Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen
-
Chương 43: Mẫn Đăng chỉ đang cầu cứu
Mẫn Đăng căng thẳng liếc nhìn Hoắc Sơ, ngồi xuống lần nữa.
Hai tay hơi mất tự nhiên nắm lấy nhau, cậu hắng giọng một cái.
Hoắc Sơ nhìn tư thế này của cậu cũng luống cuống, Mẫn Đăng sẽ không thật sự muốn đánh nhau chứ.
Vậy anh nằm ngay tại chỗ hay quỳ xuống đây. Nằm xuống để Mẫn Đăng đánh, có phải sẽ mỏi eo không, vậy thì quỳ đi.
“… Chuyện là.” Mẫn Đăng hơi có chút tác phong lãnh đạo bưng cốc uống một hớp nước.
Hoắc Sơ ngồi xuống, cầm lấy tăm bông chấm thuốc xoa lên tay cho cậu lần nữa. Suy nghĩ đợi lát nữa làm như thế nào để quỳ xuống đẹp trai hơn.
“Anh…” Mẫn Đăng dường như hơi xoắn suýt, nhưng nhìn thoáng qua Hoắc Sơ kiên định quyết tâm.
Hoắc Sơ ngửa đầu nhìn cậu.
“Khụ… anh, anh làm thế không đúng, sao anh có thể sa… sa thải chủ bếp Đổng.” Mẫn Đăng cúi đầu âm thanh rất nhỏ bắt đầu trách móc.
Đầu tiên Hoắc Sơ sững sờ, chợp kịp phản ứng là Mẫn Đăng đang diễn chuyện không phát hiện anh chưa quay số điện thoại.
Lập cười cười không ngừng.
Mẫn Đăng nhíu mày, “Anh…”
“Cậu rất đáng yêu.” Hoắc Sơ cười to hơn.
Mẫn Đăng cảm thấy rất xấu hổ, nhìn mày nhìn anh chòng chọc.
“Khụ.” Hoắc Sơ thu lại nụ cười, đột nhiên đanh mặt nói, “Có thể không sa thải ông ta, chỉ cần cậu hứa đi theo tôi, tôi sẽ bỏ qua cho ông ta.”
Trò đùa này quá đột ngột, không giống với trò đùa Mẫn Đăng dự đoán. Cậu không tiếp nhận nổi.
Chỉ có thể khó khăn đáp lại, “Không thể… anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Vậy không phải là không thể sa thải chủ bếp Đổng.” Hoắc Sơ hừ lạnh một tiếng.
“Vậy…” Mẫn Đăng rầu rĩ suy tư một lát, “Vậy được rồi.”
Hoắc Sơ: “…”
“Được cái đầu cậu.” Hoắc Sơ cười mắng cậu, “Kế tiếp trước tiên chắc là cậu từ chối chết không theo, sau đó kêu trời khóc đất, tiếp đó lòng như tro nguội, cuối cùng bất lực ủy thân cho tôi, đây chính là một kết thúc viên mãn.”
“Vậy chủ bếp Đổng thì sao?” Mẫn Đăng căn bản không cùng mạch não với Hoắc Sơ.
“Ông ta?” Hoắc Sơ ngẫm nghĩ, “Ông ta cùng lắm là đầu bếp râu ria nấu cơm cho chúng ta làm sâu sắc tình cảm của chung ta.
Mẫn Đăng gật đầu, bình tĩnh nói: “Anh nghĩ thật đẹp.”
Hoắc Sơ: “…”
“Được rồi.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ chộp một cái lên đầu cậu, “Muộn lắm rồi, đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Nói xong, Hoắc Sơ tìm màng bọc thực phẩm, cẩn thận bọc kín vết thương trên tay Mẫn Đăng, mới để cậu vào phòng tắm.
Mẫn Đăng luôn tắm rửa rất nhanh, tắm xong vào phòng, cậu không biết thế nào lại nghĩ tới ba động tác không được làm với Hoắc Sơ mà Chương Khâu đã nói.
Trước tiên cởi áo rồi lại cắn môi sau đó nói đáng ghét.
Mẫn Đăng nhíu mày lướt qua trong lòng một lần, cuối cùng cảm thấy không làm được.
Nhưng cứ một mực lại nóng lòng muốn thử, những động tác này đều mang theo ý tứ quyến rũ.
Cậu không muốn quyến rũ Hoắc Sơ, cậu chỉ muốn làm cho Hoắc Sơ luôn luôn nhìn cậu.
Mẫn Đăng vừa nghĩ vừa bước vào phòng, phát hiện đúng lúc Hoắc Sơ đang trong phòng ngủ, hình như đang lấy đồ.
Đầu óc Mẫn Đăng bắt đầu không bị không chế mô phỏng dáng vẻ cậu làm những động tác kia, nói những lời đó. Thế là càng đến gần thì càng xấu hổ.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cậu một cái, “Cậu —- ”
Anh còn chưa nói xong, chỉ thấy Mẫn Đăng im lặng bước tới bên giường, giơ hai tay lên. Dùng tư thế rất phóng khoáng cởi áo.
Lại ném lên, chiếc áo bay thẳng lên đầu Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ dụi dụi mắt, cảm nhận bóng tối trước mắt. Trong phút chốc vừa nãy anh thậm chí còn tưởng rằng Mẫn Đăng lại muốn biểu diễn tuyệt kỹ của cậu, tay không nhào lộn.
Đôi mắt Mẫn Đăng có khoảnh khắc hơi mờ mịt, cậu tựa như không biết làm sao quần áo mình lại bay lên đầu Hoắc Sơ.
Thời gian dừng lại vào đúng lúc này.
Mẫn Đăng lúng túng đứng tại chỗ, căng thẳng dè dặt liếc qua hành động của Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ chậm rãi kéo chiếc áo phủ trên đầu xuống, đúng lúc anh đứng trong chỗ tối, thần thái trên mặt không rõ.
Mẫn Đăng càng thấp thỏm hơn, nuốt ngụm nước miếng, muốn đi tới lấy lại áo của mình.
“Cậu đang ám chỉ tôi đấy à?” Hoắc Sơ đột nhiên tiến lên, khóe mắt mang cười nhìn cậu.
Mẫn Đăng: “…”
“Tôi chỉ hơi nóng.” Mẫn Đăng ngụy biện.
“À…” Hoắc Sơ kéo âm cuối cùng này rõ dài, đồng thời kèm theo động tác nghiêng đầu nhìn ra đống tuyết bên ngoài cửa sổ, “Tôi cũng rất nóng.”
Mẫn Đăng đỏ bừng cả khuôn mặt, lườm anh một cái, kéo chăn ra chui vào trong.
Hoắc Sơ buồn cười, kéo chăn xuống một chút cho cậu, “Xấu hổ thì nói xấu hổ, không nên đổ thừa cho phòng ngủ oi bức.”
“Tôi… không xấu hổ.” Mẫn Đăng nói ra lời này mặt đỏ không ra hình gì.
“Đi ngủ sớm một chút.” Hoắc Sơ cười nói.
Thấy Mẫn Đăng nhắm mắt lại, anh mới ra khỏi phòng.
Tắm rửa cho mình, lại xử lý một chút tài liệu, mới quay lại phòng ngủ.
Anh nằm xuống, tắt đèn.
Đèn trong căn phòng đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèn tường nho nhỏ.
Nương theo ánh đèn mờ mờ, Hoắc Sơ quang minh chính đại nhìn về phía Mẫn Đăng.
Nhưng lại nhìn thấy cái ngăn tủ thấp lè tè bên giường.
Đột nhiên đầy trong đầu Hoắc Sơ đều là viên thuốc vỡ vụn, lọ thuốc và vết máu gai mắt trong ngăn tủ bên giường.
Trong cuộc đời của anh cảm giác thấy nan giải không nhiều, nhắm mắt lại.
Hoắc Sơ nhớ đến hình ảnh kia, tựa như có thể cảm nhận được sự kháng cự mạnh mẽ và một loại tránh thoát nào đó của Mẫn Đăng.
Nhưng hướng đi sai, sẽ giống người rơi vào vũng bùn, càng giãy giụa thì sẽ càng lún sâu xuống dưới. Anh phải kéo người lên.
Hoắc Sơ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn người trên giường bên cạnh, hình như Mẫn Đăng đã ngủ rồi, tiếng hít thở nhẹ nhàng mà yên tĩnh.
Anh dựa vào ánh đèn tường mơ hồ không rõ phác họa ra dáng vẻ của Mẫn Đăng ở trong lòng.
Mẫn Đăng còn nhỏ tuổi, vóc dáng cũng nhỏ, dáng vẻ trông giống một học sinh cấp ba.
Đôi mắt rất đẹp, lúm đồng tiền cười lên cũng rất đẹp. Nhưng cố tình ngày thường cứ lạnh mặt, nói chuyện cũng là một hai chữ nhảy ra ngoài, có đôi khi còn dứt khoát không nói, cứ im lặng nhìn bạn như vậy, khiến bạn không biết làm thế nào.
Nhưng có lẽ bạn chỉ cần hơi để ý một chút cậu nhóc đặc biệt lạnh lùng hà khắc này, bạn sẽ phát hiện, khi cậu đã căng thẳng lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi, ánh mắt cậu đang né tránh, vành tai của cậu sẽ từ từ đỏ lên.
Rất đáng yêu.
Hoắc Sơ vui mừng mình có thể tìm được một kho báu như thế.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hoắc Sơ híp mắt buồn ngủ.
Trên giường toàn thân Mẫn Đăng đột nhiên run lên, giường vang lên một tiếng rất khẽ.
Hoắc Sơ lấy lại tinh thần, chống người lên, thấy rất rõ ràng.
Sắc mặt Mẫn Đăng trở nên tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ xuống giường bước qua, khẽ gọi một tiếng.
Người nằm trên giường không phản ứng chút nào.
Hoắc Sơ đành phải xích lại gần ngồi bên giường, “Mẫn Đăng?”
Thần sắc trên mặt Mẫn Đăng vật lộn, há to miệng, lại không nói được gì. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm dùng sức đến nỗi bấm lòng bàn tay chảy máu.
Hoắc Sơ nhíu mày, cẩn thận nhét tay mình vào, “Mẫn Đăng?”
Lần này Mẫn Đăng có phản ứng. Đầu tiên là mở mắt, đôi mắt không có tiêu điểm, giống như phủ lên một lớp sương mù. Hít thở rất gấp, toàn thân hơi run lên.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ khom lưng, lo lắng nhìn tình trạng của cậu.
“…A?” Mẫn Đăng vô thức rụt đầu vào trong chăn.
Hoắc Sơ thấy cậu lên tiếng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dò hỏi, “Tôi hơi lạnh, tôi có thể ngủ cùng cậu một lát không?”
“Được.” Mẫn Đăng chớp chớp mắt trong bóng đêm, giơ tay vuốt mặt một cái. Xê dịch sang bên cạnh, mở miệng giọng hơi khàn, “Ngày mai trải thêm một lớp đệm cho anh nha.”
“Được.” Hoắc Sơ trả lời đơn giản.
Trên giường Mẫn Đăng căn bản không ấm áp, Hoắc Sơ nằm vào mới phát hiện cả người Mẫn Đăng lạnh cóng giống như không đắp chăn.
“Sao tay cậu lạnh vậy.” Hoắc Sơ nắm chặt tay cậu.
“Lúc nãy nằm mơ.” Mẫn Đăng nhìn lên trần nhà, “Trong mơ lạnh lắm.”
Hoắc Sơ im lặng, cố gắng ủ ấm tay Mẫn Đăng.
“Anh lừa tôi.” Mẫn Đăng nói, “Anh căn bản không lạnh.”
“Ừm, tôi nóng quá.” Hoắc Sơ nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay nhỏ bé của cậu, “Cậu phải giúp tôi hạ nhiệt xuống.”
Trong bóng tối chỉ có một ngọn đèn rất nhỏ, vầng sáng mơ hồ chiếu đến gương mặt hai người thậm chí không nhìn rõ nhau.
Bên trong gian phòng nho nhỏ, tiếng hít thở của hai người như thể quấn lại với nhau.
Một hồi im lặng.
“… Vì sao anh lại thích tôi nhỉ.” Mẫn Đăng đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Thích một người cần có lý do sao.” Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn cậu.
“Tôi biết Chương Khâu đã nói với anh chuyện của tôi.” Mẫn Đăng cũng nghiêng đầu.
Trong khi hai người đối mắt, cậu bỗng cười một tiếng, “Những người dẫn tôi đi đều rất thích tôi, nhưng thích của họ quá ngắn, cũng quá nhanh… cái từ thích này tựa như là một ngọn lửa nhỏ, xung quanh ngọn lửa có gió, có mưa, bất cứ lúc nào cũng sẽ dập tắt. Có đôi khi thậm chí cũng không cần mưa gió, chỉ cần một ánh mắt. Người ta vừa nhìn tới, tôi đã biết, tôi lại bị vứt bỏ rồi.”
Mẫn Đăng chưa từng nói với ai những lời này, cũng chưa từng một lần nói nhiều lời như vậy.
Hoắc Sơ nhìn vào mắt cậu, cảm thấy Mẫn Đăng hình như muốn khóc.
Hoắc Sơ duỗi tay nắm ót Mẫn Đăng, Mẫn Đăng không tránh né. Hai cái đầu chậm rãi đến gần, cho đến khi trán đụng vào nhau.
Khoảng cách hai người rất gần, Mẫn Đăng thậm chí nhìn thấy quầng sáng nhỏ bé trong đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Sơ.
Rất chân thành, cũng rất nóng bỏng.
“Nghe đây.” Hoắc Sơ nghiêm túc mở miệng, “Nếu như đối với cậu thích là ngọn lửa, vậy tôi hẳn là một con rồng phun lửa.”
Đáy mắt Mẫn Đăng đỏ lên, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cho nên, không có những người khác, tôi không giống. Tôi nói như vậy có thể cậu sẽ không tin.” Hoắc Sơ nghiêm túc kéo tay cậu qua, úp lên ngực mình, “Cậu có thể lắng nghe tim tôi, tim sẽ không nói dối.”
Mẫn Đăng lại cười cười, từ từ dịch đầu xuống, dán lên ngực Hoắc Sơ.
“Có nghe thấy không?” Hoắc Sơ nhìn cái đầu chôn trong ngực mình.
“Không có.” Mẫn Đăng nói.
“Cậu nghe lại.” Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng ngờ vực, cúi người, dán tai lên ngực anh.
Lần này thật sự nghe thấy âm thanh.
“Hoắc Sơ rất thích Mẫn Đăng nha, Hoắc Sơ sẽ mãi mãi mãi mãi mãi mãi ở bên cạnh Mẫn Đăng…” Hoắc Sơ bóp họng âm thanh rất khôi hài.
Mẫn Đăng nghe xong hốc mắt lại nóng lên, không kìm được dùng đầu cọ cọ trong ngực Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ sờ lên đầu cậu, thấp giọng nghiêm túc lại nói: “Chỉ cần cậu bằng lòng.”
Mẫn Đăng nằm úp sấp một lúc lâu không nhúc nhích, có một cái tay ôm ngang hông.
Cậu mở miệng giọng hơi khàn, “Anh đừng ôm tôi.”
“Cái tay này đáng ghét thật, nó không nghe tôi.” Hoắc Sơ cười khẽ phàn nàn, “Cậu có muốn nắm nó không, cậu nắm chặt nó nói không chừng nói sẽ nghe lời cậu.”
“Vả cho hai phát càng nghe lời hơn.” Mẫn Đăng nghiêm túc đề nghị.
“Thật hử?” Hoắc Sơ một bên thắc mắc, một bên cùng lúc sờ soạng lên mông cậu một cái.
Mẫn Đăng mở to hai mắt, bỗng nhảy dựng lên từ trên giường.
Hoắc Sơ cười ra tiếng, nhanh chóng cầm chăn che kín đầu lại.
Hai tay hơi mất tự nhiên nắm lấy nhau, cậu hắng giọng một cái.
Hoắc Sơ nhìn tư thế này của cậu cũng luống cuống, Mẫn Đăng sẽ không thật sự muốn đánh nhau chứ.
Vậy anh nằm ngay tại chỗ hay quỳ xuống đây. Nằm xuống để Mẫn Đăng đánh, có phải sẽ mỏi eo không, vậy thì quỳ đi.
“… Chuyện là.” Mẫn Đăng hơi có chút tác phong lãnh đạo bưng cốc uống một hớp nước.
Hoắc Sơ ngồi xuống, cầm lấy tăm bông chấm thuốc xoa lên tay cho cậu lần nữa. Suy nghĩ đợi lát nữa làm như thế nào để quỳ xuống đẹp trai hơn.
“Anh…” Mẫn Đăng dường như hơi xoắn suýt, nhưng nhìn thoáng qua Hoắc Sơ kiên định quyết tâm.
Hoắc Sơ ngửa đầu nhìn cậu.
“Khụ… anh, anh làm thế không đúng, sao anh có thể sa… sa thải chủ bếp Đổng.” Mẫn Đăng cúi đầu âm thanh rất nhỏ bắt đầu trách móc.
Đầu tiên Hoắc Sơ sững sờ, chợp kịp phản ứng là Mẫn Đăng đang diễn chuyện không phát hiện anh chưa quay số điện thoại.
Lập cười cười không ngừng.
Mẫn Đăng nhíu mày, “Anh…”
“Cậu rất đáng yêu.” Hoắc Sơ cười to hơn.
Mẫn Đăng cảm thấy rất xấu hổ, nhìn mày nhìn anh chòng chọc.
“Khụ.” Hoắc Sơ thu lại nụ cười, đột nhiên đanh mặt nói, “Có thể không sa thải ông ta, chỉ cần cậu hứa đi theo tôi, tôi sẽ bỏ qua cho ông ta.”
Trò đùa này quá đột ngột, không giống với trò đùa Mẫn Đăng dự đoán. Cậu không tiếp nhận nổi.
Chỉ có thể khó khăn đáp lại, “Không thể… anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Vậy không phải là không thể sa thải chủ bếp Đổng.” Hoắc Sơ hừ lạnh một tiếng.
“Vậy…” Mẫn Đăng rầu rĩ suy tư một lát, “Vậy được rồi.”
Hoắc Sơ: “…”
“Được cái đầu cậu.” Hoắc Sơ cười mắng cậu, “Kế tiếp trước tiên chắc là cậu từ chối chết không theo, sau đó kêu trời khóc đất, tiếp đó lòng như tro nguội, cuối cùng bất lực ủy thân cho tôi, đây chính là một kết thúc viên mãn.”
“Vậy chủ bếp Đổng thì sao?” Mẫn Đăng căn bản không cùng mạch não với Hoắc Sơ.
“Ông ta?” Hoắc Sơ ngẫm nghĩ, “Ông ta cùng lắm là đầu bếp râu ria nấu cơm cho chúng ta làm sâu sắc tình cảm của chung ta.
Mẫn Đăng gật đầu, bình tĩnh nói: “Anh nghĩ thật đẹp.”
Hoắc Sơ: “…”
“Được rồi.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ chộp một cái lên đầu cậu, “Muộn lắm rồi, đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Nói xong, Hoắc Sơ tìm màng bọc thực phẩm, cẩn thận bọc kín vết thương trên tay Mẫn Đăng, mới để cậu vào phòng tắm.
Mẫn Đăng luôn tắm rửa rất nhanh, tắm xong vào phòng, cậu không biết thế nào lại nghĩ tới ba động tác không được làm với Hoắc Sơ mà Chương Khâu đã nói.
Trước tiên cởi áo rồi lại cắn môi sau đó nói đáng ghét.
Mẫn Đăng nhíu mày lướt qua trong lòng một lần, cuối cùng cảm thấy không làm được.
Nhưng cứ một mực lại nóng lòng muốn thử, những động tác này đều mang theo ý tứ quyến rũ.
Cậu không muốn quyến rũ Hoắc Sơ, cậu chỉ muốn làm cho Hoắc Sơ luôn luôn nhìn cậu.
Mẫn Đăng vừa nghĩ vừa bước vào phòng, phát hiện đúng lúc Hoắc Sơ đang trong phòng ngủ, hình như đang lấy đồ.
Đầu óc Mẫn Đăng bắt đầu không bị không chế mô phỏng dáng vẻ cậu làm những động tác kia, nói những lời đó. Thế là càng đến gần thì càng xấu hổ.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cậu một cái, “Cậu —- ”
Anh còn chưa nói xong, chỉ thấy Mẫn Đăng im lặng bước tới bên giường, giơ hai tay lên. Dùng tư thế rất phóng khoáng cởi áo.
Lại ném lên, chiếc áo bay thẳng lên đầu Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ dụi dụi mắt, cảm nhận bóng tối trước mắt. Trong phút chốc vừa nãy anh thậm chí còn tưởng rằng Mẫn Đăng lại muốn biểu diễn tuyệt kỹ của cậu, tay không nhào lộn.
Đôi mắt Mẫn Đăng có khoảnh khắc hơi mờ mịt, cậu tựa như không biết làm sao quần áo mình lại bay lên đầu Hoắc Sơ.
Thời gian dừng lại vào đúng lúc này.
Mẫn Đăng lúng túng đứng tại chỗ, căng thẳng dè dặt liếc qua hành động của Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ chậm rãi kéo chiếc áo phủ trên đầu xuống, đúng lúc anh đứng trong chỗ tối, thần thái trên mặt không rõ.
Mẫn Đăng càng thấp thỏm hơn, nuốt ngụm nước miếng, muốn đi tới lấy lại áo của mình.
“Cậu đang ám chỉ tôi đấy à?” Hoắc Sơ đột nhiên tiến lên, khóe mắt mang cười nhìn cậu.
Mẫn Đăng: “…”
“Tôi chỉ hơi nóng.” Mẫn Đăng ngụy biện.
“À…” Hoắc Sơ kéo âm cuối cùng này rõ dài, đồng thời kèm theo động tác nghiêng đầu nhìn ra đống tuyết bên ngoài cửa sổ, “Tôi cũng rất nóng.”
Mẫn Đăng đỏ bừng cả khuôn mặt, lườm anh một cái, kéo chăn ra chui vào trong.
Hoắc Sơ buồn cười, kéo chăn xuống một chút cho cậu, “Xấu hổ thì nói xấu hổ, không nên đổ thừa cho phòng ngủ oi bức.”
“Tôi… không xấu hổ.” Mẫn Đăng nói ra lời này mặt đỏ không ra hình gì.
“Đi ngủ sớm một chút.” Hoắc Sơ cười nói.
Thấy Mẫn Đăng nhắm mắt lại, anh mới ra khỏi phòng.
Tắm rửa cho mình, lại xử lý một chút tài liệu, mới quay lại phòng ngủ.
Anh nằm xuống, tắt đèn.
Đèn trong căn phòng đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèn tường nho nhỏ.
Nương theo ánh đèn mờ mờ, Hoắc Sơ quang minh chính đại nhìn về phía Mẫn Đăng.
Nhưng lại nhìn thấy cái ngăn tủ thấp lè tè bên giường.
Đột nhiên đầy trong đầu Hoắc Sơ đều là viên thuốc vỡ vụn, lọ thuốc và vết máu gai mắt trong ngăn tủ bên giường.
Trong cuộc đời của anh cảm giác thấy nan giải không nhiều, nhắm mắt lại.
Hoắc Sơ nhớ đến hình ảnh kia, tựa như có thể cảm nhận được sự kháng cự mạnh mẽ và một loại tránh thoát nào đó của Mẫn Đăng.
Nhưng hướng đi sai, sẽ giống người rơi vào vũng bùn, càng giãy giụa thì sẽ càng lún sâu xuống dưới. Anh phải kéo người lên.
Hoắc Sơ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn người trên giường bên cạnh, hình như Mẫn Đăng đã ngủ rồi, tiếng hít thở nhẹ nhàng mà yên tĩnh.
Anh dựa vào ánh đèn tường mơ hồ không rõ phác họa ra dáng vẻ của Mẫn Đăng ở trong lòng.
Mẫn Đăng còn nhỏ tuổi, vóc dáng cũng nhỏ, dáng vẻ trông giống một học sinh cấp ba.
Đôi mắt rất đẹp, lúm đồng tiền cười lên cũng rất đẹp. Nhưng cố tình ngày thường cứ lạnh mặt, nói chuyện cũng là một hai chữ nhảy ra ngoài, có đôi khi còn dứt khoát không nói, cứ im lặng nhìn bạn như vậy, khiến bạn không biết làm thế nào.
Nhưng có lẽ bạn chỉ cần hơi để ý một chút cậu nhóc đặc biệt lạnh lùng hà khắc này, bạn sẽ phát hiện, khi cậu đã căng thẳng lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi, ánh mắt cậu đang né tránh, vành tai của cậu sẽ từ từ đỏ lên.
Rất đáng yêu.
Hoắc Sơ vui mừng mình có thể tìm được một kho báu như thế.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hoắc Sơ híp mắt buồn ngủ.
Trên giường toàn thân Mẫn Đăng đột nhiên run lên, giường vang lên một tiếng rất khẽ.
Hoắc Sơ lấy lại tinh thần, chống người lên, thấy rất rõ ràng.
Sắc mặt Mẫn Đăng trở nên tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ xuống giường bước qua, khẽ gọi một tiếng.
Người nằm trên giường không phản ứng chút nào.
Hoắc Sơ đành phải xích lại gần ngồi bên giường, “Mẫn Đăng?”
Thần sắc trên mặt Mẫn Đăng vật lộn, há to miệng, lại không nói được gì. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm dùng sức đến nỗi bấm lòng bàn tay chảy máu.
Hoắc Sơ nhíu mày, cẩn thận nhét tay mình vào, “Mẫn Đăng?”
Lần này Mẫn Đăng có phản ứng. Đầu tiên là mở mắt, đôi mắt không có tiêu điểm, giống như phủ lên một lớp sương mù. Hít thở rất gấp, toàn thân hơi run lên.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ khom lưng, lo lắng nhìn tình trạng của cậu.
“…A?” Mẫn Đăng vô thức rụt đầu vào trong chăn.
Hoắc Sơ thấy cậu lên tiếng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dò hỏi, “Tôi hơi lạnh, tôi có thể ngủ cùng cậu một lát không?”
“Được.” Mẫn Đăng chớp chớp mắt trong bóng đêm, giơ tay vuốt mặt một cái. Xê dịch sang bên cạnh, mở miệng giọng hơi khàn, “Ngày mai trải thêm một lớp đệm cho anh nha.”
“Được.” Hoắc Sơ trả lời đơn giản.
Trên giường Mẫn Đăng căn bản không ấm áp, Hoắc Sơ nằm vào mới phát hiện cả người Mẫn Đăng lạnh cóng giống như không đắp chăn.
“Sao tay cậu lạnh vậy.” Hoắc Sơ nắm chặt tay cậu.
“Lúc nãy nằm mơ.” Mẫn Đăng nhìn lên trần nhà, “Trong mơ lạnh lắm.”
Hoắc Sơ im lặng, cố gắng ủ ấm tay Mẫn Đăng.
“Anh lừa tôi.” Mẫn Đăng nói, “Anh căn bản không lạnh.”
“Ừm, tôi nóng quá.” Hoắc Sơ nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay nhỏ bé của cậu, “Cậu phải giúp tôi hạ nhiệt xuống.”
Trong bóng tối chỉ có một ngọn đèn rất nhỏ, vầng sáng mơ hồ chiếu đến gương mặt hai người thậm chí không nhìn rõ nhau.
Bên trong gian phòng nho nhỏ, tiếng hít thở của hai người như thể quấn lại với nhau.
Một hồi im lặng.
“… Vì sao anh lại thích tôi nhỉ.” Mẫn Đăng đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Thích một người cần có lý do sao.” Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn cậu.
“Tôi biết Chương Khâu đã nói với anh chuyện của tôi.” Mẫn Đăng cũng nghiêng đầu.
Trong khi hai người đối mắt, cậu bỗng cười một tiếng, “Những người dẫn tôi đi đều rất thích tôi, nhưng thích của họ quá ngắn, cũng quá nhanh… cái từ thích này tựa như là một ngọn lửa nhỏ, xung quanh ngọn lửa có gió, có mưa, bất cứ lúc nào cũng sẽ dập tắt. Có đôi khi thậm chí cũng không cần mưa gió, chỉ cần một ánh mắt. Người ta vừa nhìn tới, tôi đã biết, tôi lại bị vứt bỏ rồi.”
Mẫn Đăng chưa từng nói với ai những lời này, cũng chưa từng một lần nói nhiều lời như vậy.
Hoắc Sơ nhìn vào mắt cậu, cảm thấy Mẫn Đăng hình như muốn khóc.
Hoắc Sơ duỗi tay nắm ót Mẫn Đăng, Mẫn Đăng không tránh né. Hai cái đầu chậm rãi đến gần, cho đến khi trán đụng vào nhau.
Khoảng cách hai người rất gần, Mẫn Đăng thậm chí nhìn thấy quầng sáng nhỏ bé trong đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Sơ.
Rất chân thành, cũng rất nóng bỏng.
“Nghe đây.” Hoắc Sơ nghiêm túc mở miệng, “Nếu như đối với cậu thích là ngọn lửa, vậy tôi hẳn là một con rồng phun lửa.”
Đáy mắt Mẫn Đăng đỏ lên, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cho nên, không có những người khác, tôi không giống. Tôi nói như vậy có thể cậu sẽ không tin.” Hoắc Sơ nghiêm túc kéo tay cậu qua, úp lên ngực mình, “Cậu có thể lắng nghe tim tôi, tim sẽ không nói dối.”
Mẫn Đăng lại cười cười, từ từ dịch đầu xuống, dán lên ngực Hoắc Sơ.
“Có nghe thấy không?” Hoắc Sơ nhìn cái đầu chôn trong ngực mình.
“Không có.” Mẫn Đăng nói.
“Cậu nghe lại.” Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng ngờ vực, cúi người, dán tai lên ngực anh.
Lần này thật sự nghe thấy âm thanh.
“Hoắc Sơ rất thích Mẫn Đăng nha, Hoắc Sơ sẽ mãi mãi mãi mãi mãi mãi ở bên cạnh Mẫn Đăng…” Hoắc Sơ bóp họng âm thanh rất khôi hài.
Mẫn Đăng nghe xong hốc mắt lại nóng lên, không kìm được dùng đầu cọ cọ trong ngực Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ sờ lên đầu cậu, thấp giọng nghiêm túc lại nói: “Chỉ cần cậu bằng lòng.”
Mẫn Đăng nằm úp sấp một lúc lâu không nhúc nhích, có một cái tay ôm ngang hông.
Cậu mở miệng giọng hơi khàn, “Anh đừng ôm tôi.”
“Cái tay này đáng ghét thật, nó không nghe tôi.” Hoắc Sơ cười khẽ phàn nàn, “Cậu có muốn nắm nó không, cậu nắm chặt nó nói không chừng nói sẽ nghe lời cậu.”
“Vả cho hai phát càng nghe lời hơn.” Mẫn Đăng nghiêm túc đề nghị.
“Thật hử?” Hoắc Sơ một bên thắc mắc, một bên cùng lúc sờ soạng lên mông cậu một cái.
Mẫn Đăng mở to hai mắt, bỗng nhảy dựng lên từ trên giường.
Hoắc Sơ cười ra tiếng, nhanh chóng cầm chăn che kín đầu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook