Hôn Khế - Triển Tuyết Phàm
-
Chương 26: 26: Đồng Tình
"Một chút cũng không có!" Sở Quân Dật chém đinh chặt sắt nói.
"Phải không?" Cố Thành Chi híp mắt, âm thanh trầm xuống vài phần.
Sở Quân Dật bị âm thanh này trêu chọc tới da đầu bắt đầu ngứa ngáy, nhưng y vẫn kiên quyết nói: "Thật sự không quan hệ nào!"
Cố Thành Chi như có như không gật đầu, nhưng vẻ mặt thì như đang nói: Có quỷ mới tin ngươi!
Thấy hắn không tin, Sở Quân Dật sờ sờ mũi, hơi lúng túng nói: "Đại bá mẫu luôn muốn ta cưới gả Tôn cô nương, hôn sự của ta đại bá mẫu không thể trực tiếp nhúng tay vào, cho nên để cho Tôn cô nương thường đến Ở lại.
Tổ mẫu chê gia thế Tôn cô nương thấp kém, không đồng ý cho ta cưới nàng, nhưng sợ làm mất mặt Đại bá mẫu, cho nên chuyện này vẫn luôn kéo dài..."
Nghe nói rằng đường đệ không cùng chi nhưng thực tế là họ hàng rất xa.
Nếu như nàng ta là cháu gái ruột của Sở đại thái thái, hai y có thể gọi một tiếng biểu cô nương.
Sở đại thái thái không thích Sở Quân Duật, nên bà không muốn y có được sự trợ giúp của nhà vợ, vì vậy để cho một cô nương lắc lư đi qua đi lại trước mắt y.
Tuy rằng, Sở lão thái thái không thích y, cũng không cho phép Sở Quân Duật cưới một thê tử như vậy, tiêu chuẩn chọn con/cháu dâu của Sở lão thái thái chọn lựa từ trước đến nay luôn là người nhà có địa vị cao, xuất thân dòng dõi thư hương, tiểu thư khuê các.
Đây cũng là nguyên nhân Sở lão thái thái không thích Sở tam thái thái, mặc kệ Sở tam lão gia có yêu thương thê tử nhiều đế mức nào, vẫn không cách nào thay đổi một sự thật rằng chức quan của phụ thân và huynh trưởng của Sở tam thái thái không cao.
Nếu không phải ngoại tổ gia của Sở Quân Duật cũng là quan văn, cho dù Sở lão thái gia đã gật đầu đồng ý thì Sở lão thái thái vẫn dùng mọi cách phá huỷ hôn sự này.
"Vậy còn ngươi? Không có chút ý nghĩ nào với Tôn cô nương sao?" Cố Thành Chi nhớ lại những chuyện Sở Quân Dật đề cập trước đó rồi kết hợp với việc hắn biết, nhìn chung hắn đã biết chuyện gì đang diễn ra.
Tuy nhiên lúc này, điều hắn muốn biết nhất là Sở Quân Dật nghĩ thế nào, tuổi của y không lớn lắm, ở tuổi này biết thích một người thì cũng bình thường.
Nếu có một cô nương luôn nói muốn gả cho y còn bản thân Sở Quân Dật thật sự chưa từng động tâm sao?
"Không có." Sở Quân Dật nói rất thản nhiên, "Hôm nay, ngươi cũng thấy rồi đó, tâm cơ của Tôn cô nương quá lớn, viện tử của ta không chứa nổi nàng."
Tôn cô nương ở trước mặt Sở Nhị gia là dịu dàng chăm sóc, nhưng ở trước mặt y lại không phải thế.
Tuy rằng, lúc nãy nàng còn khuyên giải Sở Nhị gia, còn nói sẽ gả cho Sở Quân Duật, nhưng nghe giọng điệu của nàng thì biết nàng không hề thích điều đó.
Sở Quân Duật không tin Cố Thành Chi không nghe thấy, mặc dù không biết hắn tại sao lại hỏi mình như vậy, nhưng y thật sự không muốn Cố Thành Chi hiểu lầm mình có hứng thú với Tôn cô nương.
Cố Thành Chi gật gật đầu, lại hỏi: "Ngươi đã sớm biết bọn họ có gian tình rồi đúng không?" Nhìn bộ dáng Sở Quân Dật lúc đó, y không có vẻ ngạc nhiên, phần nhiều là nghe thấy người ta tán tỉnh lẫn nhau cho nên y mới xấu hổ thôi.
"Ta bắt gặp hai lần..." Sở Quân Dật cười khan nói, ở thời cổ đại mà bắt gặp một nam nhân đã thành thân cực kỳ thân mật với một nữ nhân chưa thành thân, quả thật rất ngượng ngùng nha.
Cố Thành Chi: "..." Tuy nói biểu ca và biểu muội yêu nhau là chuyện bình thường, nhưng tối thiểu lễ nghĩa liêm sỉ vẫn phải có, đối với loại người chỉ cần tìm được một nơi đã bắt đầu thân thiết thì tuyệt đối khôngổn sao?!
Sở Quân Dật yên lặng mà bưng kín mặt, y biết việc này rất xấu hổ, nếu không mình đã chẳng lôi Cố Thành Chi rời đi, việc này để bị truyền ra ngoài, mặt mũi của ai cũng đừng mong giữ được.
"Chuyện này còn có người nào khác của Sở gia biết không? " Cố Thành Chi là người sắp dự thi khoa cử, đương nhiên sẽ quý trọng thanh danh của bản thân, hắn không thể vì chuyện này mà thanh danh của bản thân bị tổn hại.
"Ta không biết." Sở Quân Dật bất đắc dĩ đáp: "Nhưng ngay cả người ít ra ngoài như ta còn bắt gặp hai lần rồi, những người khác càng không cần nói.
Có lẽ chưa ai nói cho nhị tẩu, bởi vì thái độ của nhị tẩu với Tôn cô nương vẫn như trước đây.
Ta không biết do các nàng quá độ lượng hay thật sự không biết, dù sao ở trong phủ ta vẫn chưa nghe được chút tiếng gió nào, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy thì ai nói ta cũng không tin."
Thông dâm là trọng tội, nếu bị truyền ra Tôn cô nương tuyệt đối bị kéo đi dìm lồng heo, mà tiền đồ của Sở Nhị gia sẽ bị huỷ diệt, ngay cả Sở gia cũng bị thế nhân chỉ trích.
Kỳ thật, cách tốt nhất chính là để Sở Nhị gia nạp thiếp, coi như lên xe trước mới mua phiếu.
Thế nhưng đến giờ hai người vẫn cứ lén lút gặp nhau như thế, Sở Quân Dật cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì.
Cố Thành Chi khẽ cau mày nói: "Ta còn tưởng Tôn cô nương là định ở bên này níu kéo Sở Nhị gia, còn bên kia lôi ngươi ra làm lá chắn."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Sở Quân Dật nhún vai, "Tôn cô nương chưa bao giờ cho ta một sắc mặt tốt, dù nàng muốn có lá chắn cũng không tìm ta, nhị ca còn yêu thích nàng như vậy thì nàng sao có thể ngu ngốc đi tìm người khác nữa chứ."
Mục tiêu của Tôn cô nương rất cao, trước đây khi Sở Quân Dật chưa thành thân Tôn cô nương đã coi thường y, chờ sau khi thành thân nàng càng khinh bỉ y hơn.
Cố Thành Chi gật đầu, thật ra hắn muốn nói vị Tôn cô nương kia là có mắt không tròng, nhưng nhìn lại Sở Quân Dật cảm thấy Tôn cô nương tiếp tục mắt mù cũng tốt, ít nhất không làm hại đến những người khác.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác mát mẻ, vốn tâm trạng của Cố Thành Chi đang nóng ruột giờ đã thoải mái hơn nhiều.
Nhìn diện mạo ôn hòa của Sở Quân Dật, hắn chợt nghĩ đến có một số việc nên nói một tiếng với y.
"Có chuyện này ta nghĩ ngươi nên biết." Cố Thành Chi trầm tư một lúc mới nói.
Sở Quân Dật có chút kỳ quái hỏi: "Chuyện gì?"
"Ta không thích thiếp thất, vô cùng không thích." Cố Thành Chi vừa quan sát đến ánh mắt của y, vừa nói: "Nếu ngươi muốn nạp thiếp ta sẽ không ngăn cản, nhưng ta không ở chung một viện với các nàng."
Mặc dù hôn sự này có hơi hoang đường nhưng hiện tại Cố Thành Chi chính là chính thê của Sở Quân Dật, vì vậy vô luận là Tôn cô nương hay ai khác đi nữa thì y chỉ được có thêm một thiếp thất nữa thôi.
Hắn ít nhất sẽ ở lại Sở gia hai ba năm, có lẽ trong thời gian này Sở Quân Dật muốn nạp thiếp, mặc dù việc này đối với y chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hắn lại không chấp nhận được bản thân phải ở trong viện với đám thiếp thất.
Nếu như Sở Quân Dật thật sự nạp thiếp, một là y phải tìm một chỗ khác cho thiếp thất ở, còn không hắn sẽ dọn ra ngoài ở.
Nghe xong lời này, Sở Quân Dật đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nói: "Thật trùng hợp, ta cũng không thích thiếp thất."
Thấy hắn có chút kinh ngạc, Sở Quân Dật cười híp mắt nói, "Ta cực kỳ ghét thiếp thất!"
Cố Thành Chi sửng sốt trong chốc lát mới nói: "Ừm, quả thật rất trùng hợp."
Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, cho dù không nạp thiếp thì hơn phân nửa sẽ có thông phòng.
Hắn từ nhỏ đã quen thấy phụ mẫu ân ái, kiêm điệp tình thâm, tận sâu trong lòng hắn cực kỳ chán ghét với chuyện có thông phòng, thiếp thất.
"Ta không hề nghĩ tới việc nạp thiếp, ngươi không cần lo lắng sẽ có thiếp thất đến làm phiền ngươi." Sở Quân Dật cười nói.
Cả Hai đều cực kỳ đồng tình về vấn đề thiếp thất, ít nhất trước khi hòa ly thì trong cuộc sống hành ngày của bọn họ sẽ không hề có sự tồn tại của thiếp thất.
Vì vậy, hai người cực kỳ hài lòng với kết quả này.
Sau khi ra khỏi Tàng Thư Các, Sở Quân Dật đứng ở ngã ba đường do dự một lúc mới quyết định đi đường lớn, mặc dù đi đường nhỏ gần hơn chút xíu, nhưng y thật sự sợ đụng phải tình cảnh kia...!
Từ nơi này đến cổng ở góc phía Tây có hai con đường lớn thông tới hậu viện, một đường ở ven bờ hồ, một đường phải đi xuyên hoa viên nhỏ.
Đường lớn ven hồ người đi lại nhiều hơn một tí, cho nên Sở Quân Dật liền chọn đường còn lại.
Hai người vừa mới đi qua khúc ngoặt, bọn họ liền nghe thấy giọng nói của Tôn cô nương lần nữa.
Sở Quân Dật: "..." Do mình ra ngoài không xem hoàng lịch à, sao đi tới chỗ nào cũng đụng phải nàng ta thế?!
Cố Thành Chi: "..." Cô nương này làm ra chuyện đòi phong bại tục còn không thèm che dấu chút xíu nào, đây là do không sợ bị người Sở gia biết chuyện à?!
Khi hai người nghe được âm thanh của nam tử đang lén lút hẹn hò với Tôn cô nương, sắc mặt của cả hai đều thay đổi.
Cố Thành Chi lôi kéo Sở Quân Dật lùi lại mấy bước, nhìn thấy đằng trước có cây cối, hắn liền ôm người vào lòng, trực tiếp rời đi từ không trung.
Lần này Sở Quân Dật trợn tròn mắt, dự định nhìn kỹ một chút xem khinh công ở trong truyền thuyết là như thế nào.
Tuy Cố Thành Chi chưa từng đi qua hoa viên nhỏ ở hậu viện, nhưng viện tử tam phòng nằm ở hướng nào thì hắn vẫn biết.
Trong hoa viên nhỏ cây cối rất nhiều, Cố Thành Chi một đường đạp lên nhánh cây mang theo Sở Quân Dật rơi xuống cổng ở góc phía Tây hậu viện.
Đôi mắt Sở Quân Dật đôi mắt lấp lánh ánh sao, trên mặt tràn ngập "Thật tuyệt vời, thật thú vị, thật muốn được bay lần nữa", Cố Thành Chi nhìn y bất đắc dĩ nhếch mép cười.
"Trở về trước." Cố Thành Chi trầm giọng nói.
Nghe hắn nói như vậy, Sở Quân Dật chợt nhớ tới hiện tại không phải thời điểm nói việc này, y xoa xoa mặt, sau đó nói: "Đi thôi."
Sau khi về lại viện tử, cả hai liền trực tiếp đi vào thư phòng, Cố Thành Chi mang sách lấy từ Tàng Thư Các bỏ lên bàn rồi mới hỏi: "Có phải Sở đại gia hay không?"
Sở Quân Dật gật gật đầu, cười lạnh nói: "Thủ đoạn của Tôn cô nương thật nhiều, cả đại ca cũng..."
Người nam tử hẹn hò với Tôn cô nương ở trong hoa viên nhỏ kia chính xác là Sở đại gia, không phải Sở nhị gia.
Sở đại gia là trưởng tử, trước đó Sở lão thái gia đã dâng chiết tử thỉnh Hoàng thượng phong gã là Thế tử, nhưng thời điểm đó Hoàng thượng bởi vì hôn sư của hai nhà Sở Cố liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu.
Nếu bây giờ, truyền ra việc này, đừng nói là vị trí Thế tử, ngay cả tước vị Tế An Hầu phủ còn khó giữ được.
Loại chuyện này vốn càng ít người biết càng tốt, hơn nữa hai người bọn họ chỉ có thể coi như không biết, cho dù nhìn thấy cũng nhất định thành không thấy.
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng Sở Quân Dật vẫn cảm thấy lửa giận khó tiêu.
Sở gia không có làm gì có lỗi với Tôn cô nương, Sở đại thái thái cơ hồ coi nàng như con gái để nuôi dạy, kết quả nàng lại làm chuyện gây hại cho Sở gia.
Nhị phòng và tứ phòng của Sở gia vẫn luôn rục rịch không yên, nếu để cho mấy người đó biết khẳng định sẽ làm lớn chuyện này.
Bình thường người đi lại qua hoa viên nhỏ không nhiều, nhưng cũng chỉ không nhiều lắm thôi, Tôn cô nương lén lút hẹn hò với Sở Nhị gia còn biết chọn nơi ít người qua lại, sao tới Sở đại gia liền hẹn ở nơi lộ liễu như hoa viên nhỏ chứ?!
Nếu Tôn cô nương muốn làm thiếp chỉ cần nói với Sở đại thái thái thôi, nàng nói một tiếng còn được nạp làm thiếp nhưng nàng không làm, mà giờ nàng lại đi làm chuyện lén lút hẹn hò lần lượt với hai nhi tử của đại phòng như thế.
Sở Quân Dật chợt nổi da gà, vị Tôn cô nương này hẳn không phải do ai đó phái tới đó chứ?!
Hai người bàn bạc một chút, cuối cùng đều quyết định yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo, muốn tra rõ tình huống của Sở gia cũng không phải việc một sớm một chiều liền làm được.
Cố Thành Chi vẫn đọc sách của hắn, còn những chuyện khác đều giao cho Sở Quân Dật đi làm, bao gồm âm thầm tra xét tình hình của Sở gia.
Đây là lần đầu tiên Sở Quân Duật làm chuyện kiểu này, đích thực gặp phải không ít khó khăn.
Nhưng có Cố Thành Chi ở bên cạnh sẽ dạy bảo và giảng giải ý tưởng của hắn cho y, sau đó hắn lại tìm vài nha đầu và tiểu tư đến trợ giúp cho Sở Quân Dật, vì vậy y nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt quan trọng trong chuyện này.
Chuyện Tôn cô nương và nhị vị gia vẫn chưa lộ ra chút tiếng gió nào, thế nhưng nha đầu của Sở nhị thái thái lại tìm tới cửa.
"Nhị bá mẫu muốn gặp ta?" Sở Quân Dật rất kinh ngạc hỏi.
"Vâng ạ, nhị thái thái mời Tam gia đi qua một chuyến." Nha đầu Sở nhị thái thái cúi đầu nói.
Trong khoảng thời gian này, phần lớn tinh lực của Sở Quân Dật đều đặt ở đại phòng, đối với tình huống nhị phòng không nắm rõ.
Lúc này, Sở đại gia tốt xấu gì đã có nhi tử, về mặt con cái đại phòng coi như thở phào; nhưng bên nhị phòng chỉ có một nhi tử, mà Sở tam gia vẫn chưa có con...!Đây không phải Hồng Môn Yến chứ...!Sở Quân Dật có chút chột dạ nghĩ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook