Hòn Đảo Kế Tiếp
-
Chương 39: Cô Hung Dữ
Sau ba mươi mấy tiếng đồng hồ mất tích, Victor cuối cùng cũng được tìm thấy ở một địa phận nhỏ của rừng ngập mặn khu Nam, nơi đó là khu không người, có một đầm lầy nhỏ, lúc bọn người Hòa An tìm ra anh ấy, trên lưng anh ấy còn đang cõng gã mà Hòa An đã lo lắng đề phòng mấy ngày nay—-gã mù.
Về lại căn cứ đã là rạng sáng năm giờ, nhóm tuần cảnh vẫn còn phải ở lại để kiểm tra nguyên nhân gây ra đám cháy, nửa đường gã mù có tỉnh lại một lần, từ chối việc tuần cảnh đưa gã lên thuyền tiếp nhận trị liệu, Hòa An khuyên can cũng không có hiệu quả, sau khi trở về căn cứ chỉ có thể nhờ đến bác sĩ thú y Itani trị liệu qua cho gã.
Mặt gã mù dính toàn máu, y thuật Itani có cao tới đâu giỏi tới đâuA thì chung quy cũng không phải là bác sĩ khám cho con người, vì để ngăn lại máu chảy của miệng vết thương gã mà lăn lộn đến cả đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Tuy rằng chỉ là bị thương ngoài da, máu cũng đã cầm rồi, nhưng nếu buổi tối mà vẫn cứ sốt cao không lùi thế này, thì nên đến bệnh viện.” Itani mang áo blouse trắng bị dính máu, trong tay là kéo và kim chỉ, phối hợp với bản mặt người Bắc Âu không nói không cười, kẻ sống chớ lại gần kia, thoạt nhìn đặc biệt giống với một tên sát thủ biến thái cuồng giết người.
Gã mù vì mất máu quá nhiều kèm theo sốt cao mà mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghe thấy Itani nói đến phải đi bệnh viện, chả hiểu gã sợ cái gì mà chưa kịp lên tiếng đã lắc đầu lia lịa.
“Gã sẽ không đi đâu.” Victor nằm trên đại sảnh được trải chiếu mà Bối Chỉ Ý đã phơi khô, thân thể anh cũng không khác là bao so với Itani, có chút trầy da bên ngoài, “Bây giờ ngoại trừ chúng ta ra thì gã không tin một ai khác nữa đâu.”
Người trong đại sảnh đều nhất thời trầm mặc.
Ngày hôm đó sau khi Victor vọt vào đám cháy, phản ứng đầu tiên là muốn cứu những khay nuôi cấy giống cây trồng ra ngoài, kết quả lại nhìn thấy được gã mù ở ngay cạnh khay nuôi cấy.
“Gã một mực chạy về phía đám cháy, lúc anh chạy qua thì gã đã ở trong trạng thái nói năng lộn xộn.” Victor vân vê cái cổ đau nhức của mình, “Lúc đó anh rất lo cho đám cây giống của mình, làm gì kịp câu thông với gã bèn bảo gã nên chạy ra khỏi đám cháy, còn anh mang theo giống cây của mình liền xông ra ngoài.”
“Đến khi quay lại thì không nhìn thấy một ai, chỉ có gã với gương mặt có chút dấu vết đánh nhau đang giãy dụa trên mặt đất cùng chân dép chân không.”
Tình huống lúc ấy quá hỗn loạn, hỏa hoạn không chỉ có một khu, tất cả mọi người đều bận rộn dập lửa. Victor nói lúc ấy anh ấy nhìn thấy sâu sâu trong rừng cây hình ảnh gã mù đang dây dưa cùng ai đó, chỉ kịp nói với tuần cảnh một tiếng liền một mình chạy vọt vào trong.
“Anh vô cùng chắc chắn trước khi chạy vào rừng đã nói qua với tuần cảnh là trong rừng có người, nhờ anh ta tìm người đến hỗ trợ, lúc đó vị tuần cảnh kia cũng đã gật đầu.”
Victor nói mọi người đều rất tin tưởng, anh ấy làm việc không tùy hứng không xúc động, nếu lúc đó tuần cảnh không gật đầu, anh ấy nhất định sẽ đi tìm người cùng hỗ trợ.
“Gã mù và tên kia càng chạy càng xa, lúc anh đuổi đến thì cảm giác được có chỗ không ổn, quay đầu lại thì phát hiện tuần cảnh kia không còn ở đây, mới muốn quay về tìm Itani.’ Victor tiếp tục hồi tưởng, “Sau thì anh bị ai đó đánh thuốc mê.”
“Lúc tỉnh lại đã thấy gã mù toàn thân là máu té xỉu bên cạnh anh, còn bản thân anh thì nửa thân đã bị dính vào đầm lầy, thật vất vả mới kéo được gã mù ra khỏi thì đúng lúc các em tìm đến.”
“Anh không biết gã mù gặp chuyện gì, chỉ là sau khi gặp được anh thì thần trí đã không còn rõ ràng, nhưng anh cảm giác được vị tuần cảnh lần trước ở cạnh anh rõ ràng có vấn đề.” Victor nhìn Hòa An, “Lúc trên đường quay về, anh cũng không tìm thấy tuần cảnh đó trong đội ngũ.”
Hòa An không nói gì.
Dọc đường đi anh vẫn luôn suy nghĩ đến lý do tại sao.
Công việc của tình nguyện viên địa cầu thật chất rất đơn giản, ghi chép lại các loài động thực vật quý hiếm, số liệu sinh sản, thời điểm trời trong nắng ấm thích hợp rời bến, xử lý lượng rác thải cách gần biển, tất cả đều là những công việc đơn giản, còn chuyện xung đột với ngư dân trên đảo, Victor và Itani đều không nhúng tay vào.
Anh và đám hải tặc quần nhau nhiều năm, những kẻ này sớm đã hận anh đến tận xương tủy, chỉ là dù có hận thế nào, thì chúng cũng chỉ dám động tay một lần vào cái lúc anh đơn độc muốn tìm đường chết cứu một chú cá mập bị thương trước cơn sóng thần đang đến.
Chúng không dám giống trống khua chiêng như vậy.
Chuyện săn trộm là chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nơi đây là phiến biển quốc tế, giống trống khua chiên thật sự không phải là chuyện chúng sẽ làm.
Victor nói đến những chuyện anh ấy đã trải qua, cứ như là muốn dẫn dụ Victor vào rừng sâu, chúng không cần Victor để làm gì, vậy nên chỉ đánh thuốc mê anh ấy rồi dẫn vào khu không người, tại sao chứ?
Còn cả gã mù nữa, tại sao gã lại có mặt trong đám cháy, rồi xảy ra tranh chấp với kẻ nào? Còn nữa, bây giờ gã đang trong tình trạng ai cũng không dám tin, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Trên người anh có mất đồ vật gì không?” Hòa An hỏi Victor.
Anh cứ cảm thấy bắt đầu từ sự kiện virus đã có gì đó không ổn rồi, chỉ có điều dù anh có suy nghĩ cỡ nào, vẫn không thể tìm ra nguyên nhân thích hợp.
“Không có, tiền trong túi không thiếu một đồng.” Sắc mặt Victor không mấy tốt đẹp.
Anh ấy lần này là tai bay vạ gió, rừng ngập mặn phải chờ đến khi dập hỏa xong mới có thể kiểm tra được tổn thất, anh ấy chỉ mới lấy được mấy giống cây nuôi cấy, phần toàn bộ tâm huyết mấy năm này thì hầu như đã bị đốt sạch rồi.
Victor không biết ai đã chơi sau lưng mình, nghĩ đến cảnh suýt chút nữa mình đã chết ở trong đầm lầy, chỉ hận không thể đứng lên tìm kẻ kia đem về trói lại đánh cho chết quách luôn.
Chậm trễ anh cứu cây giống, còn mém chút nữa hại anh ấy chết nơi đất khách quê người.
“Này quả thật không giống cách hành động của chúng chút nào cả.” Victor nhìn một vòng căn phòng thấy những người đàn ông trong căn cứ đều cả người đầy vết thương và mệt mỏi, nhịn không được muốn nói gì đó.
“Trong căn cứ phải lắp điện thoại vệ tinh.” Hòa An nói sang chuyện khác, lại nhìn thoáng qua gã mù thoạt nhìn vẫn đang còn hôn mê.
Không phải anh không tín nhiệm gã mù, chỉ là có một số việc càng ít người biết đến càng tốt, Victor gặp nạn nhìn qua thì giống như là do gã mù dẫn đường, bây giờ gã lại không tin tưởng bất kỳ người nào, mà anh trừ những thành viên trong đội ra, cũng không muốn tin tưởng bất kỳ ai khác.
“Bôi thuốc đi, Miss Bối đứng bên cạnh đã trừng mắt với em cả buổi rồi đấy.” Itani cởi blouse toàn máu ra, lộ ra làn da trầy xanh xanh đỏ đỏ.
Bốn người bọn họ hiện tại nom cứ như đàn khỉ trong vườn bách thú, Bối Chỉ Ý giúp Hòa An bôi thuốc, Hòa An thì giúp Victor bôi, Victor nghiên người giúp Itani xử lý vết thương trên lưng cậu, mà bác sĩ thú y Itani, phụ trách lấy thuốc.
Mọi người không ai lên tiếng.
Bối Chỉ Ý thì từ sau khi bọn họ trở về vẫn luôn duy trì trầm mặc, người không bị gì là tốt rồi, còn lại, cô chỉ quan tâm đến mảng bỏng sau vai Hòa An kia mà thôi.
So với ngày hôm qua thì sưng hơn rồi.
Anh không biết đau sao…….
“Đau……” Không biết đau-Hòa An tiên sinh quay đầu lại mặt đầy tủi thân kêu rên một tiếng.
“…….” Bông gòn trong tay Bối Chỉ Ý run lên một cái.
Hai người còn lại vì quá ghê tởm mà dùng lực rất mạnh, kêu rên đầy phòng.
Bối Chỉ Ý mím môi nở nụ cười, đôi mắt cong cong, đáy mắt không còn vướng thanh ảnh vì không ngủ tốt nữa rồi.
Tất cả đều rất chật vật, nằm trên chiếu trong đại sảnh, ba người ngày thường đều cao lớn dư sức thừa lực, lúc này đây ngay cả khí lực cũng không còn.
Rõ ràng…..đều là những người rất tốt như thế, chuyện mà họ làm, đều là những chuyện vĩ đại đến vậy.
Bọn họ không cầu hồi đáp báo ơn, những chuyện mà họ làm đều là tình yêu đơn thuần lại nhiệt tình dành cho phiến hải vực xinh đẹp này, bọn họ tìm kiếm rác thải, ghi chép số liệu, việc mà Hòa An làm cũng chỉ là tiến cử phương án khách sạn sinh thái nhằm giúp cải thiện cuộc sống của ngư dân trên đảo, để trong tương lai họ được tốt lên.
Rõ ràng đều là những chuyện nếu đưa lên báo sẽ thổi phồng tốt đến nhường nào.
Ba người vừa đúng độ tuổi trẻ trung của đàn ông, có lý tưởng khiến người đời phải ngước nhìn, lại bị hiện thực đả kích chỉ có thể nằm trên mảnh chiếu, người đầy vết thương.
Dù có là vậy.
Hòa An cũng không quên muốn chọc cô cười.
Ngọn lửa vô hình trong lòng càng cháy càng hừng hực, Bối Chỉ Ý người ôn hòa là vậy, dưới tình huống ấm ức như vầy vẫn bị bộc phát mà tức giận lên.
“Cứ thế….mặc kệ bọn chúng ư?” Cô dùng tiếng Trung, giọng rất khẽ, cắn răng, ngữ điệu nom thật ấm ức.
“Đổi một hòn đảo khác, hoặc là đổi phương thức bảo vệ môi trường khác, rời xa đám hải tặc này không được sao?” Bối Chỉ Ý dịu dàng, vì nói lên những lời này mà phiếm mắt hồng rực.
Nhưng cô vẫn không khóc.
Cô chỉ là nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên xương bả vai của Hòa An, tức đến ức không biết nên nói như thế nào nữa.
Hòa An không nên chịu phải đãi ngộ như thế này, mệt mỏi nằm kia, Victor và Itani tay cầm bông tẩm thuốc tay cầm miếng bánh mì vừa gặm xong liền ngủ, hẳn cũng không nên nhận đãi ngộ như thế.
Quá không công bằng.
Không công bằng đến độ cô chỉ muốn chui rúc vào một rừng sâu nào đó không có đường ra.
Hòa An cười lên.
Anh đứng dậy kéo lấy Bối Chỉ Ý vào phòng, đóng cửa lại đặt cô lên tấm cửa nhẹ nhàng hôn xuống.
“Đi đâu mà không giống nhau.” Thân thể anh đều ngập tràn mùi hương Povidone.
“Em nên bảo anh đừng làm công việc bảo vệ môi trường nữa, hoặc là khóc lóc nháo loạn muốn về Trung Quốc. Như vậy mới là kiểu gây rối vô cớ của những cô gái vẫn thường hay làm.” Anh cười khẽ, lại hôn cô.
Kết quả nghẹn hơn nữa ngày của cô, lại là muốn anh đổi đến một hòn đảo khác.
Tức đến như vậy, cũng không muốn bảo anh từ bỏ lý tưởng của mình.
Bối Chỉ Ý của anh, có vô cớ gây rối cũng làm lòng anh thật ấm áp.
Bối Chỉ Ý được hôn đến đỏ cả mặt, tuyệt nhiên đâu để ý được anh đang nói gì, trong đầu chỉ suy nghĩ đến vết thương của anh.
“Sưng lên rồi…” Cô hít khí, nhón chân nhìn vết thương sau lưng Hòa An.
Nhìn từ góc này, xương bả vai bên trái Hòa An sưng còn to hơn bên phải một vòng lớn.
“Vậy nên đau lắm.” Hòa An vẫn chống bên người Bối Chỉ Ý, vùi đầu vào hõm cổ cô, thở dài, “Lại còn mệt chết đi được ấy.”
“Hơn nữa rất đói bụng.” Anh lầm bầm, thuận miệng cắn hai miếng lên cần cổ Bối Chỉ Ý.
“Em xoa thuốc cho anh trước, rồi nấu cho anh tô mì nhé?” Bối Chỉ Ý đau lòng khôn siết, ôm anh không biết nên làm như thế nào.
Hòa An lắc đầu.
“Thế…. Không cần đổi đảo nữa.” Bối Chỉ Ý hẵng còn đang suy nghĩ biện pháp an ủi anh, “Chúng ta cứ ở lại đây, dẫu thế nào cũng không đi nữa có được không?”
Vào lúc này cô không nên gây thêm phiền phức không đáng.
“Vừa nãy em chỉ nói bậy thôi…” Cô nói đến lưng chừng, lại bị Hòa An kéo đến cạnh cửa, lần này, nụ hôn của Hòa An có chút dùng lực.
“Cùng ngủ với anh.” Hòa An hôn đến độ có chút thở gấp.
“Thừa dịp anh không làm ra được động tác gì quá lớn, em ngủ cùng anh, thế sẽ an toàn hơn.” Anh khàn giọng, cười như nắng ấm mùa xuân.
Không còn là nụ cười cứng nhắc ngường ngượng nhằm điều tiết bầu không khí.
Nụ cười này của anh, khiến cho hốc mắt Bối Chỉ Ý hoàn toàn ửng đỏ.
“Ăn trước đã được không anh?” Cô hít mũi đến là mất mặt, trước đó nhịn lâu như vậy, cũng chỉ vì một nụ cười này của Hòa An mà hoàn toàn bị đánh tan.
“Mì em làm thế kia anh thật tình không thể ăn…” Hòa An ôm lấy cánh tay cô không buông.
“….Đó cũng là do em làm đấy…” Bối Chỉ Ý được anh làm nũng đến đỏ mặt, nhưng không phải vì thẹn thùng.
Cô vươn tay gõ gõ đầu Hòa An, “Anh nằm nghỉ trước đi, ăn mì đã rồi hẵng ngủ.”
Cô hung dữ, mắt hồng hồng, trên mặt còn vươn nước mắt.
Cô thật sự đau lòng thay anh.
Đối với anh mà nói cảm thụ này đã lâu lắm rồi, bị ép ăn một tô mì vốn không được ngon cho lắm, mì sợi nấu cùng nước luộc thịt, sau đó bị buộc nhắm mắt lại, mặc kệ có ngủ được hay không, đến tám giờ đã bắt ép phải lên giường nằm.
Lúc anh đi vào vào giấc ngủ, khóe môi còn vương vấn ý cười.
Cảm giác rằng, không gặp mộng.
Về lại căn cứ đã là rạng sáng năm giờ, nhóm tuần cảnh vẫn còn phải ở lại để kiểm tra nguyên nhân gây ra đám cháy, nửa đường gã mù có tỉnh lại một lần, từ chối việc tuần cảnh đưa gã lên thuyền tiếp nhận trị liệu, Hòa An khuyên can cũng không có hiệu quả, sau khi trở về căn cứ chỉ có thể nhờ đến bác sĩ thú y Itani trị liệu qua cho gã.
Mặt gã mù dính toàn máu, y thuật Itani có cao tới đâu giỏi tới đâuA thì chung quy cũng không phải là bác sĩ khám cho con người, vì để ngăn lại máu chảy của miệng vết thương gã mà lăn lộn đến cả đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Tuy rằng chỉ là bị thương ngoài da, máu cũng đã cầm rồi, nhưng nếu buổi tối mà vẫn cứ sốt cao không lùi thế này, thì nên đến bệnh viện.” Itani mang áo blouse trắng bị dính máu, trong tay là kéo và kim chỉ, phối hợp với bản mặt người Bắc Âu không nói không cười, kẻ sống chớ lại gần kia, thoạt nhìn đặc biệt giống với một tên sát thủ biến thái cuồng giết người.
Gã mù vì mất máu quá nhiều kèm theo sốt cao mà mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghe thấy Itani nói đến phải đi bệnh viện, chả hiểu gã sợ cái gì mà chưa kịp lên tiếng đã lắc đầu lia lịa.
“Gã sẽ không đi đâu.” Victor nằm trên đại sảnh được trải chiếu mà Bối Chỉ Ý đã phơi khô, thân thể anh cũng không khác là bao so với Itani, có chút trầy da bên ngoài, “Bây giờ ngoại trừ chúng ta ra thì gã không tin một ai khác nữa đâu.”
Người trong đại sảnh đều nhất thời trầm mặc.
Ngày hôm đó sau khi Victor vọt vào đám cháy, phản ứng đầu tiên là muốn cứu những khay nuôi cấy giống cây trồng ra ngoài, kết quả lại nhìn thấy được gã mù ở ngay cạnh khay nuôi cấy.
“Gã một mực chạy về phía đám cháy, lúc anh chạy qua thì gã đã ở trong trạng thái nói năng lộn xộn.” Victor vân vê cái cổ đau nhức của mình, “Lúc đó anh rất lo cho đám cây giống của mình, làm gì kịp câu thông với gã bèn bảo gã nên chạy ra khỏi đám cháy, còn anh mang theo giống cây của mình liền xông ra ngoài.”
“Đến khi quay lại thì không nhìn thấy một ai, chỉ có gã với gương mặt có chút dấu vết đánh nhau đang giãy dụa trên mặt đất cùng chân dép chân không.”
Tình huống lúc ấy quá hỗn loạn, hỏa hoạn không chỉ có một khu, tất cả mọi người đều bận rộn dập lửa. Victor nói lúc ấy anh ấy nhìn thấy sâu sâu trong rừng cây hình ảnh gã mù đang dây dưa cùng ai đó, chỉ kịp nói với tuần cảnh một tiếng liền một mình chạy vọt vào trong.
“Anh vô cùng chắc chắn trước khi chạy vào rừng đã nói qua với tuần cảnh là trong rừng có người, nhờ anh ta tìm người đến hỗ trợ, lúc đó vị tuần cảnh kia cũng đã gật đầu.”
Victor nói mọi người đều rất tin tưởng, anh ấy làm việc không tùy hứng không xúc động, nếu lúc đó tuần cảnh không gật đầu, anh ấy nhất định sẽ đi tìm người cùng hỗ trợ.
“Gã mù và tên kia càng chạy càng xa, lúc anh đuổi đến thì cảm giác được có chỗ không ổn, quay đầu lại thì phát hiện tuần cảnh kia không còn ở đây, mới muốn quay về tìm Itani.’ Victor tiếp tục hồi tưởng, “Sau thì anh bị ai đó đánh thuốc mê.”
“Lúc tỉnh lại đã thấy gã mù toàn thân là máu té xỉu bên cạnh anh, còn bản thân anh thì nửa thân đã bị dính vào đầm lầy, thật vất vả mới kéo được gã mù ra khỏi thì đúng lúc các em tìm đến.”
“Anh không biết gã mù gặp chuyện gì, chỉ là sau khi gặp được anh thì thần trí đã không còn rõ ràng, nhưng anh cảm giác được vị tuần cảnh lần trước ở cạnh anh rõ ràng có vấn đề.” Victor nhìn Hòa An, “Lúc trên đường quay về, anh cũng không tìm thấy tuần cảnh đó trong đội ngũ.”
Hòa An không nói gì.
Dọc đường đi anh vẫn luôn suy nghĩ đến lý do tại sao.
Công việc của tình nguyện viên địa cầu thật chất rất đơn giản, ghi chép lại các loài động thực vật quý hiếm, số liệu sinh sản, thời điểm trời trong nắng ấm thích hợp rời bến, xử lý lượng rác thải cách gần biển, tất cả đều là những công việc đơn giản, còn chuyện xung đột với ngư dân trên đảo, Victor và Itani đều không nhúng tay vào.
Anh và đám hải tặc quần nhau nhiều năm, những kẻ này sớm đã hận anh đến tận xương tủy, chỉ là dù có hận thế nào, thì chúng cũng chỉ dám động tay một lần vào cái lúc anh đơn độc muốn tìm đường chết cứu một chú cá mập bị thương trước cơn sóng thần đang đến.
Chúng không dám giống trống khua chiêng như vậy.
Chuyện săn trộm là chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nơi đây là phiến biển quốc tế, giống trống khua chiên thật sự không phải là chuyện chúng sẽ làm.
Victor nói đến những chuyện anh ấy đã trải qua, cứ như là muốn dẫn dụ Victor vào rừng sâu, chúng không cần Victor để làm gì, vậy nên chỉ đánh thuốc mê anh ấy rồi dẫn vào khu không người, tại sao chứ?
Còn cả gã mù nữa, tại sao gã lại có mặt trong đám cháy, rồi xảy ra tranh chấp với kẻ nào? Còn nữa, bây giờ gã đang trong tình trạng ai cũng không dám tin, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Trên người anh có mất đồ vật gì không?” Hòa An hỏi Victor.
Anh cứ cảm thấy bắt đầu từ sự kiện virus đã có gì đó không ổn rồi, chỉ có điều dù anh có suy nghĩ cỡ nào, vẫn không thể tìm ra nguyên nhân thích hợp.
“Không có, tiền trong túi không thiếu một đồng.” Sắc mặt Victor không mấy tốt đẹp.
Anh ấy lần này là tai bay vạ gió, rừng ngập mặn phải chờ đến khi dập hỏa xong mới có thể kiểm tra được tổn thất, anh ấy chỉ mới lấy được mấy giống cây nuôi cấy, phần toàn bộ tâm huyết mấy năm này thì hầu như đã bị đốt sạch rồi.
Victor không biết ai đã chơi sau lưng mình, nghĩ đến cảnh suýt chút nữa mình đã chết ở trong đầm lầy, chỉ hận không thể đứng lên tìm kẻ kia đem về trói lại đánh cho chết quách luôn.
Chậm trễ anh cứu cây giống, còn mém chút nữa hại anh ấy chết nơi đất khách quê người.
“Này quả thật không giống cách hành động của chúng chút nào cả.” Victor nhìn một vòng căn phòng thấy những người đàn ông trong căn cứ đều cả người đầy vết thương và mệt mỏi, nhịn không được muốn nói gì đó.
“Trong căn cứ phải lắp điện thoại vệ tinh.” Hòa An nói sang chuyện khác, lại nhìn thoáng qua gã mù thoạt nhìn vẫn đang còn hôn mê.
Không phải anh không tín nhiệm gã mù, chỉ là có một số việc càng ít người biết đến càng tốt, Victor gặp nạn nhìn qua thì giống như là do gã mù dẫn đường, bây giờ gã lại không tin tưởng bất kỳ người nào, mà anh trừ những thành viên trong đội ra, cũng không muốn tin tưởng bất kỳ ai khác.
“Bôi thuốc đi, Miss Bối đứng bên cạnh đã trừng mắt với em cả buổi rồi đấy.” Itani cởi blouse toàn máu ra, lộ ra làn da trầy xanh xanh đỏ đỏ.
Bốn người bọn họ hiện tại nom cứ như đàn khỉ trong vườn bách thú, Bối Chỉ Ý giúp Hòa An bôi thuốc, Hòa An thì giúp Victor bôi, Victor nghiên người giúp Itani xử lý vết thương trên lưng cậu, mà bác sĩ thú y Itani, phụ trách lấy thuốc.
Mọi người không ai lên tiếng.
Bối Chỉ Ý thì từ sau khi bọn họ trở về vẫn luôn duy trì trầm mặc, người không bị gì là tốt rồi, còn lại, cô chỉ quan tâm đến mảng bỏng sau vai Hòa An kia mà thôi.
So với ngày hôm qua thì sưng hơn rồi.
Anh không biết đau sao…….
“Đau……” Không biết đau-Hòa An tiên sinh quay đầu lại mặt đầy tủi thân kêu rên một tiếng.
“…….” Bông gòn trong tay Bối Chỉ Ý run lên một cái.
Hai người còn lại vì quá ghê tởm mà dùng lực rất mạnh, kêu rên đầy phòng.
Bối Chỉ Ý mím môi nở nụ cười, đôi mắt cong cong, đáy mắt không còn vướng thanh ảnh vì không ngủ tốt nữa rồi.
Tất cả đều rất chật vật, nằm trên chiếu trong đại sảnh, ba người ngày thường đều cao lớn dư sức thừa lực, lúc này đây ngay cả khí lực cũng không còn.
Rõ ràng…..đều là những người rất tốt như thế, chuyện mà họ làm, đều là những chuyện vĩ đại đến vậy.
Bọn họ không cầu hồi đáp báo ơn, những chuyện mà họ làm đều là tình yêu đơn thuần lại nhiệt tình dành cho phiến hải vực xinh đẹp này, bọn họ tìm kiếm rác thải, ghi chép số liệu, việc mà Hòa An làm cũng chỉ là tiến cử phương án khách sạn sinh thái nhằm giúp cải thiện cuộc sống của ngư dân trên đảo, để trong tương lai họ được tốt lên.
Rõ ràng đều là những chuyện nếu đưa lên báo sẽ thổi phồng tốt đến nhường nào.
Ba người vừa đúng độ tuổi trẻ trung của đàn ông, có lý tưởng khiến người đời phải ngước nhìn, lại bị hiện thực đả kích chỉ có thể nằm trên mảnh chiếu, người đầy vết thương.
Dù có là vậy.
Hòa An cũng không quên muốn chọc cô cười.
Ngọn lửa vô hình trong lòng càng cháy càng hừng hực, Bối Chỉ Ý người ôn hòa là vậy, dưới tình huống ấm ức như vầy vẫn bị bộc phát mà tức giận lên.
“Cứ thế….mặc kệ bọn chúng ư?” Cô dùng tiếng Trung, giọng rất khẽ, cắn răng, ngữ điệu nom thật ấm ức.
“Đổi một hòn đảo khác, hoặc là đổi phương thức bảo vệ môi trường khác, rời xa đám hải tặc này không được sao?” Bối Chỉ Ý dịu dàng, vì nói lên những lời này mà phiếm mắt hồng rực.
Nhưng cô vẫn không khóc.
Cô chỉ là nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên xương bả vai của Hòa An, tức đến ức không biết nên nói như thế nào nữa.
Hòa An không nên chịu phải đãi ngộ như thế này, mệt mỏi nằm kia, Victor và Itani tay cầm bông tẩm thuốc tay cầm miếng bánh mì vừa gặm xong liền ngủ, hẳn cũng không nên nhận đãi ngộ như thế.
Quá không công bằng.
Không công bằng đến độ cô chỉ muốn chui rúc vào một rừng sâu nào đó không có đường ra.
Hòa An cười lên.
Anh đứng dậy kéo lấy Bối Chỉ Ý vào phòng, đóng cửa lại đặt cô lên tấm cửa nhẹ nhàng hôn xuống.
“Đi đâu mà không giống nhau.” Thân thể anh đều ngập tràn mùi hương Povidone.
“Em nên bảo anh đừng làm công việc bảo vệ môi trường nữa, hoặc là khóc lóc nháo loạn muốn về Trung Quốc. Như vậy mới là kiểu gây rối vô cớ của những cô gái vẫn thường hay làm.” Anh cười khẽ, lại hôn cô.
Kết quả nghẹn hơn nữa ngày của cô, lại là muốn anh đổi đến một hòn đảo khác.
Tức đến như vậy, cũng không muốn bảo anh từ bỏ lý tưởng của mình.
Bối Chỉ Ý của anh, có vô cớ gây rối cũng làm lòng anh thật ấm áp.
Bối Chỉ Ý được hôn đến đỏ cả mặt, tuyệt nhiên đâu để ý được anh đang nói gì, trong đầu chỉ suy nghĩ đến vết thương của anh.
“Sưng lên rồi…” Cô hít khí, nhón chân nhìn vết thương sau lưng Hòa An.
Nhìn từ góc này, xương bả vai bên trái Hòa An sưng còn to hơn bên phải một vòng lớn.
“Vậy nên đau lắm.” Hòa An vẫn chống bên người Bối Chỉ Ý, vùi đầu vào hõm cổ cô, thở dài, “Lại còn mệt chết đi được ấy.”
“Hơn nữa rất đói bụng.” Anh lầm bầm, thuận miệng cắn hai miếng lên cần cổ Bối Chỉ Ý.
“Em xoa thuốc cho anh trước, rồi nấu cho anh tô mì nhé?” Bối Chỉ Ý đau lòng khôn siết, ôm anh không biết nên làm như thế nào.
Hòa An lắc đầu.
“Thế…. Không cần đổi đảo nữa.” Bối Chỉ Ý hẵng còn đang suy nghĩ biện pháp an ủi anh, “Chúng ta cứ ở lại đây, dẫu thế nào cũng không đi nữa có được không?”
Vào lúc này cô không nên gây thêm phiền phức không đáng.
“Vừa nãy em chỉ nói bậy thôi…” Cô nói đến lưng chừng, lại bị Hòa An kéo đến cạnh cửa, lần này, nụ hôn của Hòa An có chút dùng lực.
“Cùng ngủ với anh.” Hòa An hôn đến độ có chút thở gấp.
“Thừa dịp anh không làm ra được động tác gì quá lớn, em ngủ cùng anh, thế sẽ an toàn hơn.” Anh khàn giọng, cười như nắng ấm mùa xuân.
Không còn là nụ cười cứng nhắc ngường ngượng nhằm điều tiết bầu không khí.
Nụ cười này của anh, khiến cho hốc mắt Bối Chỉ Ý hoàn toàn ửng đỏ.
“Ăn trước đã được không anh?” Cô hít mũi đến là mất mặt, trước đó nhịn lâu như vậy, cũng chỉ vì một nụ cười này của Hòa An mà hoàn toàn bị đánh tan.
“Mì em làm thế kia anh thật tình không thể ăn…” Hòa An ôm lấy cánh tay cô không buông.
“….Đó cũng là do em làm đấy…” Bối Chỉ Ý được anh làm nũng đến đỏ mặt, nhưng không phải vì thẹn thùng.
Cô vươn tay gõ gõ đầu Hòa An, “Anh nằm nghỉ trước đi, ăn mì đã rồi hẵng ngủ.”
Cô hung dữ, mắt hồng hồng, trên mặt còn vươn nước mắt.
Cô thật sự đau lòng thay anh.
Đối với anh mà nói cảm thụ này đã lâu lắm rồi, bị ép ăn một tô mì vốn không được ngon cho lắm, mì sợi nấu cùng nước luộc thịt, sau đó bị buộc nhắm mắt lại, mặc kệ có ngủ được hay không, đến tám giờ đã bắt ép phải lên giường nằm.
Lúc anh đi vào vào giấc ngủ, khóe môi còn vương vấn ý cười.
Cảm giác rằng, không gặp mộng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook