Hồn Ma Sành Điệu
-
Chương 7
Macrosant đặt trụ sở tại một tòa nhà đồ sộ trên đường Kingsway, với những bậc thềm lớn, một quả địa cầu bằng thép và những ô cửa sổ gắn kính lớn. Từ quán Cà phê Costa bên kia đường tôi có một góc nhìn nó khá đẹp.
“Bất cứ thứ gì liên quan đến chó,” tôi đang chỉ dẫn cho Sadie đằng sau tờ Evening Standard mở rộng. “Tiếng sủa, những cái ổ dưới gầm bàn, đồ chơi cho chó…” tôi nhấp một ngụm capuccino. “Tôi sẽ ở đây. Mà này, cảm ơn cô!”
Tòa nhà thật hùng vĩ, tôi có thể ngồi đây đợi một lúc. Tôi lật tờ báo, chậm rãi nhấm nháp chiếc bánh sô cô la hạnh nhân và vừa gọi một tách capuccino mới thì Sadie hiện ra trước mặt tôi. Má cô ửng hồng, mắt cô long lanh và cả người cô phát sáng. Tôi lấy di động ra, mỉm cười với cô gái ở bàn bên, và giả vờ bấm số điện thoại.
“Thế nào?” tôi nói vào điện thoại. “Cô có tìm thấy con chó nào không?”
“À chuyện đó,” cô nói như thể đã quên béng nó rồi. “Đúng, có một con chó, nhưng đoán xem chuyện gì nào…”
“Ở đâu?” tôi cắt lời cô vì phấn khích. “Con chó ở đâu?”
“Trên đó.” Cô chỉ lên. “Trong một cái ổ dưới gầm bàn. Nó là một con chó Bắc Kinh nhỏ xíu yêu lắm…”
“Cô có lấy được tên không? Số phòng? Bất cứ thứ gì như thế? Cảm ơn!”
Cô biến mất và tôi nhấp tách capuccino mới, ôm lấy mình trong khi nhấm nháp tách capuccino mới. Ngay từ đầu Shireen đã nói đúng! Jean đã dối tôi! Cứ đợi cho đến lúc tôi nhấc điện thoại lên nói chuyện với cô ta nhé. Cứ đợi đi. Tôi sẽ yêu cầu một lời xin lỗi trọn vẹn và đầy đủ quyền lợi trong văn phòng cho con Flash và có lẽ là cả một cái ổ chó mới như một cử chỉ thiện chí…
Tôi lướt qua cửa sổ và chợt phát hiện ra Sadie đang lướt trên vỉa hè, quay trở lại cửa hàng cà phê. Tôi thấy hơi cáu. Cô có vẻ chẳng vội vã tẹo nào. Cô không nhận thấy tầm quan trọng của việc này sao?”
Tôi đã sẵn sàng, điện thoại rút ra ngay khi cô bước vào. “Mọi chuyện ổn chứ?” tôi gặng hỏi. “Cô có thấy lại con chó không?”
“Ồ,” cô ta nói lơ đãng. “Có, con chó đó. Nó ở trên tầng mười bốn, phòng 1416 và chủ nó là Jane Frenshew. Tôi vừa gặp người đàn ông ngon lành nhất.” Cô tự ôm lấy mình.
“Ý cô là sao, cô đã gặp một người đàn ông à?” Tôi nghuệch ngoạc nhanh thông tin đó lên một mảnh giấy. “Cô không thể gặp gỡ một người đàn ông. Cô đã chết rồi. Trừ phi…” Tôi rùng mình ngước lên.”
“Ố ồ. Cô đã gặp một con ma khác à?”
“Anh ta không phải là ma.” Cô sốt ruột lắc đầu. “Mà là một vị thần. Anh ta đang nói chuyện trong một trong những căn phòng tôi đã đi qua. Giống như Rudolph Valentino ấy.”
“Ai cơ?” tôi ngây ra hỏi.
“Đương nhiên là một ngôi sao điện ảnh! Cao lớn, ngăm ngăm và bảnh bao. Xèo xèo ngay.”
“Nghe đáng yêu nhỉ,” tôi nói thờ ơ.
“Và anh ta có chiều cao chuẩn,” Sadie nói tiếp, lắc chân trên cái ghế quầy bar. “Tôi đo người mình với anh ta. Đầu tôi sẽ ngả lên vai anh ta một cách hoàn hảo nếu chúng tôi đi nhảy cùng nhau.”
“Tuyệt.” Tôi dừng viết, vồ lấy cái túi xách và đứng lên. “OK. Tôi cần phải quay về văn phòng và xử lý cho ra nhẽ vụ này.”
Tôi ra cửa và bắt đầu hối hả đi về phía tàu điện ngầm, nhưng ngạc nhiên thấy Sadie chặn đường mình.
“Tôi muốn anh ta.”
“Sao cơ?” Tôi tròn mắt nhìn cô.
“Người đàn ông tôi mới gặp. Tôi đã cảm thấy nó, ngay ở đây. Xèo xèo.” Cô ấn vào cái bụng lép kẹp của mình. “Tôi muốn nhảy với anh ta.”
Cô ta đang đùa à?
“Ờ, chuyện đó sẽ thú vị đấy,” cuối cùng tôi nói, giọng xoa dịu. “Nhưng thật sự là tôi phải tới văn phòng…”
Khi tôi đi tiếp Sadie thọc một cánh tay trần chắn ngang đường và tôi dừng lại, sửng sốt.
“Cô có biết là tôi không được nhảy bao lâu rồi không?” Đột nhiên cô ta nói vẻ kích động. “Cô có biết đã bao lâu rồi tôi chưa… lắc mông không? Ngần ấy năm, mắc kẹt trong tấm thân của một bà già. Ở một nơi không có âm nhạc, không có sự sống.”
Cảm giác tội lỗi cứ choán lấy tôi khi tôi nhớ lại tấm ảnh của Sadie, già nua và nhăn nheo trong chiếc khăn choàng màu hồng.
“OK,” tôi nói nhanh. “Thôi được. Vậy thì chúng ta sẽ về nhà nhảy. Chúng ta sẽ bật nhạc lên một chút, bật đèn mờ, tổ chức một bữa tiệc nhỏ…”
“Tôi không muốn nhảy ở nhà trước cái vô tuyến!” cô nói vẻ khinh bỉ. “Tôi muốn đi chơi với một người đàn ông và tự mình tận hưởng!”
“Cô muốn một cuộc hẹn hò?” tôi nói vẻ không tin lắm và mắt cô sáng lên.
“Đúng! Chính xác! Một cuộc hẹn hò với một người đàn ông. Với anh ta.” Cô chỉ vào tòa nhà.
Chính xác là cô không hiểu điểm nào trong việc làm một con ma nhỉ?
“Sadie, cô đã chết rồi.”
“Tôi biết!” cô cáu tiết. “Cô không cần phải nhắc tôi liên tục thế!” nhún vai và bắt đầu bước đi tiếp. Hai giây sau, Sadie hạ xuống ngay trước mặt tôi, quai hàm nghiến lại.
“Hỏi anh ta cho tôi.”
“Gì cơ?”
“Tôi không thể tự mình làm được.” Giọng cô nhanh và kiên quyết, “Tôi cần một người trung gian. Nếu cô đi hẹn hò với anh ta, tôi cũng có thể đi hẹn hò với anh ta. Nếu cô nhảy với anh ta, tôi cũng được nhảy với anh ta.”
Cô ta nghiêm túc. Tôi suýt cười phá lên.
“Cô muốn tôi đi hẹn hò hộ cô hả,” tôi nói, diễn đạt rõ ý. “Với một gã ất ơ nào mà tôi không hề biết. Chỉ để cô có thể nhảy.”
“Tôi chỉ muốn một trận vui nho nhỏ cuối cùng với một người đàn ông đẹp trai nào đó trong khi tôi vẫn còn cơ hội.” Đầu Sadie chúi xuống và miệng cô ta lại bĩu ra thành hình chữ “o” nhỏ. “Một vòng xoay nữa quanh sàn nhảy. Tôi chỉ đòi hỏi có thế thôi trước khi biến mất khỏi thế giới này.” Giọng cô nhỏ dần thành tiếng thì thầm đáng thương. “Đó là khao khát cuối cùng của tôi. Ước muốn cuối cùng của tôi.”
“Đó không phải là ước muốn cuối cùng của cô!” tôi nói, hơi phẫn nộ. “Cô đã có ước muốn cuối cùng rồi! Đó là việc tìm kiếm chuỗi hạt của cô, nhớ không hả?”
Sadie có vẻ nao núng trong giây lát.
“Đây là ước muốn cuối cùng khác của tôi,” cuối cùng cô nói.
“Nghe này, Sadie,” tôi nói nghe có vẻ hợp lý. “Tôi không thể đề nghị một người lạ đi hẹn hò được. Cô sẽ phải làm mà không có tôi. Xin lỗi.”
Sadie nhìn tôi với vẻ mặt tổn thương, run rẩy, lặng im đến độ tôi tự hỏi không biết mình có xéo lên chân cô không.
“Cô đang thực sự nói không,” cuối cùng cô nói, giọng như vỡ òa vì xúc động. “Cô đang thực sự từ chối tôi. Một ước muốn vô hại cuối cùng. Một yêu cầu chẳng đáng kể.”
“Nghe này…”
“Tôi đã sống trong cái viện dưỡng lão đó bao nhiêu năm. Không một người tới thăm. Không một tiếng cười. Không một chút sự sống. Chỉ có sự già nua… và cô đơn… và khốn khổ…”
Ôi Chúa ơi. Cô ta không thể làm như thế với tôi. Thế là không công bằng.
“Giáng sinh nào cũng chỉ có một mình. Không ai tới thăm hỏi… không một món quà…”
“Đó đâu phải là lỗi của tôi,” tôi nói yếu ớt, nhưng Sadie lờ tôi đi.
“Và giờ tôi thấy cơ hội có được một lát hạnh phúc. Một mẩu sung sướng. Thế mà đứa cháu gái nhẫn tâm, ích kỷ của tôi lại…”
“Thôi được rồi!” tôi dừng bước và bóp trán. “Được rồi! Sao cũng được! Được! Tôi sẽ làm thế!”
Dẫu sao thì mọi người trong cuộc đời tôi cũng đều nghĩ tôi là con khùng rồi. Hẹn hò một người lạ cũng không khiến chuyện đó tệ hơn, có khi bố còn mừng nữa là khác.
“Cô là một thiên thần!” Tâm trạng của Sadie ngay lập tức chuyển sang phấn khích quá độ. Cô quay tít trên vỉa hè, những ô vải trên bộ váy của cô bay phấp phới. “Tôi sẽ chỉ cho cô anh ta ở đâu! Đi nào!”
Tôi đi theo cô đến những bậc thềm khổng lồ và đẩy cửa đi vào gian sảnh rộng bao la cao gấp hai bình thường. Nếu tôi định làm việc này thì cần phải làm thật nhanh trước khi tôi đổi ý.
“Thế anh ta đâu?” Tôi nhìn khắp cái sàn cẩm thạch vang vọng.
“Trong một căn phòng ở tầng trên! Đi nào!” Cô ta giống một con chó con đang kéo căng sợi xích.
“Tôi không thể cứ thản nhiên đi vào một tòa nhà văn phòng!” Tôi rít lên khe khẽ, chỉ vào hàng rào an ninh điện tử. “Tôi cần một kế hoạch. Tôi cần một cái cớ. Tôi cần… a ha.”
Ở góc gian phòng có một quầy đề “Hội thảo Chiến lược Toàn cầu”. Hai cô gái trông có vẻ buồn chán đang ngồi sau một cái bàn để biển tên. Được đấy.
“Xin chào.” Tôi mạnh mẽ tiến đến. “Xin lỗi tôi đến muộn.”
“Không sao. Họ cũng vừa mới bắt đầu thôi.” Một cô gái đứng lên, với lấy cái danh sách, trong khi cô kia cương quyết nhìn lên trần nhà. “Cô là…”
“Sarah Connoy,” tôi nói, chộp lấy một cái biển ngẫu nhiên. “Cảm ơn. Tôi phải đi thôi…”
Tôi vội vã chạy tới chỗ hàng rào an ninh, lướt nhanh cái biển tên qua chỗ bảo vệ và hối hả đi vào một hành lang rộng treo những tác phẩm nghệ thuật trông có vẻ đắt tiền trên tường. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tòa nhà này có chừng hai mươi công ty khác nhau và công ty duy nhất tôi từng đến là Macrosant, nằm từ tầng 11-17. “Thế anh chàng đó đâu?” tôi thì thào với Sadie từ khóe miệng.
“Tầng 20.”
Tôi đi tới thang máy, gật đầu nhanh gọn dứt khoát với tất cả những người đi cùng. Tới tầng 20 tôi ra khỏi thang máy và lọt vào một khu vực tiếp tân khổng lồ khác. Cách chỗ tôi đứng chừng sáu mét là một cái bàn đá granit đang có một người phụ nữ trông rất đáng sợ mặc bộ vest xám đứng đó. Một tấm bảng treo tường đề “Tư vấn Turner Murray.”
Chà chà. Turner Murray thật sự là những kẻ có đầu óc được mời tư vấn những doanh nghiệp lớn. Anh chàng này dù có là ai thì hẳn cũng phải quyền lực lắm đây.
“Nhanh lên!” Sadie đang nhảy nhót đến chỗ cánh cửa có hàng rào an ninh. Hai người đàn ông mặc com lê sải bước qua và một trong hai nhìn tôi tò mò. Tôi rút phắt điện thoại ra, áp vào tai để ngăn cản bắt chuyện, và đi theo hai người đàn ông đó. Chúng tôi tới chỗ cánh cửa và một trong hai người đàn ông kia nhấn mật mã.
“Cảm ơn.” Tôi gật đầu kiểu nhanh gọn dứt khoát nhất, rồi theo họ vào trong. “Gavin, tôi đã bảo với anh là mấy con số bên châu Âu không hợp lý rồi mà,” tôi nói vào điện thoại.
Người đàn ông cao lớn hơn ngập ngừng như thể nghi ngờ tôi. Chết tiệt. Tôi vội vàng tăng tốc và đi thẳng qua họ.
“Tôi có buổi họp trong vòng hai phút nữa, Gavin,” tôi vội nói. “Tôi muốn có những con số cập nhật đó trên chiếc BlackBerry của tôi. Giờ thì tôi phải đi nói về… ờ… tỷ lệ.”
Có phòng vệ sinh nữ ở bên trái. Cố không chạy, tôi hối hả đi tới đó và chui tọt vào một phòng ốp cẩm thạch.
“Cô đang làm gì thế hả?” Sadie hỏi, hiện ra ngay trong phòng vệ sinh cùng với tôi. Giời ạ, chẳng lẽ cô ta không hiểu gì về riêng tư sao?
“Thế cô nghĩ là tôi đang làm gì?” tôi đáp khẽ. Chúng ta cần phải đợi một lúc đã.”
Tôi ngồi ở đó ba phút rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh. Hai người đàn ông đã biến mất. Hành lang trống không và yên tĩnh: chỉ có một tấm thảm màu xám nhạt chạy dài và thỉnh thoảng lại có một bình nước máy và những cánh cửa gỗ màu vàng dẫn vào các phòng ở cả hai bên hành lang. Tôi có thể nghe thấy tiếng trò chuyện rì rầm và thi thoảng lại thấy tiếng máy tính nho nhỏ.
“Vậy anh ta ở đâu?” Tôi quay sang Sadie.
“Hừm.” Cô đang ngó quanh. “Một trong những cánh cửa này…”
Cô tiến dọc theo hành lang và tôi thận trọng đi theo. Chuyện này thật phi thực. Tôi đang làm gì vậy, đi lang thang trong một tòa nhà văn phòng lạ, tìm một người đàn ông không quen biết?
“Đây rồi!” Sadie hiện ra bên cạnh tôi, mặt mày hớn hở. “Anh ta ở trong đó! Anh ta có đôi mắt sắc lẹm. Cực kỳ rùng mình.” Cô chỉ vào một cánh cửa gỗ màu vàng đề phòng 2012. Không có cửa sổ, thậm chí một cái ô bằng thủy tinh bé xíu cũng không. Tôi không nhìn thấy gì bên trong.
“Cô chắc chứ?”
“Tôi vừa ở trong đó mà! Anh ta ở đó! Đi đi! Hỏi anh ta xem!” Tay cô đang cố gắng đẩy tôi.
“Đợi đã!” Tôi bước vài bước, cố nghĩ thông suốt chuyện này. Tôi không thể cứ thế mà gõ cửa xông vào được. Tôi phải đề ra một kế hoạch.
1.Gõ cửa và bước vào văn phòng của một anh chàng không quen.
2.Chào hỏi một cách tự nhiên, cung cách dễ mến.
3. Rủ anh ta hẹn hò.
4. Xấu hổ gần chết khi anh ta gọi bảo vệ.
5. Rất, rất nhanh chóng lỉnh mất.
6. Không nói tên mình ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Như thế thì tôi mới có thể bỏ chạy và xóa sạch toàn bộ chuyện này khỏi ký ức của tôi và sẽ chẳng ai biết được đó chính là tôi. Có lẽ anh ta thậm chí còn ngỡ là mình đã mơ.
Toàn bộ câu chuyện sẽ mất tối đa là ba mươi giây và rồi Sadie sẽ phải ngừng quấy rầy tôi. OK, làm nhanh cho xong nào. Tôi tiến đến cửa, cố lờ đi thực tế là đột nhiên tim mình phi nước đại vì hồi hộp. Tôi hít một hơi sâu, đưa tay lên gõ nhẹ.
“Cô gõ chẳng thành tiếng gì cả!” Sadie ở sau lưng tôi kêu toáng lên. “Gõ mạnh vào! Rồi cứ thế mà vào. Anh ta đang ở trong đó! Nhanh lên!”
Nhắm mắt nhắm mũi, tôi gõ dồn dập, vặn nắm đấm cửa và bước một bước vào bên trong căn phòng.
Hai mươi con người mặc com lê đang ngồi xung quanh bàn hội nghị đều cùng lúc quay ra nhìn tôi. Một người đàn ông ở đầu bên kia dừng màn thuyết trình bằng Powerpoint.
Tôi chằm chằm nhìn lại, đông cứng.
Không phải là một văn phòng. Là phòng hội thảo. Tôi đang ở trong một công ty mà tôi không phải là thành viên, tại một buổi hội thảo cực lớn mà tôi không hề được tham gia, và mọi người đều đang chờ tôi lên tiếng.
“Xin lỗi,” cuối cùng tôi lắp bắp. “Tôi không định quấy rầy. Cứ tiếp tục.”
Từ khóe mắt tôi thấy có hai cái ghế trống. Hầu như không biết mình đang làm gì, tôi kéo một cái ghế và ngồi xuống. Người phụ nữ ngồi cạnh nhìn tôi do dự một lúc, rồi đẩy một tập giấy và chiếc bút bi sang.
“Cảm ơn cô,” tôi thì thào.
Tôi hoàn toàn không tin nổi chuyện này. Không ai yêu cầu tôi đi ra cả. Họ không nhận thấy là tôi không thuộc về nơi này sao? Anh chàng ở trên bục đã quay lại bài thuyết trình của mình và một số người đang nguệch ngoạc ghi chú. Tôi lén nhìn quanh bàn. Có khoảng mười lăm người đàn ông trong căn phòng này. Anh chàng của Sadie hẳn phải là một trong số họ. Có một anh chàng tóc hơi hung hung bên kia bàn trông khá dễ thương. Người đàn ông đang thuyết trình trông cũng khá ưa nhìn. Anh ta có mái tóc sẫm màu lượn sóng, đôi mắt màu lam nhạt và đeo cà vạt giống cái tôi mua tặng Josh hồi sinh nhật anh. Anh ta đang chỉ vào cái đồ thị và nói bằng giọng sôi nổi.
“… và tỷ lệ sự hài lòng của khách hàng mỗi năm một tăng…”
“Dừng lại ngay chỗ đó.” Một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, mà thậm chí vừa rồi tôi đã không hề nhận thấy, quay lại. Anh ta nói giọng Mỹ, mặc com lê đen và tóc màu hạt dẻ chải ngược ra sau. Có một nếp nhăn hình chữ V, sâu hoắm giữa đôi lông mày của anh ta và anh ta đang nhìn anh chàng tóc lượn sóng như thể anh này đang trình bày một điều gì đó khiến cá nhân anh ta thất vọng ghê gớm. “Chỉ số khách hàng hài lòng không phải là cái chúng ta quan tâm ở đây. Tôi không muốn thực hiện một công việc mà tỷ lệ khách hàng là ưu tiên số một. Tôi muốn thể hiện một công việc mà tỷ lệ Tôi là ưu tiên số một.”
Người đàn ông tóc lượn sóng trông có vẻ ngượng nghịu và tôi thấy lòng nhói lên thương thay cho anh ta.
“Đương nhiên rồi,” anh ta lúng búng.
“Vấn đề trọng tâm trong căn phòng này ngày hôm nay đều sai lầm.”
Anh chàng giọng Mỹ cau mày nhìn khắp bàn họp. “Chúng ta không ở đây để thực hiện những sửa chữa nhanh chóng chỉ phục vụ trước mắt. Chúng ta nên tác động đến chiến lược. Đổi mới. Kể từ khi tôi tới đây…”
Tôi ngừng nghe khi thấy Sadie trượt vào cái ghế bên cạnh tôi. Tôi đẩy tập giấy của mình sang và viết nguệch ngoạc “ANH CHÀNG NÀO?”
“Anh chàng trông giống Rudolph Valentino ấy,” cô nói, như thể ngạc nhiên vì đến điều đó mà tôi còn phải hỏi.
Vì Chúa.
“LÀM SAO TÔI BIẾT ĐƯỢC CÁI GÃ RUDOLPH VALENTINO CHẾT GIẪM ẤY TRÔNG NHƯ THẾ NÀO?” tôi viết “GÃ NÀO?”
Tôi cá là người đàn ông có mái tóc lượn sóng. Trừ phi đó là anh chàng tóc vàng hoe đang ngồi ở ngay đầu bàn - trông anh ta cũng khá được. Hoặc có lẽ là cái gã có chòm râu dê?
“Anh ta, đương nhiên rồi!” Sadie chỉ về phía bên kia phòng.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐANG THUYẾT TRÌNH HẢ? tôi viết, để xác nhận.
“Không, ngốc thế!” Cô khúc khích. “Anh ta!” Cô hiện ra ngay trước mặt anh chàng người Mỹ cau có và dán mắt vào anh ta đầy khao khát. “Anh ấy dễ thương quá phải không?”
“Anh ta ư?”
Ối trời ơi. Tôi nói to lên. Mọi người đều quay ra nhìn tôi, và tôi vội cố làm ra vẻ như đang hắng giọng: “E hèm, e hèm.”
“NGHIÊM TÚC CHỨ, ANH TA Ư?” tôi viết lên tập giấy khi cô quay trở lại bên cạnh tôi.
“Anh ấy ngon lành quá!” cô nói vào tai tôi, nghe như đang xấu hổ.
Tôi quan sát anh chàng người Mỹ vẻ ngờ vực, cố khách quan. Tôi cho rằng anh ta trông cũng khá điển trai theo cái kiểu công tử nhà giàu. Tóc anh ta bắt đầu từ chỗ trán rộng, vuông vức, và da anh ta có vết rám nắng, lông cổ tay sẫm màu nhìn thấy được bên trong cổ tay áo trắng tinh. Và đôi mắt anh ta thì quả là sắc lẹm. Anh ta có vẻ thu hút mà các nhà lãnh đạo luôn có. Đôi bàn tay khỏe và cử chỉ mạnh mẽ. Khi nói, anh ta buộc người ta phải chú ý.
Nhưng giời ạ, anh ta hoàn toàn không phải mẫu người của tôi. Quá mạnh mẽ. Quá cau có. Và mọi người khác trong phòng có vẻ sợ anh ta.
“Nói tới chuyện này.” Anh ta nhấc cái cặp tài liệu nhựa và khéo léo lia qua mặt bàn tới chỗ anh chàng râu dê. “Tối qua tôi đã kết hợp vài điểm cho việc tư vấn Morris Farquar. Chỉ là bản ghi nhớ. Có thể giúp ích.”
“Ồ.” Anh chàng râu dê trông cực kỳ sửng sốt. “Ờ… cảm ơn anh. Tôi rất cảm kích.” Anh ta lật nhanh với vẻ kinh ngạc. “Tôi sử dụng cái này được chứ?”
“Đó là một ý tưởng tổng thể,” anh chàng người Mỹ nói với nụ cười gượng gạo và ngắn ngủi đến mức nếu chớp mắt thì sẽ chẳng thấy được. “Vậy, về điểm cuối cùng…”
Từ chỗ của tôi ở cuối phòng tôi có thể thấy anh chàng râu dê đang đọc lướt qua những trang đánh máy đó, bị kích thích. “Anh ta làm cái này vào lúc nào thế nhỉ?” anh ta lầm rầm với người ngồi cạnh, anh này nhún vai.
“Tôi phải đi đây.” Anh chàng người Mỹ đột nhiên xem đồng hồ đeo tay. “Xin lỗi vì đã cướp diễn đàn buổi hội thảo. Simon, cứ tiếp tục đi.”
“Tôi chỉ có một câu hỏi.” Người đàn ông tóc hung vội giơ tay lên. “Khi anh nói về tiến trình đổi mới, ý anh là…”
“Nhanh lên!” Giọng Sadie lại đột ngột vang lên trong tai tôi, làm tôi giật nẩy người. “Đề nghị anh ta hẹn hò đi! Anh ta sắp đi rồi kìa! Cô đã hứa rồi đấy! Làm đi! Làm-đi- làm- đi- làm – đi…”
“OK!” tôi viết nghuệch ngoạc, trù trừ. “CHO TÔI MỘT GIÂY.”
Sadie hiên ngang đi sang phía bên kia căn phòng và nhìn tôi khấp khởi. Một lúc sau cô bắt đầu sốt ruột liên tiếp ra hiệu giục “Mau lên!” bằng tay. Ngài Người Mỹ Cau Có đã trả lời anh chàng tóc hung xong. Anh ta đang nhét mấy tờ giấy vào cặp tài liệu.
Tôi không thể làm thế. Chuyện này thật lố bịch.
“Mau lên! Mau lên!” Sadie đang cố đẩy tôi. “Hỏi đi!”
Máu chảy giần giật quanh đầu tôi. Chân tôi đang run lẩy bẩy dưới gầm bàn. Chẳng hiểu sao tôi lại ép được mình giơ tay lên.
“Xin lỗi?” tôi nói bằng cái giọng the thé vì xấu hổ.
Ngài Nguời Mỹ Cau Có quay lại nhìn tôi, trông bối rối. “Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là chúng ta đã được giới thiệu với nhau. Cô đành phải thứ lỗi cho tôi vậy, tôi đang vội…”
“Tôi có một câu hỏi.”
Mọi người quanh bàn đều quay lại nhìn tôi. Tôi có thể thấy một người đàn ông thì thầm “Ai vậy?” với người ngồi cạnh.
“Được thôi.” Anh ta thở dài. “Một câu hỏi nhanh nữa. Là gì vậy?”
“Tôi… ừm… là… tôi muốn hỏi…” Giọng tôi vót lên và tôi hắng giọng. “Anh có muốn đi chơi với tôi không?”
Im lặng vì choáng váng, ngoại trừ tiếng ai đó vừa phì ra trong khi ai đó đang uống cà phê. Mặt tôi nóng như rang, nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Tôi có thể nhận thấy vài người đang nhìn nhau sững sờ.
“Thứ lỗi?” anh chàng người Mỹ nói, trông có vẻ hoang mang.
“Kiểu như… hẹn hò ấy mà?” Tôi đánh bạo mỉm một nụ cười.
Đột nhiên tôi thấy Sadie đang ở bên anh ta. “Nói đồng ý đi!” cô hét vào tai anh ta, to đến mức tôi muốn rụt người lại thay cho anh ta. “Nói có đi! Nói có đi!”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi có thể thấy anh chàng người Mỹ phản ứng lại. Anh ta ngẩng đầu lên như thể vừa nghe thấy một tín hiệu radio xa xôi nào đó. Anh ta có thể nghe thấy cô không?
“Cô gái trẻ ạ,” một người đàn ông tóc muối tiêu nói xẵng. “Đây không phải nơi phải lúc…”
“Tôi không có ý cắt ngang,” tôi nói nhũn nhặn. “Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ cần một câu trả lời, dù thế này hay thế khác cũng được.” Tôi lại quay sang anh chàng người Mỹ. “Anh có muốn đi chơi với tôi không?”
“Nói có đi! Nói có đi!” Sadie đang hét càng lúc càng to tới mức không thể chịu nổi.
Chuyện này không có thật. Anh chàng người Mỹ nhất định là nghe thấy gì đó. Anh ta lắc đầu và bước đi được hai bước, nhưng Sadie lại đi theo anh ta, tiếp tục hét. Mắt anh ta đờ đẫn và trông anh ta như đang bị thôi miên vậy.
Không ai khác trong phòng cử động hay nói gì cả. Tất cả bọn họ dường như đều sốc nặng; một người phụ nữ đưa tay lên che mặt như thể đang thấy tai nạn tàu điện vậy.
“Nói có đi!” Có vẻ như Sadie đã bắt đầu khản giọng khi cô hét. “Ngay bây giờ! Nói đi! NÓI CÓ ĐI!”
Chuyện này thật khôi hài, hình ảnh cô hét lên to đến thế mà chỉ nhận được phản ứng yếu ớt đến vậy. Nhưng khi nhìn cảnh này, tôi chỉ cảm thấy thương thương. Trông cô thật bất lực, như thể cô đang hét sau một tấm kính và chỉ có một người có thể nghe thấy rõ là tôi. Thế giới của Sadie hẳn phải khổ sở lắm, tôi chợt nghĩ vậy. Cô không thể đụng chạm vào thứ gì, không thể nói chuyện với ai, rõ ràng là cô sẽ chẳng bao giờ liên lạc được với anh chàng này…
“Có.” Anh chàng người Mỹ gật đầu tuyệt vọng.
Lòng thương hại của tôi tan biến.
Có ư?
Mọi người há hốc mồm ra, và một tiếng cười khúc khích vội vàng bị nén lại. Ngay lập tức tất cả quay sang nhìn tôi chằm chằm, còn tôi thì sững sờ tới mức không trả lời được.
Anh ta đã nói có.
Thế nghĩa là… tôi thực sự phải hẹn hò với anh ta sao?
“Tuyệt quá!” Tôi cố gắng trấn tĩnh lại. “Vậy… tôi sẽ gửi email cho anh nhé? Tiện thể, tên tôi là Lara Lington. Đây là danh thiếp của tôi…” Tôi lục túi.
“Tôi là Ed.” Người đàn ông đó trông vẫn mê mụ. “Ed Harrison.” Anh thò tay vào trong túi áo và rút danh thiếp ra.
“Vậy thì… ừm… tạm biệt, Ed!” Tôi nhấc túi xách và vội vã chuồn cho mau, trước những tiếng huyên náo ngày càng lớn dần. Tôi nghe thấy ai đó nói, “Cái đồ quỷ tha ma bắt nào thế?” và một người phụ nữ nói giọng thì thào gấp gáp, “Cô thấy không? Cô phải có gan. Cô phải thẳng thắn với đàn ông. Dừng chơi. Lật bài ngửa luôn. Giá mà tôi biết được điều mà con bé đó biết hồi ở tuổi nó…”
Tôi biết gì?
Tôi chẳng biết gì cả ngoại trừ việc tôi cần phải ra khỏi đây ngay.
“Bất cứ thứ gì liên quan đến chó,” tôi đang chỉ dẫn cho Sadie đằng sau tờ Evening Standard mở rộng. “Tiếng sủa, những cái ổ dưới gầm bàn, đồ chơi cho chó…” tôi nhấp một ngụm capuccino. “Tôi sẽ ở đây. Mà này, cảm ơn cô!”
Tòa nhà thật hùng vĩ, tôi có thể ngồi đây đợi một lúc. Tôi lật tờ báo, chậm rãi nhấm nháp chiếc bánh sô cô la hạnh nhân và vừa gọi một tách capuccino mới thì Sadie hiện ra trước mặt tôi. Má cô ửng hồng, mắt cô long lanh và cả người cô phát sáng. Tôi lấy di động ra, mỉm cười với cô gái ở bàn bên, và giả vờ bấm số điện thoại.
“Thế nào?” tôi nói vào điện thoại. “Cô có tìm thấy con chó nào không?”
“À chuyện đó,” cô nói như thể đã quên béng nó rồi. “Đúng, có một con chó, nhưng đoán xem chuyện gì nào…”
“Ở đâu?” tôi cắt lời cô vì phấn khích. “Con chó ở đâu?”
“Trên đó.” Cô chỉ lên. “Trong một cái ổ dưới gầm bàn. Nó là một con chó Bắc Kinh nhỏ xíu yêu lắm…”
“Cô có lấy được tên không? Số phòng? Bất cứ thứ gì như thế? Cảm ơn!”
Cô biến mất và tôi nhấp tách capuccino mới, ôm lấy mình trong khi nhấm nháp tách capuccino mới. Ngay từ đầu Shireen đã nói đúng! Jean đã dối tôi! Cứ đợi cho đến lúc tôi nhấc điện thoại lên nói chuyện với cô ta nhé. Cứ đợi đi. Tôi sẽ yêu cầu một lời xin lỗi trọn vẹn và đầy đủ quyền lợi trong văn phòng cho con Flash và có lẽ là cả một cái ổ chó mới như một cử chỉ thiện chí…
Tôi lướt qua cửa sổ và chợt phát hiện ra Sadie đang lướt trên vỉa hè, quay trở lại cửa hàng cà phê. Tôi thấy hơi cáu. Cô có vẻ chẳng vội vã tẹo nào. Cô không nhận thấy tầm quan trọng của việc này sao?”
Tôi đã sẵn sàng, điện thoại rút ra ngay khi cô bước vào. “Mọi chuyện ổn chứ?” tôi gặng hỏi. “Cô có thấy lại con chó không?”
“Ồ,” cô ta nói lơ đãng. “Có, con chó đó. Nó ở trên tầng mười bốn, phòng 1416 và chủ nó là Jane Frenshew. Tôi vừa gặp người đàn ông ngon lành nhất.” Cô tự ôm lấy mình.
“Ý cô là sao, cô đã gặp một người đàn ông à?” Tôi nghuệch ngoạc nhanh thông tin đó lên một mảnh giấy. “Cô không thể gặp gỡ một người đàn ông. Cô đã chết rồi. Trừ phi…” Tôi rùng mình ngước lên.”
“Ố ồ. Cô đã gặp một con ma khác à?”
“Anh ta không phải là ma.” Cô sốt ruột lắc đầu. “Mà là một vị thần. Anh ta đang nói chuyện trong một trong những căn phòng tôi đã đi qua. Giống như Rudolph Valentino ấy.”
“Ai cơ?” tôi ngây ra hỏi.
“Đương nhiên là một ngôi sao điện ảnh! Cao lớn, ngăm ngăm và bảnh bao. Xèo xèo ngay.”
“Nghe đáng yêu nhỉ,” tôi nói thờ ơ.
“Và anh ta có chiều cao chuẩn,” Sadie nói tiếp, lắc chân trên cái ghế quầy bar. “Tôi đo người mình với anh ta. Đầu tôi sẽ ngả lên vai anh ta một cách hoàn hảo nếu chúng tôi đi nhảy cùng nhau.”
“Tuyệt.” Tôi dừng viết, vồ lấy cái túi xách và đứng lên. “OK. Tôi cần phải quay về văn phòng và xử lý cho ra nhẽ vụ này.”
Tôi ra cửa và bắt đầu hối hả đi về phía tàu điện ngầm, nhưng ngạc nhiên thấy Sadie chặn đường mình.
“Tôi muốn anh ta.”
“Sao cơ?” Tôi tròn mắt nhìn cô.
“Người đàn ông tôi mới gặp. Tôi đã cảm thấy nó, ngay ở đây. Xèo xèo.” Cô ấn vào cái bụng lép kẹp của mình. “Tôi muốn nhảy với anh ta.”
Cô ta đang đùa à?
“Ờ, chuyện đó sẽ thú vị đấy,” cuối cùng tôi nói, giọng xoa dịu. “Nhưng thật sự là tôi phải tới văn phòng…”
Khi tôi đi tiếp Sadie thọc một cánh tay trần chắn ngang đường và tôi dừng lại, sửng sốt.
“Cô có biết là tôi không được nhảy bao lâu rồi không?” Đột nhiên cô ta nói vẻ kích động. “Cô có biết đã bao lâu rồi tôi chưa… lắc mông không? Ngần ấy năm, mắc kẹt trong tấm thân của một bà già. Ở một nơi không có âm nhạc, không có sự sống.”
Cảm giác tội lỗi cứ choán lấy tôi khi tôi nhớ lại tấm ảnh của Sadie, già nua và nhăn nheo trong chiếc khăn choàng màu hồng.
“OK,” tôi nói nhanh. “Thôi được. Vậy thì chúng ta sẽ về nhà nhảy. Chúng ta sẽ bật nhạc lên một chút, bật đèn mờ, tổ chức một bữa tiệc nhỏ…”
“Tôi không muốn nhảy ở nhà trước cái vô tuyến!” cô nói vẻ khinh bỉ. “Tôi muốn đi chơi với một người đàn ông và tự mình tận hưởng!”
“Cô muốn một cuộc hẹn hò?” tôi nói vẻ không tin lắm và mắt cô sáng lên.
“Đúng! Chính xác! Một cuộc hẹn hò với một người đàn ông. Với anh ta.” Cô chỉ vào tòa nhà.
Chính xác là cô không hiểu điểm nào trong việc làm một con ma nhỉ?
“Sadie, cô đã chết rồi.”
“Tôi biết!” cô cáu tiết. “Cô không cần phải nhắc tôi liên tục thế!” nhún vai và bắt đầu bước đi tiếp. Hai giây sau, Sadie hạ xuống ngay trước mặt tôi, quai hàm nghiến lại.
“Hỏi anh ta cho tôi.”
“Gì cơ?”
“Tôi không thể tự mình làm được.” Giọng cô nhanh và kiên quyết, “Tôi cần một người trung gian. Nếu cô đi hẹn hò với anh ta, tôi cũng có thể đi hẹn hò với anh ta. Nếu cô nhảy với anh ta, tôi cũng được nhảy với anh ta.”
Cô ta nghiêm túc. Tôi suýt cười phá lên.
“Cô muốn tôi đi hẹn hò hộ cô hả,” tôi nói, diễn đạt rõ ý. “Với một gã ất ơ nào mà tôi không hề biết. Chỉ để cô có thể nhảy.”
“Tôi chỉ muốn một trận vui nho nhỏ cuối cùng với một người đàn ông đẹp trai nào đó trong khi tôi vẫn còn cơ hội.” Đầu Sadie chúi xuống và miệng cô ta lại bĩu ra thành hình chữ “o” nhỏ. “Một vòng xoay nữa quanh sàn nhảy. Tôi chỉ đòi hỏi có thế thôi trước khi biến mất khỏi thế giới này.” Giọng cô nhỏ dần thành tiếng thì thầm đáng thương. “Đó là khao khát cuối cùng của tôi. Ước muốn cuối cùng của tôi.”
“Đó không phải là ước muốn cuối cùng của cô!” tôi nói, hơi phẫn nộ. “Cô đã có ước muốn cuối cùng rồi! Đó là việc tìm kiếm chuỗi hạt của cô, nhớ không hả?”
Sadie có vẻ nao núng trong giây lát.
“Đây là ước muốn cuối cùng khác của tôi,” cuối cùng cô nói.
“Nghe này, Sadie,” tôi nói nghe có vẻ hợp lý. “Tôi không thể đề nghị một người lạ đi hẹn hò được. Cô sẽ phải làm mà không có tôi. Xin lỗi.”
Sadie nhìn tôi với vẻ mặt tổn thương, run rẩy, lặng im đến độ tôi tự hỏi không biết mình có xéo lên chân cô không.
“Cô đang thực sự nói không,” cuối cùng cô nói, giọng như vỡ òa vì xúc động. “Cô đang thực sự từ chối tôi. Một ước muốn vô hại cuối cùng. Một yêu cầu chẳng đáng kể.”
“Nghe này…”
“Tôi đã sống trong cái viện dưỡng lão đó bao nhiêu năm. Không một người tới thăm. Không một tiếng cười. Không một chút sự sống. Chỉ có sự già nua… và cô đơn… và khốn khổ…”
Ôi Chúa ơi. Cô ta không thể làm như thế với tôi. Thế là không công bằng.
“Giáng sinh nào cũng chỉ có một mình. Không ai tới thăm hỏi… không một món quà…”
“Đó đâu phải là lỗi của tôi,” tôi nói yếu ớt, nhưng Sadie lờ tôi đi.
“Và giờ tôi thấy cơ hội có được một lát hạnh phúc. Một mẩu sung sướng. Thế mà đứa cháu gái nhẫn tâm, ích kỷ của tôi lại…”
“Thôi được rồi!” tôi dừng bước và bóp trán. “Được rồi! Sao cũng được! Được! Tôi sẽ làm thế!”
Dẫu sao thì mọi người trong cuộc đời tôi cũng đều nghĩ tôi là con khùng rồi. Hẹn hò một người lạ cũng không khiến chuyện đó tệ hơn, có khi bố còn mừng nữa là khác.
“Cô là một thiên thần!” Tâm trạng của Sadie ngay lập tức chuyển sang phấn khích quá độ. Cô quay tít trên vỉa hè, những ô vải trên bộ váy của cô bay phấp phới. “Tôi sẽ chỉ cho cô anh ta ở đâu! Đi nào!”
Tôi đi theo cô đến những bậc thềm khổng lồ và đẩy cửa đi vào gian sảnh rộng bao la cao gấp hai bình thường. Nếu tôi định làm việc này thì cần phải làm thật nhanh trước khi tôi đổi ý.
“Thế anh ta đâu?” Tôi nhìn khắp cái sàn cẩm thạch vang vọng.
“Trong một căn phòng ở tầng trên! Đi nào!” Cô ta giống một con chó con đang kéo căng sợi xích.
“Tôi không thể cứ thản nhiên đi vào một tòa nhà văn phòng!” Tôi rít lên khe khẽ, chỉ vào hàng rào an ninh điện tử. “Tôi cần một kế hoạch. Tôi cần một cái cớ. Tôi cần… a ha.”
Ở góc gian phòng có một quầy đề “Hội thảo Chiến lược Toàn cầu”. Hai cô gái trông có vẻ buồn chán đang ngồi sau một cái bàn để biển tên. Được đấy.
“Xin chào.” Tôi mạnh mẽ tiến đến. “Xin lỗi tôi đến muộn.”
“Không sao. Họ cũng vừa mới bắt đầu thôi.” Một cô gái đứng lên, với lấy cái danh sách, trong khi cô kia cương quyết nhìn lên trần nhà. “Cô là…”
“Sarah Connoy,” tôi nói, chộp lấy một cái biển ngẫu nhiên. “Cảm ơn. Tôi phải đi thôi…”
Tôi vội vã chạy tới chỗ hàng rào an ninh, lướt nhanh cái biển tên qua chỗ bảo vệ và hối hả đi vào một hành lang rộng treo những tác phẩm nghệ thuật trông có vẻ đắt tiền trên tường. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tòa nhà này có chừng hai mươi công ty khác nhau và công ty duy nhất tôi từng đến là Macrosant, nằm từ tầng 11-17. “Thế anh chàng đó đâu?” tôi thì thào với Sadie từ khóe miệng.
“Tầng 20.”
Tôi đi tới thang máy, gật đầu nhanh gọn dứt khoát với tất cả những người đi cùng. Tới tầng 20 tôi ra khỏi thang máy và lọt vào một khu vực tiếp tân khổng lồ khác. Cách chỗ tôi đứng chừng sáu mét là một cái bàn đá granit đang có một người phụ nữ trông rất đáng sợ mặc bộ vest xám đứng đó. Một tấm bảng treo tường đề “Tư vấn Turner Murray.”
Chà chà. Turner Murray thật sự là những kẻ có đầu óc được mời tư vấn những doanh nghiệp lớn. Anh chàng này dù có là ai thì hẳn cũng phải quyền lực lắm đây.
“Nhanh lên!” Sadie đang nhảy nhót đến chỗ cánh cửa có hàng rào an ninh. Hai người đàn ông mặc com lê sải bước qua và một trong hai nhìn tôi tò mò. Tôi rút phắt điện thoại ra, áp vào tai để ngăn cản bắt chuyện, và đi theo hai người đàn ông đó. Chúng tôi tới chỗ cánh cửa và một trong hai người đàn ông kia nhấn mật mã.
“Cảm ơn.” Tôi gật đầu kiểu nhanh gọn dứt khoát nhất, rồi theo họ vào trong. “Gavin, tôi đã bảo với anh là mấy con số bên châu Âu không hợp lý rồi mà,” tôi nói vào điện thoại.
Người đàn ông cao lớn hơn ngập ngừng như thể nghi ngờ tôi. Chết tiệt. Tôi vội vàng tăng tốc và đi thẳng qua họ.
“Tôi có buổi họp trong vòng hai phút nữa, Gavin,” tôi vội nói. “Tôi muốn có những con số cập nhật đó trên chiếc BlackBerry của tôi. Giờ thì tôi phải đi nói về… ờ… tỷ lệ.”
Có phòng vệ sinh nữ ở bên trái. Cố không chạy, tôi hối hả đi tới đó và chui tọt vào một phòng ốp cẩm thạch.
“Cô đang làm gì thế hả?” Sadie hỏi, hiện ra ngay trong phòng vệ sinh cùng với tôi. Giời ạ, chẳng lẽ cô ta không hiểu gì về riêng tư sao?
“Thế cô nghĩ là tôi đang làm gì?” tôi đáp khẽ. Chúng ta cần phải đợi một lúc đã.”
Tôi ngồi ở đó ba phút rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh. Hai người đàn ông đã biến mất. Hành lang trống không và yên tĩnh: chỉ có một tấm thảm màu xám nhạt chạy dài và thỉnh thoảng lại có một bình nước máy và những cánh cửa gỗ màu vàng dẫn vào các phòng ở cả hai bên hành lang. Tôi có thể nghe thấy tiếng trò chuyện rì rầm và thi thoảng lại thấy tiếng máy tính nho nhỏ.
“Vậy anh ta ở đâu?” Tôi quay sang Sadie.
“Hừm.” Cô đang ngó quanh. “Một trong những cánh cửa này…”
Cô tiến dọc theo hành lang và tôi thận trọng đi theo. Chuyện này thật phi thực. Tôi đang làm gì vậy, đi lang thang trong một tòa nhà văn phòng lạ, tìm một người đàn ông không quen biết?
“Đây rồi!” Sadie hiện ra bên cạnh tôi, mặt mày hớn hở. “Anh ta ở trong đó! Anh ta có đôi mắt sắc lẹm. Cực kỳ rùng mình.” Cô chỉ vào một cánh cửa gỗ màu vàng đề phòng 2012. Không có cửa sổ, thậm chí một cái ô bằng thủy tinh bé xíu cũng không. Tôi không nhìn thấy gì bên trong.
“Cô chắc chứ?”
“Tôi vừa ở trong đó mà! Anh ta ở đó! Đi đi! Hỏi anh ta xem!” Tay cô đang cố gắng đẩy tôi.
“Đợi đã!” Tôi bước vài bước, cố nghĩ thông suốt chuyện này. Tôi không thể cứ thế mà gõ cửa xông vào được. Tôi phải đề ra một kế hoạch.
1.Gõ cửa và bước vào văn phòng của một anh chàng không quen.
2.Chào hỏi một cách tự nhiên, cung cách dễ mến.
3. Rủ anh ta hẹn hò.
4. Xấu hổ gần chết khi anh ta gọi bảo vệ.
5. Rất, rất nhanh chóng lỉnh mất.
6. Không nói tên mình ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Như thế thì tôi mới có thể bỏ chạy và xóa sạch toàn bộ chuyện này khỏi ký ức của tôi và sẽ chẳng ai biết được đó chính là tôi. Có lẽ anh ta thậm chí còn ngỡ là mình đã mơ.
Toàn bộ câu chuyện sẽ mất tối đa là ba mươi giây và rồi Sadie sẽ phải ngừng quấy rầy tôi. OK, làm nhanh cho xong nào. Tôi tiến đến cửa, cố lờ đi thực tế là đột nhiên tim mình phi nước đại vì hồi hộp. Tôi hít một hơi sâu, đưa tay lên gõ nhẹ.
“Cô gõ chẳng thành tiếng gì cả!” Sadie ở sau lưng tôi kêu toáng lên. “Gõ mạnh vào! Rồi cứ thế mà vào. Anh ta đang ở trong đó! Nhanh lên!”
Nhắm mắt nhắm mũi, tôi gõ dồn dập, vặn nắm đấm cửa và bước một bước vào bên trong căn phòng.
Hai mươi con người mặc com lê đang ngồi xung quanh bàn hội nghị đều cùng lúc quay ra nhìn tôi. Một người đàn ông ở đầu bên kia dừng màn thuyết trình bằng Powerpoint.
Tôi chằm chằm nhìn lại, đông cứng.
Không phải là một văn phòng. Là phòng hội thảo. Tôi đang ở trong một công ty mà tôi không phải là thành viên, tại một buổi hội thảo cực lớn mà tôi không hề được tham gia, và mọi người đều đang chờ tôi lên tiếng.
“Xin lỗi,” cuối cùng tôi lắp bắp. “Tôi không định quấy rầy. Cứ tiếp tục.”
Từ khóe mắt tôi thấy có hai cái ghế trống. Hầu như không biết mình đang làm gì, tôi kéo một cái ghế và ngồi xuống. Người phụ nữ ngồi cạnh nhìn tôi do dự một lúc, rồi đẩy một tập giấy và chiếc bút bi sang.
“Cảm ơn cô,” tôi thì thào.
Tôi hoàn toàn không tin nổi chuyện này. Không ai yêu cầu tôi đi ra cả. Họ không nhận thấy là tôi không thuộc về nơi này sao? Anh chàng ở trên bục đã quay lại bài thuyết trình của mình và một số người đang nguệch ngoạc ghi chú. Tôi lén nhìn quanh bàn. Có khoảng mười lăm người đàn ông trong căn phòng này. Anh chàng của Sadie hẳn phải là một trong số họ. Có một anh chàng tóc hơi hung hung bên kia bàn trông khá dễ thương. Người đàn ông đang thuyết trình trông cũng khá ưa nhìn. Anh ta có mái tóc sẫm màu lượn sóng, đôi mắt màu lam nhạt và đeo cà vạt giống cái tôi mua tặng Josh hồi sinh nhật anh. Anh ta đang chỉ vào cái đồ thị và nói bằng giọng sôi nổi.
“… và tỷ lệ sự hài lòng của khách hàng mỗi năm một tăng…”
“Dừng lại ngay chỗ đó.” Một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, mà thậm chí vừa rồi tôi đã không hề nhận thấy, quay lại. Anh ta nói giọng Mỹ, mặc com lê đen và tóc màu hạt dẻ chải ngược ra sau. Có một nếp nhăn hình chữ V, sâu hoắm giữa đôi lông mày của anh ta và anh ta đang nhìn anh chàng tóc lượn sóng như thể anh này đang trình bày một điều gì đó khiến cá nhân anh ta thất vọng ghê gớm. “Chỉ số khách hàng hài lòng không phải là cái chúng ta quan tâm ở đây. Tôi không muốn thực hiện một công việc mà tỷ lệ khách hàng là ưu tiên số một. Tôi muốn thể hiện một công việc mà tỷ lệ Tôi là ưu tiên số một.”
Người đàn ông tóc lượn sóng trông có vẻ ngượng nghịu và tôi thấy lòng nhói lên thương thay cho anh ta.
“Đương nhiên rồi,” anh ta lúng búng.
“Vấn đề trọng tâm trong căn phòng này ngày hôm nay đều sai lầm.”
Anh chàng giọng Mỹ cau mày nhìn khắp bàn họp. “Chúng ta không ở đây để thực hiện những sửa chữa nhanh chóng chỉ phục vụ trước mắt. Chúng ta nên tác động đến chiến lược. Đổi mới. Kể từ khi tôi tới đây…”
Tôi ngừng nghe khi thấy Sadie trượt vào cái ghế bên cạnh tôi. Tôi đẩy tập giấy của mình sang và viết nguệch ngoạc “ANH CHÀNG NÀO?”
“Anh chàng trông giống Rudolph Valentino ấy,” cô nói, như thể ngạc nhiên vì đến điều đó mà tôi còn phải hỏi.
Vì Chúa.
“LÀM SAO TÔI BIẾT ĐƯỢC CÁI GÃ RUDOLPH VALENTINO CHẾT GIẪM ẤY TRÔNG NHƯ THẾ NÀO?” tôi viết “GÃ NÀO?”
Tôi cá là người đàn ông có mái tóc lượn sóng. Trừ phi đó là anh chàng tóc vàng hoe đang ngồi ở ngay đầu bàn - trông anh ta cũng khá được. Hoặc có lẽ là cái gã có chòm râu dê?
“Anh ta, đương nhiên rồi!” Sadie chỉ về phía bên kia phòng.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐANG THUYẾT TRÌNH HẢ? tôi viết, để xác nhận.
“Không, ngốc thế!” Cô khúc khích. “Anh ta!” Cô hiện ra ngay trước mặt anh chàng người Mỹ cau có và dán mắt vào anh ta đầy khao khát. “Anh ấy dễ thương quá phải không?”
“Anh ta ư?”
Ối trời ơi. Tôi nói to lên. Mọi người đều quay ra nhìn tôi, và tôi vội cố làm ra vẻ như đang hắng giọng: “E hèm, e hèm.”
“NGHIÊM TÚC CHỨ, ANH TA Ư?” tôi viết lên tập giấy khi cô quay trở lại bên cạnh tôi.
“Anh ấy ngon lành quá!” cô nói vào tai tôi, nghe như đang xấu hổ.
Tôi quan sát anh chàng người Mỹ vẻ ngờ vực, cố khách quan. Tôi cho rằng anh ta trông cũng khá điển trai theo cái kiểu công tử nhà giàu. Tóc anh ta bắt đầu từ chỗ trán rộng, vuông vức, và da anh ta có vết rám nắng, lông cổ tay sẫm màu nhìn thấy được bên trong cổ tay áo trắng tinh. Và đôi mắt anh ta thì quả là sắc lẹm. Anh ta có vẻ thu hút mà các nhà lãnh đạo luôn có. Đôi bàn tay khỏe và cử chỉ mạnh mẽ. Khi nói, anh ta buộc người ta phải chú ý.
Nhưng giời ạ, anh ta hoàn toàn không phải mẫu người của tôi. Quá mạnh mẽ. Quá cau có. Và mọi người khác trong phòng có vẻ sợ anh ta.
“Nói tới chuyện này.” Anh ta nhấc cái cặp tài liệu nhựa và khéo léo lia qua mặt bàn tới chỗ anh chàng râu dê. “Tối qua tôi đã kết hợp vài điểm cho việc tư vấn Morris Farquar. Chỉ là bản ghi nhớ. Có thể giúp ích.”
“Ồ.” Anh chàng râu dê trông cực kỳ sửng sốt. “Ờ… cảm ơn anh. Tôi rất cảm kích.” Anh ta lật nhanh với vẻ kinh ngạc. “Tôi sử dụng cái này được chứ?”
“Đó là một ý tưởng tổng thể,” anh chàng người Mỹ nói với nụ cười gượng gạo và ngắn ngủi đến mức nếu chớp mắt thì sẽ chẳng thấy được. “Vậy, về điểm cuối cùng…”
Từ chỗ của tôi ở cuối phòng tôi có thể thấy anh chàng râu dê đang đọc lướt qua những trang đánh máy đó, bị kích thích. “Anh ta làm cái này vào lúc nào thế nhỉ?” anh ta lầm rầm với người ngồi cạnh, anh này nhún vai.
“Tôi phải đi đây.” Anh chàng người Mỹ đột nhiên xem đồng hồ đeo tay. “Xin lỗi vì đã cướp diễn đàn buổi hội thảo. Simon, cứ tiếp tục đi.”
“Tôi chỉ có một câu hỏi.” Người đàn ông tóc hung vội giơ tay lên. “Khi anh nói về tiến trình đổi mới, ý anh là…”
“Nhanh lên!” Giọng Sadie lại đột ngột vang lên trong tai tôi, làm tôi giật nẩy người. “Đề nghị anh ta hẹn hò đi! Anh ta sắp đi rồi kìa! Cô đã hứa rồi đấy! Làm đi! Làm-đi- làm- đi- làm – đi…”
“OK!” tôi viết nghuệch ngoạc, trù trừ. “CHO TÔI MỘT GIÂY.”
Sadie hiên ngang đi sang phía bên kia căn phòng và nhìn tôi khấp khởi. Một lúc sau cô bắt đầu sốt ruột liên tiếp ra hiệu giục “Mau lên!” bằng tay. Ngài Người Mỹ Cau Có đã trả lời anh chàng tóc hung xong. Anh ta đang nhét mấy tờ giấy vào cặp tài liệu.
Tôi không thể làm thế. Chuyện này thật lố bịch.
“Mau lên! Mau lên!” Sadie đang cố đẩy tôi. “Hỏi đi!”
Máu chảy giần giật quanh đầu tôi. Chân tôi đang run lẩy bẩy dưới gầm bàn. Chẳng hiểu sao tôi lại ép được mình giơ tay lên.
“Xin lỗi?” tôi nói bằng cái giọng the thé vì xấu hổ.
Ngài Nguời Mỹ Cau Có quay lại nhìn tôi, trông bối rối. “Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là chúng ta đã được giới thiệu với nhau. Cô đành phải thứ lỗi cho tôi vậy, tôi đang vội…”
“Tôi có một câu hỏi.”
Mọi người quanh bàn đều quay lại nhìn tôi. Tôi có thể thấy một người đàn ông thì thầm “Ai vậy?” với người ngồi cạnh.
“Được thôi.” Anh ta thở dài. “Một câu hỏi nhanh nữa. Là gì vậy?”
“Tôi… ừm… là… tôi muốn hỏi…” Giọng tôi vót lên và tôi hắng giọng. “Anh có muốn đi chơi với tôi không?”
Im lặng vì choáng váng, ngoại trừ tiếng ai đó vừa phì ra trong khi ai đó đang uống cà phê. Mặt tôi nóng như rang, nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Tôi có thể nhận thấy vài người đang nhìn nhau sững sờ.
“Thứ lỗi?” anh chàng người Mỹ nói, trông có vẻ hoang mang.
“Kiểu như… hẹn hò ấy mà?” Tôi đánh bạo mỉm một nụ cười.
Đột nhiên tôi thấy Sadie đang ở bên anh ta. “Nói đồng ý đi!” cô hét vào tai anh ta, to đến mức tôi muốn rụt người lại thay cho anh ta. “Nói có đi! Nói có đi!”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi có thể thấy anh chàng người Mỹ phản ứng lại. Anh ta ngẩng đầu lên như thể vừa nghe thấy một tín hiệu radio xa xôi nào đó. Anh ta có thể nghe thấy cô không?
“Cô gái trẻ ạ,” một người đàn ông tóc muối tiêu nói xẵng. “Đây không phải nơi phải lúc…”
“Tôi không có ý cắt ngang,” tôi nói nhũn nhặn. “Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ cần một câu trả lời, dù thế này hay thế khác cũng được.” Tôi lại quay sang anh chàng người Mỹ. “Anh có muốn đi chơi với tôi không?”
“Nói có đi! Nói có đi!” Sadie đang hét càng lúc càng to tới mức không thể chịu nổi.
Chuyện này không có thật. Anh chàng người Mỹ nhất định là nghe thấy gì đó. Anh ta lắc đầu và bước đi được hai bước, nhưng Sadie lại đi theo anh ta, tiếp tục hét. Mắt anh ta đờ đẫn và trông anh ta như đang bị thôi miên vậy.
Không ai khác trong phòng cử động hay nói gì cả. Tất cả bọn họ dường như đều sốc nặng; một người phụ nữ đưa tay lên che mặt như thể đang thấy tai nạn tàu điện vậy.
“Nói có đi!” Có vẻ như Sadie đã bắt đầu khản giọng khi cô hét. “Ngay bây giờ! Nói đi! NÓI CÓ ĐI!”
Chuyện này thật khôi hài, hình ảnh cô hét lên to đến thế mà chỉ nhận được phản ứng yếu ớt đến vậy. Nhưng khi nhìn cảnh này, tôi chỉ cảm thấy thương thương. Trông cô thật bất lực, như thể cô đang hét sau một tấm kính và chỉ có một người có thể nghe thấy rõ là tôi. Thế giới của Sadie hẳn phải khổ sở lắm, tôi chợt nghĩ vậy. Cô không thể đụng chạm vào thứ gì, không thể nói chuyện với ai, rõ ràng là cô sẽ chẳng bao giờ liên lạc được với anh chàng này…
“Có.” Anh chàng người Mỹ gật đầu tuyệt vọng.
Lòng thương hại của tôi tan biến.
Có ư?
Mọi người há hốc mồm ra, và một tiếng cười khúc khích vội vàng bị nén lại. Ngay lập tức tất cả quay sang nhìn tôi chằm chằm, còn tôi thì sững sờ tới mức không trả lời được.
Anh ta đã nói có.
Thế nghĩa là… tôi thực sự phải hẹn hò với anh ta sao?
“Tuyệt quá!” Tôi cố gắng trấn tĩnh lại. “Vậy… tôi sẽ gửi email cho anh nhé? Tiện thể, tên tôi là Lara Lington. Đây là danh thiếp của tôi…” Tôi lục túi.
“Tôi là Ed.” Người đàn ông đó trông vẫn mê mụ. “Ed Harrison.” Anh thò tay vào trong túi áo và rút danh thiếp ra.
“Vậy thì… ừm… tạm biệt, Ed!” Tôi nhấc túi xách và vội vã chuồn cho mau, trước những tiếng huyên náo ngày càng lớn dần. Tôi nghe thấy ai đó nói, “Cái đồ quỷ tha ma bắt nào thế?” và một người phụ nữ nói giọng thì thào gấp gáp, “Cô thấy không? Cô phải có gan. Cô phải thẳng thắn với đàn ông. Dừng chơi. Lật bài ngửa luôn. Giá mà tôi biết được điều mà con bé đó biết hồi ở tuổi nó…”
Tôi biết gì?
Tôi chẳng biết gì cả ngoại trừ việc tôi cần phải ra khỏi đây ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook