Hôm Nay Không Tiện
4: Tể Tướng Ghen Tuông


Hai người quấn lấy nhau say mê trên giường, không biết là dục hỏa mãnh liệt do lần đầu chơi giam cầm hay vì tiểu biệt thắng tân hôn, sau một hồi hoan ái, tuy bắt đầu không vui vẻ lắm nhưng kết thúc cuộc tình ái hai người đều thỏa mãn.


Tại Phi làm thêm hai hiệp mới bỏ qua cho nàng, sau cao trào hắn vẫn chậm chạp không rút ra, ngực dán vào lưng nàng, một tay xoa bóp bầu ngực mềm mại của Cao Trĩ, vừa lòng than thở:

"Đúng là công chúa kim tôn ngọc quý, da thịt non mịn, một khi hưởng qua thì không thể nào quên được, đáng người thấy được mà sờ không được.

" Vừa nói, hắn vừa nghịch ngợm nhẹ cắn lên vai nàng, để lại một dấu răng mờ nhạt, giống như động vật đánh dấu vật sở hữu của mình.


Cao Trĩ nghe thấy lời nói của hấn thì cả người cứng lại, nàng cố gắng bò ra khỏi biển dục, nỗ lực làm mình tỉnh táo lại.


Từ nhỏ đến bây giờ, đêm nay là lần đầu tiên nàng xảy ra tranh cãi với A Trừng chỉ vì những tin đồn vô căn cứ đó, nghĩ đến đệ đệ luôn kính trọng mình như vậy nay lại chỉ trích mình không có đức hạnh, tim Cao Trĩ đau đến không thở được.



Lại nghĩ đến lời đồn đó chắc cũng truyền đến tai Tạ Phi nên đêm nay hắn mới tới tìm nàng tính sổ.

Năm đó phụ hoàng ban cho nàng phong hào Gia Nghi, nguyện nàng nghi thất nghi gia, có một cuộc đời bình yên êm ả.


Đáng tiếc phụ hoàng bị người hại chết, giang sơn

Cao gia suýt nữa bị mất đi, nàng không còn cách nào khác đành phải phó thác thân mình cho Tạ Phi, Tạ Phi là con chó điên đã cần nàng thương tích đầy mình, đức hạnh của nàng đã sớm mất hết trong một khắc bò lên trên giường hẳn.

Cũng may chó điên tuy hung ác nhưng bảo hộ giữ nhà rất tốt, dưới sự phò tá của Tạ gia, ngôi vị hoàng đế của đệ đệ cũng xem như giữ lại được.


Cảm nhận được người trong lòng cảm xúc đang dao động, Tạ Phi xoay người nàng lại đối mặt với mình, lúc này hắn mới phát hiện mắt Cao Trĩ còn đỏ hoe rưng rưng hơn trước.


Dục vọng được đè nén trong hai tháng được phóng thích tất cả, hắn còn nghĩ dịu dàng cho nàng nghỉ một lát, ai ngờ nàng lại bày ra bộ dạng tủi thân uất ức như vậy, tà hỏa trong người Tạ Phi lại bùng lên.


Rốt cuộc là đến khi nào mới có thể làm nàng mới cam tâm tình nguyện một chút?

Rốt cuộc hẳn phải làm đến mức nào nàng mới bằng lòng thưởng cho hắn một ánh mắt dịu dàng?

Tạ Phi nâng mặt nàng, ép nàng nhìn hắn, ác ý nói: "Năm đó, lúc công chúa cởi hết y phục bò lên giường của ta cũng không có bộ dạng ra vẻ trung trinh tiết liệt như vậy, bây giờ lại bày ra vẻ mặt này là cho ai xem?"

Hắn tự biết mình sẽ không được đáp lại nên cười lạnh tự hỏi tự đáp: "À, ta biết rồi, là cho trạng nguyên của nàng xem.


"

Hai tháng nay Tạ Phi xuống phía nam đánh lui man di, lời đồn thổi về công chúa và trạng nguyên truyền khắp nơi, những người không biết thì chặc lưỡi tiếc thay cho trạng nguyên lang, bổn triều quy định nếu là phò mã của công chúa sẽ không được đảm nhận chức quan trong triều, chỉ có thể lãnh lộc hàng tháng, ăn cơm mềm nhàn tản cả đời.

Những người biết chuyện lại cười trạng nguyên không có nhãn lực, tâm can của tể tướng đương triều mà cũng dám động, sớm muộn gì cũng khó giữ được cái mạng nhỏ.


Lời đồn càng truyền đi càng thái quá, truyền đến tai tiểu hoàng đế, đêm nay Cao Trừng tới tìm nàng, đưa ra ýbđịnh muốn tứ hôn cho trưởng công chúa và Trạng Nguyên lang tứ hôn nhưng lại bịbCao Trĩ từ chối.


Cao Trừng khó hiểu, nữ nhi bình thường đến tuổi cập kê liền đính hôn gả chồng, nhưng tỷ tỷ vì y đã lãng phí thời gian đến tuổi hai mươi vẫn cô độc một mình, trong lòng y sốt ruột, thái độ cũng mạnh mẽ hơn, cứ lặp đi lặp lại như vậy làm y phát bực.


Dưới thân Cao Trĩ ướt át lầy lội, nàng chỉ muốn nhanh chóng đuổi Tạ Phi đi để tắm rửa sạch sẽ, mặc dù cung nhân trong Trường Nhạc Cung đều do Tạ Phi an bài nhưng nàng cũng không thể đang trần truồng bên hắn mà gọi người tới hầu hạ.


Nàng kéo áo trong lên, che đậy cảnh xuân trước ngực, đưa tay cởi dây trói đầu giường.


Cổ tay nàng bị trói hồi lâu nên có vết lần, Tạ Phi nhìn thấy không khỏi đau lòng, tuy nhiên thái độ của nàng vẫn khiến hắn bực bội, hắn lấy tà váy nàng đã cởi ra bay loạn dưới giường lau sạch người mình, sau đó bắt đầu mặc y phục và đi ủng vào.



Mặc y phục chỉnh tề xong, hắn lại khôi phục bộ dạng thế gia quý tộc lạnh lùng, từ trên cao nhìn Cao Trĩ: "Trí nhớ của công chúa có vẻ không tốt lắm, ngày mai thần mang người đi Lộc Sơn tế bái tiên hoàng tiên hậu, hy vọng trí nhớ của người có thể tốt hơn chút.

"

Cao Trĩ cảm thấy trời đất như quay cuồng, những ký ức hổ thẹn lại tập kích thần kinh yếu ớt của nàng.


Nàng kháng cự lắc đầu: "Không, ta không đi!"

Tạ Phi cũng không quay đầu lại, để lại một câu: "Nếu nàng không đi, ta lập tức chém Trạng Nguyên lang của nàng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương