Hôm Nay Sư Huynh Đã Nghĩ Thông Chưa
-
Chương 6: Trận pháp thần kinh
Dịch: A Ly
***
So với hai người đang lo lắng kia, Quách Quả lại là người bình tĩnh nhất. Cơ bản có thể xác định đây là trận pháp ngăn cách của một tu sĩ bế quan tu luyện ngàn năm, kinh nghiệm nói cho cô biết, trận pháp kiểu này sẽ không có nguy hiểm gì.
Mà ngược lại, môi trường và linh khí ở đây cực kỳ có lợi đối với người bên trong trận, có thể tạm thời thoát ly khỏi chuỗi thức ăn, hay nói cách khác là bọn họ sẽ không đói khát. Đây cũng chính là lý do tại sao qua hai tháng không ăn không uống mà những người bị nhốt ở đây không ai chết đói, thậm chí ngay cả người tiến vào đây sớm nhất là Cận Chấn Cách vẫn còn có sức đi cùng hai người các cô.
Mà cỏ trên mặt đất bị đào trụi, hẳn là xuất phát từ tâm lý đói khát mà thôi, vì đã quen ăn uống nên mọi người mới đào cỏ ăn cho đỡ đói.
Nói tóm lại, ngoài việc không ra ngoài được thì căn bản sẽ không có nguy hiểm gì hết. Dù sao cũng chẳng có tên dở hơi nào nhốt yêu thú trong trận pháp mình bế quan cả...
Grào...
Đột nhiên một tiếng gầm lớn vang lên ở ngay phía trước mặt Từ, theo đó là mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Quách Quả: "..."
Đậu xanh! Không ngờ lại có thằng dở hơi như vậy thật!
"Lại tới nữa! Lại là âm thanh này..." Tổng Giám đốc Cận vừa rồi còn cười đầy hiền lành, lúc này sắc mặt lập tức trắng bệch, biến thành Cận Nhát Gan, tràn đầy hoảng sợ.
Từ Chính cũng hoảng hồn, nhưng nhờ có chuyên môn bài bản nên anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn về phía Cận Nhát Gan, nói: "Anh có biết đấy là cái gì không?"
Sắc mặt Cận Chấn Cách càng thêm bợt bạt, run rẩy gật đầu, sau đó lại lắc: "Tôi không biết là gì, nhưng cứ cách mấy ngày, ở trong rừng sẽ vang lên âm thanh này." Từ Chính mới tới hôm qua nên chưa gặp phải tình trạng này, chắc đó là lý do tại sao mấy người kia không muốn đi theo họ. Ai biết trong rừng có thứ quỷ quái gì chứ?
Mặt đất vẫn rung lắc dữ dội, giống như động đất, Từ Chính cũng hơi luống cuống: "Rốt cuộc là thứ quái gì thế?"
Là yêu thú!
Quách Quả nhíu mày, hơn nữa vừa nghe động tĩnh này là đã biết thứ kia có cấp bậc không thấp, rất có thể là yêu thú cấp cao. Cô quay đầu nhìn hai người bên cạnh, đang định nhắc nhở bọn họ tránh ra xa một chút.
Thì đột nhiên ở phía trước mặt lại vang lên tiếng hét thảm thiết.
"Bên đó có người!" Từ Chính kinh hãi, chẳng những không lùi lại mà còn vọt về phía phát ra âm thanh không cần nghĩ ngợi gì.
"Khoan đã nào!" Cô căn bản không kịp ngăn cản, đối phương đã chạy vào trong rừng cây rồi.
Đệch, anh có cần làm chú cảnh sát mẫu mực thế không hả!
Quách Quả không còn cách nào khác, đành phải vội vàng chạy theo, Tổng Giám đốc Cận nhìn quanh một chút, sau đó cắn răng bám sát cô.
Ba người căn bản không chạy được bao xa liền thấy trước mặt đột nhiên rộng mở, thông suốt, sương mù tan hơn phân nửa, chỉ thấy một mảng cánh rừng đổ rạp nghiêng ngả và một con quái vật siêu khổng lồ đang đứng ở đó.
"Đây... đây... đây là thứ gì thế?" Mặt Cận Nhát Gan không còn chút máu, chân lập tức mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Con quái vật trước mắt phải cao cỡ một tòa nhà trăm tầng, y như một quả cầu thịt màu đen, trên người còn mọc ra vô số xúc tu đang múa may càn quét bốn xung quanh, xúc tu khua tới đâu, cây cối liền đổ xuống rầm rầm.
"Bạch... tuộc..." Ngoài việc có quá nhiều xúc tu ra thì thứ này giống hệt một con bạch tuộc khổng lồ.
"Là quái vật biển Bách Túc!" Quách Quả thuận miệng sửa cho đúng, quái vật biển Bách Túc là yêu thú cấp mười, tương đương với tu sĩ kỳ Hóa Thần, lúc trước, trong biển Vô Tận dưới chân Linh Tiêu Phong của các cô cũng có mấy con thế này. Thật không ngờ, trong trận pháp lại có yêu thú lợi hại như vậy, con này còn không phải loại cấp cao bình thường mà là cấp cao nhất.
Đệch mợ, tên bày trận pháp này không chỉ dở hơi mà còn con mẹ nó thần kinh rồi đi? Tại sao lại nhốt loại yêu thú như này vào trong trận pháp chứ hả?
Hơn nữa, quan trọng nhất là, không phải loại yêu thú này có thuộc tính thủy, không thể rời khỏi nước sao? Tại sao lại ở trong rừng hả? Đây đâu phải tiên pháp gì chứ!
"Tiểu Quách, hai người các cô ở yên đây, đừng chạy loạn, tôi đi cứu người!" Không ngờ, người đầu tiên lấy lại bình tĩnh trong ba người lại là Từ Chính, sau khi dặn dò một câu, anh ta liền xông thẳng về phía con quái vật biển Bách Túc kia.
Hai người còn chưa kịp có phản ứng thì anh ta đã xông tới phía trước con quái vật rồi, đến gần mới thấy, không ngờ bên kia có sáu, bảy người đang đứng, mặc đồ bảo hộ lao động giống nhau, trên đầu còn đội mũ cối, hẳn là đám công nhân mà Cận Nhát Gan nói.
Rõ ràng đám người này đã bị dọa ngơ ngẩn rồi, hoảng sợ nhìn quái vật trước mắt, ai nấy đều run bần bật. Cho đến khi Từ Chính quát lên một câu, mấy người đó mới nghĩ tới việc chạy trốn, ngã sấp ngã ngửa chạy ào ào về phía ngược lại.
Từ Chính lại chạy thẳng lên phía trước, định nâng một người toàn thân máu me be bét đang nằm trên đất dậy. Mà quái vật Bách Túc dường như phát hiện ra ý đồ của bọn họ, khua những cái tua dài ngoằng đánh tới.
"Anh Từ!" Quách Quả kinh hãi, nhưng đã không kịp nữa. Cả Từ Chính và người đang bị thương nằm trên đất kia đều bị đánh bay ra ngoài, mắt thấy sắp rơi thẳng xuống đất.
Quách Quả cắn chặt răng, không nghĩ được nhiều nữa. Cô trực tiếp gỡ bỏ phong ấn linh khí trên người mình, thân hình lóe lên, lập tức xuất hiện trên không trung, mỗi tay túm được một người, sau đó lại lắc mình quay trở lại chỗ cũ, kéo giãn ra một khoảng cách an toàn.
Lúc này, Từ Chính đã ngất rồi, cô thăm dò mạch của hai người họ, Từ Chính còn đỡ, chỉ bị yêu khí của con yêu thú kia làm cho ngất đi mà thôi, còn người kia thì đã gần như sắp đứt hơi tới nơi.
Cô vội vàng bấm quyết, tạm thời phong bế sức sống trên người đối phương, cầm máu lại.
"Cô... cô..." Cận Nhát Gan ở bên cạnh đã sợ tới ngây ngốc, nhìn cô với vẻ mặt không dám tin tưởng, vừa rồi anh ta không nhìn nhầm đấy chứ, cô ấy... lại biết bay.
Grào!!!
Quái thú Bách Túc lại một lần nữa gầm lên giận dữ, cũng không biết trước đó đám người kia đã làm gì mà chọc giận tới nó nữa. Thấy bọn họ đã chạy trốn, nó liền xông thẳng về phía bên này.
Quách Quả thu lại pháp quyết, cũng chẳng kịp giải thích. Cô đẩy luôn người trong tay mình cho Cận Nhát Gan, dặn dò một câu, "Để ý tới bọn họ!"
Cận Nhát Gan chưa kịp gật thì đã thấy đối phương bay thẳng về phía con quái vật khổng lồ kia, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, anh ta lập tức cảm giác được đối phương có sự thay đổi kinh người. Dường như có thứ gì đó ở trong cơ thể cô được phóng xuất ra ngoài, thiếu nữ vốn dĩ nhìn rất tầm thường đột nhiên lại trở nên mờ ảo, xuất trần, rõ ràng gương mặt không có gì thay đổi nhưng khí chất đã không còn như trước, trong nháy mắt như thoát ly phàm trần, khác biệt hoàn toàn với bọn họ. Lúc này, quanh thân cô ấy cũng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Cận Nhát Gan quên cả sợ hãi, nhìn Quách Quả nhẹ nhàng nâng tay lên, một thanh trường kiếm trắng như tuyết xuất hiện trên tay cô, cả người như tản ra thứ gì đó sắc bén, trút ào ào về phía quái vật ở đối diện, ép đối phương phải lùi về sau mấy bước.
Trong đáy lòng anh ta không khỏi nghĩ tới một từ - ngầu!
(⊙_⊙)
Toàn bộ hình ảnh như được gắn thêm hiệu ứng đẹp mắt, gió nhẹ thổi làm góc áo đối phương bay phất phơ, như thể ngay sau đó, cô ấy sẽ bay lên thành tiên vậy. Không... quả thực cô ấy đang bay lên rồi mà.
Chỉ một cái lắc mình, người vừa rồi còn ép cho quái vật phải lùi về sau mấy bước, giờ đã lại đứng thẳng giữa không trung. Cô đứng giữa không trung thi triển một kiếm thức căn bản không thể nhìn rõ, ngay sau đó, chỉ thấy bóng kiếm ngập trời đổ xuống, thế rào rạt như mưa rơi, trực tiếp cắt đứt trăm chân của con quái thú kia.
Tổng Giám đốc Cận Nhát Gan quên cả sợ hãi, ngơ ngác nhìn thiếu nữ hạ xuống từ giữa bầu trời bóng kiếm.
Quá... quá ngầu! Quá con mẹ nó ngầu rồi!
Nhưng mà Quách Quả lúc này thì lại: "..."
Đau lòng phát khóc, mẹ kiếp, còn đâu linh khí mà mình lưu giữ bao lâu nay nữa chứ!
***
So với hai người đang lo lắng kia, Quách Quả lại là người bình tĩnh nhất. Cơ bản có thể xác định đây là trận pháp ngăn cách của một tu sĩ bế quan tu luyện ngàn năm, kinh nghiệm nói cho cô biết, trận pháp kiểu này sẽ không có nguy hiểm gì.
Mà ngược lại, môi trường và linh khí ở đây cực kỳ có lợi đối với người bên trong trận, có thể tạm thời thoát ly khỏi chuỗi thức ăn, hay nói cách khác là bọn họ sẽ không đói khát. Đây cũng chính là lý do tại sao qua hai tháng không ăn không uống mà những người bị nhốt ở đây không ai chết đói, thậm chí ngay cả người tiến vào đây sớm nhất là Cận Chấn Cách vẫn còn có sức đi cùng hai người các cô.
Mà cỏ trên mặt đất bị đào trụi, hẳn là xuất phát từ tâm lý đói khát mà thôi, vì đã quen ăn uống nên mọi người mới đào cỏ ăn cho đỡ đói.
Nói tóm lại, ngoài việc không ra ngoài được thì căn bản sẽ không có nguy hiểm gì hết. Dù sao cũng chẳng có tên dở hơi nào nhốt yêu thú trong trận pháp mình bế quan cả...
Grào...
Đột nhiên một tiếng gầm lớn vang lên ở ngay phía trước mặt Từ, theo đó là mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Quách Quả: "..."
Đậu xanh! Không ngờ lại có thằng dở hơi như vậy thật!
"Lại tới nữa! Lại là âm thanh này..." Tổng Giám đốc Cận vừa rồi còn cười đầy hiền lành, lúc này sắc mặt lập tức trắng bệch, biến thành Cận Nhát Gan, tràn đầy hoảng sợ.
Từ Chính cũng hoảng hồn, nhưng nhờ có chuyên môn bài bản nên anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn về phía Cận Nhát Gan, nói: "Anh có biết đấy là cái gì không?"
Sắc mặt Cận Chấn Cách càng thêm bợt bạt, run rẩy gật đầu, sau đó lại lắc: "Tôi không biết là gì, nhưng cứ cách mấy ngày, ở trong rừng sẽ vang lên âm thanh này." Từ Chính mới tới hôm qua nên chưa gặp phải tình trạng này, chắc đó là lý do tại sao mấy người kia không muốn đi theo họ. Ai biết trong rừng có thứ quỷ quái gì chứ?
Mặt đất vẫn rung lắc dữ dội, giống như động đất, Từ Chính cũng hơi luống cuống: "Rốt cuộc là thứ quái gì thế?"
Là yêu thú!
Quách Quả nhíu mày, hơn nữa vừa nghe động tĩnh này là đã biết thứ kia có cấp bậc không thấp, rất có thể là yêu thú cấp cao. Cô quay đầu nhìn hai người bên cạnh, đang định nhắc nhở bọn họ tránh ra xa một chút.
Thì đột nhiên ở phía trước mặt lại vang lên tiếng hét thảm thiết.
"Bên đó có người!" Từ Chính kinh hãi, chẳng những không lùi lại mà còn vọt về phía phát ra âm thanh không cần nghĩ ngợi gì.
"Khoan đã nào!" Cô căn bản không kịp ngăn cản, đối phương đã chạy vào trong rừng cây rồi.
Đệch, anh có cần làm chú cảnh sát mẫu mực thế không hả!
Quách Quả không còn cách nào khác, đành phải vội vàng chạy theo, Tổng Giám đốc Cận nhìn quanh một chút, sau đó cắn răng bám sát cô.
Ba người căn bản không chạy được bao xa liền thấy trước mặt đột nhiên rộng mở, thông suốt, sương mù tan hơn phân nửa, chỉ thấy một mảng cánh rừng đổ rạp nghiêng ngả và một con quái vật siêu khổng lồ đang đứng ở đó.
"Đây... đây... đây là thứ gì thế?" Mặt Cận Nhát Gan không còn chút máu, chân lập tức mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Con quái vật trước mắt phải cao cỡ một tòa nhà trăm tầng, y như một quả cầu thịt màu đen, trên người còn mọc ra vô số xúc tu đang múa may càn quét bốn xung quanh, xúc tu khua tới đâu, cây cối liền đổ xuống rầm rầm.
"Bạch... tuộc..." Ngoài việc có quá nhiều xúc tu ra thì thứ này giống hệt một con bạch tuộc khổng lồ.
"Là quái vật biển Bách Túc!" Quách Quả thuận miệng sửa cho đúng, quái vật biển Bách Túc là yêu thú cấp mười, tương đương với tu sĩ kỳ Hóa Thần, lúc trước, trong biển Vô Tận dưới chân Linh Tiêu Phong của các cô cũng có mấy con thế này. Thật không ngờ, trong trận pháp lại có yêu thú lợi hại như vậy, con này còn không phải loại cấp cao bình thường mà là cấp cao nhất.
Đệch mợ, tên bày trận pháp này không chỉ dở hơi mà còn con mẹ nó thần kinh rồi đi? Tại sao lại nhốt loại yêu thú như này vào trong trận pháp chứ hả?
Hơn nữa, quan trọng nhất là, không phải loại yêu thú này có thuộc tính thủy, không thể rời khỏi nước sao? Tại sao lại ở trong rừng hả? Đây đâu phải tiên pháp gì chứ!
"Tiểu Quách, hai người các cô ở yên đây, đừng chạy loạn, tôi đi cứu người!" Không ngờ, người đầu tiên lấy lại bình tĩnh trong ba người lại là Từ Chính, sau khi dặn dò một câu, anh ta liền xông thẳng về phía con quái vật biển Bách Túc kia.
Hai người còn chưa kịp có phản ứng thì anh ta đã xông tới phía trước con quái vật rồi, đến gần mới thấy, không ngờ bên kia có sáu, bảy người đang đứng, mặc đồ bảo hộ lao động giống nhau, trên đầu còn đội mũ cối, hẳn là đám công nhân mà Cận Nhát Gan nói.
Rõ ràng đám người này đã bị dọa ngơ ngẩn rồi, hoảng sợ nhìn quái vật trước mắt, ai nấy đều run bần bật. Cho đến khi Từ Chính quát lên một câu, mấy người đó mới nghĩ tới việc chạy trốn, ngã sấp ngã ngửa chạy ào ào về phía ngược lại.
Từ Chính lại chạy thẳng lên phía trước, định nâng một người toàn thân máu me be bét đang nằm trên đất dậy. Mà quái vật Bách Túc dường như phát hiện ra ý đồ của bọn họ, khua những cái tua dài ngoằng đánh tới.
"Anh Từ!" Quách Quả kinh hãi, nhưng đã không kịp nữa. Cả Từ Chính và người đang bị thương nằm trên đất kia đều bị đánh bay ra ngoài, mắt thấy sắp rơi thẳng xuống đất.
Quách Quả cắn chặt răng, không nghĩ được nhiều nữa. Cô trực tiếp gỡ bỏ phong ấn linh khí trên người mình, thân hình lóe lên, lập tức xuất hiện trên không trung, mỗi tay túm được một người, sau đó lại lắc mình quay trở lại chỗ cũ, kéo giãn ra một khoảng cách an toàn.
Lúc này, Từ Chính đã ngất rồi, cô thăm dò mạch của hai người họ, Từ Chính còn đỡ, chỉ bị yêu khí của con yêu thú kia làm cho ngất đi mà thôi, còn người kia thì đã gần như sắp đứt hơi tới nơi.
Cô vội vàng bấm quyết, tạm thời phong bế sức sống trên người đối phương, cầm máu lại.
"Cô... cô..." Cận Nhát Gan ở bên cạnh đã sợ tới ngây ngốc, nhìn cô với vẻ mặt không dám tin tưởng, vừa rồi anh ta không nhìn nhầm đấy chứ, cô ấy... lại biết bay.
Grào!!!
Quái thú Bách Túc lại một lần nữa gầm lên giận dữ, cũng không biết trước đó đám người kia đã làm gì mà chọc giận tới nó nữa. Thấy bọn họ đã chạy trốn, nó liền xông thẳng về phía bên này.
Quách Quả thu lại pháp quyết, cũng chẳng kịp giải thích. Cô đẩy luôn người trong tay mình cho Cận Nhát Gan, dặn dò một câu, "Để ý tới bọn họ!"
Cận Nhát Gan chưa kịp gật thì đã thấy đối phương bay thẳng về phía con quái vật khổng lồ kia, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, anh ta lập tức cảm giác được đối phương có sự thay đổi kinh người. Dường như có thứ gì đó ở trong cơ thể cô được phóng xuất ra ngoài, thiếu nữ vốn dĩ nhìn rất tầm thường đột nhiên lại trở nên mờ ảo, xuất trần, rõ ràng gương mặt không có gì thay đổi nhưng khí chất đã không còn như trước, trong nháy mắt như thoát ly phàm trần, khác biệt hoàn toàn với bọn họ. Lúc này, quanh thân cô ấy cũng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Cận Nhát Gan quên cả sợ hãi, nhìn Quách Quả nhẹ nhàng nâng tay lên, một thanh trường kiếm trắng như tuyết xuất hiện trên tay cô, cả người như tản ra thứ gì đó sắc bén, trút ào ào về phía quái vật ở đối diện, ép đối phương phải lùi về sau mấy bước.
Trong đáy lòng anh ta không khỏi nghĩ tới một từ - ngầu!
(⊙_⊙)
Toàn bộ hình ảnh như được gắn thêm hiệu ứng đẹp mắt, gió nhẹ thổi làm góc áo đối phương bay phất phơ, như thể ngay sau đó, cô ấy sẽ bay lên thành tiên vậy. Không... quả thực cô ấy đang bay lên rồi mà.
Chỉ một cái lắc mình, người vừa rồi còn ép cho quái vật phải lùi về sau mấy bước, giờ đã lại đứng thẳng giữa không trung. Cô đứng giữa không trung thi triển một kiếm thức căn bản không thể nhìn rõ, ngay sau đó, chỉ thấy bóng kiếm ngập trời đổ xuống, thế rào rạt như mưa rơi, trực tiếp cắt đứt trăm chân của con quái thú kia.
Tổng Giám đốc Cận Nhát Gan quên cả sợ hãi, ngơ ngác nhìn thiếu nữ hạ xuống từ giữa bầu trời bóng kiếm.
Quá... quá ngầu! Quá con mẹ nó ngầu rồi!
Nhưng mà Quách Quả lúc này thì lại: "..."
Đau lòng phát khóc, mẹ kiếp, còn đâu linh khí mà mình lưu giữ bao lâu nay nữa chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook