Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 152: Trộm hương bị bắt

Editor: Xám

Hắn thẳng lưng cứng đờ, im lặng nhìn từng giọt huyết châu kia, chỉ cảm thấy hình như trái tim mình cũng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đó, không nhặt lại được nữa. Một nỗi đau đớn vô ngần lan đến ngực, rồi bao phủ mỗi một góc khuất khắp toàn thân, sự tuyệt vọng cứ giống như còn sống mà không còn lưu luyến điều gì, từ từ cắn nuốt hắn, cho đến khi chìm ngập.

Tiếng dây đàn đứt đã kinh động đến Ngọc Băng, nàng vội vàng đi đến. Nhìn thấy dây đàn đứt đoạn, huyết châu rơi xuống dây đàn cùng với mười ngón tay bị cứa đứt của Nhan Túc. Ngọc Băng giật mình, vội vàng lấy khăn gấm ra, cầm máu cho ngón tay Nhan Túc.

"Điện hạ, trời sắp sáng rồi, một lát nữa ngài còn phải vào triều, trước tiên nằm nghỉ một lát đi." Nhan Túc giống như tượng đất, mặc cho Ngọc Băng đỡ nằm xuống giường, nhắm mắt lại, không còn tiếng động gì nữa.

Ngọc Băng không biết Nhan Túc đang ngủ hay là làm sao, nàng buông tấm màn xuống, ngồi ở bên giường trông coi không dám rời đi. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhạy cảm phát hiện ra, vương gia đã chịu đả kích ngập đầu.

Đêm tối đã qua, bình minh bước đến. Ánh nắng leo lên song cửa sổ, tỏa vầng sáng nhàn nhạt xuống mặt đất.

Nhan Túc vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn đã bỏ lỡ giờ mão lên triều, đây là chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra vào trước đây.

Bóng mặt trời di chuyển, sắc trời đã gần trưa, trong con ngõ nhỏ truyền đến tiếng rao bán bánh hoa quế, pha lẫn tiếng cười đùa của con cái nhà ai.

Nhan Túc vẫn không có động tĩnh gì.

Lo lắng trong lòng Ngọc Băng càng lúc càng đậm, cuối cùng nàng không nhịn được, thấp giọng gọi: "Điện hạ, nên dậy rồi."

Trong màn không có người trả lời, nếu như không phải Ngọc Băng tự mình đỡ Nhan Túc nằm lên giường, lại tự mình ngồi trông coi ở đây lâu như vậy, nàng gần như cho rằng trên giường không có người.

"Điện hạ, nên dậy rồi!" Ngọc Băng lại cất cao giọng nói một lần nữa.

Bên trong vẫn không một tiếng động, Ngọc Băng đang định vén màn lên, lại thấy tấm màn đã vén lên từ bên trong. Ngọc Băng vội vàng treo màn lên móc, qua đó đỡ Nhan Túc.

Trong lúc vô tình ánh mắt của nàng đã đảo qua Nhan Túc, sửng sốt trong nháy mắt. Thời gian mới qua một đêm, dường như nàng không quen người trước mặt lắm. Rõ ràng hắn là vương gia, nhưng lại không giống lắm. Nàng quan sát cẩn thận, mới tìm ra được chỗ khác biệt.

Là tóc mai.

Hai làn tóc mai của Nhan Túc, vốn dĩ đen nhánh như nhuộm mực, lúc này lại hơi hiện ra sắc sương, như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tặng thêm cho hắn một chút cảm giác tang thương.

Ngọc Băng cả kinh trừng to mắt, nhìn mấy sợi tóc bạc lốm đa lốm đốm bên tóc mai Nhan Túc mà không nói ra lời.

Trong một đêm, dường như An Lăng Vương trẻ tuổi tuấn mỹ đã già đi mười tuổi.

88888888

Khi Tần Cửu tỉnh lại, sắc trời đã sáng, đây là giấc ngủ yên ổn nhất mấy năm nay của nàng, không hề nằm mộng.

Nàng chậm rãi mở mắt, trong khoảng thời gian ngắn, không thể thích ứng với ánh sáng đột ngột. Nàng híp mắt lại, lúc này mới phát hiện, nàng ngủ trên mái hiên, trời đã sáng trưng, có ánh nắng đang nhảy múa giữa lá cây.

Nàng lại động đậy thân mình, mới phát hiện mình bị Nhan Duật ôm ở trong lòng. Nàng rất thuận theo mà tựa lên lồng ngực hắn, cánh tay có lực của hắn vẫn đang vòng qua eo nàng, cố định nàng vững vàng trong lòng. Hơi thở nam tính mạnh mẽ nóng rực thiêu đốt bên gò má, nàng có thể cảm nhận được, nhịp tim đập của hắn đập vào màng nhĩ của nàng, một nhịp rồi lại một nhịp, làm dao động tri giác nàng một cách mạnh mẽ mà có lực..

Tần Cửu không dám tin, nàng đã là bị hắn ôm trong lòng như vậy, ngủ cả một đêm. Nàng ngẩng mặt lên, nhìn từ góc độ này, có thể nhìn thấy đường nét tao nhã của khuôn cằm Nhan Duật.

Nhan Duật không hề ngủ, hắn rất nhanh phát hiện ra Tần Cửu đã tỉnh, hắn cúi mặt xuống, Tần Cửu nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tà mị của hắn từ từ phóng đại trước mắt, một lúc lâu sau nàng cũng không biết nên phản ứng thế nào. Nhan Duật thấp giọng hỏi: "Ngủ có ngon không?" Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mang theo chút mệt mỏi, hình như là một đêm không ngủ.

Tần Cửu đẩy Nhan Duật ra, ngồi dậy khỏi lòng hắn, vuốt lại tóc mai rối bời: “Hôm qua ta mệt quá, sao ngài không đánh thức ta."

Nhan Duật di chuyển cánh tay và chân, chỉ cảm thấy cánh tay và chân đều đã tê liệt rồi, khóe môi hắn cong nhẹ: “Ta thấy Lệ Châu nhi ngủ ngon như vậy, sao ta nỡ đánh thức nàng."

Tần Cửu nhìn thấy dáng vẻ hắn, lập tức biết hắn đã ôm nàng cả một đêm như thế, nhất định cánh tay đã tê rồi. Nàng tới gần trước người hắn, nhẹ nhàng đấm cánh tay hắn: “Ngọc Hoành, vậy ngài không đánh thức ta, cũng có thể ôm ta đi vào trong phòng mà."

Nhan Duật ngáp một cái, áp sát đến trước mặt nàng, cười rất hèn hạ: “Nếu như ta ôm nàng vào trong nhà, đâu có thể khiến Lệ Châu Nhi đấm chân cho ta chứ."

Tần Cửu cười, lại chưa bao giờ nghĩ đến, Nhan Duật biết săn sóc như thế. Nàng cười xinh đẹp, xoay người ngồi lên đùi Nhan Duật, đưa tay ôm lấy cổ Nhan Duật, cười xinh đẹp nói: "Ngọc Hoành, giúp ta một việc được không?"

Nhan Duật cười tà mị, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Đừng nói là giúp nàng một việc, cho dù giúp nàng đốt lửa giết người cướp của ta cũng làm, có điều, ta không thể giúp không." Nói xong lập tức sáp mặt mình đến.

Tần Cửu hiểu rõ ý tứ của Nhan Duật, nàng chớp chớp mắt, đang định thỏa mãn yêu cầu của hắn, ánh mắt lướt qua khóe môi Nhan Duật, hai mắt đột nhiên híp lại. Dấu son ở khóe môi Nhan Duật vẫn chưa lau đi, thì ra hắn nhân lúc nàng ngủ đã vô lễ với nàng, nàng lại không cảm giác được chút nào. Trong lòng Tần Cửu cả kinh, ý cười bên khóe môi từ từ cứng lại.

Tần Cửu giơ tay vuốt khóe môi Nhan Duật, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị: “Ngọc Hoành, đây là cái gì?"

Nhan Duật lập tức giống như đứa trẻ ăn vụng bị bắt được, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Vừa rồi nàng nói, muốn ta giúp cái gì?"

Tần Cửu cười lười biếng nói: "Ta muốn đến thiên lao chơi một chút."

"Được, ta đi sắp xếp!" Nhan Duật cười nhẹ nói.

Tần Cửu cười xinh đẹp, ung dung thản nhiên đứng dậy, rời khỏi vòng ôm của Nhan Duật. Nhan Duật híp mắt lại.

Tần Cửu rất phong tình vạn chủng, nhưng cho dù là nàng cười xinh đẹp hay cười quyến rũ, cho dù nàng cách hắn gần bao nhiêu, thậm chí đã ngủ trong lòng hắn một đêm, sau khi tỉnh lại, hắn lại vẫn có thể cảm nhận được, nàng đang cố ý duy trì một khoảng cách rất xa với hắn.

Hai người đi xuống khỏi nóc nhà, từng người chải đầu rửa mặt xong, lập tức rời khỏi Vô Ưu cư.

Nhan Duật còn có chuyện của hắn, hôm qua thẩm vấn Tô Thanh, đã đề cập đến vụ án Bạch gia. Hôm qua hắn đã nói với Vu Tuyên Vu thái phó, hôm nay đến ngự tiền thỉnh cầu thẩm tra xử lý vụ án của Bạch gia một lần nữa.

Tần Cửu thì đến thiên lao.

8888888

Có thể nói thiên lao là nơi khủng bố nhất âm u nhất thế gian, một khi đã đến đây, gần như không có khả năng ra ngoài.

Nhan Túc đứng bất động ở cửa lao, nhìn chằm chằm Tô Thanh ngồi giữa đống rơm ở góc tường.

"Điện hạ, ngài đã đến rồi." Giọng nói của Tô Thanh cực kỳ bình thản, không có chút gợn sóng nào.

Nhan Túc không nói gì, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn sát vào ông ta.

"Điện hạ đến đây, chắc hẳn không phải hỏi lão thần vụ án buôn lậu quân giới, mà là hỏi vụ án Bạch gia phải không!" Tô Thanh kéo gông cùm trên chân, từ từ đi đến trước mặt Nhan Túc. Cho đến khi ánh mắt ông ta đảo qua tóc bạc bên mai Nhan Túc, chợt cả kinh, cười thê lương nói: “Thì ra, cuối cùng đã khiến điện hạ phát hiện ra rồi sao?”

Con ngươi lạnh lùng của Nhan Túc híp lại, cách hàng rào sắt của phòng giam, đưa tay kéo vạt áo của Tô Thanh.

"Tô Thanh, ngươi nói cho ta biết, nàng đang ở đâu?" Khi Nhan Túc hỏi ra những lời này, giọng nói run run. Hắn sợ hỏi câu này, càng sợ đáp án của câu này hơn, nhưng hắn vẫn phải hỏi.

"Nàng đã chết từ lâu rồi!" Tô Thanh nhìn vào mắt Nhan Túc, nói từng tiếng: “Không phải ngài đã sớm đoán được rồi sao? Nếu không, tóc bạc bên mai ngài là như thế nào? Điện hạ, nhiều năm như vậy, ngài vẫn không quên được nàng, lẽ nào, Tô Tô không tốt sao? Tô Tô không thua kém nàng ta chút nào cả!"

"A,” Đáy mắt Nhan Túc bình tĩnh không một gợn sóng, chợt lóe lên vẻ lạnh lùng bi thống. Năm ngón tay hắn mệt mỏi buông ra, khóe môi hiện lên nét cười lạnh..

Trên đời này, còn có nữ tử nào, có thể so sánh với nàng trong lòng hắn.

Trong lòng hắn, mỗi một góc đều bị từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng chiếm giữ, không thể tìm tiếp ra kẽ hở nào. Hồng trần vạn trượng, nhược thủy tam thiên, thiên kiều bách mị, hắn chỉ yêu sự đơn thuần dịu dàng của nàng, yêu dáng vẻ không nhiễm một hạt bụi trần của nàng, yêu trái tim chứa đựng giang sơn xã tắc, an nguy bách tính của nàng, yêu đôi vai gầy yếu có thể gánh vác trọng trách của nàng.

"Điện hạ, lão thần không sợ chết. Nhưng tất cả những gì lão thần làm đều là vì điện hạ, không trừ khử Bạch gia, điện hạ không có cơ hội ngồi lên vị trí đó. Mà điện hạ lại vẫn thích Bạch Tố Huyên, lại càng không thể."

"Im miệng!" Nhan Túc lạnh lùng nói, mặc dù giọng không lớn, nhưng vẻ uy nghiêm và sát khí lạnh như băng trong lời nói đó vẫn khiến Tô Thanh ngừng lời.

"Tô Thanh, ngươi không có tư cách nói tên của nàng." Giọng nói lạnh nhạt buốt giá, không khí xung quanh dường như đã thành băng trong nháy mắt.

Tô Thanh im lặng không nói gì, một lát sau, có chút đau đớn tim gan nói: "Điện hạ, chẳng lẽ nói, ngài thật sự muốn vì một nữ nhân… Lão thần buôn lậu binh khí của kho quân giới, đều là vì nghiệp lớn của điện hạ, vẫn xin điện hạ cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể để Nghiêm Vương tra ra án này có liên quan đến điện hạ, nếu không, e rằng điện hạ không còn cơ hội tranh đoạt vị trí thái tử nữa."

Nhan Túc im lặng không nói gì.

Tô Thanh nhìn thần sắc trong mắt Nhan Túc, trong lòng âm thầm cả kinh.

"Điện hạ, lẽ nào ngài thật sự muốn minh oan cho Bạch gia, chỉ sợ, không phải là chuyện dễ dàng như thế. Thánh thượng sẽ không cho phép, điện hạ hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi, vẫn là không nên đến chỗ Thánh thượng tự chuốc lấy cực khổ. Phải biết, quan hệ của ngài và bệ hạ vừa mới hòa hoãn, ngàn vạn lần không được vì chuyện này, chọc cho phụ tử quân thần không vui nữa."

"Lại phiền ngươi quan tâm rồi!" Nhan Túc cười sâu xa.

88888888

Tần Cửu đi trong hành lang lát gạch rất dài của thiên lao, hai bên đường là từng gian nhà tù, mặc dù là giữa ban ngày, nhưng ở đây hoàn toàn âm u tối tăm. Ở đây quanh năm không phân ngày đêm, mặc dù trên vách tường treo đèn dầu ảm đạm, nhưng không hề sáng rõ, ánh sáng nhạt lờ mờ đó cứ giống như lửa ma trơi của âm ty địa phủ vậy.

Càng đi vào trong, lòng Tần Cửu càng lạnh.

Nàng nghe thấy đủ loại âm thanh của phạm nhân trong nhà lao hai bên, có tiếng kêu la, có tiếng thút thít, có tiếng phát điên, ngửi từng đợt mùi hôi thối trong không khí, trong lòng co rút đau đớn từng cơn. Phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, tất cả người thân của nàng, đều từng trải qua một khoảng thời gian tối tăm nhất ở đây.

Cai ngục của thiên lao đích thân dẫn Tần Cửu đi đến một căn nhà lao ở tận cùng bên trong, đó là một căn nhà lao độc lập, chỉ giam giữ một phạm nhân. Bởi vì người giam giữ ở đây đều là quan cao trong triều, cho nên trong phòng lao lại sạch sẽ mà ngăn nắp, chỉ là bởi vì không khí tắc nghẽn, vẫn có chút mùi khó ngửi.

Người bị giam giữ ở đây chính là Tô Thanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương