Tác giả: Trác Mễ

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhận ra hoàn cảnh xung quanh có sự biến hoá, Đường Hi chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là trang trí theo phong cách châu Âu. Vườn hoa lớn, biệt thự cũng lớn, chính giữa là một đài phun nước cũng đồ sộ không kém. Dường như đây là cảnh mà Đường Hi mới chỉ nhìn thấy trong tivi.

Đây rõ ràng là mảnh đất của khu nhà giàu, có ít hộ dân cư nhưng hoàn cảnh lại rất tốt, hoa cỏ đều được chỉnh sửa, cắt tỉa tỉ mỉ, một chiếc xe ở đây đi qua cũng thuộc dạng siêu hiếm trên thị trường.

“Ngài đã trở lại, có yêu cầu chuẩn bị bữa tối không ạ?” Quản gia tóc trắng bạc, mặc bộ áo đuôi tôm nghiêm túc đứng ở cửa.

Hạ Vọng vốn muốn nói không cần, nhưng cúi đầu nhìn về phía mèo con đang dáo dác nhìn xung quanh liền đổi giọng: “Chuẩn bị đi, thêm cả một bát sữa dê.”

Hắn chưa từng nuôi động vật nhỏ nên không biết chúng ăn gì, nãy ở trên đường về nhà đã lên mạng tra một chút. Đại khái hiểu được loại mèo nhỏ này nên uống sữa dê.

Quản gia theo tầm mắt của hắn cũng nhìn thấy Đường Hi. Thoạt nhìn cảnh một nam nhân gương mặt lạnh lẽo cứng rắn ôm một nắm bông xù đem lại cho người ta cảm giác rất không phù hợp. Mèo nhỏ Đường Hi lịch sự mở miệng “Meo!” Chào ông.

Dù quản gia đã phục vụ nhà họ Hạ hơn nửa đời người, chuyện gì cũng đã gặp qua mà bây giờ vẫn không khỏi giật mình. Nhưng vì đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nên ông nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc và sai người đi chuẩn bị cơm tối.

Còn Hạ Vọng đi thẳng lên lầu, bước vào phòng ngủ chính, đặt mèo nhỏ ở trên giường.

Sau đó như ở nơi không người mà thay quần áo. Nghiêm túc mà nói thì bên cạnh hắn đúng là không có người, chỉ có một bé mèo Golden nho nhỏ.

Mà Đường Hi lại không phải là một bé mèo bình thường, cậu bị thu hút bởi động tác của nam nhân mà nhìn sang. Trời sinh mèo nhỏ đã có tính hiếu kỳ nên cậu cũng không nhịn được mà nhìn hắn không chớp mắt.

Dáng người của nhân vật phản diện hiển nhiên cũng đỉnh của chóp, bắp thịt rắn chắc cùng với đường cong cơ thể đúng là cảnh đẹp ý vui.

Cởi xong bộ quần áo bên ngoài dính đầy máu, Hạ Vọng phơi bày thân trên cuối cùng cũng chú ý tới mèo nhỏ đang ở trên giường, cười nhẹ: “A, mèo nhỏ háo sắc.”

“Meo meo meo?” Ngươi mắng ai vậy?

Đường Hi phản ứng lại, không thể không meo meo phản đối, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ, nãy đúng là cậu xem tới mức đần cả người.

Nhưng mà đâu chỉ có mỗi con người yêu cái đẹp đâu, với tư cách là một chú mèo thì cậu cũng có thẩm mỹ của riêng mình, ok? Chỉ đơn thuần là thưởng thức mà thôi.

1551 cũng cười thành tiếng: [Ha ha ha, háo sắc!]

[Ngươi có tin sau khi ta trở lại không gian hệ thống liền biến người thành cái gậy đùa mèo không?]1551 im lặng rút lui.

Hạ Vọng có chút kinh ngạc nhìn về phía mèo nhỏ đang cáu kỉnh lại còn cố ý nhìn sang hướng khác ở trên giường, con mèo này quả là có linh tính. Bé đột nhiên xuất hiện ở nơi đó còn ma xui quỷ khiến mà đánh thức hắn đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi, chứ chưa nói đến biểu hiện vừa nãy. Thật giống như là nghe hiểu được tiếng người vậy.

Cái đuôi ngắn ngủn của Đường Hi đang thể hiện chủ nhân nó cực kỳ không vui mà phẩy tới phẩy lui ở phía sau, cậu không biết là Hạ Vọng đã bắt đầu để ý tới sự khác thường của cậu.

Mèo nhỏ vẫn đang tức giận thì đột nhiên bị bế lên.

Hạ Vọng chăm chú nhìn mèo nhỏ ở trong lồng ngực, nghiêm túc nói: “Hôm nay cảm ơn ngươi, về sau ta sẽ nuôi ngươi.”

Hắn dùng là câu khẳng định. Vị Tổng tài đại nhân này đúng là độc đoán quen rồi, dùng cả thái độ độc tài để nói chuyện với mèo nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc, không nhìn ra là đang nói lời cam kết với một bé mèo nhỏ.

Nhìn trúng thân phận có tiền của ngươi, ta sẽ đồng ý để ngươi làm người hót phân cho ta. Đường Hi lười biếng mà meo một tiếng coi như đáp lại.

May là Hạ tổng cũng biết là nếu không có cậu đánh thức hắn, chỉ dựa vào hắn mà bị kẹt ở đó lâu thì cái chân cũng coi như tàn phế, đâu còn có thể sinh long hoạt hổ như bây giờ để nói một bé mèo nhỏ vô tội háo sắc.

Nghĩ đến đây, đuôi nhỏ của Đường Hi lại bất mãn mà quất vào tay Hạ Vọng. Bởi vì là mèo Golden nên đương nhiên là đuôi cậu cũng màu vàng, phần cuối đuôi còn có một vài vòng lông tơ màu đen nhìn như có đeo một cái vòng ở đuôi vậy, nhìn rất là đáng yêu.

Hạ Vọng cúi đầu nhìn đuôi nhỏ bông xù đang vỗ vào tay hắn, cảm giác có chút ngứa, trong lòng cũng ngứa, còn bỗng nhiên sản sinh ra một loại kích động không rõ.

Hắn lúc này vẫn chưa biết cảm giác này gọi là: Muốn hít mèo.

Đường Hi cảm giác đuôi nhỏ đang đánh rất mạnh vào tay hắn nhưng hắn chỉ cảm thấy như gió thoảng mây bay mà thôi.

Hắn suy nghĩ mấy giây sau đó giơ tay ra sờ đuôi nhỏ: “Không được làm nũng.”

“Meo meo meo?” Ngài còn có chuyện gì sao?

Mèo nhỏ Đường Hi cực kỳ tức giận, không muốn nói chuyện với hắn, mà cũng không muốn tự mình đi xuống lầu nên ngồi ỳ ở trên tay hắn. Được người ta ôm xuống lầu, cho ngồi trên bàn ăn còn cố ý quay mông nhỏ về phía hắn, đuôi nhỏ bất mãn phất lên phất xuống.

1551 thu hết tất cả những điều này vào đáy mắt, đột nhiên lo lắng với tiến độ hoàn thành nhiệm vụ. Nó không ngờ bé mèo này còn là một cái túi yếu ớt, rõ ràng khi ở không gian hệ thống lợi hại như vậy, tại sao khi ở trước mặt Hạ Vọng lại còn làm kiêu, đi xuống tầng thôi mà cũng lười biếng?

Hạ Vọng không hiểu tại sao mèo nhỏ này lại đột nhiên mất hứng, cũng may là đúng lúc quản gia mang sữa dê tới.

Nhận lấy sữa dê Hạ Vọng hoàn toàn theo bản năng mà thử một chút nhiệt độ, tuy rằng chưa nuôi mèo bao giờ nhưng loại thường thức cơ bản như đầu lưỡi mèo không chịu được nóng thì hắn cũng biết.

Ngửi thấy mùi sữa dê thơm ngọt, sự tức giận của Đường Hi biến mất trong nháy mắt. Ở trước mặt Hạ Vọng đang cầm sữa dê mà kêu ngọt nị: “Meo meo meo~” Nhanh cho ta, ta muốn uống.

1551 ở trong lòng yên lặng bổ sung: Mèo ngốc này không chỉ yếu ớt mà còn rất dễ dỗ, vừa nhìn là biết còn dễ bị lừa.

Nếu Đường Hi mà biết suy nghĩ hiện tại của 1551 thì nhất định sẽ nhìn nó một cách khinh thường và bảo: Đây chỉ là kinh nghiệm bán manh trong nhiều năm để đồ lấy đồ ăn ở xã hội loài người của ta thôi.

Xác nhận sữa dê không quá nóng, Hạ Vọng mới đặt cái đĩa nhỏ xuống. Gọi là đĩa nhỏ nhưng còn to hơn cả Đường Hi.

Đường Hi vui sướng mà cúi đầu uống sữa, đầu lưỡi liếm a liếm, liếm đến nỗi sữa dính đầy cả lên mặt, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Thấy cậu vui vẻ uống sữa như vậy, Hạ Vọng mới ra hiệu cho người làm mang đồ ăn lên. Ngay lập tức quản gia mang đồ ăn lên, chẳng mấy chốc mà trên bàn xuất hiện bảy, tám cái đĩa.

Ngửi thấy mùi thịt, Đường Hi ngẩng mặt đầy sữa dê lên, đập vào mắt là một bàn đồ ăn cực kỳ phong phú. Đây chính là niềm vui của người có tiền đúng không?

Đường Hi uống xong giọt sữa dê cuối cùng liền kêu meo meo mà đi đến gần Hạ Vọng, mục tiêu cuối cùng là đĩa thịt bò Nhật Bản Wagyu trước mặt hắn.

Ngay khi móng vuốt nhỏ chuẩn bị chạm vào thịt thì bị bàn tay lớn ngăn lại. Hạ Vọng nhấc bé mèo vừa uống hết sữa đã nhảy nhót tưng bừng lên, xoa xoa sữa dê dính đầy trên mặt nó, sau đó còn không quen tay mà sờ bụng nhỏ xem nó đã ăn no chưa.

Đường Hi không muốn bị sờ, dùng sức mà giãy dụa khỏi tay nam nhân.

“Meo meo meo!” Vậy mà ngươi còn gọi ta là mèo nhỏ háo sắc! Ngươi là cái đồ lưu manh!

Cường đồ giãy dụa như vậy trong mắt Hạ Vọng chỉ như không mà thôi, thậm chí hắn còn rất thuận tiện mà xác nhận giới tính của mèo nhỏ.

Hắn chìm vào suy tư: “Là một bé mèo đực nhỏ.” 

“Meo!” 1551, ta bị biến thái sờ mông!!!

1551 an ủi cậu: [Tất cả những thứ này đều là vì điểm mà thôi.]

Đường Hi không thể tin tưởng nó nữa: [Không nghĩ ngươi là hệ thống như vậy, đầu chỉ có điểm điểm, ta không còn sạch sẽ nữa rồi mà người chỉ muốn điểm thôi!]

1551 tự giác mà kiểm điểm lại bản thân, nghĩ nát óc mới tìm ra từ để an ủi mèo nhỏ dễ xù lông kia.

Sau đó Đường Hi đã được thả tự do.

Phản ứng đầu tiên của cậu sau khi được thả xuống không phải là bi thương khổ sở, cũng không xù lông với nam nhân, mà là dùng tốc độ y hệt nhào về phía đĩa thịt bò.

Thịt! Thịt mới là chính nghĩa! Bên trong mắt mèo xanh nhạt tràn ngập sự khát vọng đối với thịt.

1551 - Vừa mới sắp xếp được ngôn ngữ: ...

Là ta quá ngây thơ rồi, con mèo mà đầu đầy đồ ăn kia cũng chả cao thượng hơn bao nhiêu so với hệ thống chỉ nghĩ đến điểm như ta.

Hạ Vọng không hiểu nên lại ngăn mèo nhỏ lại.

Hắn không hiểu còn mèo đã ăn no đến mức phình bụng kia lại muốn làm gì nữa.

Quản gia ở bên cạnh không đành lòng mà nhắc nhở: “Thưa ngài, tôi cảm thấy là nó còn muốn ăn thêm.” Ví dụ như là đĩa thịt bò cao cấp nhất kia.

Cảm ơn nha, ông quản gia. Đường Hi nhanh chóng ném cho quản gia ánh mắt khen ngợi.

Hạ Vọng trầm ngâm nhìn mèo nhỏ đang giơ nanh múa vuốt đòi ăn thịt, sau đó không hề nể tình mà xách cậu lên trên cái ghế ở bên cạnh: “Không được ăn nữa, ngươi đã ăn no rồi.”

Đường Hi dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn hắn, kháng nghị kêu lên: “Meo meo meo!” Ta chưa no, vẫn còn có thể ăn nữa! Sau đó phẫn nộ mà ợ lên.

Đường Hi: ......

1551: [...Cậu thật sự no rồi đó.]

Vì vậy sau khi ăn xong Hạ Vọng đã thành công thu được một bé mèo con tức giận đến mức lông xù lên, tròn như quả bóng.

Có thể đoán được đại khái mèo nhỏ tức vì cái gì, trong mắt Hạ Vọng hiện lên ý cười.

“Ngày mai sẽ cho ngươi ăn thịt.”

Lỗ tai Đường Hi run run, làm bộ không thèm để ý.

“Cho ăn no.”

Lúc này Đường Hi mới nhịn không nổi nữa, cao hứng mà phất đuôi, cuối cùng cũng không chổng mông về phía hắn nữa, lại còn kêu meo meo nũng nịu.

Hạ Vọng nói với quản gia: “Tìm một bác sĩ thú y đáng tin để chuyên chăm sóc cho mèo nhỏ, người mà lúc cần gọi là đến, bữa sáng ngày mai của nhóc con cũng phải được chuẩn bị thật tốt.”

Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Phải có thịt.”

“Vâng.”

Rốt cuộc quản gia không kìm nổi sự ngạc nhiên nữa, ông không nghĩ rằng phân lượng của mèo nhỏ này trong lòng ông chủ lại lớn như vậy.

Ông ta nhớ trước đó đã từng có người vì lấy lòng ông chủ mà tặng một giống chó rất quý hiếm, nhưng sau khi con chó kia nhìn thấy ông chủ thì bị dọa đến mức không kìm được mà tè cả ra. Người tặng chó thì cảm thấy rất xấu hổ nhưng vẫn nói nó được đào tạo rất tốt, bình thường sẽ không như thế này. Nhưng cuối cùng ông chủ vẫn cực kỳ giận dữ mà đuổi bọn họ ra ngoài, không hợp tác gì nữa. 

Có vẻ như ông phải nhắc nhở người hầu trong nhà nên cẩn thận để không va phải con mèo nhỏ này, không thì có lẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi việc đâu. Tuy rằng đám người hầu biết rằng ông chủ thích  yên tĩnh nên đều chuyển tới ở phòng bên cạnh, chỉ có lúc làm việc mới tới đây quét dọn, làm cơm, nhưng vẫn phải phòng ngừa những người không có mắt

Quản gia coi chuyện này là chuyện phải hoàn thành ngay trong hôm nay.

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương