Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?
C60: Phiên ngoại 8 nhật ký có con

Một tuần nữa Pudding đi nhà trẻ rồi, cho nên Kiều Dư An thu dọn đồ đạc, sau khi cô đọc sách rất nhiều thứ không dùng tới, cô thu dọn trong phòng, Pudding cũng đang chơi ở đó, từ trong ngăn kéo lôi ra ngoài một quyển sách, nhìn say sưa ngon lành, kỳ thật cô bé còn không biết chữ, chính là tùy tiện lật qua, nhìn một hồi không nhìn thấy hình ảnh liền ném qua một bên.

Kiều Dư An thu dọn đồ xong, quay đầu nhìn thấy quyển "gia quy" kia, đây cũng là chuyện mấy năm về trước, lúc vừa mới kết hôn với Giang Mộ Trì, về sau kỳ thật cũng không có tuân theo, hơn nữa, sau khi cô mang thai, gia quy liền không còn giá trị, người phụ nữ có thai lớn nhất, muốn làm gì liền có thể làm cái đó, bản "gia quy" này tự nhiên cũng không có đất dụng võ, không biết bị nhét vào trong ngăn kéo khi nào, đã có rất nhiều nếp gấp.

"Mẹ, không vui, sao anh trai vẫn chưa về?" Pudding ôm đùi Kiều Dư An, một đứa bé ở trong nhà quá nhàm chán.

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

"Cũng sắp rồi, con đến giúp mẹ thu dọn đồ đạc, mang những đồ chơi kia của con đều đặt ở trong thùng đi, Pudding lớn rồi, phải đi học rồi, cất đồ chơi lại." Kiều Dư An đặt đồ trên tay xuống, dự định đi tìm mẹ Giang xác minh một chút, cô vô cùng hoài nghi vật này chính là Giang Mộ Trì tự tạo ra, nếu như bị cô biết được là anh soạn bậy, xem cô làm sao xử lý Giang Mộ Trì.

"Được ạ." Pudding chạy tới đặt búp bê vải của cô bỏ vào trong rương, một phòng đều là búp bê của Pudding, nếu được Giang Mộ Trì còn muốn hái sao trên trời xuống cho cô con gái này, mỗi lần đi shopping, Pudding nói muốn búp bê gì, Giang Mộ Trì đều mua về cho cô bé, dần dà, phòng này hoàn toàn bị búp bê vải.

Thu dọn những đồ chơi không chơi kia vào cũng gần xong, Vu Viên cùng Giang Mộ Trì cũng quay về rồi, Giang Mộ Trì mang Vu Viên đi phòng khách, lúc trở về còn trông thấy hốc mắt Vu Viên hồng hồng, chắc là khóc.

"Anh trai, ba khi dễ anh sao, tại sao khóc?" Pudding đau lòng sờ lên mắt của Vu Viên.

"Không có, hạt cát bay vào mắt." Vu Viên lắc lắc đầu, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình khóc.

“Vậy em thổi cho anh một chút." Pudding nhón chân lên thổi thổi.

Kiều Dư An nhìn Giang Mộ Trì một chút, không biết hai người đang giở trò quỷ gì: "Vu Viên, mang em gái đi chơi đi, em gái đều nhớ con cho tới trưa."

"Dạ." Vu Viên nắm tay Pudding đi ra, lúc đi ngang qua người Giang Mộ Trì, còn đạp Giang Mộ Trì một cước, Pudding cảm thấy chơi vui, cũng đạp một cước.

Giang Mộ Trì "..."

Mặc dù hai đứa nhóc không nặng lắm, giẫm một cước cũng không sao, nhưng vẫn là cảm thấy đau lòng, hai cái đứa mà mình nuôi đều là đòi nợ?

Con đã đi ra, Kiều Dư An mới cười cười: "Anh chọc Vu Viên gì rồi?"


"Không có chọc gì, chính là y tá cho nó một viên kẹo, anh nói viên kẹo này trẻ con không thể ăn, nên anh ăn, sau đó nó trông thấy những người bạn nhỏ khác ăn viên kẹo kia, tìm anh khóc nháo." Giang Mộ Trì sờ lên chóp mũi, ai biết vừa rồi bị ma quỷ ám ảnh, thế mà giành viên kẹo của con nít ăn.

Kiều Dư An lườm anh một cái: "Anh mấy tuổi rồi, còn lấy kẹo của Vu Viên, cẩn thận say này anh già đi nó rút ổng thở của anh đấy."

"Không có nghiêm trọng như vậy đi, anh cũng đã mua lại cho nó hai cây kẹo que, anh đi thay quần áo, bên ngoài quá nóng." Giang Mộ Trì dự định rời đi.

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

"Chờ một chút, nhìn đây là cái gì?" Kiều Dư An huơ huơ đồ trên tay, cười hì hì nhìn anh, chỉ là nụ cười này, khiến cho Giang Mộ Trì có chút rùng mình.

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

"Thứ gì?" Anh đã sớm quên lúc trước lừa Kiều Dư An, nhìn kỹ hai lần mới nhìn rõ là cái gì, lúc ấy mặt liền đen, vật này vì sao còn ở đây? Không phải sớm đã bị giấu kỹ rồi sao?

"Cho anh xem một chút." Giang Mộ Trì muốn cướp, cũng muốn Kiều Dư An sẽ cho anh cơ hội, lấy lại: "Vừa vặn buổi chiều mẹ sẽ đến, em đi hỏi mẹ một chút, xem Giang gia có phải thật sự có quy củ như vậy không."

"Quyển Quyển." Giang Mộ Trì yếu thế, lấy lòng cười.

"Gọi em cũng vô dụng, dù sao lúc trước em cũng nghi ngờ thật lâu, nếu không phải Pudding lật ra, em cũng thực sự quên chuyện này, chuyện lớn như vậy, sao có thể quên." Kiều Dư An nắm chắt, nhìn Giang Mộ Trì liền biết chuyện này khẳng định là anh nói bừa, được, dám lừa gạt cô, anh xong đời rồi.

Giang Mộ Trì: "..." Lại là Pudding, anh thật hoài nghi, Pudding có phải là do ông trời phái tới phá anh không.

"Quyển Quyển, chuyện như vậy cũng đừng phiền tới mẹ, em có điều kiện gì, em nói đi, anh đều đồng ý."

"Thật sự đều đồng ý?" ánh mắt Kiều Dư An lộ ra giảo hoạt.

"Đúng."

"Vậy đọc ra trước mặt mẹ đi, để mẹ phân xử thử, xem khi đó anh khi dễ em thế nào."


Giang Mộ Trì: "Quyển Quyển, vậy còn không bằng em giết anh đi." Bị mẹ già biết còn không phải bị chửi chết, giờ ở Giang gia, địa vị của Quyển Quyển là cao nhất, địa vị của anh... được rồi, anh không có địa vị, không nhắc tới cũng được.

"Được, anh nhanh đi thay quần áo đi, nói nữa em cũng không cho." Kiều Dư An cầm đồ đi ra, để lại Giang Mộ Trì ngơ ngác.

"Haiza." Thở dài, lúc trước thật đúng là tay tiện mà, một bước sai từng bước sai.

Buổi chiều Kiều Dư An thật sự chính là nói được thì làm được, đem quyển "gia quy" kia cho mẹ Giang nhìn, mẹ Giang nhìn sang, trừng mắt Giang Mộ Trì: "Mẹ cũng không biết trong nhà có vật này, tên tiểu tử thối nhà anh, con ức hiếp An An như thế sao?"

"Cũng chính là tính tình An An tốt, nếu đổi lại những người khác, ai thèm để ý đến con, con xem thử con đã làm chuyện gì, có muốn mẹ viết một bản cho con?" Mẹ Giang ném quyển gia quy lên trên bàn trà.

"Không cần, chỉ là con đang giỡn với An An." Giang Mộ Trì ho khan, mặt mũi của anh đều mất sạch.

"Muốn chơi với mẹ một chút không?"

"Không cần, mẹ, mẹ bận rộn, con nhớ hình như con còn việc phải làm." Giang Mộ Trì chạy trối chết, nợ cũ năm xưa còn lật ra, quả nhiên là không phải không báo thù mà là chưa tới lúc, Giang Mộ Trì dùng kinh nghiệm của chính bản thân mình nói cho tất cả mọi người biết, đừng khi dễ cô vợ nhà mình, nếu không sẽ quả báo cũng đổ hết lên người mình.

Giang Mộ Trì ở thư phòng chờ đợi đến trưa, mãi cho đến khi mẹ Giang đi về, anh mới rón rén đi xuống lầu muốn tìm quyển "Gia quy" kia, sớm biết vậy thì nên tiêu hủy sớm chút, giữ lại chính là một tai họa.

"Chồng ơi, tìm cái gì vậy?" Giọng nói Kiều Dư An từ lầu hai truyền đến.

"Không có việc gì, khát, uống miếng nước." Giang Mộ Trì rất bình tĩnh, quay đầu trông thấy đồ trên tay Kiều Dư An thì không bình tĩnh nữa: "Quyển Quyển, tha cho anh đi."

Đều bị mẹ già biết, còn cầm làm gì chứ.

"Cũng có thể, em cũng viết một phần gia quy cho anh, không cần khách sáo, em viết thoải mái hơn anh nhiều." Kiều Dư An từ trên lầu đi xuống, cầm quyển gia quy trên tay đưa cho anh, lật ra nhìn thoáng qua, phát hiện chỉ là trang bìa, bên trong không giống.


Nhưng nội dung đã thay đổi một chút so với nội dung trong quyển trước đó, tỉ như mười giờ đổi thành mười giờ lẻ một phút, buổi sáng bảy giờ rưỡi đổi thành sáu giờ sáng, đối với Giang Mộ Trì mà nói, những điều này cũng còn tốt, dù sao bây giờ trong nhà có hai tiểu bảo bối, năm giờ chiều anh cũng đã về nhà.

"Cũng không tệ lắm, đầu óc rất linh hoạt, anh chấp nhận hết." Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua, không hoảng hốt, thật đơn giản.

"Anh lật từ phía sau về phía trước." Kiều Dư An ngồi xuống.

Giang Mộ Trì theo lời nói nhìn thoáng về sau, khóe miệng co giật: "Một tháng phải bồi vợ đi chợ đêm ăn xiên que hai lần?" "Một tuần phải dẫn vợ đánh mạt chược một lần." "Một tuần phải bồi vợ đi uống rượu một lần", những điều này, đều là những chuyện Giang Mộ Trì trước kia không làm, cũng chỉ có Kiều Dư An nhớ mãi không quên.

"Được, những điều này anh cũng đồng ý." Giang Mộ Trì ngồi vào bên cạnh nắm chặt tay của cô: "Vợ lớn nhất, làm cái gì cũng được."

"Anh đã ngoan hơn rất nhiều nha." Kiều Dư An úp vào lồng ng ực của anh, mấy năm này Giang Mộ Trì đối với cô dịu dàng hơn rất nhiều, trước kia anh rất không thích đi chợ đêm, quá nhiều người, người đến người đi, nhất là chợ đêm xiên que, nhiều người đến nỗi giẫm lên gót chân, ai biết bây giờ vậy mà đồng ý.

Giang Mộ Trì đưa tay vuốt tóc của cô, anh dám không ngoan sao? Trong nhà lớn nhỏ tất cả nghe theo em, anh không ngoan một chút, có phải sẽ bị bỏ đói không?

"Hì hì, cái này anh cũng biết, vậy sau này phải ngoan một chút nha." Cô đưa tay ôm lấy cổ của anh, hôn một cái trên môi anh, cười cong mặt mày.

"Được." Giang Mộ Trì khẽ cắn môi của cô.

"A..., ba mẹ xấu hổ." Pudding từ bên ngoài sân bước vào, trông thấy hai người, che mắt cười.

"Tiểu Pudding, anh trai đâu?" Kiều Dư An rời khỏi ngực của anh, đi về phía Pudding, mới phát hiện trên quần Pudding có một mảng lớn thứ màu xanh.

"Con làm gì rồi? Quần này là có chuyện gì?"

"Hì hì, anh trai, mẹ tìm anh." Tiểu Pudding chạy ra bên ngoài, cũng không nói trên quần là thứ gì, xem ra giống như là lăn lộn trên bãi cỏ.

Không bao lâu, Vu Viên tiến đến, tay áo bên trên cũng có một mảng màu xanh lá; "Mẹ." Vu Viên lấy lòng cười cười, đây là biểu hiện chột dạ.

"Con và em cùng nhau lăn lộn trên mặt cỏ sao?" Kiều Dư An cầm một cây cỏ dại trên đầu Vu Viên xuống.

"Không phải, vừa rồi con thỏ không cẩn thận nhảy ra ngoài, con và em bắt vào lại." Vu Viên bắt lấy tay của Pudding, nhưng thật ra là Pudding không cẩn thận thả con thỏ ra, nhưng sợ bị mắng, cho nên hai đứa cùng nhau bắt về.

"Vậy ba mẹ đưa các con đi tắm rửa, dơ quá." Cô cũng không có vạch trần trò vặt của hai đứa, Pudding làm chuyện gì, Vu Viên đều thích bao che hoặc gánh tội thay, cũng không có cách mấy tuổi, anh trai lại vô cùng có trách nhiệm.


Ngày mùng 1 tháng 9, đúng thứ hai, Giang Mộ Trì xin phép nghỉ nửa ngày đưa con đi học, Vu Viên đi học lớp mẫu giáo chính, Pudding đào lớp mẫu giáo nhỏ, thời gian quan trọng như vậy, không có người lớn nào muốn mình vắng mặt.

"Ba, thật nhiều người nha!" Cái đầu nhỏ của Pudding hết quay trái lại quay phải, với chiều cao này của cô bé, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đống chân dài, Giang Mộ Trì muốn ôm cô bé, Pudding vội vàng từ chối, nói mình đã lớn, muốn tự mình đi, nếu không sẽ bị người khác chê cười.

Giang Mộ Trì cúi đầu sờ lên bím tóc của cô bé: "Về sau Pudding chính là học sinh, phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo."

"Dạ dạ, con ngoan nhất." Pudding gật đầu đồng ý.

Giang Mộ Trì đưa Pudding đến mẫu giáo nhỏ, Kiều Dư An đưa Vu Viên đến lớp mẫu giáo, trong nhà hai đứa bé kỳ thật rất sôi nổi, đối với sinh hoạt của con cái, từ trước đến nay Giang Mộ Trì và Kiều Dư An cùng nhau tham dự, sẽ không để cho một mình Kiều Dư An xử lý.

"Vu Viên, học mẫu giáo chính xong sang năm học lớp một rồi, phải càng thêm cố gắng nha, học tập cho giỏi, mẹ hãnh diện vì con." Kiều Dư An cúi đầu hôn một cái bên mặt của Vu Viên.

"Mẹ, con hiểu rồi." Vu Viên còn có chút ngại, lỗ tai đều đỏ.

Kiều Dư An ý thức được, con cái lớn lên, thì càng không còn gẫn gũi cha mẹ, cho nên khi còn bé muốn gần gũi với con cái hơn, không bao lâu nữa, con cái liền trưởng thành, muốn gần gũi cùng không gần gũi nổi.

"Vậy đi đi, buổi chiều mẹ tới đón con và em gái."

"Được rồi, mẹ, bái bai." Chủ nhiệm lớp của lớp mẫu giáo vẫn là người trước đó, trông thấy Vu Viên liền chào hỏi cậu bé, mang theo Vu Viên vào.

Nhìn không thấy Vu Viên, Kiều Dư An mới đi trở về, đến cổng trường mẫu giáo nhỏ trông thấy Giang Mộ Trì nắm tay Pudding, vừa vặn đến bọn anh, Giang Mộ Trì đưa tay Pudding giao trong tay của giáo viên, Pudding không nháo nhào không ồn ào ầm ĩ, còn phất phất tay với Giang Mộ Trì, sau đó cũng đi không quay đầu lại.

Giang Mộ Trì trông thấy Pudding đi nhanh như thế, một chút lưu luyến cũng không có, người làm cha như anh không hiểu sao lại có chút khó chịu.

"Đi, về nhà." Kiều Dư An đi qua nắm lấy tay của anh.

Giang Mộ Trì quay đầu nhìn về phía cô: "Vu Viên vào rồi?"

"Ừm, bạn nhỏ Giang Mộ Trì, em đưa anh về nhà." Kiều Dư An hì hì cười một tiếng, mười ngón tay hai người đan xen.

"Đi thôi, bạn nhỏ Kiều Dư An, chúng ta cùng nhau về nhà." Giang Mộ Trì cúi đầu để trán hai người chạm vào nhau, đều nhìn thấy thỏa mãn trong mắt của đối phương.

Một nhà bốn người, bốn đứa nhỏ, cuộc sống hạnh phúc chính là như vậy đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương