Hôm Qua Vui Vẻ
-
78: Thiếu Niên 1
[1] Nguyên văn tên chương là 少男少女 (thiếu nam thiếu nữ), bên mình có từ thiếu nữ nhưng không có từ thiếu nam (nam giới độ tuổi thiếu niên) nên t quyết định để thiếu niên để chỉ chung cho cả thiếu nam thiếu nữ.
Đới Kha năm tuổi thích nhất nói câu: “Đây là em Hằng nhà tớ, cậu đừng đụng vào!”
Đới Hằng năm tuổi thích nhất nói câu: “Đây là chị tớ, cậu bỏ tay ra!”
Lời nói phụ họa như vậy, có thể nói là học cùng một thầy.
Cũng may, thời kì biến thái như vậy cũng chỉ kéo dài một hai năm, hôm nay Đới Kha đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ngoài mặt vẫn là một người sẽ khoan dung cho người nhúng chàm em trai.
Còn Đới Hằng, cậu bé từ nhỏ chính là cái đuôi nhỏ của Đới Kha, chỉ cần cậu bé ngồi xổm bên cạnh Đới Kha thì ai cũng không kéo đi được, bao gồm cả cha mẹ mình.
Đới Quân rất vui, ném Hằng Hằng cho anh cả chị dâu thì có thể ung dung trải qua thế giới hai người với Diêu Diêu, bởi vì Diêu Diêu vẫn không thể chấp nhận sự thật cô là người thứ hai trong lòng con trai.
“Hằng Hằng à, sau này chị gái con phải có bạn trai, con dính chị con cả ngày không ổn đâu.” Diêu Diêu kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh Đới Hằng, siêng năng tẩy não.
Đới Hằng có một đôi lông mày vô cùng đẹp, hơi hơi nhíu lên, khiến người ta muốn đưa tay xoa nhẹ cho cậu bé.
“Thảo nào gần đây chị không đếm xỉa đến con, hóa ra là chị có bạn trai!” Đới Hằng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Diêu Diêu: “… Con trai, có phải con bắt sai trọng điểm rồi không?”
“Mẹ, mẹ ngồi đây, con lập tức về ngay!”
Nói xong, cậu kéo ghế chạy ra ngoài, giống như gió xoáy biến mất sau cánh cửa.
Diêu Diêu: Mình nói gì nhỉ… sao con trai kích động thế?
Thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn học nghe tiếng Anh, trên tay cầm cái bút, xoay xoay, chỉ hơi hạ xuống, dễ dàng viết xuống câu trả lời.
“Chị!”
Đới Kha tháo tai nghe xuống, nghiêng người nhìn xuống, thấy Đới Hằng đứng ở bên dưới, lập tức vẫy tay: “Tìm chị hả? Lên đây!”
Tâm trạng của Đới Hằng ổn định lại, ừm, chị vẫn thương mình, không phải lập tức gọi mình lên sao? Những thằng nhóc thối kia làm sao có thể đánh đồng với mình chứ?
Đới Hằng đẩy cửa chính ra chạy lên tầng, không hề để ý đến cặp vợ chồng ôm nhau xem ti vi ở phòng khách.
Đinh Tam Tam ngạc nhiên nhìn cháu trai: “Thằng bé làm gì thế?”
Đới Hiến ôm vợ mình, trả lời: “Quản nó làm gì, chúng ta xem ti vi.”
Đinh Tam Tam nghiêng đầu: “Không phải anh nói đây là opera xà phòng [2] à?”
[2] Opera xà phòng: là một vở kịch hoặc phim dài kỳ trên truyền hình hoặc phát thanh với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao.
Thuật ngữ opera xà phòng bắt nguồn từ việc các nhà tài trợ cho các vở kịch như vậy thường là các nhà sản xuất xà phòng.
“Vậy anh cũng vui lòng xem cùng em!” Đới Hiến cười nói.
Đinh Tam Tam cười khẽ: “Miệng ngọt ghê nhỉ.”
Dưới tầng đôi vợ chồng này đang tiến hành trò chuyện không dinh dưỡng, trên tầng, Đới Kha nghe xong lời của Đới Hằng thì cau mày lại, “Ai nói chị có bạn trai?”
“Chị không có?” Ánh mắt Đới Hằng sáng lên, giống như bản thân vẫn vững vàng chiếm giữ vị trí NO.1 trong lòng chị gái.
“Tuy nhiên bây giờ không có không có nghĩa là sau này không có.” Đới Kha dùng bút chống cằm, nói thật.
Đới Hằng bĩu môi: “Bạn trai có gì tốt, hắn ta sẽ mua váy mua giày đem toàn bộ tiền tiêu vặt cho chị sao?”
Đới Kha chẹp miệng, hỏi Đới Hằng: “Bạn trai cần làm những thứ này à?”
Con ngươi trong mắt Đới Hằng xoay chuyển, vỗ tay: “Đương nhiên cần rồi.”
“Vậy người làm những chuyện này có tính là bạn trai không?”
Đầu nhỏ thông minh của Đới Hằng còn chưa học qua khái niệm mệnh đề nghịch trong toán học, cậu suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Chưa chắc, em thì không phải.”
Đợi chút, ý này của chị cậu là…
“Lẽ nào ngoại trừ em còn có người đối xử với chị như vậy?” Đới Hằng nhất thời tràn ngập cảm giác nguy cơ, lông tơ trên người đều dựng đứng.
Đới Kha đứng dậy, kéo cửa tủ quần áo, cô nói: “Váy này, giày này, đều là Tống Mục Thừa mua cho chị, còn có cái này…” Cô lấy ra một tấm thẻ từ trong ví tiền, “Anh ấy nói tiền tiêu vặt của anh ấy đều gửi tới tấm thẻ này, để chị tiêu hộ anh ấy.”
Đới Hằng: “…”
Chị của em ơi, chẳng lẽ chị bị người tính toán mọi cách để bao nuôi!
Đới Kha nhìn sắc mặt của em trai, sát lại gần: “Em nói gì đi, vậy anh ấy có tính là bạn trai chị không?”
Đới Hằng mười ba tuổi nhìn Đới Kha mười tám tuổi, ánh mắt dại ra: “Chị, không phải chị luôn nói chị đứng đầu ở trường học sao…”
“Đúng thế.” Đới Kha chỉ tay, phiếu điểm trên bàn học, hai chữ “Đới Kha” rõ ràng là đứng đầu.
“Nhưng bây giờ em cảm thấy chị là não tàn.” Nhân sinh, lần đầu tiên cậu nảy sinh nghi vấn đối với sự uy nghiêm của chị gái.
Đới Kha: “…”
Bởi vì đoạn nhạc đệm này, cả đêm Đới Kha đều ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau mang đôi mắt gấu trúc xuống dưới tầng ăn bữa sáng còn bị ba mình vây xem một hồi.
“Ba, ba còn như vậy thì con gọi mẹ đấy.” Đới Kha ngồi vào bàn ăn, ánh mắt dò xét của ba ở đối diện khiến cô ăn không ngon.
“Con gọi đi, nếu như mẹ con nghe được thì ba làm bữa sáng cho con một tháng.”
“Ba vốn cũng phải làm bữa sáng cho con.”
“Ngại quá, chủ yếu là làm cho mẹ con, con là nhân tiện.” Đới Hiến mỉm cười.
Đới Kha che ngực, có luồng khí tích tụ cần phun trào.
“Ba mẹ là vợ chồng già, còn như vậy sao!” Đới Kha chỉ tay vào ông chú trung niên đối diện, nói ra.
Đới Hiến không đồng ý lườm con gái: “Dám nói mẹ con già, chán sống rồi hả!”
Đới Kha đứng lên, cầm sandwich ở trên bàn, khom lưng đi ra ngoài, thật sự là mệt tim…
“Mẹ con bảo ba đưa con đi học, con chờ ba ăn xong rồi đi.”
“Con không cần, con bị đả kích đủ lớn rồi.” Đới Kha xua tay, bước chân nặng nề đi đến trường.
Đới Hiến đứng ở cửa nhìn con gái lên xe, bật cười.
Tầng hai, Đinh Tam Tam được nghỉ một ngày, ngủ no đủ mới thức dậy, nhìn Đới Hiến tâm tình vui vẻ từ bên ngoài đi vào, hỏi: “Không phải anh đưa Tiểu Quả Nhi đi học à?”
“Không cần nữa, nó bị anh làm tức giận chạy rồi.”
Đinh Tam Tam ngồi vào bàn ăn, Đới Hiến lập tức bưng phần bữa sáng thuộc về cô đi ra, sau đó còn đòi hôn một cái.
“Đi ra, toàn mùi thịt xông khói.” Đinh Tam Tam lười biếng nói.
Trong nhà không có người, Đới Hiến càng không biết kiêng kị, anh nâng mặt của Đinh Tam Tam hung hăng hôn một phen mới thả xuống, thỏa mãn nói: “Lúc này mới tính là ăn no!”
Đinh Tam Tam liếc mắt nhìn anh, anh lập tức ngồi xuống, quét tương hoa quả lên bánh mì, sau đó hai tay dâng lên.
Bên này là trời trong nắng ấm, bên kia Đới Kha lại là gió thảm mưa sầu.
Trên đường đi học cô cầm thẻ Tống Mục Thừa đưa cho cô kiểm tra số dư, cả trái tim đều nặng trĩu.
“Alo, Tống Mục Thừa.” Đới Kha cầm điện thoại, nằm sấp ở trên lan can.
Tống Mục Thừa lớn hơn cô năm tuổi, bây giờ đang học thạc sĩ ở Đức, Đới Kha gọi xong mới phát hiện thời gian chênh lệch, bên cô giờ là tám giờ sáng nhưng Berlin bên kia là hai giờ sáng!
“Quả Nhi, sao thế?” Giọng của Tống Mục Thừa hơi khàn khàn, có chút gợi cảm, có chút trầm thấp, xuyên qua màng nhĩ của Đới Kha, lập tức khiến cô đỏ mặt.
“Không có gì, anh ngủ đi!” Có lẽ là chột dạ, Đới Kha lập tức cúp điện thoại, cả trái tim đều đập thình thịch, cả khuôn mặt đều ửng đỏ.
“Lớp trưởng, cậu đứng ở đây làm gì?” Có bạn học đi ngang qua, cười hỏi.
“À, tớ hóng gió, nóng quá.” Đới Kha lấy tay quạt gió, dáng vẻ rất nóng mình đi ra đây hóng gió.
Bạn học mặc áo lông im lặng, lặng lẽ né tránh.
Trời lạnh tháng mười hai… hóa ra lớp trưởng chẳng những đầu óc không giống bọn họ, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không giống nhau…
Bởi vì cất giấu tâm sự, mấy ngày liền Đới Kha đều không thể tập trung nghe giảng, về đến nhà, cô đánh Đới Hằng một trận!
Đới Hằng ấm ức nói: “Chị…”
“Về đi, ngoan.” Đới Kha sau khi đánh xong em trai, tâm tình rất tốt.
Đới Hằng dụi dụi khuôn mặt tuấn tú của mình, cắn răng: Tống Mục Thừa, món nợ này tôi nhớ trên đầu anh!
Tống Mục Thừa ở Berlin đang cau mày nhìn điện thoại của mình: Sao Quả Nhi không nhận điện thoại của mình?
Thời gian nhoáng một cái, đến đêm trước Giáng Sinh, cũng là đêm Giáng Sinh.
Vợ chồng Tống thị thích náo nhiệt mời mọi người đến nhà bọn họ tham gia party Giáng Sinh, nhóm bạn già dắt gia đình nhộn nhịp đến trình diện.
“Tiểu Quả Nhi, cháu làm sao? Thẫn thờ, thật đáng thương!” Tiểu Chung ôm Đới Kha đau lòng nói, “Có phải cấp ba áp lực quá lớn không? Đừng vất vả quá, không thi đỗ trường đại học tốt nhất thì thi trường tốt thứ hai cũng giống nhau thôi.”
“Dì Tiểu Chung thật tốt, chỉ có dì thương cháu!” Đới Kha cười ôm Tiểu Chung, nói, “Ba mẹ cháu cả ngày ở nhà khoe ân ái, đều không quan tâm cháu, thật đáng ghét!”
“Con nói cái gì?” Đinh Tam Tam từ phía trước xoay người lại.
“À, mẹ!” Đới Kha chạy lên, cọ cọ cánh tay của Đinh Tam Tam, “Con nói đùa chút thôi.”
Đinh Tam Tam vỗ đầu của Đới Kha, nói: “Buồn ngủ thì lên ngủ, bảo dì Chung của con tìm một phòng cho con.”
“Vẫn là mẹ yêu con nhất!” Đới Kha hôn lên mặt Đinh Tam Tam, vô cùng nịnh nọt.
Tiểu Chung cười nói: “Được rồi, gia đình nhà cậu tâng bốc lẫn nhau, tớ thực sự không chịu nổi.
Nếu Tiểu Quả Nhi buồn ngủ thì lên ngủ, gian phòng thứ ba bên trái, dì mới đổi lại ra giường và vỏ chăn.”
“Vâng!” Đới Kha nhảy nhảy rời đi, hoàn toàn không có ý khách sáo.
Tiểu Chung cười nói: “Con gái của cậu, thực sự càng ngày càng xinh, còn chói mắt hơn lúc cậu còn trẻ.”
Đinh Tam Tam lắc đầu: “Vẫn còn trẻ con, tính cách còn chưa lớn.”
Tiểu Chung ôm bả vai của cô, sát lại nói: “Nói xong rồi, con bé là nàng dâu của Tống Mục Thừa nhà tớ, cậu đừng chối cãi.”
“Cút.”
“Này, sính lễ nhà tớ cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Cút.”
Tiểu Chung định tiến lên véo Đinh Tam Tam, kết quả lúc này Đới Hiến đang từ phòng bếp đi ra, khiến cô không cả dám chớp mắt.
Lúc người một nhà Đới Quân đến thì sắp đến giờ ăn tối, Đới Hằng đương nhiên vừa tới là tìm chị của mình, sau khi phát hiện chị mình ngủ không biết trời trăng thì đi ra khỏi phòng, chuẩn bị quyết đấu cao thấp cùng Tiểu Từ nhà Từ Chính Lâm.
“Sao Tiểu Quả Nhi còn ngủ, để tớ lên gọi con bé dậy.” Đinh Tam Tam nói.
“Đừng, bây giờ là thời điểm con bé học tập vất vả, để con bé ngủ thêm một lát.” Tiểu Chung vừa giúp bưng thức ăn, vừa nói, “Tớ bảo dì giúp việc để cơm cho con bé rồi, cam đoan sẽ không để con bé đói bụng.”
Đinh Tam Tam nghĩ, cũng đúng, thế nên không lên tầng gọi con gái nữa.
Cạn chén cạn ly, lúc bầu không khí đang say sưa, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hô “cậu cả về rồi”, mọi người ồn ào nhìn ra, người kéo va li đi vào, không phải Tống Mục Thừa thì ai?
“Anh!” Em trai nhỏ nhà họ Tống, giống như một viên đạn bắn tới, vững vàng ôm lấy bắp đùi của anh trai mình.
Tống Mục Thừa ôm em trai, cười đi qua chào hỏi với mọi người.
“Sao con lại về!” Tiểu Chung kinh ngạc hỏi.
“Gần đây hơi buồn chán, con về thay đổi không khí.” Tống Mục Thừa đã là chàng trai anh tuấn cao 1m86, mặc áo len màu trắng áo khoác màu đen đứng ở chỗ đó, hoàn toàn là một cậu ấm đẹp trai, anh tuấn bất phàm, phong thái hiên ngang.
“Đến đây, con trai, vừa lúc cùng nhau ăn cơm!” Tiểu Chung kéo cánh tay của con trai, mặt mày rạng rỡ.
Tống Mục Thừa nhìn một vòng, không nhìn thấy cô nhóc xinh đẹp kia, không nhịn được liền hỏi: “Mẹ nuôi, Quả Nhi đâu, em ấy không được nghỉ ạ?”
Đinh Tam Tam cười nói: “Chiếm giường của con rồi, đang ngủ no say đấy.”
Tống Mục Thừa nhướng mày: “Thế ạ, con mang quà về cho em ấy, em ấy nhất định sẽ rất vui.”
“Quà? Bọn em có không!” Một đám bé trai lớn tiếng nói.
“Đều có, ở trong va li của anh.”
“Oa oa!”
Trên tầng, Đới Kha ngủ say, không hề nghe được tiếng huyên náo dưới tầng.
Cô nằm sấp ở trên gối, cả người vùi ở trong chăn, không biết bây giờ là đêm hay ngày.
Thật vất vả ứng phó xong với phụ huynh và một đám bé trai, rốt cuộc Tống Mục Thừa thoát thân có cơ hội lên tầng.
“Con đi thu dọn hành lí.” Cậu bình tĩnh xách va li lên tầng, không để người giúp việc trong nhà nhúng tay.
Tiểu Chung nháy mắt mỉm cười, sau đó bắt đầu quấn lấy Đinh Tam Tam chơi mạt chược, nhằm khiến cô ấy không nhớ chuyện con gái mình vẫn ngủ trong “ổ sói”.
Tống Mục Thừa nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, cả phòng tối đen, cậu dựa vào cảm giác quen thuộc với căn phòng đi tới trước giường.
Cô gái nằm sấp ở trên giường, hai gò má ửng hồng, mái tóc tùy ý che ở trên mặt, không hề có khí chất thục nữ.
“Quả Nhi?” Cậu thấp giọng gọi.
Không có phản ứng, cậu duỗi tay mở đèn sàn, trong nháy mắt chiếu sáng phạm vi đường kính một mét.
Gương mặt của Đới Kha cũng lộ dưới ánh sáng, giống như quả táo ngon, đo đỏ, tươi ngon hợp khẩu vị.
“Đừng…” Người trên giường động hai cái, rốt cuộc bị ánh sáng làm tỉnh ngủ.
“Tống Mục Thừa?” Cô chớp chớp mắt, giữ nguyên dáng nằm, không nhúc nhích.
Tống Mục Thừa đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc trên mặt cô, “Ừ? Tỉnh chưa, nên dậy ăn cơm.”
Đới Kha ngồi dậy trong chớp mắt: “Sao anh lại về, không phải anh đang ở Berlin sao?”
“Về chơi Giáng Sinh, không chào đón anh à?” Tống Mục Thừa cười hỏi.
“À, chào đón.” Đới Kha trả lời theo phản xạ có điều kiện, sau đó nghĩ đến sự kiện lúc trước Đới Hằng nói, cô túm chặt chăn, “Tống Mục Thừa.”
“Ừ?”
“Em có chuyện hỏi anh.”
“Nói đi.”
“Sao anh cho em nhiều tiền như vậy?” Đới Kha nhìn cậu chăm chú, một đôi mắt trong veo như nước còn sáng hơn ánh sáng nơi chân trời.
“Em nói xem?” Tống Mục Thừa không đáp mà hỏi ngược lại.
Đới Kha nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu bình tĩnh nhìn lại, nhịn không được liền dụi dụi hai má: “Em Hằng nói chỉ có bạn trai mới có thể cho bạn gái tiền tiêu, mới có thể mua váy mua giày cho bạn gái…”
“Ừ.”
Đới Kha cau mày: “Ừ là có ý gì?”
“Em Hằng của em nói đúng.”
Máu trong người Đới Kha đều muốn chảy ngược lại, nhìn Tống Mục Thừa hình như không giống dáng vẻ điềm đạm thường ngày, cô nằm vào trong chăn, sau đó đắp chăn kín đầu.
Tống Mục Thừa: “…”
“Quả Nhi, em không thích anh à?”
“…”
Khuôn mặt của Đới Kha đỏ bừng, cô kìm nén ở trong chăn, úp úp mở mở nửa ngày không trả lời.
“Quả Nhi, anh thích em, vẫn luôn rất thích em.” Tống Mục Thừa bình tĩnh bày tỏ với một đống chăn phồng lên.
Đới Kha: Phải làm sao? Anh ấy là con trai nuôi của mẹ, anh ấy thích mình có tính là loạn luân không?! Không đúng, vì sao mình nghĩ nhiều thế? Mình còn chưa trả lời anh ấy!
Nhưng mà… hình như… có chút muốn đáp lại cảm giác của anh ấy…
Đới Kha nắm chặt chăn, khuôn mặt đỏ bừng giống như gà quay.
Tống Mục Thừa thở dài, duỗi tay kéo chăn của cô, Đới Kha nắm quá chặt, không cho phép anh kéo ra dù chỉ nửa phân.
(phân ở đây là cm)
“Quả Nhi, đây là chăn của anh, em ngủ là giường của anh.” Tống Mục Thừa nhắc nhở cô.
“A a a!” Trong nháy mắt Đới Kha bùng lên, đứng ở trên giường, chân tay luống cuống.
Tống Mục Thừa đưa tay nắm tay cô, nhéo một cái: “Sau này không được ngủ trên giường của người đàn ông khác, biết không?”
Đới Kha gật đầu, sau đó lại lắc đầu, đầu óc nhanh trí vào giờ khác này biến thành bê tông, vẫn là loại cường độ cao C50.
Tống Mục Thừa đứng lên, đặt tay lên eo cô, eo Đới Kha mềm nhũn, phịch, quỳ gối ở trên giường.
Tống Mục Thừa chống tay, khuôn mặt tuấn tú tiến tới trước mặt cô: “Câu trả lời của em là gì?”
“Trả lời cái gì?” Bạn học Đới Kha, vẻ mặt mờ mịt.
“Làm bạn gái của anh, bằng lòng hay là…”
“Là cái phía sau!”
“À, là vô cùng bằng lòng.” Tống Mục Thừa cười nói.
Đới Kha: “…” Đây là một đề bài… có bẫy! Tốc độ giải đề quá nhanh, hoàn toàn không nắm chắc dụng tâm hiểm ác của người ra đề, cấm kị, cấm kị!
Tống Mục Thừa đưa tay ôm đầu cô, hơi dùng sức, cô bị động dán sát qua đây.
“Không cho phép nói không bằng lòng.” Cậu cúi đầu, đôi môi đặt lên cánh môi mềm mại của cô.
Ầm…
Mạch não của bạn học Đới Kha, trong nháy mắt bị nổ thành pháo hoa nhiều màu rực rỡ.
Lời tác giả: nói triển khai cp chị em, quá trớn rồi ha ha, người ta là quan hệ chị em thuần khiết.
Tống Mục Thừa thế nhưng trong lúc Tam Tam mang thai liền tỏ tình với Quả Nhi, người ta là bạn trai đầu tiên! Bạn trai đầu tiên!
Còn một phiên ngoại nữa là kết thúc, thời gian trôi qua thật nhanh… muốn gặp tôi thì mau chóng tỏ tình với tôi ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook