Tác giả: Trác Mễ

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Kỳ An!”

Diệp Kỳ An rời mắt khỏi bài thi liền nhìn thấy bạn cùng bàn mất tích cả buổi trưa đang dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình.

Nháy mắt cảm thấy nơi mềm mại nào đó trong tim bị chọt trúng.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu ta ôn nhu nhìn bạn nhỏ đang thở hổn hển.

“Cậu có nhìn thấy Thẩm Thần Tư không? Anh ta vừa mới chơi bóng ở sân bóng xong, đẹp trai lắm a.” Cậu diễn cực kỳ khoa trương. 

Mà Diệp Kỳ An nghe thấy cái tên này tâm tình tụt dốc không phanh, không còn tâm tư để ý cậu nói cái gì nữa. Chẳng lẽ mỗi khi tan học Đường Hi đều chạy mất dạng là để đi xem người kia chơi bóng sao?

“Giờ nghỉ trưa lại chạy đi chơi bóng? Chỉ người đầu óc có vấn đề mới như vậy thôi.” Vị chua nồng đậm mà có khi chính bản thân cậu cũng không phát hiện ra.

“Úi chà, như vậy còn tốt hơn một số đứa mọt sách giờ nghỉ trưa chỉ biết ngồi trong lớp học bài thôi.” Thẩm Thần Tư đột nhiên tiến vào từ cửa sau, lớn tiếng không thèm che giấu.

Một số bạn học vốn dĩ còn đang tụ lại tán gẫu vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dạng lai giả bất thiện* của giáo bá* thì sợ đến mức không dám thở mạnh.

*Lai giả bất thiện(来者不善): người đến không có ý tốt.

*Giáo bá ở đây chính là bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay ở t có cách gọi khác là anh đại ý.

Diệp Kỳ An không chút khách khí: “Mày đến đây làm gì? Đây là lớp 7, đi ra đi.”

Thẩm Thần Tư căn bản không để cậu ta vào mắt, vui vẻ nói với Đường Hi: “Hai người vừa mới nói cái gì chơi bóng cơ?”

“Không, không có gì.” Đường Hi cúi đầu, sợ bị nhìn ra sự chột dạ trong ánh mắt. 

Hôm nay Thẩm Thẩn Tư có chơi bóng đâu, cậu ỷ vào việc Diệp Kỳ An không biết nên mới nói mò. Cũng may Thẩm Thần Tư không nghe thấy cậu nói anh ta chơi bóng.

Đường Hi chớp mắt đổi đề tài: “Vậy cậu tới tìm ai?”

Nhất định là anh ta đến tìm Diệp Kỳ An rồi. Hệ thống quả nhiên không gạt mình, bọn họ đúng là CP định mệnh a.

Cậu đang rất mong đợi Thẩm Thần Tư sẽ nói ra cái tên Diệp Kỳ An. Nhưng dáng dấp này lọt vào mắt của Thẩm Thần Tư thì lại trở thành cậu đang ngượng ngùng mắc cỡ.

Người này sáng nay còn bị mình dọa sợ, sao bây giờ lại quên hết rồi? Lại còn vui vẻ như vậy khi mình tìm đến cơ…

“Khụ. Tôi cố ý đi mua cho cậu một cái bánh ngọt dâu tây. Cậu thích ăn mà, đúng không?” 

Thẩm Thần Tư không giống Diệp Kỳ An lòng vòng, cố tình mua bánh mà chỉ nói là tiện đường. Anh ta cứ nói thẳng ra chuyện mình trốn học để đi ra ngoài mua bánh, lại còn rất mong đợi phản ứng của Đường Hi.

Nghe thấy bánh ngọt dâu tây, nhiệm vụ cái gì tác hợp cái gì đều bị Đường Hi ném ra sau đầu. Trong mắt chỉ có hộp bánh tinh xảo mà Thẩm Thần Tư vừa lấy ra.

Thẩm Thẩn Tư là cậu ấm không có gì ngoài tiền, nên cho dù mua bánh thôi cũng phải là cửa hàng bánh đắt nhất ở gần đây. 

Mới lấy ra thôi mà Đường Hi đã ngửi được mùi bánh rồi, mắt nhìn chằm chằm, rõ ràng là thèm ăn muốn chết nhưng vẫn ngoan ngoãn hỏi: “Tại sao cậu lại mua bánh ngọt cho tớ?”

Đột nhiên Thẩm Thần Tư cảm thấy xấu hổ: “Cậu chỉ cần ăn thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì.” 

Anh ta không dám nói mình đến là để xin lỗi nên trực tiếp để bánh ngọt trên bàn rồi quanh đầu rời đi, không cho cậu cơ hội cự quyệt.

 

 

Đường Hi nhìn bánh ở trên bàn, không thể không mở ra, mùi dâu tây chua ngọt theo đó tràn ra.

“Nhìn có vẻ ăn rất ngon ra. Kỳ An, cậu ăn không?” Tuy rằng rất đau lòng, nhưng nghĩ đến lần trước giáo thảo cũng mua bánh ngọt cho cậu nên cậu cũng muốn chia sẻ với Diệp Kỳ An. Cậu vui vẻ đưa bánh ngọt đến trước mặt cậu ấy.

Diệp Kỳ An nở nụ cười miễn cưỡng: “Cậu ăn đi, tớ không ăn đâu.”

Cậu ta lặng lẽ đẩy chiếc bánh ngọt vốn dĩ mua cho bạn cùng bàn vào trong cặp, trầm mặc nhìn chiếc bánh tinh xảo rõ ràng đắt hơn rất nhiều ở trong tay Đường Hi.

Có ăn nên Đường Hi không thèm để ý tâm trạng của người khác, chậm rãi bỏ một miếng bánh vào miệng, hạnh phúc đến híp cả mắt.

Nhưng cậu không chú ý tới giáo thảo* không có nghĩa là người khác cũng không chú ý tới. Những bạn ở trong lớp chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, tuy rằng không nghe rõ lắm nhưng nhìn thì rõ rành rành. Chỉ trong thời gian một tiết học, một bài đăng mới nhanh chóng hot rần rần trên diễn đàn.

*Chỗ mình dịch chữ ấy là "giáo thảo" mà "giáo thảo" là cái chi thế?? Tra hudong thì nó bảo 校草 là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.

#Bàn luận ân oán tình cừu giữa giáo thảo, giáo bá và học sinh mới chuyển trường#

1551 kiểm tra ra thì thấy đó là tài khoản mới của người tên “Ngẫu ngẫu” mà nó đã chặn lần trước, người này lại có hành động kỳ lạ rồi. Nó lại tiếp tục chặn tài khoản kia, còn không quên tặng cho người đó một kinh hỷ thật lớn, đó là chặn nick của người kia mãi mãi, không cho sinh sôi nảy nở nữa.Về phần người chủ tài khoản nào đó đang tức nổ phổi thì không ở trong phạm vi nó cần xem xét.

Đường Hi vẫn còn đang nhung nhớ mấy miếng bánh dâu tây nên không để ý tới ánh mắt các bạn học thi thoảng lại liếc qua chỗ cậu. Mãi đến tận khi chuông tan học vang lên thì Đường Hi mới hết thương nhớ vị dâu tây.

Nghĩ đến về nhà lại có thịt ngon để ăn, cậu vui vẻ mà thu dọn đồ đạc.

Diệp Kỳ An nhìn cậu phấn khích như vậy, mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Về đến nhà, việc đầu tiên Đường Hi cần phải làm vẫn là ra cửa chờ Hạ Vọng.

Mỗi lần xuống cầu thang, cậu đều chổng mông ra ngoài trước, sau đó mới cẩn thận thò cái chân ngắn cũn ra rồi trượt xuống.

Sợ nó sẽ không cẩn thận mà lăn xuống như bóng nên quản gia thấy nó định bò xuống cầu thang là sẽ chủ động ôm xuống. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Meo meo.” Ngài về rồi a.

Đường Hi rời khỏi vòng tay của quản gia rồi nhẹ nhàng kêu, duỗi móng vuốt về phía ống quần Hạ Vọng muốn trèo lên trên. 

“Hôm nay ở nhà có ngoan không?” Hạ Vọng giơ tay xoa đầu mèo nhỏ đã leo lên đến bả vai mình.

Đương nhiên là…không ngoan.

“Meo.” Đường Hi nghiêng đầu cọ mặt nhân vật phản diện hòng nịnh nọt cho qua.

Đáng tiếc là bị quản gia phơi bày tất cả, còn kể rõ ngọn ngành chuyện ngày hôm nay trước khi ăn cơm không tìm được mèo cho hắn.

Đường Hi mang vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía ông quản gia, không nghĩ tới ông sẽ khai sạch toàn bộ như vậy.

“Meo meo meo.” Mới không có đâu, ông nói lung tung!

Mèo nhỏ phủ nhận ba lần liền.

Hạ Vọng liếc mắt nhìn về phía mèo nhỏ đang cực kỳ kích động, khoé miệng câu lên: “Vậy ư?”

Biết mình ở dạng mèo thì không thể làm nũng cho qua được, Đường Hi bắt đầu chiến thuật giả ngu: “Meo?”

Mèo nhỏ không biết gì đâu, không hiểu gì hết á.

Trên mặt Hạ Vọng tuy rằng mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại không một chút nhiệt độ.

Hắn mang theo Đường Hi đến bàn ăn, thả cậu xuống bàn, nhìn thẳng mắt nó: “Biết mèo nhỏ không nghe lời sẽ bị phạt như nào không?”

Hai ngày nay Đường Hi bị chiều hư nên lá gan cũng lớn hơn, liếm móng vuốt nhỏ làm bộ mình cái gì cũng không hiểu, đoán chắc là hắn sẽ không nỡ phạt mình đâu.

Hạ Vọng có chút buồn cười, gõ bàn thu hút sự chú ý của bé mèo, nói một cách chậm rãi: “Mèo nhỏ không nghe lời thì sẽ không có thịt ăn.”

Thanh âm vốn dĩ dễ nghe của nhân vật phản diện hiện tại lọt vào tai Đường Hi giống như giọng nói của ác ma vậy.

“Meo?” Vừa nghe đến không có thịt ăn, Đường Hi sợ đến mức xù cả lông lên.

Đến giờ cậu mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Nhanh chóng cọ cọ tay Hạ Vọng rồi lén lút nhìn hắn. Nhận ra hắn không động lòng chút nào thì cậu lại càng tích cực chà xát lấy lòng, mà Hạ Vọng vẫn chỉ thờ ơ bảo quản gia mang cơm lên.

Vậy mà lại không mềm lòng với lông tơ của mèo con!

Không hổ là nhân vật phản diện.

Đường Hi nhìn Hạ Vọng như nhìn kẻ thù, giống như đang gặp phải một vấn đề khó khăn của thế kỷ vậy.

Hạ Vọng chọt chọt mèo nhỏ, chọt đến mức nó đổ cả người về phía sau.

Cậu liền thuận thế nằm xuống, chổng bốn vó lên trời lộ ra đệm thịt mềm mại, cực kỳ oan ức kêu meo meo. Thoạt nhìn như bị bắt nạt phát khóc rồi.

Nhìn thấy đệm thịt mềm hiếm khi lộ ra, Hạ Vọng cuối cùng cũng phản ứng lại, hờ hững đưa tay đâm đâm thịt mềm: “Hôm nay trốn đi đâu chơi?”

Bị chọc phải thịt mềm mẫn cảm, Đường Hi cuộn người theo bản năng, móng vuốt nhỏ lại xuất hiện cố gắng giấu đệm thịt đi, ngoài mặt thì vẫn là dáng vẻ mèo nhỏ không hiểu gì hết.

Đúng lúc này quản gia bưng cơm tối lên bàn.

Đường Hi trợn tròn mắt nhìn một bàn tôm hùm to hơn cả người cậu. Với trình độ nấu ăn thượng hạng của đầu bếp, thịt tôm hùm vẫn giữ được hương vị tươi ngon, ngửi là thèm.

“Meo meo meo!” Ta muốn ăn! Cho ta ăn đi!

Mới vừa rồi còn bộ dạng vô tội, nhìn thấy đồ ăn thì mắt sáng cả lên. Trong con mắt xanh nhạt của mèo nhỏ viết đầy sự khát vọng với thịt tôm hùm, ai mà có thể cự quyệt một bé mèo nhỏ như vậy đâu?

Nhưng…Hạ Vọng có thể.

Một bàn tay cực kỳ lạnh nhạt chặn lại con đường đến với tôm hùm của mèo nhỏ, còn chủ nhân của bàn tay đó thì cười như không cười: “Muốn ăn không?”

“Meo!” Muốn!

Đường Hi gấp đến độ quay tròn hai vòng. Móng vuốt nhỏ đặt trên tay hắn, mắt vẫn nhìn chằm chằm thịt.

“Muốn thì ngoan ngoãn ngồi xuống.” Giọng nói của chủ nhân tràn đầy cám dỗ.

Đường Hi không chút nghĩ ngợi ngồi xuống luôn, móng vuốt nhỏ thì vẫn không hề di chuyển.

Ánh mắt Hạ Vọng lóe lên vẻ hài lòng. Trải qua huấn luyện có thể khiến cho mèo nhỏ thực hiện một vài hiệu lệnh đơn giản. Mà có vẻ Cục Đường không giống mèo đã được trải qua huấn luyện cho lắm.

Hơn nữa mèo ngốc nghe hiểu tiếng người này vô cùng dễ lừa, một chút đồ ăn ngon là có thể dụ nó vào tròng. Chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ dễ dàng bị bắt cóc đi…

Hạ Vọng cụp mắt thu liễm dục vọng chiếm hữu cường liệt trong mắt, cũng không thăm dò mèo nhỏ nữa, bảo quản gia mang đồ ăn cho mèo lên.

Lúc đi lên quản gia cũng đã để sẵn đồ ăn cho mèo trên xe đẩy rồi. Lúc này nghe thấy Hạ Vọng nói vậy liền nhanh chóng mang cái đĩa hình con mèo lên.

Nhà bếp cũng chuẩn bị thịt tôm hùm cho mèo nhỏ. Thịt tôm hùm rất tươi ngon, dù không có bất kỳ gia vị nào cũng đầy đủ mỹ vị.

Đường Hi vui vẻ cọ cọ tay Hạ Vọng rồi mới vùi đầu vào ăn, còn không quên uống sữa dê được chuẩn bị ở bên cạnh.

Ăn đến tận khi cái bụng tròn vo mới bị Hạ Vọng cưỡng ép lên tầng.

Đường Hi nằm ở trên giường, vừa xem Mèo Đi Hia vừa thảo luận với hệ thống làm sao để tác hợp Diệp Kỳ An và Thẩm Thần Tư.

1551 không dám để còn mèo ngốc này nghĩ kế linh tinh nữa, giúp cậu chỉ ra nội dung chuyển ngoặt quan trọng của thế giới này: [Mấy ngày nữa Thẩm Thần Tư sẽ bị mười mấy tên côn đồ bao vây, Diệp Kỳ An sẽ giúp anh ta báo cảnh sát. Nhưng Thẩm Thần Tư thì không biết cảnh sát đến là do Diệp Kỳ An gọi, mà Diệp Kỳ An cũng không nói ra. Mãi đến tận khi lên đại học, cuộc cãi vã đầu tiên nổ ra sau khi hai người ở bên nhau thì chuyện này mới vỡ lẽ. Thẩm Thần Tư biết được thì rất cảm động, chủ động đi xin lỗi. Lúc này tình cảm của hai người họ sẽ dần đi lên.]

Đường Hi hơi mơ màng: [Vậy thì không cần ta nhúng tay vào đúng không?]

1551 chỉ hận mài sắt không thành thép: [Chỉ cần hôm đó cậu nói với Thẩm Thần Tư ai là người giúp anh ta thì anh ta sẽ thay đổi góc nhìn với Diệp Kỳ An. Lúc đó chỉ cần tác động một chút là hai người sẽ thành đôi thôi.]

[1551 ngươi lại hại quá đi!] Đường Hi lại hào phóng tặng cho 1551 một ngón cái.

[Dĩ nhiên rồi a.] 1551 nói một cách đắc ý.

Nhân vật phản diện rửa mặt đi ra đã đánh gãy cuộc đối thoại của Đường Hi và 1551.

Nam nhân lưng rộng eo thon mang theo một thân hơi nước ngồi xuống bên cạnh Đường Hi.

Giường lún xuống, Đường Hi cũng theo đó mà trượt xuống sát cạnh nam nhân.

Cậu mê mê tỉnh tỉnh ngẩng đầu: “Meo?”

*Đệm thịt nè

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương