Hòn Đá Cứng Cỏi
-
Chương 20
Khi Trì Diễm tỉnh lại, cậu mơ màng nhìn thấy trần nhà màu xanh nhạt của bệnh viện.
Xung quanh khá ồn ào, người ra vào tấp nập.
Giường bệnh viện khá chật và bệnh viện cũng đã hết phòng, vậy nên cậu phải nằm ngủ ở hành lang bệnh viện.
Trì Diễm muốn bò dậy, nhưng vừa mới cử động thì cả người đều trở nên đau nhức râm ran, khuỷu tay vậy mà không chống đỡ nổi, đập mạnh lên giường sắt, đau đến nỗi nhe răng.
"Anh ơi!"
Trì Mộng Gia thấy cậu tỉnh lại, vội chạy đến nhào vào lòng cậu, òa khóc nức nở một lúc.
Trì Diễm muốn xoa đầu cô, nhưng giơ tay lên thì cậu nhìn thấy tay mình lấm lem bùn đất nên cậu đành phải đặt tay xuống.
"Không sao, không sao......" Trì Diễm khàn khàn nói, muốn cười an ủi, nhưng đến mặt cậu cũng rất đau, nên khóe miệng cũng chỉ có thể miễn cưởng nở một nụ cười mỉm.
"Không phải đó giờ da anh rất dày sao? Thật sự là không đau chút nào hết."
Trì Mộng Gia khóc một lúc, Trì Diễm mới hỏi: "Sao đột nhiên em không chịu về nhà vậy?"
Trì Mộng Gia ngồi dậy, cau mày: "Không có gì, chỉ là......!chỉ là em không muốn về thôi"
Sau đó cô lại do dự hỏi: "Anh ơi......!Từ nhỏ đến lớn, có phải anh cảm thấy em rất phiền phức, rất đáng ghét......!Có phải anh nghĩ là nếu như không có em và Tiểu Nghị thì tốt rồi......!Nếu vậy thì anh đã có thể có được tình yêu của ba và bố một cách trọn vẹn đúng không?."
Nghe những điều cô vừa nói, Trì Diễm lại nhớ về những chuyện xảy ra khi cậu còn nhỏ, khi đó Trì Mộng Gia và Trì Nghị Lương đều chưa ra đời.
Khoảng thời gian đó bờ vai của bố chỉ thuộc về cậu, cái ôm của ba cũng chỉ dành riêng cho cậu mà thôi.
Cậu được yêu thương vô bờ bến, cảm giác như cậu là trung tâm của thế giới vậy, lúc đó cậu chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất.
Vào lúc Trì Diễm năm tuổi thì Trì Mộng Gia được sinh ra, vào lúc cậu bảy tuổi thì Trì Nghị Lương cũng ra đời.
Nếu nói không tủi thân thì chính là nói dối.
Cảm giác tủi thân này được biến đổi bợi "cảm giác tồn tại" được tạo ra từ việc chăm sóc hai đứa em —— ít nhất ba vẫn nói chuyện với cậu, bảo cậu làm một ít việc nhà, sau đó sẽ đến xem cậu làm như thế nào.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của ba chỉ nhìn về phía cậu mà thôi.
"Thật lòng mà nói, tất nhiên là anh có nghĩ vậy." Trì Diễm thẳng thắn thừa nhận.
"Nhưng không phải bố vẫn luôn ở nhà hay sao? Anh chỉ nghĩ......!lúc mấy em chưa được sinh ra thì ba với bố chỉ yêu thương một mình anh mà thôi, còn bây giờ tình yêu thương đó phải chia ra làm ba phần, như vậy không phải ít quá hay sao? Cho nên anh quyết định cũng yêu thương các em nhiều hơn một chút, bảo vệ các em......!Các em thật nhỏ bé, thật dễ thương, y như những thiên sứ vậy......"
Trì Mộng Gia rũ mắt xuống, dường như đối với những lời thổ lộ của anh trai không khiến cô có chút động lòng nào.
"Là do Tiểu Nghị......!"kỳ phát tình" của em ấy đến rồi."
Đứa em trai omega của bọn họ từ nhỏ thân thể đã rất yếu, sau này lớn lên thì đỡ hơn, nhưng sự bảo bọc của ba dành cho em ấy vẫn không hề suy giảm, theo thời gian em ấy ngày ngày lớn lên, ngay cả Trì Mộng Gia cũng ngày càng trở nên xinh đẹp,, nhưng dường như ba của bọn họ lại lo lắng hơn bao giờ hết.
Trì Nghị Lương phân hoá muộn, "kỳ phát tình" cũng đến rất muốn, nên so với những omega khác thì kỳ phát tình của em ấy dài hơn một chút.
Ba của bọn họ luôn luôn ngày đêm bên cạnh chăm sóc em ấy.
Trì Diễm cười, Trì Mộng Gia quả nhiên vẫn rất trẻ con, vẫn cần sự quan tâm, chú ý từ ba, do đó mới làm ra mấy hành vi phản nghịch như hiện tại.
May mắn thay, em ấy vẫn chưa lún sâu vào vực thẳm.
Trì Diễm nén cơn đau, từ trong túi xách lấy ra một chiếc túi được hút chân không, bên trong có một chiếc ao sơ mi không bị hư hại gì, đưa cho em gái, cố gắng làm cô vui vẻ.
Trì Mộng Gia nhận lấy, cách lớp túi chân không mà vuốt ve, từng giọt, từng giọt nước mắt lộp bộp rơi trên lớp túi.
"Đi thôi, nếu em không muốn về nhà, thì anh đưa em trở về trường......" Trì Diễm chậm rãi ngồi dậy tới.
"Chỉ là em phải hứa với anh là không được qua lại với những người kia nữa."
Trì Mộng Gia im lặng gật đầu.
.
Harry Potter fanfic
"Vậy anh đi thanh toán viện phí trước đã, em đứng đây đợi một......" Trì Diễm khập khiễng đi đến quầy thu ngân.
"Anh ơi! Chờ đã......" Trì Mộng Gia ngăn cậu lại.
"Có một người bạn của anh......!Anh ta vừa nãy đã thanh toán tiền viện phí rồi ạ......!còn nói chuyện với cảnh sát......!nữa."
Trì Diễm đang tự hỏi là bản thân cậu có người bạn nào như vậy à? Vừa quay đầu, liền đụng phải một người, đối phương nhanh tay lẹ mắt mà vội túm lấy cậu để cậu không bị ngã.
Trì Diễm che đầu vẫn còn quấn băng gạc, cố gắng hết sức đứng vững: "Thật xin lỗi! Tôi......"
Đối phương vậy mà không có ý định buông cậu ra.
Trì Diễm ngước nhìn người nọ, sau đó cậu dường như không thể nói được lời nào nữa.
"Thích, Thích tổng......"
Thích Thủ Lân cũng nhìn cậu, trong ấn tượng của hắn tên nhóc này dường như luôn bị người khác đánh, lần này còn bị đánh ở đầu.
"Về à? Tôi đưa mấy cậu đi." Thích Thủ Lân nói.
"Tôi cũng đã thương lượng với phía cảnh sát rồi.
Đám người kia, một tên cũng chạy không thoát.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook