Bách Lí Đao ngượng ngùng mà cười cười: “Ngươi cùng Thẩm huynh vừa mới nghĩ đến thật nhanh, ta thiếu chút nữa không phản ứng kịp, suy nghĩ thật lâu.”
Ánh mắt Giản Hoan từ ái nhìn một vạn linh thạch: “Ta cùng hắn nhận thức một đoạn thời gian, có sự ăn ý. Chúng ta vừa mới nhận thức, về sau quen hơn thì tốt rồi.”
Bách Lí Đao tin lý do Giản Hoan nói ra, hai người trước sau ra khỏi con đường nhỏ cạnh bờ sông.
Thẩm Tịch Chi đã đi xa một đoạn đường, Bách Lí Đao nhìn Thẩm Tịch Chi phía trước, lại nhìn nhìn Giản Hoan bên cạnh, nói: “Các ngươi quan hệ thật tốt.”
Giản Hoan: “??”
Giản Hoan đại kinh thất sắc: “Ngươi thấy chúng ta quan hệ tốt chỗ nào?!”
Nàng sửa còn không được sao?
Bách Lí Đao nghĩ nghĩ, nghiêm túc hồi: “Một loại cảm giác.”
Giản Hoan: “...”
Ở trong thành Nam phần lớn đều là bá tánh bình dân, sáng sớm trong thành tựa hồ so với địa phương khác hoạt động cũng sớm hơn.
Đầu hẻm có tiệm bánh bao, sương mù màu trắng như cuồn cuộn biển mây, tỏa lên trên, mang theo hương thơm của thịt.
Từng tốp khách hàng sóm nhất xuất hiện, dừng lại ở tiệm bánh bao. Tựa hồ đều không cần nói thêm cái gì, chủ quán cũng đã nhận ra khách quen này đó, cười hô: “Cũng lấy giống như hôm qua đúng không?”
Khách quen cũng cười: “Giống nhau, giống nhau.”
Chủ quán cầm chén sứ màu trắng xanh, tay nhẹ nhàng lựa ba cái bánh bao to tròn, lại múc đầy một chén đậu hũ hoa, đưa đến trên chiếc bàn đơn sơ, toàn bộ quá trình có thể nói nước chảy mây trôi, đậu hũ hoa tràn đầy miệng chén: “Nghe nói bến tàu gần đây về không ít hàng hóa!”
Khách quen: “Còn không phải vậy! Thật nhiều hàng! Từ sớm dọn đến chiều cũng chưa dọn xong, dọn đến eo ta mỗi ngày đều đau, buổi tối đi ngủ đều không dễ chịu!”
“Mua ít thuốc trị thương, Chu lão nhân kia có bí phương tổ tiên ...”
Ba người vừa vặn quẹo vào từ phía tiệm bánh bao đi qua.
Giản Hoan theo bản năng sửng sốt, bước chân không khỏi thả chậm.
Thẩm Tịch Chi đi ở phía trước cùng Bách Lí Đao thấy nàng không có đuổi kịp, cũng dừng lại quay đầu nhìn nàng.
Thẩm Tịch Chi mắt nhìn Bách Lí Đao bên cạnh.
Nói đến kỳ quái, đối phương rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng Bách Lí Đao lại cảm giác đại sư hẳn là ý bảo hắn mở miệng hỏi.
Đại sư thực sự có một đôi mắt biết nói.
“Giản cô nương?”
Giản Hoan hoàn hồn, vội nhanh hơn bước chân đuổi kịp.
Bách Lí Đao: “Làm sao vậy?”
Giản Hoan cười lắc đầu: “Không có gì.” Nàng dừng một chút, biểu tình mang theo điểm hồi ức, “Trước kia bên cạnh nhà ta cũng có một tiệm bánh bao.”
Bách Lí Đao gật đầu: “Giản cô nương đói bụng?” Hắn nhìn xem tiệm bánh bao, nghiêm túc kiến nghị, “Bất quá chúng ta tốt nhất ăn ít đồ ăn bình thường, nhưng nếu Giản cô nương thật sự muốn ăn, chốc nữa có thể đi thành Bắc mua bánh bao linh.”
“...” Giản Hoan thở dài, “Không cần, chính sự quan trọng.”
Thẩm Tịch Chi nghe vậy rũ mắt, khóe miệng nhàn nhạt cười.
Giản Hoan dư quang trong lúc lơ đãng liếc đến, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Thẩm Tịch Chi thu liễm ý cười: “Không có gì.”
Giản Hoan nhíu mày, hoài nghi mà nhìn hắn.
Tổng cảm giác hắn cười kia là cười nhạo, bất quá nàng không có chứng cứ.
Ba người tiếp tục hướng chỗ sâu bên trong ngõ nhỏ trong đi.
Giản Hoan vừa mới nãy còn cùng Bách Lí Đao vui vẻ nói giỡn, nhưng lúc này nàng lại không nói chuyện nữa, cả người đều có chút hoảng hốt.
Thẩm Tịch Chi liếc nhìn nàng một cái, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt ra tiếng: “Ngươi nhớ nhà?”
Suy nghĩ đã bay tới một thời không khác Giản Hoan bỗng nhiên hoàn hồn, cặp mắt kia luôn luôn linh động cất giấu thẫn thờ không dễ phát hiện.
Nàng sửng sốt, lại cười, âm cuối kéo đến có chút dài: “Đúng vậy...”
Trong nhà tiệm bánh bao đầu hẻm hương vị thật sự thực ngon, cô cùng anh trai đều rất thích tới nơi đó mua bánh bao nhỏ cùng sữa đậu nành.
Bất quá anh hai thích uống sữa đậu nành nguyên vị, còn cô thích uống sữa đậu nành ngọt, mỗi lần đều bởi vì xem sữa đậu nành ngọt cùng sữa đậu nành nguyên vị cái nào được nhiều người thích hơn mà cãi nhau, ba mẹ liền nhìn hai anh em bọn họ cười.
Đó là cuộc sống hàng ngày của cô trước năm mười bốn tuổi, sau cô cùng anh hai càng ngày càng lớn, việc học vội vàng, sẽ không bao giờ bởi vì loại tranh luận này mà ở trên bàn ăn sáng tranh nhau biện luận nữa.
Thời điểm cô xuyên qua, ba mẹ thân thể khỏe mạnh, anh hai sự nghiệp tích lũy đầy đủ có cơ hội thực tốt, chị dâu rốt cuộc cũng thi đậu biên chế. Tính ra nếu cô không còn nữa, chắc bọn họ cũng sẽ sinh hoạt thật tốt.
Thẩm Tịch Chi an tĩnh một lát, liễm mắt nghĩ nghĩ, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi là đại cô nương.”
Giản Hoan: “...?”
Giản Hoan quay đầu lại, nhìn sườn mặt hắn đắm chìm trong tia nắng ban mai, nghiêm túc nói: “Ta muốn nói, cảm ơn ngươi.”
Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi nhẹ nhàng gật đầu, một chút cũng không khiêm tốn: “Khách khí.”
Giản Hoan: “...”
Bách Lí Đao vẫn luôn theo sát gắt gao ở sau hai người nhíu lại giữa mày.
Ngươi nhớ nhà?
Ngươi là đại cô nương??
Ta cảm ơn ngươi???
Này đó hắn đều nghe hiểu được, như thế nào ghép lại hắn liền không hiểu gì?
Có cái quan hệ gì sao? Như thế nào liền từ nhớ nhà nhảy đến đại cô nương? Giản cô nương còn muốn cảm ơn Thẩm huynh?
Này không phải chuyện rõ ràng sao? Giản cô nương không phải đại cô nương còn có thể là cái gì??
Bầu không khí hoàn toàn bất đồng với phố xá sinh động náo nhiệt, Vương gia một mảnh tĩnh mịch.
Bá tánh bình thường đều quan niệm rằng nhiều con thì nhiều phúc, mỗi nhà mỗi hộ đều sinh vài đứa, nhưng vợ chồng Vương gia hơn ba mươi, liền như vậy chỉ có một đứa con.
Hai người muốn có con vẫn luôn rất khó.
Thiếu phụ quấn khăn trùm đầu màu nâu, ăn mặc bố y lấy ra vật phẩm ngày thường nhi tử mặc qua, đưa cho Giản Hoan, ánh mắt trống rỗng: “Năm đó ta sinh Ngưu Ngưu, chân trời hiện lên áng mây màu vàng, bà bà nói đây là dấu hiệu tốt, Ngưu Ngưu về sau sẽ rất có tiền đồ ...”
Nam nhân trầm mặc mà ngồi ở trên ghế đẩu, cầm thuốc lá.
Phía sau làn khói thuốc mờ ảo, vẻ mặt nam nhân càng thêm lặng lẽ, như là hoa màu trầm mặc trong đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook