Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công
-
Chương 25: Ngày thứ hai mươi mốt
Tiếp tục phát phúc lợi cuối tuần nè ~~
Editor: Min, Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 25: Ngày thứ hai mươi mốt
Hà Lạp Dương ban đầu cảm thấy bối rối, lông mao khắp người dựng đứng cả lên, một cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào lòng, thật đáng sợ.
Nhưng cậu tỉnh táo lại rất mau, bức ảnh này chỉ có thể chứng minh bà cụ này ngày trước đã từng chụp hình chung với cậu và mẹ, nhưng không thể chứng minh bà chính là bà nội ruột của cậu! Nhìn bức ảnh, bà cụ hồi còn trẻ trông cũng không giống cậu lắm... bức ảnh giữ gìn không được tốt, đã mờ đi nhiều.
Hà Lạp Dương bình tĩnh lại, nhưng bàn tay vẫn run rẩy không ngừng: "Bà nhận nhầm người rồi..."
Cụ bà cố chấp: "Không nhận nhầm, thật sự không nhầm, sao ta có thể nhận nhầm cháu trai mình được... Năm đó còn mới ra đời, ta còn ẵm con nữa mà, sao ta có thể nhận nhầm con được?"
Trên mặt bà đẫm nước mắt khiến người ta thật không đành lòng, nhưng Hà Lạp Dương vẫn cố cứng rắn, nói: "Ngày đó bà đâu có nhận ra tôi."
Bà cụ hốt hoảng: "Đó là... đó là vì... đã hơn hai mươi năm rồi, ta nhất thời không dám khẳng định, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên trông thấy con ta đã thấy con rất quen mắt."
Hà Lạp Dương vẫn không tin, dù gì trên hộ khẩu ghi rõ cậu là cháu Hà Uyển Nguyệt, bà nội cậu tên là Hà Uyển Nguyệt. Nhưng... chính bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi ba mất cậu theo mẹ, mẹ nhập viện cậu bắt đầu sống nhờ nhà họ hàng, vì sao ngay từ đầu cậu đã tới nhà họ hàng mà không phải nhà bà nội? Đáng ra bà nội phải là người thân cận với cậu nhất mới đúng.
Nhớ tới đứa bé tên Lâm Hướng Dương trong đoạn video trông y chang như bản sao của mình, nghi vấn chất thành núi trong lòng Hà Lạp Dương.
Giả sử cậu là Lâm Hướng Dương thật, vậy mọi chuyện phải giải thích thế nào?
Hà Lạp Dương nhìn bà lão tội nghiệp đang áp người trên cửa sổ xe, tiến thoái lưỡng nan, có lẽ cậu nên hỏi nhiều thêm chút nữa... cậu có cảm giác trước mặt mình đang đặt một chiếc hộp Pandora, trong hộp tràn đầy những thứ cậu không biết cùng hiểm nguy rình rập, nếu mở nó, cuộc sống của cậu nhất định sẽ xảy ra biến hóa khôn lường.
Hà Lạp Dương cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi, cậu nắm chặt nắm đấm, nói: "Trước mắt bà cứ lên xe đã, tôi giúp bà tìm chỗ ở tạm, ngày mai tôi lại tới tìm bà."
Để bà cụ lên xe xong, Hà Lạp Dương lại thấy căng thẳng, cậu hỏi: "Bà tên là gì?"
Nếp nhăn nơi khóe mắt bà cụ cực kỳ sâu, bà đáp: "Ta tên Trình Phương, chữ "Trình" có bộ hòa ấy(*)."
(*) Tên bà cụ: 程芳
Hà Lạp Dương đưa bà đi tìm một khách sạn gần đó, đặt phòng cho bà. Bà cụ chưa từng tới khách sạn cao cấp thế này bao giờ, đứng cũng không biết phải đứng đâu, lóng nga lóng ngóng. Lúc Hà Lạp Dương trả tiền, nghe thấy một đêm hết hơn ngàn nhân dân tệ, bà giật nảy: "Đắt vậy à?"
Hà Lạp Dương đáp: "Không đắt."
Bà cụ Trình dù không phải mình trả tiền nhưng ở nơi đắt đỏ thế này nghĩ thôi cũng thấy xót ruột, bà quét rác một tháng cũng chỉ được một hai ngàn, bà cụ lắc đầu: "Đắt quá, đắt quá, chúng ta tìm chỗ khác thôi, hoặc không thì con đưa tiền cho ta, ta tìm chỗ nào rẻ hơn ngủ tạm một đêm, đắt thế này đúng là muốn giết người mà, bà cụ già như ta ngủ nơi đắt đỏ này làm gì? Ta vẫn chưa vào ở, thôi đi thôi."
Hà Lạp Dương thở dài, bà nội cậu xưa giờ chưa từng như vậy. Cậu mở ví tiền, bên trong vẫn còn một ít tiền mặt, cậu đếm mười tờ một trăm, nghĩ nghĩ, cuối cùng rút hết ra đưa cho bà cụ: "Tiền thuê phòng ở đây tôi đã trả rồi, chỗ này bà cứ cầm lấy mà dùng, đừng lang thang đâu cả, ngày mai tôi sẽ tới tìm bà."
Rồi cậu lại hỏi: "Bà có số điện thoại không?"
Bà cụ Trình ngượng ngùng: "Không có, thứ cao cấp như vậy ta không dùng được, đắt lắm, mua điện thoại mất tiền, mỗi tháng còn tốn thêm tiền trả cước điện thoại..."
Hà Lạp Dương hết nói nổi, cậu xin quầy tiếp tân một tờ giấy, sau đó viết số điện thoại của mình lên, sợ bà cụ nhìn không rõ, cậu còn cố ý viết số thật thô thật to, dặn bà cất cẩn thận: "Vậy bà cứ giữ lấy số tôi, gọi điện thoại chắc bà vẫn biết đúng không?"
Bà cụ Trình vội vàng đáp: "Biết, biết."
Hà Lạp Dương đưa bà lên phòng, sắp xếp ổn thỏa hết thảy rồi mới rời đi, về nhà.
Dây dưa suốt một tiếng đồng hồ, về đến nhà đã là mười giờ hơn, Tiểu Vũ đã ngủ.
Hà Lạp Dương sang nhìn Tiểu Vũ một lát rồi mới về phòng mình, Trần Khác Thanh vẫn đang đợi cậu: "Sao em về muộn thế?"
Suốt đường về Hà Lạp Dương luôn nghĩ liệu có nên nói chuyện này cho Trần Khác Thanh, lúc này nhìn thấy hắn, cuối cùng cậu vẫn quyết định không nói cho hắn biết. Trần Khác Thanh với bà nội đang giấu giếm cậu gì đó, cậu có dự cảm, một khi Trần Khác Thanh biết khẳng định không phải chuyện tốt lành gì.
Hà Lạp Dương cởi áo khoác, nói: "Anh còn có mặt mũi hỏi tôi? Còn không phải vì anh nên tôi mới bận rộn thế này à?"
Trần Khác Thanh: "..."
Trong lòng Hà Lạp Dương lại dậy lên cảm giác không muốn ngủ chung giường với Trần Khác Thanh nữa, cậu muốn hỏi hắn, nhưng chính bản thân cậu cũng đã chán ngấy.
Loại chuyện như phản lão hoàn đồng dù có mới lạ hơn nữa, suốt hơn hai mươi ngày cũng đã nhìn phát chán.
Hai người im lặng, tắt đèn, nằm xuống giường, Hà Lạp Dương đang quay lưng với Trần Khác Thanh chợt xoay người lại, nói: "Đã nói trước là ba mươi ngày rồi đó. Tôi thật sự không có cách nào giúp anh."
Giọng Trần Khác Thanh lành lạnh: "Ừ."
Sau khi nghe Hà Lạp Dương phát ra tiếng hô hấp đều đặn, Trần Khác Thanh bò dậy, mò vào túi áo khoác cậu lấy chìa khóa xe.
Hắn khẽ khàng rời khỏi phòng, mèo con đang làm ổ trên sopha bị động tĩnh của hắn làm tỉnh giấc, nó nhìn theo hắn, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục trong đêm tối.
Trần Khác Thanh đi thẳng xuống lầu, mở cửa xe leo lên, xem camera ghi hình trên xe, đoạn đường quanh công ty hắn rất quen thuộc, thấy lúc đầu Hà Lạp Dương dừng xe hồi lâu ở dưới bãi để xe của công ty, sau đó lái xe tới một khách sạn.
Hắn lấy di động ấn số gọi cho em trai: "Alo, Trạch Vũ, giờ em tới công ty một chuyến, kiểm tra camera ở bãi để xe công ty, xem xem vào khoảng 8 giờ 40 Hà Lạp Dương đã gặp ai. Còn có khách sạn XX, tra xem em ấy đã đưa ai tới đó."
Trần Trạch Vũ nửa đêm bị hắn đào dậy thì nổi điên: "Giờ á??"
Trần Khác Thanh dùng một loại ngữ khí không cho phép cãi lại, đáp: "Bây giờ."
Đầu bên kia truyền tới tiếng mặc quần áo, Trần Trạch Vũ tức giận nói: "Không phải anh sắp ly hôn với chị dâu rồi à? Giờ anh ăn vạ ở bên đấy mà người ta có hồi tâm chuyển ý đâu, còn vào khách sạn thuê phòng với người khác, anh từ bỏ đi thôi."
Trần Khác Thanh: "Anh không nói là em ấy ngoại tình."
Trần Trạch Vũ: "Hai anh ly hôn xong rồi kiếm người mới cũng không tính là ngoại tình nhỉ."
Trần Khác Thanh cúp máy, quay về phòng, thả chìa khóa xe vào lại chỗ cũ, xong xuôi lại leo lên giường đi ngủ.
Chiều ngày hôm sau Hà Lạp Dương dành thời gian tới khách sạn tìm bà cụ Trình, cậu muốn hỏi rất nhiều chuyện, cho nên đã trả trước hai ngày tiền phòng.
Nhưng tới khách sạn hỏi, nhân viên của khách sạn lại nói với cậu, bà lão tối qua cậu đưa tới đã trả phòng rồi, còn về chuyện bà đã đi đâu, bọn họ không hề hay biết.
Hết chương 25
Editor: Min, Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 25: Ngày thứ hai mươi mốt
Hà Lạp Dương ban đầu cảm thấy bối rối, lông mao khắp người dựng đứng cả lên, một cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào lòng, thật đáng sợ.
Nhưng cậu tỉnh táo lại rất mau, bức ảnh này chỉ có thể chứng minh bà cụ này ngày trước đã từng chụp hình chung với cậu và mẹ, nhưng không thể chứng minh bà chính là bà nội ruột của cậu! Nhìn bức ảnh, bà cụ hồi còn trẻ trông cũng không giống cậu lắm... bức ảnh giữ gìn không được tốt, đã mờ đi nhiều.
Hà Lạp Dương bình tĩnh lại, nhưng bàn tay vẫn run rẩy không ngừng: "Bà nhận nhầm người rồi..."
Cụ bà cố chấp: "Không nhận nhầm, thật sự không nhầm, sao ta có thể nhận nhầm cháu trai mình được... Năm đó còn mới ra đời, ta còn ẵm con nữa mà, sao ta có thể nhận nhầm con được?"
Trên mặt bà đẫm nước mắt khiến người ta thật không đành lòng, nhưng Hà Lạp Dương vẫn cố cứng rắn, nói: "Ngày đó bà đâu có nhận ra tôi."
Bà cụ hốt hoảng: "Đó là... đó là vì... đã hơn hai mươi năm rồi, ta nhất thời không dám khẳng định, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên trông thấy con ta đã thấy con rất quen mắt."
Hà Lạp Dương vẫn không tin, dù gì trên hộ khẩu ghi rõ cậu là cháu Hà Uyển Nguyệt, bà nội cậu tên là Hà Uyển Nguyệt. Nhưng... chính bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi ba mất cậu theo mẹ, mẹ nhập viện cậu bắt đầu sống nhờ nhà họ hàng, vì sao ngay từ đầu cậu đã tới nhà họ hàng mà không phải nhà bà nội? Đáng ra bà nội phải là người thân cận với cậu nhất mới đúng.
Nhớ tới đứa bé tên Lâm Hướng Dương trong đoạn video trông y chang như bản sao của mình, nghi vấn chất thành núi trong lòng Hà Lạp Dương.
Giả sử cậu là Lâm Hướng Dương thật, vậy mọi chuyện phải giải thích thế nào?
Hà Lạp Dương nhìn bà lão tội nghiệp đang áp người trên cửa sổ xe, tiến thoái lưỡng nan, có lẽ cậu nên hỏi nhiều thêm chút nữa... cậu có cảm giác trước mặt mình đang đặt một chiếc hộp Pandora, trong hộp tràn đầy những thứ cậu không biết cùng hiểm nguy rình rập, nếu mở nó, cuộc sống của cậu nhất định sẽ xảy ra biến hóa khôn lường.
Hà Lạp Dương cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi, cậu nắm chặt nắm đấm, nói: "Trước mắt bà cứ lên xe đã, tôi giúp bà tìm chỗ ở tạm, ngày mai tôi lại tới tìm bà."
Để bà cụ lên xe xong, Hà Lạp Dương lại thấy căng thẳng, cậu hỏi: "Bà tên là gì?"
Nếp nhăn nơi khóe mắt bà cụ cực kỳ sâu, bà đáp: "Ta tên Trình Phương, chữ "Trình" có bộ hòa ấy(*)."
(*) Tên bà cụ: 程芳
Hà Lạp Dương đưa bà đi tìm một khách sạn gần đó, đặt phòng cho bà. Bà cụ chưa từng tới khách sạn cao cấp thế này bao giờ, đứng cũng không biết phải đứng đâu, lóng nga lóng ngóng. Lúc Hà Lạp Dương trả tiền, nghe thấy một đêm hết hơn ngàn nhân dân tệ, bà giật nảy: "Đắt vậy à?"
Hà Lạp Dương đáp: "Không đắt."
Bà cụ Trình dù không phải mình trả tiền nhưng ở nơi đắt đỏ thế này nghĩ thôi cũng thấy xót ruột, bà quét rác một tháng cũng chỉ được một hai ngàn, bà cụ lắc đầu: "Đắt quá, đắt quá, chúng ta tìm chỗ khác thôi, hoặc không thì con đưa tiền cho ta, ta tìm chỗ nào rẻ hơn ngủ tạm một đêm, đắt thế này đúng là muốn giết người mà, bà cụ già như ta ngủ nơi đắt đỏ này làm gì? Ta vẫn chưa vào ở, thôi đi thôi."
Hà Lạp Dương thở dài, bà nội cậu xưa giờ chưa từng như vậy. Cậu mở ví tiền, bên trong vẫn còn một ít tiền mặt, cậu đếm mười tờ một trăm, nghĩ nghĩ, cuối cùng rút hết ra đưa cho bà cụ: "Tiền thuê phòng ở đây tôi đã trả rồi, chỗ này bà cứ cầm lấy mà dùng, đừng lang thang đâu cả, ngày mai tôi sẽ tới tìm bà."
Rồi cậu lại hỏi: "Bà có số điện thoại không?"
Bà cụ Trình ngượng ngùng: "Không có, thứ cao cấp như vậy ta không dùng được, đắt lắm, mua điện thoại mất tiền, mỗi tháng còn tốn thêm tiền trả cước điện thoại..."
Hà Lạp Dương hết nói nổi, cậu xin quầy tiếp tân một tờ giấy, sau đó viết số điện thoại của mình lên, sợ bà cụ nhìn không rõ, cậu còn cố ý viết số thật thô thật to, dặn bà cất cẩn thận: "Vậy bà cứ giữ lấy số tôi, gọi điện thoại chắc bà vẫn biết đúng không?"
Bà cụ Trình vội vàng đáp: "Biết, biết."
Hà Lạp Dương đưa bà lên phòng, sắp xếp ổn thỏa hết thảy rồi mới rời đi, về nhà.
Dây dưa suốt một tiếng đồng hồ, về đến nhà đã là mười giờ hơn, Tiểu Vũ đã ngủ.
Hà Lạp Dương sang nhìn Tiểu Vũ một lát rồi mới về phòng mình, Trần Khác Thanh vẫn đang đợi cậu: "Sao em về muộn thế?"
Suốt đường về Hà Lạp Dương luôn nghĩ liệu có nên nói chuyện này cho Trần Khác Thanh, lúc này nhìn thấy hắn, cuối cùng cậu vẫn quyết định không nói cho hắn biết. Trần Khác Thanh với bà nội đang giấu giếm cậu gì đó, cậu có dự cảm, một khi Trần Khác Thanh biết khẳng định không phải chuyện tốt lành gì.
Hà Lạp Dương cởi áo khoác, nói: "Anh còn có mặt mũi hỏi tôi? Còn không phải vì anh nên tôi mới bận rộn thế này à?"
Trần Khác Thanh: "..."
Trong lòng Hà Lạp Dương lại dậy lên cảm giác không muốn ngủ chung giường với Trần Khác Thanh nữa, cậu muốn hỏi hắn, nhưng chính bản thân cậu cũng đã chán ngấy.
Loại chuyện như phản lão hoàn đồng dù có mới lạ hơn nữa, suốt hơn hai mươi ngày cũng đã nhìn phát chán.
Hai người im lặng, tắt đèn, nằm xuống giường, Hà Lạp Dương đang quay lưng với Trần Khác Thanh chợt xoay người lại, nói: "Đã nói trước là ba mươi ngày rồi đó. Tôi thật sự không có cách nào giúp anh."
Giọng Trần Khác Thanh lành lạnh: "Ừ."
Sau khi nghe Hà Lạp Dương phát ra tiếng hô hấp đều đặn, Trần Khác Thanh bò dậy, mò vào túi áo khoác cậu lấy chìa khóa xe.
Hắn khẽ khàng rời khỏi phòng, mèo con đang làm ổ trên sopha bị động tĩnh của hắn làm tỉnh giấc, nó nhìn theo hắn, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục trong đêm tối.
Trần Khác Thanh đi thẳng xuống lầu, mở cửa xe leo lên, xem camera ghi hình trên xe, đoạn đường quanh công ty hắn rất quen thuộc, thấy lúc đầu Hà Lạp Dương dừng xe hồi lâu ở dưới bãi để xe của công ty, sau đó lái xe tới một khách sạn.
Hắn lấy di động ấn số gọi cho em trai: "Alo, Trạch Vũ, giờ em tới công ty một chuyến, kiểm tra camera ở bãi để xe công ty, xem xem vào khoảng 8 giờ 40 Hà Lạp Dương đã gặp ai. Còn có khách sạn XX, tra xem em ấy đã đưa ai tới đó."
Trần Trạch Vũ nửa đêm bị hắn đào dậy thì nổi điên: "Giờ á??"
Trần Khác Thanh dùng một loại ngữ khí không cho phép cãi lại, đáp: "Bây giờ."
Đầu bên kia truyền tới tiếng mặc quần áo, Trần Trạch Vũ tức giận nói: "Không phải anh sắp ly hôn với chị dâu rồi à? Giờ anh ăn vạ ở bên đấy mà người ta có hồi tâm chuyển ý đâu, còn vào khách sạn thuê phòng với người khác, anh từ bỏ đi thôi."
Trần Khác Thanh: "Anh không nói là em ấy ngoại tình."
Trần Trạch Vũ: "Hai anh ly hôn xong rồi kiếm người mới cũng không tính là ngoại tình nhỉ."
Trần Khác Thanh cúp máy, quay về phòng, thả chìa khóa xe vào lại chỗ cũ, xong xuôi lại leo lên giường đi ngủ.
Chiều ngày hôm sau Hà Lạp Dương dành thời gian tới khách sạn tìm bà cụ Trình, cậu muốn hỏi rất nhiều chuyện, cho nên đã trả trước hai ngày tiền phòng.
Nhưng tới khách sạn hỏi, nhân viên của khách sạn lại nói với cậu, bà lão tối qua cậu đưa tới đã trả phòng rồi, còn về chuyện bà đã đi đâu, bọn họ không hề hay biết.
Hết chương 25
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook