Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!
-
Chương 36
“Rule, báo với đảo chủ ta đã dẫn người tới.” Changmin đứng trước cổng chính, nói chuyện với một con hươu, tôi và Jung Yunho hai mặt nhìn nhau, lại gắng sức xoa xoa mắt.
“Jaejoong, chúng ta xuất hiện ảo giác rồi sao?” Jung Yunho nhéo vai tôi.
Tôi gật gật đầu, lại nhìn về phía con hươu, xong rồi, ngày bị tâm thần phân liệt không xa rồi…
Con hươu nhấc móng trước lên đẩy cửa đi vào, Changmin quay lại nhìn chúng tôi: “Đảo chủ phi thường yêu động vật, đảo nhỏ này được tạo thành là để thu thập các loại động vật.”
Tôi hiểu rõ gật đầu, cái này không thể dùng hai chữ phi thường để hình dung rồi, tên kia là điên cuồng! Tuyệt đối điên cuồng!!
Cửa bị đẩy ra, con hươu thò một nửa thân thể, dùng móng trước hung hăng nện lên sàn nhà.
“Được rồi, đảo chủ bảo chúng ta đi vào.” Tôi hoài nghi nhìn Changmin, nhân viên trên đảo này liệu có phải là động vật biến thành không a? Chỗ động vật ở biệt thự này nói không chừng đều là vì đạo hạnh quá thấp, không cách nào biến thành người….. Thật là khủng khiếp! Lưng chợt thấy lạnh, nghiêng đầu sang một bên, một con tinh tinh rất lớn nhe răng vàng đứng cách tôi không quá nửa mét.
“Oa ah! Cứu mạng ah!!!!” Tôi bỏ lại Jung Yunho vọt vào trong phòng.
“Á!! Tôi muốn đi ra ngoài!!!!”
Đó là một gian phòng lớn, đủ loại động vật nằm dọc hai bên, trên ghế đỏ là một nam nhân ôm con mèo giống Nga nhàn nhã ngồi. Lúc tôi xông vào, tất cả động vật đều khẩn cấp đề phòng, bộ dạng như sắp sửa bổ nhào tới tôi, ô ô…. Cứu mạng! Tôi đứng đơ người tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, nhìn về phía cửa, Jung Yunho bị con tinh tinh xô lấy, ôm như em bé….
“Ha ha ha…..” Nam tử kia chậm rãi ngẩng đầu, cười lớn, gương mặt thật đúng là yêu nghiệt.
“Anh anh anh anh anh!!!....” Đáng thương tôi chỉ có thể lắp bắp phát ra vài tiếng.
“Đảo chủ, thuộc hạ đi xuống trước.” Changmin nghiêm túc cúi đầu với nam tử kia.
“Được.” Nam tử khẽ mở môi, phất phất tay với Changmin.
Trơ mắt nhìn Changmin ra khỏi phòng, lại đóng chặt cửa, Jung Yunho bị con tinh tinh ôm quăng ánh mắt cầu cứu đến phía tôi, xin nhờ, tôi hiện tại ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn đấy, không biết có cái gì đó cứ thè lưỡi liếm ngón tay tôi, tôi nghiêng đầu không dám nhìn….
“Ha ha, thả lỏng đi, đừng khẩn trương như vậy.”
Hừ…. Tôi thừa nhận tôi thực sự chưa từng thấy cảnh như vậy!!! Không ngờ tôi Kim Jaejoong cả đời làm anh hùng vậy mà cuối cùng lại biến thành bữa ăn cho dã thú! Nghĩ đến cảnh bị chúng xông lên điên cuồng gặm cắn, hệ thống bài tiết của tôi lập tức kêu gào, thật muốn đi WC ah…
“Ha ha….” Nam tử yêu nghiệt cười, buông con mèo nhỏ đứng dậy đi tới.
“Tôi tên là Kim Hee Chul, là đảo chủ hiện nay của đảo này ~” Hòa ái vươn tay phải, thuận tiện còn tặng kèm một nụ cười sâu sắc.
Mỹ nhân trước mặt, sao có thể vô lễ!
“Xin chào!!” Vứt bỏ cứng ngắc ban nãy, duỗi tay ướt sũng ra. Vật vừa rồi thè lưỡi liếm tôi rốt cuộc là cái gì, nhịn không được quay đầu lại nhìn….
“Má ơi!” Lập tức choáng nặng ngã vào trong ngực mĩ nhân. Là một con hổ!! Là hổ đó ah!!!!!!
“Ha ha, không phải sợ, Tiểu Miêu rất thân thiện.” Tiểu Miêu? Tên không hợp chút nào. Ô…
Kim Hee Chul mê đắm nhìn chằm chằm tôi, ah? Mê đắm??!!! Tôi vội vàng buông tay ra, có phải anh ta định cho tôi làm phu nhân của mình không a….
“Tôi tôi tôi tôi tôi!!!!.....” Cứng ngắc ban nãy liền quay trở lại, tôi bắt đầu lắp bắp rồi…
“Jaejoong! Đừng sợ!” Jung Yunho chẳng biết lúc nào đã thoát khỏi con tinh tinh, nhào về phía trước ôm lấy tôi. Yunho, tôi yêu cậu!!
Đã có Jung Yunho bên người, gan lập tức lớn hơn, thẳng lưng, chỉ vào anh ta: “Anh bảo chúng tôi đến đây rốt cuộc là vì mục đích gì!!”
Kim Hee Chul lại một lần nữa cười yêu mị: “Đừng hung dữ như vậy mà ~ Người ta chỉ là muốn gặp cậu mà thôi…”
Tôi hung ác nhìn anh ta: “Đừng nói láo!”
Kim Hee Chul nghe xong câu nói thô lỗ của tôi, lập tức hai tay chống nạnh: “Hừ! Tên nhóc kia nói lại lần nữa cho đại gia này nghe xem!” Thanh âm vừa nãy ôn nhu như nước lập tức trở nên sắc lạnh, tôi co lại vào trong ngực Yunho, tên này rốt cuộc bộc lộ gương mặt chân thật rồi…
“Khụ khụ….” Kim Hee Chul run rẩy, lại khôi phục bộ dạng cao cao tại thượng vừa rồi: “Tôi đây đi thẳng vào vấn đề, tôi nghe nói cậu có thể hiểu ngôn ngữ động vật?”
Tôi vội vàng lắc đầu!
“Huh?” Kim Hee Chul ngoắc ngoắc tay, hai con hổ lập tức bao vây tôi và Yunho.
Tôi lập tức gật đầu! o(>﹏<)o
“Hm…. Ra là như vậy ah…” Kim Hee Chul như đang suy nghĩ gì gật đầu.
Thật sự không phải như vậy… Ô ô…
“Vậy, cậu thu phục vật trong kia đi.” Kim Hee Chul chỉ chỉ đám động vật bên phải, chúng như nghe được lệnh lập tức rẽ ra, một cánh cửa hiện ra trước mắt tôi.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa, run rẩy chỉ chỉ mình: “….. Tôi? Tôi?” Không biết bên trong cánh cửa kia cất giấu quái vật đáng sợ gì đâu!!!!
“Đúng vậy….” Lạnh lùng mà quyết đoán.
Tôi bắt đầu mềm nhũn người, ngã vào trong ngực Yunho…
“Jaejoong, chúng ta xuất hiện ảo giác rồi sao?” Jung Yunho nhéo vai tôi.
Tôi gật gật đầu, lại nhìn về phía con hươu, xong rồi, ngày bị tâm thần phân liệt không xa rồi…
Con hươu nhấc móng trước lên đẩy cửa đi vào, Changmin quay lại nhìn chúng tôi: “Đảo chủ phi thường yêu động vật, đảo nhỏ này được tạo thành là để thu thập các loại động vật.”
Tôi hiểu rõ gật đầu, cái này không thể dùng hai chữ phi thường để hình dung rồi, tên kia là điên cuồng! Tuyệt đối điên cuồng!!
Cửa bị đẩy ra, con hươu thò một nửa thân thể, dùng móng trước hung hăng nện lên sàn nhà.
“Được rồi, đảo chủ bảo chúng ta đi vào.” Tôi hoài nghi nhìn Changmin, nhân viên trên đảo này liệu có phải là động vật biến thành không a? Chỗ động vật ở biệt thự này nói không chừng đều là vì đạo hạnh quá thấp, không cách nào biến thành người….. Thật là khủng khiếp! Lưng chợt thấy lạnh, nghiêng đầu sang một bên, một con tinh tinh rất lớn nhe răng vàng đứng cách tôi không quá nửa mét.
“Oa ah! Cứu mạng ah!!!!” Tôi bỏ lại Jung Yunho vọt vào trong phòng.
“Á!! Tôi muốn đi ra ngoài!!!!”
Đó là một gian phòng lớn, đủ loại động vật nằm dọc hai bên, trên ghế đỏ là một nam nhân ôm con mèo giống Nga nhàn nhã ngồi. Lúc tôi xông vào, tất cả động vật đều khẩn cấp đề phòng, bộ dạng như sắp sửa bổ nhào tới tôi, ô ô…. Cứu mạng! Tôi đứng đơ người tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, nhìn về phía cửa, Jung Yunho bị con tinh tinh xô lấy, ôm như em bé….
“Ha ha ha…..” Nam tử kia chậm rãi ngẩng đầu, cười lớn, gương mặt thật đúng là yêu nghiệt.
“Anh anh anh anh anh!!!....” Đáng thương tôi chỉ có thể lắp bắp phát ra vài tiếng.
“Đảo chủ, thuộc hạ đi xuống trước.” Changmin nghiêm túc cúi đầu với nam tử kia.
“Được.” Nam tử khẽ mở môi, phất phất tay với Changmin.
Trơ mắt nhìn Changmin ra khỏi phòng, lại đóng chặt cửa, Jung Yunho bị con tinh tinh ôm quăng ánh mắt cầu cứu đến phía tôi, xin nhờ, tôi hiện tại ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn đấy, không biết có cái gì đó cứ thè lưỡi liếm ngón tay tôi, tôi nghiêng đầu không dám nhìn….
“Ha ha, thả lỏng đi, đừng khẩn trương như vậy.”
Hừ…. Tôi thừa nhận tôi thực sự chưa từng thấy cảnh như vậy!!! Không ngờ tôi Kim Jaejoong cả đời làm anh hùng vậy mà cuối cùng lại biến thành bữa ăn cho dã thú! Nghĩ đến cảnh bị chúng xông lên điên cuồng gặm cắn, hệ thống bài tiết của tôi lập tức kêu gào, thật muốn đi WC ah…
“Ha ha….” Nam tử yêu nghiệt cười, buông con mèo nhỏ đứng dậy đi tới.
“Tôi tên là Kim Hee Chul, là đảo chủ hiện nay của đảo này ~” Hòa ái vươn tay phải, thuận tiện còn tặng kèm một nụ cười sâu sắc.
Mỹ nhân trước mặt, sao có thể vô lễ!
“Xin chào!!” Vứt bỏ cứng ngắc ban nãy, duỗi tay ướt sũng ra. Vật vừa rồi thè lưỡi liếm tôi rốt cuộc là cái gì, nhịn không được quay đầu lại nhìn….
“Má ơi!” Lập tức choáng nặng ngã vào trong ngực mĩ nhân. Là một con hổ!! Là hổ đó ah!!!!!!
“Ha ha, không phải sợ, Tiểu Miêu rất thân thiện.” Tiểu Miêu? Tên không hợp chút nào. Ô…
Kim Hee Chul mê đắm nhìn chằm chằm tôi, ah? Mê đắm??!!! Tôi vội vàng buông tay ra, có phải anh ta định cho tôi làm phu nhân của mình không a….
“Tôi tôi tôi tôi tôi!!!!.....” Cứng ngắc ban nãy liền quay trở lại, tôi bắt đầu lắp bắp rồi…
“Jaejoong! Đừng sợ!” Jung Yunho chẳng biết lúc nào đã thoát khỏi con tinh tinh, nhào về phía trước ôm lấy tôi. Yunho, tôi yêu cậu!!
Đã có Jung Yunho bên người, gan lập tức lớn hơn, thẳng lưng, chỉ vào anh ta: “Anh bảo chúng tôi đến đây rốt cuộc là vì mục đích gì!!”
Kim Hee Chul lại một lần nữa cười yêu mị: “Đừng hung dữ như vậy mà ~ Người ta chỉ là muốn gặp cậu mà thôi…”
Tôi hung ác nhìn anh ta: “Đừng nói láo!”
Kim Hee Chul nghe xong câu nói thô lỗ của tôi, lập tức hai tay chống nạnh: “Hừ! Tên nhóc kia nói lại lần nữa cho đại gia này nghe xem!” Thanh âm vừa nãy ôn nhu như nước lập tức trở nên sắc lạnh, tôi co lại vào trong ngực Yunho, tên này rốt cuộc bộc lộ gương mặt chân thật rồi…
“Khụ khụ….” Kim Hee Chul run rẩy, lại khôi phục bộ dạng cao cao tại thượng vừa rồi: “Tôi đây đi thẳng vào vấn đề, tôi nghe nói cậu có thể hiểu ngôn ngữ động vật?”
Tôi vội vàng lắc đầu!
“Huh?” Kim Hee Chul ngoắc ngoắc tay, hai con hổ lập tức bao vây tôi và Yunho.
Tôi lập tức gật đầu! o(>﹏<)o
“Hm…. Ra là như vậy ah…” Kim Hee Chul như đang suy nghĩ gì gật đầu.
Thật sự không phải như vậy… Ô ô…
“Vậy, cậu thu phục vật trong kia đi.” Kim Hee Chul chỉ chỉ đám động vật bên phải, chúng như nghe được lệnh lập tức rẽ ra, một cánh cửa hiện ra trước mắt tôi.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa, run rẩy chỉ chỉ mình: “….. Tôi? Tôi?” Không biết bên trong cánh cửa kia cất giấu quái vật đáng sợ gì đâu!!!!
“Đúng vậy….” Lạnh lùng mà quyết đoán.
Tôi bắt đầu mềm nhũn người, ngã vào trong ngực Yunho…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook