Hôm Qua Vui Vẻ
C75: Vừa gặp đã yêu

Lần đầu tiên Đới Hiến biết Đinh Tam Tam, là chuyện trước đó rất lâu trước khi hai người chính thức biết nhau. Khi đó Đới Khả Dật một lòng muốn thi Đại học Y, thi đại học xong liền kéo anh tới tham quan đại học mà toàn bộ người theo nghề y hướng tới.

Ngày đó trùng hợp đụng phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp của sinh viên Đại học Y, hai người ngồi ở cầu thang hàng sau của phòng học, nhìn một người lại một người đi lên.

“Anh chị ấy thật sự lợi hại!” Khả Dật chống đầu khâm phục.

Đới Hiến cúi đầu chơi điện thoại, tư tưởng không tập trung: “Xem đủ chưa, có thể đi được chưa?”

“Xem thêm hai người nữa, chỉ hai người thôi.” Khả Dật chắp hai tay trước ngực, cầu xin anh.

Vừa dứt lời, trong phòng học đột nhiên tiếng vỗ tay như sấm, một sinh viên nữ mặc áo sơ mi trắng quần jean lên đài, cô khom lưng chào các giảng viên biện luận, sau đó bắt đầu tự thuật luận văn tốt nghiệp của bản thân.

“Em chào các thầy cô, em là Đinh Tam Tam lớp một…”

Động tác bấm điện thoại của Đới Hiến dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cô, anh nhớ kỹ sinh viên nữ có giọng nói trong trẻo cực kỳ có khí chất này. Mặc dù mỗi một câu cô nói anh đều không hiểu, nhưng chỉ nghe cô nói đã là một loại hưởng thụ.

Khả Dật hỏi thăm người bên cạnh một chút, trong lòng có bi ai chạy về đây, lè lưỡi nói: “Thảo nào được hoan nghênh như vậy, xinh đẹp học giỏi…”

Đới Hiến nhìn chăm chú trên bục giảng, khoảng cách vài mét, giọng nói của cô rõ ràng có lực, rơi vào bên tai anh giống như nghe âm thanh thần thánh.

Ba năm sau, trong hành lang của bệnh viện, Đới Hiến nhìn cô gái trong ngực, có chút thất thần.

“Xin lỗi… Cảm ơn anh!” Cô đứng thẳng người, vội vàng nói cảm ơn.

“Không có gì.” Anh thản nhiên buông tay, mỉm cười.

Đinh Tam Tam, đã lâu không gặp.

Đinh Tam Tam đang chạy đến phòng cấp cứu mỉm cười cảm kích với người đàn ông này, sau đó áo blouse trắng bay lên, chạy chậm rời đi.

Sau đó, Đới Hiến thường xuyên chạy qua bệnh viện này, có việc hay không có việc đều tiếp cận tới trước mắt cô, rốt cuộc khiến Đinh Tam Tam nhớ kĩ người đàn ông này tên là Đới Hiến.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Đinh Tam Tam bị anh khiêng xuống cầu thang, buồn bực nhìn anh.

“Cái này tặng em.” Đới Hiến đưa tay, đặt một tấm huy chương ở trong lòng bàn tay cô.

“Đây là cái gì?” Đinh Tam Tam cau mày.

“Quán quân thi đấu cận chiến ba quân, anh rất lợi hại nhỉ!” Anh dương dương tự đắc nhìn về phía cô khoe khoang. (Ba quân: lục quân, không quân, hải quân)

“Rất lợi hại… nhưng em cầm cái này làm gì?”

“Để ở nhà, trừ tà.”

Đinh Tam Tam đá anh một phát: “Nhà anh mới có tà!”


Đới Hiến cười chịu đựng một cước, đi tới trước một bước, chặn Đinh Tam Tam ở giữa mình và bức tường, để cô không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

“Em cảnh cáo anh, đừng làm bậy.” Đinh Tam Tam bình tĩnh nói.

Đới Hiến cúi đầu, giọng nói trầm thấp ở bên tai cô: “Anh thích em, Đinh Tam Tam.”

Ầm ầm ầm… Đinh Tam Tam mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, nhưng gò má ửng đỏ vẫn để lộ sự bất an của bản thân.

“Tam Tam, làm bạn gái anh nhé?”

Đinh Tam Tam cúi đầu, mắt nhìn khuy thứ ba trên áo sơ mi của anh, cổ họng khàn khàn: “… Chẳng ra sao cả.”

Đinh Tam Tam tưởng là, từ chối một lần thì anh hẳn là sẽ biết khó mà lui, trên thực tế sau khi trải qua lần này quả thực cũng có hai tháng không nhìn thấy anh. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới anh, không biết lúc này anh đang làm gì.

“Tam Tam, tan làm rồi!” Bạch Dư ở bên cạnh hô to, “Mau thay quần áo, lần này cậu không thể không đi!”

Liên hoan của khoa, mọi người đều hăng hái bừng bừng, xoa xoa bàn tay muốn lừa gạt lão đại một bữa ngon.

Những người này, ban ngày đều là tinh anh của xã hội, trời vừa tối thì là một đám yêu ma quỷ quái, ăn cơm xong chuyển sang chiến đấu ở KTV, gào gào khóc khóc, còn có so uống rượu, một mảnh chướng khí mù mịt.

Từ trước đến nay Đinh Tam Tam không thích loại trường hợp này, đợi một lát sau đó sẽ rời đi sớm.

Lúc chín giờ cô đến cửa nhà, đang tìm chìa khóa, một bóng dáng đột nhiên ôm cô từ phía sau, Đinh Tam Tam bị dọa sợ kêu ra tiếng.

“Là anh.”

Giọng nam trầm thấp, chiều cao quen thuộc, cô nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm.

“Anh có bệnh à!” Đinh Tam Tam xoay người, lườm anh.

Dưới ánh đèn lờ mờ, anh toét miệng cười: “Anh chờ em cả đêm, em đi đâu thế?”

“Làm sao anh biết em ở đây?” Đinh Tam Tam xoay người mở cửa, vào nhà.

“Anh điều tra được.” Anh đi theo vào, tiện tay lấy một đôi dép lê nam ở trong tủ giày, đi vào nhà.

Đinh Tam Tam liếc nhìn anh: “Muộn thế này rồi, anh không định về nhà?”

“Em có đồ ăn không, anh ăn xong rồi về.” Anh cười nói.

Đinh Tam Tam mở tủ lạnh, nhìn thoáng qua, sau đó bình tĩnh đóng lại, cầm điện thoại lên nói: “Em gọi đồ ăn ngoài cho anh.”

“Đồ ăn ngoài không tốt, không muốn ăn.”


“Vậy thì anh cút đi.”

“Làm cho anh bát mì đi, anh không xoi mói đâu.” Anh ngồi ở bên cạnh bàn ăn, dáng vẻ dứt khoát mạnh mẽ, khiến cái ghế cũng có vẻ chật hẹp.

Hiếm khi Đinh Tam Tam hiện ra vẻ lúng túng, liếc nhìn nhà bếp một vòng, không nói lời nào.

“Em, không biết nấu ăn?” Đới Hiến có vẻ đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể của cô.

“Ừm.”

“Không phải học sinh giỏi cái gì cũng biết à?” Đới Hiến cảm thấy buồn cười, dáng vẻ cô mất tự nhiên đứng ở chỗ đó giống như học sinh tiểu học không biết làm bài, quá đáng yêu.

“Nói nhảm nhiều thế, cút.” Đinh Tam Tam xấu hổ nói.

Đới Hiến xắn tay áo lên đi tới, anh nói: “Vẫn nên để anh làm, không trông chờ vào em nữa.”

“Nếu anh biết làm thì về nhà mà làm.” Đinh Tam Tam nghiêng người, bảo anh.

Đới Hiến quay đầu nhìn cô: “Nhà anh lại không có em, về làm gì.”

Đinh Tam Tam liếc anh một cái, xoay người đi ra phòng khách.

Trong phòng bếp, cơ thể cao lớn của anh vòng tới vòng lui, cực kỳ không hòa hợp với phòng bếp nhỏ tươi mát của nhà cô, thỉnh thoảng Đinh Tam Tam nhìn lướt qua, muốn bật cười.

Có lẽ thời gian yên tĩnh trôi qua quá ấm áp, khiến cô có phần không quen, Đinh Tam Tam mở TV đã lâu không mở, giả vờ xem TV.

Có tiếng TV làm nền, rốt cuộc Đinh Tam Tam thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi buông lỏng.

“Em ăn không?” Đới Hiến bưng bát đặt ở trên bàn ăn, mùi thơm truyền đến.

Đinh Tam Tam lắc đầu: “Em ăn rồi, anh ăn đi.”

“Tay nghề của anh rất tốt, em muốn nếm thử không?” Đới Hiến dò xét hỏi.

“Không muốn.” Đinh Tam Tam lạnh nhạt từ chối.

Anh không cưỡng ép nữa, dùng đôi đũa gắp mì lên, liên tục đảo qua đảo lại, mùi thơm xông vào mũi, Đinh Tam Tam không nhịn được liền nhìn sang. Anh cười nhẹ nhàng nhìn cô chăm chú, giống như đang chờ cô sa lưới.

Đinh Tam Tam đỏ mặt, lườm anh một cái.

“Nhân lúc anh còn chưa ăn, em thử một miếng đi, ăn không ngon thì em lột da anh cũng được.” Đới Hiến tiếp tục mê hoặc cô.


Cho tới giờ Đinh Tam Tam chưa từng ngửi thấy mì thơm như vậy, mặc dù nguyên liệu nấu ăn đều là của nhà mình, nhưng cô cũng chưa từng làm ra món có mùi thơm như thế này.

Ấp ủ tinh thần thăm dò thực tiễn, cô đi tới bàn ăn, nhận lấy đôi đũa Đới Hiến đưa tới.

“Chỉ một bát này?” Đinh Tam Tam nhướng mày.

“Yên tâm, anh không ngại ăn đồ thừa của em.”

Đinh Tam Tam không đếm xỉa đến anh, gắp mấy sợi mì đưa vào trong miệng.

“Ăn ngon không?” Đới Hiến chờ mong nhìn cô.

“Ừ…” Đinh Tam Tam không cam lòng đáp lời.

Đới Hiến cười to: “Xem đi, anh không lừa em.”

Đinh Tam Tam cúi đầu, tiếp tục ăn mì trong bát anh, ăn ngon thật…

“Không phải em ăn cơm tối rồi à?” Đới Hiến cười nhạo cô.

Đinh Tam Tam đỏ mặt: “Chưa ăn no, không được à!”

Vừa dứt lời, môi của anh liền bao phủ lên môi cô, Đinh Tam Tam giống như bị ghim tại chỗ, hồn vía lên mây.

Đới Hiến nâng mặt cô lên, không để ý cô ăn khiến môi đầy dầu, nghiêm túc hôn lên, ma sát lẫn nhau, khẽ cắn, thậm chí thăm dò đánh phá hàm răng của cô…

Đinh Tam Tam đang suy xét một vấn đề: Anh liều lĩnh hôn lên như thế này, sao cô lại không hề có chút chống cự, đây là tại sao?

Trải qua một lần yêu đương thất bại, cô ôm thái độ bi quan với đàn ông, cho là mình cũng sẽ không động lòng với loại sinh vật này nữa. Cô tin tưởng lực tự chủ của mình, cũng tin tưởng sẽ không có ai đánh tan tường thành của cô… Cho đến khi gặp được người đàn ông quấn chết không buông này.

Anh nồng nhiệt dũng cảm, mạnh mẽ bức người, giống như một ngọn lửa, có nhiên liệu và nhiệt tình vô tận.

Lúc anh định tiến thêm một bước quấn quít thì Đinh Tam Tam đẩy anh ra.

“Tam Tam…”

“Ăn xong mì thì cuốn xéo!” Đinh Tam Tam bỏ xuống câu tàn nhẫn này, đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Đới Hiến sờ sờ đôi môi hơi sưng tấy, lại có thể hôn thật rồi…

Sau đó, Đới Hiến cho rằng cô sẽ không phản ứng với anh nữa, ôm trái tim bị đánh một trận tiếp cận lại đây, thề dù đánh dù chửi tuyệt đối không đánh trả.

Đinh Tam Tam hừ lạnh một tiếng, đưa chìa khóa xe cho anh, mở cửa bên ghế phó lái, ngủ bù!

Đới Hiến hoảng hốt trong giây lát, sau đó đột nhiên hiểu ra.

“Tam Tam, em có đồng ý làm bạn gái anh không!” Anh mở cửa xe, kích động hô to.

Đinh Tam Tam nhấc mí mắt lên nhìn anh, thấp giọng trả lời một tiếng: “Ừ.”


Nói xong, cô lật người xoay lưng về phía anh, vành tai ửng đỏ.

Cô đang thẹn thùng.

Sau đó, Đới Hiến hợp tình hợp lý ra vào phòng nhỏ của Đinh Tam Tam, mua thức ăn nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, giống như người làm việc hậu cận, nhẫn nhục chịu khó, chỉ mong thi thoảng được Đinh Tam Tam coi trọng.

Đinh Tam Tam bắt đầu quen với sự xuất hiện của anh, quen sau khi tan làm chạy về nhà ăn thức ăn nóng hổi, quen dựa vào trong ngực anh xem phim, quen với việc anh thường động tay động chân trêu chọc cô, quen với việc trong cuộc đời không thể thiếu anh…

Sau khi Đinh Tam Tam ngày càng thả lỏng cảnh giác với anh, một đêm gió lớn không trăng, Đới Hiến uống say ngủ với cô.

Đối với chuyện này, Đinh Tam Tam vẫn luôn tin tưởng là “Rượu mạnh sợ người bạo [1]” anh giả vờ say. Đương nhiên, Đới Hiến đánh chết không nhận, chỉ nói mình là say thật.

[1] Rượu mạnh sợ người bạo (酒壮怂人胆): chỉ người bình thường nhát gan nhút nhát bởi vì ảnh hưởng của rượu mà không thể khống chế lời nói và hành động của bản thân, làm ra những chuyện mà ngày thường không dám làm.

Mà lúc này, đối mặt với một phòng lộn xộn, cùng với vết đỏ trên người, Đinh Tam Tam có phần đau đầu.

“Có phải em đau đầu không?” Đới Hiến đưa tay, giúp cô mát xa.

“Bỏ ra.” Đinh Tam Tam đập tay của anh.

Đới Hiến ôm cô lại, kiên định nói: “Anh sai rồi, nhưng anh không hối hận.”

Đinh Tam Tam: “…”

“Tam Tam, chúng ta kết hôn đi.”

Đinh Tam Tam: “Xin lỗi em nhận, kết hôn anh thu lại đi.”

Đới Hiến nói: “Em có thể đừng bình tĩnh như vậy không, anh ngủ với em rồi, em là lần đầu tiên, em có thể làm ra chút phản ứng tự nhiên được không!”

“Ai nói em là lần đầu tiên, không phải!” Đinh Tam Tam nghiến răng nghiến lợi.

“Em có phải hay không chẳng lẽ anh không biết?” Đới Hiến cúi đầu, hôn cổ của cô, “Tam Tam, anh thật sự yêu em, em gả cho anh đi, được không?”

“Không được, ngủ cũng ngủ rồi, em cũng hưởng thụ, anh không cần tự trách như thế.”

Đới Hiến muốn khóc, không dễ gì nghĩ được một chiêu này, thế nào lại không dùng được! Không phải nói phụ nữ vô cùng coi trọng lần đầu tiên của bản thân sao, hoàn toàn không có!

Đinh Tam Tam chuẩn bị xuống giường tắm rửa, Đới Hiến đẩy cô ngã xuống giường, ánh mắt lấp lánh: “Một lần không được, hai lần có thể không?”

“Cái gì?” Đinh Tam Tam bị anh làm cho mơ hồ, cái quỷ gì!

“Ngủ em một lần em không gả cho anh, vậy anh đành phải ngủ em thêm một lần!” Anh tháo xuống ra giường cô bọc trên người, gian nan chen vào giữa h.ai chân của cô.

Đinh Tam Tam: “…” Người này, thật sự hèn hạ!

Sau cùng, đại khái ngủ khoảng hơn nửa năm, rốt cuộc Đới Hiến thành công cưới được Đinh Tam Tam, cũng ở trong lòng lặng lẽ quy công lao cho kỹ năng giường chiếu cao thâm của bản thân.

Đinh Tam Tam: Ha ha.

Lời tác giả: anh Hiến mặt dày mày dạn, nước cờ nguy hiểm, xin đừng tùy tiện bắt chước!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương