Xin thứ lỗi cho Quân mỗ hay quên, nàng đây là tiểu thư của nhà ai?Quan Sơn Quân vừa hỏi một câu, vẻ mặt của Tô đại tiểu thư cùng nha hoàn liền đỏ lên trông thấy.

Mới vừa rồi nha hoàn kia vừa hùng hổ tuyên bố Tô tiểu thư là hôn thê của Quan tướng quân.

Hiện tại ở trước mặt chưởng quỹ, người làm và khách hàng trong tiệm, Quan Sơn Quân lại vờ như không nhận mặt người quen.

Trong lòng ả ta thầm oán Quan tướng quân này thật sự đúng là không coi mặt mũi Tô thượng thư ra gì!
Kỳ thực Quan Sơn Quân có nói như vậy cũng không ai dám bắt bẻ.

Năm đó khi hắn cương quyết từ hôn, Tô đại tiểu thư mới có mười ba tuổi.

Ngoài một lần tự mình đến cửa Tô gia từ hôn kia đến nay đã bảy năm, Quan Sơn Quân vẫn chưa thấy qua dung mạo của Tô tiểu thư thêm lần nào.
Tuy nha hoàn kia có vẻ huênh hoang tự phụ nhưng Tô Anh Tử dù sao cũng là một quý nữ con nhà gia giáo.

Nàng ta sẽ không ngu ngốc tỏ ra tức giận trước mặt Quan Sơn Quân mà nhún nhường nhẹ giọng khai danh tính.
- Thân phụ tiểu nữ là thượng thư Tô Thần, tiểu nữ gọi là Tô Anh Tử, ra mắt tướng gia.
- Thì ra là Tô tiểu thư, xin hỏi bổn tiệm có điều gì làm tiểu thư phật ý?
Tô Anh Tử thoáng chốc có chút lúng túng.

Vốn là nàng ta nhìn trúng một cây trâm bạc trong tiệm, đang định xuất tiền mua thì chưởng quỹ thông báo rằng cây trâm này đã được Hà tiểu thư đặt cọc trước.

Phải biết rằng ở Ngạo Thiên thành chuyện Tô tiểu thư và Hà tiểu thư không vừa mắt nhau đã không phải là chuyện lạ lùng gì.

Nay cây trâm bị địch thủ giành mất nàng ta đương nhiên không vừa ý, mà nha hoàn kia cũng ỷ vào Tô gia chống lưng.


Thêm việc cho rằng Quan Sơn Quân nợ tiểu thư nhà họ nên mới ở đây lên mặt tự phụ.
Chỉ không ngờ chuyện này lại bị Quan Sơn Quân vô tình nghe thấy, dẫn đến chủ tớ bọn họ đều xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Về tình về lý chưởng quỹ chắc chắn không sai, người sai là nha hoàn nọ cùng Tô Anh Tử luôn im lặng dung túng nha hoàn làm bậy.

Thế nhưng Quan Sơn Quân cũng là người khôn khéo, tạt nước lạnh lên đầu hai người đủ rồi.

Nghe chưởng quỹ báo cáo tình hình hắn lại lên tiếng xoa dịu, cũng bắc cho Tô tiểu thư một chiếc thang đi xuống tránh thoát cảnh bối rối.
- Thì ra là như vậy, không phải chưởng quỹ có ý khinh khi gì tiểu thư đâu.

Nếu cây trâm này đã được Hà tiểu thư đặt cọc thì bổn tiệm có quy tắc kinh doanh không thể lật lọng với khách hàng.

Nhưng ở đây vẫn còn những cây trâm khác không hề kém cạnh, Tô tiểu thư không chê thì để chưởng quỹ dẫn nàng lên tầng hai xem thêm trâm quý có được không?
- Cũng tại Anh Tử quản giáo nha hoàn không nghiêm, xin tướng gia đừng để bụng.

Tướng gia đã nói vậy Anh Tử cung kính không bằng vâng lệnh ngài.
Chỉ một câu nói đều đem tính xấu đổ hết cho nha hoàn, xem ra Tô Anh Tử này cũng là một người vụng chèo khéo chống.

Nghĩ giải quyết xong việc rồi, Quan Sơn Quân cũng không để ý nàng ta, chuẩn bị dắt Chu Tử Dụ đi xem vài hàng khác.
- Quân mỗ đã rời quân ngũ, tiểu thư cứ gọi ta lão bản được rồi.

Vậy, chúc Tô tiểu thư xem trâm vui vẻ, Quân mỗ không làm phiền nữa.
- Gượm đã, Quan công tử…
- Tô tiểu thư còn có việc gì?
Ma xui quỷ khiến Tô Anh Tử đột ngột thất thố chạy theo gọi với Quan Sơn Quân.

Bình tĩnh lại nàng ta nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.

- Công tử có nhớ vài ngày sau là tiệc sinh thần của thái sư phu nhân, người có đến dự hay không?
Nghe đến đây ai nấy đều giật mình, phải biết
thái sư đương triều chính là cha ruột của Quan Sơn Quân.

Tuy rằng ông ta đã từ hắn, nhưng còn sinh thần của mẹ, mấy năm nay trừ lúc ra trận thì Quan Sơn Quân vẫn không quên gởi quà đến tặng bà.
Năm ấy Quan thái sư cùng Tô thượng thư giao ước sẽ đính hôn cho Quan Sơn Quân cùng Tô Anh Tử.

Tô thượng thư không có con trai, chỉ có một mụn con gái nên vị trí ông đang giữ đã quyết định sẽ bồi dưỡng cho Quan Sơn Quân ngồi vào.

Chỉ đợi hắn thi đỗ sẽ từ từ nâng lên làm thị lang.

Với thực lực hai nhà cùng tài năng của Sơn Quân bấy giờ đang là một trong tứ tài tử nức danh kinh thành, thì việc trở thành thượng thư thay cha vợ cũng chỉ là việc sớm muộn.
Chuyện không ai ngờ đến là thay vì thi văn Quan Sơn Quân lại đi thi võ cử.

Cho dù hắn thi đậu nhưng Quan thái sư lại tức giận đùng đùng.

Cho rằng chức võ quan chỉ là hạng phàm phu tục tử.

Vì việc này cha con cự cãi nhau, Quan Sơn Quân quả quyết không đi theo con đường mà cha mình sắp xếp.

Nhanh chóng tự mình từ hôn với Tô gia, việc này cũng làm cha y tức giận đến đổ bệnh.

Tuyên bố từ nay cấm cửa không cho Quan Sơn Quân được bước chân vào phủ Thái Sư.
Bởi vì việc ấy mà Quan thái sư cho rằng nhà mình có lỗi với Tô gia.


Mấy năm nay vẫn không ngừng qua lại quà cáp an ủi họ.

Bởi vậy quan hệ hai nhà vẫn chưa tới mức trở mặt, mà người làm của Tô gia mới dám ở nơi này lên giọng là vì vậy.
Thêm một lý do nữa tuy rằng khi ấy Quan Sơn Quân chỉ liếc qua Tô Anh Tử có một lần.

Nhưng dáng vẻ tuấn tú cùng tài năng vang dội của hắn khi ấy có thiếu nữ nào chưa từng nghe thấy? Một người văn võ song toàn như vậy không chỉ Tô tiểu thư khắc ghi động lòng mà Tô gia cũng luyến tiếc.
Mấy năm nay Tô đại tiểu thư cũng có không ít mối dạm hỏi.

Nhưng nếu không phải nàng chê dáng vẻ người ta không tốt, tài năng không đủ thì cũng là Tô gia chê gia cảnh không môn đăng hộ đối.

Chẳng mấy chốc đã sắp quá lứa lỡ thì mà nàng vẫn kén cá chọn canh, chỉ bởi vì trong lòng thiếu nữ đã thề nếu người kia không bằng Quan Sơn Quân thì nàng không gả.
Xem ra cũng là một người đáng thương, thái sư phu nhân cũng vì vậy mà đau lòng thay cho nàng.

Mấy lần lén lút đi gặp con trai, bà đều cố tình nhắc đến.

Cho đến khi Quan Sơn Quân nói đã có người trong lòng bà mới thôi.

Thái sư phu nhân hiểu rõ tính tình con trai bà, hắn đã quyết định chuyện gì thì trời có đánh cũng đừng hòng suy suyển được.
- Cảm ơn Tô tiểu thư đã quan tâm, việc nhà của Quân mỗ, ta tự biết sắp xếp.
Cảm thấy Quan Sơn Quân không muốn dây dưa, Tô Anh Tử cũng không có mặt mũi nào giữ lại.

Nàng ta nuối tiếc nhìn theo bóng Quan Sơn Quân rời đi, đồng thời cũng chú ý đến thanh niên thanh tú nhỏ gầy đi bên cạnh đang được hắn đỡ lấy đồ xách hộ.

Vì tò mò nàng ta bèn quay lại bâng quơ hỏi chưởng quỹ.
- Vị đi cùng tướng gia là ai, chưởng quỹ có biết không?
- Đó là phó tướng Chu Tử Dụ, nghe nói là huynh đệ kề vai sát cánh của Quan tướng gia cùng Đức Vương năm xưa.

Hiện tại Quan tướng gia đang ở cùng nhà với ngài ấy.
- Ra vậy, chưởng quỹ ngươi có món trang sức nào đắt nhất tiệm đều mang ra đây.


Hôm nay bổn tiểu thư sẽ mua hết.
Chưởng quỹ nghe vậy liền vui mừng gói hàng, trong lòng thầm khen Quan tướng quân lợi hại.
Tô Anh Tử thì đang âm thầm tính toán, Hà tiểu thư bên kia là con gái của ngự sử đại nhân.

Nàng ta vừa mới đồng ý đám dạm hỏi của Ngô thị lang mới đi mua nhiều trang sức hồi môn như vậy.

Hiện tại Tô Anh Tử nhìn thấy Quan Sơn Quân vẫn còn đang độc thân, nếu như nàng đích thân theo đuổi.

Nếu thành công nhất định khiến cả hai nhà Quan, Tô, yêu quý, so với Hà tiểu thư kia thân phận càng thêm trọng vọng.
Bên này Quan Sơn Quân cùng Chu Tử Dụ hiển nhiên không hề để ý đến sự xuất hiện của Tô Anh Tử.

Một người trước giờ chưa hề để tâm, còn một người vốn đầu gỗ càng không hiểu phong tình.

Chỉ có điều đang đi Tử Dụ chợt níu áo Quan Sơn Quân lại.
- Sao thế Tử Dụ? Đệ mỏi chân à?
- Mấy ngày nữa là sinh thần của bá mẫu… Đệ nhiều chuyện nhưng mà huynh có định mua quà gì tặng bà chưa…?
- Sao lại nhiều chuyện, đệ cũng không phải là người ngoài.

Tử Dụ có cao kiến gì không?
Chỉ thấy Quan Sơn Quân yêu chiều vò đầu mình, lại nói y không phải người ngoài.

Tai Chu Tử Dụ có chút đỏ lên, khẽ lắp bắp.
- Đệ làm sao rành chứ… Huynh có biết bá mẫu thích gì không?
- Sao vậy? Tử Dụ định tặng quà cho mẹ ta à?
- Huynh cùng đệ hiếu kính mẹ, đệ cảm thấy mình cũng nên đáp lại…
Quan Sơn Quân đương nhiên vui vẻ, cho dù Tử Dụ của hắn luôn luôn nghĩ công bằng cho người khác như thế.

Bởi vậy hai người đi thêm một vòng, mua đủ cả quà sinh thần chuẩn bị cho mẹ của Sơn Quân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương