm Tâm Duy khó chịu, váy đẹp như thế, nhưng không có người mặc, con trai không nghe lời, không muốn mặc để cô nhìn, cô bực bội lắm chứ?
Từ chiều đến tối, mọi sự chú ý của Thẩm Tâm Duy đều ở những bộ váy kia, cho dù Giang Thiếu Thành về nhà, cũng không thay đổi được.
Giang Thiếu Thành cũng cảm thấy vợ mình có chút lạ, anh trở về, chẳng lẽ cô không chủ động tới cầm áo khoác giúp mình sao? Được rồi, anh không yêu cầu thế, những mỗi ngày cô đều làm thế, đó lại thành thói quen của anh….
Kết cục là khi Giang Thiếu Thành từ phòng tắm đi ra, phát hiện Thẩm Tâm Duy vẫn còn đứng ở đó xem những bộ váy kia, ánh mắt cô nhìn những bộ váy đấy, giống hệt lúc nhìn đồ ăn ngon, hận không được cắn ngay lập tức, nếm thử một chút mùi vị như thế nào… Như thể chỉ cần thế thôi là hạnh phúc vậy.
Thẩm Tâm Duy nhìn mấy bộ quần áo này thật lâu, sau đó xoay người, thấy ánh mắt của chồng mình phức tạp hơn, vì vậy cô cũng thấy lạ. Tâm trạng của cô bây giờ, nhớ tới cừu non Hỉ Dương Dương và sói xám Bụi Thái Lang(phim hoạt hình) nghĩ ra biện pháp, bóng đen chợt lóe, nảy ra ý hay….
Cô cần gì phải hành hạ con trai mình, không phải cô có thể sinh một đứa con gái ư, hoàn toàn có thể thỏa mãn những bộ váy nhỏ mà cô mua về, sẽ không thấy lãng phí, suy nghĩ này thật quá tuyệt vời, làm sao cô có thể thông minh như vậy?
Giang Thiếu Thành phát hiện ánh mắt cô biến hóa, ra vẻ dịu dàng, khiến toàn thân anh nổi da gà, nhưng anh thấy rằng, không tồi, hiếm khi được cô chủ động…. Giang Thiếu Thành miễn cưỡng cho rằng mình bị gì rồi, nhưng được thế này, trong lòng thấy quá tuyệt vời.
Ngày thứ hai, Giang Thiếu Thành lại bị Thẩm Tâm Duy “bạo hành”, ờm ờ làm theo.
Ngày thứ ba, Giang Thiếu Thành thuận nước hành động….
Ngày thứ tư, Giang Thiếu Thành cảm thấy vợ rất phối hợp, lần nữa lại…
Ngày thứ năm, cũng thành thói quen, như vậy cũng không mất mặt, thói quen mà thôi….
…..
N ngày sau, khi Giang Thiếu Thành đi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Tâm Duy không thèm nhìn anh một cái, đưa tờ giấy khám ở bệnh viện ra, Giang Thiếu Thành nhìn thấy.
Giang Thiếu Thành cầm lên, a, cô mang thai rồi.
Lúc này Thẩm Tâm Duy mới mở to hai mắt nhìn về phía anh, “Về sau đừng lại gần em quá.”
Giang Thiếu Thành nhíu mày, vẫn còn hỏi: đây coi là gì?
Thẩm Tâm Duy tốt bụng giải thích cho anh, “Gía trị của anh đã sử dụng xong, về sau không còn việc gì đâu…”
Dịch tới đây rất đơn giản, Giang Thiếu Thành, bây giờ anh không có giá trị lợi dụng.
Bố con nhà họ Giang, rất nhanh phát hiện mình bị truất quyền rồi. Giang Vũ Thịnh phát hiện ra, mẹ không hỏi mình ăn sáng có ngon không nữa, ở trường học có được không, tất cả giờ đều do bảo mẫu và ông bà làm chủ hết, mà cậu luôn ghét mẹ. Bây giờ mẹ chỉ quan tâm tới bé trong bụng, hơn nữa còn đi thắp hương cầu trời sinh được con gái. Giang Vũ Thịnh cười lạnh, nếu như lại là một đứa con trai nữa, hi vọng của mẹ sẽ sụp đổ là thích rồi….
Giang Thiếu Thành cũng thấy rằng, nếu vợ mình không cầm quần áo giúp mình nữa, cũng sẽ không để nước tắm giúp mình.
Hơn nữa, cuộc nói chuyện giữa cô và anh chỉ là.
“Anh nói xem sẽ là con trai hay là con gái?” không đợi anh đáp lại, lập tức cho ra đáp án, “Chắc chắn là con gái.”
“Mọi người thường nói nữ thì ăn chua cay, vậy em nên ăn nhiều ớt mới đúng….” Kết quả mỗi bữa ăn, phần nhiều là cay, Giang Thiếu Thành và Giang Vũ Thịnh kháng nghị không được, bàn đi bàn lại vẫn thế.
Giang Thiếu Thành vẫn không thể thảo luận với Thẩm Tâm Duy cái này nữa, anh nói khác, cô không có chút phản ứng nào, chỉ nói có thể không có con gái đâu, mãi mới thèm nhìn anh… được rồi, Giang Thiếu Thành không ngờ, mình lại có ngày trầm luận vậy.
Vì vậy anh thường nhìn chằm chằm bụng của Thẩm Tâm Duy, em bé này, cũng phải đối mặt thôi, đoạt mất ánh mắt của anh không nói, còn để con trai anh trực tiếp từ Thiên Đường xuống “Địa Ngục”.
Kết cục cuối cùng, nguyện vọng của người bạn nhỏ Giang Vũ Thịnh không thành, mẹ của cậu sinh con gái.
Giang Vũ Thịnh không ngừng nhìn cô em gái nhỏ của mình, cậu thấy rằng, ngay cả ba từ “ bảo bối nhỏ” cũng bị bé đoạt đi. Từ đó về sau, ba từ bảo bổi nhỏ cách biệt với cậu bé Giang Vũ Thịnh, rõ ràng cậu ghét ba từ này, bây giờ sao lại thấy chua xót đến thế!
Nhất là khi mẹ về, bố mẹ và em gái ở một phòng, bởi vì có em gái, ánh đèn giữa phòng lớn lúc nào cũng sáng. Giang Vũ Thịnh đứng ở phòng mình, nhìn ra kia, cảm giác thật buồn, bố mẹ với em gái là một nhà, nhưng cậu lại một mình… thế giới này, thật khiến người ta khó chịu, chẳng đây là báo ứng do ghét mẹ?
Hơn nữa, bố thì gió chiều nào thì theo chiều đó, rõ ràng nên cùng một phe với cậu. Giờ thì ngày ngày ôm em không buông tay, cậu không chịu, nên không ghét mẹ nữa…, ghét bố mới đúng.
Khi người bạn nhỏ Giang Vũ Thịnh từ từ lớn lên, cậu cũng nói chuyện với mẹ nhiều hơn, chỉ là nói như sau.
“Tiểu Thịnh, em gái đang khóc, con đi xem một chút.”
“Tiểu Thịnh, em gái chắc đang đói bụng đấy, con cho em chút gì đi.”
“Tiểu Thịnh, em gái đang buồn, con đi chơi với em đi.”
……
“Tiểu Thịnh, con lớn lên phải bảo vệ em gái, biết không?”
Giang Vũ Thịnh bị bỏ rơi lâu ngày, đột nhiên phát hiện mình vẫn có giá trị sử dụng, bố nói rồi, người còn giá trị sử dụng còn sống mới có ý nghĩa. Nói như vậy, ý nghĩa cuộc sống của cậu cũng có, hơn nữa cậu thấy em gái càng ngày càng đáng yêu, vì vậy mỗi lần cũng đáp lại, “Được rồi mẹ.”
Phong thủy luân chuyển, để xem ngày nào lại thay đổi.
Hết.
Bảo bối nhà họ Giang ở nhà được chiều, người ta ở trường cũng nghĩ là cậu thật may mắn. Qủa thật thế giới đang ở dưới chân cậu, vì vậy niềm vui lớn nhất của cậu bây giờ là, ghét mẹ mình.
Không có cách nào cả, ông bà là bậc trên, cậu không thể tức giận được. Các bác thì là họ hàng, cậu cũng ngượng ngùng, nhưng mẹ không giống vậy. Dù cậu có ghét tức giận ra sao, bà vẫn là mẹ mình, không thể bỏ mình được.
Vì vậy ở nhà luôn nghe được những lời thế này.
Mẹ, tại sao mẹ có thể lừa được bố chứ, vừa nhìn đã thấy 2 người không hợp nhau rồi.
Mẹ, con lại có một cái mụn, nhất định là có từ mẹ rồi.
Nếu như con lớn lên mà không cao, nhất định là do mẹ, bố cao như thế….
…..
Thẩm Tâm Duy thấy con trai như thế, luôn chỉ nói một câu: Yên tâm, gien của bố con sẽ kéo được lên….
Vì vậy, cậu bé càng chê thêm, càng ghét mẹ mình, không tiến bộ, không cố gắng.
Không được bao lâu, cậu phát hiện ra, thì ra mẹ sinh cậu ra, biến cậu thành trung tâm vũ trụ, cũng có thể đẩy cậu ra khỏi trung tâm đó. Vì vậy cậu càng không thích mẹ hơn.
Tất cả bắt đầu từ khi Thẩm Tâm Duy với Nam Ngưng đi mua sắm với nhau, Nam Ngưng mới sinh con gái, cho nên phải cùng đi với Thẩm Tâm Duy tới cửa hàng quần áo trẻ em. Vừa vào trong cửa hàng, Thẩm Tâm Duy liền bị hấp dẫn bởi những bộ trang phục nhỏ bé kia, rất đẹp đúng không, màu sắc không nói làm gì, vải lụa, chiffon. Cửa hàng còn có những bộ váy, như đang đi vào vương quốc trong truyện cổ tích vậy, bên trong toàn là các bộ váy công chúa.
Thẩm Tâm Duy không ngừng chọn váy vì Nam Ngưng, cái này thật là xinh đẹp, cái kia không tồi… làm sao có thể đẹp như thế, sao có thể đáng yêu như vậy.
Nhưng Thẩm Tâm Duy vẫn bất bình nói, “Sao giờ trẻ con có thể sướng như vậy, nhiều đồ ăn vặt không nói, giờ lại còn nhiều quần áo đẹp nữa… nghĩ lại mình trước kia thật là….”
Nghe Thẩm Tâm Duy nói vậy, Nam Ngưng chỉ cười.
Nghe theo đề nghị của Thẩm Tâm Duy, Nam Ngưng mua nhiều đồ hơn dự định, hơn nữa kiểu dáng gì cũng mua, có cả thắt lưng nữa….
Mà Thẩm Tâm Duy không thể từ chối sự hấp dẫn, cũng mua vài bộ, hoàn toàn quên mất trong nhà có con trai.
Thẩm Tâm Duy về đến nhà, ánh mắt vui vẻ nhìn chằm chằm con trai mình.
Người bạn nhỏ Giang Vũ Thịnh, vừa thấy mắt mẹ mình sáng lên, nhanh giận tái mặt đi, đừng hòng, để cậu mặc đồ con gái ư, trừ khi để cậu chết còn hơn….
Thẩm Tâm Duy khó chịu, váy đẹp như thế, nhưng không có người mặc, con trai không nghe lời, không muốn mặc để cô nhìn, cô bực bội lắm chứ?
Từ chiều đến tối, mọi sự chú ý của Thẩm Tâm Duy đều ở những bộ váy kia, cho dù Giang Thiếu Thành về nhà, cũng không thay đổi được.
Giang Thiếu Thành cũng cảm thấy vợ mình có chút lạ, anh trở về, chẳng lẽ cô không chủ động tới cầm áo khoác giúp mình sao? Được rồi, anh không yêu cầu thế, những mỗi ngày cô đều làm thế, đó lại thành thói quen của anh….
Kết cục là khi Giang Thiếu Thành từ phòng tắm đi ra, phát hiện Thẩm Tâm Duy vẫn còn đứng ở đó xem những bộ váy kia, ánh mắt cô nhìn những bộ váy đấy, giống hệt lúc nhìn đồ ăn ngon, hận không được cắn ngay lập tức, nếm thử một chút mùi vị như thế nào… Như thể chỉ cần thế thôi là hạnh phúc vậy.
Thẩm Tâm Duy nhìn mấy bộ quần áo này thật lâu, sau đó xoay người, thấy ánh mắt của chồng mình phức tạp hơn, vì vậy cô cũng thấy lạ. Tâm trạng của cô bây giờ, nhớ tới cừu non Hỉ Dương Dương và sói xám Bụi Thái Lang(phim hoạt hình) nghĩ ra biện pháp, bóng đen chợt lóe, nảy ra ý hay….
Cô cần gì phải hành hạ con trai mình, không phải cô có thể sinh một đứa con gái ư, hoàn toàn có thể thỏa mãn những bộ váy nhỏ mà cô mua về, sẽ không thấy lãng phí, suy nghĩ này thật quá tuyệt vời, làm sao cô có thể thông minh như vậy?
Giang Thiếu Thành phát hiện ánh mắt cô biến hóa, ra vẻ dịu dàng, khiến toàn thân anh nổi da gà, nhưng anh thấy rằng, không tồi, hiếm khi được cô chủ động…. Giang Thiếu Thành miễn cưỡng cho rằng mình bị gì rồi, nhưng được thế này, trong lòng thấy quá tuyệt vời.
Ngày thứ hai, Giang Thiếu Thành lại bị Thẩm Tâm Duy “bạo hành”, ờm ờ làm theo.
Ngày thứ ba, Giang Thiếu Thành thuận nước hành động….
Ngày thứ tư, Giang Thiếu Thành cảm thấy vợ rất phối hợp, lần nữa lại…
Ngày thứ năm, cũng thành thói quen, như vậy cũng không mất mặt, thói quen mà thôi….
…..
N ngày sau, khi Giang Thiếu Thành đi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Tâm Duy không thèm nhìn anh một cái, đưa tờ giấy khám ở bệnh viện ra, Giang Thiếu Thành nhìn thấy.
Giang Thiếu Thành cầm lên, a, cô mang thai rồi.
Lúc này Thẩm Tâm Duy mới mở to hai mắt nhìn về phía anh, “Về sau đừng lại gần em quá.”
Giang Thiếu Thành nhíu mày, vẫn còn hỏi: đây coi là gì?
Thẩm Tâm Duy tốt bụng giải thích cho anh, “Gía trị của anh đã sử dụng xong, về sau không còn việc gì đâu…”
Dịch tới đây rất đơn giản, Giang Thiếu Thành, bây giờ anh không có giá trị lợi dụng.
Bố con nhà họ Giang, rất nhanh phát hiện mình bị truất quyền rồi. Giang Vũ Thịnh phát hiện ra, mẹ không hỏi mình ăn sáng có ngon không nữa, ở trường học có được không, tất cả giờ đều do bảo mẫu và ông bà làm chủ hết, mà cậu luôn ghét mẹ. Bây giờ mẹ chỉ quan tâm tới bé trong bụng, hơn nữa còn đi thắp hương cầu trời sinh được con gái. Giang Vũ Thịnh cười lạnh, nếu như lại là một đứa con trai nữa, hi vọng của mẹ sẽ sụp đổ là thích rồi….
Giang Thiếu Thành cũng thấy rằng, nếu vợ mình không cầm quần áo giúp mình nữa, cũng sẽ không để nước tắm giúp mình.
Hơn nữa, cuộc nói chuyện giữa cô và anh chỉ là.
“Anh nói xem sẽ là con trai hay là con gái?” không đợi anh đáp lại, lập tức cho ra đáp án, “Chắc chắn là con gái.”
“Mọi người thường nói nữ thì ăn chua cay, vậy em nên ăn nhiều ớt mới đúng….” Kết quả mỗi bữa ăn, phần nhiều là cay, Giang Thiếu Thành và Giang Vũ Thịnh kháng nghị không được, bàn đi bàn lại vẫn thế.
Giang Thiếu Thành vẫn không thể thảo luận với Thẩm Tâm Duy cái này nữa, anh nói khác, cô không có chút phản ứng nào, chỉ nói có thể không có con gái đâu, mãi mới thèm nhìn anh… được rồi, Giang Thiếu Thành không ngờ, mình lại có ngày trầm luận vậy.
Vì vậy anh thường nhìn chằm chằm bụng của Thẩm Tâm Duy, em bé này, cũng phải đối mặt thôi, đoạt mất ánh mắt của anh không nói, còn để con trai anh trực tiếp từ Thiên Đường xuống “Địa Ngục”.
Kết cục cuối cùng, nguyện vọng của người bạn nhỏ Giang Vũ Thịnh không thành, mẹ của cậu sinh con gái.
Giang Vũ Thịnh không ngừng nhìn cô em gái nhỏ của mình, cậu thấy rằng, ngay cả ba từ “ bảo bối nhỏ” cũng bị bé đoạt đi. Từ đó về sau, ba từ bảo bổi nhỏ cách biệt với cậu bé Giang Vũ Thịnh, rõ ràng cậu ghét ba từ này, bây giờ sao lại thấy chua xót đến thế!
Nhất là khi mẹ về, bố mẹ và em gái ở một phòng, bởi vì có em gái, ánh đèn giữa phòng lớn lúc nào cũng sáng. Giang Vũ Thịnh đứng ở phòng mình, nhìn ra kia, cảm giác thật buồn, bố mẹ với em gái là một nhà, nhưng cậu lại một mình… thế giới này, thật khiến người ta khó chịu, chẳng đây là báo ứng do ghét mẹ?
Hơn nữa, bố thì gió chiều nào thì theo chiều đó, rõ ràng nên cùng một phe với cậu. Giờ thì ngày ngày ôm em không buông tay, cậu không chịu, nên không ghét mẹ nữa…, ghét bố mới đúng.
Khi người bạn nhỏ Giang Vũ Thịnh từ từ lớn lên, cậu cũng nói chuyện với mẹ nhiều hơn, chỉ là nói như sau.
“Tiểu Thịnh, em gái đang khóc, con đi xem một chút.”
“Tiểu Thịnh, em gái chắc đang đói bụng đấy, con cho em chút gì đi.”
“Tiểu Thịnh, em gái đang buồn, con đi chơi với em đi.”
……
“Tiểu Thịnh, con lớn lên phải bảo vệ em gái, biết không?”
Giang Vũ Thịnh bị bỏ rơi lâu ngày, đột nhiên phát hiện mình vẫn có giá trị sử dụng, bố nói rồi, người còn giá trị sử dụng còn sống mới có ý nghĩa. Nói như vậy, ý nghĩa cuộc sống của cậu cũng có, hơn nữa cậu thấy em gái càng ngày càng đáng yêu, vì vậy mỗi lần cũng đáp lại, “Được rồi mẹ.”
Phong thủy luân chuyển, để xem ngày nào lại thay đổi.
Hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook