Duyên bấm nút cho đầu đĩa chạy nhạc, vặn loa to hơn rồi nhẩm theo điệu mà huơ huya. Cô khòm lưng đẩy cây lau nhà tới lui, tâm trạng phơi phới như mới vớ được vàng rớt ngoài sân.

Dung thở dài chịu thua ‘nhỏ’ bạn cùng phòng nhí nha nhí nhố này, nhấp miệng cho ướt đầu sợi chỉ rồi xâu nó qua lỗ kim nhỏ xíu, nhưng mãi vẫn chưa xong. Có lẽ cô bị cận rồi cũng nên, liền cười khổ không biết làm sao.

- Rãnh thì tới đây xỏ giùm nè.

Duyên liếc cô, bĩu môi: - Nhiêu đó cũng nhờ.

- Vậy tối nay tui khỏi nấu cơm nhé!

Dung phán câu đó dửng dưng quá thể, Duyên đành lắc đầu, tiu nghỉu. Tháng này lương nhận ít hơn hẳn, Duyên đành ăn ké bữa của Dung ít... tuần. Cô lười nhác quăng cây lau nhà, chợt hú vía chộp lại nó, đặt tựa lên thành lưng ghế sô pha rồi thở phào, chậm chạp ngồi lên giường.

Bà chủ dặn dò hai đứa phải biết giữ gìn đồ đạc.

Làm hư, bà bẻ răng chứ chẳng đùa.

Duyên rùng mình, mỏ méo xệch, giật lấy cuộn chỉ với cái kim khâu nhỏ xíu. Cô nhìn đăm chiêu, mặt nhăn mày nhíu, vài giây sau vờ hốt hoảng né xa Dung như thể gớm ghiếc lắm.

- Có bị si-đa hông đó?

-...

Cũng may, vì Dung chưa đánh ai bao giờ, mà nếu muốn đánh Dung sẽ xem xét thiệt hơn trước đã. Suy đi nghĩ lại, con ‘nhỏ’ dân võ xứ Bình Định này tây tàu ta môn nào động chân động tay cũng biết hết. Dung đành miễn cưỡng nén cục tức vào trong lòng. Cô dõi mắt ra cửa sổ, hàng thiên lý hôm nay rộ sắc hẳn. Dung cười vu vơ, xong chợt giật mình chộp chuỗi châu để dưới gối kê đầu mà đeo vào tay. Nó là quà ba tặng sinh nhật cô hai năm trước.

- Đang ‘mống chuồn’ hay gì?

- Hả? - Dung đảo mặt sang.

- Thằng hôm bữa đưa về đó.

Duyên trả cây kim đã xâu chỉ cho Dung.

- Ừ.

Dung vô thức trả lời, rồi bỗng dưng thấy khó hiểu, vì cớ chi cô có thể nói mà không cần suy nghĩ trước như vậy. Chẳng giống cô chút nào.

- Bữa hổm hai đứa bây quậy tưng bừng hoa lá trước cổng trường luôn há! - Duyên chặc lưỡi - Giỏi dữ?!

Dung lơ đễnh, với tay bật chiếc quạt bàn nằm ngay góc giường.

- Cám ơn, quá khen. - Rồi cô nhếch môi, liếc xéo Duyên -cũng nhờ mày.

Duyên tự dưng thấy chột dạ, cô nhìn cái vẻ mặt kiểu ta-đây-biết-tuốt của Dung mà nuốt nước bọt, bèn hỏi: - Bộ mày tra được người đánh mày là ai rồi hả?

- Từ đầu.

- Sao hay quá vậy?

Mặt Duyên méo xệch, cô nhấp nhử bàn chân định thủ thế sẵn mà vọt cho lẹ nếu tình hình có biến. Nhưng Dung chỉ cười rồi quay lưng, mở cửa tủ trang điểm lấy ra một chiếc khăn tay thêu dang dở, cô luồng kim vào vải, bắt đầu may tiếp mấy đường viền hoa, chậm rãi đáp lời Duyên.

- Dù sao, tao cũng cảm ơn mày thiệt tình. Vì mày nhờ tụi nó đánh tao xong còn biết rũ lòng thương xót quăng cái áo vía của mày để tao mặc tạm.

- Ặc... - Duyên mém cắn lưỡi - Biết sớm tự tao đánh mày luôn cho gọn lẹ, báo hại tốn gần sáu trăm ngàn.

- Ai kêu mày tài lanh tài lẹt.

Duyên khúc khích, mặt tràn đầy hứng thú. Cô có cô bạn chung phòng quái dị quá đỗi, mà cũng đáng yêu đến bất ngờ.

Thích người ta thì nói huỵch toẹt ra đi, còn màu mè lưỡng lự. Nếu cô không thêm chút ‘chất xúc tác’ thì thử xem bây giờ hai người họ sao có thể vui vẻ bên nhau.

Dung cứ cố chấp là thế, còn Phong thì trẻ con mà sâu sắc ngầm - y hệt lời nhận xét của bà chủ nhà bữa hổm.

Duyên nhớ lại lúc cô trông thấy Phong tí ta tí tởn ngoài chợ mua mấy thứ linh tinh lẻ tẻ, rồi cái cảnh cậu chạy hụt hơi rượt theo bà chủ nhà chỉ cốt trả cái ví đánh rơi.

Người đâu mà ngu dễ sợ.

Duyên cũng không biết có nên bảo cậu ngu hay không, chắc nên khen cậu bằng hai từ “thành thật” cho đỡ áy náy.

Nhưng bấy nhiêu chưa đủ làm Duyên hiểu về cậu ta.

Một buổi chiều nọ, Duyên gọi cậu ta nán lại khi lớp võ tan giờ. Cô quan sát Phong một khoảng thời gian rồi, kể từ lúc biết cậu có ý cưa cẩm cô bạn chung nhà trọ này. Một cuộc trò chuyện chóng vánh nhưng đủ để cô an tâm mà giao phó cái kẻ ương ngạnh luôn làm người ta phải lo lắng mà chẳng thể ghét bỏ này.

Dung yếu mềm quá, làm người tiếp xúc cứ muốn bao bọc chở che.

Có lẽ, đó cũng là nét hấp dẫn của Dung.

Duyên lắc đầu khổ sở với mớ suy nghĩ vằn vẹo kia. Cô chính là người chỉ điểm cho Phong, hôm đó trông cậu hớt hãi cứ như thể sợ Dung bắt xe đò vọt thẳng về quê để cậu không bao giờ gặp mặt nữa vậy. Tuy mới vừa định ý quen nhau, nhưng Phong quan tâm lo lắng về Dung tới thế này thì đã đủ chân thành rồi.

Chả bù cho ‘ai kia ai kia’, làm Duyên tức muốn chết.

- Mà sao bạn hiền làm liều vậy? Cặp kè với thằng công tử ăn chơi khét tiếng trong trường rồi cho Phong quánh tơi bời hoa lá, bộ hông sợ bị trả thù hả?

- Nó bồ bà mà? - Dung mỉm chi, mắt nheo nheo nhìn Duyên: - Lo gì.

- Cái... cà cái... cái cái…

Duyên giật thót, tim suýt rớt ra ngoài nhảy tưng tưng. Duyên vội vội vàng vàng muốn đính chính, lời luýnh huýnh nói vấp lên vấp xuống mệt muốn tắt thở, lỡ nói rồi có kịp suy nghĩ gì thấu đáo đâu, cô bèn nuốt cho hết cục thẹn vào trong họng. Duyên cố bình hơi rồi chậm rãi nói:

- Đúng là mắt mày tinh tường còn hơn tao tưởng… - Cô chợt phát cáu - Mà sao kêu tao bằng “bà” rồi?

Dung cười trừ, nhấp mấy mũi khâu rồi tết nếp cho vuông vắn đường kim.

- Tui biết lâu rồi, chỉ tại bà cứ lưỡng lự miết thôi hà.

Duyên tự dưng thấy mình cũng quá đỗi trẻ con ngốc nghếch, lo cho người nhưng còn tình cảm của bản thân lại là mớ bồng bông xáo trộn. Dỡ lỡ hết, cô đành hỏi: - Sao thằng công tử kia chịu nghe lời bạn hiền thế?

- Cũng nhờ bà.

- Hửm??? - Mắt Duyên chớp chớp chẳng hiểu mô tê gì.

- Nó nói, “quýt làm cam chịu”.

- …

Duyên bỗng có cảm giác đời mình bế mạc. Dung chậm rãi tiếp lời:

- Nó còn nhắc, lần này nó chấp nhận ăn đòn, nhưng nhờ tui nói tốt nhiều nhiều lời về nó cho bà nghe điếc tai luôn cũng được. Nó sợ bà giận, rồi cũng tức bà vì chỉ mải mê chơi bời mà chả chịu quan tâm tới nó.

Dung lén quan sát biểu hiện của Duyên, cô thấy ớn lạnh vì cái nụ cười ngọt ngào như nước mía nguyên chất đang hiện diện trước mặt mình.

- Bà chỉ tui may hình nộm đi.

- Chi vậy?

Duyên ngó ra ban công, hai hàm răng nghiến chặt - Mai tui nhổ trụi đầu nó rồi ghim tóc vô mà trù.

- Cạn lời. - Dung thầm nuốt nước bọt cho qua chuyện.

Nhưng suy đến cùng, gã làm mọi thứ cũng vì trót yêu Duyên.

Duyên ngốc quá, vậy mà lúc trước còn trách hắn bắt cá hai tay, cớ gì gã lại tự dưng tuyên bố cặp bồ với Dung trong khi lúc nào cũng kè kè theo cô.

Khi yêu, người khôn cũng hóa thành kẻ ngốc hết à?

Duyên thấy phân vân quá, tính tình gã nóng như than nung lửa lớn, liệu rằng gã sẽ chiều chuộng yêu thương cô cả đời hay sao?

Gã giàu có, điển trai, thiếu gì người theo đuổi, với cả bướm hoa cám dỗ trên đời này thiếu chi.

Duyên cứ sợ sệt một lúc nào đó sẽ mất gã. Bởi thế, cô chẳng dám thật lòng thú nhận, mình cũng lỡ làng thích gã rồi.

Không gì đảm bảo cho mối quan hệ họ vững bền được lâu, sự cách biệt về gia cảnh và tuổi tác khiến cô dẹp hẳn ý định muốn bồng bột chạy theo tiếng gọi tuổi xuân hồng.

Người ta bảo: “Gái hơn hai, trai hơn một.”

Duyên hơn gã những hai lần hai cộng một.

Trên hết, mẹ gã chẳng đời nào chấp nhận cô. Bà ta quẳng cả cọc tiền vào mặt cô như trong phim Đài Loan còn được.

Bà ta cũng đã quẳng-cả-cọc-tiền-vào-mặt-cô rồi, và Duyên cũng đã vứt bỏ tự trọng mà lượm nó lên. Mùi tiền mới cáu của những kẻ sang giàu thơm tho lắm, chẳng bù cho những tờ giấy nhàu nhúm mồ hôi mà cô phải cực khổ đêm ngày kiếm ra. Thời buổi này cái tự trọng nó chỉ cách tự sát có một mảnh, còn tự túc là cả chặng dài thườn thượt để sống tiếp quãng đời.

Duyên cũng nhục nhã lắm chứ, nhưng vì số tiền đó có thể giúp cô thực hiện ước mơ, cô đành cam lòng. Rồi chợt thấy mình đê tiện quá đỗi, cô chần chừ mãi, đến tận giờ phút này vẫn chưa chịu buông tay.

Liệu gã còn cái nhìn triều mến và yêu thương hết mực dõi về phía Duyên sau khi biết được sự thật đó chăng?

Cô cũng không biết nữa, nhưng cứ day dưa thế này cũng chẳng phải cách hay.

Duyên suy nghĩ rất lâu, Dung lẳng lặng khép cửa phòng rồi đi ra ngoài ngõ. Duyên một mình trong căn phòng thin thắn, cô nhấp nhử bấm số điện thoại của gã, tới cuối cùng lại không đủ can đảm nhấn nút gọi.

Đến một lúc nào đó, gã sẽ hận cô, cái “quả”Duyên nhận về càng nặng nề thêm. Gieo nhân ác thì báo điềm ác trả về.

Duyên như người mất hồn. Cô thẩn thờ bó tụm chân tay, cằm tựa lên gối, buông ánh mắt lơ đễnh ra khoảng trời nằm ngoài ban công.

Chim bay tự do tuỳ tiện, gió thổi nghịch đùa hoa lá mà chẳng ai trách cứ được.

Phải chi nhà cô khá khẩm hơn, cô đã chẳng phải phân vân và hèn hạ đến thế. Duyên chỉ đành tự trách bản thân mình.

“Lỡ làng tình gửi nơi đâu,

hồn bay theo mái tóc nâu của người.

Đường đời lắm ải gian truân

khẽ khàng thuyền đẩy chèo tuân xuôi dòng.

Ngược dòng nào dễ nào dàng?

Dẫu chàng có ý, sức nàng nổi chăng?”


___o0o___

​Dung biết Duyên cũng đắn đo lắm chứ, nhưng chuyện tình cảm là thứ không phải chỉ nói suông là giải quyết được vấn đề. Nó phức tạp còn hơn những công thức toán học khó nhằn nhất. Dung gọi cho gã, gã bắt máy.

- Anh biết Duyên lớn tuổi hơn mình hông?

“Biết chứ! Nhưng tôi cóc quan tâm.”

Dung mỉm cười vì câu trả lời đó.

- Vậy anh biết Duyên nhận tiền của má anh chứ?

“Biết”

- Vẫn chưa hỏi lí do à?

“Nếu tôi hỏi, Duyên thấy áy náy rồi rời xa tôi thì sao?”

Dung bỗng dưng nghĩ về Phong, thầm so sánh hai người họ. Phong trẻ con và ngây thơ hơn, cô khẳng định chắc nịch. Có điều, Phong chẳng dứt khoát rắn rỏi được bằng gã. Phải chi Phong chịu hôn cô…

Dung đưa tay vỗ lên trán xua tan cái suy nghĩ vẩn vơ bất chợt này, cô nhoẻn miệng cười.

Hai má cô đỏ ửng lên, khắp người rần rần nôn nao.

- Nóng tánh như anh mà cũng nghĩ được sâu xa quá chứ!

“Nếu tôi không nghĩ ngợi, thì tôi sẽ sớm mất Duyên. Cô cũng yêu nên hiểu mà.”

Dung nghe được tiếng thở dài của gã. Hẳn gã cũng đắn đo chịu đựng nhiều điều lắm. Dung bèn giải thích cặn kẽ ngọn nguồn.

- Vì em Duyên bị bệnh, cần thay gan, rồi chuyến ra nước ngoài thi đấu lần trước, nếu không nắm bắt, có khi uổng phí cả quãng thời gian chăm chỉ kiên trì gần chục năm công sức. Duyên thấy tủi thân lắm, tôi đảm bảo vì cô ấy yêu anh nên mới như thế. Duyên tinh tế nhạy cảm hơn tôi, nhưng có lẽ cô ấy sẽ chẳng bao giờ đủ chính chắn với can đảm mà thú nhận.

Dung dừng lấy hơi, cô chờ mãi vẫn chưa nghe gã trả lời hay hỏi han, Dung biết gã lẳng lặng nghe, gã đợi thấp thỏm vì gã yêu Duyên thật lòng.

- Nếu tôi là anh, thì tôi sẽ mặt dày mà bám riết lấy Duyên, dùng chân thành để xua tan cái mặc cảm kia.

Rồi Dung lắc đầu, cô khuyên người khác thì hay ho triết lí lắm, còn bản thân lại cứ nhằng nhưa chẳng đâu ra đâu.

Cô cúp máy, để gã tự suy nghĩ và đưa quyết định cho chính bản thân hai người họ. Còn riêng về chuyện giữa cô và Phong, cô thật chưa biết nên làm sao cho thấu đáo vẹn toàn. Phong tốt với cô là thế, nhưng lúc nào cô cũng sợ mất cậu, cô càng không hề tin tưởng hoàn toàn vào những điều cậu đã và đang thể hiện trước mắt mình.

Chim chết vì mồi, người chết vì tham.

Đôi khi người cũng chết vì tình.

Cái vở tuồng dở tệ lõng lẽo hôm ấy, cô chán ngấy nhưng vẫn phải gắng diễn cho tròn trịa. Nếu không tự tạo ra bước ngoặc đó, cô sẽ chẳng tài nào biết được Phong yêu cô thật lòng hay chỉ ham muốn chiếm hữu thôi. Cậu chọn cách nhào tới đánh gã dù rõ ràng với cái đầu tinh quái đó thừa sự thông minh để nhìn ra rất nhiều kẽ hở khập khiễng gượng gạo mà gã và cô đang thể hiện.

Gã dám nắm tay cô à?

Nàng Duyên ‘hiền lành’ kia nổi cơn lên thì gã hết đường sống chứ ở đó mà cả gan.

Gã chấp nhận để Phong thắng lòng tự kiêu của mình cũng vì Duyên.

Nếu đó là điều Duyên muốn - chính xác hơn gã tình nguyện bị lợi dụng trong màn kịch này. Gã bảo mình chưa thiệt thòi gì, vì hôm trước đó gã đập Phong tơi bời rồi mới để cậu trả lại vốn liếng.

Dung biết Duyên cũng yêu gã lắm, nhưng Duyên mặc cảm về bản thân.

Còn cô?Cô lại tự ti và khó thể nào tin tưởng Phong, cô làm gì lắm khi còn chẳng biết, chắc hẳn chỉ để cho bớt ngượng ngùng hoặc ngừng suy nghĩ miên man khi đối diện Phong.

Dung lắc đầu, vỗ nhẹ lên trán xua hết mấy cái ý nghĩ viễn vong đó rồi ghé tiệm tạp hóa mua ít đồ. Tối nay cô có cuộc hẹn với Phong, tranh thủ nấu cơm cho Duyên rồi còn sửa soạn áo quần mặt mũi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương