Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng nhếch khóe miệng, trên mặt hiện ra vẻ suиɠ sướиɠ.

"Lãnh huynh, huynh rốt cuộc cũng xuất quan… Huynh nói xem một Hoa Linh phái to như vậy, thế mà không có một ai có thể cùng ta đánh cờ! Chán quá!"

Nghe thấy âm thanh, lại không thấy người.

Nhưng cho dù là không thấy người, Lãnh Ly Tuyên nghe thấy âm thanh này cũng đoán được là ai.

Quả nhiên, ngẩng đầu liền thấy Du Đồng Phương ngự kiếm bay đến hướng này.

Du Đồng Phương thu kiếm, chợt đến gần vội la lên: "Sắp chán chết ta rồi! Nào nào nào, mang lên mang lên." Nói xong liền lấy bàn cờ ra từ trong tay áo đặt lên trên bàn đá.

Lãnh Ly Tuyên nhìn trận thế này, xem ra là phải ngồi nửa ngày đây. Bế quan ba năm, y cũng có chút ngứa tay, liền cầm lấy bàn cờ, "Ừm."

Du Đồng Phương mỉm cười, thấy Lãnh Ly Tuyên cầm lấy bàn cờ, xoay người định đi, vội vàng ngăn y lại, nói: "Này — đi đâu vậy!"


Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại nhìn Du Đồng Phương, nói: "Thiếu Uyên đang luyện công, chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh đi."

Du Đồng Phương hơi suy tư: "Được!" Xoay người lại nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Luyện chăm chỉ vào, đừng lười biếng đó."

Nam Cung Thiếu Uyên im lặng không đáp, biểu cảm lạnh lùng.

Đi đến nửa đường, Du Đồng Phương đột nhiên chuyển hướng tới Lãnh Ly Tuyên, cau mày, nói: "Chậc — Nam Cung Thiếu Uyên này gần đây có phải gặp chuyện gì hay không? Ta thấy tâm tình nó hình như không tốt lắm."

"Có sao?" Lãnh Ly Tuyên nghĩ nghĩ biểu hiện hôm nay của Nam Cung Thiếu Uyên, chắc chắn nói, "Không có."

"Không có sao?" Du Đồng Phương tay sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói, "Vậy vừa rồi tại sao nó tỏ ra vẻ như muốn ăn thịt người…" Hắn ngưng mi suy nghĩ sâu xa một chút.

Ngay sau đó, xua xua tay nói, "Thôi, mặc kệ nó… Nhường ta chút đi!"


Đáp lại hắn chính là ba chữ "Để xem tâm trạng."

Trời chậm rãi tối sầm lại, tiếng côn trùng kêu vang lên hết đợt này đến đợt khác, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ bất tri bất giác đã là hoàng hôn.

Du Đồng Phương càng ngồi càng giống kiến bò trên chảo nóng, bốn chữ nôn nóng bất an này, thiếu chút nữa khắc ở trên trán hắn.

"Ta thắng." Lãnh Ly Tuyên lại một lần nữa nói.

Du Đồng Phương đã không đếm xể đây là lần thứ mấy hôm nay Lãnh Ly Tuyên nói những lời này, mặt lộ vẻ khổ sở, rất không vui nói: "Nói sẽ nhường ta một chút đâu!"

Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Ta nói, để xem tâm trạng… Hơn nữa, ta đã để cho huynh nhiều bước như vậy, chẳng lẽ huynh không nhìn ra sao?"

Đối mặt với Lãnh Ly Tuyên vân đạm phong khinh không thẹn với lương tâm như thế, Du Đồng Phương không còn lời nào để nói, một ngụm khí không cam lòng yên lặng nuốt vào trong bụng. Cầm lấy bàn cờ, vung tay áo, vứt xuống một câu "Đi đây, không cần tiễn" rồi ngự kiếm rời đi.


Lãnh Ly Tuyên không nhúc nhích ngồi tại chỗ, một chút cũng không có ý muốn đưa tiễn. Y nhìn xuống đôi chân không di chuyển của mình, có chút hoài nghi hắn từ đâu nhìn ra mình có ý muốn tiễn.

Đứng thẳng thân mình, vuốt vạt áo có chút nếp nhăn, cất bước đi về sau núi.

Thế nhưng khắp nơi đều không thấy bóng dáng Nam Cung Thiếu Uyên.

Người đâu rồi?

Lãnh Ly Tuyên nhìn cảnh sắc có chút mơ hồ, liếc mắt nhìn trời chỉ thấy ngôi sao tốp năm tốp ba hiện ra, trăng lên đầu cành, nghĩ cũng nên về phòng, liền quay về đường cũ.

Thoáng nhìn thấy phòng Nam Cung Thiếu Uyên có ánh sáng, cửa hơi mở, nhẹ nhàng đẩy đi vào, bởi vì y đẩy rất nhẹ, Nam Cung Thiếu Uyên dường như không chú ý.

Chỉ thấy hắn tay cầm một quyển sách, ánh mắt cực kỳ chuyên chú nhìn. Đợi Lãnh Ly Tuyên đẩy cửa phòng ra, đi hai bước, hắn mới giật mình buông sách xuống, nhìn về phía người tới.
"Sư tôn, sao người lại tới đây, Du tông sư đâu?" Nam Cung Thiếu Uyên bất động thanh sắc khép sách lại, lặng lẽ đem nó giấu ra sau.

Lãnh Ly Tuyên thoáng nhìn một loạt động tác này, nói: "Huynh ấy thua thảm, không còn mặt mũi gặp ai nên đã đi về rồi."

Tay chậm rãi vươn ra phía sau Nam Cung Thiếu Uyên, sờ được quyển sách kia lấy ra đập vào mắt chính là bốn chữ《đánh cờ - bách khoa toàn thư》này. Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua rồi sau đó nhướng nhướng chân mày, cảm thấy thú vị nói: "Ngươi đây là đang học chơi cờ?"

Không biết có phải áo giác của Lãnh Ly Tuyên hay không, y cảm thấy trong nháy mắt khi tới gần Nam Cung Thiếu Uyên, Nam Cung Thiếu Uyên dường như lùi về phía sau, kéo dài một chút khoảng cách với y.

Nhưng ngẩng đầu lại thấy, khóe môi hơi cong Nam Cung Thiếu Uyên khóe miệng hơi cong nhìn mình.
Rồi sau đó, liền nghe hắn nói: "Dạ, đột nhiên rất hứng thú với chơi cờ."

Y hơi ngẩn ra một chút, đem quyển sách kia đặt về tay Nam Cung Thiếu Uyên.

Lãnh Ly Tuyên kỳ thật đam mê chơi cờ, nhưng khổ nỗi không gặp được đối thủ, nghĩ đến Nam Cung Thiếu Uyên thiên tư thông minh, nói không chừng có thể đứng vững hai chiêu dưới tay mình, liền nói: "Có cái hứng thú yêu thích cũng tốt, vi sư đang lo không có đối thủ, tương lai chờ ngươi tập thành, cũng giúp ta giải sầu."

Rồi sau đó tựa nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi trầm xuống, lời nói vừa chuyển, lẩm bẩm nói, "Cũng có thể, không có cơ hội này."

Nam Cung Thiếu Uyên tự động xem nhẹ một câu, cười nói: "Được, nhất định."

Lãnh Ly Tuyên lẳng lặng nhìn hắn, như suy tư gì.

Ngay sau đó mỉm cười, "ừm" một tiếng, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi." Liền rời đi.
Nam Cung Thiếu Uyên mở 《đánh cờ - bách khoa toàn thư》, lật đến trang vừa đọc, nghiên cứu từng chữ từng chữ, nhìn thấy chỗ nào đó khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn không nghĩ tới trong một quyển sách kỹ xảo, lại còn kèm theo tranh thú vị, nhìn tranh cùng văn tự kết hợp hình tượng cực kỳ sinh động, càng dễ lý giải. Rất có hứng thú, chỉ là không ký tên, không biết là người phương nào.

Bên kia, Du Đồng Phương mặt xám mày tro, về tới Kiều Cư Phong.

Vừa bước vào cửa lớn Kiều Cư Phong, liền đụng phải Cốc Hàn Yên. Cốc Hàn Yên hưng phấn tiến lên hỏi: "Sư tôn, người đi đâu vậy? Sao cả buổi chiều không thấy bóng dáng của người."

Du Đồng Phương khép tay áo lại, nói: "Hôm nay Lãnh tông sư xuất quan, vi sư đi tìm huynh ấy chơi cờ."

"Chơi cờ ạ… Lại thua rồi sao?" Cốc Hàn Yên vẻ mặt người không nói con cũng biết, vẻ mặt này nhất định là thua.
Du Đồng Phương thấy thái độ đồ nhi như thế, khóe miệng giật giật, đứng thẳng người, cố tình đề cao tiếng nói, không cam lòng nói: "Thắng một ván."

Cốc Hàn Yên kinh ngạc bĩu môi, cảm khái nói: "Ồ, xem ra tâm tình Lãnh tông sư hôm nay không tệ, không để người mất hết mặt mũi."

Nghe vậy, Du Đồng Phương có chút không nhịn được, ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: "Con tìm ta có việc gì?"

Cốc Hàn Yên lúc này mới nhớ tới chính sự, chắp tay trước ngực nói: "Hưm… Ngôn sư huynh nhờ con hỏi người một chút… có bí tịch nào có thể nháy mắt tăng công lực mà lại không tốn thời gian hao tổn sức lực hay không?" Nàng một bên hưng phấn nói, một bên hai mắt tỏa sáng, thay vì nói là Ngôn Dương Băng hỏi, chi bằng nói là Cốc Hàn Yên nàng càng muốn biết.

Du Đồng Phương tức giận chỉ chỉ trán Cốc Hàn Yên, nói: "Cả ngày suy nghĩ lung tung loại chuyện không thực tế này chi bằng kiên định tu hành thật tốt!" Liếc xéo Cốc Hàn Yên một cái, tức giận nói: "Không có!"
Cốc Hàn Yên cau mày, xoa xoa cái trán ửng đỏ, đáng thương vô cùng mà nhìn Du Đồng Phương, giảo biện nói: "Là Ngôn sư huynh hỏi, chuyện không liên quan đến con."

Du Đồng Phương một cây gậy đánh chết, nghiêm túc nói: "Hai ngươi đều giống nhau! Tu hành thật đàng hoàng, không có việc gì đừng suy nghĩ vớ vẩn!"

"Dạ…" Cốc Hàn Yên cúi đầu, lẩm bẩm nói.

Đợi bóng dáng Du Đồng Phương dần dần đi xa, Cốc Hàn Yên theo tiếng cười, nổi giận đùng đùng đi về phía cây cột bên cạnh, đưa tay ra sau cột đá một tay túm lấy lỗ tai Ngôn Dương Băng, giận dữ nói: "Huynh còn có mặt mũi cười! Còn không phải bởi vì huynh hại muội bị sư tôn thuyết giáo một trận!"

Ngôn Dương Băng hai tay che lỗ tai, đi theo tay tiểu sư muội, di chuyển từ trên xuống dưới, cầu xin tha thứ nói: "Được rồi được rồi được rồi, huynh sai, huynh sai." Thấy tiểu sư muội không có ý định buông tay, vội vàng nói, "Là huynh sai, vậy muội nói xem phải thế nào muội mới tha cho huynh?"
Đôi mắt tiểu sư muội quay tròn xoay, ánh mắt sáng lên, đột nhiên cười nói: "Tha huynh cũng được, có điều…"

"Có điều cái gì?" Trực giác Ngôn Dương Băng mách bảo chắc chắn không phải chuyện tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương