Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?
-
Chương 39: Tâm sự dưới đáy lòng
Nữ tử kia bị khí thế bức người của Nam Cung Thiếu Uyên dọa "cộp cộp cộp" lui về phía sau mấy bước, đến cuối cùng, tự giác đứng sang một bên.
"Xin… xin lỗi…" Nữ tử kia lắp bắp xin lỗi.
"Thiếu Uyên, nàng ta không có ác ý, ngươi dọa nàng ta làm gì..." Lãnh Ly Tuyên mở ống tay áo, nhìn hỉ phục trên người, nói, "Ta mặc như vậy là vì đánh vào sào huyệt của bọn họ, cứu các người ra."
Tuy rằng Lãnh Ly Tuyên nói như vậy, nhưng họ đã không dám tới gần y nữa, toàn bộ yên lặng ăn ý giữ một khoảng cách nhất định, thật cẩn thận đi theo phía sau bọn họ.
"Thì ra là như vậy, thế Triệu cô nương thì sao?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Ta để cho cô ta từ cửa sau đi ra ngoài, trước mắt đã an toàn." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.
"À." Đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên lưu luyến trên mặt y, không chút che giấu nhìn y cười.
Vùi đầu đi một lát, Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên lắc mình chắn trước mặt Lãnh Ly Tuyên, che kín y, Lãnh Ly Tuyên đâm đầu vào trong ngực hắn.
"Sư tôn, phía trước không còn đường, là vách núi, không thể đi về phía trước nữa."
Nam Cung Thiếu Uyên không thấy y trả lời, hơi cúi đầu nhỏ giọng kêu lên: "Sư tôn? Sư tôn?"
"Ta... Chân ta bị trật..." Lãnh Ly Tuyên ngượng ngùng nói.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy ôm lấy y, Lãnh Ly Tuyên khϊếp sợ nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Sư tôn chân bị trật không có cách nào đi lại, đều do ta, cho nên lẽ ra ta phải mang người xuống núi." Nam Cung Thiếu Uyên trên mặt tươi cười nói.
"Cũng không cần... ôm." Lãnh Ly Tuyên nói.
"Vậy cõng cũng được."
Mọi người phía sau nghe xong nhịn không được bật cười, Lãnh Ly Tuyên càng thêm quẫn bách, "Quên đi... Vậy thì thôi."
Trong đầu Lãnh Ly Tuyên hoàn toàn trống rỗng, tay bất giác làm theo lời Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Trên cổ truyền đến nhiệt độ hơi nóng, Nam Cung Thiếu Uyên cúi đầu nhìn Lãnh Ly Tuyên trong ngực, dịu dàng mỉm cười.
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng cao, y cẩn thận vùi mặt vào lòng Nam Cung Thiếu Uyên.
Bất tri bất giác đã xuống núi, đi tới trấn Vô Nhai Lúc này trời đã sáng, liếc mắt một cái liền thấy mọi người trước cửa Triệu phủ.
"Mẹ… Mẹ! Mẹ!!"
"Chiêu nhi của ta à, con đã về rồi!"
"Cha, cha!"
"Aiii! Khuê nữ tốt của ta, con đã chịu khổ rồi!!"
"Cha! Mẹ!!"
"…"
Bọn họ đồng loạt nhào về phía ngực người thân của mình, đắm chìm trong niềm vui mất mà tìm lại được này.
"Sư tôn chớ lộn xộn, người chính là người bị thương đấy." Nam Cung Thiếu Uyên lo lắng nói.
"Ta chỉ là bị trật chân, không tính là vết thương lớn gì."
"Vết thương ở chân cũng là vết thương, sư tôn không nên nháo giống trẻ con nữa."
Lãnh Ly Tuyên bất đắc dĩ thở dài, không yêu cầu hắn thả xuống nữa.
Nam Cung Thiếu Uyên vừa lòng mỉm cười.
Đợi mọi người vui mừng rời đi, Nam Cung Thiếu Uyên đi tới trước mặt Triệu viên ngoại nói: "Sư tôn ta bị thương nhẹ, mượn quý phủ quấy nhiễu một chút."
"Ngài nghiêm trọng rồi, đây là vinh hạnh của chúng tôi, Lãnh tông sư bị thương có nặng không, ta có một ít dược phẩm đặc biệt rất tốt, không biết Lãnh tông sư có thể dùng được hay không." Triệu viên ngoại nói.
"Đa tạ ý tốt của ông, không cần. Trên người ta có mang theo thuốc đặt biệt." Nam Cung Thiếu Uyên khéo léo cự tuyệt.
"Vậy được, đi theo ta." Nói xong, dẫn hai người đến một gian phòng đặt biệt chiêu đãi khách quý.
Nam Cung Thiếu Uyên nhẹ nhàng đặt Lãnh Ly Tuyên lên giường, lấy ra một cái bình từ trong tay áo.
"Đây là cái gì?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.
"Cái này hả, nó giống như kim sang dược, đối với vết thương ở chân rất tốt." Nam Cung Thiếu Uyên trả lời.
Nói xong liền ngồi xổm xuống, bày ra tư thế nửa quỳ, tay vừa đụng phải chân y, Lãnh Ly Tuyên vội rụt mạnh chân về sau, cảnh giác hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Giúp sư tôn bôi thuốc." Nam Cung Thiếu Uyên yên lặng nói, nói xong lại muốn nắm chân y.
Lãnh Ly Tuyên vội bảo: "Không cần, ta tự bôi là được."
"Nhưng cái này phải liên tục xoa bóp một nén nhang, còn có một ít chú ý khác, bằng không sẽ phản tác dụng."
"Vậy... Vậy thì ngươi nhẹ chút, ta… ta sợ ngứa." Lãnh Ly Tuyên ngượng ngùng dặn dò.
"Ừm, ta sẽ rất nhẹ." Nam Cung Thiếu Uyên cười cười.
Lãnh Ly Tuyên lúc này mới chậm rãi đưa chân qua.
Nam Cung Thiếu Uyên cởi giày của y ra, lại cởi bỏ tất, lộ ra đôi chân ngọc tinh xảo đáng yêu. Nam Cung Thiếu Uyên nâng nó trên lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát một phen, lập tức đổ một ít thuốc trong bình lên mu bàn chân Lãnh Ly Tuyên, nương theo khoảng trống bôi thuốc không kiêng nể gì vuốt ve.
Hắn cực lực đè nén xúc động muốn ấn ngã Lãnh Ly Tuyên.
Chân Lãnh Ly Tuyên bất giác run run, mơ hồ có ý định thu lại, Nam Cung Thiếu Uyên biết rõ cố hỏi nói: "Làm sao vậy? Nhột à?"
Lãnh Ly Tuyên dường như rất gian nan gật đầu.
"Vậy ta nhẹ lại một chút." Nam Cung Thiếu Uyên cười nói.
"Ừm."
Thật ra Lãnh Ly Tuyên cũng không cảm thấy nhột lắm, chỉ là không hiểu sao lại có thêm một loại cảm giác là lạ, rất kỳ diệu nhưng lại rất bá đạo. Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua Nam Cung Thiếu Uyên, rồi quay đầu đi, trên mặt hiện ra tầng tầng đỏ ửng.
Sớm đã qua một nén nhang, chỉ là hai người hoàn toàn không để ý thời gian trôi qua. Cho đến khi xoa đến nước thuốc khô đi, hoàn toàn hòa tan vào trong da, Nam Cung Thiếu Uyên mới lưu luyến buông tay giúp Lãnh Ly Tuyên mang tất và giày vào.
"Cốc cốc cốc" truyền đến một trận tiếng gõ cửa, sau đó liền nghe thấy tiếng của Triệu viên ngoại hỏi: "Lãnh tông sư, ngài đang bận sao?"
"Không có, chuyện gì?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.
"Là như vầy, tiểu nữ đưa quần áo của ngài cho ta, bảo ta rảnh thì trả lại cho ngài." Triệu viên ngoại ở ngoài cửa đáp.
Lãnh Ly Tuyên nhìn hỉ phục còn đang mặc trên người, lúc này mới nhớ tới quần áo của mình.
"Két" một tiếng, Lãnh Ly Tuyên mở cửa, chắp tay nói: "Làm phiền Triệu viên ngoại tự mình giúp ta cầm quần áo tới, thật sự là ngại quá."
"Đâu có đâu có, nhờ có ngài, tiểu nữ thích tùy hứng gây sự của ta cuối cùng mới nguyện ý thay thế, chỉ là phải mệt nhọc Lãnh tông sư ngài tự mình mặc hỉ phục, lão phu có chút áy náy." Triệu viên ngoại nói.
"Cái này ta cũng không dám tranh công, là Triệu tiểu thư có phúc khí gả cho một vị hôn phu tốt." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.
Triệu viên ngoại kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Thiên Hòa?"
"Ừ." Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu.
Từ lúc Lãnh Ly Tuyên ẩn thân đã nghe được tiếng động y liền phát hiện là Vinh Thiên Hòa, sau đó nhìn thấy đình viện trống rỗng, càng thêm xác định là hành động của hắn, y biết tâm tư Vinh Thiên Hòa, thuận nước đẩy thuyền để Triệu tiểu thư từ cửa sau chạy ra ngoài.
"Diệc Lan thật sự là có phúc khí tu được kiếp trước, đời này mới có thể gặp được người tốt như Thiên Hòa cưới nó làm thê." Triệu viên ngoại cảm thán.
Lãnh Ly Tuyên cười cười tỏ vẻ tán đồng.
Chợt nói với Nam Cung Thiếu Uyên phía sau: "Thiếu Uyên, ngươi ra ngoài chờ ta một lát, đợi ta thay quần áo xong liền khởi hành trở về Hoa Linh."
"Được." Cất bước ra ngoài.
"Lãnh tông sư phải đi sao. Chúng tôi còn chưa kịp cảm tạ ngài..." Triệu viên ngoại nói.
"Cảm tạ thì không cần, là chức trách mà thôi." Lãnh Ly Tuyên cười.
"Không hổ là Lãnh tông sư... Nếu đã như vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngài nữa." Triệu viên ngoại nói.
Một lát sau, Lãnh Ly Tuyên ăn mặc chỉnh tề đi ra, lại khôi phục lại khí chất lãnh đạm cao nhã ngày xưa.
Ba người vừa từ hành lang đi tới chỗ ngoặt, liền nhìn thấy một gã sai vặt trong hoảng hốt chạy tới, thiếu chút nữa đụng phải Lãnh Ly Tuyên, nếu gã sai vặt này lại đi về phía trước ba tấc, chắc chắn sẽ bị tay chắn trước người Lãnh Ly Tuyên đẩy ngã lăn ra đất, về phần thừa nhận hay không thừa nhận đều xem vận khí của gã.
Thấy gã sai vặt này dừng bước, Nam Cung Thiếu Uyên yên lặng thu tay trở về.
"Ngươi vội vội vàng vàng làm cái gì? Chớ để mất chừng mực trước mặt Lãnh tông sư!" Triệu viên ngoại nhíu mày.
"Xin… xin lỗi… con là quá sốt ruột, sợ Lãnh tông sư đã đi rồi, lúc này mới hoảng hốt vội vàng chạy đến xem."
"Xảy ra chuyện gì?" Triệu viên ngoại nhìn gã cuống quít như vậy, nghi hoặc hỏi.
"Lưu tiểu thư, khuê nữ của Lưu viên ngoại hảo hữu của ngài. Lưu tiểu thư…"
Triệu viên ngoại vốn không phải là người kiên nhẫn, thấy bộ dạng lắp bắp của gã, Triệu viên ngoại tức giận nói: "Rốt cuộc làm sao?"
"Việc này... Việc này liên quan đến thể diện của Lưu tiểu thư, ngài vẫn nên tự mình đi xem một chút đi."
Triệu viên ngoại cũng không nói với gã nữa, chỉ nhìn Lãnh Ly Tuyên như xin giúp đỡ.
"Ta cũng không có việc gấp gì cần xử lý, trước mắt chuyện của Lưu tiểu thư quan trọng hơn, dẫn đường đi." Lãnh Ly Tuyên nói.
Triệu viên ngoại nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Làm phiền Lãnh tông sư."
"Không có gì." Lãnh Ly Tuyên đáp.
Mấy người đi tới chính sảnh, Lưu viên ngoại vừa nhìn thấy Triệu viên ngoại liền cuống quít đứng dậy, nắm lấy cánh tay lão: "Triệu huynh, huynh tới rồi."
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Triệu viên ngoại vội vàng hỏi.
Lưu viên ngoại bất đắc dĩ thở dài, cắn răng thống hận nói: "Còn không phải đều là do hái hoa tặc kia, bắt nhi nữ của ta đi. Nó ở nơi đó cả ngày lo lắng sợ hãi, nghe nói kẻ đó bắt nó là một tên hái hoa tặc, không cam lòng danh dự bị ô nhục, liền lấy cây trâm trên đầu gạch mặt!"
Triệu viên ngoại nghe xong hít một hơi khí lạnh. Tướng mạo này của nữ tử là cực kỳ quan trọng, nếu chữa trị không tốt, cả đời này coi như xong. Đây là một sự hổ thẹn lớn.
"Làm sao có thể..." Triệu viên ngoại khó có thể tin nói.
"Aiiii, đứa nhỏ đáng thương của ta..." Lưu viên ngoại bất đắc dĩ lắc đầu.
Triệu viên ngoại lại nhìn Lưu tiểu thư ngồi bên cạnh đeo mạng che mặt, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Có cách nào để chữa hay không?" Triệu viên ngoại nhìn Lãnh Ly Tuyên hỏi.
Lưu viên ngoại nghe xong mừng rỡ đứng lên hỏi: "Ngài có cách sao?"
Lãnh Ly Tuyên nhìn Lưu tiểu thư hỏi: "Có thể vén mạng che mặt lên để ta xem vết thương một chút không?"
Mấy người hai mặt nhìn nhau, lúc này Triệu viên ngoại đứng ra nói: "Lưu huynh không cần lo lắng, Lãnh tông sư nhất định sẽ có cách."
Lúc này, Lưu tiểu thư khẽ mở môi, lo lắng hỏi: "Nếu vị Lãnh tông sư này cũng không có cách nào chữa trị, ta thật sự chỉ có thể sống với bộ dạng như vậy sao?"
______
Lan: haizzz.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook