Hôn Đủ Chưa
Chương 42: Bạn trai

Hai người từ rạp chiếu phim đi ra thì bóng đêm đã thâm, ánh trăng mờ xuyên qua hai hàng cây ven đường rót xuống, bởi những phiến lá đan chồng lên nhau nên bóng cây hình thành những cái bóng lốm đốm mờ nhạt không đều trên vỉa hè.

Tay Tô Mộ Tinh được Hứa Thanh Nhiên nắm không nhịn được gõ vài cái vào lòng bàn tay người đàn ông, cô nghiêng mắt nhìn anh, hỏi: "Bây giờ thì sao? Bọn mình sẽ đi đâu?"

Bàn tay Hứa Thanh Nhiên siết chặt hơn một chút, nói giọng nhẹ nhàng: "Không đi đâu nữa, đưa em về nhà."

Vừa nghe đến về nhà, Tô Mộ Tinh đã không vui, lắc đầu nói từ chối: "Không muốn."

Ngón trỏ của Hứa Thanh Nhiên vuốt ve mu bàn tay cô gái, nói rất khẽ: "Hôm nay khuya lắm rồi."

Tay kia của Tô Mộ Tinh lôi kéo tay áo người đàn ông, ngước mắt nhìn thẳng anh: "Bác sĩ Hứa... Bọn mình ở lại thêm một lúc đã."

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô khẽ nói: "Con gái không thể ngủ muộn quá, không tốt cho cơ thể."

Thoạt đầu Tô Mộ Tinh hơi chu miệng, sau đó đôi mắt hơi nhếch lên, mang theo một ít khiêu khích: "Sức khỏe em tốt lắm, không tin anh thử xem?"

"......" Hứa Thanh Nhiên nghẹn một lát, sau đấy cực kì nghiêm túc nói: "Nếu thường xuyên thức đêm, chẳng những sẽ kiệt sức, tinh thần không phấn chấn, khả năng miễn dịch cũng sẽ giảm sút, đau đầu, cảm cúm, viêm dạ dày, dị ứng cũng sẽ có."

Tô Mộ Tinh làm bộ như không bị lay động, đầu lưỡi đảo qua lợi một vòng, điềm tĩnh hỏi: "Còn nữa không?"

Hứa Thanh Nhiên nghĩ ngợi, chọn những thứ các cô gái bình thường khá để ý mà nói: "Sẽ còn bị khô da, tàn nhang, da xanh xao vàng vọt, sần sùi thô ráp."

"......"

Tô Mộ Tinh không bình tĩnh được rồi, cô rút tay trong túi áo Hứa Thanh Nhiên ra, hai tay ôm mặt, nói kiểu không thể tin: "Thật hay giả đấy?"

"Thật đấy." Hứa Thanh Nhiên gật đầu, "Còn một số thứ khác nữa."

Tô Mộ Tinh lắc đầu, ra sức cự tuyệt nói: "Em không muốn nghe!"

Hứa Thanh Nhiên khom lưng xuống, nhìn thẳng cô gái, đôi tay đặt trên vai cô ấy, ánh mắt bí ẩn: "Còn một số thứ khác chính là..." Người đàn ông cố tình tạm dừng một chút, khe khẽ cười nói: "Ngực sẽ nhỏ đi."

Tô Mộ Tinh lấy làm ngạc nhiên, rồi không thể tưởng tượng được cúi đầu nhìn một cái, chốc lát, cô lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, nói như muỗi kêu: "...... Em đột nhiên buồn ngủ quá ấy."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên hướng xuống dưới thoáng liếc mắt, rồi sau đó nhướn cao một bên lông mày, khẽ nói: "Về nhà nhé."

Tô Mộ Tinh bổ nhào ngay vào lòng Hứa Thanh Nhiên, đầu tựa trên ngực người đàn ông dụi dụi, tiếp đó nhắm mắt giả chết, nói ậm ừ: "Ngại quá, em ngủ mất rồi."

Hứa Thanh Nhiên: "......"

Tô Mộ Tinh chưa hết hi vọng, sửng sốt một lát, ngẩng đầu ngước nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, khóe miệng trề xuống, "Bác sĩ Hứa... Thật sự sẽ nhỏ đi hả?"

Hứa Thanh Nhiên nhướn mày, cười đáp: "Ừ."

Tô Mộ Tinh khẽ cắn răng, kéo lấy cánh tay Hứa Thanh Nhiên, chạy như bay theo hướng bãi đỗ xe, "Bác sĩ Hứa, mau đưa em về nhà với... Em phải về nhà ngủ ... cmn thật là chết mất thôi... sao anh không nói sớm."

Hứa Thanh Nhiên túm cô gái đang mất phương hướng lại, mặc cho Tô Mộ Tinh lôi kéo mình chạy, cười nói: "Bãi đỗ xe ở đằng kia..."

Tô Mộ Tinh xoay người trừng Hứa Thanh Nhiên, một tay cắm vào túi áo khoác: "Bác sĩ Hứa, sao anh không có một tí tích cực nào thế." Một tay cô chống eo, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói hùng hồn: "Đây chính là tài sản chung của vợ chồng! Chẳng lý do gì mà lại chỉ có mình em vội thôi."

"......" Hứa Thanh Nhiên ngẩn người, nghĩ ngợi rồi bảo: "Có lý."

Tô Mộ Tinh nói: "Vậy vì sao anh còn đứng bất động."

Hứa Thanh Nhiên đáp: "Em phải có lòng tin vào chính mình." Kích cỡ không tệ đâu, anh đã biết.

Tô Mộ Tinh nghe ra được màu sắc bên trong không sao nói rõ được, lông mi nhếch cao, nói bằng vẻ vô cùng mê trai: "Bác sĩ Hứa, anh biết không ít nhỉ."

Hứa Thanh Nhiên nhớ tới tình cảnh lúc trước Tô Mộ Tinh uống say, nắm tay anh ấn ngay vào nơi nào đó, mất tự nhiên mà che miệng ho khan vài cái, "Lần sau... Lần sau không cho phép uống rượu trước mặt người khác."

Con người Tô Mộ Tinh lanh lợi, nghe ra ẩn ý, cô sáp đầu lại gần, giọng điệu ám muội: "Có phải anh đã sàm sỡ em không?"

Hứa Thanh Nhiên hơi lúng túng: "...... Anh có đâu."

Tô Mộ Tinh vạch trần luôn: "Anh lừa người ta."

Hứa Thanh Nhiên lại mất trí nhớ lần nữa: "Xin lỗi, anh lại quên rồi."

"......" Ô kìa, Hứa đáng yêu còn có phần vô lại chứ.

Nửa giờ sau, xe vững vàng dừng ở cửa tiểu khu Thang Thần. Tô Mộ Tinh không vội xuống xe, làm tổ trên ghế, nghiêng đầu quan sát Hứa Thanh Nhiên không dời mắt.

Khuỷu tay trái Hứa Thanh Nhiên đặt trên vô lăng, nghiêng người nhìn sang Tô Mộ Tinh, đôi đồng tử đen như mực, "Em nhìn suốt đường rồi, có nhìn ra vấn đề gì không?"

Hai tay Tô Mộ Tinh lôi kéo dây an toàn, khóe miệng cong cong, cười tít mắt trả lời: "Cảm thấy bản thân nhặt được báu vật."

Cô rất muốn hỏi một câu vì sao? Vì sao Hứa Thanh Nhiên có thể thích cô, cô có một cảm giác không chân thực như đang bay lượn trong mây, thấp thỏm, cũng đắm chìm.

Hứa Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn cô ấy, ánh mắt hết sức vui vẻ, "Anh là báu vật hả?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, tháo dây an toàn đổ người sang bên Hứa Thanh Nhiên, hai tay cô vòng quanh cổ người đàn ông, nói nhẹ nhàng: "Bác sĩ Hứa."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên trượt xuống dừng trên khuôn mặt Tô Mộ Tinh, anh giơ tay đỡ sau đầu cô gái, không kìm được vuốt ve mái tóc, "Làm sao nào?"

Tô Mộ Tinh đột nhiên không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào, sự hùng hồn lúc trước dường như đã lờ mờ có phần nhát gan, bởi vì thích chăng, sau hồi lâu, cô mới tiếp tục nói: "Bác sĩ Hứa, anh đưa em lên được không?"

Hứa Thanh Nhiên bật cười, khóe miệng anh giương lên độ cong đẹp mắt: "Chỉ thế thôi sao?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, nói vô cùng đứng đắn: "Anh yên tâm, em sẽ không chạm vào anh."

"......"

Tô Mộ Tinh vỗ ngực bảo đảm lần nữa: "Xin anh hãy tin em, em tuyệt đối không giở trò lưu manh."

Hứa Thanh Nhiên tì trán vào đầu cô gái, cười đáp: "Ừ."

Tô Mộ Tinh, người nói không giở trò lưu manh vừa vào thang máy đã bắt đầu động tay động chân, lúc thì xoa nắn mu bàn tay Hứa Thanh Nhiên, lúc lại treo nửa người mềm mại lên người Hứa Thanh Nhiên.

Hứa Thanh Nhiên bắt được cái tay mất nết của Tô Mộ Tinh, bất đắc dĩ nói: "Em đấy... Em đấy......"

Tô Mộ Tinh nhếch lông mày cười híp mắt nói: "Bác sĩ Hứa, anh vẫn còn non lắm."

"Đinh ——" cửa thang máy mở ra, Tô Mộ tinh nghiêng đầu dựa vào vai Hứa Thanh Nhiên, đi ra ngoài.

Mới bước ra khỏi thang máy, mùi rượu đã ập vào mặt.

Tô Mộ Tinh bất giác nhíu mày, khứu giác Hứa Thanh Nhiên càng nhạy bén hơn, anh nhanh chóng phân biệt phương hướng, nhìn theo hướng nào đó, tầm mắt dừng lại.

Tô Mộ Tinh cúi đầu tìm chìa khóa, cô lẩm bẩm một câu: "Mùi rượu nồng nặc thế này chuyện gì không biết?"

Hứa Thanh Nhiên ngừng bước chân, trong tay Tô Mộ Tinh cầm chìa khóa ngước mắt nhìn anh ấy, "Làm sao thế?"

Hứa Thanh Nhiên không nói, tầm mắt dừng ở phía trước, Tô Mộ Tinh nhìn theo tầm mắt Hứa Thanh Nhiên, chợt nheo mắt.

Cách ba mét, ở cửa nhà cô, người đàn ông mặc tây trang màu đen, ngồi bệt dưới đất, chân phải gập lên, một tay đặt trên đầu gối, lại vùi đầu trong khuỷu tay, ánh đèn vàng mờ chiếu xuống hành lang, phác họa bóng hình người đàn ông thêm vài phần hiu quạnh.

Chỉ một cái liếc mắt, cô đã xác định được người này, chìa khóa trong tay rơi tuột xuống đất, đập trên nền đá hoa, "Lạch cạch" một tiếng vang dội.

Ngơ ngác một lúc.

Lúc Hứa Thanh Nhiên khom lưng nhặt chìa khóa trên đất lên, Tô Mộ Tinh đã buông tay anh ra, bước nhanh đến chỗ đối phương, cô ngồi xổm xuống, giọng không tốt lắm, "Cmn đây là anh đã uống bao nhiêu hả?"

Hứa Thanh Nhiên cách mấy mét hơi sững sờ, Tô Mộ Tinh mà anh biết trước nay luôn nói lí lẽ trước không được mới dùng thủ đoạn cưỡng ép, vừa đi lên đã mắng người ngay, là lần đầu tiên anh nghe được.

Hình như vừa nghe được động tĩnh, Lâm Thâm ngẩng đầu thấy Tô Mộ Tinh trước mặt, anh ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, khàn giọng nói: "Tiểu Mộ, anh còn tưởng em không mở cửa cho anh."

Tô Mộ Tinh bị hơi rượu khắp người Lâm Thâm hun đến nỗi chau mày, "Đứng lên, em gọi người đưa anh về."

Lâm Thâm uống nhiều rồi, toàn bộ ẩn nhẫn kiềm chế ngày thường đều trút bỏ hết, anh ta hung hăng túm chặt cổ tay Tô Mộ Tinh, giọng điệu khẩn cầu: "Anh không muốn về."

Đầu lông mày Tô Mộ Tinh càng nhíu chặt hơn, cũng không phí lời với anh ta nữa, đưa tay vào túi áo vest của Lâm Thâm, lấy di động của anh ta ra, hỏi: "Mật khẩu."

Mắt Lâm Thâm nhìn cô không chớp, rõ lâu sau, mới trả lời: "Sinh nhật em."

Ngón tay Tô Mộ Tinh nắm di động khẽ run lên, sau đó cô nhanh chóng ấn mấy con số, mở danh bạ, gọi một cuộc điện thoại.

Đối phương nhận rất nhanh, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh nói thẳng: "Anh Tô Ngôn, Lâm Thâm uống say đang ở cửa nhà em, anh mau qua đây đưa người về."

Tô Ngôn ở đầu kia điện thoại ngớ người, mãi mới phản ứng lại, "Tiểu Mộ à? Em vừa nói cái gì?"

Tô Mộ Tinh lặp lại lần nữa.

Thật ra Hà Tô Ngôn nghe rõ, chỉ cảm thấy việc này kỳ lạ, đầu óc anh ta xoay chuyển nhanh, "Ngại quá, công ty anh có việc không đi được đâu, thôi nhé." Chuyện của hai người này suy cho cùng cũng phải tỏ thái độ rõ ràng, anh ta chẳng thèm tham gia đâu.

"......"

Tô Mộ Tinh nhét điện thoại trở lại trong túi Lâm Thâm, hai tay đỡ một bên cánh tay người đàn ông, "Đứng lên trước đã."

Một tay khác của Lâm Thâm vịn vào tường, muốn đứng lên, nhưng đột nhiên dạ dày co thắt một trận, lại ngồi bệt xuống lâng nữa, cắn chặt hàm răng, chân mày nhíu thành chữ xuyên 川.

Tô Mộ Tinh biết Lâm Thâm bị bệnh dạ dày, lúc này không biết đã uống bao nhiêu, "Anh không sao chứ?" Cô quay đầu, có chút nôn nóng nói: "Bác sĩ Hứa, anh lại đây nhìn thử xem."

Hứa Thanh Nhiên đứng cách xa vài bước, đưa lưng về phía hai người, không đến tham dự, nhưng từng câu từng chữ của Tô Mộ Tinh, thậm chí mỗi một chút biến hóa cảm xúc trong ngữ điệu lên xuống, anh đều nắm bắt được tất cả không sót một chữ nào, thậm chí tâm lý còn có chút khó chịu.

Nghe thấy Tô Mộ tinh gọi mình, Hứa Thanh Nhiên thở dài cực nhẹ, xoay người đi nhanh qua, ngồi xổm nửa người nhìn người phía trước, hỏi: "Anh ta bị bệnh dạ dày à?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, trả lời anh: "Đúng vậy, có lẽ là mấy năm rồi."

Hứa Thanh Nhiên nghiêng mắt nhìn về phía Tô Mộ Tinh, nghe không ra giọng nói có cảm xúc gì, "Nếu em không yên tâm, đưa đi bệnh viện sẽ tốt hơn."

Tô Mộ Tinh không hề nghĩ ngợi, nói ngay: "Vậy nhanh đưa đến bệnh viện."

Hứa Thanh Nhiên bình tĩnh nhìn cô, nói hờ hững: "Được."

Nói xong, anh đỡ người đàn ông trên mặt đất lên, Lâm Thâm có ý thù địch với Hứa Thanh Nhiên, không phối hợp lắm, thậm chí mượn rượu vứt bỏ mấy phần tu dưỡng ngày thường, nói không hề khách khí: "Anh là gì của Tiểu Mộ? Bạn trai?"

Tô Mộ Tinh đỡ bên tay kia Lâm Thâm, cô vừa định nói chuyện, Hứa Thanh Nhiên đã lên tiếng trước cô một bước, âm thanh chẳng một gợn sóng vang lên, "Vẫn là bạn bè."

Nghe vậy, Lâm Thâm thả lỏng cảnh giác hơn, nhưng Tô Mộ Tinh không nhịn được nhìn Hứa Thanh Nhiên thật lâu, rõ ràng so với ngày thường không có gì khác biệt, nhưng cô vẫn cứ nghe ra sự lạnh nhạt, người ấy đang giận rồi à?

Bỗng Tô Mộ Tinh có phần mất tự tin, "Bác sĩ Hứa."

Hứa Thanh Nhiên không Tô Mộ tinh, nói nhỏ: "Đi bệnh viện trước đã."

......

Bệnh của Lâm Thâm rất nghiêm trọng, trước tiên là đưa vào cấp cứu, sau lại chuyển đến khu nội trú, làm xong một loạt kiểm tra, cộng thêm men rượu lên, không bao lâu đã ngủ mất, Tô Mộ Tinh khẽ khàng đóng cửa phòng bệnh rồi ra ngoài.

Trên hành lang, Hứa Thanh Nhiên quay lưng về phía Tô Mộ Tinh đang đứng, chân dài eo thon, thanh cao lại rắn rỏi, nghe thấy tiếng động phía sau, anh quay lại, hàng mi dài rũ xuống, đôi đồng tử đen láy nhìn vào măt Tô Mộ Tinh, mím môi không nói một lời.

Tô Mộ Tinh đột nhiên có chút chột dạ, cô đi bước nhỏ tới, giơ tay kéo tay áo Hứa Thanh Nhiên, khẽ gọi: "Bác sĩ Hứa?"

Cô ngước mắt, hàng mi mệt mỏi hơi mất tự nhiên, "Anh giận à?"

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn người trước mặt, hỏi: "Ngủ rồi?"

Tô Mộ Tinh gật đầu.

Hứa Thanh Nhiên lại hỏi: "Em phải ở lại đây?"

Tô Mộ Tinh ngẫm nghĩ, vẫn gật đầu, khẽ nói: "Muộn quá rồi, định mai sẽ liên hệ người nhà tới." Cô ngừng một chút, tiếp tục nói: "Bác sĩ Hứa, nếu không thì anh về trước nhé? Khuya lắm rồi, mấy hôm nay anh cũng chưa được nghỉ ngơi, anh về trước đi?"

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên đen nhánh trong veo, tầm mắt dừng mấy giáy trên mặt Tô Mộ Tinh, sau đó thờ ơ "Ừ" một tiếng, xoay người đi.

"......"

Tô Mộ Tinh nhìn theo Hứa Thanh Nhiên bóng hình biến mất ở góc hành lang, trong lòng rất hụt hẫng, cô muốn đuổi theo lắm, nhưng lại không bước nổi.

Ngẩn ngơ tại chỗ một lúc, Tô Mộ Tinh ngồi xuống băng ghế chờ cạnh đó, ra sức day day ấn đường.

Cô không thể không có lương tâm thế được. Cô với Lâm Thâm tuy rằng đã là quá khứ, cô cũng bước ra khỏi rồi, nhưng tình cảm cùng nhau lớn lên không thể nói hết là hết, năm đó, sau khi xảy ra chuyện của Tô An, cô tiếp nhận trị liệu tâm lý dài hạn, Lâm Thâm ở bên chăm sóc cô hơn một năm, cho dù cuối cùng anh ấy cũng rời đi. Nhưng cô biết, bất kể có qua bao nhiêu năm thì đối với cô, Lâm Thâm vĩnh viễn vẫn đặc biệt, có lẽ đã sớm không liên quan đến tình yêu nữa rồi.

Cô không chắc chắn Hứa Thanh Nhiên có giận hay không, cô rất quan tâm đến cảm xúc của Hứa Thanh Nhiên, quan tâm đến mức bây giờ rất muốn chạy vài vòng để bản thân giải tỏa một chút.

Mạnh miệng.

Cô thích Hứa Thanh Nhiên, cái kiểu rất thích ấy.

"Cầm lấy." Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

Tô Mộ Tinh bỗng nhiên ngước mắt, Hứa Thanh Nhiên đã đứng trước mặt cô, cô ngơ ngác nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Bác sĩ Hứa! Anh quay lại à?"

Hứa Thanh Nhiên nói giọng ấm áp: "Anh có bảo anh sẽ về đâu?" Anh chỉ hơi không thoải mái, những thứ người đàn ông kia biết thì anh đều không biết, như sinh nhật chẳng hạn.

Tô Mộ Tinh lắc đầu, hai bên tóc lòa xòa trên mặt, có vài sợi tóc dính ở khóe miệng.

Hứa Thanh Nhiên khom người, ngón trỏ thon dài kề sát cánh môi đỏ tươi của cô gái, khều sợi tóc ra, anh nói: "Đối mặt với quân địch, anh phải tranh thủ nắm chắc."

Tô Mộ Tinh vẫn có chút sững sờ, nghe không hiểu.

Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn Tô Mộ Tinh đang đờ đẫn, bất giác mỉm cười, anh nâng cánh tay, đưa sữa bò trong tay cho cô, "Nhân lúc còn nóng uống đi, sau đó ngủ một lát, anh trông ở đây cho."

Hốc mắt Tô Mộ Tinh nóng lên, vươn cánh tay kéo eo Hứa Thanh Nhiên đến ôm chặt, trong giọng nói mang theo chút âm mũi, "Bác sĩ Hứa."

Hứa Thanh Nhiên đáp lại vòng ôm của cô ấy, một tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Tô Mộ Tinh, hỏi nhẹ nhàng: "Sao thế?"

Hai tay Tô Mộ Tinh ôm eo Hứa Thanh Nhiên trên eo, từ trong lòng anh hơi hơi ngẩng đầu, nói thẳng thắn: "Bác sĩ Hứa, em muốn sinh con trai cho anh."

Hứa Thanh Nhiên cứng họng: "......" Đột nhiên thổ lộ không kịp phòng bị chứ...

Tô Mộ Tinh lại vùi đầu lần nữa, còn dán sát lên người Hứa Thanh Nhiên hơn, đôi tay ôm ở eo người đàn ông càng siết chặt hơn.

Ban đầu trên mặt Hứa Thanh Nhiên còn giữ nụ cười thấp thoáng, nhưng, rất nhanh anh đã không cười nổi, ánh mắt anh lay động, để sữa bò trong tay sang chỗ ngồi bên cạnh, hai tay giữ bả vai Tô Mộ Tinh, kéo cô gái ngửa ra phía sau.

Tô Mộ Tinh rõ ràng không chịu phối hợp, rầu rĩ lên tiếng: "Bác sĩ Hứa, em chỉ ôm một lúc thôi." Nói xong, càng dính vào gần hơn.

Đáy mắt Hứa Thanh Nhiên khẽ động, vẻ mặt cứng đờ, nói lắp bắp: "Chạm...vào rồi... Chạm vào rồi...."

Gương mặt Tô Mộ Tinh thuần khiết, cực kì vô tội: "Gì cơ? Chạm vào cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên: "......"

......

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ Tinh liên lạc với người nhà Lâm Thâm, rất nhanh, dì Lâm đã vội vã tới, vì tránh nghi ngờ Tô Mộ tinh không chạm mặt dì ấy, từ xa thấy người vào phòng bệnh, cô cũng yên tâm rồi.

Cô xoay người nói với Hứa Thanh Nhiên: "Bác sĩ Hứa, chúng ta đi thôi."

Hứa Thanh Nhiên gật đầu, kéo Tô Mộ Tinh đi đến cầu thang bộ.

Tô Mộ Tinh nhìn ra sau, "Bác sĩ Hứa, có thang máy mà... đi thang bộ làm gì chứ."

Hứa Thanh Nhiên chẳng quay đầu, nhả ra bốn chữ: "Rèn luyện thân thể."

"......"

Sáng tinh mơ, khu nội trú hơi vắng lặng, cầu thang bộ càng không có lấy một bóng người.

Cửa thoát hiểm đằng sau không biết bị ai đóng lại, giây tiếp theo, xúc cảm ấm áp trên tay Tô Mộ Tinh bị mất đi, cô bị đè về phía sau, cơ thể bị ép lùi về sau một bước lớn, dựa vào bức tường cạnh đó.

Hứa Thanh Nhiên gần cô trong gang tấc, vóc dáng anh cao hơn Tô Mộ Tinh một cái đầu, giờ phút này đang ở nơi cao nhìn xuống cô.

Tô Mộ Tinh cảm thấy bầu không khí không ổn, cô chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên sáng quắc nhìn Tô Mộ Tinh, rõ lâu sau, anh hỏi: "Hôm qua người đàn ông kia là ai?"

"......" Biết rõ còn cố hỏi, mẹ nó chứ đây là đợi thời cơ để tính sổ đây mà?

Hứa Thanh Nhiên híp mắt, chờ Tô Mộ Tinh trả lời.

Tô Mộ Tinh kéo vạt áo người đàn ông, ý đồ lấy lòng, giọng mềm mà dài miên man: "Bác sĩ Hứa."

Hứa Thanh Nhiên thờ ơ đáp một câu: "Vô dụng thôi." Anh đã ngâm trong vại giấm suốt cả đêm, bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng.

Tô Mộ Tinh ngoan ngoãn trả lời: "Lâm Thâm."

Hứa Thanh Nhiên tựa như không vừa lòng lắm với đáp án này, lại hỏi lần nữa, "Hôm qua người đàn ông kia là ai?"

Tô Mộ Tinh không biết Hứa Thanh Nhiên muốn dừng ở đáp án nào, suy nghĩ, mở miệng thử thăm dò: "Bạn trai cũ?"

Hứa Thanh Nhiên gật đầu nhẹ, biểu cảm ôn hòa hơn một chút, Tô Mộ Tinh thoáng thở phào, Hứa Thanh Nhiên lại hỏi tiếp ngay: "Anh là ai?"

"......" Xong đời rồi, người đàn ông này bị ngốc rồi.

Tô Mộ Tinh chép miệng, nói yếu ớt: "Bác sĩ Hứa, anh là bác sĩ Hứa mà."

Hứa Thanh Nhiên nhếch cao lông mày, không nói chuyện, Tô Mộ Tinh ngẩng đầu nhìn anh.

Lặng im một lát, Hứa Thanh Nhiên bỗng mỉm cười, giơ tay nâng cằm Tô Mộ Tinh, sau đó cúi đầu, đôi môi hung hăng áp lên, cảm giác mềm mại ngay tức khắc truyền đến.

Không giống lắm với nụ hôn mất khống chế tối hôm qua, nụ hôn này triền miên ngấu nghiến, có nhiều thêm ý muốn xâm lược, Hứa Thanh Nhiên hôn theo kiểu dù bận tối mắt mà vẫn thong dong, chậm rãi liếʍ ʍúŧ phiến môi mềm mại của cô gái, quét qua lợi một vòng, thoáng chốc, đầu lưỡi linh hoạt khều một cái, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng.

Đại não Tô Mộ Tinh thiếu oxy, gò má nhanh chóng thấm một lớp đỏ ửng, hai chân nhũn ra, tay kia của Hứa Thanh Nhiên tựa như có cảm ứng vòng lấy eo Tô Mộ Tinh, giữ trong lòng anh.

Một hồi lâu, Hứa Thanh Nhiên mới buông cô ra mà còn chưa đủ thỏa thích, lúc tách ra lại nhẹ nhàng mổ vài cái lên khóe môi cô gái.

Môi Tô Mộ Tinh hơi tê dại, thở hổn hển, không phải lần đầu tiên hôn môi Hứa Thanh Nhiên, nhưng mà có lẽ là lần động tình nhất.

Hứa Thanh Nhiên nhìn cô chăm chú, có những mạt vụn đỏ hây hây leo dần trên mặt Tô Mộ Tinh, dái tai cũng mang màu tươi tắn, ánh mắt anh khẽ động, từ cánh môi tươi đẹp ướŧ áŧ của cô gái một đường hướng lên đối diện đôi mắt hơi mơ màng của cô ấy, anh khe khẽ cười, vẫn câu hỏi kia: "Anh là ai?"

Vẻ tươi cười trên mặt Tô Mộ Tinh phóng đại hết cỡ, đến cả khóe mắt cũng màu mè rạng rỡ, cô điều hòa hơi thở, kiễng mũi chân câu lấy cổ người đàn ông, trả lời rõ ràng từng câu từng chữ: "Bạn trai."

Hứa Thanh Nhiên cúi đầu, khóe miệng hờ hững dán bên tai cô gái, thở nhè nhẹ, xen lẫn tiếng cười, giọng trầm khàn, nhưng lại kèm thêm vài phần gợi cảm mê hoặc lòng người: "Trả lời chính xác."

Hà Nội, 18/12/2021

Hôm nay có phát hiện mới. Có một web lấy bản dịch của tôi nhưng lại lắp ảnh tên người dịch là của một nhà khác. Kì cục đến lạ.

Theo dõi fanpage để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương