Xin chào, tôi là Trần Vũ An tôi là một phóng viên của một tạp chí nhỏ ở thành phố nếu được dùng những từ ngữ diễn tả về tôi thì chắc là ít nói, ngại ngùng, hoạt bát nghe có vẻ hơi mâu thuẫn tại sao người ít nói lại có thể hoạt bát thật ra tôi là một người rất dễ ngại gặp người lạ là tôi rất ít nói nhưng khi thân rồi thì tôi rất hoạt bát và năng nổ.

Cuộc sống của tôi rất bình thường bố tôi đi lính và hi sinh năm tôi 6 tuổi từ đó tôi sống với anh trai và mẹ, anh tôi là Trần Vũ Thanh anh ấy hiện giờ là một thầy giáo thể dục anh tôi lớn hơn tôi có 1 tuổi thôi nhưng lúc nào cũng muốn dạy dỗ tôi cả năm đó tôi 15 tuổi có lần đi chơi về muộn à cũng không muộn lắm chỉ tầm tám chín giờ nhưng giờ đó đối với mẹ tôi là đã khuya rồi tự dưng anh tôi từ trên lầu chạy xuống đánh vào đầu tôi và mắng tôi sao giờ này mới về lúc đó tôi ấm ức và trả lời rằng:-Chẳng phải hôm qua anh hai đi chơi suốt đêm đó sao sáng hôm nay mới chịu về còn bảo em giấu mẹ.

Anh hai tôi cứng đơ người mẹ tôi từ trong bếp chạy ra quát lên một trận hôm đó hai anh em tôi ăn đòn nọ tôi còn nhớ lúc đó là hè tôi chuẩn bị lên lớp 10 còn anh tôi chuẩn bị lên lớp 11 từ lúc bố tôi mất tôi luôn suy nghĩ rằng nhất định phải mạnh mẽ chăm chỉ thật nhiều cho mẹ bớt khổ anh tôi cũng nghĩ thế nên hai anh em tôi đã đi học võ và còn cố gắng chăm chỉ học tập thành tích của anh tôi luôn khiến mẹ tôi tự hào còn tôi thì cũng tạm được nếu không muốn nói là ngu! À quên không nhắc tôi còn có hai đứa bạn thân nữa không chỉ thân với tôi mà thân luôn với anh tôi vì chúng nó qua nhà tôi chơi miết hai đứa đó là thằng Đăng Anh với con Ngọc Nhi nhà của 2 đứa đó vô cùng giàu học cũng không tệ lắm.

Vì cái suy nghĩ muốn mạnh mẽ để bảo vệ mẹ tôi mà đã khiến cuộc sống của tôi thay đổi 180 độ tôi trở nên thấy thích các bạn nữ trong lớp mặc dù tôi rất ghét cái suy nghĩ điên rồ này của mình tôi càng ngày thẳng thắng trở nên nghiêm túc hơn và năm đó tôi đã gặp cậu ấy.

Là vào ngày thứ 2 đầu tuần cả 4 đứa tôi, anh hai, Ngọc Nhi và Đăng Anh cùng đi học chung vì là ngày đầu nhận lớp trường mới lớp mới bạn bè cũng mới khiến tôi có chút lo lắng anh hai tôi bèn xoa đầu tôi nói.


-Yên tâm anh hai học lầu trên lớp 11A1 có gì cứ lên tìm anh.

Lần đầu tiên tôi có cảm giác anh tôi rất ẩm áp giọng điệu của anh làm tôi thấy rằng anh ấy nghiêm túc không chút gì trêu ghẹo tôi đến khi anh ta nói câu thứ 2.

-Nhưng anh sẽ vờ như không biết em vì tội hôm qua em méc mẹ dụ anh đi chơi đêm -Vờ không biết em sao? Vậy tốt đó cứ làm vậy đi.

Tôi giận đỏ mặt lôi Ngọc Nhi đi trước.

Mặc dù lớp mới bạn mới nhưng may là 3 đứa tôi học chung một lớp nên cũng mừng nhưng tôi không ngờ rằng cô chủ nhiệm lại xếp cho hai đứa đó ngồi chung cả lớp ai cũng có đôi hết chỉ mỗi mình tôi là chưa có bạn ngồi bên cạnh do hồi đó tôi khá cao nên đi học lúc nào cũng bị ngồi cuối lớp.


Đang ngồi nghe lời giới thiệu nhàm chán của cô chủ nhiệm thì bỗng cửa lớp kéo ra một bạn nữ bước vào.

-Xin lỗi cô em có chút việc nên tới trễ.

-Không sao em giới thiệu trước đã.

-Chào mọi người tôi tên là Phạm Thị Thuần Nhã mong mọi người giúp đỡ -Chỗ ở phía dưới là của em Tôi vẫn đang trơ người ra vì cậu ấy thật sự rất xinh không hiểu sao tim tôi lúc đó đập loạn xạ tôi nhẹ nhàng nhích ghế qua cậu ấy nhỏ nhẹ bảo "chào cậu, từ nay tôi sẽ ngồi ở đây có gì mong cậu giúp đỡ" lời chào dễ thương đó khiến tim tôi xao xuyến nhưng vì ngại ngùng nên tôi chỉ dám gật đầu.

Lúc đó tôi không nghĩ bản thân sẽ thích cậu ấy chắc vì thời gian trôi qua tôi đã bị cậu ấy hạ gục vì sự dịu dàng nhỏ nhẹ đó là do cậu ấy cao tay hay là do tôi không đề phòng nhỉ?.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương