Hồn Ma Kia! Em Yêu Anh
-
Chương 27: Bắt cóc
Diễn biến tiếp theo của chap trước:
Mỹ Linh đang đợi Kai ở trạm dừng chân thì vô tình bị 2 người áo đen đánh thuốc mê và đưa đi. Đến khi anh quay lại,mọi thứ vẫn còn nhưng không thấy cô. Manh mối duy nhất là chiếc vòng tay đánh rơi lại, Cảm nhận được điều không lành anh bật tìm định vị và nhanh chóng đuổi theo.
...,...
Mở mắt ra, sộc vào mũi cô là mùi ẩm mốc.
- A! - Cô lấy tay xoa xoa trán.
Vẫn chưa tỉnh hẳn, cô cố gắng để ngồi bật dậy nhưng bất thành, cô nhận ra tay chân đều bị trối chặc.
- Sao...? Đây là đâu?- cô hướng mắt nhìn xung quanh.
Bốn bể đều là 4 góc tường mang màu sờn cũ, chuột bọ bò khắp nơi.
- Có ai không? Tại sao tôi lại ở đây?
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô tiếp tục hét lớn
- NÀY! Có phải anh đang ở ngoài đấy không? Anh đùa tôi như thế à? Thật không vui tí nào cả, mau vào cởi trói cho tôi, anh muốn chết sao?
Vẫn là khoảng không, không tiếng trả lời.
- Này! CÓ THÔI NGAY TRÒ NÀY KHÔNG HẢ? - Cô hét lớn.
- IM ĐI! - Một tiếng đàn ông bên ngoài vọng vào.
"Ơ, Là ai vậy? Không phải hắn sao? "-cô thầm nghĩ.
- Ông là ai?
Vẫn là im lặng.
- Ông là ai mau trả lời tôi đi chứ? Này! Trả lời đi chứ? Này...
- Im mồm nếu cô muốn sống thêm ít phút.
- Ơ? Ông bắt tôi đến đây à? Tại sao? Tôi đã làm gì?
Người đàn ông đó trả lời.
- Tôi chỉ nhận lệnh canh giữ cô cho đến khi Hắc Bang Chủ đến. Tôi nói cho cô biết, cô nên tận hưởng giây phút yên bình cuối cùng ở đây đi, đắc tội ai không đắc lại đi đắc tội Hắc Bang, tôi e cái mạng của cô lành ít dữ nhiều.
- Đắc tội Hắc Bang? Tôi còn chả biết Hắc Bang là cái quái quỷ gì nữa là.
Hắn im lặng.
- Này, trả lời đi chứ? Tôi với Hắc Bang của mấy người không thù không Oán tại sao lại bắt tôi đến đây?
- Nè..., Trả lời tôi đi chứ? Các người đúng là lũ sâu bọ không có nhân tính.
- Mầy có im không? - Một tên đeo mặt nạ đen bước vào quát lớn.
- Tôi không im thì sao?Có Chết tôi cũng phải nói, nói cho đến khi lũ sâu bọ các người thức tỉnh.
Hắn tức giận, đi đến lấy tay bóp lấy cổ cô rồi nhấc bổng cô lên.
- Mầy đừng làm tao điên lên, tao không ngại tiễn một con chuột nhỏ bé như mầy xuống địa ngục đâu. Im mồm sẽ sống thêm vài phút trước khi Hắc Bang Chủ đến. Không thì mầy hiểu kết cục rồi đó. - Hắn đưa súng vào đầu cô.
Cô vùng vẫy.
Hắn ném cô xuống, cô cuối người cổ thở hổn hễnh. Sau đó, hắn dán miệng cô bằng băng dính, rồi bước ra ngoài.
" Kai, Anh đúng là đáng ghét. Tại sao còn chưa đến hả?"
Không biết cô đã ở đó bao lâu, thật sự rất đói và mệt. Cô thiếp đi lúc nào không hay và lại mơ về một nơi nào đó không xác định. Trong mơ, cô thấy mình đang ở một cánh đồng trống và hắn xuất hiện, mỉm cười với cô, sau đó từ đằng xa, tiếng súng vang lên viên đạn ghim thẳng vào ngực trái, hắn ngã xuống và... Cô giật mình tỉnh giấc, giấc mơ rất chân thật đến nỗi khiến cô rơi nước mắt.
Chưa kịp hoàn hồn, bên ngoài đã vang lên tiếng súng chói tai. Vài giây sau, đột nhiên tên gác cửa ngã xuống máu tuông ra, Mỹ Linh cố bịch miệng lại để không thốt ra tiếng, mắt trừng to hoảng hốt.
Cánh cửa từ từ mở ra, hắn bước vào.
- À, thì ra con mèo trốn ở đây. Cô không cần phải...
- Anh có biết là tôi đã đợi anh lâu lắm rồi không? - Trong thời gian nghe tiếng súng, cô đã nhanh chóng mở được giây thừng nhờ vào mảnh vỡ thủy tinh ở gần đó, Cô cố gắng giật sợi dây thừng ra, chạy đến ôm lấy hắn.
Người đàn ông sau lưng định tiến đến nhưng bị hắn ngăn lại.
- Đúng là tên thối tha. - Cô đẩy hắn ra, ôm lấy cổ tay.
- Nếu mà tôi không bị trối, các người sẽ không xong với tôi đâu. - Cô đá vào tên nằm ở cửa.
Hắn nhìn vào cổ cô, vết hằn in rõ.
- Bọn chúng đã làm gì?
Cô nhìn anh.
- Làm gì tôi? Bỏ đói tôi cả ngày, còn trối tay trối chân tôi lại. Báo hại tôi bây giờ vừa đói vừa mệt.
Anh lắc đầu, để tay lên cổ như ám chỉ.
- À, không sao. Chỉ là...
Bên ngoài, một người đàn ông chạy vào.
- Lão Đại, người của Hắc Bang đã phát hiện. Chúng ta có cần...
- Không sao, đụng đến người của tôi coi như thách đấu với Tôi. Trước đây không hòa hợp, bây giờ cũng không cần. Về thôi...
Nói rồi hắn bước đi, để cô ở lại ngớ ngẫn chẳng hiểu chuyện gì.
- Cô muốn ở đây à?
- Không, ở đây toàn chuột bọ. - Dứt câu cô lũi thũi chạy theo sau.
Trở về sau một ngày đói lã người, chẳng còn chút sức lực, cô nằm ịt xuống sô pha. Đột nhiên, một bàn tay lạnh kéo cô dậy. Hắn lấy thuốc bôi vào cổ cho cô.
- Không sao, tôi tự làm được.
- Ngồi yên! -Hắn trầm mặt.
Sau khi bôi thuốc xong, hắn đem lại cho cô một bát cháo nóng. Thật sự đói rất đói, cô không cần là ai đã nấu, cầm bát cháo ăn lấy ăn để. Quên luôn hắn đang nhìn cô bằng đôi mắt bất ngờ.
" Đây là cháo hành của thị nở trong truyền thuyết đây sao? Đúng là bát cháo ngon nhất mà mình từng được ăn" - cô vừa ăn vừa nghĩ.
Đặt bát xuống, cô như lấy lại sức sống.
- Mình sống lại rồi. - Cô nằm ịt xuống sô pha xoa bụng.
- Đúng là con heo ngốc. - Hắn nói rồi bước đi.
Cô chợt tròn mắt.
" Heo ngốc?"- Chẳng phải trước đây, chỉ có Kai gọi mình như thế à? Chẳng lẻ hắn đã nhớ ra rồi.
Cô bật dậy.
- Anh nhớ ra tôi rồi à?
Vẫn đôi mắt sắc lạnh đó, hắn nhìn cô.
- Tôi và cô trước đây đã từng gặp nhau sao?
Hết Chap
Mỹ Linh đang đợi Kai ở trạm dừng chân thì vô tình bị 2 người áo đen đánh thuốc mê và đưa đi. Đến khi anh quay lại,mọi thứ vẫn còn nhưng không thấy cô. Manh mối duy nhất là chiếc vòng tay đánh rơi lại, Cảm nhận được điều không lành anh bật tìm định vị và nhanh chóng đuổi theo.
...,...
Mở mắt ra, sộc vào mũi cô là mùi ẩm mốc.
- A! - Cô lấy tay xoa xoa trán.
Vẫn chưa tỉnh hẳn, cô cố gắng để ngồi bật dậy nhưng bất thành, cô nhận ra tay chân đều bị trối chặc.
- Sao...? Đây là đâu?- cô hướng mắt nhìn xung quanh.
Bốn bể đều là 4 góc tường mang màu sờn cũ, chuột bọ bò khắp nơi.
- Có ai không? Tại sao tôi lại ở đây?
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô tiếp tục hét lớn
- NÀY! Có phải anh đang ở ngoài đấy không? Anh đùa tôi như thế à? Thật không vui tí nào cả, mau vào cởi trói cho tôi, anh muốn chết sao?
Vẫn là khoảng không, không tiếng trả lời.
- Này! CÓ THÔI NGAY TRÒ NÀY KHÔNG HẢ? - Cô hét lớn.
- IM ĐI! - Một tiếng đàn ông bên ngoài vọng vào.
"Ơ, Là ai vậy? Không phải hắn sao? "-cô thầm nghĩ.
- Ông là ai?
Vẫn là im lặng.
- Ông là ai mau trả lời tôi đi chứ? Này! Trả lời đi chứ? Này...
- Im mồm nếu cô muốn sống thêm ít phút.
- Ơ? Ông bắt tôi đến đây à? Tại sao? Tôi đã làm gì?
Người đàn ông đó trả lời.
- Tôi chỉ nhận lệnh canh giữ cô cho đến khi Hắc Bang Chủ đến. Tôi nói cho cô biết, cô nên tận hưởng giây phút yên bình cuối cùng ở đây đi, đắc tội ai không đắc lại đi đắc tội Hắc Bang, tôi e cái mạng của cô lành ít dữ nhiều.
- Đắc tội Hắc Bang? Tôi còn chả biết Hắc Bang là cái quái quỷ gì nữa là.
Hắn im lặng.
- Này, trả lời đi chứ? Tôi với Hắc Bang của mấy người không thù không Oán tại sao lại bắt tôi đến đây?
- Nè..., Trả lời tôi đi chứ? Các người đúng là lũ sâu bọ không có nhân tính.
- Mầy có im không? - Một tên đeo mặt nạ đen bước vào quát lớn.
- Tôi không im thì sao?Có Chết tôi cũng phải nói, nói cho đến khi lũ sâu bọ các người thức tỉnh.
Hắn tức giận, đi đến lấy tay bóp lấy cổ cô rồi nhấc bổng cô lên.
- Mầy đừng làm tao điên lên, tao không ngại tiễn một con chuột nhỏ bé như mầy xuống địa ngục đâu. Im mồm sẽ sống thêm vài phút trước khi Hắc Bang Chủ đến. Không thì mầy hiểu kết cục rồi đó. - Hắn đưa súng vào đầu cô.
Cô vùng vẫy.
Hắn ném cô xuống, cô cuối người cổ thở hổn hễnh. Sau đó, hắn dán miệng cô bằng băng dính, rồi bước ra ngoài.
" Kai, Anh đúng là đáng ghét. Tại sao còn chưa đến hả?"
Không biết cô đã ở đó bao lâu, thật sự rất đói và mệt. Cô thiếp đi lúc nào không hay và lại mơ về một nơi nào đó không xác định. Trong mơ, cô thấy mình đang ở một cánh đồng trống và hắn xuất hiện, mỉm cười với cô, sau đó từ đằng xa, tiếng súng vang lên viên đạn ghim thẳng vào ngực trái, hắn ngã xuống và... Cô giật mình tỉnh giấc, giấc mơ rất chân thật đến nỗi khiến cô rơi nước mắt.
Chưa kịp hoàn hồn, bên ngoài đã vang lên tiếng súng chói tai. Vài giây sau, đột nhiên tên gác cửa ngã xuống máu tuông ra, Mỹ Linh cố bịch miệng lại để không thốt ra tiếng, mắt trừng to hoảng hốt.
Cánh cửa từ từ mở ra, hắn bước vào.
- À, thì ra con mèo trốn ở đây. Cô không cần phải...
- Anh có biết là tôi đã đợi anh lâu lắm rồi không? - Trong thời gian nghe tiếng súng, cô đã nhanh chóng mở được giây thừng nhờ vào mảnh vỡ thủy tinh ở gần đó, Cô cố gắng giật sợi dây thừng ra, chạy đến ôm lấy hắn.
Người đàn ông sau lưng định tiến đến nhưng bị hắn ngăn lại.
- Đúng là tên thối tha. - Cô đẩy hắn ra, ôm lấy cổ tay.
- Nếu mà tôi không bị trối, các người sẽ không xong với tôi đâu. - Cô đá vào tên nằm ở cửa.
Hắn nhìn vào cổ cô, vết hằn in rõ.
- Bọn chúng đã làm gì?
Cô nhìn anh.
- Làm gì tôi? Bỏ đói tôi cả ngày, còn trối tay trối chân tôi lại. Báo hại tôi bây giờ vừa đói vừa mệt.
Anh lắc đầu, để tay lên cổ như ám chỉ.
- À, không sao. Chỉ là...
Bên ngoài, một người đàn ông chạy vào.
- Lão Đại, người của Hắc Bang đã phát hiện. Chúng ta có cần...
- Không sao, đụng đến người của tôi coi như thách đấu với Tôi. Trước đây không hòa hợp, bây giờ cũng không cần. Về thôi...
Nói rồi hắn bước đi, để cô ở lại ngớ ngẫn chẳng hiểu chuyện gì.
- Cô muốn ở đây à?
- Không, ở đây toàn chuột bọ. - Dứt câu cô lũi thũi chạy theo sau.
Trở về sau một ngày đói lã người, chẳng còn chút sức lực, cô nằm ịt xuống sô pha. Đột nhiên, một bàn tay lạnh kéo cô dậy. Hắn lấy thuốc bôi vào cổ cho cô.
- Không sao, tôi tự làm được.
- Ngồi yên! -Hắn trầm mặt.
Sau khi bôi thuốc xong, hắn đem lại cho cô một bát cháo nóng. Thật sự đói rất đói, cô không cần là ai đã nấu, cầm bát cháo ăn lấy ăn để. Quên luôn hắn đang nhìn cô bằng đôi mắt bất ngờ.
" Đây là cháo hành của thị nở trong truyền thuyết đây sao? Đúng là bát cháo ngon nhất mà mình từng được ăn" - cô vừa ăn vừa nghĩ.
Đặt bát xuống, cô như lấy lại sức sống.
- Mình sống lại rồi. - Cô nằm ịt xuống sô pha xoa bụng.
- Đúng là con heo ngốc. - Hắn nói rồi bước đi.
Cô chợt tròn mắt.
" Heo ngốc?"- Chẳng phải trước đây, chỉ có Kai gọi mình như thế à? Chẳng lẻ hắn đã nhớ ra rồi.
Cô bật dậy.
- Anh nhớ ra tôi rồi à?
Vẫn đôi mắt sắc lạnh đó, hắn nhìn cô.
- Tôi và cô trước đây đã từng gặp nhau sao?
Hết Chap
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook