Hòn Đảo Kế Tiếp
-
Chương 2: Cô Gái Trắng Trẻo Dễ Khóc
Bối Chỉ Ý tủi thân muốn khóc luôn rồi.
Cả đường đi tàu rất mệt mỏi, từ sân bay Thượng Hải ngồi đến đỏ mắt mới đến được Kuala Lumpur, nằm trên sàn nhà của sân bay Kuala Lumpur ngủ nguyên một buổi sáng rồi bay qua LangKawi, cảng quốc tế ở LangKawi trông thật giống với trạm xe buýt đường dài ở Trung Quốc, vì say sóng mà nôn đến say sẩm mặt mày.
Ba mươi sáu tiếng ròng rã mới đến được một hòn đảo nhỏ ở Thái Lan mà ngay cả tên tiếng Anh của nó cô còn không biết.
Lúc xuống thuyền chỉ có một mình cô, một người đàn ông vẻ ngoài như một cái tháp tên là A Cái đến đón cô.
Tiếng anh uốn lưỡi kỳ quái và quá phức tạp nên cô nghe không hiểu gì, sau thì chỉ lặp đi lặp lại bảo cô phải giao ra mười đô la Mỹ.
Cô từng đọc tài liệu, biết hòn đảo này muốn thu phí vào đảo của du khách để làm phí bảo vệ môi trường, cô đã chuẩn bị sẵn tiền lẻ để trong cái túi nhỏ cất vào balo cho dễ lấy ra.
Nhưng mà trên tài liệu đâu có viết là thu bằng đô la Mỹ đâu.
Chuyến đi này cô vốn không mang theo tiền đô trong người.
Vì trên tài liệu có viết là điều kiện giao thông ở hòn đảo này không thuận tiện, hoàn cảnh lạc hậu, vậy nên lúc còn ở trong nước cô đã đổi tiền lẻ thành Bath Thái rồi, nhưng không hề nghĩ sẽ cần dùng đến đô la Mỹ.
Mà cái người tên A Cái nói tiếng Anh còn không rành này lại cố chấp như trâu ấy, chỉ nhận đô la Mỹ.
Từ chối những món đồ của cô và vấn đề liên quan đến tỷ giá hối đoái(*), cũng từ chối luôn cả đồng Bath Thái mà cô đưa, bướng bỉnh vô cùng.
(*) Tỷ giá hối đoái, nói nôm na là 1(đơn vị tiền) nội tệ sẽ đổi được bao nhiêu (đơn vị tiền) ngoại tệ.
Cô thật sự không còn cách nào khác, đành phải lấy tờ đơn xin làm tình nguyện viên ra đưa đến trước mặt A Cái, anh ta mới lẩm bẩm nói mình không biết chữ, anh ta chỉ nhận mười đô thôi.
Đây là một hòn đảo nhỏ không có wifi, thậm chỉ cả tín hiệu điện thoại cũng không có nốt, cả người Bối Chỉ Ý đầy bụi bặm, bị tên A Cái tính tình cố chấp này làm cho không biết nên xử lý thế nào, tìm một chỗ ngay cửa ra vào ngồi xổm xuống, mãi đến tận khi trời chiều ngã về Tây.
Cô nghĩ rằng bến tàu này thể nào cũng sẽ có thuyền khác lui tới, dù tỷ suất hối đoái không đáng tin cậy thật, những cô cũng vẫn có thể đổi mười đô với người khác.
Nhưng không có, hòn đảo nhỏ này ngoại trừ chiếc thuyền chở cô đến đây ra thì không còn chiếc nào khác.
***
Mãi đến khi ráng chiều, xa xa truyền đến âm thanh của động cơ ca-nô.
A Cái từ nãy đến giờ vẫn ngồi trên bến tàu nhìn lén cô bấy giờ mới chạy đến, hỏi một câu: “Chinese?”
Bối Chỉ Ý đang tuyệt vọng cũng thật thà gật đầu.
A Cái liền vui vẻ hẳn, làm động tác bảo cô chờ một chút rồi trực tiếp chạy vào sâu bên trong bến tàu.
Lần này, Bối Chỉ Ý không chờ lâu lắm.
A Cái dẫn theo một người đàn ông, một người nhìn còn hung dữ hơn anh ta, khí thế hùng hổ cứ như là nếu cô mà không nộp mười đô la Mỹ ra, thì hẳn là anh sẽ ném cô xuống biển cho cá cảnh nhiệt đới ăn luôn vậy.
Có điều, người đàn ông này biết nói tiếng Trung.
Ngồi thuyền hơn ba mươi mấy giờ rất mệt mỏi, lại bị giữ trên bãi này ba giờ, đột nhiên nghe được tiếng Trung Hoa quen thuộc, tâm tình của Bối Chỉ Ý vào thời khắc này khó mà hình dung được.
Dù người đàn ông này nhìn rất dữ, cảm giác đe dọa tràn ngập.
“Tôi…” Cô hơi kích động, nước mắt bị đè nén dâng lên, “Tôi không hề có ý định từ chối thanh toán phí vào đảo, nhưng A Cái chỉ lấy đô la, mà trên người tôi chỉ có nhân dân tệ và bath Thái thôi.”
Hòa An nhíu mày.
Dù cô cố gắng đè nén, nhưng hốc mắt vẫn đỏ ửng, giọng điệu rung động, nhìn rất ấm ức. Cô gái trẻ mềm mại, quả thật không hề giống dáng vẻ của người sẽ không chịu nộp phí vào đảo.
“Tôi thật sự không phải từ chối việc nộp phí.” Thấy Hòa An im lặng, Bối Chỉ Ý gấp gáp.
Sắc trời đen ngòm, nếu không vào được đảo thì cô lo lắng cái tên A Cái cố chấp kia thật sự sẽ ném cô lại trên bãi biển này mất.
“Tiếng Anh của A Cái không tốt, không phải là tính toán với cô.” Hòa An cất tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Cậu ta không biết được tỉ suất hối đoái là gì nên phải đợi chúng tôi về phiên dịch lại.”
Người đến đảo này đa số là người Âu Mỹ, vậy nên về cơ bản đều mang theo đô la, còn người châu Á bình thường đều rất thích đi theo đoàn theo nhóm, trong một nhóm người nhất định sẽ có hai ba người mang theo đô la khi xuất ngoại, vậy nên A Cái trông coi bến tàu này hai ba năm, nhưng chưa từng bắt gặp cảnh thế này.
Ngay cả anh cũng không ngờ tình huống này lại xảy ra.
Bối Chỉ Ý cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hít hít mũi.
Trông thật vô cùng đáng thương.
Hòa An tự giác cầm lấy vali của Bối Chỉ Ý, dẫn cô đi vào trong bến tàu.
“Anh…là người Trung Quốc sao?” Bình tĩnh lại rồi Bối Chỉ Ý mới quan sát góc nghiêng của Hòa An, nghi hoặc hỏi.
Ngũ quan sau anh rất sâu, mắt màu xanh xám, là một người ngoại quốc, thế nhưng khi nói tiếng Trung lại không hề có khẩu âm kỳ quái gì.
“Mẹ tôi là người Trung Quốc.” Hòa An không nói nhiều, khiêng vali của cô lên bến, sau khi thay cô đóng phí nhập đảo cho A Cái xong thì xoay người đi về phía cửa.
“Cảm…cảm ơn!” Bối Chỉ Ý không nghĩ anh làm nhanh chóng đơn giản như vậy, tranh thủ lúc anh còn chưa ra khỏi cửa bến tàu, hỏi nhanh một câu: “Xin hỏi anh có biết căn cứ cho người tình nguyện đi như thế nào không ạ?”
Trong cảnh khốn cùng thì tính cách con người có thể thay đổi, Bối Chỉ Ý phát hiện ra mình cũng có thể hỏi chuyện trôi chảy, tích cực thế này không hề giống với tính của cô chút nào.
Hòa An dừng bước.
Bối Chỉ Ý cho rằng anh nghe không hiểu, cúi đầu lấy ra mẫu đơn kia đưa cho anh, chỉ chỉ vào ký hiệu tình nguyện viên ở trên cùng, nhỏ giọng giải thích: “Là cái này, liên minh tình nguyện này nè, tôi tìm hiểu thì trên đảo này có căn cứ của tình nguyện viên.”
Hòa An mặt không đổi sắc nhận lấy tờ đơn, nhìn thoáng qua, lông mày chau lại.
“Không có chữ ký, ai đồng ý cho cô đến đây?” Khi anh nghiêm túc nhìn rất dữ dằn, đôi mắt màu xám xanh nhìn cô chằm chằm, mím chặt môi.
“…” Bối Chỉ Ý rất căng thẳng, nuốt nước miếng, cố gắng thật nhỏ giọng vô tội hỏi: “Ký…tên gì cơ?”
Hòa An: “…”
“Cái này, cần ký tên nữa sao? Không phải chỉ cần lên mạng tải form điền vào xong thì có thể đến đây sao?” Bối Chỉ Ý cảm thấy mình sắp nói lắp đến nơi rồi, rõ ràng cô đã tìm hiểu rất kỹ về cái trang web tình nguyện viên kia, trên đó bảo rằng chỉ cần tải đơn về rồi ghi mục đích thích hợp là được, không có nói cần phải ký tên mà.
“Chỗ chúng tôi là khu vực cấp B.” Hòa An đau đầu, “Vả lại cô xin đến đây làm gì?”
“…” Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt, lại thấy tình cảnh này có điểm gì đó không đúng, “Ngắm, tham quan thảm thực vật nhiệt đới?”
“Trên đảo này không có thảm thực vật nhiệt đới quý hiếm gì cả.” Hòa An nhịn lại xúc động muốn đóng gói rồi nhét cô về Trung Quốc, “Cô đã có giấy phép lặn AOW hay OW chưa?”
Đó lại là cái gì nữa?
Bối Chỉ Ý lắc đầu, sau lại nghĩ mình nên bổ sung gì đó, bèn nói thêm: “Tôi không biết bơi.”
***
Hòa An cắn răng.
Bối Chỉ Ý vô thức lùi về sau một bước.
“Trước tiên cô cứ theo tôi về căn cứ đã.” Hòa An lại khiêng cái vali mới bị anh thả xuống, “Chờ cho đợt bão này qua đi, tôi sẽ tìm một chiếc thuyền đưa cô đến đảo Lệ Bối gần đây nhất, ở đó sẽ có thuyền chở cô về Thái Lan.”
“…Nhưng mà đơn tình nguyện viên tôi xin là hai tháng.” Bối Chỉ Ý theo sau mông anh, nhỏ giọng nói.
Cô không hề biết làm tình nguyên viên cần phải có chữ ký mới đến được thật mà.
Trên trang web kia không có trình tự gì, tất cả đều tự túc, vậy nên cô đã nghĩ mình đến đây tìm một chỗ nào đó làm việc là được rồi.
Đây là lần đầu tiên cô xuất ngoại một mình, ngay lúc mà cuộc đời cô đang dần lệch khỏi quỹ đạo vốn có, cô đã lựa chọn trốn tránh.
Vì chuyện này mà cô dùng hết tích cóp mấy năm trời làm việc ra.
“Cô có thể đến nơi khác.” Hòa An người cao bước rộng, Bối Chỉ Ý theo sau anh hầu như đều phải chạy chậm, “Ở đây không có chỗ nào thích hợp với cô cả.”
Nhưng nơi này biển rất đẹp.
Ban nãy Bối Chỉ Ý bị giữ lại bên bờ biển đã nhìn cảnh mặt trời mọc đến không rời mắt, khoảnh khắc xinh đẹp nhất, mặt trời gần như lặn xuống toàn bộ, chỉ còn lại sắc trời ráng đỏ, vàng kim, đẹp như một bức tranh sơn dầu đậm màu.
Nước biển rất trong.
Cả đời này cô chưa từng nhìn thấy mặt biển trong veo đến vậy, là màu xanh ngọc tinh khiết nhất, dù có dùng Photoshop cũng không thể tạo ra được cái cảm giác tinh khiết này, cá cảnh nhiệt đới rất nhiều, đứng trên bờ cũng có thể nhìn thấy được những rặng san hô sặc sỡ sắc màu cùng với hàng loạt các loại cá cảnh nhiệt đới.
Nơi đây đẹp quá đỗi.
Còn đẹp hơn những tấm ảnh tuyên truyền trên trang web kia.
“Tôi có thể phụ trách phân loại rác.” Cô vắt hết óc nhớ lại nội dung của trang web kêu gọi kia, cuối cùng cũng nghĩ ra được một công việc không cần xuống nước.
Hòa An chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn cô một cái.
Bối Chỉ Ý lúng túng sờ mũi.
Mặt trời hoàn toàn biến mất, trời tối rất nhanh, trên đảo nhỏ không có đèn đường, Bối Chỉ Ý lấy điện thoại ra mở đèn pin lên rọi.
Hai người lại lâm vào trầm mặc lần nữa.
Người này thật hung dữ, tính cũng không tốt, trong lòng Bối Chỉ Ý thầm oán.
Đã vậy, đi còn nhanh nữa chứ.
Cả đoạn đường đều là cát biển dễ lún, cô mang giày sandal, đi một bước là lún một cái, mệt đến độ thở hồng hộc.
Hòa An dường như cũng nhận ra được, tốc độ chậm dần, chỉ là vẫn không lên tiếng.
Bối Chỉ Ý thở hổn hển lau mồ hôi.
Người này tuy hung thật, nhưng không phải là người xấu.
“Đảo Lệ Bối cũng có căn cứ cho người tình nguyện, bên đó còn có cả nơi để tham quan rừng mưa nhiệt đới, cô có thể đến đó làm tình nguyện viên.” Anh nhìn thoáng qua Bối Chỉ Ý đang lén lau mồ hôi, giọng điệu tốt hơn đôi chút.
Hôm nay, vì chuyện nhìn thấy vật dưới đáy biển, rồi còn thêm chuyện của Victor, tâm tình anh đã rất kém rồi, gặp thêm một người tình nguyện không đáng tin cậy, cuối cùng vẫn không thể khống chế được mà nổi nóng.
Nhưng nói gì thì người ta cũng vì muốn bảo vệ môi trường mà chạy đến nơi này, là một cô gái trắng trẻo.
Hòa An thả chậm bước chân.
Là anh giận cho đánh mèo rồi.
“Những công việc ở chỗ chúng tôi đều cần phải có chứng chỉ lặn, AOW là cơ bản, nếu như ngay cả bơi lội mà cô cũng không biết, vậy thì ở đây không giúp được gì cả.”
“Đến làm tình nguyện viên đều phải tự túc, không làm được lại còn mất tiền, không lợi lộc gì.” Anh cảm thấy giọng điệu của mình khá ổn, cũng thật lòng vì cô mà suy nghĩ.
Hòn đảo này rất sơ khai, các đoàn du lịch đến đây dựng một cái lều là có thể ở, người được cưng chiều như cô khẳng định sẽ không quen.
Mặc dù ở căn cứ có phòng trống nhưng không ai rảnh để sửa lại, anh không biết có người mới đến nên vốn cũng không quét dọn, cửa sổ tuy có rèm nhưng vẫn bị hư vài chỗ, ngủ một đêm phỏng chừng sẽ bị muỗi hút khô máu mất.
Cô không thích hợp để ở lại chỗ này, dù đứng trên lập trường của anh hay của cô đều vậy.
Nhưng cô không nói gì, thậm chí đi đường cũng ngày một chậm dần.
Hòa An nhịn không được quay người, lần này cố ép bản thân không được chau mày.
Tay Bối Chỉ Ý cầm điện thoại rọi đèn rung rung, chân khập khiễng, vì ánh sáng quá chói nên anh không thể nhìn được nét mặt của cô, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cô có hơi đứt quãng.
“Cái đó….” Giọng Bối Chỉ Ý càng nhỏ hơn, vô cùng áy náy, “Anh Hòa này.”
“Tôi tên Hòa An.” Anh không phải họ Hòa, nhưng vì thuận tiện giao tiếp với người Trung Quốc nên đành dùng họ của mẹ.
“…” Bối Chỉ Ý không muốn tranh luận với anh về chuyện xưng hô, vì thực sự là bây giờ cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, “Xin lỗi anh, nhưng hình như tôi trật chân rồi…”
Đất biển không cứng, vì thủy triều nên còn hơn ẩm ướt, vừa nãy vì né một cái hố mà cô lại giẫm trúng cái hố khác, sau đó liền nghe thấy tiếng ‘răng rắc’.
Lúc đầu còn nghĩ sẽ cố gắng chịu đựng đi hết đoạn đường, nhưng mà hiện tại đã đau đến độ đi không nổi nữa rồi.
Cô cúi đầu, vén váy dài lên một chút, lộ ra mắt cá chân sưng đỏ lên, hít một hơi ngẩng đầu, tựa như môt người làm sai mà xin lỗi anh: “Thật sự xin lỗi.”
Hòa An khiêng hành lý của cô ngây người đứng yên tại chỗ.
Có lẽ, anh bị ông trời ghét lắm rồi.
Anh nghĩ.
Vậy nên mới liên tù tì ban cho anh đủ loại tình huống đến vậy, giả dụ như cô gái trắng nõn đang sợ hãi như một con búp bê dễ vỡ này đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Bối Chỉ Ý: “Chân em đau lắm, muốn nâng lên cao cao ôm một cái hôn một cái mới lành được!”
Hòa An: “…”
Yên lặng cầm xẻng, đào hố, ném Bối Chỉ Ý vào, lấp cát, đóng kín, giẫm hai cái.
Lão Ánh: “…”
—-
Quyển này vốn là một câu chuyện không căn cứ, đảo nhỏ cũng không có thật, chuyện phát sinh không hề tồn tại ~ ngay cả đoàn người tình nguyện viên, trang web này nọ, đều là kịch bản.
Tiếp theo xin cam đoan đây là điềm văn HE.
Cả đường đi tàu rất mệt mỏi, từ sân bay Thượng Hải ngồi đến đỏ mắt mới đến được Kuala Lumpur, nằm trên sàn nhà của sân bay Kuala Lumpur ngủ nguyên một buổi sáng rồi bay qua LangKawi, cảng quốc tế ở LangKawi trông thật giống với trạm xe buýt đường dài ở Trung Quốc, vì say sóng mà nôn đến say sẩm mặt mày.
Ba mươi sáu tiếng ròng rã mới đến được một hòn đảo nhỏ ở Thái Lan mà ngay cả tên tiếng Anh của nó cô còn không biết.
Lúc xuống thuyền chỉ có một mình cô, một người đàn ông vẻ ngoài như một cái tháp tên là A Cái đến đón cô.
Tiếng anh uốn lưỡi kỳ quái và quá phức tạp nên cô nghe không hiểu gì, sau thì chỉ lặp đi lặp lại bảo cô phải giao ra mười đô la Mỹ.
Cô từng đọc tài liệu, biết hòn đảo này muốn thu phí vào đảo của du khách để làm phí bảo vệ môi trường, cô đã chuẩn bị sẵn tiền lẻ để trong cái túi nhỏ cất vào balo cho dễ lấy ra.
Nhưng mà trên tài liệu đâu có viết là thu bằng đô la Mỹ đâu.
Chuyến đi này cô vốn không mang theo tiền đô trong người.
Vì trên tài liệu có viết là điều kiện giao thông ở hòn đảo này không thuận tiện, hoàn cảnh lạc hậu, vậy nên lúc còn ở trong nước cô đã đổi tiền lẻ thành Bath Thái rồi, nhưng không hề nghĩ sẽ cần dùng đến đô la Mỹ.
Mà cái người tên A Cái nói tiếng Anh còn không rành này lại cố chấp như trâu ấy, chỉ nhận đô la Mỹ.
Từ chối những món đồ của cô và vấn đề liên quan đến tỷ giá hối đoái(*), cũng từ chối luôn cả đồng Bath Thái mà cô đưa, bướng bỉnh vô cùng.
(*) Tỷ giá hối đoái, nói nôm na là 1(đơn vị tiền) nội tệ sẽ đổi được bao nhiêu (đơn vị tiền) ngoại tệ.
Cô thật sự không còn cách nào khác, đành phải lấy tờ đơn xin làm tình nguyện viên ra đưa đến trước mặt A Cái, anh ta mới lẩm bẩm nói mình không biết chữ, anh ta chỉ nhận mười đô thôi.
Đây là một hòn đảo nhỏ không có wifi, thậm chỉ cả tín hiệu điện thoại cũng không có nốt, cả người Bối Chỉ Ý đầy bụi bặm, bị tên A Cái tính tình cố chấp này làm cho không biết nên xử lý thế nào, tìm một chỗ ngay cửa ra vào ngồi xổm xuống, mãi đến tận khi trời chiều ngã về Tây.
Cô nghĩ rằng bến tàu này thể nào cũng sẽ có thuyền khác lui tới, dù tỷ suất hối đoái không đáng tin cậy thật, những cô cũng vẫn có thể đổi mười đô với người khác.
Nhưng không có, hòn đảo nhỏ này ngoại trừ chiếc thuyền chở cô đến đây ra thì không còn chiếc nào khác.
***
Mãi đến khi ráng chiều, xa xa truyền đến âm thanh của động cơ ca-nô.
A Cái từ nãy đến giờ vẫn ngồi trên bến tàu nhìn lén cô bấy giờ mới chạy đến, hỏi một câu: “Chinese?”
Bối Chỉ Ý đang tuyệt vọng cũng thật thà gật đầu.
A Cái liền vui vẻ hẳn, làm động tác bảo cô chờ một chút rồi trực tiếp chạy vào sâu bên trong bến tàu.
Lần này, Bối Chỉ Ý không chờ lâu lắm.
A Cái dẫn theo một người đàn ông, một người nhìn còn hung dữ hơn anh ta, khí thế hùng hổ cứ như là nếu cô mà không nộp mười đô la Mỹ ra, thì hẳn là anh sẽ ném cô xuống biển cho cá cảnh nhiệt đới ăn luôn vậy.
Có điều, người đàn ông này biết nói tiếng Trung.
Ngồi thuyền hơn ba mươi mấy giờ rất mệt mỏi, lại bị giữ trên bãi này ba giờ, đột nhiên nghe được tiếng Trung Hoa quen thuộc, tâm tình của Bối Chỉ Ý vào thời khắc này khó mà hình dung được.
Dù người đàn ông này nhìn rất dữ, cảm giác đe dọa tràn ngập.
“Tôi…” Cô hơi kích động, nước mắt bị đè nén dâng lên, “Tôi không hề có ý định từ chối thanh toán phí vào đảo, nhưng A Cái chỉ lấy đô la, mà trên người tôi chỉ có nhân dân tệ và bath Thái thôi.”
Hòa An nhíu mày.
Dù cô cố gắng đè nén, nhưng hốc mắt vẫn đỏ ửng, giọng điệu rung động, nhìn rất ấm ức. Cô gái trẻ mềm mại, quả thật không hề giống dáng vẻ của người sẽ không chịu nộp phí vào đảo.
“Tôi thật sự không phải từ chối việc nộp phí.” Thấy Hòa An im lặng, Bối Chỉ Ý gấp gáp.
Sắc trời đen ngòm, nếu không vào được đảo thì cô lo lắng cái tên A Cái cố chấp kia thật sự sẽ ném cô lại trên bãi biển này mất.
“Tiếng Anh của A Cái không tốt, không phải là tính toán với cô.” Hòa An cất tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Cậu ta không biết được tỉ suất hối đoái là gì nên phải đợi chúng tôi về phiên dịch lại.”
Người đến đảo này đa số là người Âu Mỹ, vậy nên về cơ bản đều mang theo đô la, còn người châu Á bình thường đều rất thích đi theo đoàn theo nhóm, trong một nhóm người nhất định sẽ có hai ba người mang theo đô la khi xuất ngoại, vậy nên A Cái trông coi bến tàu này hai ba năm, nhưng chưa từng bắt gặp cảnh thế này.
Ngay cả anh cũng không ngờ tình huống này lại xảy ra.
Bối Chỉ Ý cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hít hít mũi.
Trông thật vô cùng đáng thương.
Hòa An tự giác cầm lấy vali của Bối Chỉ Ý, dẫn cô đi vào trong bến tàu.
“Anh…là người Trung Quốc sao?” Bình tĩnh lại rồi Bối Chỉ Ý mới quan sát góc nghiêng của Hòa An, nghi hoặc hỏi.
Ngũ quan sau anh rất sâu, mắt màu xanh xám, là một người ngoại quốc, thế nhưng khi nói tiếng Trung lại không hề có khẩu âm kỳ quái gì.
“Mẹ tôi là người Trung Quốc.” Hòa An không nói nhiều, khiêng vali của cô lên bến, sau khi thay cô đóng phí nhập đảo cho A Cái xong thì xoay người đi về phía cửa.
“Cảm…cảm ơn!” Bối Chỉ Ý không nghĩ anh làm nhanh chóng đơn giản như vậy, tranh thủ lúc anh còn chưa ra khỏi cửa bến tàu, hỏi nhanh một câu: “Xin hỏi anh có biết căn cứ cho người tình nguyện đi như thế nào không ạ?”
Trong cảnh khốn cùng thì tính cách con người có thể thay đổi, Bối Chỉ Ý phát hiện ra mình cũng có thể hỏi chuyện trôi chảy, tích cực thế này không hề giống với tính của cô chút nào.
Hòa An dừng bước.
Bối Chỉ Ý cho rằng anh nghe không hiểu, cúi đầu lấy ra mẫu đơn kia đưa cho anh, chỉ chỉ vào ký hiệu tình nguyện viên ở trên cùng, nhỏ giọng giải thích: “Là cái này, liên minh tình nguyện này nè, tôi tìm hiểu thì trên đảo này có căn cứ của tình nguyện viên.”
Hòa An mặt không đổi sắc nhận lấy tờ đơn, nhìn thoáng qua, lông mày chau lại.
“Không có chữ ký, ai đồng ý cho cô đến đây?” Khi anh nghiêm túc nhìn rất dữ dằn, đôi mắt màu xám xanh nhìn cô chằm chằm, mím chặt môi.
“…” Bối Chỉ Ý rất căng thẳng, nuốt nước miếng, cố gắng thật nhỏ giọng vô tội hỏi: “Ký…tên gì cơ?”
Hòa An: “…”
“Cái này, cần ký tên nữa sao? Không phải chỉ cần lên mạng tải form điền vào xong thì có thể đến đây sao?” Bối Chỉ Ý cảm thấy mình sắp nói lắp đến nơi rồi, rõ ràng cô đã tìm hiểu rất kỹ về cái trang web tình nguyện viên kia, trên đó bảo rằng chỉ cần tải đơn về rồi ghi mục đích thích hợp là được, không có nói cần phải ký tên mà.
“Chỗ chúng tôi là khu vực cấp B.” Hòa An đau đầu, “Vả lại cô xin đến đây làm gì?”
“…” Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt, lại thấy tình cảnh này có điểm gì đó không đúng, “Ngắm, tham quan thảm thực vật nhiệt đới?”
“Trên đảo này không có thảm thực vật nhiệt đới quý hiếm gì cả.” Hòa An nhịn lại xúc động muốn đóng gói rồi nhét cô về Trung Quốc, “Cô đã có giấy phép lặn AOW hay OW chưa?”
Đó lại là cái gì nữa?
Bối Chỉ Ý lắc đầu, sau lại nghĩ mình nên bổ sung gì đó, bèn nói thêm: “Tôi không biết bơi.”
***
Hòa An cắn răng.
Bối Chỉ Ý vô thức lùi về sau một bước.
“Trước tiên cô cứ theo tôi về căn cứ đã.” Hòa An lại khiêng cái vali mới bị anh thả xuống, “Chờ cho đợt bão này qua đi, tôi sẽ tìm một chiếc thuyền đưa cô đến đảo Lệ Bối gần đây nhất, ở đó sẽ có thuyền chở cô về Thái Lan.”
“…Nhưng mà đơn tình nguyện viên tôi xin là hai tháng.” Bối Chỉ Ý theo sau mông anh, nhỏ giọng nói.
Cô không hề biết làm tình nguyên viên cần phải có chữ ký mới đến được thật mà.
Trên trang web kia không có trình tự gì, tất cả đều tự túc, vậy nên cô đã nghĩ mình đến đây tìm một chỗ nào đó làm việc là được rồi.
Đây là lần đầu tiên cô xuất ngoại một mình, ngay lúc mà cuộc đời cô đang dần lệch khỏi quỹ đạo vốn có, cô đã lựa chọn trốn tránh.
Vì chuyện này mà cô dùng hết tích cóp mấy năm trời làm việc ra.
“Cô có thể đến nơi khác.” Hòa An người cao bước rộng, Bối Chỉ Ý theo sau anh hầu như đều phải chạy chậm, “Ở đây không có chỗ nào thích hợp với cô cả.”
Nhưng nơi này biển rất đẹp.
Ban nãy Bối Chỉ Ý bị giữ lại bên bờ biển đã nhìn cảnh mặt trời mọc đến không rời mắt, khoảnh khắc xinh đẹp nhất, mặt trời gần như lặn xuống toàn bộ, chỉ còn lại sắc trời ráng đỏ, vàng kim, đẹp như một bức tranh sơn dầu đậm màu.
Nước biển rất trong.
Cả đời này cô chưa từng nhìn thấy mặt biển trong veo đến vậy, là màu xanh ngọc tinh khiết nhất, dù có dùng Photoshop cũng không thể tạo ra được cái cảm giác tinh khiết này, cá cảnh nhiệt đới rất nhiều, đứng trên bờ cũng có thể nhìn thấy được những rặng san hô sặc sỡ sắc màu cùng với hàng loạt các loại cá cảnh nhiệt đới.
Nơi đây đẹp quá đỗi.
Còn đẹp hơn những tấm ảnh tuyên truyền trên trang web kia.
“Tôi có thể phụ trách phân loại rác.” Cô vắt hết óc nhớ lại nội dung của trang web kêu gọi kia, cuối cùng cũng nghĩ ra được một công việc không cần xuống nước.
Hòa An chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn cô một cái.
Bối Chỉ Ý lúng túng sờ mũi.
Mặt trời hoàn toàn biến mất, trời tối rất nhanh, trên đảo nhỏ không có đèn đường, Bối Chỉ Ý lấy điện thoại ra mở đèn pin lên rọi.
Hai người lại lâm vào trầm mặc lần nữa.
Người này thật hung dữ, tính cũng không tốt, trong lòng Bối Chỉ Ý thầm oán.
Đã vậy, đi còn nhanh nữa chứ.
Cả đoạn đường đều là cát biển dễ lún, cô mang giày sandal, đi một bước là lún một cái, mệt đến độ thở hồng hộc.
Hòa An dường như cũng nhận ra được, tốc độ chậm dần, chỉ là vẫn không lên tiếng.
Bối Chỉ Ý thở hổn hển lau mồ hôi.
Người này tuy hung thật, nhưng không phải là người xấu.
“Đảo Lệ Bối cũng có căn cứ cho người tình nguyện, bên đó còn có cả nơi để tham quan rừng mưa nhiệt đới, cô có thể đến đó làm tình nguyện viên.” Anh nhìn thoáng qua Bối Chỉ Ý đang lén lau mồ hôi, giọng điệu tốt hơn đôi chút.
Hôm nay, vì chuyện nhìn thấy vật dưới đáy biển, rồi còn thêm chuyện của Victor, tâm tình anh đã rất kém rồi, gặp thêm một người tình nguyện không đáng tin cậy, cuối cùng vẫn không thể khống chế được mà nổi nóng.
Nhưng nói gì thì người ta cũng vì muốn bảo vệ môi trường mà chạy đến nơi này, là một cô gái trắng trẻo.
Hòa An thả chậm bước chân.
Là anh giận cho đánh mèo rồi.
“Những công việc ở chỗ chúng tôi đều cần phải có chứng chỉ lặn, AOW là cơ bản, nếu như ngay cả bơi lội mà cô cũng không biết, vậy thì ở đây không giúp được gì cả.”
“Đến làm tình nguyện viên đều phải tự túc, không làm được lại còn mất tiền, không lợi lộc gì.” Anh cảm thấy giọng điệu của mình khá ổn, cũng thật lòng vì cô mà suy nghĩ.
Hòn đảo này rất sơ khai, các đoàn du lịch đến đây dựng một cái lều là có thể ở, người được cưng chiều như cô khẳng định sẽ không quen.
Mặc dù ở căn cứ có phòng trống nhưng không ai rảnh để sửa lại, anh không biết có người mới đến nên vốn cũng không quét dọn, cửa sổ tuy có rèm nhưng vẫn bị hư vài chỗ, ngủ một đêm phỏng chừng sẽ bị muỗi hút khô máu mất.
Cô không thích hợp để ở lại chỗ này, dù đứng trên lập trường của anh hay của cô đều vậy.
Nhưng cô không nói gì, thậm chí đi đường cũng ngày một chậm dần.
Hòa An nhịn không được quay người, lần này cố ép bản thân không được chau mày.
Tay Bối Chỉ Ý cầm điện thoại rọi đèn rung rung, chân khập khiễng, vì ánh sáng quá chói nên anh không thể nhìn được nét mặt của cô, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cô có hơi đứt quãng.
“Cái đó….” Giọng Bối Chỉ Ý càng nhỏ hơn, vô cùng áy náy, “Anh Hòa này.”
“Tôi tên Hòa An.” Anh không phải họ Hòa, nhưng vì thuận tiện giao tiếp với người Trung Quốc nên đành dùng họ của mẹ.
“…” Bối Chỉ Ý không muốn tranh luận với anh về chuyện xưng hô, vì thực sự là bây giờ cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, “Xin lỗi anh, nhưng hình như tôi trật chân rồi…”
Đất biển không cứng, vì thủy triều nên còn hơn ẩm ướt, vừa nãy vì né một cái hố mà cô lại giẫm trúng cái hố khác, sau đó liền nghe thấy tiếng ‘răng rắc’.
Lúc đầu còn nghĩ sẽ cố gắng chịu đựng đi hết đoạn đường, nhưng mà hiện tại đã đau đến độ đi không nổi nữa rồi.
Cô cúi đầu, vén váy dài lên một chút, lộ ra mắt cá chân sưng đỏ lên, hít một hơi ngẩng đầu, tựa như môt người làm sai mà xin lỗi anh: “Thật sự xin lỗi.”
Hòa An khiêng hành lý của cô ngây người đứng yên tại chỗ.
Có lẽ, anh bị ông trời ghét lắm rồi.
Anh nghĩ.
Vậy nên mới liên tù tì ban cho anh đủ loại tình huống đến vậy, giả dụ như cô gái trắng nõn đang sợ hãi như một con búp bê dễ vỡ này đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Bối Chỉ Ý: “Chân em đau lắm, muốn nâng lên cao cao ôm một cái hôn một cái mới lành được!”
Hòa An: “…”
Yên lặng cầm xẻng, đào hố, ném Bối Chỉ Ý vào, lấp cát, đóng kín, giẫm hai cái.
Lão Ánh: “…”
—-
Quyển này vốn là một câu chuyện không căn cứ, đảo nhỏ cũng không có thật, chuyện phát sinh không hề tồn tại ~ ngay cả đoàn người tình nguyện viên, trang web này nọ, đều là kịch bản.
Tiếp theo xin cam đoan đây là điềm văn HE.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook