Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
-
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
Mộ Vu Phi thật sự không thể tin đây là lời nàng nói ra, tiếng “Thân thể đồng nam” này, trước đây tuyệt đối sẽ không nói ra từ miệng nàng.
Hắn ổn định tâm trạng, thấp giọng hỏi: “Đại nhân muốn tìm bốn nam nhân để làm hộ vệ sao? Nơi này của ta có rất nhiều, đều là do năm đó ngài muốn ta bồi dưỡng ra, từng người một võ nghệ cao cường, dư sức làm thị vệ.”
“Tuyên Li, không phải ta tìm bọn họ làm hộ vệ, ta muốn dùng bọn họ để luyện công. Nhớ kỹ, nhất định phải là thiếu niên đồng trinh, tướng mạo ưa nhìn một chút càng tốt, dung mạo tầm thường ta nhìn không thuận mắt.” Tần Cửu nhíu mày, nghiêm mặt nói.
Mộ Vu Phi cứng người lại.
Hắn chăm chú nhìn Tần Cửu, ánh mắt sáng rực, sóng mắt giống như thanh kiếm sắc, băn khoăn lướt một vòng trên mặt Tần Cửu, muốn phân biệt những lời này của Tần Cửu là thật hay giả. Ánh mắt kia đến mức, cơ hồ có thể xuyên một lỗ trên người Tần Cửu. Cuối cùng, hắn vô cùng thất vọng cúi đầu xuống, dường như cuối cùng cũng hiểu, Tần Cửu không hề nói đùa.
“Đại nhân, ngài... Tìm bốn nam nhân, phải luyện công thế nào?” Mộ Vu Phi hỏi.
Tần Cửu ngắm nhìn cây quạt lông ngỗng nhỏ trên án ngọc màu xanh, thản nhiên cười nói: “Tuyên Li, bây giờ ta là Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông, người khác cũng gọi ta là Cửu gia. Nhưng ta còn có một biệt hiệu, có lẽ huynh không biết, chính là Câu Hồn Hồng Y.”
Mộ Vu Phi nghe được bốn chữ Câu Hồn Hồng Y này, bỗng chốc cảm thấy ong ong trong đầu, trong nháy mắt có phần không thể thở nổi. Hắn kéo chiếc ghế ở trước mặt Tần Cửu rồi ngồi xuống, cầm lấy ly trà vốn đặt trên án ngọc, uống một hơi cạn sạch trà lạnh, lúc này mới thấy đầu óc tỉnh táo một chút.
Hắn không biết rõ Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông, nhưng Câu Hồn Hồng Y của Thiên Thần tông, hắn đã nghe nói qua.
Đã từng có một thương gia đến Linh Lung các ngủ trọ kể qua về Câu Hồn Hồng Y. Thương gia kia nói rằng, có một năm, trên đường đến huyện Phượng y mang theo đoàn thương nhân đến khách điếm ở trọ, thì từng gặp được một hồng y nữ tử cũng nghỉ tại khác điếm đó. Nữ tử kia dung mạo tuyệt lệ, trong lúc cử động cũng như liễu tơ vịn gió*, đều có một cỗ sức quyến rũ mê hoặc lòng người. Trong đoàn thương nhân bọn họ có vài tên nam nhân rất có hứng thú với hồng y nữ tử, nhìn sang rất nhiều lần. Hồng y nữ tử kia cũng chẳng hề kiêng kị ánh mắt của bọn họ chút nào, còn liếc mắt đưa tình với bọn họ. Người trong thương đoàn bọn họ vào Nam ra Bắc, hiểu biết không ít, nhìn ra nữ tử này không giống với con gái nhà lành, đều cho rằng nàng là gái giang hồ*.
*Liễu tơ vịn gió: hàng liễu đung đưa trong gió, ý chỉ cử động mềm mại uyển chuyển.
*Gái giang hồ: gái điếm.
Đêm hôm ấy, có vài nam tử to gan đến phòng ngủ của nữ tử kia tìm nàng, nhưng cô gái này chỉ có hứng thú với hai gã thanh niên trong đám đó. Khi ấy, mọi người trong thương đoàn bọn họ đều ao ước có được vận đào hoa của hai gã thanh niên kia. Thế nhưng tới ngày thứ hai, lại không có người nào ao ước nữa. Chỉ vì hai nam tử trẻ tuổi kia lại khí tuyệt thân vong, mà hồng y nữ tử thì không rõ tung tích. Việc này kinh động đến cả quan phủ, qua quá trình tra xét thực hư, xác định là chết trong tay Câu Hồn Hồng Y.
Vị thương gia kia lúc này mới biết, trên giang hồ có một nhân vật tên là Câu Hồn Hồng Y. Nghe đâu, Câu Hồn Hồng Y tu luyện một loại võ công kì quái, tên loại võ công này cụ thể là gì y cũng không rõ lắm, chỉ biết tu luyện loại võ công này thì cảnh giới tiến bộ rất nhanh, trong vòng hai ba năm có thể nâng cao nội lực của một nữ tử chưa từng luyện qua võ công đến trình độ của cao thủ giang hồ hạng nhất. Nhưng người tu luyện loại võ công này cũng rất dâm tà, nghe nói, cần dựa vào việc hấp thụ dương khí của thiếu niên đồng trinh để tu tập.
Câu Hồn Hồng Y chính là một nữ tử như vậy, nàng xinh đẹp như hoa, khiến cho người ta vừa nhìn đã say mê, hồn xiêu phách lạc. Dáng người nàng yểu điệu, phong lưu một đêm, thì có thể chân chính lấy đi hồn phách của ngươi, cho ngươi xuống Địa phủ gặp Diêm Vương.
Sau ngày Mộ Vu Phi nghe kể chuyện này, đối với Thiên Thần tông càng thêm phẫn hận, với yêu nữ Câu Hồn Hồng Y tàn nhẫn kia lại càng khinh thường đến cực điểm. Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Câu Hồn Hồng Y lại chính là nàng!?
Chuyện này sao có thể? Hắn tuyệt đối không tin!
Hắn hiểu nàng, bất kể ra sao nàng cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.
“Ngài tuyệt đối không thể là Câu Hồn Hồng Y, ta biết.” Sóng to gió lớn trong lòng rút đi, Mộ Vu Phi nâng mắt lẳng lặng nhìn Tần Cửu. Trong đôi mắt sáng không hề gợn sóng, chỉ có một khoảng trầm tĩnh bình thản.
Tần Cửu nở nụ cười.
Nàng đã sớm biết hắn sẽ không tin, hắn quá thông minh, cũng quá hiểu nàng.
“Tuyên Li vẫn quá thông minh. Huynh nói rất đúng, Câu Hồn Hồng Y trước đây không phải ta, Câu Hồn Hồng Y kia đã chết, là luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết. Ta không phải Câu Hồn Hồng Y, nhưng mà, ta và ả luyện cùng một loại võ công, hiện giờ mọi người đều cho rằng ta chính là ả.”
Vốn dĩ Mộ Vu Phi nghe Tần Cửu nói nửa câu đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cho đến khi nghe được nửa câu sau, dường trái tim bất chợt bị một loại đau đớn thít chặt.
“Vì sao, vì sao ngài phải luyện loại võ công này?” Tiếng hắn khàn khàn gần như muốn hét ra ngoài.
“Huynh biết rõ, trước đây ta không hề có võ công. Mà ta hiện giờ, nhất định phải có võ công.” Tần Cửu lười biếng nói, thật giống như, nói về chuyện của người khác.
Mộ Vu Phi trầm mặc.
Hắn thình lình đưa tay cầm lấy cổ tay Tần Cửu, nhìn bàn tay mềm mại dệt gấm thêu hoa, viết thơ vẽ tranh ngày trước của nàng.
Đôi tay này trước đây trắng nõn mịn màng biết bao, mà giờ phủ đầy vết chai nhỏ bé.
Tay hắn run lên không kiềm chế, chợt quay người, hỏi: “Bốn thiếu niên kia, khi nào ngài cần?”
“Tối nay là ngày mười sáu, mặt trăng lên cao, tìm cho ta một suối nước nóng kín đáo.” Tần Cửu nhẹ nhàng nói.
“Ta lập tức phái người đi lo liệu.” Mộ Vu Phi xoay người nhanh như bay mở cửa rời đi.
“Ai, Mộ các chủ, sai người mang thức ăn lên nhé, thêm một vò Thu Diệp Hồng nữa”. Tần Cửu gọi lớn về phía bóng lưng Mộ Vu Phi.
Lúc này cửa phòng mở hoàn toàn, Tần Cửu nhìn thấy Lưu Liên ôm Hoàng Mao há to miệng đứng ở cửa phòng, liền vẫy tay nói: “Liên Nhi, Hoàng Mao, vào đây!”
Hoàng Mao dang rộng cánh bay vào trong, lập tức đậu trên án ngọc màu xanh trước mặt Tần Cửu.
Lưu Liên vẫn giữ nguyên dáng vẻ ôm Hoàng Mao, miệng há to.
Hắn bị dọa đến choáng váng, mấy câu nói hắn nghe được vẫn xoay vòng vòng trong đầu.
“Bốn thiếu niên kia, khi nào ngài cần?”
“Tối nay là ngày mười sáu, mặt trăng lên cao, tìm cho ta một suối nước nóng kín đáo.”
.....
“A Xú, vào đây!” Hoàng Mao hô lên.
Lưu Liên lau mồ hôi lạnh trên trán một phen, lề mề chậm chạp* tiến vào phòng, nhưng bất kể thế nào cũng không dám đi vào trong.
*Nguyên tác: Ma ma thặng thặng: hành động chậm chạp, làm việc trì hoãn.
Đúng lúc này, người làm của Linh Lung các bắt đầu mang thức ăn lên cho Tần Cửu.
Đợi đồ ăn lên hết, người làm lại đưa tới một vò Thu Diệp Hồng, mở nắp đậy ra.
Lưu Liên cuối cùng cũng lau sạch mồ hôi trên trán, hắn đánh bạo đi đến, rót cho Tần Cửu một ly.
“Cửu gia, ngài... Ngài uống rượu đi.” Lưu Liên run run nói.
Tần Cửu tiếp nhận ly rượu, chậm rãi nếm một ngụm, đột nhiên cười mỉm hỏi: “Liên Nhi, ngươi vẫn còn là thiếu niên đồng trinh sao?”
Lưu Liên sợ đến mức tay run lên, vò rượu trong tay nghiêng đi, rượu đỏ như son bắt đầu tràn ra ngoài.
“Cửu gia, nô tài... Nô tài đã không còn từ lâu rồi.” Lưu Liên run rẩy nói.
Hắn ổn định tâm trạng, thấp giọng hỏi: “Đại nhân muốn tìm bốn nam nhân để làm hộ vệ sao? Nơi này của ta có rất nhiều, đều là do năm đó ngài muốn ta bồi dưỡng ra, từng người một võ nghệ cao cường, dư sức làm thị vệ.”
“Tuyên Li, không phải ta tìm bọn họ làm hộ vệ, ta muốn dùng bọn họ để luyện công. Nhớ kỹ, nhất định phải là thiếu niên đồng trinh, tướng mạo ưa nhìn một chút càng tốt, dung mạo tầm thường ta nhìn không thuận mắt.” Tần Cửu nhíu mày, nghiêm mặt nói.
Mộ Vu Phi cứng người lại.
Hắn chăm chú nhìn Tần Cửu, ánh mắt sáng rực, sóng mắt giống như thanh kiếm sắc, băn khoăn lướt một vòng trên mặt Tần Cửu, muốn phân biệt những lời này của Tần Cửu là thật hay giả. Ánh mắt kia đến mức, cơ hồ có thể xuyên một lỗ trên người Tần Cửu. Cuối cùng, hắn vô cùng thất vọng cúi đầu xuống, dường như cuối cùng cũng hiểu, Tần Cửu không hề nói đùa.
“Đại nhân, ngài... Tìm bốn nam nhân, phải luyện công thế nào?” Mộ Vu Phi hỏi.
Tần Cửu ngắm nhìn cây quạt lông ngỗng nhỏ trên án ngọc màu xanh, thản nhiên cười nói: “Tuyên Li, bây giờ ta là Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông, người khác cũng gọi ta là Cửu gia. Nhưng ta còn có một biệt hiệu, có lẽ huynh không biết, chính là Câu Hồn Hồng Y.”
Mộ Vu Phi nghe được bốn chữ Câu Hồn Hồng Y này, bỗng chốc cảm thấy ong ong trong đầu, trong nháy mắt có phần không thể thở nổi. Hắn kéo chiếc ghế ở trước mặt Tần Cửu rồi ngồi xuống, cầm lấy ly trà vốn đặt trên án ngọc, uống một hơi cạn sạch trà lạnh, lúc này mới thấy đầu óc tỉnh táo một chút.
Hắn không biết rõ Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông, nhưng Câu Hồn Hồng Y của Thiên Thần tông, hắn đã nghe nói qua.
Đã từng có một thương gia đến Linh Lung các ngủ trọ kể qua về Câu Hồn Hồng Y. Thương gia kia nói rằng, có một năm, trên đường đến huyện Phượng y mang theo đoàn thương nhân đến khách điếm ở trọ, thì từng gặp được một hồng y nữ tử cũng nghỉ tại khác điếm đó. Nữ tử kia dung mạo tuyệt lệ, trong lúc cử động cũng như liễu tơ vịn gió*, đều có một cỗ sức quyến rũ mê hoặc lòng người. Trong đoàn thương nhân bọn họ có vài tên nam nhân rất có hứng thú với hồng y nữ tử, nhìn sang rất nhiều lần. Hồng y nữ tử kia cũng chẳng hề kiêng kị ánh mắt của bọn họ chút nào, còn liếc mắt đưa tình với bọn họ. Người trong thương đoàn bọn họ vào Nam ra Bắc, hiểu biết không ít, nhìn ra nữ tử này không giống với con gái nhà lành, đều cho rằng nàng là gái giang hồ*.
*Liễu tơ vịn gió: hàng liễu đung đưa trong gió, ý chỉ cử động mềm mại uyển chuyển.
*Gái giang hồ: gái điếm.
Đêm hôm ấy, có vài nam tử to gan đến phòng ngủ của nữ tử kia tìm nàng, nhưng cô gái này chỉ có hứng thú với hai gã thanh niên trong đám đó. Khi ấy, mọi người trong thương đoàn bọn họ đều ao ước có được vận đào hoa của hai gã thanh niên kia. Thế nhưng tới ngày thứ hai, lại không có người nào ao ước nữa. Chỉ vì hai nam tử trẻ tuổi kia lại khí tuyệt thân vong, mà hồng y nữ tử thì không rõ tung tích. Việc này kinh động đến cả quan phủ, qua quá trình tra xét thực hư, xác định là chết trong tay Câu Hồn Hồng Y.
Vị thương gia kia lúc này mới biết, trên giang hồ có một nhân vật tên là Câu Hồn Hồng Y. Nghe đâu, Câu Hồn Hồng Y tu luyện một loại võ công kì quái, tên loại võ công này cụ thể là gì y cũng không rõ lắm, chỉ biết tu luyện loại võ công này thì cảnh giới tiến bộ rất nhanh, trong vòng hai ba năm có thể nâng cao nội lực của một nữ tử chưa từng luyện qua võ công đến trình độ của cao thủ giang hồ hạng nhất. Nhưng người tu luyện loại võ công này cũng rất dâm tà, nghe nói, cần dựa vào việc hấp thụ dương khí của thiếu niên đồng trinh để tu tập.
Câu Hồn Hồng Y chính là một nữ tử như vậy, nàng xinh đẹp như hoa, khiến cho người ta vừa nhìn đã say mê, hồn xiêu phách lạc. Dáng người nàng yểu điệu, phong lưu một đêm, thì có thể chân chính lấy đi hồn phách của ngươi, cho ngươi xuống Địa phủ gặp Diêm Vương.
Sau ngày Mộ Vu Phi nghe kể chuyện này, đối với Thiên Thần tông càng thêm phẫn hận, với yêu nữ Câu Hồn Hồng Y tàn nhẫn kia lại càng khinh thường đến cực điểm. Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Câu Hồn Hồng Y lại chính là nàng!?
Chuyện này sao có thể? Hắn tuyệt đối không tin!
Hắn hiểu nàng, bất kể ra sao nàng cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.
“Ngài tuyệt đối không thể là Câu Hồn Hồng Y, ta biết.” Sóng to gió lớn trong lòng rút đi, Mộ Vu Phi nâng mắt lẳng lặng nhìn Tần Cửu. Trong đôi mắt sáng không hề gợn sóng, chỉ có một khoảng trầm tĩnh bình thản.
Tần Cửu nở nụ cười.
Nàng đã sớm biết hắn sẽ không tin, hắn quá thông minh, cũng quá hiểu nàng.
“Tuyên Li vẫn quá thông minh. Huynh nói rất đúng, Câu Hồn Hồng Y trước đây không phải ta, Câu Hồn Hồng Y kia đã chết, là luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết. Ta không phải Câu Hồn Hồng Y, nhưng mà, ta và ả luyện cùng một loại võ công, hiện giờ mọi người đều cho rằng ta chính là ả.”
Vốn dĩ Mộ Vu Phi nghe Tần Cửu nói nửa câu đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cho đến khi nghe được nửa câu sau, dường trái tim bất chợt bị một loại đau đớn thít chặt.
“Vì sao, vì sao ngài phải luyện loại võ công này?” Tiếng hắn khàn khàn gần như muốn hét ra ngoài.
“Huynh biết rõ, trước đây ta không hề có võ công. Mà ta hiện giờ, nhất định phải có võ công.” Tần Cửu lười biếng nói, thật giống như, nói về chuyện của người khác.
Mộ Vu Phi trầm mặc.
Hắn thình lình đưa tay cầm lấy cổ tay Tần Cửu, nhìn bàn tay mềm mại dệt gấm thêu hoa, viết thơ vẽ tranh ngày trước của nàng.
Đôi tay này trước đây trắng nõn mịn màng biết bao, mà giờ phủ đầy vết chai nhỏ bé.
Tay hắn run lên không kiềm chế, chợt quay người, hỏi: “Bốn thiếu niên kia, khi nào ngài cần?”
“Tối nay là ngày mười sáu, mặt trăng lên cao, tìm cho ta một suối nước nóng kín đáo.” Tần Cửu nhẹ nhàng nói.
“Ta lập tức phái người đi lo liệu.” Mộ Vu Phi xoay người nhanh như bay mở cửa rời đi.
“Ai, Mộ các chủ, sai người mang thức ăn lên nhé, thêm một vò Thu Diệp Hồng nữa”. Tần Cửu gọi lớn về phía bóng lưng Mộ Vu Phi.
Lúc này cửa phòng mở hoàn toàn, Tần Cửu nhìn thấy Lưu Liên ôm Hoàng Mao há to miệng đứng ở cửa phòng, liền vẫy tay nói: “Liên Nhi, Hoàng Mao, vào đây!”
Hoàng Mao dang rộng cánh bay vào trong, lập tức đậu trên án ngọc màu xanh trước mặt Tần Cửu.
Lưu Liên vẫn giữ nguyên dáng vẻ ôm Hoàng Mao, miệng há to.
Hắn bị dọa đến choáng váng, mấy câu nói hắn nghe được vẫn xoay vòng vòng trong đầu.
“Bốn thiếu niên kia, khi nào ngài cần?”
“Tối nay là ngày mười sáu, mặt trăng lên cao, tìm cho ta một suối nước nóng kín đáo.”
.....
“A Xú, vào đây!” Hoàng Mao hô lên.
Lưu Liên lau mồ hôi lạnh trên trán một phen, lề mề chậm chạp* tiến vào phòng, nhưng bất kể thế nào cũng không dám đi vào trong.
*Nguyên tác: Ma ma thặng thặng: hành động chậm chạp, làm việc trì hoãn.
Đúng lúc này, người làm của Linh Lung các bắt đầu mang thức ăn lên cho Tần Cửu.
Đợi đồ ăn lên hết, người làm lại đưa tới một vò Thu Diệp Hồng, mở nắp đậy ra.
Lưu Liên cuối cùng cũng lau sạch mồ hôi trên trán, hắn đánh bạo đi đến, rót cho Tần Cửu một ly.
“Cửu gia, ngài... Ngài uống rượu đi.” Lưu Liên run run nói.
Tần Cửu tiếp nhận ly rượu, chậm rãi nếm một ngụm, đột nhiên cười mỉm hỏi: “Liên Nhi, ngươi vẫn còn là thiếu niên đồng trinh sao?”
Lưu Liên sợ đến mức tay run lên, vò rượu trong tay nghiêng đi, rượu đỏ như son bắt đầu tràn ra ngoài.
“Cửu gia, nô tài... Nô tài đã không còn từ lâu rồi.” Lưu Liên run rẩy nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook