Hôm Qua Như Chết Rồi
-
Chương 25
Edit: OhHarry
***
Tuy đã hoàn thành phần diễn của mình nhưng tôi vẫn ở lại cùng đoàn phim, với ngành nghề của tôi thì điều này khá bình thường, mọi người chỉ nghĩ rằng tôi muốn ở lại để học hỏi thêm kinh nghiệm diễn xuất.
Tôi được lợi rất nhiều nhờ lần quay phim này, tôi thực tâm muốn học hỏi thêm nhiều điều, không chỉ mỗi diễn xuất mà còn cả cách sử dụng ống kính, phương pháp dựng bảng phân cảnh và nghiệp vụ đạo diễn.
Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy công đoạn dựng storyboard và hội họa khá tương đồng với nhau, bố cục yêu cầu có cái chính và cái thứ, màu sắc phải bổ trợ cho nhau.
Tôi đã học được cách phác họa bảng phân cảnh, và không khó để vẽ nên một bức tranh đẹp.
“Chú xem tranh cháu vẽ rồi, bố cục màu được sắp xếp rất tốt, nhưng xét tổng thể bức tranh thì vẫn chưa chạm tới cảm xúc muốn truyền đạt, cháu học vẽ tranh sơn dầu chưa lâu, vẽ được thế đã giỏi lắm rồi.”
Đạo diễn Mã là người luôn theo đuổi những giá trị nội tại của nghệ thuật, một câu chỉ dạy của ông cũng giúp tôi tiến bộ hơn nhiều so với việc tự lăn lóc mày mò suốt mấy năm nay.
Tôi kê ghế, ngồi cạnh ông ấy để nghe phân tích, thỉnh thoảng gật đầu tán thành: “Đúng là cháu chưa nắm chắc được phương pháp sắp xếp bố cục tranh, chắc do không được dạy bài bản, vì kiến thức hội họa không chắc chắn nên trước khi đặt chì phác họa đầu óc cháu lúc nào cũng trống rỗng.”
Mã Nguy Tương bắt đầu kể về hành trình theo đuổi ước mơ từ thuở trẻ của mình, học kém, không được khán giả chú ý, may có Viên An đánh giá cao năng lực nên đã quyết định đầu tư cho việc quay phim của ông.
“Không được đào tạo bài bản cũng chẳng sao, chú cũng có học qua trường lớp nào đâu, cứ chăm chỉ mày mò, luyện tập khắc sẽ giỏi.” Ông kẹp điều thuốc giữa hai ngón tay, giảng giải cho tôi, “Hãy tin là cháu có thể làm được.”
Cảnh quay tiếp theo là của Giang Mộ và Tịch Tông Hạc, bây giờ cả hai đang làm công tác chuẩn bị.
Mã Nguy Tương nhìn Tịch Tông Hạc đang đứng giữa sân, ngậm ngùi nói: “Cháu xem Tiểu Hạc ấy, nếu thằng bé không nỗ lực thì đã không thể đứng ở đây rồi.”
Tôi nhìn ra đằng xa, nương theo ánh mắt của ông ấy, thấy Tịch Tông Hạc mặc một bộ trang phục đen cầu kỳ đang cầm cuốn kịch bản và diễn tập với Giang Mộ, ngay cả khi stylist đến để sửa sang trang phục hay tóc tai thì anh cũng chẳng để ý gì cả.
“Vâng, cậu ấy thực sự rất tuyệt vời.” Vì đã ở bên anh suốt năm năm nên tôi hiểu rõ anh đã gắng sức nhường nào để có thể quay trở lại showbiz và khẳng định tài năng của mình, quá trình này đòi hỏi một sự kiên trì không ngừng nghỉ.
Vì đạo diễn Mã đã bắt tay vào làm việc nên tôi không tiện làm phiền ông nữa, tôi nhấc ghế ra chỗ khác rồi ngồi xuống.
Cảnh quay hôm nay của Tịch Tông Hạc là cảnh mà tôi từng diễn trong buổi thử vai.
Phải có khiếm khuyết trong việc thể hiện cảm xúc và tính cách nhân vật thì buổi thử vai của tôi mới không thể thành công, bởi vậy mà tôi càng muốn xem anh diễn xuất hơn.
Tôi cũng muốn biết khoảng cách giữa thiên tài và người bình thường có thể chênh lệch lớn mức độ nào.
“Action!”
Trợ lý trường quay dập clapboard, cảnh quay của hai nhân vật nam chính, hoặc là hai ngôi sao hạng A đương thời bắt đầu.
Tay áo của Khánh Lê che khuất nửa thanh trường kiếm, hắn lê mũi kiếm dưới đất, tạo thành những tiếng ma sát bén nhọn.
“Suốt mấy năm nay, Trẫm đối xử với ngươi tệ đến thế ư?”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, thậm chí có thể coi là nhân từ, nghe như tiếng lòng của người anh cả bất lực đang cố gắng xoa dịu đứa em trai nóng nảy của mình, ánh mắt thể hiện rõ sự cưng chiều và mệt mỏi.
Do trận chiến ác liệt trước đó mà Mục Hĩ bị thương nặng, gã nằm gục dưới đất, môi dính bết máu, thở ậm ạch.
Gã ngước mắt nhìn Khánh Lê với vẻ không cam tâm, lòng hận thù bao trùm đôi mắt.
Nhưng khi nỗi thù hận đã đạt đến đỉnh điểm, chỉ một câu nói của Khánh Lê thôi cũng đủ khiến gã suy sụp một cách dễ dàng.
Đương nhiên là Khánh Lê đối xử với họ rất tốt, tốt đến mức suýt khiến gã quên đi mối hận cùng tham vọng phục quốc, và gã đã gần như chết chìm trong giấc mơ hão huyền này.
“Sơn hào hải vị, gấm vóc lụa là, có bao giờ Trẫm bạc đãi chị em các ngươi chưa? Biết bao nhiêu kẻ muốn Trẫm giết ngươi, nhưng Trẫm nào nỡ xuống tay…” Khánh Lê nói rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm phiền đến thứ gì đó.
Thế rồi, bỗng dưng hắn gầm lên, “Nhưng Trẫm không ngờ mình lại nuôi ra loại người lòng lang dạ thú như ngươi!” Trước đó dịu dàng bao nhiêu thì tiếng chất vấn bật thốt ra lúc này càng dữ tợn bấy nhiêu.
Dải ngọc đính trước miện rơi xuống đất, hoa phục nhuốm đầy máu, bậc Đế vương quân lâm thiên hạ khi xưa đã trở thành một tên bại tướng chật vật.
“Ngươi lừa dối Trẫm, Mục Nhạc cũng lừa dối Trẫm, các người chỉ lợi dụng Trẫm thôi.
Trẫm thật ngu ngốc khi trao trọn tấm lòng cho mấy tên ăn cháo đá bát như các người…” Hắn cười phá lên, những tiếng cười chất chứa nỗi thê lương cùng cực, hắn không rơi một giọt lệ nào, trong mắt chỉ hằn lên vẻ lạnh lẽo tái tê.
Mục Hĩ nhìn hắn không chớp mắt, môi mím lại thành một đường thẳng.
Hận thù tích tụ lại, bồi đắp thành nỗi đau đớn, gã co quắp ngón tay, run rẩy, đôi mắt đã ậng nước.
“Không, không phải…” Giọng gã khản đặc, không biết phải phản bác thế nào.
Đúng là gã lừa dối hắn thật, nhưng tấm chân tình mà gã dành cho hắn là thật lòng, nếu Mục Nhạc không bỏ mạng trong cung, gã đã chẳng đồng ý với kế hoạch mà mấy lão thuộc hạ đề ra và hành quân về phương Bắc.
“Ngày xưa ngươi đồng ý với ta thế nào? Ngươi đã hứa rằng sẽ bảo vệ tỷ ấy cơ mà,” Nhân cơ hội, gã vơ lấy thanh trường kiếm, chống mình đứng dậy, lớn tiếng chất vấn Khánh Lê, “Ngươi đã thực hiện lời hứa đấy chưa?”
Dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng Tịch Tông Hạc đã rất xuất chúng trong việc tái hiện lại trọn vẹn cuộc đời của một vị hoàng đế.
Có lẽ vì thiên vị anh mà tôi luôn cảm thấy lối diễn xuất của Tịch Tông Hạc có thần hơn Giang Mộ, xuyên suốt các cảnh quay, anh thể hiện biểu cảm một cách sinh động, tự nhiên chứ không cứng nhắc như Giang Mộ.
Nếu trở thành giám khảo của giải Kim Tượng, chắc chắn tôi sẽ trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Tịch Tông Hạc.
Và ngay cả khi bộ phim này không được đánh giá cao về mặt hàn lâm, tôi dám cá rằng năm năm sau, anh ấy sẽ giành về giải thưởng cao quý cho vai diễn của mình.
Trên đời tồn tại một vài điều hiển nhiên, và ta chẳng thể làm ngơ những điều ấy như cách ta lờ đi những lời đố kị và chửi bới.
Đạo diễn Mã ra hiệu chuẩn bị quay lại thêm lần nữa, chuyên viên trang điểm vội vàng đến lau mồ hôi và dặm thêm phấn cho Tịch Tông Hạc cùng Giang Mộ, còn tôi thì lặng lẽ bước ra ngoài.
Phía ngoài kho có một con sông chảy qua, chính là “cái hào” mà đạo diễn Mã thuê thợ đến đào, thế mới thấy ông coi trọng dự án phim lần này đến nhường nào, công tác bảo mật cũng được thực hiện rất tốt.
Tôi đứng trên dốc, vừa hút thuốc, vừa thẫn thờ nhìn sang cánh rừng khô cằn và hoang vắng bên kia sông.
Lối diễn của Tịch Tông Hạc khác hẳn so với tôi, cảm xúc mà Khánh Lê bộc lộ ra ngoài xuất phát từ nội tâm khi phải đối mặt với nỗi phẫn uất và đau đớn trước sự lừa dối của những người mà hắn từng hết mực tin tưởng và thương yêu, với kỹ năng diễn xuất mèo cào của mình, tôi sẽ chẳng bao giờ so sánh được với Tịch Tông Hạc.
Diễn xuất vô hồn, đọc thoại nhân vật cũng vậy.
Đạo diễn Mã đã đúng khi không chọn tôi, tôi vốn không thể đóng tròn vai Khánh Lê.
Đứng được một lát, chợt, tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, tôi quay người lại, nhận ra người kia là Sở Yêu.
Cô ta đi về phía tôi, trên mình khoác một chiếc áo lông màu hồng cánh sen.
“Anh Cố.” Gió lạnh thổi qua làm rối tung mái tóc Sở Yêu, cô ta đưa ngón út lên vén lọn tóc dài ra sau tai rồi chìa tay xin tôi một điếu thuốc, “Anh cũng không về à.”
Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó là điều quá đỗi bình thường trong nghề này, nếu tôi đã không đề cập, tất nhiên cô ta cũng sẽ chẳng chủ động nhắc đến làm gì.
Dù tôi có bắt gặp Giang Mộ ngoại tình với cô ta đi chăng nữa thì dưới cái nhìn của cô ta, tôi và Tịch Tông Hạc cũng là một cặp gian dâm.
Tôi châm thuốc cho Sở Yên: “Đây là cơ hội tốt để học hỏi nên tôi định ở lại thêm một thời gian.”
Cô ta nhả ra vòng khói một cách điêu luyện: “Em cũng nghĩ vậy.
Thật tuyệt vời khi có cơ hội được các bậc lão làng chỉ dẫn, dù phải bỏ tiền túi ra thì cũng đáng.”
Mục đích chính của tôi không phải là học hỏi, và có lẽ mục đích của cô ta cũng chẳng hề đơn giản.
Đây chính là bản chất của giới showbiz, trước mặt người khác thì nói lời hay ý đẹp, sau lưng thì giở giọng mạt sát, câu nào thật, câu nào điêu toàn phải tự đoán.
“Anh Cố, chắc anh thấy em bẩn thỉu lắm nhỉ?”
Tôi sượng sùng, không ngờ cô ta lại hỏi thẳng như vậy.
“Sao cô lại nói thế chứ?” Tôi cười với cô ta, giả bộ ngớ ngẩn đáp, “Hai hôm nay trời ít khói bụi thì sao người ngợm bẩn thỉu được?”
Cô ta sững sờ, nhìn tôi rồi bật cười: “Vất vả lắm em mới lấy hết được can đảm để nói chuyện này với anh, nếu anh không muốn thì thôi vậy.”
Tôi và cô ta chỉ tình cờ gặp gỡ, quan hệ chưa thân thiết đến mức có thể tâm sự chân thành với nhau.
Cô ta đã tìm được người hậu thuẫn cho mình, còn giờ thì muốn tìm thêm một “người anh” tri kỉ.
Điều này không xuất phát từ dã tâm mà xuất phát từ lòng tham lam.
Sở Yêu thở dài: “Em còn tưởng anh sẽ thông cảm cho em.”
Đàn quạ bay đằng xa há mỏ kêu quang quác, âm thanh ồn ã khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Nếu đã tự đưa ra quyết định thì đừng trông chờ người khác sẽ hiểu cho mình.” Sở Yêu tưởng tôi sẽ thông cảm cho cô ta vì tôi từng làm tay vịn ở bar, và cũng bị người đời coi thường.
Cô ta leo lên giường Giang Mộ, còn tôi thì leo lên giường Tịch Tông Hạc.
Cô ta cho rằng chúng tôi là đôi bạn thân chung hoàn cảnh, là những người bạn tri âm tri kỉ có thể bộc bạch cho nhau mọi nỗi niềm trong lòng.
Nhưng cô ta nhầm rồi, điều khác biệt lớn nhất giữa tôi và cô ta là tôi không bao giờ tìm kiếm sự cảm thông.
Có bao biện thế nào đi chăng nữa, cuộc sống có khó khăn thế nào đi chăng nữa thì người đưa ra lựa chọn đó vẫn là tôi.
Tôi không cần người khác phải hiểu mình, thậm chí người ta cũng chẳng thể hiểu nổi con người tôi đâu.
Nghe tôi nói xong, Sở Yêu sững sờ hồi lâu, cuối cùng cười tự giễu một tiếng: “Ừ.”
Cô ta trở về trường quay ngay sau khi hút xong điếu thuốc, còn tôi thì đứng mãi trên dốc cho đến khi cơ thể lạnh cứng mới rụt cổ đi về.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Vừa bước vào phim trường, tôi đã thấy Tịch Tông Hạc đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế vẫy tay ra hiệu cho mình tới gần.
“Anh đi đâu mà lâu thế?”
Vì các nhân viên đang bố trí lại đèn cho cảnh quay tiếp theo nên anh ấy mới rảnh thế này.
“Hút thuốc.” Tôi trả lời một cách thành thật.
Anh cau mày, càu nhàu: “Sau này bớt hút thuốc đi nhé, tôi chẳng thích mùi thuốc lá ám trên người anh đâu.”
Vỏn vẹn trong thoáng chốc, tôi tự hỏi liệu có phải anh đã khôi phục trí nhớ hay không.
“Nhưng anh cũng hút mà.”
Anh lườm tôi một cái: “Thì mai cai.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế kê sát bên anh, Tịch Tông Hạc thình lình ném túi chườm nóng vào lòng tôi.
Tôi sửng sốt, cầm túi chườm nóng mà chẳng biết phải xử trí ra sao.
“Tay cóng đỏ hết rồi kia kìa, sưởi ấm chút đi.”
Bàn tay lạnh lẽo nhanh chóng ấm lên nhờ túi chườm nóng, cảm giác dễ chịu khiến tôi muốn thở phào thành tiếng.
Đồ hóa trang mỏng manh mà thời tiết lại ngày càng rét mướt, tôi lo chân Tịch Tông Hạc bị cóng buốt nên mới nhờ Phương Hiểu Mẫn chuẩn bị túi chườm cho anh ấy.
Kể từ lần được trải nghiệm cơn đau vào ngày mưa kia, anh đã biết chấn thương của mình khủng khiếp cỡ nào và trở nên ngoan ngoãn vô cùng, hôm nào cũng kè kè túi chườm bên người mà chẳng cần nhắc nhở.
Làm ấm tay xong, nhân lúc không ai để ý, tôi lén luồn tay mình vào vạt áo dưới của Tịch Tông Hạc, đặt lên đùi anh.
“Lại hí hoáy cái gì không biết?” Phần tay áo của trang phục mà anh đang mặc khá rộng, anh ấy hất tay áo che qua đùi rồi nắm lấy tay tôi qua lớp vải.
“Xoa bóp giùm anh ấy mà.” Mặc cho anh vẫy vùng, tôi vẫn thậm thụt bóp chân cho anh.
Vì không bảo được tôi nên anh ấy hơi sốt ruột: “Tôi không đau chân thì anh bóp gì chứ? Rụt tay về ngay, bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống nào nữa!”
Anh công tử này là con nhà gia giáo nên không làm mấy chuyện khác người được.
Mà tôi cũng không dám làm ra hành động quá trớn ở nơi công cộng nên chỉ miết nhẹ qua thứ nằm giữa hai chân anh rồi nhanh chóng rụt tay về.
“Cố Đường!”
Tiếng quát của anh hơi to nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tôi ngượng ngùng cười với họ rồi quay đầu sang nhìn anh, dù vẫn giữ nụ cười hoàn hảo trên môi nhưng lại thốt ra một câu cực kỳ bỉ ổi, “Anh cứng rồi hả?”
Anh nghe xong thì sững người, trân trân nhìn tôi bằng ánh mắt xoi mói rồi đột nhiên nhếch môi: “Tưởng mình đẹp trai lắm à mà khiến người ta cứng lên chỉ bằng một cái chạm nhẹ?”
Độ cong của khóe môi mang theo chút khinh thường nhưng cũng có chút khiêu khích.
Tôi trả túi chườm cho anh, thì thầm: “Anh chỉ cần chạm nhẹ vào em thôi, em hứa sẽ cứng cho anh xem.”
Sờ soạng nhau một chút cũng chẳng ghê gớm gì.
Đợt trước anh ấy còn lột sạch quần áo tôi rồi bắt trói tôi lên giường, sau đó bịt mắt và kích thích khoái cảm của tôi bằng mấy câu dirty talk.
Anh híp mắt, đôi ngươi trở nên sâu hun hút, giọng cũng trầm khàn hơn: “Vậy bao giờ về khách sạn thì biểu diễn cho tôi xem nhé.”
Người khác nhìn vào sẽ tưởng chúng tôi đang bàn luận chuyện gì nghiêm túc lắm, nhưng thực chất, chúng tôi chỉ đang ra vẻ đứng đắn để tán tỉnh nhau mà thôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook