Hôn Lễ Tử Thần
Chương 21

Đừng nói với anh ta về chuyện hủy bỏ đám cưới. Katie nhẩm đi nhẩm lại mười một chữ ấy trong khi họ đi bộ đến tiệm ăn trưa. Carl mở cửa cho cô và, khi cô đi qua, vô tình quệt nhẹ vào cánh tay anh. Sự va chạm thoáng qua ấy làm cuộn lên dòng xúc cảm trong cô. Cô ngước nhìn và nét mặt anh cho cô thấy anh cũng cảm thấy luồng điện ấy.

Cô đi về phía chiếc bàn quen thuộc của mình. Tiếng bước chân anh ta vang vang sau lưng cô và, trong tâm trí cô, cô nghe thấy anh ta nói Hít thở đi, Tóc Đỏ. Làm theo lời khuyên ấy, cô hớp một ngụm khí ô xy lớn và ngồi xuống ghế. Anh ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Chân anh ta chạm lướt vào chân cô dưới gầm bàn, khêu gợi dòng cảm xúc chạy ngược lên đùi cô và đọng lại trong bụng cô.

Cô cảm thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, cô bèn cầm thực đơn lên và nghiên cứu nó như thể cô còn chưa biết gì về nó, như thể không phải lần nào đến đây cô cũng chỉ gọi độc món ấy thôi.

“Ở đây món gì ăn được?” anh ta hỏi.

“Các món salad ở đây ngon.” Nhớ ra mẩu đối thoại về nam nhi phong trần, cô nhìn anh qua tờ thực đơn và mỉm cười. “Các món bánh nướng nhân mặn ở đây cũng tuyệt lắm. Nhưng nam nhi thực thụ, ai lại ăn bánh nướng nhân mặn, phải không?”

Anh cười khẽ. “Anh ăn tốt.” Mắt họ nhìn nhau hơi lâu. Nụ cười của anh tan biến. “Cô thế nào, Tóc Đỏ?”

Đừng nói với anh ta về chuyện hủy bỏ đám cưới. Nếu cô có thể qua được bữa trưa này với anh ta, sau đó anh ta sẽ đi, và có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Và đó là điều cô muốn mà. Phải không nhỉ?

Sai. Nhưng cô là một người họ Ray. Và những người họ Ray không bao giờ làm những điều ngu ngốc. Họ không bao giờ theo đuổi những gì họ nghĩ họ không thể có. Thất bại không phải là điều gia đình Ray chọn lựa. Và nếu cô đeo đuổi Carl Hades, cô sẽ thất bại. Thất bại thảm hại. Anh ta không phải loại người chung thủy mãi mãi.

“Tôi ổn cả.” Cô tập trung vào chọn các loại xốt cho salad.

“Không nhớ lại gì à? Không tua đi tua lại chuyện đã xảy ra trong đầu á?”

Tí nữa thì cái thực đơn tuột khỏi tay cô. “Sao anh lại biết được?”

Anh ngả người ra và cô bắt chợt ngửi thấy mùi hương của anh ta. “Điều đó bình thường thôi mà. Khi người ta nhìn thấy một điều khủng khiếp, thì điều đó tất yếu sẽ xảy ra.”

Cô đưa tay ra nghịch nghịch bộ dao nĩa không đồng bộ đặt trên cái khăn ăn. Con dao có chạm trổ hình bông hồng trên cán, trong khi đó trên cán nĩa lại có hình hoa cúc dại. “Chắc điều đó phải xảy ra với anh nhiều lần khi anh còn là cảnh sát.”

“Cũng có chứ. Có thể cần phải gặp ai đó. Trao đổi.”

Cô chớp mắt. “Anh có gặp ai không?”

“Trong ngành họ muốn bọn anh gặp chuyên gia tư vấn khi có chuyện.”

“Và chuyên gia sẽ làm gì với anh?” Cô tách cái nĩa khỏi con dao, bởi vì trông chúng quá khác nhau khi để cạnh nhau.

“Chẳng làm quái gì.” Anh cười khe khẽ. “Nhưng họ cho rằng trao đổi về điều đó cũng có ích. Thường thì, tôi nghĩ cần có thời gian.”

“Tốt. Bởi vì tôi chẳng thích thú gì cái ý tưởng là... làm chuột thí nghiệm.” Người họ Ray không bao giờ co vòi lại.

Người nữ bồi bàn đi tới. Katie gọi món quen thuộc của mình: Ức gà chiên với rau xanh trộn dầu giấm không chất béo. Cô nhận ra họ bù trừ cho nhau. Carl gọi bánh mỳ kẹp và bánh nướng nhân mặn.

Katie khúc khích khi người nữ bồi bàn đi khỏi. “Anh không cần phải gọi món ấy đâu.”

“Tôi phải chứng minh bản thân mà. Tôi có thể mặc...” anh nhìn xuống chiếc sơ mi đang mặc, cau mày, “màu hồng, và có thể ăn bánh nướng nhân mặn.”

Cô cười vang. Anh nhìn cô đăm đăm. Cô thôi cười.

“Trời ạ, khi cười trông cô đẹp lắm.”

Cô kéo cái khăn ăn trên bàn xuống và trải nó lên đùi. Sự im lặng có vẻ nặng nề, và cô ngắm nghía đám dao nĩa để khỏi phải nhìn vào anh ta.

“Cái nĩa của cô bị làm sao à?” anh hỏi.

Cô ngước lên. “Chúng không cùng bộ với nhau.”

“Thế chúng bắt buộc phải cùng bộ ư?” anh liếc nhìn đám dao nĩa của chính mình.

“Chẳng sao đâu. Tôi chỉ để ý thấy như vậy, thế thôi.”

“Cô là người cầu toàn ư, Katie Ray?”

Lời nhận xét ấy của anh nhận được cú lườm nổi tiếng mà Les đã gọi là cú lườm của Katie. “Về dao nĩa thì không. Ở nhà tôi ăn với nĩa bằng nhựa và đĩa bằng giấy bởi vì tôi quên bật máy rửa bát. Khi người ta sống một mình, người ta...” Cô lưỡng lự. Một mình đau lắm. Một mình tệ lắm.

Sự im lặng lại bao trùm lấy bọ. “Kể cho tôi nghe nữa đi.”

“Nữa ư?” Cô nhấc cốc trà đá mà người nữ bồi bàn đã để lại cho cô.

“Về bản thân cô.”

Đừng nói với anh ta về chuyện hủy bỏ đám cưới.

Nhưng, ồ Chúa ơi, cô muốn nói với anh ta. Nói với anh ta là cô không còn đính hôn nữa, nói với anh ta là nếu anh ta để ý cô thì cô cũng để ý anh ta. Nhưng điều đó không thể xảy ra. Anh ta là một tay chơi; cô là một cô gái muốn lập gia đình đến nỗi suýt nữa cô đã cưới một người mà cô chỉ yêu quý như anh trai của mình. Một người đàn ông giống anh trai cô đến nỗi...

Và cái ý nghĩ ấy đưa cô trở về với Les và Joe. Có phải vì thế mà Les thích Joe chăng? Bởi vì anh ấy giống Mike rất nhiều?

Cô nhớ lại câu hỏi của Carl. “Tôi chỉ đơn giản là mình thôi.”

“Và mình ấy làm gì cho vui khi rảnh rỗi nào?”

Suýt nữa thì cô nói là vẽ. Nhưng cô không còn vẽ nữa. “Xem TV, đi xem phim tâm lý dành cho nữ giới và đọc. Ồ, và tôi tình nguyện làm việc ở bệnh viện một tháng một lần.”

“Ở bệnh viện ư?” Anh nhấp cốc trà của mình. “Cô làm gì ở đấy?”

“Tôi bế ẵm trẻ sinh non và trẻ sơ sinh bị ốm.”

Mắt anh ta mở to. “Bế ẵm trẻ con à?”

“Các y tá không có thời gian làm việc đó. Vậy là họ tìm người tình nguyện. Dễ thôi mà. Và điều đó cũng làm tôi cảm thấy dễ chịu.”

“Nghe cũng đáng đấy.” Anh thở dài. “Nghe như một điều mà tôi đoán cô sẽ làm.”

“Ý anh là gì vậy?”

“Ý tôi là cô là dạng phụ nữ thích bế ẵm trẻ con.”

Người nữ bồi bàn mang đồ ăn tới. Và câu chuyện chuyển hướng sang bánh nướng nhân mặn khi Carl đưa một nĩa lớn bánh nhân mặn vào trong miệng.

“Thấy chưa, tôi có thể ăn bánh nướng nhân mặn nhé.” Anh ta vét sạch đến tận miếng cuối cùng. Rồi hỏi “Thế cô xem chương trình gì ở TV?”

Cô ngả người ra ghế. “Mỗi thứ một tí.”

“Ví dụ?” anh ta cầm cái bánh mỳ kẹp lên.

“Các buổi phát lại của Sex and the City. Law & Order. Và...” Cô mỉm cười, nhận ra cái thị hiếu khá chiết trung của mình. “Và cả các buổi phát lại Brady Bunch nữa.”

Anh ta cười khẽ. “Nào, thật là đa dạng gớm.”

“Thế còn anh thì sao?” Cô lấy nĩa xiên một miếng thịt gà và một lá rau diếp. Cái nĩa có hình bông hoa cúc dại, lạ làm sao, vẫn không để cô yên.

“Cũng như cô. Phần lớn là các phim truyền hình phát lại. Law & Order. Fear Factor. Ồ, và cả Two and a Half Men nữa.”

“Đáng lẽ tự tôi có thể đoán là như thế.” Cô nhoẻn cười. “Bộ phim ưa thích của anh là gì?”

Anh uống trà và ngẫm nghĩ. “Có vài phim tôi thích. Die Hard. Alien. Và anh cười... rung rốn vì bộ phim 40-Year-Old Virgin.”

“Phim đấy buồn cười thật.” Cô công nhận. “Joe và tôi có thuê video về xem.”

“Thật à?” Anh đặt bánh mỳ kẹp của mình xuống. Cô không bỏ qua vẻ mặt của anh.

Đừng nói với anh ta về chuyện hủy bỏ đám cưới.

Lại lặng yên. “Thế các sở thích của anh là gì?”

“Chạy thể dục. Và làm công việc thám tử tư.”

“Anh nhận các vụ như thế nào?” Cô cắn một miếng đồ ăn.

Anh mỉm cười. “Không phải vụ nào cũng thích cả.”

“Chắc anh nhận được nhiều vụ ngoại tình lắm nhỉ?”

Anh gật đầu. “Thứ Bảy tuần trước tôi vừa ăn đạn của một gã đàn ông mặc quần chíp màu đen và đồ ngủ màu hồng đấy.”

Katie cười phá lên. “Anh làm gì mà ăn đạn của hắn ta thế?”

Carl cười. “Hắn ta bắt quả tang tôi đang chụp ảnh hắn trong khi hắn đang mua vui cho mấy cái đồ biến thái mà hắn ta làm quen qua Internet.” Carl giơ một tay lên. “Tôi có lý do để làm vậy bởi vì vợ hắn ta cần chứng minh với quan tòa là chồng mình không phải là người chồng mẫu mực trong năm như hắn ta hay làm ra vẻ.”

“Và bởi vì bà ấy trả tiền để anh làm thế.”

“Đúng. Đó cũng là một lý do.” Anh xoay xoay vai và đưa tay lên xoa bóp. “Thực ra, cũng có vài vụ hay. Vài tháng trước tôi tóm được một gã ấu dâm. Và tôi cũng dần dần nhận được nhiều vụ dạng bảo mật công ty hơn.”

“Anh thích làm công việc này hơn làm cảnh sát à?” cô hỏi, nhớ ra rằng anh không bao giờ kể cho cô nghe vì sao anh rời khỏi ngành. Suýt nữa thì cô hỏi, nhưng nhận ra rằng càng biết về anh ít thì càng tốt. Chỉ bữa trưa hôm nay mà thôi. Tạm biệt.

“Cũng có những điều khiến tôi nhớ thời còn đeo phù hiệu cảnh sát. Nhưng nhìn chung, đúng, tôi thích làm việc cho chính mình hơn.”

Người nữ bồi bàn đi tới, dọn đĩa của họ và để lại hóa đơn tính tiền. Katie muốn trả tiền, nhưng Carl không chịu.

“Cảm ơn anh vì bữa ăn trưa.” Cô liếc nhìn đồng hồ. “Tôi nên... về chỗ làm.”

Anh nhìn cô như thể anh cũng biết đó là lúc chia tay.

Đừng nói với anh ta về chuyện hủy bỏ đám cưới.

Đứng đó, Katie ngoái nhìn bộ dao nĩa còn nằm trên bàn. Cũng như con dao và cái nĩa, cô và Carl không phù hợp với nhau. Không thuộc về nhau.

Họ rời tiệm ăn trưa, đi bộ trong yên lặng về cửa phòng tranh. Đừng nói với anh ta về chuyện hủy bỏ đám cưới. Cô quay ra nói lời tạm biệt.

“Tôi...” Cô nuốt. “Tôi đoán đây làm lúc mình chia tay nhau.”

Anh đưa tay ra và chạm vào một lọn tóc bị tuột ra khỏi cái đuôi tóc buộc cao của cô. “Cô có thực sự muốn mình chia tay không, Tóc Đỏ?”

***

Les buộc mình nhìn vào đôi mắt Joe. “Anh cần nói chuyện gì với tôi?”

“Đến giờ đi ngủ rồi,” Mimi gọi to.

Les quay phắt lại. Mimi đang cởi áo ra.

Les quay ra nhìn Joe. “Tôi phải đưa bà đi nằm nghỉ trưa đã.”

“Không vấn đề.”

Cô thở một hơi nhẹ nhõm và ra hiệu về phía cửa. Anh không nhúc nhích.

“Anh sẽ đợi ở ngay đây.”

Les chớp mắt. Phía sau lưng cô nghe thấy Mimi loay hoay. Có lẽ là đang cởi dở quần áo rồi. “Được thôi.” Cô quay ra và cài áo lại cho Mimi, giúp bà ngoại đi vào phòng ngủ.

Năm phút sau, Les quay trở lại phòng khách và thấy Joe đang ngồi trong ghế sô pha. Vì một lý do điên rồ nào đó, cô không muốn ngồi cạnh anh.

“Tôi muốn uống ít sô đa. Anh muốn uống gì không?” Cô đi về phía nhà bếp.

Joe đi theo cô. “Cho anh xin một cốc Coca nhé.”

Les đi thẳng về phía tủ lạnh và lấy ra một món đồ uống dành cho người ăn kiêng và một món đồ uống thông thường. Vì một lý do nào đó, cô không nghĩ là Joe dùng đồ ăn kiêng. Mike không làm thế.

Anh cầm lấy chai Coca từ tay cô. Tay họ thoáng chạm nhau và suýt nữa là cô giật nẩy lên.

“Bà ngoại em đấy à?”

Les gật đầu. “Vâng.”

“Bà bị sao thế? Bệnh Alzheimer à?”

Les cầm chặt lon sô đa. “Nhồi máu cơ tim.”

“Anh rất tiếc. Chắc kinh khủng lắm.”

“Tôi chắc là đối với mẹ tôi thì rất kinh khủng. Nhưng Mimi thì có vẻ hạnh phúc.”

Anh đưa mắt nhìn quanh. “Đây là ngôi nhà nơi em lớn lên phải không?”

“Vâng.” Căng thẳng, cô hỏi, “Anh cần gì vậy hả Joe ?”

Anh lưỡng lự như thể anh đang tìm chủ đề để trò chuyện. “Anh đã nói với Katie về chuyện trong bồn tắm.”

Máu dồn lên mặt Les. “Tại sao?”

“Đó là điều nên làm.”

Ô-kê, Les biết là cô cũng phải kể với Katie, nhưng...

Mắt Joe lướt trên bàn, không, không phải trên bàn, mà là trên cuốn album ảnh đang mở đúng một bức ảnh khổ lớn của cô và Mike. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã dịch lại để nhìn kỹ hơn. “Em và anh trai của Katie phải không?” Anh ngồi xuống.

Không khí, vẫn còn thoang thoảng mùi thịt xông khói chiên từ sáng, dồn vào trong phổi Les. Cô những muốn giật lấy cuốn album nhưng cũng biết là như thế trông thật ngốc. “Vâng.” Cô đi về phía một cái ghế và buông mình xuống.

Anh lật từng trang và ngắm nghía các bức ảnh, những hình ảnh tái hiện cuộc đời của cô với Mike. Les nghiến chặt răng.

“Trông hai người rất hạnh phúc.” Anh lại lật qua một trang khác.

“Bọn tôi đã hạnh phúc.” Và cô chịu không nổi nữa. Cô đưa tay ra và đóng cuốn album lại. “Xin lỗi anh,” cô nói. “Có điều...”

“Em không cần phải giải thích đâu.” Nhà bếp trở nên yên lặng và động cơ của tủ lạnh bỗng kêu rất to. Cuối cùng anh nói. “Katie có kể gì cho em về cuộc trò chuyện của bọn anh không?”

“Tôi biết là hai người hủy bỏ hôn lễ.”

Anh hít một hơi. “Anh đã nói với cô ấy sự thật, Les.”

“Anh muốn nói chuyện trong bồn tắm ấy à?” Cô nhìn anh chăm chú.

“Điều đó, và cả sự thật là anh đang phải lòng em.”

***

Carl chờ Katie trả lời. Cô không nói gì. Thay vào đó, cô quay về phía cửa.

“Đợi đã nào,” anh nói. “Tôi có cái này cho cô. Nó ở trong xe‚” anh nói thêm khi cô quay lại. “Kiểu như một...món quà.”

“Quà ư?” Trông cô có vẻ hoảng hốt vì cái ý tưởng ấy.

“Chẳng có gì nhiều nhặn đâu. “ Anh lại nhìn cô lần nữa. Cô là một phụ nữ đã đính hôn, anh tự nhủ với mình. Anh đi về phía xe ô tô đậu cách đó vài mét và lấy ra một cái gói bọc kín bằng giấy.

Một hạt mưa rơi xuống khi anh quay trở lại chỗ cô. Cô mở cửa vào phòng tranh và giữ cửa mở cho anh. Họ đi vào bên trong.

Người phụ nữ Mỹ La Tinh đã chào đón anh ban nãy thò đầu ra khỏi một phòng ở phía sau.

“Là em thôi mà.” Katie đặt túi xách của mình phía sau máy tính tiền.

Carl đi theo cô và đưa cho cô món quà của anh. “Chẳng có gì nhiều nhặn đâu.”

Cô đặt món quà lên mặt quầy. Thận trọng hơn nhiều so với khi anh gói quà, cô mở giấy bọc ra.

Cô nhìn món quà chằm chằm. Khi cô ngước lên, anh cảm thấy mình thật ngốc. Ngốc vì đã tặng nó cho cô. “Đó là bức tranh do voi vẽ. Bức tranh tôi đã kể cho cô.”

Cô mỉm cười, và một lần nữa bụng anh lại quặn lên vì ao ước một điều anh không thể có. Cô ấy là một người phụ nữ đã đính hôn. Và dù cho cô ấy có không đính hôn chăng nữa, thì Katie Ray cũng không phải... không phải kiểu phụ nữ dành cho anh.

Anh cảm thấy cần phải giải thích. “Tôi không định nói là nó đẹp đẽ gì. Thật ra, tôi cũng chẳng biết thế nào là nghệ thuật đích thực dù nó có đến tận nơi mà cắn tôi... Tôi chỉ nghĩ rằng có thể nó sẽ làm cô hiểu rằng nếu một con voi có thể vẽ thế này, thì cô cũng có thể.”

Mắt cô mở to. Cô nhìn xuống bức tranh và khi cô ngẩng đầu lên, mắt cô nhòa lệ. Một giọt lệ lăn trên má cô. Carl không biết mình đã làm gì để cô khóc.

Cô gạt nước mắt. “Tôi đã hủy bỏ hôn lễ rồi.”

***

“Ồ, chết thật!” Les gục đầu xuống bàn đánh thịch. Cô đếm đến mười rồi mới ngẩng đầu lên. “Tại làm sao mà anh lại đi nói điều ấy với Katie?”

Anh đưa tay lên vò vò mớ tóc. “Hai chúng ta đã đồng ý rằng cần phải nói với cô ấy.”

“Tôi đồng ý nói với cô ấy về chuyện trong bồn tắm. Tôi không, không đời nào đồng ý nói với cô ấy rằng chúng ta bị lôi cuốn bởi nhau.”

“Anh không cố ý nói...” Joe ngừng bặt. Lông mày anh nhướn cao. “Chúng ta? Em nói ‘chúng ta’. Chúng ta bị lôi cuốn bởi nhau.”

“Đâu có!” cô nói dối. Dối trá trắng trợn. Nhưng không đời nào cô lại thú nhận đâu.

“Em bị anh lôi cuốn ư?” anh hỏi. “Anh cũng đoán vậy mà.”

Cô lại gục đầu xuống bàn.

Một giây sau khi cô ngẩng đầu lên, Joe cười.

“Sao mà anh có thể cười được nhỉ? Chẳng có gì đáng cười.”

Nụ cười của anh tắt ngấm. “Anh biết.”

“Không. Anh chẳng biết gì cả. Katie là bạn gái thân thiết nhất của tôi và việc này thật sai trái hết sức!”

Anh cúi người về phía cô. “Đó đâu phải là lỗi của chúng ta.”

“Và anh nghĩ như thế thì sẽ khác ư?”

Yết hầu anh chạy lên chạy xuống. “Thực ra, nó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Nhất là giờ đây đã hủy bỏ đám cưới.”

“Tôi mừng cho anh là anh cảm thấy khá hơn, nhưng tôi cũng phải nói điều này với anh. Điều này chẳng đúng đắn chút nào.”

Anh xoay xoay lon nước trong tay. “Anh và Katie đâu có chia tay vì chuyện đó. Bọn anh đã thống nhất với nhau là bọn anh đã sai...”

“Sai. Đó đúng là từ dành cho anh đấy. Tình huống này - tình huống tôi và anh này – là sai rồi.” Cô lắc đầu. “Sai.”

“Tại sao chứ? Tại sao lại sai chứ?”

“Tại sao? Anh chậm hiểu ư?

“Không.” Anh cau mày. “Tuy vậy, anh đã có một ngày tồi tệ, vô cùng tồi tệ và có thể là bộ não anh không hoạt động ở mức thông thường. Vậy thì, em nên giải thích cho anh đi.”

“Anh đã đính hôn với bạn thân nhất của tôi. Điều ấy có làm sáng tỏ gì hơn không?”

Anh ngả người ra. “Vậy là, bởi vì anh đã có quan hệ với Katie, em không thể dính dáng đến anh được hả?”

“Cuối cùng thì anh cũng hiểu ra rồi đấy.” Cô đứng lên và đi vứt đồ uống của mình vào thùng rác.

Từ đằng sau, cô nghe thấy tiếng anh. “Em nói dối chẳng ra sao.”

Cô quay ngoắt lại. Joe lại đang cầm cuốn album trong tay.

“Chẳng phải vì Katie đâu. Chính cái này khiến em không muốn dính dáng với anh thì có.”

***

Carl nhìn Tóc Đỏ chằm chằm, và những lời nói của cô nhảy nhót trong đầu. “Tôi đã hủy bỏ đám cưới.”

“Tại sao vậy?” Ồ, trời đất, anh có quan tâm gì chuyện tại sao đâu? Cô không còn đính hôn nữa. Không khí bỗng dưng trở nên ngọt ngào hơn.

“Bởi vì anh nói đúng.” Cô trả lời.

“Đúng về điều gì vậy?” Anh nhìn cô chăm chú.

“Về những lý do khiến tôi làm đám cưới. Về chuyện tôi đã xả cái nhẫn đi. Tôi không yêu Joe. Không, tôi có yêu Joe. Nhưng tôi yêu Joe như thể tôi yêu Mike vậy.”

“Mike là ai?”

“Đó là... anh trai tôi.” Cô nắm chặt hai tay vào nhau. “Anh ấy cũng đi cùng khi xảy ra vụ tai nạn.”

“Cô cũng mất đi cả anh trai trong vụ tai nạn ư? Khốn kiếp thật!”

Cô gật đầu. “Đúng thế đấy. Khốn kiếp.”

Anh cảm thấy tội lỗi khi đứng đó mừng vui trong khi nói chuyện về gia đình đã quá cố của cô. Và đúng lúc đó anh nhận thức ra một điều. Thế giới của anh lại chao đảo và anh nhớ đến những chuyện tang thương của mình. Mẹ anh. Amy. Đúng lúc ấy, tất thảy mọi lý do khiến anh tránh xa những người phụ nữ như Katie ập về. Những lý do chẳng liên quan gì đến việc cô đính hôn hoặc tự do. Thả cho bản thân mình gần gũi hơn với Katie Ray chỉ khiến anh cuối cùng bị tổn thương nghiêm trọng mà thôi.

Cô tiếp tục nói. “Tôi không biết anh cảm thấy gì về tôi, nhưng...” Cô liếm môi dưới.

Anh ấn một ngón tay lên miệng cô. Khát khao trào dâng trong anh thật nhanh, nhanh đến độ không khí nghẹt lại trong phổi. Dù anh sẽ phải trả giá thế nào cũng xứng đáng với niềm vui sướng mà giờ đây anh được tận hưởng. Anh chuyển ngón tay từ môi lên lọn tóc rủ sau tai cô. Mềm mại. Mượt như tơ.

“Anh nghĩ em biết rõ cảm xúc của anh, Tóc Đỏ ạ.”

Cô mỉm cười, nụ cười ngọt ngào và trong trắng của cô. Và điều đó lại hiện ra lần nữa. Có thể anh sẵn sàng trả giá, nhưng còn cô? Liệu cô có mong đợi nhiều hơn những gì anh có thể trao cho cô không?

“Em có chắc làm em muốn tiếp tục không?” anh hỏi. “Hãy nghĩ xem nhé. Em thích bế ẵm trẻ con. Em xem Brady Bunch.” Cô hoàn toàn xa lại với kiểu của anh. Cô là kiểu phụ nữ mà anh nên tránh xa.

“Ý anh là gì nào?”

Anh cần phải thành thực. Cô cần phải biết cô sẽ dấn thân vào điều gì nếu cô tiếp tục theo đuổi hấp lực giữa hai người. Thở hắt ra thật mạnh, cố gắng không nhìn cô liếm môi lần nữa, anh buộc mình phải nói ra. “Anh muốn em. Anh muốn em hoàn toàn. Nhưng anh không định trở thành The Brady Bunch. Anh còn chưa bao giờ xem cái phim truyền hình chết tiệt ấy.”

Cô chớp mắt, và anh có thể nhận thấy bộ não cô đang làm việc, như thể tự hỏi mình xem cô có nên chơi theo luật của anh không.

Anh lại lướt ngón tay mình trên môi cô lần nữa. “Anh không hứa những lời anh không giữ được. Anh thậm chí không giả vờ hứa hẹn gì. Nhưng hãy cho anh một ngày đặc biệt đi Tóc Đỏ. Hãy nói với anh rằng em muốn nhận những gì anh có thể trao. Nói với anh rằng hôm nay, lúc này là đủ.”

***

Joe để cho Les cầm lấy quyển album từ tay mình. “Tôi nghĩ anh nên đi đi thì hơn.” Cô nói.

Anh đứng lên, đi gần đến cửa nhà bếp trước khi nghĩ, Cái quỷ quái gì thế. Anh quay lại. “Và điều đó có giải quyết được mọi thứ hay không, Les? Nếu anh bước ra khỏi đây, liệu em có thôi không còn cảm thấy tội lỗi nữa hay không?”

“Tôi không cảm thấy tội lỗi gì cả.” Đôi mắt xanh lục của cô nhìn anh tóe lửa.

“Nói dối nữa rồi. Cảm giác đó hiện lên trên mặt em ấy. Em không muốn có tình cảm gì với anh bởi có cái cách nghĩ điên rồ rằng, có tình cảm với anh khiến những tình cảm mà em đã có với anh trai của Katie không còn ý nghĩa gì nữa.”

Cằm cô vênh lên. Và Joe chỉ có thể nghĩ duy nhất một điều là khi cô tức giận, trông cô thật gợi cảm làm sao.

“Jeezus! Ông có bằng bác sĩ tâm lý từ bao giờ thế hả, ông Lyon?”

“Anh chẳng cần cái bằng cấp ấy đâu, Les ạ. Anh đã nhìn thấy em hoàn toàn khỏa thân. Hoàn toàn khỏa thân trừ cái nhẫn đính hôn với một người đàn ông quá cố đeo trên cổ em.”

Cô nhắm nghiền mắt lại. “Xin hãy đi đi.”

“Em tưởng anh không để ý thấy rằng mỗi khi anh gần với em hơn, em lại đưa tay lên sờ cái nhẫn chết tiệt ấy phải không? Anh đâu có mù.”

Mắt cô mở ra, tức giận hơn nhiều so với khi cô nhắm chúng lại. “Có thể là giữa tôi và Mike vẫn còn sợi dây liên hệ. Nhưng cho dù không có như vậy chăng nữa, thì tôi cũng không thể làm thế được. Anh có biết là sẽ khó xử đến thế nào không?”

“Chúng ta có thể chịu đựng được chuyện khó xử. Khó xử rồi cũng sẽ phôi phai đi.”

Cô lắc đầu. Những nạm tóc vàng óng ánh quanh đôi vai cô và những ngón tay anh ngứa ngáy muốn được chạm vào đó. Được chạm vào cô. Được khám phá từng phân vuông trên cơ thể cô. Anh muốn được xua đi nỗi đau cô cảm nhận khi mất đi anh trai của Katie. Anh muốn được thấy cô mỉm cười với anh như cô vẫn mỉm cười với người đàn ông trong những bức ảnh kia.

Cô đưa tay lên chỗ chiếc nhẫn; rồi như thể nhận ra mình đang làm gì, cô dừng lại. “Tôi thà chết còn hơn làm Katie tổn thương.”

Anh nắm chặt hai bàn tay để khỏi chạm vào cô. “Chuyện của anh với Katie đã kết thúc rồi. Làm sao còn có thể làm cô ấy đớn đau được nữa? Anh cuộc là nếu em hỏi Katie...”

“Ồ, xin anh! Katie sẽ không bao giờ thú nhận bị tổn thương về bất cứ chuyện gì nếu như điều đó có thể làm người khác đau đớn.” Cô đi lại điên cuồng trong phòng. “Katie bỏ cả một ngày thứ Bảy trong tháng để bế ẵm trẻ sơ sinh. Cô ấy hy sinh hạnh phúc riêng của mình cho bất kỳ ai cô yêu quý. Suốt đời cô ấy muốn trở thành họa sĩ, và chuyện gì đã xảy ra? Bố mẹ cô ấy bảo rằng điều đó làm họ rất buồn, và vậy là, bỗng dưng, Katie thôi không vẽ nữa.”

“Và điều đó là sai ư?” Joe nhử cô.

“Dĩ nhiên là sai quá đi rồi.”

“Thế thì có khác gì chuyện giữa chúng ta hả Les? Em từ chối khám phá điều mà chúng ta nên khám phá bởi vì em sợ làm tổn thương Katie.”

“Anh cứ bẻ cong mọi thứ.” Cô vặc lại anh.

“Anh chẳng bẻ cong cái gì cả. Nếu anh và em đúng là dành cho nhau thì sao? Liệu chúng ta có bỏ lỡ cơ hội chỉ vì...”

Một tiếng va đập vang lên từ phòng bên. Đầu óc Les chuyển đổi hoàn toàn phương hướng. Cô nhớ ra Mimi và đi ngay ra.

Không có Mimi ở trong phòng khách. Lại có tiếng động ấy lần nữa. Les quay ngoắt lại và nhìn gió dập cánh cửa mở toang vào tường. Và ở đó, ngay bên cạnh cánh cửa để ngỏ là cái áo len của Mimi. “Không, không, không.”

“Có chuyện gì xảy ra thế?” Joe hỏi.

Les không trả lời; cô chạy như bay về phía phòng ngủ của Mimi và cầu nguyện, cầu nguyện với mọi thứ mà cô có, rằng Mimi vẫn đang ở trong giường.

Không thấy bà ngoại đâu.

“Không!” Rồi cô chạy ngược ra hành lang và chạy ra ngoài. Cô nhìn hết sang trái lại sang phải. Tim cô đập thình thình. “Mimi?” Nước mắt nhòa mi Les khi cô chẳng thấy bà già nhăn nheo, tươi cười, đi đôi giày hồng đâu cả.

Joe đi tới phía sau cô. “Em cứ xem cho chắc là bà không còn trong nhà nữa. Rồi chúng ta sẽ lái xe đi vòng vòng tìm bà. Bà chẳng thể đi đâu xa được đâu.”

Nỗi hoảng hốt quay cuồng trong đầu Les. “Em phải gọi cảnh sát.”

“Chúng ta có thể gọi từ máy di động của anh. Nhưng trước tiên hãy tìm trong nhà đã.”

***

Carl nhìn Tóc Đỏ đăm đăm trong khi sự lưỡng lự hiện trên mặt cô. “Em muốn thế này,” cô thì thầm.

Như tiếng nhạc bên tai anh. Tim anh bắt đầu đập trở lại. Đó là tất cả những gì anh cần. Đèn xanh. Mùi vị của chiến thắng ngọt ngào trên đầu lưỡi. Nhưng anh khát khao được nếm hương vị của cô. Còn bao lâu nữa trước khi anh có cô khỏa thân trong vòng tay... trên giường. Cô có đi cùng anh bây giờ không?

“Nhưng...” Cô đưa tay ra và nghịch nghịch cổ áo của anh. “Anh nói đúng đấy. Đó là một sai lầm.”

“Anh không nói rằng đó là một sai lầm.”

Nụ cười của cô làm tan nát trái tim anh. “Không, anh không nói vậy. Em đoán là em tự rút ra kết luận ấy mà.”

Và anh phải tôn trọng điều đó. Anh đã làm vậy. Anh tự bảo mình đi đi, nhưng thay vào đó anh cúi xuống và làm một điều mà anh phải làm trước khi bỏ đi. Một lần thôi. Đó là tất cả những gì anh muốn.

Anh hôn cô.

Anh định hôn một cái hôn nhanh, chỉ đủ để mỗi khi mơ về cô, anh biết hương vị của cô. Nhưng ý định nhanh đã không thành khi cô tan chảy bên anh như bơ nóng, khi miệng cô mở ra và mời chào anh khám phá. Nhanh không tồn tại khi thân hình ngọt ngào của cô sáp lại còn gần hơn.

Đủ gần để anh có thể cảm nhận được đầu ngực căng cứng của cô trên ngực, đủ gần để sự căng cứng đến phát đau ở giữa hai chân áp sát vào bụng dưới của cô.

Nhưng vẫn chưa đủ gần.

Anh để tay lên đường cong trên mông cô. Muốn chạm vào da thịt cô, anh túm lớp vải váy của cô và kéo lên.

Những ngón tay anh lướt trên cái quần lót lụa của cô, nhưng anh muốn cái nằm ở bên dưới lớp quần lót của cô cơ. Anh tìm thấy cái dây chun của chiếc quần lót giữa ranh giới của mông và đùi cô. Anh trượt những ngón tay vào bên trong. Đôi mông trần của cô sao mà mềm, mà...

“Ôi, Chúa tôi!” Giọng nói như một cú thúc gối vào chỗ hiểm.

Carl nhảy lùi lại nhanh đến nỗi tí nữa thì Katie ngã. Anh kịp tóm lấy cánh tay cô trong khi cô vội vàng kéo gấu váy xuống.

“Cứ làm như tôi không có ở đây nhé.” Người phụ nữ Mỹ La tinh bỏ đi.

Anh nhìn về phía Katie, nỗi xấu hổ bừng bừng trên má cô. Cô phủi tay anh ra khỏi cánh tay mình và lùi lại một bước.

Bước lùi nhỏ đó nói lên tất cả. Không có gì thay đổi cả. Nụ hôn, nụ hôn nóng bỏng nhất mà anh từng trải qua, cũng không làm thay đổi quyết định của cô. Anh quay đầu đi ra. Bỏ đi.

“Carl?”

Giọng nói của cô làm anh sững lại. Anh quay lại. Hy vọng đắp xây trong ngực anh nhanh đến mức làm đau hai lá phổi. “Về nhà với anh đi, Tóc Đỏ.”

Katie lắc đầu. “Em không thể. Em chỉ muốn nói... cảm ơn anh. Vì bức tranh. Em sẽ trân trọng nó. Hơn là anh sẽ biết nhiều.”

Anh gật đầu. Rồi, trước khi kịp tự hạ thấp mình để van xin, trước khi kịp kéo cô trở lại vòng tay mình và làm tình với cô ngay tại đây, ngay giữa cái phòng tranh chết tiệt này, giữa ban ngay ban mặt, trước khi kịp phạm cái sai lầm to tướng ấy, anh bỏ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương