Minh Ngọc luôn túc trực bên Tiểu An từ khi cậu ta ra khỏi phòng cấp cứu, Mỹ Lệ nhìn thấy dáng vẻ Minh Ngọc như vậy tuyệt nhiên cô cảm thấy bất lực.

Trợ lý An là người vui tươi, tính tình rất tốt giờ đây đang nằm bất động trên giường bệnh.

Không biết bao giờ sẽ tỉnh, nếu có tỉnh liệu còn nhớ đến những người xung quanh hay không?
Lục Minh đi vào trong gương mặt u sầu khiến cô lặng lẽ đi theo “ Cô về nghỉ ngơi đi, cậu ta để tôi chăm sóc ” anh nói với Minh Ngọc.

Minh Ngọc lắc đầu, cô không đồng ý cô muốn ở bên đợi cậu ta tỉnh lại.

Nhìn Tiểu An như này lòng cô đau quạnh, cô nước mắt rơi lã chã đưa đôi tay cậu ta nắm lại chỉ mong cậu sớm tỉnh lại.

“ Tôi đã báo tin về gia đình cậu ta rồi, cô mau về nghỉ ngơi ” Lục Minh hơi lớn tiếng nói
Mỹ Lệ đành đến gần “ Minh Ngọc cô nên về nghỉ ngơi tôi, nếu cô không tự chăm sóc bản thân tốt thì sao có thể chăm sóc được cậu ta ” lời cô nói rất đúng, nếu Minh Ngọc không chăm tốt thì sao có thể sóc được người bệnh bây giờ.

Minh Ngọc đành xuống nước đồng ý, cô đi về mà tâm trí không vững.

Mỹ Kệ bước đến dìu cô ấy ra xe “ Để em đưa cô ấy về ” cô quay mặt bước đi, Lục Minh kéo tay cô lại ánh mắt lo âu nhìn cô.


“ Không sao đâu, em sẽ cẩn thận.

Đợi người nhà cậu ấy đến em đến đưa anh về nghỉ ngơi được không? ” cô nắm nắm nhấn nhấn tay anh ra hiệu.

Đôi mắt dịu đi phần nào, anh buông cánh tay cô ra, Mỹ Lệ dìu Minh Ngọc ra xe.

Lên xe cô cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi mới lái đi, trên con đường âm u như sắp mưa này hai cô gái hai cảm xúc lẫn lộn mỗi người thu mình trong góc.

Ai làm việc người đấy.

Minh Ngọc như người mất hồn đôi mắt thần thờ ngước nhìn Mỹ Lệ, còn cô thì tập chung lái xe nhưng tâm trí không đặt đúng chỗ.

“ Sao cô và Lục Minh biết chuyện? ” giọng nói lúc có lúc không cất lên
Mỹ Lệ nhìn đèn đỏ trước mặt dừng lại xoay sang nhìn cô ta “ chị Thanh quản lý nói cho chúng tôi biết ”
Minh Ngọc không nói thêm gì, cô ta cứ cuộn mình trong ghế ánh mắt không hồn thật đáng sợ.

Bỗng Mỹ Lệ lên tiếng “ Cô thích Tiểu An? ”
Đồng tử cô ta thu vào nhìn Mỹ Lệ, ngập ngừng liếc qua chỗ khác.

Minh Ngọc ngập ngừng muốn nói lại thôi, Mỹ Lệ khẽ nhìn cô ta.

“ Cô yên tâm người có tình chắc chắn sẽ được đền đáp ” Mỹ Lệ cất giọng nhìn sang.
……
Bố mẹ Tiểu An vội vàng từ thị trấn lên thành phố, nhìn thấy con trai nằm trong phòng bệnh mà không kìm chế được cảm xúc.

“ Cháu xin lỗi hai bác, do cháu không cẩn thận trông coi Tiểu An ” Lục Minh cúi người xin lỗi
“ Bác không trách cậu, nhờ có ông chủ và cậu Tiểu An mới có được như ngày hôm nay.

Do nó không cẩn thận nên mới vậy.” bố Tiểu An nói.


Bác ấy nói ra câu đó càng khiến gương mặt Lục Minh tối sầm lại, cậu ta thừa biết vụ tai nạn này không đơn giản chỉ là Tiểu An đi ẩu.

Lục Minh đi lại công việc với Tiểu An lâu như vậy sao có thể không hiểu cậu ta cho được! Cậu ta chưa bao giờ là người chạy ẩu chỉ có người cố ý hại mà còn là xe của anh nữa.

Về đến chung cư, Lục Minh vãn còn ngồi trên ghế xe thẫn thờ suy nghĩ.

Mỹ Lệ tắt máy, cô đặt tay lên tay anh sự an ủi “ Tiểu An sẽ mau khỏe lại thôi, anh cũng đừng tự trách chính mình.

” ánh mắt cô thu về.

Bỏ tay khỏi người anh cô định mở cửa dìu anh lên tầng, Lục Minh túm lấy cánh tay cô giữ lại “ Đừng đi! Ở lại với anh được không? ” giọng trầm vang lên kèm theo sự nghẹn ngào.

Anh ôm cô vào lòng, cứ thế ôm cô không rời.

Mỹ Lệ xoa xoa tấm lưng vỗ nhẹ nhàng.

……..

Vụ tai nạn xe xảy ra ở giao lộ xxx giờ nạn nhân đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu không rõ sống chết, bản tin thời sự ngày hôm đấy đăng về vụ việc rất nhiều.

Chị Thanh lo lắng “ Em với Lục Minh không sao chứ? ”
“ Bọn em không sao, do tối hôm trước ở thị trấn xảy ra chút chuyện nên em với Lục Minh mới lên thành phố muộn, không thì ….”

“ Chiếc xe cậu trợ lý đi là của Lục Minh sao? ” chị Thanh tò mò hỏi
“ Đúng vậy, cậu ấy mang xe đi bảo dưỡng nên mới xảy ra chuyện ” Mỹ Lệ nghe điện thoại ở phòng ngoài
Lục Minh đã nằm trên giường chìm vào giấc ngủ từ lúc nào …… cơn mê miên màn kéo đến “ Mẹ, mẹ …..” lời cất ra lúc rõ lúc không.

Bên ngoài “ Chị nói là lỡ như thôi nhé,Lần này trợ lý An lấy xe Lục Minh đi thì xảy ra chuyện chị thấy không đơn giản chỉ là vụ tai nạn thường nữa rồi ” giọng nói không chắc chắn cất lên nhấn nhá từng chữ.

Mỹ Lệ chợt nhớ ra, cảm xúc cô trào dâng đôi mắt suy nghĩ sâu sa, “ Sao em lại không nghĩ đến chuyện này? ”
“ Chị không dám chắc nhưng mọi lần cậu trợ lý An đó đi xe đâu có làm sao! Chỉ riêng lần này lấy xe Lục Minh đi xảy ra chuyện, không nghĩ không được ”
Mỹ Lệ liền cứng rắn nói “ Vậy em có việc cho chị làm nữa đây ”
Chị Thanh giọng chắc chắn “ Được, chị sẽ giúp hết mình ”
Điện thoại tắt đi, Mỹ Lệ bước vào phòng thấy anh vẫn đang nằm ngủ.

Cô lại gần chạm vào gương mặt anh “ Nếu chuyện này thật sự liên quan đến ông ta, em sẽ không để anh bảo vệ em mãi được.

Do em mà mọi người mới bị liên luỵ, từ giờ em sẽ cố hết sức bảo vệ anh và mọi người ”
Đôi mắt ướt lệ nhìn anh …… Cô sẽ không để bản thân trở thành gánh nặng của ai nữa ít nhất là với anh và người thân anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương