Hồn Ma Che Dù
-
Chương 55: Con mắt quyết đấu
tôi cẩn thận lấy vòng bảo hộ kiểm tra một lần, quả thật là theo hướng bên trong đâm vào.
Tôi khiếp sợ nhìn về phía cây hòe, nói ra: “ không thể đợi thêm nữa, nếu như không hủy cái cây này đi mà nói, sau này sẽ có nhiều cô gái bởi vì nó mà chết.”
Một câu nói làm bừng tỉnh Chung Khiếu Thiên, bạn gái của anh ta Sở Tinh Vũ không phải là vì vậy mà chết sao, nhớ lại một chút, Chung Khiếu Thiên không nhịn được mà hét một tiếng, sau đó chạy mất, cũng không biết anh ta muốn đi đâu.
Tôi nhìn về phía anh ta hét lên: “ Chung Khiếu Thiên, anh đi đâu vậy?”
Chung Khiếu Thiên cũng không để ý tới tôi, chỉ lo vùi đầu mà chạy.
Muốn giải quyết mọi chuyện thật tốt, tôi không thể không đi tìm thiên nhãn thần nhân Ung Minh Bễ để nói chuyện rõ ràng, nhưng khi quay về cũng không thể để anh ta đuổi đi tiếp, cho dù anh ta muốn đuổi tôi đi, tôi cũng phải mặt dày ở lại.
Cô gái này giao cho Dư Bân, để cho bọn họ rời khỏi cây hòe cổ thụ xa một chút, sau đó tôi hướng về phía đạo quan, để tìm Ung Minh Bễ nói chuyện.
Không bao lâu sau, tôi đi vào trong đạo quan.
Bởi vì trời cũng đã tối, đạo quan cũng đóng cửa.
Tôi ở cửa gõ hai tiếng, không ai để ý, Nhìn xung quanh, có một cái chuông lớn để cho du khách vui đùa, có một cái chùy để gõ chuông.
Tôi mặc kệ bây giờ là lúc nào, cầm chùy lên gõ mãnh liệt vào chiếc chuông, tiếng chuông nặng nề vang vọng khắp quả núi.
Không bao lâu sau, đạo quan mở cửa ra, đó là tên Tiểu đạo sĩ quen thuộc, vừa bước ra khỏi cửa liền mắng: “ Tên đáng chết đâm ngàn đao, đêm hôm khuya khắt không ngủ,lại đi gõ chuông.”
Haha, hôm nay tôi có tức giận trong người không có chỗ xả, vừa hay người đến rồi, để cho tôi giải quyết một chút cho bớt tức giận.
Tôi ném chùy thẳng vào tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ hốt hoảng né tránh.
Tôi từ trên mặt đất cầm theo một viên gạch, chỉ thẳng vào đầu tiểu đạo sĩ và nói: “ Ngươi mà nói nhảm, tôi trực tiếp đậu vào đầu ngươi.”
Tiểu đạo sĩ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, bị tôi dạo cho ba câu liền sợ, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Tôi cầm viên gạch đi vào bên trong.
Đi vào trong đại điện, nhìn xem Tam thanh tượng thần, đột nhiên có cảm giác quái dị.
Lúc ban ngày tôi nhìn, cảm giác uy nghiêm nghiêm túc, thần thánh ma quỷ không thể xâm phạm. Nhưng bây giờ nhìn qua ngọn đèn hơi yếu, tượng kia sao lại cảm giác có chút tà ác.
Tôi cẩn thận nhìn lên, phát hiện là Tam Thanh tượng thần con mắt xảy ra vấn đề. Ba pho tượng đều điêu khắc con mắt vô cùng thô, giống như là con mắt tiểu nhân, lưu manh trên đường phố vậy.
Ban ngày tôi chỉ lo nhìn thân thể, không để ý tới con mắt, không thể cảm giác ra được khí tức tà ác. Lúc thần thánh trở thành tà ác, nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn.
Két... một tiếng, cửa phòng ngủ tối tăm mở ra.
Nhưng lại không có ai đi tới.
Tôi dũng cảm hô lên một tiếng: “ Thiên nhãn thần nhân? Ung Minh Bễ? Tôi có chuyện muốn nói với anh, ra đây nói chuyện đi.”
Không ai trả lời.
Tôi cầm trên tay cục gạch, trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Ở cái xã hội này, có ba thứ vũ khí làm tôi cảm thấy rất đúng, cho người ta cảm giác an toàn, cho đối thủ sợ hãi, đó là: cục gạch, trai bia, dao phay.
Tôi cầm cục gách, từng bước, từng bước một hướng về phía phòng ngủ đi đến, đúng lúc này, sau lưng có một làn gió lạnh thổi qua, khiến cho tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Xoay người lại nhìn, cái gì cũng không có.
Trong lòng của tôi có chút hoảng hốt.
Trước sau đối phó với không ít ma quỷ rồi, đây vẫn là lần đầu tiên đối phó với ma quỷ mà không biết là loại gì.
Bất kể là Sở Tinh Vũ chết, hay là cô gái kia chút nữa bị rơi xuống vách núi, ma quỷ ngay cả tôi cũng không phát hiện ra, chỉ đoán ra duy nhất chính là cây hòe, trong miệng của Dì lao công về cây mặt người cũng khác biệt.
Cho nên cho tới bây giờ, tôi cũng không biết rõ lần này gặp phải cái gì.
Con người dưới hoàn cảnh nào sẽ cảm thấy sợ hãi?
Người đang mờ mịt không biết gì là cảm thấy sợ hãi nhất, cho nên con người khi hai mắt bị bịt kín, không thấy được rõ mọi thứ xung quanh, trong lòng sẽ sinh ra bất an mãnh liệt.
Lấy một ví dụ khác, ai cũng có lúc ăn gian trong cuộc khi, Lúc giám thị ngồi ở trên bàn đọc báo, bạn sẽ không cảm thấy sợ hãi, có thể yên tâm cầm phao ra chép. Nhưng khi giám thị ở đằng sau, bạn không thể nhìn thấy giám thị, bạn còn dám tùy tiện cầm phao ra chép sao? Chắc chắn không dám, bởi vì bạn không biết là giám thị có ở phía sau bạn hay không, có đang nhìn chằm chằm vào bạn hay không.
Không biết, chính là thứ gây sợ hãi cho con người.
Cho nên bây giờ tôi gặp phải ma quỷ này cũng không biết gì cả, còn ở vị trí trung tâm, tôi phải chịu sự sợ hãi lớn như thế nào, bạn có thể suy nghĩ được.
Cảm giác giống như là cuộc thi chỉ còn lại năm phút, vẫn còn một phần lớn chưa viết cái gì, mà ở trong túi quần có đáp án, nhưng giám thị cứ hết lần này đến lần khác đứng ở phía sau nhưng không đến chỗ bạn. Tay đưa vào trong túi, suy nghĩ xem có nên lấy đáp án ra xem hay không? Lo lắng, sợ hãi tập trung lại vào chính mình. (ND: cảm giác này mình trải qua rồi nè 😭)
Bỗng nhiên, Tam thanh tượng thần phát ra tiếng cười “ hahahaha” tôi không có nghe lầm, móc móc dáy tai, tôi nhìn lại đúng là Tam Thanh tượng thần đang cười.
Ahi hí hí hí hí
Ahe hé hí hí hí =))
Bọn họ đang cười nhạo sự bất lực của tôi, hay là đang cười nhạo tôi đang tự tìm đường chết.?
Đột nhiên, Tam thanh tượng thần nhìn thẳng vào tôi bằng mắt phải bao quanh tôi, con mắt còn phát ra nhàn nhạt ánh sáng.
Tôi ở trong ánh sáng đó, đầu hoa mắt váng, giống như là uống một bình rượu, say......
Tôi mạnh mẽ chống tay nằm rạp trên mặt đất, chống đỡ không để cho mình hôn mê.
Một bóng người xuất hiện trước mặt của tôi, người đó có một con mắt thứ ba, trên trán còn phát ra ánh sáng, chính là Ung Minh Bễ.
Ung minh Bễ nhàn nhạt nói ra: “Hừ, tôi còn tưởng là đắc đạo cao nhân gì? Không nghĩ đến là một tên chỉ biết ăn cơm, Quyên nhi, giết tên đó đi.”
Quyên Nhi? Quyên Nhi là ai? Ung Minh Bễ sức mạnh đều do Quyên Nhi ban cho hay sao?
Tôi cũng không kịp suy nghĩ nhiều như thế, bởi vì tôi nhìn thấy trong con mắt thứ ba hiện ra một con dao nhọn, con dao nhọn đó cũng nhắm ngay vào cổ họng của tôi, một giây sau, chỉ cần một giây, nó sẽ xuyên qua cô họng của tôi, chết oan uổng.
Không muốn chết, tôi không muốn chết.
Tôi cảm giác được ngực mình bắt đầu đau đớn kịch liệt, ngực một mực bị buộc giống như có một sức mạnh vô hình phá ra.
Con mắt ở ngực hiện ra, hơn nữa tôi nhìn thấy, con mắt không còn nhắm nữa, nó đã mở ra....
Con ngươi là một hạt châu đen nhánh, không có tròng mắt, đen xì một mảng, chẳng qua là con ngươi còn đen thuần thúy hơn.
Trong tích tắc ba con dao nhọn đâm tới, con mắt màu đen tản ra một cỗ khí thế, bao bộc lại cơ thể tôi thành một vòng tròn, ngăn cản ba con dao tấn công.
Sau đó, con mắt màu đen bắn ra ba đạo kim quang, bắn vào ba con ngươi của tượng thần rơi xuống đất.
Trong nháy mắt, Ung Minh Bễ che con mắt ở trán xuống, đau khổ nằm dưới mặt đất.
Tôi khiếp sợ nhìn về phía cây hòe, nói ra: “ không thể đợi thêm nữa, nếu như không hủy cái cây này đi mà nói, sau này sẽ có nhiều cô gái bởi vì nó mà chết.”
Một câu nói làm bừng tỉnh Chung Khiếu Thiên, bạn gái của anh ta Sở Tinh Vũ không phải là vì vậy mà chết sao, nhớ lại một chút, Chung Khiếu Thiên không nhịn được mà hét một tiếng, sau đó chạy mất, cũng không biết anh ta muốn đi đâu.
Tôi nhìn về phía anh ta hét lên: “ Chung Khiếu Thiên, anh đi đâu vậy?”
Chung Khiếu Thiên cũng không để ý tới tôi, chỉ lo vùi đầu mà chạy.
Muốn giải quyết mọi chuyện thật tốt, tôi không thể không đi tìm thiên nhãn thần nhân Ung Minh Bễ để nói chuyện rõ ràng, nhưng khi quay về cũng không thể để anh ta đuổi đi tiếp, cho dù anh ta muốn đuổi tôi đi, tôi cũng phải mặt dày ở lại.
Cô gái này giao cho Dư Bân, để cho bọn họ rời khỏi cây hòe cổ thụ xa một chút, sau đó tôi hướng về phía đạo quan, để tìm Ung Minh Bễ nói chuyện.
Không bao lâu sau, tôi đi vào trong đạo quan.
Bởi vì trời cũng đã tối, đạo quan cũng đóng cửa.
Tôi ở cửa gõ hai tiếng, không ai để ý, Nhìn xung quanh, có một cái chuông lớn để cho du khách vui đùa, có một cái chùy để gõ chuông.
Tôi mặc kệ bây giờ là lúc nào, cầm chùy lên gõ mãnh liệt vào chiếc chuông, tiếng chuông nặng nề vang vọng khắp quả núi.
Không bao lâu sau, đạo quan mở cửa ra, đó là tên Tiểu đạo sĩ quen thuộc, vừa bước ra khỏi cửa liền mắng: “ Tên đáng chết đâm ngàn đao, đêm hôm khuya khắt không ngủ,lại đi gõ chuông.”
Haha, hôm nay tôi có tức giận trong người không có chỗ xả, vừa hay người đến rồi, để cho tôi giải quyết một chút cho bớt tức giận.
Tôi ném chùy thẳng vào tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ hốt hoảng né tránh.
Tôi từ trên mặt đất cầm theo một viên gạch, chỉ thẳng vào đầu tiểu đạo sĩ và nói: “ Ngươi mà nói nhảm, tôi trực tiếp đậu vào đầu ngươi.”
Tiểu đạo sĩ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, bị tôi dạo cho ba câu liền sợ, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Tôi cầm viên gạch đi vào bên trong.
Đi vào trong đại điện, nhìn xem Tam thanh tượng thần, đột nhiên có cảm giác quái dị.
Lúc ban ngày tôi nhìn, cảm giác uy nghiêm nghiêm túc, thần thánh ma quỷ không thể xâm phạm. Nhưng bây giờ nhìn qua ngọn đèn hơi yếu, tượng kia sao lại cảm giác có chút tà ác.
Tôi cẩn thận nhìn lên, phát hiện là Tam Thanh tượng thần con mắt xảy ra vấn đề. Ba pho tượng đều điêu khắc con mắt vô cùng thô, giống như là con mắt tiểu nhân, lưu manh trên đường phố vậy.
Ban ngày tôi chỉ lo nhìn thân thể, không để ý tới con mắt, không thể cảm giác ra được khí tức tà ác. Lúc thần thánh trở thành tà ác, nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn.
Két... một tiếng, cửa phòng ngủ tối tăm mở ra.
Nhưng lại không có ai đi tới.
Tôi dũng cảm hô lên một tiếng: “ Thiên nhãn thần nhân? Ung Minh Bễ? Tôi có chuyện muốn nói với anh, ra đây nói chuyện đi.”
Không ai trả lời.
Tôi cầm trên tay cục gạch, trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Ở cái xã hội này, có ba thứ vũ khí làm tôi cảm thấy rất đúng, cho người ta cảm giác an toàn, cho đối thủ sợ hãi, đó là: cục gạch, trai bia, dao phay.
Tôi cầm cục gách, từng bước, từng bước một hướng về phía phòng ngủ đi đến, đúng lúc này, sau lưng có một làn gió lạnh thổi qua, khiến cho tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Xoay người lại nhìn, cái gì cũng không có.
Trong lòng của tôi có chút hoảng hốt.
Trước sau đối phó với không ít ma quỷ rồi, đây vẫn là lần đầu tiên đối phó với ma quỷ mà không biết là loại gì.
Bất kể là Sở Tinh Vũ chết, hay là cô gái kia chút nữa bị rơi xuống vách núi, ma quỷ ngay cả tôi cũng không phát hiện ra, chỉ đoán ra duy nhất chính là cây hòe, trong miệng của Dì lao công về cây mặt người cũng khác biệt.
Cho nên cho tới bây giờ, tôi cũng không biết rõ lần này gặp phải cái gì.
Con người dưới hoàn cảnh nào sẽ cảm thấy sợ hãi?
Người đang mờ mịt không biết gì là cảm thấy sợ hãi nhất, cho nên con người khi hai mắt bị bịt kín, không thấy được rõ mọi thứ xung quanh, trong lòng sẽ sinh ra bất an mãnh liệt.
Lấy một ví dụ khác, ai cũng có lúc ăn gian trong cuộc khi, Lúc giám thị ngồi ở trên bàn đọc báo, bạn sẽ không cảm thấy sợ hãi, có thể yên tâm cầm phao ra chép. Nhưng khi giám thị ở đằng sau, bạn không thể nhìn thấy giám thị, bạn còn dám tùy tiện cầm phao ra chép sao? Chắc chắn không dám, bởi vì bạn không biết là giám thị có ở phía sau bạn hay không, có đang nhìn chằm chằm vào bạn hay không.
Không biết, chính là thứ gây sợ hãi cho con người.
Cho nên bây giờ tôi gặp phải ma quỷ này cũng không biết gì cả, còn ở vị trí trung tâm, tôi phải chịu sự sợ hãi lớn như thế nào, bạn có thể suy nghĩ được.
Cảm giác giống như là cuộc thi chỉ còn lại năm phút, vẫn còn một phần lớn chưa viết cái gì, mà ở trong túi quần có đáp án, nhưng giám thị cứ hết lần này đến lần khác đứng ở phía sau nhưng không đến chỗ bạn. Tay đưa vào trong túi, suy nghĩ xem có nên lấy đáp án ra xem hay không? Lo lắng, sợ hãi tập trung lại vào chính mình. (ND: cảm giác này mình trải qua rồi nè 😭)
Bỗng nhiên, Tam thanh tượng thần phát ra tiếng cười “ hahahaha” tôi không có nghe lầm, móc móc dáy tai, tôi nhìn lại đúng là Tam Thanh tượng thần đang cười.
Ahi hí hí hí hí
Ahe hé hí hí hí =))
Bọn họ đang cười nhạo sự bất lực của tôi, hay là đang cười nhạo tôi đang tự tìm đường chết.?
Đột nhiên, Tam thanh tượng thần nhìn thẳng vào tôi bằng mắt phải bao quanh tôi, con mắt còn phát ra nhàn nhạt ánh sáng.
Tôi ở trong ánh sáng đó, đầu hoa mắt váng, giống như là uống một bình rượu, say......
Tôi mạnh mẽ chống tay nằm rạp trên mặt đất, chống đỡ không để cho mình hôn mê.
Một bóng người xuất hiện trước mặt của tôi, người đó có một con mắt thứ ba, trên trán còn phát ra ánh sáng, chính là Ung Minh Bễ.
Ung minh Bễ nhàn nhạt nói ra: “Hừ, tôi còn tưởng là đắc đạo cao nhân gì? Không nghĩ đến là một tên chỉ biết ăn cơm, Quyên nhi, giết tên đó đi.”
Quyên Nhi? Quyên Nhi là ai? Ung Minh Bễ sức mạnh đều do Quyên Nhi ban cho hay sao?
Tôi cũng không kịp suy nghĩ nhiều như thế, bởi vì tôi nhìn thấy trong con mắt thứ ba hiện ra một con dao nhọn, con dao nhọn đó cũng nhắm ngay vào cổ họng của tôi, một giây sau, chỉ cần một giây, nó sẽ xuyên qua cô họng của tôi, chết oan uổng.
Không muốn chết, tôi không muốn chết.
Tôi cảm giác được ngực mình bắt đầu đau đớn kịch liệt, ngực một mực bị buộc giống như có một sức mạnh vô hình phá ra.
Con mắt ở ngực hiện ra, hơn nữa tôi nhìn thấy, con mắt không còn nhắm nữa, nó đã mở ra....
Con ngươi là một hạt châu đen nhánh, không có tròng mắt, đen xì một mảng, chẳng qua là con ngươi còn đen thuần thúy hơn.
Trong tích tắc ba con dao nhọn đâm tới, con mắt màu đen tản ra một cỗ khí thế, bao bộc lại cơ thể tôi thành một vòng tròn, ngăn cản ba con dao tấn công.
Sau đó, con mắt màu đen bắn ra ba đạo kim quang, bắn vào ba con ngươi của tượng thần rơi xuống đất.
Trong nháy mắt, Ung Minh Bễ che con mắt ở trán xuống, đau khổ nằm dưới mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook