Hôn Khế - Triển Tuyết Phàm
Chương 18: 18: Bệnh Thần Kinh


Sở lão thái gia sắp bị Sở lão thái thái chọc tức đến hộc máu rồi, hôm nay lão thái bà ngu xuẩn này không biết là uống nhầm thuốc gì rồi, liên tiếp gây sự với Cố Thành Chi, một chút cũng không chịu yên tĩnh.

"Bà câm miệng cho tôi!" Sở lão thái gia gầm nhẹ một tiếng với Sở lão thái thái, sau đó tươi cười với Cố Thành Chi nói: "Thành Chi à, ngươi phải ở nhà chăm chỉ đọc sách, không cần quan tâm những chuyện khác.

Dù sao trên người của ngươi còn mang hiếu kỳ, chờ hiếu kỳ qua thì đi thi khoa cử, thi đậu Tiến sĩ coi như làm rạng rỡ tổ tông."
"Vâng, Thành Chi hiểu được." Cố Thành Chi vẫn như cũ cúi đầu xác nhận, chỉ là ánh mắt của hắn lạnh đi một ít, trong lòng cũng cười lạnh: Làm rạng rỡ tổ tông? Rạng tông ai, rỡ tổ ai?!
Sở Quân Dật đứng bên cạnh có hơi lo lắng nhìn Cố Thành Chi, người này sẽ không trực tiếp bùng nổ đấy chứ?
Sở lão thái thái bị rống lên một tiếng, tức giận đến tay có chút run rẩy, ở trước mặt con cháu ông ta dám đối xử với mình như vậy, đây là ném mặt mũi của mình đi tới đâu rồi.

Sở lão thái thái oán hận trừng mắt với Sở lão thái gia, lại phát hiện ông không hề để ý đến bà, hiện tại bà thật sự tức giận rồi.

Sở lão thái gia dám hét to với bà, nhưng Sở lão thái thái lại không thể làm vậy với Sở lão thái gia, bởi vì ông là trượng phu của bà, là nhất gia chi chủ.

Làm thê tử nhất định phải giữ gìn mặt mũi của trượng phu, cho nên Sở lão thái thái chỉ có thể dời lửa đạn đi, mà Cố Thành Chi chính là đối tượng bị ném.

"Chẳng lẽ gả vào Sở gia ủy khuất ngươi như vậy?! Ngươi bày ra bộ dáng này cho ai xem?! Làm thê tử phải hiền lương kính cẩn nghe lời, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho phu gia! Nếu ngươi đã bước vào cửa Sở gia, nên làm tròn bổn phận của tức phụ Sở gia! Hiếu kính trưởng bối, tiếp đãi khách nhân, giúp chồng dạy con, những điều này là chuyện ngươi phải làm!"
Sở lão thái thái nói xong còn cảm thấy chưa đã nghiện, nhìn Sở Quân Dật đứng bên cạnh, trong lòng lửa giận bùng cao hơn vài phần, liền hất bàn tay đang níu tay bà của Sở lão thái gia ra, "Qua một thời gian ngắn trong nhà sẽ mời khách quý, ngươi cũng đi theo hỗ trợ đi, tuổi nhỏ thì đừng có lười biếng như vậy!"
Sở Quân Dật ở một bên nghe được cũng muốn khóc, Sở lão thái thái động kinh thì động kinh đi, có thể đừng lôi kéo y vào nằm dưới họng súng hay không! Sở lão thái thái động kinh xong thì có thể vỗ mông rời đi, nhưng y còn phải sống chung dưới một mái nhà với Cố Thành! Ở đâu có bán thuốc trị não tàn vậy, cầu xin bán một hộp để mua cho Sở lão thái thái uống nga!
Những người khác ở trong phòng đều là vẻ mặt đau răng nhìn Sở lão thái thái.

Bọn họ thấy việc chào hỏi nhau như vậy cũng tốt đẹp lắm rồi.

Dù sao Cố Thành Chi trên người còn hiếu kỳ, bình thường cơ hội gặp nhau cũng ít, hai bên vui vẻ chung sống là được, có tất yếu phải vội vàng kết thù vậy không?
Sở lão thái gia cũng bị Sở lão thái thái khiến cho chấn kinh rồi, sao ông không phát hiện bạn già sinh sống mấy chục năm với ông lại mắc bệnh não tàn đến như vậy.

Mấy ngày hôm trước Hoàng thượng cho truyền, ông và Sở lão thái thái cùng tiến cung, ông đi Càn Thanh cung gặp Hoàng thượng, mà Sở lão thái thái đi Từ Ninh cung gặp Thái hậu, khẳng định đều là nói chuyện của Cố Thành Chi.


Lão thái bà này chẳng lẽ chán sống nên muốn đi khiêu chiến một chút sự kiên nhẫn của Hoàng thượng và Thái hậu sao?!
Sắc mặt Cố Thành Chi đã lạnh đi rất nhiều, hắn không nghĩ tới Sở gia lại có người nói những lời như thế.

Bất quá nhìn bộ dáng của Sở lão thái gia thì có thể Hoàng thượng đã đánh động trước cho ông ta rồi, chắc tiếp theo ông ta sẽ bác bỏ lời của Sở lão thái thái nói.

Nhưng xảy ra chuyện như vậy, quả nhiên vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn rất nhiều.

Sở Quân Dật có lẽ cảm nhận được hàn ý tản ra từ trên người của Cố Thành Chi, y ở trong lòng thầm lau mồ hôi, lại thấy Sở lão thái gia bị cả kinh đến nỗi ngây người, mà những người khác đều thái độ việc này không liên quan đến họ.

Rơi vào đường cùng, Sở Quân Dật chỉ phải quỳ xuống nói: "Mong tổ mẫu nghĩ lại!"
Nhìn người nói chuyện là Sở Quân Dật, Sở lão thái thái nhíu mày, trên mặt cũng lộ ra một chút chán ghét.

"Cố Thành Chi thân là nam tử, sao có thể đi lại ở trong hậu viện được, ngay cả các huynh đệ trong nhà cũng chỉ ở lại thư phòng trong tiền viện.

Nếu như gia quyến của đồng liêu, gia quyến của bằng hữu của tổ phụ, thúc bá, hoặc gia quyến của huynh trưởng đến nhà làm khách, chẳng lẽ còn muốn Cố Thành Chi đi tiếp đãi bọn họ ạ! Vậy không phải giao hảo, mà là kết thù!"
Sở Quân Dật nói xong còn nhìn về phía bốn vị tẩu tử, sau đó lại nhìn qua chỗ bốn vị ca ca đang đứng, ý tứ rất rõ ràng: Các ngươi yên tâm để thê tử của chính mình mỗi ngày gặp mặt Cố Thành Chi sao?
Không thể không nói, lời này của Sở Quân Dật chỉ thẳng ra điểm không tốt.

Nếu đồng liêu, bằng hữu của thê tử là nữ nhân đến Sở gia làm khách, nhưng toàn bộ hành trình lại có nam nhân cùng đi, vậy xác định vững chắc là kết thù rồi.

Mà sắc mặt của bốn vị gia đã thành thân cũng không tính là tốt lắm, không phải nói bọn họ đối với thê tử có nghi kị gì, nhưng thúc tẩu vẫn nên kiêng dè một tí.

Hiện tại, không nói đến huynh đệ trong nhà, nếu để một nam nhân lạ mỗi ngày đều đi tới đi lui trước mặt thê tử mình, trong lòng bọn họ thấy thoải mái mới có quỷ ấy.

Càng không cần phải nói kiểu người như Cố Thành Chi, vô luận là điều kiện bên ngoài hay bên trong đều là nhất đẳng nhất hảo (hạng nhất), nam nhân Sở gia đều thiên về vẻ đẹp nhu hòa, không có một ai là loại hình cứng cáp.


Người duy nhất có chút lực công kích cũng chỉ có mỗi Sở ngũ gia, bộ dạng thật xinh đẹp, xinh đẹp quả thật có lực công kích mà.

Nhưng bộ dáng của Cố Thành Chi là đẹp trai tuấn tú, dáng người cao ngất, tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng đã có chút hương vị thành thục của nam nhân.

Xét về sức hấp dẫn nữ nhân, có mười Sở ngũ gia gộp lại vẫn không bằng một mình Cố Thành Chi.

Sở lão thái thái nhìn Sở Quân Dật lại nhìn sang nhóm nãi nãi, chuyện bọn họ nghĩ đến bà cũng nghĩ tới, nhưng cho dù là hiểu bà vẫn không muốn để ý tới Sở Quân Dật.

Sở lão thái thái theo bản năng nhìn về phía hai vị cô nương của Sở gia, Sở đại cô nương vẫn là vẻ mặt cao ngạo, giống như một con gà trống đang muốn xù lông chiến đấu.

Bà có chút khinh thường liếc nhìn Sở đại cô nương một cái, sau đó đem ánh mắt dời sang chỗ Sở nhị cô nương, vừa nhìn bà liền chấn kinh.

Sở nhị thái thái vốn đang cười dịu dàng bàng quan xem, nhưng nhìn thấy biểu tình của Sở lão thái thái, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, cũng vội vàng nhìn qua con gái của mình.

Sở nhị cô nương tướng mạo thanh tú lúc này đang cúi đầu, hai má đỏ ửng, trông rất xinh đẹp, nàng thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn trộm Cố Thành Chi, hoàn toàn không chú ý tới hành động của nàng đã bị tổ mẫu và mẫu thân mình vừa vặn nhìn thấy.

Sở nhị thái thái chỉ cảm thấy máu huyết sôi trào, trước mắt từng chút biến thành màu đen, chỉ hận không thể đâm mấy nhát lên người Cố Thành Chi, Sở Quân Dật làm hại nhi tử của bà đến nay không có con, mà Cố Thành Chi còn trực tiếp câu dẫn con gái của bà.

(Xàm, tự con gái mình mê trai mà trách ai ┐( ˘_˘)┌)
Bà dùng nhiều tinh lực dạy dỗ Sở nhị cô nương như thế, sợ nàng tự ti khi đứng trước mặt của Sở đại cô nương, kết quả con gái được dạy tốt lắm, nhưng không biết từ đâu lại nhảy ra một tên xú nam nhân câu dẫn con gái của bà.

Thật tình là không thể nhẫn nhịn được!
Sở nhị thái thái dùng ánh mắt hung ác giống như nhìn thấy kẻ trộm mà trừng mắt nhìn Cố Thành Chi, sau đó, bà quay đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn Sở lão thái thái, cầu bà ấy không tiếp tục kiên trì, tốt nhất về sau cả cửa viện cũng đừng để cho Cố Thành Chi bước ra.


Bây giờ Sở lão thái thái đã có chút hối hận rồi, nhưng nếu làm thế thì thể diện của bà đều mất sạch.

Vừa lúc bà đang nóng lòng tìm một bậc thang bước xuống, Sở lão thái gia cực kỳ thấu hiểu lòng người giúp bà.

"Đứng lên đứng lên, có hiếu kỳ liền giữ hiếu, những chuyện khác cũng đừng lo lắng.

Tiểu Lục, ngươi mang Thành Chi đi gặp phụ mẫu ngươi đi, sau đó trực tiếp đi về nghỉ ngơi." Sở lão thái gia không muốn để ý những chuyện tào lao này nữa.

Dù sao, sau này bọn họ cũng không thường xuyên gặp mặt, vì vậy mọi người nên vui vẻ hoà thuận sống chung là được rồi.

"Dạ" Sở Quân Dật lên tiếng, đứng dậy sau đó liền đứng ở bên người Cố Thành Chi.

Đợi sau khi bọn họ đi ra khỏi viện tử, những người khác cũng lục tục đứng dậy tự đi trở về phòng mình.
Sau khi vẫy lui hạ nhân, Sở lão thái gia lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt của ông như đao găm nhìn chằm chằm Sở lão thái thái.

"Ông làm cái gì vậy?" Sở lão thái thái có chút mất tự nhiên hỏi.

"Về sau phàm là chuyện liên quan đến Cố Thành Chi bà đừng nhúng tay vào nữa." Sở lão thái gia gằn từng chữ một nói.

"Dựa vào cái gì?!" Sở lão thái thái giận dữ.

"Chỉ bằng tôi là gia chủ, là người có quyền lớn nhất ở Sở gia; chỉ bằng Hoàng thượng coi trọng Cố Thành Chi, không để cho ai lộng hành gây phiền toái cho Cố Thành Chi.

Nếu bà sống đủ rồi, bà có thể đi tìm sợi dây thừng treo cổ, tôi khẳng định sẽ không để cho bà liên lụy Sở gia." Sở lão thái gia nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Trần ma ma nhìn Sở lão thái gia rời đi, bà ta vội vàng vào phòng, nhìn thấy Sở lão thái thái đang ôm ngực tựa vào trên bàn, miệng mở to thở phì phò, bà ta vài bước tiến lên xoa lưng Sở lão thái thái, liên tục hỏi: "Lão thái thái, lão thái thái! Người vẫn ổn chứ?! Cảm giác thế nào?! Người đâu, mau lấy thuốc đưa đến đây!"
Sau khi uống thuốc, tình trạng của Sở lão thái thái cũng dần ổn định lại, bà biết Sở lão thái gia từ trước đến nay nói là làm, về sau có chuyện liên quan đến Cố Thành Chi đại khái bà đã không còn tư cách nhúng tay vào nữa.

Nhưng chuyện này bà càng nghĩ càng tức giận, sau khi hết giận lại cảm thấy không thể cứng rắn như vậy, liền hỏi: "Lão thái gia đi đâu?"

Nha đầu chạy đứng ngoài cửa, chẳng được bao lâu lại chạy trở về, vào phòng hành lễ, sau đó liền cúi đầu đáp: "Bẩm lão thái thái, lão thái gia đi đến chỗ Tứ lão gia rồi ạ."
Biểu tình Sở lão thái thái cứng đơ, bà cầm lấy chung trà trên bàn, ném xuống đất.

Trần ma ma trấn an Sở lão thái thái, bọn nha đầu quạt quạt, dâng trà dâng trà, thu dọn mảnh vỡ thu dọn mảnh vỡ, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.

Bước ra khỏi cửa viện liền trực tiếp đi vào đường hẹp, Sở Quân Dật suốt một đường đi đều trộm nhìn Cố Thành Chi, thoạt trông vẫn rất bình thường nhưng hiện tại bình thường mới thấy kỳ lạ nha.

Sở lão thái thái nói như vậy, vị này thật sự một chút tức giận cũng không sao?
Không tức giận là không thể, khi đó Cố Thành Chi thật sự có hơi nhịn không nổi nữa, nhưng không đợi hắn làm gì, Sở Quân Dật liền quỳ xuống.

Nhìn Sở Quân Dật thay hắn nói chuyện, trong lòng Cố Thành Chi có hơi phức tạp.

Theo lý thuyết, người hắn cảm thấy phản cảm nhất ở Sở gia hẳn là Sở Quân Dật, bởi vì y chiếm danh nghĩa trượng phu của mình, nhưng thực tế người mà hắn thấy có thiện cảm nhất ở Sở gia lại là Sở Quân Dật.

Nhìn Sở Quân Dật cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, Cố Thành Chi lại nhịn không được thở dài.

Từ đường Sở gia ở đầu đường phía Đông, hai người đi trong chốc lát liền tới nơi
Kể từ khi Sở Quân Dật bước chân vào viện tử từ đường liền luôn trầm mặc, y và Cố Thành Chi song song bước vào từ đường.

Sau khi thắp nén xong, Sở Quân Dật nhìn bài vị trước mặt quỳ xuống, Cố Thành Chi nhìn y một cái cũng quỳ xuống theo.

Quỳ trước bài vị phụ mẫu, Sở Quân Dật đột nhiên không biết nên nói cái gì, lẽ ra phụ mẫu có thể trông thấy mình bái đường mới phải, nhưng bây giờ y nên nói gì?
Chẳng lẽ lại nói: Phụ thân, mẫu thân, nhi tử thành thân rồi, đây là con dâu của hai ngươi, phụ thân mẫu thân có thích không?
Được rồi, nếu Sở Quân Dật nói thế, không cần nghĩ cũng biết, không chỉ có Sở tam lão gia đánh y, mà ngay cả Cố Thành Chi đang quỳ bên cạnh cũng sẽ không nương tay.

Do dự hết lần này đến lần khác, Sở Quân Dật vẫn nhẹ giọng nói: "Phụ thân, mẫu thân, đây là Cố Thành Chi...!Hắn là con trai của Cố bá phụ..." Câu nói kế tiếp giống như bị nghẹn lại vậy, dù sao cũng nói không nên lời.

Cố Thành Chi quỳ ở bên cạnh thấy hắn cúi đầu, đã đem ánh mắt chuyển qua bài vị, hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, mới mở miệng gọi: "Phụ thân, mẫu thân."
Sở Quân Dật nắm chặt vạt áo, âm thanh bình tĩnh lại hơi có chút run rẩy: "Con sống rất tốt, hai ngươi không cần lo lắng...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương