Hồn Ma Che Dù
Chương 84: Cứu tôi lại muốn giết tôi

“Cái đuôi! Cái đuôi!” Đã có người bắt đầu hét lên.

Tuy rằng tôi đã sớm đoán được cái cảnh tượng này, nhưng khi tôi chính mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất là kinh ngạc.

Tôi xông lên phía trước, lấy tay đè lại Nhâm lão thái, mấy con chó hung dữ cũng đều vọt lên, cắn xé quần áo của Nhâm lão thái.

Chồn rất là sợ chó, bây giờ mỗi chỗ đều là chó, mỗi một con đều đang gầm rú, Nhâm lão thái sợ tới mức không dám nhúc nhích. Một lát sau, bà ta từ từ chậm rãi hoá nhỏ, biến thành một con chồn.

“Khá lắm, bà cuối cùng cũng hiện nguyên hình.” Tôi lấy ra túi da rắn, nắm chặt cổ chồn nhét vào bên trong, mất không ít công sức mới bắt được bà ta vào.

“A, sức lực đúng là rất lớn.” Lòng tôi nói: “Trở về sẽ dạy bảo bà một chút, giết chết hai cô gái trẻ tuổi, cái tội này, tôi nhất đinh phải để bà ta trả giá.”

Chờ sau khi tôi nhét con chồn vào trong túi da rắn, mọi người còn lại vọt lên, người người cầm xẻng, có người cầm gậy gỗ, chuẩn bị hướng cào túi da rắn đánh.

Tôi vội vàng khuyên bọn họ dừng lại.

A, loài này cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, bọn họ đều là những thứ mang thù dai, nếu như mà bạn đánh bà ta chết, khiến người thân của bà ta biết, có thể sẽ tìm nhóm người này báo thù.

Tôi là tán nhân, biết một chút pháp thuật, mà bọn họ lại không biết. Nếu như mà sau này họ bị người nhà chồn vàng trả thù, tôi cũng không bảo đảm ai cũng có thể sống sót.

Vì thế tôi bảo bọn họ dừng tay, bớt giận, trở về nghỉ ngơi, mọi thứ ở đây đều giao cho tôi xử lý.

Có người không đồng ý, nói cần phải đánh chết ngay tại đây, tôi kể ra chuyện trả thù nói ra, người đó liền á khẩu không trả lời được. Tính các người Trung quốc không có việc lớn gì tốt cũng không một làm, một khi phải trả giá lớn, thì sẽ không ai đồng ý phạm phải, cho dù có là chuyện tốt trong xã hội đi nữa, sẽ không có người nào muốn chịu trả giá lớn như thế mà làm.

Cho nên, không ai dám đánh Nhâm lão thái vì sợ bị trả thù, tất cả đều lui về góc không ai dám động đậy.

Tôi bảo bọn họ đều đi về trước, sau đó tự mình mang theo túi da rắn quay về cửa hàng bán dù của mình, tôi muốn thẩm vấn bà ta về chuyện hai cô gái bị chết.

Sở dĩ không dám ở trong phòng của Dịch Khôn thẩm vấn, là bởi vì phòng của Nhâm lãi thái chỉ cách một tầng, khoảng cách gần như vậy, nếu như không may Nhâm đông phát hiện thì phải làm sao?

Cho nên tôi cân nhắc trên dưới, mới có quyết định này, trở lại cửa hàng bán dù của mình.

Vừa đến cửa hàng dù, tôi đã mời quan Nhị gia đi ra, quan âm bồ tát cũng mời ra, đồng thời còn kính thêm ba nén nhang.

Nói thật, tôi cũng không biết các vị này có quan tâm chuyện cây hồng bì tử hay không, nhưng mà mời bọn họ đi ra, cảm giác ổn định hơn một chút.

Sau đó, tôi cầm lên giấy và bút mực, vẽ tám lá bùa, là tám trận phù, đặt ở tám phương vị Bát quái, khoá tà linh ở bên trong, cấm thứ này chạy.

lấy ra túi da rắn đặt ở giữa tám trận phù, sau đó cởi bỏ dây thừng, mở túi to ra.

Túi to vừa mới mở ra, con chồn đã chạy ra, muốn chạy trốn, nhưng vừa mời chạy đến bên cạnh bát quái, đã bị tám trận phù đẩy trở về. Con chồn nhấc đầu lên nhìn thấy Quan nhị gia, sợ tới mức run cầm cập.

Tôi vỗ vỗ tay, nói: “Vô dụng, bà trốn không thoát, hãy nghe tôi nói, bà rốt cuộc là làm như thế nào mà sát hại hai cô gái kia!”

Con chồn nhanh chóng biến hoá, lại biến thành dáng vẻ của Nhâm lão thái.

Nhìn thấy mặt mũi hiền lành của bà lão, tôi nghĩ như nào cũng không ra bản thân của bà ấy lại là một con chồn, lại càng không nghĩ bà ta giết hại hai cô gái trẻ tuổi.

Bên trong mắt của Nhâm lão thái ứa ra nước mắt, theo nếp nhăn chảy dài xuống.

Hơ hơ, chuyện này lại là chuyện gì xảy ra, tôi cũng không đánh không chửi bà, bà khóc cái gì? Chẳng lẽ là lương tâm thức tỉnh, sám hối tội lỗi của chính mình sao?

“Mau, nói ta tội trạng của bà ra đi.”

Nhâm lão thái nghẹn ngào lau nước mắt, sau một lúc lâu, nói: “ Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, anh mau nhanh chóng đi vào trong nhà của tôi, mau đi cứu Khúc Đình!”

Khúc đình? A, chính là cô gái má lúm đồng tiền kia kia.

“Cứu khúc đình? Có ý gì? Có người sẽ hại cô ấy sao? Bà đừng lừa tôi, tôi sẽ không mắc lừa đâu.” Chồn và hồ ly cũng giống nhau, là một loại rất thích lừa người, hơi một chút… không … hơi chút không chú ý sẽ bị lừa.

Đoán chừng là bà ta nhìn tôi quan tâm khúc đình, cho nên muốn dùng sự an nguy của khúc đình làm cho tôi dao động. Chờ tôi đi rồi, bà ta sẽ nghĩ cách trốn thoát. Hừ, xong diễm tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi.

Ai ngờ, Nhâm lão thái khóc càng nhiều hơn, càng không ngừng nói: “ Anh nhanh đi cứu cô ấy, chậm thì sẽ không kịp!”

“Mama, còn dám lừa tôi. Nếu bà không nói cho tôi, trừ bà ra còn ai có thể làm Khúc đình bị thương.” Những lời này vừa nói nói ra, còn không có đợi cho Nhâm lão thái trả lời, tôi đã tự mình nghĩ ra câu trả lời.

Nhâm đông!

Đúng, là nhâm đông, cho tới nay, mấy cô ngái đều là cùng nhâm đông có liên quan trực tiếp, Nhâm lão thái đều là thông qua quan hệ từ nhâm đông mới liên quan đến những cô gái kia. Nói như vậy, Nhâm đông có khả lắng lớn là hung thủ.

Tôi hỏi Nhâm lão thái: “Chẳng lẽ nói, là nhâm đông?”

Nhâm lão thái trong ánh mắt tràn ngập đau thương, hồi lâu mới gật đầu, nói: “Là đứa con của tôi, nhâm đông, nó muốn sát hại khúc đình.”

Buổi nói chuyện này khiến tôi khiếp sợ, cho tới nay tôi đều chú ý Nhâm lão thái, nhưng không quá mức chú ý nhâm đông, sai lầm, sai lầm!

Tôi bất chấp hình tượng, vọt vào bát quái trận, lung lay thân hình của Nhâm lão thái, nói: “Vì sao nhâm đông muốn giết hại khúc đình?”

Nhâm lão thái u buồn nói: “Bởi vì, bởi vì......”

Ngay khi Nhâm lão thái nói ra hai chữ bởi vì, tôi phát hiện trong ánh mắt của bà ta có một tia sát ý, sát ý rất nặng.

Không hiểu, tôi nghĩ nên lui về phía sau, nhưng mà Nhâm lão thái vẫn là động trước.

“Bởi vì ta thích ăn nhất, chính là lòng người!” Nhâm lão thái đột nhiên điên cuồng nở nụ cười, lộ ra một loạt răng nanh sắc bén, đồng thời bà ta đương móng vuốt sắc bén hướng về phía ngực của tôi.

Đúng lúc này, trong túi tôi đột nhiên phát ra một ánh sáng trắng, một hình nhân cỏ bay ra, thôi phù một cái, hình nhân nổ tung, cây cỏ bay tán loạn.

Mà tôi thừa dịp lúc này lui xuống vài bước, rời khỏi bát quái trận, đứng xa xa nhìn Nhâm lão thái.

Bà ta, muốn giết tôi!

Nhâm lão thái cười khanh khách, nói: “Bà lão đáng chết, không ngờ dùng cái chiêu này, dùng không ít lần, chơi không ngán sao?”

Tôi nhìn cây cỏ rơi lả tả trên mặt đất, chẳng lẽ vừa rồi hình nhân kia đã cứu tôi một nạng sao?

Hình nhân này là của Nhâm lão thái đưa cho tôi, bà ta đưa hình nhân để cứu tôi, lại muốn giết tôi, hai chuyện này rất mâu thuẫn. Bà ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?

Cạch ~~ cánh cửa của cửa hàng bị đẩy ra.

Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người thế là một bà lão đi vào phòng.

Tôi kinh ngạc nói không ra lời, người tới, không ngờ lại là Nhâm lão thái!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương