*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quơn

Cảnh thân thiết qua đi, phim lại bắt đầu những cảnh khủng bố khác. Nhưng tâm tư Đường Kha đã hoàn toàn không còn đặt ở đó. Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Cận Ngôn, phát hiện đối phương sắc mặt nghiêm chỉnh như thường mà nhìn chằm chằm màn hình lớn.

Cho nên là cô tự mình nghĩ nhiều sao? Còn không phải chỉ là một cảnh nóng bình thường thôi sao?

Đường Kha không ngừng ở trong lòng tự an ủi chính mình, nhưng suy nghĩ lại giống như mọc cánh, không khống chế được mà lại bay đến cảnh nam nữ chính hôn nhau nồng nhiệt vừa rồi.

Khuôn mặt nhỏ lại chậm rãi đỏ lên, đến mức có thể chiên trứng gà được rồi. Cô vội vàng cầm lấy nước dưa hấu, ra vẻ không có gì mà uống mấy ngụm.

Sau đó, Đường Kha cũng không biết chính mình rời rạp chiếu phim rồi về đến nhà như thế nào.

Chỉ nhớ mang máng là lúc từ rạp chiếu phim đi ra, trên trời đầy sao lập loè. Bị hơi gió đêm lạnh thổi qua, khuôn mặt cô mới bớt đỏ một chút.

Cận Ngôn đi sóng vai cùng cô, thường xuyên quay đầu lại nhìn cô chăm chú, cặp mắt ôn nhu màu hổ phách kia tựa như một khối đá quý, tức khắc hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô.

Đến nỗi bọn họ nói cái gì ở trên đường trở về, cô đã hoàn toàn không nhớ gì cả.

Trong đầu lại hiện ra bộ dáng ôn nhu của Cận Ngôn, trong lòng Đường Kha giống như là có một con nai nhỏ đang chạy loạn, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như muốn phá tan lồng ngực cô mà chạy ra.

Đình đình đình! Đừng nghĩ! Đừng nghĩ!

Đường Kha đột nhiên phục hồi lại tinh thần, giống như thoát khỏi mộng duỗi tay vỗ vỗ hai má.

Thời điểm xem phim đều cũng đã qua vài ngày rồi, vậy mà cô vẫn nhớ tới mấy cảnh đó.

Đường Kha ảo não mà mím môi, vội vàng điều chỉnh lại tâm tình, cúi đầu tiếp tục thêu.

Bên kia, Cận Ngôn cũng tan tầm về nhà, bên cạnh còn có phó giáo sư mỹ thuật của đại học A, Thẩm Duyên Xuyên.Tuy rằng tính cách hai bọn họ khác nhau, nhưng quan hệ lại không tồi.

"Duyên Xuyên, cậu ngồi trước một chút, tớ vào phòng lấy đồ cho cậu."

"Được." Thẩm Duyên Xuyên gật gật đầu, dựa vào sô pha phòng khách, ánh mắt mang theo chút bát quái đánh giá mọi nơi trong căn nhà này.

Haha, quả nhiên là nồng đậm phong cách của cẩu độc thân.

Cận Ngôn nhanh chóng mang một chồng dầy tư liệu ở thư phòng ra, Thẩm Duyên Xuyên tiếp nhận lật xem một chút, xác nhận không có gì sai sót liền gật gật đầu "Không sai, là cái này."

Lần này anh ta tới nhà Cận Ngôn chủ yêu là vì lấy mây tư liệu quan trọng này.

Đem tư liệu để vào túi xách ở đằng sau,Thẩm Duyên Xuyên đang chuẩn bị đứng dậy rời đi. Nhưng mà một màn kế tiếp, lại làm anh ta dừng bước.

Cận Ngôn thế nhưng lại mang theo một túi to toàn đồ ngọt, gõ cửa nhà hàng xóm ở đối diện?

Đó là đồ ngọt mà Cận Ngôn mua ở trên đường trở về. Lúc đó Thẩm Duyên Xuyên còn nghĩ Cận Ngôn mua nhiều như vậy sẽ ăn hết sao, không nghĩ tới tất cả đống đó đều là để tặng cho người khác.

Nghĩ đến đây, lòng hiếu kỳ của Thẩm Duyên Xuyên dâng lên.

Anh ta nhẹ nhàng mà đi qua, nhìn thấy Cận Ngôn đang đứng ở cửa nhà hàng xóm, cùng một cô gái đang nói chuyện.

Không biết Cận Ngôn nói gì đó, cô gái kia bỗng nhiên nở nụ cười, mi mắt cong cong đẹp như là trăng non. Cả khuôn mặt cô nhìn qua đều nhu hoà lại mềm mại, làm người khác nảy sinh hảo cảm. Thẩm Duyên Xuyên không biết nên hình dung như thế nào, nhưng cô gái này xác thật là thật xinh đẹp.

"Đáng tiếc......" Thẩm Duyên Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lòng có chút tiếc nuối.

Cô gái này đúng chuẩn loại mà anh thích. Nhưng anh ta nhìn ra được, Cận Ngôn cũng có hảo cảm với cô gái kia. Anh ta không muốn tranh người cùng huynh đệ của mình.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Thẩm Duyên Xuyên lại rơi xuống hai người ở phía đối diện kia.

"Cận Ngôn, cảm ơn đồ ngọt của anh." Đường Kha tiếp túi đồ ngọt kia, mở ra nhìn một chút, bên trong tất cả đều là đồ ngọt mà cô thích ăn.

Tuyết Mị Nương (1), mã tạp long, quả xoài ban kích, pudding caramel (2), bánh sầu riêng ngàn tầng(3)......

(1),(2),(3) ảnh ở cuối chương

A a a! Đường Kha vui vẻ đến mức muốn xoay vòng vòng.

Nhìn bộ dáng cao hứng của Đường Kha, Cận Ngôn cũng nhịn không được cong khoé môi, trong mắt tràn đầy ý cười

"Cô thích là tốt rồi." Anh nhẹ giọng nói

Đường Kha cảm động nhìn anh, vừa muốn nói gì đó, lại bị một cái hắt xì đánh gãy: "Tôi...... Hắt xì!"

"Làm sao vậy?" ánh mắt Cận Ngôn trở nên lo lắng.

"Không có việc gì không có việc gì." Đường Kha vẫy vẫy tay, lại hung hăng hít hít mũi một cái, "Cảm mạo nhỏ mà thôi."

"Cảm nhẹ không chú ý, liền sẽ biến thành cảm nặng." Biểu tình của Cận Ngôn trở nên nghiêm túc. Anhvươn tay, dùng mu bàn tay chạm vào trán Đường Kha, lại sờ sờ cái trán của chính mình.

Tốt, còn không có phá sốt.

Đường Kha thật vất vả mới có thể di chuyển ánh mắt từ tay Cận Ngôn đi. Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Cô cúi đầu gải vờ khụ khụ hai tiếng, ra vẻ trấn định mà nói: "Tôi uống thuốc rồi, rất nhanh liền khỏi thôi"

"Cô phải chú ý đến thân thể mình mới được." Cận Ngôn thở dài, ánh mắt một lần nữa biến trở về bộ dáng ôn nhu, "Đừng khiến tôi lo lắng."

Nghe thấy câu này, Đường Kha lập tức bị doạ đứng đờ ở đó, trong đầu là một mảng choáng váng. Khuôn mặt nhỏ mang theo tia thẹn thùng, ngày càng đỏ.

Đừng khiến tôi lo lắng....

Mấy chữ này vẫn cứ luôn lặp lại bên tai cô, thật vất vả mới hồi phục lại được tinh thần. Đường Kha lúc này mới lắp bắp ngẩng đầu lên nói: "Tôi.... Tôi... Tôi biết rồi."

Cận Ngôn bất đắc dĩ mà cười cười. Có đôi khi, anh cảm thấy Đường Kha giống như là một khối thủy tinh lộng lẫy, sạch sẽ thuần túy, nhưng cũng quá yêu ớt. Chạm nhẹ một cái liền vỡ.

Cô quá mảnh mai......

Trong lòng Cận Ngôn đột nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô.

"Ăn xong rồi nhớ nghỉ ngơi sớm một chút nhé." Cận Ngôn nhìn cô, nhịn xúc động muốn véo khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ.

"Ừm ừm, tôi sẽ." Nghe lời Cận Ngôn dặn, Đường Kha vội gật đầu.

Cô ngước mắt nhìn về phía Cận Ngôn, đụng phải ánh mắt anh.

Cận Ngôn chậm rãi mỉm cười ôn nhu. Đôi mắt dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh, bên trong đôi mắt đó là thân ảnh của Đường Kha.

Thời gian dường như ngừng ở giờ phút này.

"Huýtt ~~!"

Bầu không khí ấm áp bị một tiếng huýt sáo phá vỡ. Đường Kha hoàn hồn, nhìn về phía phát ra tiếng động.

Đứng đó chính là một người đàn ông anh tuấn đang dựa vào cửa nhà Cận Ngôn, trên mặt là biểu tình xem kịch.

Đường Kha hoảng loạn mà chớp chớp mắt, mặt lại đỏ lên

"Đừng lo lắng, đó là đồng nghiệp của tôi." Cận Ngôn nghiêng người, lườm Thẩm Duyên Xuyên một cái. Đến lúc quay đầu lại nhìn Đường Kha, liền trở lại bộ dáng ôn nhu. "Hôm nay cậu ấy đến đây để lấy tư liệu"

"Ừm.."Đường Kha hoảng loạn gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không quấy rầy anh nữa...... Anh đang vội, tôi cũng muốn nghỉ ngơi......"

Nói xong cô hướng về phía Thẩm Duyên Xuyên lễ phép cười, lúc này mới giơ tay nhẹ nhàng đóng lại cửa nhà.

Thẩm Duyên Xuyên nụ cười kia của Đường Kha mê hoặc.

Thật là vừa ngọt lại mềm.

Anh ta chưa đã thèm nghĩ, thậm chí còn không phát hiện ra Cận Ngôn đã đi đến trước mặt mình

"Tư liệu đều đã lấy, cậu có thể đi rồi." Cận Ngôn nhàn nhạt mà liếc anh ta một cái.

Thẩm Duyên Xuyên phục hồi tinh thần lại, đùa đùa mà đụng đụng cánh tay Cận Ngôn "Hàng xóm cậu lớn lên thật là đẹp mắt, tớ chưa chi đã bị cô ấy mê hoặc rồi."

"Cô ấy không thích loại người như cậu." Cận Ngôn mặt không chút thay đổi nào nói, "Cậu không có cơ hội đâu."

Nghĩ nghĩ, Cận Ngôn lại ý vị thâm trường mà nhìn Thẩm Duyên Xuyên một cái

"Đúng rồi, về sau cũng không có việc gì thì đừng tới nhà của tớ. Tớ quen ở một mình rồi."

Nghe được lời này, Thẩm Duyên Xuyên nhịn không được trợn tròn mắt.

Đừng tưởng rằng anh ta không biết tiểu tâm tư kia của anh.

Cái gì mà quen ở một mình, rõ ràng chính là không muốn anh ta quấy rầy thế giới hai người với cô gái hàng xóm kia mới đúng.

(1) Tuyết Mị Nương



(2) pudding caramel



(3) bánh sầu riêng ngàn lớp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương