Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của nàng? Lục Minh Châu vui mừng vì bớt được quà mừng sao?Sau khi Lục Minh Châu tắm xong, chàng để lộ nửa thân người đi đến gần Giang Thanh Ba, ngồi xuống, sau đó nhét một chiếc lọ sứ màu lục lam vào tay nàng.Trên bả vai vạm vỡ có hai vết trầy xước so le, thịt lộ ra ngoài, vẫn còn chảy máu, như thể là một vết thương mới.

Trên ngực và lưng vẫn còn bảy tám vết thương cũ đã đóng vảy.

Có thể thấy lần này chàng đã gặp phải nguy hiểm như thế nào khi áp giải tù nhân.Sau bữa tối, Giang Thanh Ba mong đợi Lục Minh Châu giống như những lần trước vội vội vàng vang đi làm việc.


Nhưng nàng cứ đợi, đợi cho đến khi người làm đều dọn hết bát đĩa đi hết.

Lục Minh Châu uể oải chiếm chiếc sạp quý phi của nàng, không cử động gì.Khi mặt trăng đã lên trên ngọn cây, nam tử lên giường đi ngủ.

Giang Thanh Ba trề khóe môi, đành phải chấp nhận sự thật rằng đêm nay chiếc giường lớn sẽ bị chia một nửa.

Nàng vẫn chưa quen với việc có thêm một người ở bên cạnh, mở mắt không ngủ được, cuối cùng bị Lục Minh Châu ngại ầm ĩ giam cầm, giống như lần đầu tiên nằm chung giường hôm đó.Nàng thực sự muốn đá nam tử bên cạnh mình ra khỏi giường.


Giang Thanh Ba buồn bã nhìn chằm chằm vào chiếc màn màu trắng, đôi chân của nàng đã sẵn sàng chuyển động.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng.Thôi cũng được, chịu đựng một buổi tối, sau này sẽ được yên tĩnh dài lâu.Ngày hôm sau, Giang Thanh Ba thức dậy, không ngoài dự liệu, bên cạnh đã không còn bóng dáng của người phu quân lao động gương mẫu nữa.“Cô gia trước hừng đông đã ra cửa rồi ạ.” Lục Y nhàn nhạt nói, trên mặt mang theo nụ cười."...!Hôm nay ngươi rất vui vẻ à?"Tối hôm qua giữa nàng và Lục Minh Châu hình như chưa xảy ra chuyện gì khó miêu tả mà.

Giang Thanh Ba nhướng mày.

Nàng nhớ rằng lần trước, sau khi Lục Minh Châu rời đi, mặt của Lục Y dài ra, nhìn nàng bằng ánh mắt tiếc hận không thể rèn sắt thành thép."Tiểu thư, tối hôm qua nô tỳ nghe được một tin tức tốt." Ánh mắt của Lục Y sáng ngời, giống như mèo cướp được cá khô."Ồ?""Tối hôm qua phu thê Nhị phu nhân cãi nhau, nghe nói là còn đánh nhau nữa, lão gia Nhị phòng bị cào xước hết mặt.”"Kích thích vậy sao? Sao ta lại không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào." Không nên như vậy chứ?Lục Y nhàn nhạt nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba: "Tối hôm qua cô gia ở đây, cho dù có động tĩnh thì cũng không ai dám vào phòng nói cho người biết.""Cũng đúng, mà nhị phòng vì chuyện gì mà đánh nhau vậy?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương