“Tớ cảm thấy cậu ấy đang câu tớ.” Trần Mộc Tình nói một cách hùng hồn.

Đàm Tiêu như thể nghe được câu chuyện cười không gì bằng: “Cậu chắc chưa?”
Ai cũng có khả năng câu Trần Mộc Tình, nhưng Tần Thâm câu cô làm gì, hiểu nhau quá rõ, có gì để câu.

Hơn nữa trông Tần Thâm có vẻ không giống người sẽ làm loại chuyện này.

Trần Mộc Tình lại ỉu xìu: “Không chắc nữa, tớ nghĩ không ra.”
Quá quen sẽ không có cảm giác chừng mực, không tìm thấy ranh giới ở đâu, khác với người xa lạ, một ánh mắt, một câu nói đều có thể suy nghĩ miên man.

Cho nên thật ra cô không chắc chắn với Tần Thâm, vẫn luôn thăm dò điểm mấu chốt của anh, toàn bộ tiếp xúc thân thể anh đều không chống cự, cô cảm thấy sự bao dung của anh đối với cô đã vượt rào, nhưng anh cố tình không chấp nhận cô.

“Điều này không hợp lý.”
Tiếu Tiếu không đi, đêm nay cô nàng ngủ lại chỗ này, bây giờ đã tắm xong, cô nàng đắp mặt nạ của cô rồi gục trong ghế xích đu: “Có gì không hợp lý, có cảm tình với cậu cũng không nhất thiết phải yêu đương với cậu mà! Nói không chừng người ta cảm thấy việc học quan trọng hơn.”
Mạch não của học sinh xuất sắc, ai mà nói chắc được.

Trần Mộc Tình trầm tư: “Vậy cũng không phải không thể.”
Đàm Tiêu ậm ừ: “Tớ vẫn cảm thấy cậu đừng gây họa cho Tần Thâm nữa, có lẽ cậu ấy không phân biệt rõ được đối với cậu là thích hay đơn giản là cảm tình, cậu đổi anh đẹp trai khác không được sao? Tớ giới thiệu hai người cho cậu, biết đâu cậu đi học, có một mối quan hệ mới mẻ.

Người bạn tốt Lý Úc của cậu nói rồi, chỉ cần đổi nhanh, chỉ có vui sướng không có tổn thương.”
Nói xong cô nàng nhịn không được cười khổ, cũng suy nghĩ, mình thích anh ta làm gì.

Nhưng suy nghĩ non nớt, ngay cả bản thân cô nàng cũng không cách nào đoán được.

“Cậu ấy nói biết đâu, không chắc chắn...” Trần Mộc Tình căn bản không nghe, vẫn còn cân nhắc: “Tớ vẫn nghĩ cậu ấy đang câu mình, trai đểu, không từ chối không chủ động không chịu trách nhiệm.”
Đàm Tiêu: “...!Khoảnh khắc này tớ cũng không biết cậu đang miêu tả cậu ấy hay chính mình.”
Cũng không biết ai đểu.

“Tớ không tin.” Trần Mộc Tình nhướng mày.

*
Sinh nhật dì Phương, Lý Úc đứng ở cửa đón khách, hôm nay anh ta ăn mặc chỉnh tề, gặp mọi người luôn mỉm cười, không biết còn tưởng rằng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Tần Thâm và Trần Mộc Tình cùng nhau tới, bé ngoan lập tức lộ nguyên hình, túm cổ áo Trần Mộc Tình, phẫn nộ nói: “Trần Tiểu Hồng, bây giờ mình thấy cậu đến gần Tần Thâm là mình sẽ muốn đánh cậu.”

Hôm nay Trần Mộc Tình trang điểm rất nhạt, phấn trắng hơn một màu so với bình thường, lúc này tựa như bị Lý Úc dọa cho sửng sốt, lần đầu tiên cô thành thành thật thật nghe Lý Úc mắng, vì thế gương mặt tươi như hoa đột nhiên có một loại ý vị yếu đuối đến đáng thương.

Cô vốn dựa gần Tần Thâm, bây giờ vô thức lùi về phía sau nửa bước, cô không hề nói gì, chỉ hơi thất vọng hạ cằm: “Ồ.”
Sau đó dường như không có chút tự tin nào: “Ai cần cậu lo.”
Lý Úc bất chợt hơi khó hiểu, khóe mắt nhìn thấy Tần Thâm nhíu chặt mày, anh ta lập tức rùng mình, Trần Tiểu Hồng sẽ không trở nên yếu ớt như vậy đâu nhỉ! Tổn thương đến lòng tự trọng rồi?
Cô không nhạy cảm đến thế, nhưng...!Dù sao cũng là con gái.

Lý Úc gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra được lời nào để cứu chữa.

Tiếp đó có người tới, anh ta vội vàng đi qua chào hỏi, lúc hoàn hồn lại, Trần Mộc Tình đã theo Tần Thâm đi vào.

Lý Úc vừa cảm thấy khó có khả năng tức giận vì điều này, vừa bối rối.

Chào đón khách xong, anh ta lập tức đi vào.

Khi tìm thấy Tần Thâm, anh đang dựa ở đó nói chuyện với người lớn, khóe mắt thường liếc nhìn Trần Mộc Tình.

Trần Mộc Tình cực kỳ nhiệt tình chúc dì Phương sinh nhật vui vẻ, khen bà ấy trẻ đẹp, càng ngày càng trẻ ra.

Phương Mẫn rất thích cô, hai người tán gẫu dì một câu cháu một câu, thoạt nhìn bầu không khí có vẻ rất hòa hợp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Úc nhẹ nhàng thở ra, anh ta vỗ ngực: “Làm tao sợ muốn chết, tao tưởng là cậu ấy giận.”
Tần Thâm nhíu mày, khẽ nói: “Không biết, vừa vào đã bổ nhào đến trước mặt mẹ mày rất lố.”
Bởi vì quá nhiệt tình, nên như thể đang trốn tránh gì đó.

Có lẽ thực sự bị tổn thương rồi, hôm nay vừa thấy anh đã hơi không vui, Trần Mộc Dương trộm mách với anh rằng buổi sáng cô bị dì Tưởng mắng, nói cô đã lớn tướng, mà còn không có chừng mực, đừng dính lấy anh mãi.

Dọc đường, dường như trạng thái của cô tốt hơn chút, hỏi anh ngày mai đến trường học thế nào.

Kết quả vừa vào cửa đã bị Lý Úc lăng mạ một câu nữa.

Sự hoảng hốt và thất thố của cô trong khoảnh khắc ấy, quá rõ ràng.


Lúc này Lý Úc cũng chột dạ: “Hay là tao đi dỗ nhé?”
Tần Thâm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn “Ừ” một tiếng, ý bảo anh ta qua đó.

Dì Phương đã đi nói chuyện với người khác, sau khi Trần Mộc Tình bị bỏ lại một mình, cô không đến tìm Tần Thâm, cũng không đi tìm người khác chơi, thay vào đó cô chọn một góc không người và đi đến.

Trần Mộc Tình nhìn thấy Lý Úc, nhưng cô giả vờ không nhìn thấy, chuyển hướng tránh anh ta.

Cô rất quen thuộc với nhà Lý Úc, quay người lên tầng, đi sân thượng tầng hai, tiếp đó ngồi trên ghế mây xem điện thoại.

Sự niềm nở hồi nãy đã không còn, cô cụp vai, dáng vẻ tâm trạng không tốt.

Lý Úc do dự một lát, vẫn đi theo.

Từ nhỏ đến lớn Trần Mộc Tình đều giống như mặt trời, nồng nhiệt, rực rỡ, dường như chưa từng thấy cô không vui.

Cô cực kỳ cởi mở, cũng đặc biệt có thể tự mình tìm niềm vui, vì sự nhiệt tình ngắn ngủi, nên rất dễ bị thay đổi sự chú ý.

Cho nên Lý Úc đã sắp quên, con người đều có lúc sa sút tinh thần và cô cũng không ngoại lệ.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Trần Mộc Tình, dùng khuỷu tay chọc chọc cô: “Giận thật à?”
Trần Mộc Tình cúi đầu gõ chữ, người trong giao diện trò chuyện là Tưởng Tự, mấy ngày trước Đàm Tiêu đẩy danh thiếp cho cô, hôm nay cô mới nhớ để thêm bạn.

Tưởng Tự chuyển khoản cho cô, trả lại số tiền năm đó cô cho ông nội anh ấy.

Thực ra số tiền cũng không nhiều, đối với cô mà nói thì chỉ là một ít tiền tiêu vặt mà thôi, nhưng Tưởng Tự muốn trả, nên cô nhận.

Cố ý xin phương thức liên lạc của cô, nếu cô không nhận khoản tiền này, anh ấy sẽ bù vào phần khác.

Cô vốn chẳng thích dây dưa không dứt.

Nhớ tới Đàm Tiêu cường điệu nói bây giờ Tưởng Tự rất đẹp trai, vì thế cô không khỏi tò mò nhấn mở avatar xem khoảnh khắc của anh ấy.


Mở được nửa năm, tần suất đăng khoảnh khắc không cao, phải mất một hồi cô mới tìm được ảnh.

Lúc Lý Úc chọc cô, cô đang định nhấn mở hình lớn thì trượt tay, trượt đến phím quay về, lại phải vào một lần nữa.

Bởi thế khi ngẩng đầu, cô lại càng buồn bực hơn, nhưng cô vẫn nhếch môi: “Không giận.”
Lý Úc càng hoảng hơn, cô mắng anh ta một trận thì không sao, dáng vẻ giả vờ mỉm cười này, đáng sợ biết bao.

“Mình nói đùa với cậu thôi mà! Đừng giận, anh mua kẹo cho cậu ăn.” Lý Úc làm ra tư thế dỗ trẻ con.

Rốt cuộc Trần Mộc Tình cũng tìm lại được ảnh chụp, nhấn mở để nhìn, cô nhịn không được kinh ngạc cảm thán một tiếng dưới đáy lòng, Tiếu Tiếu thật sự không nói quá.

Trong ấn tượng vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn của anh ấy, trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan đường nét rất mềm mại, có vẻ thông minh lanh lợi, trẻ em mười mấy tuổi, có đôi khi ác ý vô cớ, mấy tên con trai bất kể thế nào cũng thích gọi anh ấy là bé Tự, giọng nói kỳ quặc, ý bảo anh ấy giống con gái.

Từ nhỏ Trần Mộc Tình đã bênh vực người mình, lúc ấy Tưởng Tự giúp cô giải quyết rất nhiều việc trong lớp, ai làm tổn thương anh ấy thì cô sẽ làm tổn hại người đó.

Ở trong mắt cô, Tưởng Tự giống một người em trai, một người em trai gia thế có hơi thê thảm đáng thương nhưng lại quật cường không chịu thua.

Cho nên bây giờ nhìn thấy ảnh, cô thực sự hơi kinh ngạc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cao lớn hơn, khí chất hoàn toàn thay đổi, bờ vai rộng thân hình to, trong ngũ quan cứng rắn mang theo tính công kích sáng loáng, trông có vẻ hơi bướng.

Ảnh này không phải đã photoshop rồi chứ? Trần Mộc Tình dí sát vào xem.

Sau đó phóng to.

Lý Úc vẫn luôn nhìn cô, lập tức chửi bậy: “Trần Tiểu Hồng, tính nết ăn trong nồi nhìn trong bát của cậu thật đúng là trước sau như một đấy!”
Mất công anh ta áy náy!
Trần Mộc Tình bị anh ta quấy rầy đến nỗi muốn mắng người, nhưng vẫn kiềm chế, úp điện thoại, tránh xa anh ta một chút: “Mình muốn ngắm ai thì ngắm người đó.

Cậu đi đi, không cần xin lỗi, mình không giận, giả vờ thôi.”
Cô nhếch môi, dâng tặng một nụ cười lố lăng: “Thật ra mình rất vui.”
Lý Úc không hiểu ra sao, cái này làm thế nào vậy?
*
“Cậu ấy nói không giận, giả vờ thôi, còn cười với tao đó! Mẹ nó, cười đến độ xấu hơn cả khóc, muốn hù chết ai thế.” Lý Úc lắc đầu: “Vô vọng rồi, tao nói cho mày biết, phụ nữ khó chơi, loại giống Trần Mộc Tình còn khó chơi gấp ngàn lần, bể khổ mênh mông không bờ bến, quay đầu là bờ A Thâm ơi.”
Tần Thâm cau mày, có một khoảnh khắc anh hoài nghi rằng cô đang có ý đồ gì khác, con người cô, chủ đích nhiều đến không đếm được.

Nhưng lại sợ cô thật sự bị tổn thương.

Anh còn nhớ hôm đó ở nhà ma, cô ấn bật đèn, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và băn khoăn: “Rõ ràng cậu thích tớ.”

Làm sao cô biết được?
Trong nháy mắt kia anh hơi hoảng loạn, nhưng đột nhiên hiểu rõ, sự che giấu của mình buồn cười biết bao.

Nếu nói cùng cô đến đảo, tặng quà cho cô, cô vừa hẹn anh đã lập tức ra ngoài, những điều này đều có thể nói là tình nghĩa từ nhỏ đến lớn chống đỡ.

Vậy thì cô dắt tay anh, mỗi một lần đụng chạm như có như không, thân mật, anh chưa hề kháng cự thì nói thế nào mới rõ.

Ngay cả khi cô hôn lên má anh, phản ứng đầu tiên của anh là nhắm mắt lại để giảm nhịp tim dữ dội, mà không phải là đẩy cô ra.

Thích một người, không thể nào giấu nổi.

Cái câu “Biết đâu được, còn chưa chắc chắn” kia, như là một tấm màn che tốn công vô ích.

Tần Thâm dẫm lên bậc thang từng bước một, sự náo nhiệt dưới tầng dần dần giảm xuống, ánh đèn sân thượng lờ mờ, không sáng sủa lắm, cô đang dựa vào ghế mây, yên lặng xem điện thoại.

Cô rất ồn ào, như thể năng lượng vĩnh viễn không hết, vì thế khi im lặng, trông có vẻ đặc biệt cô đơn đáng thương.

Tim anh co rút, nhịn không được hoài nghi có phải bản thân quá trớn hay không.

Anh đi qua từ phía sau cô, cô không quay đầu lại, nói với giọng khó chịu: “Đã nói với cậu là tớ không giận rồi, cậu có phiền không vậy.”
Tần Thâm vòng qua, ngồi xuống bên chân cô.

Trần Mộc Tinh ngẩng đầu, vừa định cãi cọ, nhưng quay đầu lại thấy là anh, lập tức ỉu xìu: “Cậu cũng không thích tớ mà còn tới tìm tớ.”
Tần Thâm mím môi, không nói lời nào.

Đầu của Trần Mộc Tình càng lúc càng cúi thấp, cuối cùng như thể không chống đỡ được, cả người đều sắp gập lại, đè trên đầu gối.

Đầu ngón tay của Tần Thâm cuộn tròn một chút, gần như sắp đầu hàng ngay tức khắc.

Qua một hồi lâu, Trần Mộc Tình mới ngồi thẳng dậy, nghiêng người ôm lấy cổ anh, gác đầu trên vai anh, giọng nói vẫn buồn bã như cũ: “Cậu không thích thì đẩy tớ ra đi! Về sau tớ không làm phiền cậu nữa.”
Ngón tay của Tần Thâm nắm chặt mép ghế, cánh tay như cứng ngắc.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cô không vui.

Một phút, có lẽ là mười phút.

Rốt cuộc Trần Mộc Tình cũng ngồi dậy, ánh mắt cô chăm chú nhìn anh, thậm chí còn mỉm cười nhẹ, cô ôm lấy mặt anh, chóp mũi cọ vào chóp mũi anh, môi ma sát bờ môi của anh, giọng nói khẽ đến nỗi gần như thì thầm: “Tần Thâm, tim cậu đập nhanh quá.”
Anh nhắm mắt lại, rõ ràng cảm nhận được cô đang thử thăm dò hôn anh, sau đó anh càng ý thức rõ ràng rằng, mình lại bị cô chơi rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương