Hôm nay, là ngày đầu tiên Trần Ca đi công tác, tôi mua một túi lớn đồ ăn vặt rất lâu chưa được ăn ở siêu thị.

Buổi tối Trần Ca gọi cho tôi một cuộc điện thoại, hỏi tôi có ăn cơm đúng giờ hay không, đương nhiên tôi đâu có ăn cơm đúng giờ, ăn đồ ăn vặt no luôn rồi, nhưng chắc chắn tôi không dám nói thật, lập tức nói: “Ăn rồi.”

Trần Ca hỏi tôi: “Ăn những cái gì?”

Tôi thuận miệng nói bừa vài món, đầu bên kia Trần Ca rất hài lòng, lại cùng tôi nói nhảm vài cái khác, sau khi tâm sự một lúc, anh đột nhiên hỏi tôi: “Em nói hôm nay em đã ăn món gì?”

Trong nháy mắt đó, tôi biết, tôi xong đời rồi!

Sau khi bị Trần Ca dạy dỗ một trận, anh kiên quyết muốn tôi về nhà ngoại, tôi không đồng ý, vất vả lắm tôi mới được tiêu sái mấy ngày, sao tình nguyện về nhà được, cuối cùng ăn vạ nhõng nhẽo, suýt chút chỉ tay lên thề, anh mới miễn cưỡng đồng ý.

Trước khi tắt điện thoại, anh nói: “Còn để anh phát hiện ra em không tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, xem anh trở về trừng trị em thế nào.”

Ngày thứ hai Trần Ca đi công tác, tôi chơi điện tử suốt đêm, đại sát tứ phương, ngủ nguyên một ngày, lại không ăn cơm.

Có điều cũng may có lẽ Trần Ca quá bận rộn, không rảnh quản tôi, chỉ gọi một cuộc điện thoại bảo tôi phải chăm sóc bản thân hẳn hoi, khả năng mấy ngày anh không thể liên lạc với tôi.

Anh không nói tại sao, tôi cũng tự cho rằng mấy ngày cũng chỉ là một hai ngày thôi.

Ngày thứ ba Trần Ca đi công tác, nhớ anh, bởi vì anh không gọi điện thoại cho tôi.

Ngày thứ tư Trần Ca đi công tác, nhớ anh, bởi vì anh không gọi điện thoại cho tôi.

Ngày thứ năm Trần Ca đi công tác, tôi không nhịn được gọi cho anh một cuộc điện thoại, tôi biết anh bận bịu, không nhất định sẽ nhận, chẳng qua, tôi hi vọng sau khi anh nhìn thấy cuộc gọi lỡ của tôi có thể gọi lại cho tôi.

Thế nhưng đến tận đêm khuya., vẫn không thể chờ được anh gọi lại.

Tôi tới bệnh viện tìm anh, bác sĩ quen biết với anh chỉ nói với tôi rằng anh đi công tác, cụ thể thế nào không chịu nói tỉ mỉ, nói là nhiệm vụ cần giữ bí mật.

Một bệnh viện thì có thể có nhiệm vụ bí mật gì?

Trong đầu tôi bắt đầu nghĩ theo hướng tiêu cực, tôi bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Trần Ca, gọi cả chục cuộc trăm cuộc vẫn không ai nghe.

Về sau, bạn anh gửi cho tôi một tin: Bệnh viện bên kia nhận một bệnh nhân nhiễm virus Trung Đông, hơn nữa toàn bộ bác sĩ tham gia điều trị đều bị cách ly, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu, không cho phép liên lạc với bên ngoài, có điều cô yên tâm, nhất định cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mặc dù tôi không học y, nhưng suy cho cùng cũng biết chút ít, lúc phẫu thuật, dao mổ lúc nào cũng có thể cắt đứt gang tay của bác sĩ, cắt vào ngón tay, ngộ nhỡ bị lây nhiễm, không cần nghĩ cũng biết, bệnh viện coi trọng như vậy, tỉ lệ tử vong gần như trăm phần trăm.

Tôi ép mình không được nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, nhưng trong lòng cứ phiền muộn khó chịu.

Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…

Tôi với Trần Ca, vừa sinh ra đã bắt đầu quen biết, ngày chúng tôi kết hôn, mẹ tôi nói, nhất định là kiếp trước bọn tôi đã tu được duyên phận, kiếp này nhất định phải thành vợ chồng, ngay cả anh em cũng không làm được.

Sau khi ở cùng với anh, tôi luôn cho rằng tương lai còn dài, luôn có một đống thời gian để tiêu xài, có thể nắm tay, chậm rãi ung dung đi cả đời.

Bỗng nhiên tôi hiểu ra, trước tai nạn và bệnh tật, cả một đời cũng có thể rất ngắn rất ngắn, ngắn đến mức không kịp trở tay.

Tôi không tin thần phật, mấy ngày nay, lần đầu tiên tôi chạy lên chùa miếu quỳ lạy mỗi ngày, tôi quỳ trên gối bồ đoàn, trước tượng Phật lớn như vậy, nơm nớp lo sợ.

Tôi nói với Phật Tổ, Phật Tổ ơi, ngài trách trời thương dân, cầu xin ngày để anh ấy tở về, trở về bên cạnh con, dùng tuổi thọ của con để đổi lấy tuổi thọ của anh ấy cũng được.

Nếu con có thể sống 100 năm, con sẽ chia cho anh ấy 50 năm, nếu con sống thêm được 10 năm, con sẽ chia cho anh ấy 5 năm, cho dù là 1 năm, con cũng sẵn lòng chia cho anh ấy 6 tháng, từng phút từng giây, con đều mong được cùng anh ấy hưởng.

Tôi ép mình giữ vững tinh thần, cứ rảnh rỗi là sẽ quét dọn phòng, nấu cơm, thay cát cho mèo, không cho mình một chút thời gian nhàn rỗi.

Đến tận đêm khuya, một mình tôi nằm trên giường, mới có thể đánh từng câu từng chữ trong khung chat điện thoại: Nhanh về chút được không, em thực sự rất nhớ anh.

Kết thúc

Ngày Trần Ca trở về, thật ra cũng không hề khác biệt so với thường ngày, thời tiết vẫn tốt như vậy, trời quang mây tạnh, tôi vừa thay cát cho mèo xong chuẩn bị lên lầu, liền thấy Trần Ca mặc âu phục đi về phía tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi không kìm nén nữa, nước mắt lập tức rơi xuống, tôi gần như nhảy lên người anh, giống con Koala treo trên cổ anh.

Trần Ca vỗ mông tôi, kêu tôi chú ý hình tượng, tôi lắc đầu nói: “Trần Ca, em còn chưa từng nói em yêu anh phải không.”

Anh sững sờ, trong mắt bắt đầu nổi sương mù.

“Trần Ca, em yêu anh.” Tôi tiến gần tai anh nói.

Vào ban đêm, tôi cùng Trần Ca sóng vai nằm trên giường, tôi nói: “Trần Ca, anh có thể đồng ý chuyện này với em được không?”

Trần Ca hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh đồng ý với em, không được chết trước em được không?”

Trần Ca trầm mặc thật lâu, cuối cùng, anh nói một chữ: “Được.”

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương