Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?
-
Chương 24: Thân bất do kỷ
La Sênh khẽ nâng cằm, cổ tay bị Thời Văn Hoành bóp đau đớn cũng không rên một tiếng.
Thời Văn Hoành đột nhiên đến gần nói: "Hôm nay, nàng gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!"
"Ngươi dùng loại thủ đoạn này hại hết bao nhiêu người?" La Sênh cười lạnh hỏi ngược lại.
"Không nhiều lắm, nàng là người thứ năm."
…?!
Không biết xấu hổ!
Thời Văn Hoành hừ lạnh một tiếng: "Còn nữa nàng đừng quên..." Đột nhiên tới gần, mang theo ý cảnh cáo thấp giọng nói, "Cha nàng bất cứ lúc nào cũng có thể..." Đưa tay trước mặt cô, năm ngón tay mở ra rồi nắm chặt vào nhau.
La Sênh mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm gã, hốc mắt ửng đỏ, cả người đều run rẩy, khàn khàn như một tảng đá chắn ngang ngực hít thở không xong: "Ngươi uy hϊếp ta."
Thời Văn Hoành miết cô một cái, tay dùng sức nắm cằm La Sênh khẽ nâng lên "Thì như thế nào?"
Thời Văn Hoành cực kỳ thích thú, trên mặt dữ tợn cười, buông cô ra từng câu từng chữ nói: "Người đâu, đè nàng lại, bái cao đường!"
"Vâng." Vài gã sai vặt tiến lên đè cô lại.
Ngoài sảnh lớn như vậy truyền đến từng đợt âm thanh trống trải chói tai, "Nhất bái thiên địa. Nhị cao đường... Phu thê giao bái…"
Không có lễ vật, không có bà mối, không có người chúc phúc, không có thân nhân ở đây, càng không có niềm vui…
La Sênh cảm thấy đây quả thực là chuyện cười lớn nhất, mình cứ như vậy thành thân, đối phương dĩ nhiên là người hay dùng cách này như Thời Văn Hoành!
"Ha ha ha. Ha ha ha ha ha... Ha ha ha..." La Sênh cười to. Mặc dù là tiếng cười, nhưng trong đó xen lẫn đau đớn, bất đắc dĩ và châm biếm!
Thời Văn Hoành: "Không cần quản nàng, bịt miệng nàng trói lại kéo vào phòng ta đi."
"Vâng." Bọn nha hoàn đáp. Tiến lên và dùng khăn nhét vào miệng cô.
"Ưm… Ưm… Ưm!!"
Mấy người lưu loát trói La Sênh lại, trực tiếp nâng đi.
Cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri, đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh[1]. Đều nói đây là tứ đại hỉ sự[2] trong nhân sinh, nhưng đối với La Sênh mà nói, động phòng hoa chúc lại là một chuyện bi thương lớn nhất, là tra tấn nhất.
[1]"Cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri, đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh." Giải thích: Hạn hán lâu ngày trời lại đổ cơn mưa; ở đất khách tha hương gặp được đồng hương của mình; kim bảng đề danh(đề tên bảng vàng); khoa cử khảo thí nhất cử đạt được Trạng Nguyên, giống như là đậu Đại học ý. Đêm tân hôn mà nghe tin mình trúng số độc đắc thì giãy ành ạch luôn(˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵), đấy ý của câu "đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh" là vậy đó cho dễ hiểu.
Hai người ngoài phòng cau mày, sắc mặt cũng không đẹp, biết đây là hình ảnh hình thành từ ký ức trong ảo cảnh, lại không cách nào thuyết phục chính mình không thể không phẫn nộ.
"Súc sinh." Vỏ kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên không nhúc nhích, chuôi kiếm lại nôn nóng run rẩy.
"Đừng nóng nảy, đây là ảo cảnh, chúng ta là vốn là ngoại lực không cách nào thay đổi được gì." Lãnh Ly Tuyên đưa tay vuốt ve kiếm "Hồi ức", nó lại an phận trong nháy mắt Lãnh Ly Tuyên chạm vào, "Kiếm này có linh tính, là một thanh kiếm tốt."
Giương mắt liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên đang nhìn chăm chú vào y, cho rằng hắn không thích người khác đụng chạm đồ đạc của mình, liền thu tay lại, tiếp tục nhìn ảo cảnh biến hoá.
Chỉ thấy hình ảnh vừa chuyển, mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng, nước mưa to bằng hạt đậu đổ xuống "ầm ầm", vô tình tàn phá vạn vật, hoa bị mưa đánh ngã trái ngã phải, uể oải rớt xuống, lá cây mềm nhũn cúi đầu.
"Phu nhân... Phu nhân... Người dầm mưa như vậy cũng không được đâu, sẽ bị cảm lạnh... Phu nhân..." Tiểu Liên cầm ô xoay quanh người La Sênh, người La Sanh đã bị nước mưa thấm ướt, nước mưa theo hai gò má chậm rãi chảy xuống, mặt cô không chút thay đổi đẩy ô ra, đi thẳng.
"Khụ. Khụ khụ..." La Sênh nằm ở trên giường lấy khăn tay che miệng ho.
"Xem bộ dạng này của nàng đi, thôi đêm nay ta sẽ ở lại cùng với nàng vậy." Thời Văn Hoành đứng ở bên giường, đang chuẩn bị ngồi xuống liền nghe La Sênh quát, "Cút!"
Thời Văn Hoành đứng thẳng người, cười cười, giọng điệu có chút cảm khái: "Thật không dễ dàng nhỉ, từ khi thành thân tới nay, nàng vẫn là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với ta..." Thấy đối phương không phản ứng với mình, cũng lười ở đây tự làm mất mặt mình, liếc mắt nhìn cô một cái rồi rời đi.
La Sênh thấy gã rời đi, quay đầu lại nghiêm mặt nói: "Tiểu Liên, đóng cửa lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Tiểu Liên nghe lời đóng cửa lại, hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì ạ?"
Nha hoàn này là La Sênh ý đồ chạy trốn không thành công, lại gặp phải ở cửa Thời gia.
Lúc ấy môi nàng khô nứt, sắc mặt trắng bệch, ngã ở trước cửa Thời gia, miệng lẩm bẩm: "Nước. Có nước không? Ta khát quá…"
La Sênh thấy nàng đáng thương liền để cho nàng làm nha hoàn bên cạnh mình, ban cho tên là "Tiểu Liên", người này là người La Sênh tin tưởng nhất.
"Mấy ngày nay, mọi ngóc ngách ta đều thử qua, đều không cho phép ta ra ngoài. Hiện giờ ta không ra được, mà cha ta đến nay tung tích vẫn chưa rõ, ta không tin được tên họ Thời kia, hắn chẳng có thời gian chiếu cố cha ta, cha ta lại là người rất sĩ diện, ta lo lắng cho ông ấy... Khụ khụ..." La Sênh ôm miệng ho một hồi.
Dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Lúc ra khỏi nhà hướng Nam đi thẳng đến cuối, thấy có một cái giếng liền đến nhà cỏ của ta. Có một cái cây ở phía trước của ngôi nhà, tất cả tiền tiết kiệm ta đều ở dưới gốc cây đó, khụ …khụ khụ... Ngươi tìm thứ gì đó đào nó ra, cho cha ta, tự mình lưu lại hai đồng bạc, coi như là ta cảm tạ ngươi."
Tiểu Liên nghe xong gật gật đầu, vuốt ve lưng cô, nói: "Phu nhân yên tâm, mạng của Tiểu Liên đều là phu nhân cứu, Tiểu Liên không dám cầu cái gì xa vời, càng sẽ không muốn bạc của người, nhưng Tiểu Liên đồng ý với người, nhất định sẽ tìm được lệnh tôn."
Tiểu Liên cười xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền xoay người rời đi.
La Sênh tâm thần không yên nằm trên giường, ho khan vài tiếng.
Thẳng đến khi trời hơi chạng vạng Tiểu Liên mới trở về. Sau khi trở về vẫn cúi đầu, hoảng hốt.
La Sênh thấy bộ dạng này của nàng, một tay vén chăn nhảy xuống giường, hai tay ấn bả vai Tiểu Liên, đè nén bất an trong lòng, chậm rãi nói: "Ngươi đừng hoảng hốt. Nói ta nghe, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiểu Liên phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, nước mắt không ngừng tuôn ra bên ngoài, nức nở khóc lóc, "Phu nhân, lệnh tôn ngài ấy… Ngài ấy… Qua đời… Phu nhân, phu nhân…"
La Sênh loạng choạng ngất xỉu trên đất. Tiểu Liên vội vàng đỡ lấy cô đặt lên giường, thấy cô không có ý tỉnh lại, vội vàng chạy ra ngoài gọi đại phu.
Khi hai người phong trần mệt mỏi tiến vào, bên cạnh còn có Thời Văn Hoành đi theo. Thời Văn Hoành nhàn nhạt nói với đại phu: "Nhìn xem nàng xảy ra chuyện gì."
Đại phu kia vừa đáp lời, một bên buông hòm thuốc xuống, tay đặt lên mạch của La Sênh.
Chợt cả kinh, giống như không xác định lại bắt mạch một lần nữa, mới triển khai khuôn mặt tươi cười, chắp tay nói: "Chúc mừng lão gia, phu nhân đây là mang thai trong người, hơn nữa tức giận công tâm mới té xỉu. Cũng không phải chuyện lớn, tĩnh dưỡng tốt là được."
Thời Văn Hoành nói: "Có thai? Ngươi… Ngươi xác định?"
Đại phu cười: "Ta chẩn đoán hai lần, không có sai, đã được hơn hai tháng."
"Thật sự có rồi!" Thời Văn Hoành khϊếp sợ nói.
"Đúng vậy." Đại phu kia cười hì hì trả lời.
Trong phòng ồn ào nhốn nháo, La Sênh chậm rãi mở mắt ra, hai mắt trống rỗng vô thần.
Tiểu Liên thấy phu nhân tỉnh, vội vàng nhào tới: "Phu nhân, người tỉnh rồi."
Đại phu xoay người chắp tay nói với La Sênh: "Chúc mừng phu nhân, ngài đã mang thai!"
Nghe được mang thai! Trong vòng một ngày liền nghe được hai tin dữ! Ông trời thật đúng là rất yêu mến ta!
"Thực sự có rồi?" Thời Văn Hoành nhịn không được lại hỏi một lần nữa, nhìn đại phu mặt đầy tươi cười liền sáng tỏ, là thật.
Quay đầu nhíu mày nói: "Chậc! Xem ra lại phải ra ngoài tìm người mới, phiền phức thật!" Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Đại phu ngẩn người, nhìn quanh bốn phía, thấy một người so với một người ưu sầu, một người so với một người đau lòng, một chút bầu không khí hỉ sự cũng không cảm nhận được, phảng phất như mình dự đoán chính là ai đó tử vong, mọi người đang im lặng quan sát, nhất thời đầu óc có chút choáng váng.
Tiểu Liên từ trong tay áo lấy ra một ít bạc vụn đưa cho đại phu, nói: "Chúng tôi biết rồi, ngài lui xuống trước đi."
Đại phu nhìn bầu không khí này nào dám nhiều lời, trong lòng tràn đầy nghi vấn, trên mặt không hiển lộ, lĩnh tiền lập tức vội vàng lui ra.
Sau khi hai người đi rồi, La Sênh túm lấy Tiểu Liên, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cha ông ấy…"
"Phu nhân, ta theo lời người nói tìm được chỗ ở của người, ta mở cửa. Nhìn thấy lệnh tôn ngã trên mặt đất, ta tiến lên đỡ, phát hiện... Phát hiện thân thể ngài ấy cứng ngắc, cả người tản ra mùi lạ, ta dùng tay thử thăm dò hô hấp của ngài ấy… Đã… đã không còn thở... Ta tìm một vài người chôn ngài ấy trên núi phía sau. Họ nói... Nhìn trạng thái thối rữa của thân thể, đã mất được một thời gian..." Tiểu Liên đứt quãng nghẹn lại nói.
"Cha… Cha ơi…" La Sênh ghé đầu trên chăn, ôm lấy đầu gối, tay nắm góc chăn, nức nở khóc.
Tiểu Liên thấy dáng vẻ này của phu nhân, không đành lòng, một tay an ủi lưng La Sênh, một tay đặt lên tay cô, cực lực khống chế nước mắt của mình: "Phu nhân, người bây giờ còn có đứa bé trong người, cũng không nên khóc như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi."
"Nó không nên tới, một người không có hy vọng, làm sao có thể chiếu cố tốt nó..." La Sênh ngẩng đầu nhìn chằm chằm mái nhà, hai mắt vô thần.
Nước mắt Tiểu Liên không kìm được trào ra, đau lòng nói: "Phu nhân…"
"Huống chi..." La Sênh dường như nhớ tới cái gì đó, trở tay nắm lấy tay Tiểu Liên hỏi: "Đại phu nhân có biết chuyện này không?"
Tiểu Liên lắc đầu: "Hẳn là sẽ không biết ạ."
Nghĩ nghĩ lại nói, "Lúc ta đi mời đại phu không gặp được người của Đại phu nhân, bọn họ hẳn là không biết."
Hốc mắt La Sênh sưng đỏ, biểu cảm mơ hồ nói: "Ngàn vạn lần không thể để cho bà ta biết, bằng không đứa nhỏ này sẽ không thấy ánh mặt trời nữa."
Một lát sau, lại lải nhải lôi kéo Tiểu Liên, dặn dò: "Sau này ăn uống phải chú ý một chút, nhất định phải cẩn thận xem có thứ gì khác trộn lẫn ở bên trong hay không, nước trà cũng vậy. Còn nữa, ra vào phải chú ý, không nên gây xung đột với người của bọn họ, không nên bị bọn họ bắt được nhược điểm…"
Nghĩ nghĩ, nói: "Quên đi, vẫn là giảm bớt ra vào đi… Hoa đỏ, xạ hương này đó ngươi đều biết chứ."
Tiểu Liên gật gật đầu, nói: "Đều biết ạ."
"Vậy thì tốt." La Sênh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Liên nghĩ đến phương thuốc vừa rồi đại phu kê ra: "Ta đi mua cho người ít thuốc bổ về nhé."
La Sênh gật đầu đáp: "Ừ, trở về sớm đấy. Mua nhiều chút, tránh người của bọn họ."
Tiểu Liên lau lau nước mắt: "Ưm, phu nhân yên tâm."
Lúc Tiểu Liên mới vào phủ, đã nghe nói Đại phu nhân là một nhân vật độc ác.
Các cô nương Thời Văn Hoành từ bên ngoài cướp về bị gã đùa bỡn đủ rồi, hoặc là lại có mục tiêu mới, những người đó giống như quần áo cũ, tùy tay ném sang một bên.
Đại phu nhân ở thời điểm bọn họ nghèo túng chẳng những bỏ đá xuống giếng, còn thường xuyên lấy bọn họ ra trút giận, không coi bọn họ là người.
Nghe người trong phủ nói, bà ta gạch mặt Trương phu nhân, làm mù mắt Lý phu nhân, còn thường xuyên treo Vương phu nhân lên đánh... Chỉ cần nghe tin tức trong miệng người khác đã khiến người ta kinh hãi như vậy, chứ đừng nói là bà ta đã làm gì sau lưng.
Tiểu Liên nghĩ đến đây, không khỏi thay phu nhân nhà mình lau mồ hôi, phu nhân cả đời này thật đúng là gập ghềnh, gặp người không tốt.
_____
Lan: tự nhiên buồn quá ta.(>︿
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook