Tiêu Thiển không thể không thừa nhận, cô đích thực bị cậu thiếu niên này làm rung động.
Cô gái có dáng dấp yêu kiều như Tiêu Thiển, chỉ cần tùy tiện vẫy tay chắc chắn sẽ có vô số đàn ông chín chắn, lắm tiền, tình nguyện chạy đến lấy lòng cô, theo đuổi cô.
Nhưng so với vật chất lạnh lẽo, tạm bợ một tấm chân tình ấm áp, tha thiết càng có lực hấp dẫn hơn.
Đây cũng là điều chấp nhất mà cô không thể buông bỏ được để bắt đầu một mối quan hệ hoàn toàn vì lợi ích vật chất.
Em trai cô có xuất thân chẳng tốt đẹp hơn cô, thậm chí vận mệnh của cậu bé còn khúc khuỷu, khó khăn hơn rất nhiều, vậy mà cậu bé vẫn cố gắng từng ngày, cô dựa vào đâu mà dễ dàng bỏ cuộc.
Cô muốn dựa vào chính bản thân, khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.
“Tôi đưa chị về nhà nhé?” Hứa Gia Ninh chủ động lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Từ từ hãy về, chị không muốn làm A Diễn lo lắng.”
“Ừm.”
Hứa Gia Ninh nghĩ ngợi một lúc, khởi động động cơ, lái xe đến một nơi vắng người gần bờ sông, sau đó mở máy sưởi và chút âm nhạc nhẹ nhàng.
List nhạc của cậu toàn là những bài hát tiếng anh, tiết tấu êm tai, giai điệu dịu dàng, rất thích hợp nghe vào những ngày mưa tầm tã.
Hai người nhất thời không biết nói gì, cứ vậy trầm ngâm ngồi nhìn quang cảnh bên ngoài.
Trong không gian chật hẹp, giữa bầu không khí mập mờ khiến cả hai đều cảm thấy bối rối, xấu hổ.
Hứa Gia Ninh nghĩ ngợi một chút, xoay người trèo lại về hàng ghế phía sau.
Tiêu Thiển giật mình, rụt người vào một phía, phòng bị nhìn cậu: “Nhóc bò qua đây làm gì?”
“Ngồi xuống cạnh chị, cho đỡ ngượng ngùng.” Hứa Gia Ninh cười nói: “Tôi có thể đối với chị thế nào được, tôi vẫn còn là trẻ con nha.”
“Nhóc là trẻ con…”
Nhưng mà là một đứa trẻ 18, 19 tuổi… sức lực phơi phới.
“Chưa đầy 30 phút nhóc đã trèo qua trèo lại hơn 3 lần rồi đó.”
Hứa Gia Ninh không thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiển, không chớp mắt nhìn cô: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”
“Nhóc muốn nói chuyện gì?”
“Tâm sự chuyện tiêu chuẩn chọn chồng của chị chẳng hạn, đối tượng tương lai mà chị mong đợi như thế nào, tôi cũng sẽ nói cho chị biết mẫu phụ nữ trong lòng tôi.”
“...”
Tiêu Thiển: “Tôi không thích xem mắt với trẻ con, cảm ơn.”
Hứa Gia Ninh bật cười, lúm đồng tiền bên gò má trái càng hiện rõ, sạch sẽ trong veo như ánh nắng ban mai: “Vậy đổi chủ đề khác, ừm nói về những chuyện đã từng trải qua trong quá khứ thì sao?”
“Nhóc nhất định phải nói chuyện phiếm với chị sao?”

“Không nói chuyện phiếm cũng được, cứ ngồi thế này, tôi cảm thấy hoàn toàn ok.”
Chịu đựng ánh mắt nhìn chằm chằm của một cậu con trai, lại còn vô cùng tuấn tú quả thực có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng Tiêu Thiển đành giương cờ trắng chấp nhận “tâm sự” chuyện xưa với cậu nhóc Hứa Gia Ninh: “Chị và A Diễn đều là cô nhi, 6 tuổi chị được gửi đến cô nhi viện, được đích thân ba mẹ đưa đến.”
“Vì sao?”
“Còn vì sao nữa, chẳng phải do chị là con gái à?” Tiêu Thiển bất đắc dĩ nói: “Trong nhà đã có một chị gái, về sau gia đình lại sinh thêm một em trai, không nuôi nổi chị, chị được đưa đến một gia đình khác.

Gia đình kia vốn không có con, nhưng mà sau này đột nhiên may mắn sinh được một bé trai, sau đó chị lại được đưa sang nhà khác.

Cứ như vậy trải qua vài lần chuyển gia đình, cuối cùng được đưa đến cô nhi viện.”
Nghe ngữ điềm đều đều không cảm xúc của cô, như thể đang tường thuật một chuyện hết sức bình thường như hôm nay ăn gì.
Hứa Gia Ninh trầm mặc, trái tim thắt lại.
Có đau lòng, có thương cảm, có xót xa.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng bản thân là một đứa trẻ bất hạnh, từ khi còn nhỏ cha mẹ đã ly thân, về sau bị ba gửi đến nước Anh xa xôi, ở nhà cô họ ăn nhờ ở đậu.
Mẹ Tưởng Như Huyên tìm được tình yêu của đời mình, dù không phải là một người đàn ông giàu có, địa vị cao bằng ba, nhưng sống rất hạnh phúc, mỹ mãn.
Vì hạnh phúc gia đình hiện tại, bà xưa nay không quản Hứa Gia Ninh, thậm chí còn cố ý tránh mặt con trai, coi như không có sự tồn tại của cậu.
Còn ba cậu, đối với việc giáo dục con cái luôn vô cùng hà khắc, không đánh thì mắng, ông tin rằng không đánh thì không nên thân, tất cả vì một người thừa kế hoàn hảo trong tương lai.
Cậu học tập ở nước ngoài một thời gian dài, lúc nào cũng bị sự bi thương và cô độc xâm chiếm từng ngày, từng giờ, chưa một phút giây sống thực sự hạnh phúc.
Vì tuổi thơ thiếu vắng tình thương, Hứa Gia Ninh trở thành một kẻ ích kỷ, tự mãn.

Ngoài mặt thì lễ phép, ôn hòa, nhưng bên trong lại là người xa cách, lạnh lùng.

Dùng bộ mặt tri thức giả dối chung sống với người khác, chưa từng thực lòng đối xử tốt với ai.
Nhưng mà nghe chuyện xưa của Tiêu Thiển, cậu mới hay biết, chút trống trải, mất mát ngày thơ bé của mình chẳng thấm vào đâu so với nhiều người.
Cậu chưa từng thật sự trải qua...!tình cảnh… không nơi nương tựa, bị chính cha mẹ ruột vứt bỏ.
“Sau đó thì sao?” Hứa Gia Ninh lại hỏi: “Về sau thế nào?”
“Chị lớn hơn A Diễn vài tuổi, thằng bé lầm lì, không thích nói chuyện nhưng lại rất thông minh.

Hay ngồi một góc loay hoay nghiên cứu mấy thứ đồ điện tử, linh kiện.

Lúc thì phá hỏng điều khiển TV, khi thì làm cháy phích cắm, thường xuyên bị viện trưởng quở trách, các bạn học cũng không thích nó, cho nên A Diễn bị mọi người cô lập.
Tiêu Thiển nhớ lại quá khứ, thần sắc trở nên ôn hòa: “Mặc dù tính tình em ấy quái gở, nhưng mỗi lần có gia đình nào đến nhận nuôi các bé, thằng nhóc sẽ lập tức trở nên hoạt bát, ăn nói rõ ràng, vui vẻ, ngoan ngoãn, cố gắng thể hiện mình… thật ra em ấy vô cùng khao khát có một gia đình có thể dẫn mình đi.

Cũng vì việc này các bạn nhỏ khác ở cô nhi viện càng ghét A Diễn hơn.”
“Tôi muốn nghe chuyện của chị.” Hứa Gia Ninh có chút ghen tuông, ngắt lời: “Sao chị cứ nói về chuyện Tiêu Diễn hoài vậy?”
“Bởi vì cuộc đời của chị và em ấy, từ đó bắt đầu gặp nhau.

Sau này A Diễn trở thành người quan trọng trong đời chị.

Trở thành người thân nhất của chị.”
Tiêu Thiển nói: “Bảo vệ cô nhi viện, là một ông chú trung niên, cực kỳ biến thái, lần nào cũng lảng vảng ở nhà vệ sinh nữ nhìn lén… có một lần… chị đi vệ sinh, lão ta theo đuôi chị, là A Diễn giúp chị.

Thằng bé ít nói như thế mà kêu rất to, gọi tất cả thầy cô trong cô nhi viện tới bắt quả tang lão.
Hứa Gia Ninh hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện, nhíu mày tức giận nói: “Sau đó thì sao?”
“Ông ta hình như có chống lưng, mặc dù lãnh đạo cô nhi viện đều biết lão ta có vấn đề, nhưng ông ta vẫn không bị sa thải.

Sau việc đó lão ta thường xuyên nhắm vào A Diễn, đánh thằng bé, giễu cợt thằng bé, thậm chí có nhiều lần có vài gia đình không tệ muốn nhận nuôi A Diễn, lão đều gặp riêng những gia đình kia nói với họ rằng A Diễn có khuynh hướng bạo lực.”
“Cặn bã.”
“Không lâu sau, A Diễn được một gia đình nhận nuôi.” Tiêu Thiển buông tiếng thở dài: “Chuyện về sau, có lẽ nhóc đã nghe chỗ này chỗ kia rồi.

Gia đình người nhận nuôi kia sau này bị tống vào tù, chẳng ai rảnh bận tâm đến đứa bé con như A Diễn, trực tiếp vứt bỏ thằng bé ngoài đường, giữa mùa đông giá rét, quần áo cũng không cho mặc.

Đứa bé mới tí tuổi đầu quần áo rách rưới, bị ném ra ngoài đường, chật vật không khác gì một thằng nhóc ăn mày.”
“Khi đó chị cũng mới vừa trưởng thành, ở cô nhi viện những đứa bé đến 18 tuổi không có người nhận nuôi phải tự ra ngoài đời mưu sinh.

Lúc ấy chị đang làm công nhân ở nhà máy in, nhìn thấy trên báo đưa tin về việc của A Diễn, biết thằng bé thể nào cũng bị trục xuất về cô nhi viện, thế nên vội vã trở về nói với viện trưởng muốn nhận nuôi A Diễn.”

“Chị nhận nuôi cậu ấy, khi đó chị mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Không lớn hơn nhóc hiện tại bao nhiêu.” Tiêu Thiển nhìn Hứa Gia Ninh: “Trải qua chuyện đó, thân thể Tiêu Diễn đã không còn lành lặn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác, khả năng được nhận nuôi cũng rất thấp, nói thẳng ra là không có.

Thời điểm ấy điều kiện kinh tế của cô nhi viện cũng kém, còn chẳng bằng mấy trạm cứu trợ thú nuôi hiện nay.

Nếu như không có người nhận nuôi, A Diễn căn bản không thể đi học, chỉ đành giống chị, ra ngoài bươn trải, làm mấy việc chân tay ngắn hạn, cả đời trễ nải.”
Nội tâm Hứa Gia Ninh run lên, một đứa trẻ lớn lên trong sung sướng đủ đầy, tại một nước phát triển như Anh, căn bản không thể nào tưởng tượng được những khổ cực này, không cách nào hiểu được hết cuộc sống mưu sinh của cô gái mới 18, đôi mươi mà phải gồng mình lo toan toàn bộ gánh nặng sinh hoạt.
“Về sau, A Diễn ở cùng chị, chị vừa là chị vừa là mẹ chăm sóc thằng bé.

Bởi vì sau đại phẫu không được an dưỡng tốt, không đủ dinh dưỡng cho nên thân thể thằng nhóc còi lắm, chênh lệch hơn hẳn so với những đứa bé cùng lứa.

Mà chút tiền lương của chị dù chỉ đủ nuôi sống mình, nhưng chị vẫn quyết tâm phải cho thằng nhóc ăn uống đầy đủ, chăm sóc thằng bé thật tốt, không thì A Diễn đã chẳng mạnh khỏe mà trưởng thành như bây giờ.”
“Cho nên chị từ chức, bắt đầu làm ăn, khi ấy nhà thiếu tiền lắm.

Nhưng mà cũng may A Diễn rất tài giỏi, luôn tìm được việc làm, phụ chị một khoản tiền sinh hoạt nhỏ.

Cứ thế từ từ hoàn cảnh của hai chị em cũng tốt lên, mở được tiệm ăn, nợ cũng trả hết, bây giờ thằng bé muốn đi học đại học.”
Nói xong lời cuối cùng, đáy mắt Tiêu Thiển tràn đầy hy vọng: “Hiện tại, buổi tối chị cũng cố gắng thu xếp thời gian học các lớp kỹ năng, tương lai có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Cho nên đi học làm người mẫu, cùng là vì muốn kiếm nhiều tiền hơn sao?”
“Đương nhiên, có tiền, có thể nuôi sống mình, không lo cơm áo gạo tiền, như thế có lẽ chị không cần vội vã lập gia đình.”
“A, vậy chị nhất định phải cố lên.” Hứa Gia Ninh có chút tư tâm: “Ừ chị nhất định phải cố lên, cần gì lấy chồng vội.”
Ít nhất hãy chờ tôi lớn lên.
Tiêu Thiển nhẹ cười nói: “Nhưng chị cũng giống các cô gái bình thường mong có một gia đình của riêng mình, muốn sinh một đứa con ruột thịt, là máu mủ của mình.”
“Không cần gấp như thế.” Hứa Gia Ninh nóng lòng, vội vàng nói: “Đàn ông là thứ chẳng tốt lành gì, chị xem hiện nay mấy vụ bạo lực gia đình, ngoại tình liên tục được báo chí đăng tin.”
“Nói như thế, nhóc cũng không phải người tốt rồi.”
Hứa Gia Ninh không chút do dự nói: “Tôi không giống.”
“Không nói cái này nữa.” Tiêu Thiển lập tức chuyển chủ đề: “Chị kể xong chuyện xưa của chị rồi, giờ đến lượt nhóc.”
Hứa Gia Ninh nhún vai: “Hồi cấp 2, tôi cũng muốn thử tự lập, không muốn nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa, xin được chỗ làm part time ở hàng ăn.

Rửa chén chưa được nửa ngày thì bị lão Hứa nhà chúng tôi biết chuyện, lôi thẳng tôi về nhà, mắng té tát cho một trận, đồng thời cảnh cáo tôi không cho tôi làm mấy việc lãng phí thời gian này nữa.

Hồi ấy chuyện làm ăn của ba tôi không được suôn sẻ cho lắm, nhưng ông vẫn mời bảo mẫu tốt nhất, chăm sóc tôi, cho tôi điều kiện học tập tốt nhất, để tôi một lòng học hành, không để những thứ khác làm phân tâm.”
“Thật ngưỡng mộ.” Tiêu Thiển hâm mộ: “Nếu chị cũng có người cha như thế có khi ngủ cũng không cười không khép được miệng.”
“Ở trong chăn mới biết chăn có rận.” Hứa Gia Ninh bất đắc dĩ cười: “Tôi thích âm nhạc, nhưng chỉ dám giấu diếm lão Hứa, lén học.

2 năm trước tôi tham gia một cuộc thi piano, giành được giải thưởng, nhận được hơn 1000 bảng Anh, dùng chút tiền ấy đầu tư buôn bán nhỏ ở trường, kiếm thêm được một khoản tiền nhỏ, đó là món tiền đầu tiên tôi kiếm được 40.

000 bảng Anh, sau đó mua một chiếc đồng hồ.”
“À Đúng.” Cậu ta như đột nhiên nhớ ra gì đó, tháo chiếc Cartier trên tay xuống đưa cho Tiêu Thiển: “Đây chính là chiếc đồng hồ tôi dùng tiền của mình kiếm ra, mua được.

Không đáng mấy tiền quý ở ý nghĩa.

Tặng chị.”
“Sao tự nhiên đưa chị cái này.” Tiêu Thiển từ chối: “Chị không lấy đâu.”
“Trước đó tôi có tặng cho một bạn nữ trong lớp làm quà sinh nhật.” Hứa Gia Ninh thành thật nói: “Nhưng về sau cô bé ấy lại trả lại tôi.”
Tiêu Thiển nhoẻn miệng cười: “Cô bé ấy thích nhóc?”
“Ừm.” Hứa Gia Ninh vẫn luôn hiểu rõ tâm ý của Lục Điểm Bạch, nhưng cậu cứ tuyệt cũng rất thẳng thắn: “Tôi không thích cậu ấy, tình cảm của tôi với cô bạn ấy giống như với Tiểu Lâm, luôn coi như em gái.

Khi đó cô bé ấy nói với tôi, hãy đem chiếc đồng hồ này tặng cho người mà tôi thực sự thích, tặng cho người đáng giá.”
“Chị không muốn.” Tiêu Thiển cũng thẳng thắn từ chối: “Chị không phải là người đó đâu.”
“Chính là chị.” Hứa Gia Ninh cố chấp kéo tay cô qua, đeo lên: “Tôi đã nhận định chị chính là người đó.”
Tiêu Thiển thấy cậu thiếu niên này cứng đầu như vậy, uy hiếp nói: “Nhóc cứ kiên quyết cho chị, chút nữa chị sẽ đem bán luôn đó.”
“Thế thì không được.” Hứa Gia Ninh lập tức cầm lại chiếc đồng hồ: “Nếu bán, vậy để tôi tự bán, chiếc đồng hồ này nhìn không mới nhưng vẫn rất đáng tiền, bán rồi sẽ mua cho chị một đôi giày mới.”

“...”
Tiêu Thiển biết cậu nhóc này không nói đùa, sợ Hứa Gia Ninh thực sự bán món đồ ý nghĩa này lấy tiền, đành nhận lấy: “Được rồi chị nhận, nhưng sẽ không đeo.”
Khóe miệng Hứa Gia Ninh cong lên nụ cười ôn nhu: “Tùy chị, chị vui là được.”
Trong lúc này, điện thoại trong túi quần liên tục rung lên, lão Hứa đoán chừng định gọi đến khi nào nổ điện thoại mới chịu dừng.
Cuối cùng, Hứa Gia Ninh dứt khoát ấn nút tắt máy, nói với Tiêu Thiển: “Chị có thể chờ tôi một chút được không?”
“Gì cơ?”
“Chị chờ tôi một chút, không lâu lắm đâu.” Hứa Gia Ninh thành kính nhìn cô: “Thật sự, tôi có thể cho chị một tương lai tốt hơn.

So với tất cả những đối tượng chị đã gặp tôi là người thích hợp nhất.

Tôi chắc chắn sẽ cho hai người một tương lai như chị mong muốn, vì vậy, chị có thể… chờ tôi một chút được không?”
Khi cậu thiếu niên nói câu đó, khuôn mặt anh tuấn, trắng nõn trong khoảnh khắc đỏ ửng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiêu Thiển nắm chặt đồng hồ trong tay, trầm mặc hồi lâu: “Nhóc, coi như cậu tốt nghiệp đại học, không học tiếp nghiên cứu sinh thì cũng nhanh nhất 4 năm.

Cậu có biết 5 năm sau chị bao nhiêu tuổi rồi không? 30.”
“Thì có sao?”
“Đến lúc đó, cậu đẹp trai, gia đình gia giáo, giàu có, lại có trình độ, có bản lĩnh, gỏi giang.

Điều kiện tốt như thế, thiếu gì những cô gái trẻ đẹp, học thức cao mê mệt xin chết.

Nhóc sẽ từ bỏ tất thảy những điều tốt đẹp ấy, lấy một cô gái 30 tuổi, không trình độ, khả năng lúc ấy cũng không còn xinh đẹp nữa?”
“Tôi sẽ.”
“Nhưng chị không muốn mạo hiểm, đánh cược tương lai vào lời hứa của một đứa trẻ chưa trưởng thành.”
Tiêu Thiển thẳng thắn nhìn đối phương, khẽ cười: “Đừng ngốc nữa.”
Hứa Gia Ninh nắm chặt tay, sau đó buông ra, lại nắm chặt.
Sự tỉnh táo, lý trí của Tiêu Thiển như nước đá lạnh dội thẳng xuống trái tim hừng hực nhiệt huyết của cậu.

Đổi lại suy nghĩ, nếu cậu ở vị thế của cô, cũng không có khả năng dễ dàng tin tưởng một tương lai tốt đẹp chẳng có gì chắc chắn.
“Nếu chị không hạnh phúc, tôi cũng sẽ không hạnh phúc.” Lời Hứa Gia Ninh lúc này đã bắt đầu run rẩy.
“Tiểu Ninh, cậu tốt biết bao nhiêu.” Tiêu Thiển vươn tay nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên trước mặt, xúc động nói: “Nhưng chúng ta… gặp nhau không đúng lúc.”
Nếu như sớm mấy năm, khi Tiêu Thiển tuổi đôi mươi gặp được người con trai mỹ hảo thế này, nhất định sẽ yêu cậu ta.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh.
“Tiễn chị về nhà nào, Tiểu Ninh.”
Tiêu Thiển muốn rút tay về, Hứa Gia Ninh đột nhiên cầm chặt cổ tay cô: “Vừa đẹp trai, lại có trình độ, có bản lĩnh, gia cảnh tốt…”
Cô giật mình, nghe cậu nói: “Cố gắng học tập, cố gắng làm việc, để chị có thể đi học, có thể làm bất kỳ việc gì mình muốn.

Cho chị một ngôi nhà hạnh phúc, ấm êm, không bạo lực.

Một lòng yêu thương chị, chăm sóc chị, chung thủy với chị, tôn trọng chị, không nhìn ngang liếc dọc người con gái khác.

Cùng chị sinh mấy đứa bé kháu khỉnh, ngoan ngoãn, mặc kệ là nam hay nữ tôi cũng đều thích cả, tất nhiên người tôi thích nhất vẫn là chị.

Như vậy,...!như vậy chị có tình nguyện thử đánh cược một lần...thử mạo hiểm đặt niềm tin lên tôi một lần không?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương