Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!
-
Chương 40
Thân thể vẫn tỉnh táo nhanh hơn ý thức, toàn thân đau nhức mơ màng tỉnh lại, trí nhớ về tối hôm qua cũng dần dần quay lại, hừ!! Tôi đường đường là Kim tiểu công lại bị Jung tiểu thụ đùa giỡn, không thể chấp nhận được! Chẳng ra thể thống gì cả! Nghĩ lại mà kinh!
Mở to hai mắt, đứng dậy: “Ai ôi!!!....” Mồ hôi lạnh tuôn ra, hai tay đỡ eo, đã xong, hôm qua ngất đi rồi không rõ, chẳng biết tên kia làm bao nhiêu lần nữa! Trong mơ cảm giác như là có động đất, cứ rung đi rung lại, nói cách khác, trước lúc cơn địa chấn trong mơ của tôi dừng lại, tên Jung Yunho vẫn luôn…!!! Ông trời ơi! Thời gian nghỉ ngơi của tôi thật là ít đến đáng thương!! Ô ô….
“Sáng sớm kêu cái gì ah….” Bên cạnh vang lên thanh âm lười biếng của Jung Yunho, thuận tay kéo tôi vào trong lồng ngực rắn chắc.
Tôi không cam lòng ngẩng đầu hung hằng trừng chủ nhân lồng ngực: “Jung Yunho!!!! Tôi hận cậu!!!”
Ánh mắt lười biếng của Jung Yunho lập tức trở nên mãnh liệt, hừ! Cậu đã dụ dỗ mỹ thiếu niên còn dám trừng tôi? Phê bình cậu hai câu không được sao?! Tức chết tôi rồi!
“Trừng cái gì mà trừng! Cậu còn trừng cẩn thận đại gia tôi cường bạo cậu!” Chật vật ngồi dậy khỏi cười cậu ta, sao ánh mắt lại sắc bén vậy!
“Jaejoong…” Thanh âm Jung Yunho có chút run rẩy, tôi một lần nữa lại bị ép vào bộ ngực cậu ta, huh…. Bộ ngực cậu ta là sắt à?! Tôi chóng mặt quá.
“Tránh ra cho tôi! Cậu chưa thỏa mãn dục vọng ah!!!” Không biết vì sao cảm thấy là lạ….
“Jaejoong.” Jung Yunho hơi kéo giãn cự ly, chăm chú xoa phần eo đau nhức của tôi: “Cậu! Có thể nói chuyện với tôi?!”
“…” Ngơ nhác nhìn cậu ta, há hốc mồm. Cũng không lên tiếng.
“Jaejoong!! Nói chuyện ah! Gọi tên tôi đi!!” Jung Yunho khẩn trương nhìn tôi, đối thoại này sao lại giống một nhân vật chính A trong phim nào đó bị người ta làm hại trở nên câm điếc, sau đó lại một nhân vật chính B khác chịu đả kích chạy đến, cuống cuồng ôm nhân vật chính A vào lòng, nói ra những lời vừa rồi. Nghĩ đến đây không khỏi bật cười. Chớp mắt nhìn Jung Yunho.
“Vậy cậu còn muốn tôi sao?” Nếu tôi không nhớ lầm, theo như tình tiết vừa rồi, nhân vật chính A nhất định hỏi như vậy, nhưng đáng tiếc người đó câm điếc, cho nên bổn đại gia hảo tâm nói thay anh đó!
Thấy mắt tên kia đột nhiên lại giống hệt mắt sói xám trong truyện cổ tích, mồ hôi lạnh lại rơi xuống.
“Ha ha…. Tôi đương nhiên muốn cậu, sao có thể vứt bỏ cậu được ~”
Còn không kịp phản ứng cậu ta đang nói cái gì, đảo mắt đã bị đè xuống.
“Cậu cậu cậu cậu cậu!!!” Không có biện pháp, cứ khẩn trương lại nói lắp!! Cậu đừng có xuyên tạc ý tôi được không!! Sáng sớm đã…. Mau buông tay khỏi nơi đó!!!!!
“Đừng gấp gáp như vậy ~ Coi như là chúc mừng cậu cuối cùng cũng có thể nói chuyện với tôi ~” Tay không ngừng vuốt qua lại lưng tôi. Tôi tuyệt đối không cảm thấy đây là chuyện đáng chúc mừng!!
“Uhm ~….” Không xong rồi, mỗi lần bị cậu ta đụng vào sẽ không nhịn được run lên, cảm giác tê dại làm cho toàn thân như nhũn ra, vốn đầu óc còn chưa thanh tỉnh lại bắt đầu trì trệ.
“Jaejoong, tôi cũng rất thích tiếng rên hôm qua của cậu ah ~” Thanh âm như thôi miên vang lên, mắt cười đến tà ác, hai chân bị tách ra, cảm thấy bộ vị đáng xấu hổ kia đã lộ hết ra ngoài.
“Jaejoong.” Kề sát vào bên tai thì thào, khiến cho tôi bất giác co rụt lại: “Hiện tại, tôi sẽ muốn cậu…”
“Urgh…”
Hông bị kéo xuống, đồ vật đáng sợ kia nằm gọn trong cơ thể tôi. Nắm chặt lấy ga giường, tận lực không phát ra một thanh âm nào, tiếng bước chân đi tới đi lui và tiếng cười nói ngoài cửa khiến cho tôi cảm giác như mình đang bị rình coi.
….
Kết quả của phóng túng chính là tôi một tay vịn tường, một tay đỡ eo bủn rủn đi vào nhà hàng ăn sáng.
Nhe răng cười với đầu bếp trưởng đang há hốc mồm, không còn khí lực nói chuyện.
Đầu bếp trưởng lập tức dừng tay bóc tỏi: “Tôi sẽ làm cơm trưa cho cậu ngay, cậu ngồi bên kia đợi một chút.”
“…” OMG! Bị giằng co cả buổi sáng, ô ô….
Gian nan ngồi vào một vị trí sát góc tường, nhàm chán vuốt vuốt ly trong tay, sao vẫn chưa có cơm ah!!!
“Ue kyang kyang…. Anh thật xấu ah ~~” Tiếng cười đặc biệt của Junsu vang lên, tôi vội vàng tìm kiếm nơi phát thanh âm, ở cửa lớn, Park Yoochun ôm eo Kim Junsu ngọt ngào đi tới, thỉnh thoảng thì thầm gì đó, khiến cho Junsu ngượng ngùng đánh, Yoochun cười xấu xa nhìn khắp đại sảnh, vừa vặn thấy tôi đang định mở miệng.
“Jaejoong!” Yoochun kích động kéo Junsu chạy tới, lập tức lại bị người nào đó tát một cái, ah.... Sao tên này nhìn thấy người quen lại kích động như thế nhỉ…
“Jaejoong, Jung Yunho đâu?” Cẩn thận vuốt hai má, Yoochun hỏi một câu.
Tôi vươn tay vuốt họng: “Be be….”
“Phụt!.....” Yoochun cười phun cả nước bọt lên mặt tôi: “Cậu đừng đùa nữa!”
Trái tim bỗng nhiên ngừng đập, ngàn vạn lần đừng như tôi nghĩ: “Hừ hừ hừ…”
“Ha ha ha ha….” Yoochun một lần nữa ôm bụng cười to, Junsu cũng che miệng cười trộm, không cần nghi ngờ nữa, tiếng hừ hừ ban nãy không phải tiếng người, mà là —— tiếng heo ah! Ô ô ô!! Thật là như vậy!! Tôi bây giờ có thể nói tiếng người với Jung Yunho, nhưng lại chỉ có thể nói tiếng động vật với người khác! Ô ô ô!!! Tôi không muốn! Tôi không muốn ah!!
“Jaejoong, Jaejoong!” Không để ý tới tiếng gọi của Yoochun sau lưng, cũng chẳng quan tâm cả người đang đau nhức, cắn răng lao khỏi nhà hàng.
Jung Yunho Jung Yunho Jung Yunho!!!!!!!!!!
Mở to hai mắt, đứng dậy: “Ai ôi!!!....” Mồ hôi lạnh tuôn ra, hai tay đỡ eo, đã xong, hôm qua ngất đi rồi không rõ, chẳng biết tên kia làm bao nhiêu lần nữa! Trong mơ cảm giác như là có động đất, cứ rung đi rung lại, nói cách khác, trước lúc cơn địa chấn trong mơ của tôi dừng lại, tên Jung Yunho vẫn luôn…!!! Ông trời ơi! Thời gian nghỉ ngơi của tôi thật là ít đến đáng thương!! Ô ô….
“Sáng sớm kêu cái gì ah….” Bên cạnh vang lên thanh âm lười biếng của Jung Yunho, thuận tay kéo tôi vào trong lồng ngực rắn chắc.
Tôi không cam lòng ngẩng đầu hung hằng trừng chủ nhân lồng ngực: “Jung Yunho!!!! Tôi hận cậu!!!”
Ánh mắt lười biếng của Jung Yunho lập tức trở nên mãnh liệt, hừ! Cậu đã dụ dỗ mỹ thiếu niên còn dám trừng tôi? Phê bình cậu hai câu không được sao?! Tức chết tôi rồi!
“Trừng cái gì mà trừng! Cậu còn trừng cẩn thận đại gia tôi cường bạo cậu!” Chật vật ngồi dậy khỏi cười cậu ta, sao ánh mắt lại sắc bén vậy!
“Jaejoong…” Thanh âm Jung Yunho có chút run rẩy, tôi một lần nữa lại bị ép vào bộ ngực cậu ta, huh…. Bộ ngực cậu ta là sắt à?! Tôi chóng mặt quá.
“Tránh ra cho tôi! Cậu chưa thỏa mãn dục vọng ah!!!” Không biết vì sao cảm thấy là lạ….
“Jaejoong.” Jung Yunho hơi kéo giãn cự ly, chăm chú xoa phần eo đau nhức của tôi: “Cậu! Có thể nói chuyện với tôi?!”
“…” Ngơ nhác nhìn cậu ta, há hốc mồm. Cũng không lên tiếng.
“Jaejoong!! Nói chuyện ah! Gọi tên tôi đi!!” Jung Yunho khẩn trương nhìn tôi, đối thoại này sao lại giống một nhân vật chính A trong phim nào đó bị người ta làm hại trở nên câm điếc, sau đó lại một nhân vật chính B khác chịu đả kích chạy đến, cuống cuồng ôm nhân vật chính A vào lòng, nói ra những lời vừa rồi. Nghĩ đến đây không khỏi bật cười. Chớp mắt nhìn Jung Yunho.
“Vậy cậu còn muốn tôi sao?” Nếu tôi không nhớ lầm, theo như tình tiết vừa rồi, nhân vật chính A nhất định hỏi như vậy, nhưng đáng tiếc người đó câm điếc, cho nên bổn đại gia hảo tâm nói thay anh đó!
Thấy mắt tên kia đột nhiên lại giống hệt mắt sói xám trong truyện cổ tích, mồ hôi lạnh lại rơi xuống.
“Ha ha…. Tôi đương nhiên muốn cậu, sao có thể vứt bỏ cậu được ~”
Còn không kịp phản ứng cậu ta đang nói cái gì, đảo mắt đã bị đè xuống.
“Cậu cậu cậu cậu cậu!!!” Không có biện pháp, cứ khẩn trương lại nói lắp!! Cậu đừng có xuyên tạc ý tôi được không!! Sáng sớm đã…. Mau buông tay khỏi nơi đó!!!!!
“Đừng gấp gáp như vậy ~ Coi như là chúc mừng cậu cuối cùng cũng có thể nói chuyện với tôi ~” Tay không ngừng vuốt qua lại lưng tôi. Tôi tuyệt đối không cảm thấy đây là chuyện đáng chúc mừng!!
“Uhm ~….” Không xong rồi, mỗi lần bị cậu ta đụng vào sẽ không nhịn được run lên, cảm giác tê dại làm cho toàn thân như nhũn ra, vốn đầu óc còn chưa thanh tỉnh lại bắt đầu trì trệ.
“Jaejoong, tôi cũng rất thích tiếng rên hôm qua của cậu ah ~” Thanh âm như thôi miên vang lên, mắt cười đến tà ác, hai chân bị tách ra, cảm thấy bộ vị đáng xấu hổ kia đã lộ hết ra ngoài.
“Jaejoong.” Kề sát vào bên tai thì thào, khiến cho tôi bất giác co rụt lại: “Hiện tại, tôi sẽ muốn cậu…”
“Urgh…”
Hông bị kéo xuống, đồ vật đáng sợ kia nằm gọn trong cơ thể tôi. Nắm chặt lấy ga giường, tận lực không phát ra một thanh âm nào, tiếng bước chân đi tới đi lui và tiếng cười nói ngoài cửa khiến cho tôi cảm giác như mình đang bị rình coi.
….
Kết quả của phóng túng chính là tôi một tay vịn tường, một tay đỡ eo bủn rủn đi vào nhà hàng ăn sáng.
Nhe răng cười với đầu bếp trưởng đang há hốc mồm, không còn khí lực nói chuyện.
Đầu bếp trưởng lập tức dừng tay bóc tỏi: “Tôi sẽ làm cơm trưa cho cậu ngay, cậu ngồi bên kia đợi một chút.”
“…” OMG! Bị giằng co cả buổi sáng, ô ô….
Gian nan ngồi vào một vị trí sát góc tường, nhàm chán vuốt vuốt ly trong tay, sao vẫn chưa có cơm ah!!!
“Ue kyang kyang…. Anh thật xấu ah ~~” Tiếng cười đặc biệt của Junsu vang lên, tôi vội vàng tìm kiếm nơi phát thanh âm, ở cửa lớn, Park Yoochun ôm eo Kim Junsu ngọt ngào đi tới, thỉnh thoảng thì thầm gì đó, khiến cho Junsu ngượng ngùng đánh, Yoochun cười xấu xa nhìn khắp đại sảnh, vừa vặn thấy tôi đang định mở miệng.
“Jaejoong!” Yoochun kích động kéo Junsu chạy tới, lập tức lại bị người nào đó tát một cái, ah.... Sao tên này nhìn thấy người quen lại kích động như thế nhỉ…
“Jaejoong, Jung Yunho đâu?” Cẩn thận vuốt hai má, Yoochun hỏi một câu.
Tôi vươn tay vuốt họng: “Be be….”
“Phụt!.....” Yoochun cười phun cả nước bọt lên mặt tôi: “Cậu đừng đùa nữa!”
Trái tim bỗng nhiên ngừng đập, ngàn vạn lần đừng như tôi nghĩ: “Hừ hừ hừ…”
“Ha ha ha ha….” Yoochun một lần nữa ôm bụng cười to, Junsu cũng che miệng cười trộm, không cần nghi ngờ nữa, tiếng hừ hừ ban nãy không phải tiếng người, mà là —— tiếng heo ah! Ô ô ô!! Thật là như vậy!! Tôi bây giờ có thể nói tiếng người với Jung Yunho, nhưng lại chỉ có thể nói tiếng động vật với người khác! Ô ô ô!!! Tôi không muốn! Tôi không muốn ah!!
“Jaejoong, Jaejoong!” Không để ý tới tiếng gọi của Yoochun sau lưng, cũng chẳng quan tâm cả người đang đau nhức, cắn răng lao khỏi nhà hàng.
Jung Yunho Jung Yunho Jung Yunho!!!!!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook