Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công
-
Chương 18: Ngày thứ mười lăm
Editor: Min, Tokiya - Beta: Min
Giao tình giữa hai người đàn ông đơn giản như vậy đấy, có thể dựng nên nhờ một điếu thuốc.
Hà Lạp Dương hiện tại đã là một lão bánh quẩy (già dặn kinh nghiệm) sau khi lăn lộn mười mấy năm trên bàn tiệc rượu, không còn là thằng nhóc mười mấy tuổi hướng nội ngốc nghếch chất phác nữa, trò chuyện được mấy câu chú Trịnh liền bật cười.
Ông nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: "Đều là con con? Sao chú nghe nói con đang sống chung với một người đàn ông?"
Hà Lạp Dương đáp: "Đứa nhỏ cao hơn kia là con trai cháu, ra nước ngoài tìm người mang thai hộ. Đứa còn lại... là con nhà họ hàng,"
Chú Trịnh nhìn Hà Lạp Dương bằng cặp mắt mới: "Không tệ đấy nhỉ, nhìn xe con cũng đủ thấy con làm ăn không tệ rồi."
Hà Lạp Dương khiêm tốn nói: "Cũng tàm tạm ạ, con ly hôn với chồng trước rồi, con do con nuôi."
Nghe tới đây, Trần Khác Thanh nhịn không được mà chen miệng vào, khuôn mặt nhỏ nhắn thình lình lên tiếng: "Còn chưa có ly hôn đâu."
Hà Lạp Dương nhìn hắn một cái: "Cũng sắp ly hôn rồi, trẻ con không hiểu chuyện, chú đừng để ý nó."
Trần Khác Thanh: "..."
Chú Trịnh không khỏi cảm thán: "Ầy, trong những người chú quen chẳng mấy ai kết hôn có con, con đây đã kết hôn rồi, lại còn ly dị."
Hà Lạp Dương nói: "Hiện giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, tỷ lệ ly hôn của vợ chồng nam nữ bình thường cũng rất cao."
Chú Trịnh gật đầu: "Cũng đúng, điều kiện và tư chất của con không tồi, còn có tiền, tranh thủ còn trẻ thì tìm lấy một người khác. Cuộc sống có tốt hay không chẳng liên quan tới vấn đề có phải đồng tính luyến ái hay không, mà là có tiền hay không."
Hai người là dựa theo tình huống cả hai cùng là đồng tính luyến ái mà nói, mọi người trong bụng đều hiểu rõ, cũng không cần cố ý nói thẳng ra, Hà Lạp Dương hỏi: "Vậy chú thì sao?"
Ông hút một hơi: "Vị kia nhà chú đang đi làm, bọn chú không có điều kiện như con, không kết hôn, cứ tùy tiện ở bên nhau cố gắng kiếm sống qua ngày. Anh ấy không thích chú tới thăm mộ ba con."
Hà Lạp Dương không dám hỏi vì sao lại không thích, thấy ba có một người bạn gay thuần như vậy kiên trì tới quét tước mộ phần cho ông, Hà Lạp Dương đã cảm thấy rất vi diệu rồi, có thể làm đến như vậy cảm tình tuyệt đối không nông cạn, bởi vì cậu cũng là gay. Cậu đang nghĩ, một gay dưới tình huống nào mà có thể hàng năm tới quét mộ cho người bạn cùng giới, đây quả thực là... năm đó không phải ba cậu lừa hôn đó chứ?
Nếu đúng là thật, vậy thì đúng là quá cặn bã. Chả trách bà nội lại không thích nhắc tới những chuyện trước kia của ba.
Chú Trịnh có lẽ đã thấy được sự biến hóa sắc mặt trên mặt cậu, như hiểu ra điều gì, ông cười bảo: "Chú chưa từng yêu đương với ba con bao giờ, bọn chú chỉ là bạn bè, thật sự chỉ là bạn bè thôi."
Hà Lạp Dương thật sự không tin.
Chú Trịnh nói: "Được rồi, chú từng thầm mến ba con."
Ông hồi tưởng lại những năm tháng thời niên thiếu, trong mắt sáng lên thần thái khi còn trẻ: "Chú ấy à, từ khi còn rất nhỏ chú đã biết mình thích đàn ông rồi, thời đó chú không giống như con bây giờ đâu, rất khó sống. Ba con là bạn học cấp ba của chú, vốn dĩ quan hệ bọn chú không tốt, ba con tướng mạo không đủ đẹp trai, không phải kiểu chú thích, cho nên chú không có suy nghĩ gì với ông ấy cả. Về sau chú với một đàn anh hơn mình hai khóa lén lút yêu nhau bị phát hiện, tên xấu xa đó đẩy hết mọi trách nhiệm cho chú, mọi người đều nhục mạ chú, khi đó ba con là lớp trưởng, không cho phép trong lớp xảy ra chuyện bắt nạt bạn học, con người ông ấy chính là như vậy, thích lo chuyện bao đồng. Lần đó suýt chút nữa là chú đi nhảy lầu, được ba con khuyên giải. Có điều lại liên lụy ba con cũng cùng bị mắng là đồng tính luyến ái. Sau đó thì chú yêu thầm ba con, nhưng ông ấy thật sự quá thẳng, chú cũng đành thôi, chú cũng không muốn treo cổ chết trên cây đâu. Con nói đúng không?"
Hà Lạp Dương vô cùng tán đồng cách nói của ông, vỗ tay đáp: "Đúng vậy, không thể treo cổ chết trên cây."
Hà Lạp Dương cảm thấy Trần Khác Thanh đang kéo kéo góc áo mình.
Chú Trịnh hít một hơi thuốc, nhả ra làn khói trắng đục, ngậm ngùi nói: "Sau đó ba con cũng không ghét chú, chúng ta vẫn là bạn bè. Ba con đúng thật là người tốt, chú cũng chẳng có mấy ai là bạn, nếu không có ông ấy, mộ phần của chú giờ này chắc cũng đã xanh cỏ, cho nên hàng năm chú mới tới thăm ông ấy."
Lời này, Hà Lạp Dương chỉ tin bảy tám phần, người lớn khi nói chuyện, đều sẽ lừa gạt hoặc giấu giếm chút chuyện trong vô thức. Nhưng suy cho cùng, đó là ba cậu, cậu vẫn hi vọng ông là dị tính luyến, nếu không mẹ cậu phải tính là gì? Nghĩ rộng hơn một chút, bệnh tâm thần của mẹ cậu là sao? Còn dám nghĩ sâu hơn không?
Không dám không dám.
Hà Lạp Dương cùng chú Trịnh lưu lại phương thức liên lạc của nhau, cậu vẫn còn một số chuyện muốn hỏi, cũng không hi vọng một lần có thể hỏi hết, cứ tiến dần từng bước vậy.
Trần Khác Thanh nghẹn một bụng lời muốn nói, nhưng ngại Tiểu Vũ đã tỉnh, đành giả bộ làm trẻ con suốt cả quãng đường. Chạy qua chạy lại cả ngày, Tiểu Vũ vừa về đã mệt tới mức lăn ra ngủ luôn, đợi nó ngủ rồi hắn mới rảnh mà hỏi: "Em với chú Trịnh kia lôi kéo làm quen làm cái gì?"
Để hỏi xem rốt cuộc ba cậu vì sao mà qua đời chứ sao, nhưng cậu không muốn nói cho Trần Khác Thanh, cho nên liền gạt hắn: "Này, là kết thêm bạn đó, bạn của ba cũng là bạn của tôi."
Hà Lạp Dương bỗng dưng nhớ tới một chuyện, hỏi hắn: "Sao hôm nay anh lại nói chen vào là chúng ta chưa ly hôn."
Trần Khác Thanh cứng nhắc: "Chưa ly hôn thì là chưa ly hôn, đợi khi chúng ta ly hôn thật rồi em hãy nói cho người ta như vậy."
Hà Lạp Dương tặc lưỡi hai tiếng.
Trần Khác Thanh khó hiểu: "Làm sao?"
Hà Lạp Dương nói: "Tôi cực kỳ ghét anh ở điểm này."
Trần Khác Thanh nói: "Em còn giấu anh lén tới thành phố K nữa đấy, nếu muốn sớm lấy được đơn ly hôn, em phải nói cho anh biết em tới đó làm gì."
Hà Lạp Dương đang ngồi trên giường, Trần Khác Thanh đứng, vừa vặn đối diện tầm mắt cậu, đôi mắt này, suy cho cùng vẫn nhìn ra được là Trần Khác Thanh kia, nhưng thật sự... quá đáng yêu! Bộ dạng đáng yêu ngay cả trừng mắt cũng rất đáng yêu.
Hà Lạp Dương không khỏi cảm thán: "Hồi nhỏ khuôn mặt anh đáng yêu thế này, vì sao tính tình lại xấu như vậy?"
Trần Khác Thanh nói: "Tính tình em cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu."
Hà Lạp Dương hùng hồn đáp: "Sao giống nhau được? Từ nhỏ tôi đã không có cha nuôi mẹ dạy, cho nên tâm lý sẽ hơi vặn vẹo. Mà gia đình anh hạnh phúc, gia cảnh tốt đẹp, từ nhỏ làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, sao lại đáng ghét như vậy?"
Trần Khác Thanh chìa bàn tay nhỏ bắt lấy Hà Lạp Dương, tay hắn hiện giờ vừa bé vừa mềm: "Đừng có lảng đông tránh tây, em lần nào cũng vậy, mỗi khi không muốn trả lời là em lại nói lảng sang chuyện khác, nói cho hẳn hoi. Không phải em rất muốn ly hôn à?"
Hà Lạp Dương thở dài, coi như chịu thua, đúng thật là cậu rất muốn ly hôn: "Nếu tôi nói, anh sẽ cho tôi biết sao?"
Trần Khác Thanh đàm phán: "Em cứ nói ra nghe thử."
Hà Lạp Dương nói: "Mấy hôm trước em tới trường tiểu học anh từng học điều tra chuyện năm anh tám tuổi, cô giáo anh nói cho tôi biết vào năm tám tuổi anh đã chuyển trường."
Hà Lạp Dương nhìn Trần Khác Thanh chăm chú, nếu hắn có gì khác lạ, vậy nhất định là có vấn đề, thế nhưng hắn trông như thở phào một hơi, coi như không có chuyện gì mà nói: "Thì ra là vậy, nếu muốn hỏi chuyện này, anh trực tiếp nói cho em không phải được rồi sao? Anh từng chuyển trường vào năm lớp hai."
Hà Lạp Dương hỏi: "Sao anh chuyển trường?"
Trần Khác Thanh không hề do dự, trả lời có lý có cớ: "Bởi vì ba mẹ anh đi công tác, từ nhỏ anh đã ở nhà ông bà nội, trường học địa phương không tốt lắm cho nên ba mẹ đón anh về, đổi sang ngôi trường khác có giáo viên và điều kiện tốt hơn."
Thoạt nghe đúng thật không có gì, nói rất trơn tru, nhưng chính vì quá trơn tru quá bình thản vậy nên Hà Lạp Dương mới càng thấy kỳ quái, cậu đợi Trần Khác Thanh nói tiếp, nhưng đợi mấy phút cũng chẳng thấy gì, bèn hỏi: "Vậy thôi?"
Trần Khác Thanh nhíu mày: "Còn thế nào nữa?"
Vậy "Lâm Hướng Dương" thì sao? "Lâm Hướng Dương" rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với anh?
Vì tôi giống cậu ấy, cho nên anh mới đối xử tốt với tôi sao? Hà Lạp Dương muốn hỏi, nhưng lại ngại không dám nói ra miệng, cảm thấy y như oán phu, nhìn vào còn tưởng cậu vẫn còn thích Trần Khác Thanh, không chỉ thích hắn, còn giống như đang ăn giấm của một đứa nhóc bảy tám tuổi.
Hà Lạp Dương vừa nghĩ liền cảm thấy hoang đường.
Làm vậy rất chi là mất mặt!
Đóng cửa đi ngủ.
Hà Lạp Dương không ngủ được, hỏi hắn: "Trần Khác Thanh, khi còn học cấp ba vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như thế?"
Giọng trẻ con bập bẹ vang lên: "Trong lớp chỉ có hai người chúng ta là bạn học cùng cấp hai, chúng ta lại còn được xếp chung phòng ngủ, không phải cứ tự nhiên mà quen sao?... Con người em rất tốt."
Cái gì gọi là "rất tốt"? Trời ạ, Hà Lạp Dương tự nhận từ khi sinh ra tới giờ cậu moi tim móc phổi ra với một mình hắn, kết quả đổi lại được cái đánh giá "rất tốt" này? Cậu hỏi: "Vậy nếu đổi thành một người bạn từ hồi cấp hai khác vừa vặn cùng anh học một trường cấp ba còn cả cùng phòng, có phải anh sẽ đối xử tốt với người đó không."
Hắn nói: "Gỉa thiết này của em không có ý nghĩa gì hết, người anh gặp được là em."
Hà Lạp Dương nghĩ một lát, tức giận nói: "Mong là ngày mai thức dậy anh đã biến trở lại, chúng ta lập tức đi công chứng ly hôn."
Trần Khác Thanh: "..."
Sáng hôm sau Hà Lạp Dương bị lay tỉnh, vừa mở mắt liền trông thấy khuôn mặt shouta của Trần Khác Thanh, thở dài: "Hôm nay cũng chưa biến trở lại à."
"Lại khiến em thất vọng rồi, thực xin lỗi." Trần Khác Thanh đáp, "Mau dậy đi, đưa anh và Tiểu Vũ đi học."
Hà Lạp Dương đưa hai đứa nhỏ tới trường, sau đó tới công ty, trên đường gặp phải đèn đỏ, cậu dừng xe. Nhìn dòng xe qua lại trước mắt, đúng lúc này, cậu vô tình trông thấy một bà lão tóc bạc phơ đang qua đường, lúc đầu không chú ý, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, sau đó cậu chợt nhớ lại, bà cụ rất giống người chạy đuổi theo sau xe mình ngày đó.
Hà Lạp Dương giật mình, tập trung nhìn lại, nhưng đối diện quá đông người, không tìm thấy bóng dáng bà cụ đâu nữa.
"Bíp bíp bíp!"
Nghe thấy xe phía sau liều mạng ấn còi, thấy đèn xanh đã bật, Hà Lạp Dương chỉ đành khởi động xe tiếp tục đi thẳng.
Chắc... chỉ là ảo giác?
Trần Khác Thanh thấy mí mắt giật giật.
Giờ thể dục, hắn nhìn Tiểu Ung đứng bên kia, đề phòng nó bắt nạt Tiểu Vũ, Tiểu Ung phát hiện ánh mắt chăm chú của hắn thì quay sang làm một cái mặt quỷ với hắn.
Giáo viên chia tổ cho bọn chúng chơi nhảy dây, trước kia toàn là Tiểu Vũ chơi cùng Tiểu Ung, cho nên giáo viên liền chia chúng nó thành một tổ, chơi lắc vòng, đã nói trước là mỗi người một lượt, kết quả Tiểu Ung chiếm vòng chơi rất lâu, không cho Tiểu Vũ chơi, Tiểu Vũ lại không dám đi cướp, tha thiết nhìn nó, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chơi xong chưa? Có thể cho tớ chơi một lúc không?"
Tiểu Ung: "Không được, tớ còn chưa chơi đủ."
Tiểu Vũ không biết phải làm sao, nhìn giáo viên, giáo viên đang bận không có để ý nó, vì thế nó lại nhìn sang anh Tiểu Minh, bày ra ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Gần đây anh Tiểu Minh thường ra mặt giúp nó, cho nên Tiểu Ung mới không bắt nạt nó được. Trần Khác Thanh cảm thấy cứ vậy mãi cũng không được, hắn bảo vệ được Tiểu Vũ một hai lần, nhưng không bảo vệ nó suốt đời được, cho nên hắn không nói chuyện này với giáo viên, vẫn luôn cổ vũ Tiểu Vũ học cách phản kháng.
Nhưng thằng nhỏ bị Hà Lạp Dương dạy dỗ quá mức thành thực, rõ ràng bộ dạng to cao, lại đi sợ một tên nhóc con tới mức run rẩy.
Suy nghĩ của phụ huynh và giáo viên không giống nhau, giáo viên chỉ mong tụi nhỏ không đánh nhau không bắt nạt lẫn nhau, nếu có thì báo cho giáo viên, để giáo viên tới phê bình dạy dỗ, nhưng loại chuyện này nói cấm mà cấm chẳng được. Còn cha mẹ dạy con đều là ai bắt nạt con thì con bắt nạt lại, giáo viên chỉ phê bình miệng vậy, phê bình thì làm được gì? Sau đứa nhỏ hư kia lại trả miếng gấp bội, cho nên nhất định phải đánh lại.
Trần Khác Thanh cho rằng, Tiểu Vũ nên phản kháng, nhưng đánh lộn dễ bị thương, hắn cũng không mong con bị thương, nếu đánh thật, chỉ liếc mắt cũng biết Tiểu Ung nhất định đánh không lại Tiểu Vũ, Tiểu Ung chỉ là con hổ giấy, hù dọa chút là được.
Trần Khác Thanh nghiêm mặt nói: "Tự em đi đòi."
Không hiểu sao Tiểu Vũ cảm thấy anh Tiểu Minh rất dọa người, nó hơi chần chừ, nhìn trái ngó phải.
Trần Khác Thanh cổ vũ: "Em phải học được cách tự bảo vệ mình."
Tiểu Vũ lấy hết can đảm đi qua, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tiểu Ung, cô giáo bảo mỗi người chơi một lượt, cậu đã chơi tận mấy phút rồi, phải đưa cho tớ chơi nữa."
Tiểu Ung hừ hừ nói: "Không đưa."
Tiểu Vũ hết cách với nó, tức tối nói: "Cậu chơi xấu, cậu còn không đưa, tớ sẽ đi mách cô!"
Tiểu Vũ làm bộ mũi heo với nó: "Cậu mách đi, đồ thỏ đế, chỉ biết đi mách cô, mất mặt không chịu được."
Đối với đám nhỏ, méc giáo viên là việc cô cùng mất mặt, sẽ bị lũ nhóc khác cười nhạo, Tiểu Vũ nghĩ một lúc, vẫn không dám đi mách giáo viên.
Trần Khác Thanh đứng một bên nhìn, thở dài, tính tình Tiểu Vũ đúng là giống y chang ba nó hồi nhỏ, lần này hắn vẫn nên ra mặt vậy.
Lúc này, em trai Tiểu Ung, Tiểu Húc nhìn không nổi nữa, nhịn không được trực tiếp giật vòng trong tay anh trai đưa cho Tiểu Vũ, nói: "Cậu chơi đi."
Tiểu Vũ cảm động vô cùng: "Cảm ơn."
Tiểu Ung tức điên lên, giậm chân, mắng em trai: "Em cướp đồ của anh làm gì!"
Tiểu Húc nghiêm túc nói: "Cô đã bảo hai người luân phiên nhau chơi, anh không được chơi một mình, hơn nữa, Tiểu Vũ đáng thương như vậy, anh nhường cậu ấy đi."
Tiểu Ung rất không phục: "Cậu ta đáng thương chỗ nào?"
Tiểu Húc nói: "Ba cậu ấy ly hôn rồi, đáng thương lắm."
Tiểu Ung nghe vậy, trong lòng chợt thấy cân bằng hơn rất nhiều: "Ồ, đúng, ba cậu ta không cần cậu ta nữa, đúng là rất đáng thương."
Trần Khác Thanh: "..."
Tiểu Vũ nắm chặt vòng lắc: "Ba lớn không phải không cần tớ nữa, hai người chỉ ly hôn thôi, không phải không cần tớ."
Tiểu Ung nghếch cằm nói: "Ly hôn chính là không cần cậu nữa, trông cậu ngốc thế này, cậu không biết ly hôn là gì đúng không?"
Tiểu Vũ gấp đến hai mắt cũng đỏ lên: "Tớ biết, ba ba nói với tớ, chỉ là hai người không sống chung nữa mà thôi, nhưng ba lớn vẫn là ba tớ, ba lớn vẫn yêu tớ."
Tiểu Ung đắc ý nói: "Đó đều là gạt trẻ con thôi! Cậu có hiểu "gia đình" nghĩa là gì không? Chính là ba lớn cậu không còn cần cái gia đình này nữa, sau này chú ấy sẽ kết hôn với người khác, sinh đứa con khác. Chú ấy không cần cậu nữa rồi! Đáng thương quá đi, thôi tớ nhường cậu đó."
Trần Khác Thanh kéo Tiểu Vũ: "Đừng nghe cậu ta nói bậy, ba lớn vẫn yêu em, không phải chú ấy còn viết thư cho em sao?"
Tiểu Vũ mếu máo: "Đúng, ba lớn còn viết thư cho tớ nữa."
Nó rút ra lá thư lúc nào cũng nhét trong túi mang trên người: "Xem đi, đây là thư ba lớn viết, ba còn nói thích tớ nữa."
Hai mắt Tiểu Ung sáng lên, cướp phắt đi, co giò chạy mất.
Trần Khác Thanh không ngờ còn có vụ này, nhất thời không kịp phản ứng, Tiểu Vũ càng bất ngờ hơn, bật khóc chạy đuổi theo, nó đuổi kịp Tiểu Ung, đi giành lá thư lại, trong lúc xô đẩy thì bắt đầu đánh lộn, giáo viên rốt cục cũng chú ý tới bèn túm hai đứa nhóc lại, bức thư bị Tiểu Ung vo nên hơi nhăn nhúm, bị cưỡng chế trả lại cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ngồi trên đất oa oa khóc lớn.
Tiểu Ung bị giáo viên bắt xin lỗi Tiểu Vũ, tai đỏ bừng: "Sao cậu lại khóc rồi, chẳng giống nam tử hán tí nào."
Tiểu Vũ đỏ mắt trừng nó, khóc đến mức thở hổn hển, vừa khóc vừa kể tội: "Bạn ấy mắng em... nói ba ba không cần em nữa."
"Xin lỗi, sau này tớ không nói vậy nữa." Tiểu Ung nói, "Tớ đã xin lỗi rồi mà."
Trần Khác Thanh nghĩ sau trận đánh lộn này, Tiểu Vũ chắc sẽ sửa cái tật nhút nhát, hoặc là không thèm để ý thằng nhóc Tiểu Ung kia nữa.
Giờ ăn trưa, Tiểu Ung bê khay cơm đi tới, trường học quy định chỗ ngồi ăn cho mỗi học sinh, cho nên hai đứa vẫn ngồi một bàn, Tiểu Vũ cảnh giác nhìn nó chằm chằm, bảo vệ khay cơm của mình, sợ Tiểu Ung sẽ lại cố ý nhặt đồ ăn nó không thích sang khay mình. Thấy Tiểu Vũ sau khi khóc lớn một trận thì không còn cúi đầu nhẫn nhục như trước nữa, Trần Khác Thanh hài lòng gật đầu, coi như cũng có tiến bộ.
Tiểu Ung gắp đùi gà của mình lên, nói: "Có muốn đùi gà không?"
Tiểu Vũ đã không tin mấy câu lấy lòng của nó nữa, lắc đầu: "Không cần, tớ cũng có."
Tiểu Ung nói: "Sao cậu nhỏ nhen thế, tớ chỉ đùa với cậu thôi, nam tử hán phải khoan dung độ lượng."
Tiểu Vũ nhíu mày: "Khoan dung độ lượng là gì?"
Tiểu Ung lại đắc ý: "Chưa học phải không? Cô giáo vẫn chưa dạy chứ gì? Ba tớ dạy đó, chính là... chính là người khác làm sai chuyện gì, cậu phải tha thứ cho người ta, bằng không cậu không phải đàn ông."
Tào lao bậy bạ! Trần Khác Thanh nhịn không được nói: "Đừng nghe nó nói linh tinh."
Tiểu Vũ vẫn tương đối tín nhiệm anh Tiểu Minh; anh Tiểu Minh sẽ không bắt nạt nó, nó nói: "Kệ cậu, nhất định cậu lại đang nghĩ xem làm sao để bắt nạt tớ."
"Tớ là thấy cậu rất đáng thương thôi." Tiểu Ung khẽ nói với nó, "Aiya, cậu nghe tớ nói đi, tớ có cách có thể khiến ba cậu không ly hôn."
Tiểu Vũ rục rịch trong lòng, quay sang, nửa tin nửa ngờ: "Cậu lại gạt tớ?"
Tiểu Ung nói thầm: "Tớ không gạt cậu!"
Tiểu Vũ nói: "Vậy, vậy cậu nói xem."
Tiểu Ung: "Tớ nghe ba nói, ba lớn của cậu vẫn chưa về kí đơn ly dị, chưa ký tức là chưa thật sự ly hôn. Sau khi về nhà cậu khóc lóc, ăn vạ với ba cậu, không cho họ ly hôn. Khẳng định sẽ có tác dụng, tớ xem trên ti vi, người lớn thường nói "tôi là vì con mới không ly hôn", cậu hỏi họ, xem họ có còn yêu cậu không, nếu yêu thì không được ly hôn! Cậu phải khóc, khóc hết mình vào! Tớ toàn làm như vậy à!"
Trần Khác Thanh nhìn hai đứa, im lặng không nói gì.
Tan tầm, Hà Lạp Dương tới đón sắp nhỏ về nhà, trông thấy đôi mắt đỏ hồng sưng vù của nó liền biết nó khóc, vội hỏi: "Này là làm sao? Ai bắt nạt con?"
Tiểu Vũ y như vòi nước đã mở chốt, nói khóc là khóc, khóc nấc cả lên, khóc tới mức khiến cậu đau lòng, hoang mang hỏi: "Con làm sao thế?"
Hà Lạp Dương ngẩng đầu trách cứ nhìn Trần Khác Thanh, dùng ánh mắt hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Vũ vừa khóc vừa nói: "Các bạn nói ba ly hôn, ba lớn không cần con nữa, ba ba, ba đừng ly hôn có được không?"
Hà Lạp Dương sửng sốt, nói: "Tiểu Vũ, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi nói. Ngoan."
Tiểu Vũ ăn vạ: "Ba có yêu con không, nếu yêu, thì không được ly hôn."
Hà Lạp Dương: "..."
Sau khi về nhà Tiểu Vũ khóc nguyên một buổi tối, còn lăn lộn trên sàn, không chịu ăn cơm, một hai bắt ba phải đồng ý không ly hôn. Nó thật là... trước kia cậu với Trần Khác Thanh bàn chuyện ly hôn, cậu không nói với con ly hôn có nghĩa là gì, dù sao Trần Khác Thanh cũng thường đi công tác, cho nên cậu chỉ nói là Trần Khác Thanh đi công tác rồi.
Tiểu Vũ khóc mệt, rốt cục cũng ngủ.
Hà Lạp Dương vội hỏi Trần Khác Thanh: "Đây là làm sao? Hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Khác Thanh mặt không đổi sắc, mắt cũng không chớp lấy một cái: "Anh không biết."
Con mèo đen với đôi mắt hai màu vốn đang nằm trên sopha ngủ, bỗng dưng ngóc đầu dậy, nhìn hai người, kêu "meo" một tiếng.
Hết chương 18.
Giao tình giữa hai người đàn ông đơn giản như vậy đấy, có thể dựng nên nhờ một điếu thuốc.
Hà Lạp Dương hiện tại đã là một lão bánh quẩy (già dặn kinh nghiệm) sau khi lăn lộn mười mấy năm trên bàn tiệc rượu, không còn là thằng nhóc mười mấy tuổi hướng nội ngốc nghếch chất phác nữa, trò chuyện được mấy câu chú Trịnh liền bật cười.
Ông nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: "Đều là con con? Sao chú nghe nói con đang sống chung với một người đàn ông?"
Hà Lạp Dương đáp: "Đứa nhỏ cao hơn kia là con trai cháu, ra nước ngoài tìm người mang thai hộ. Đứa còn lại... là con nhà họ hàng,"
Chú Trịnh nhìn Hà Lạp Dương bằng cặp mắt mới: "Không tệ đấy nhỉ, nhìn xe con cũng đủ thấy con làm ăn không tệ rồi."
Hà Lạp Dương khiêm tốn nói: "Cũng tàm tạm ạ, con ly hôn với chồng trước rồi, con do con nuôi."
Nghe tới đây, Trần Khác Thanh nhịn không được mà chen miệng vào, khuôn mặt nhỏ nhắn thình lình lên tiếng: "Còn chưa có ly hôn đâu."
Hà Lạp Dương nhìn hắn một cái: "Cũng sắp ly hôn rồi, trẻ con không hiểu chuyện, chú đừng để ý nó."
Trần Khác Thanh: "..."
Chú Trịnh không khỏi cảm thán: "Ầy, trong những người chú quen chẳng mấy ai kết hôn có con, con đây đã kết hôn rồi, lại còn ly dị."
Hà Lạp Dương nói: "Hiện giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, tỷ lệ ly hôn của vợ chồng nam nữ bình thường cũng rất cao."
Chú Trịnh gật đầu: "Cũng đúng, điều kiện và tư chất của con không tồi, còn có tiền, tranh thủ còn trẻ thì tìm lấy một người khác. Cuộc sống có tốt hay không chẳng liên quan tới vấn đề có phải đồng tính luyến ái hay không, mà là có tiền hay không."
Hai người là dựa theo tình huống cả hai cùng là đồng tính luyến ái mà nói, mọi người trong bụng đều hiểu rõ, cũng không cần cố ý nói thẳng ra, Hà Lạp Dương hỏi: "Vậy chú thì sao?"
Ông hút một hơi: "Vị kia nhà chú đang đi làm, bọn chú không có điều kiện như con, không kết hôn, cứ tùy tiện ở bên nhau cố gắng kiếm sống qua ngày. Anh ấy không thích chú tới thăm mộ ba con."
Hà Lạp Dương không dám hỏi vì sao lại không thích, thấy ba có một người bạn gay thuần như vậy kiên trì tới quét tước mộ phần cho ông, Hà Lạp Dương đã cảm thấy rất vi diệu rồi, có thể làm đến như vậy cảm tình tuyệt đối không nông cạn, bởi vì cậu cũng là gay. Cậu đang nghĩ, một gay dưới tình huống nào mà có thể hàng năm tới quét mộ cho người bạn cùng giới, đây quả thực là... năm đó không phải ba cậu lừa hôn đó chứ?
Nếu đúng là thật, vậy thì đúng là quá cặn bã. Chả trách bà nội lại không thích nhắc tới những chuyện trước kia của ba.
Chú Trịnh có lẽ đã thấy được sự biến hóa sắc mặt trên mặt cậu, như hiểu ra điều gì, ông cười bảo: "Chú chưa từng yêu đương với ba con bao giờ, bọn chú chỉ là bạn bè, thật sự chỉ là bạn bè thôi."
Hà Lạp Dương thật sự không tin.
Chú Trịnh nói: "Được rồi, chú từng thầm mến ba con."
Ông hồi tưởng lại những năm tháng thời niên thiếu, trong mắt sáng lên thần thái khi còn trẻ: "Chú ấy à, từ khi còn rất nhỏ chú đã biết mình thích đàn ông rồi, thời đó chú không giống như con bây giờ đâu, rất khó sống. Ba con là bạn học cấp ba của chú, vốn dĩ quan hệ bọn chú không tốt, ba con tướng mạo không đủ đẹp trai, không phải kiểu chú thích, cho nên chú không có suy nghĩ gì với ông ấy cả. Về sau chú với một đàn anh hơn mình hai khóa lén lút yêu nhau bị phát hiện, tên xấu xa đó đẩy hết mọi trách nhiệm cho chú, mọi người đều nhục mạ chú, khi đó ba con là lớp trưởng, không cho phép trong lớp xảy ra chuyện bắt nạt bạn học, con người ông ấy chính là như vậy, thích lo chuyện bao đồng. Lần đó suýt chút nữa là chú đi nhảy lầu, được ba con khuyên giải. Có điều lại liên lụy ba con cũng cùng bị mắng là đồng tính luyến ái. Sau đó thì chú yêu thầm ba con, nhưng ông ấy thật sự quá thẳng, chú cũng đành thôi, chú cũng không muốn treo cổ chết trên cây đâu. Con nói đúng không?"
Hà Lạp Dương vô cùng tán đồng cách nói của ông, vỗ tay đáp: "Đúng vậy, không thể treo cổ chết trên cây."
Hà Lạp Dương cảm thấy Trần Khác Thanh đang kéo kéo góc áo mình.
Chú Trịnh hít một hơi thuốc, nhả ra làn khói trắng đục, ngậm ngùi nói: "Sau đó ba con cũng không ghét chú, chúng ta vẫn là bạn bè. Ba con đúng thật là người tốt, chú cũng chẳng có mấy ai là bạn, nếu không có ông ấy, mộ phần của chú giờ này chắc cũng đã xanh cỏ, cho nên hàng năm chú mới tới thăm ông ấy."
Lời này, Hà Lạp Dương chỉ tin bảy tám phần, người lớn khi nói chuyện, đều sẽ lừa gạt hoặc giấu giếm chút chuyện trong vô thức. Nhưng suy cho cùng, đó là ba cậu, cậu vẫn hi vọng ông là dị tính luyến, nếu không mẹ cậu phải tính là gì? Nghĩ rộng hơn một chút, bệnh tâm thần của mẹ cậu là sao? Còn dám nghĩ sâu hơn không?
Không dám không dám.
Hà Lạp Dương cùng chú Trịnh lưu lại phương thức liên lạc của nhau, cậu vẫn còn một số chuyện muốn hỏi, cũng không hi vọng một lần có thể hỏi hết, cứ tiến dần từng bước vậy.
Trần Khác Thanh nghẹn một bụng lời muốn nói, nhưng ngại Tiểu Vũ đã tỉnh, đành giả bộ làm trẻ con suốt cả quãng đường. Chạy qua chạy lại cả ngày, Tiểu Vũ vừa về đã mệt tới mức lăn ra ngủ luôn, đợi nó ngủ rồi hắn mới rảnh mà hỏi: "Em với chú Trịnh kia lôi kéo làm quen làm cái gì?"
Để hỏi xem rốt cuộc ba cậu vì sao mà qua đời chứ sao, nhưng cậu không muốn nói cho Trần Khác Thanh, cho nên liền gạt hắn: "Này, là kết thêm bạn đó, bạn của ba cũng là bạn của tôi."
Hà Lạp Dương bỗng dưng nhớ tới một chuyện, hỏi hắn: "Sao hôm nay anh lại nói chen vào là chúng ta chưa ly hôn."
Trần Khác Thanh cứng nhắc: "Chưa ly hôn thì là chưa ly hôn, đợi khi chúng ta ly hôn thật rồi em hãy nói cho người ta như vậy."
Hà Lạp Dương tặc lưỡi hai tiếng.
Trần Khác Thanh khó hiểu: "Làm sao?"
Hà Lạp Dương nói: "Tôi cực kỳ ghét anh ở điểm này."
Trần Khác Thanh nói: "Em còn giấu anh lén tới thành phố K nữa đấy, nếu muốn sớm lấy được đơn ly hôn, em phải nói cho anh biết em tới đó làm gì."
Hà Lạp Dương đang ngồi trên giường, Trần Khác Thanh đứng, vừa vặn đối diện tầm mắt cậu, đôi mắt này, suy cho cùng vẫn nhìn ra được là Trần Khác Thanh kia, nhưng thật sự... quá đáng yêu! Bộ dạng đáng yêu ngay cả trừng mắt cũng rất đáng yêu.
Hà Lạp Dương không khỏi cảm thán: "Hồi nhỏ khuôn mặt anh đáng yêu thế này, vì sao tính tình lại xấu như vậy?"
Trần Khác Thanh nói: "Tính tình em cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu."
Hà Lạp Dương hùng hồn đáp: "Sao giống nhau được? Từ nhỏ tôi đã không có cha nuôi mẹ dạy, cho nên tâm lý sẽ hơi vặn vẹo. Mà gia đình anh hạnh phúc, gia cảnh tốt đẹp, từ nhỏ làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, sao lại đáng ghét như vậy?"
Trần Khác Thanh chìa bàn tay nhỏ bắt lấy Hà Lạp Dương, tay hắn hiện giờ vừa bé vừa mềm: "Đừng có lảng đông tránh tây, em lần nào cũng vậy, mỗi khi không muốn trả lời là em lại nói lảng sang chuyện khác, nói cho hẳn hoi. Không phải em rất muốn ly hôn à?"
Hà Lạp Dương thở dài, coi như chịu thua, đúng thật là cậu rất muốn ly hôn: "Nếu tôi nói, anh sẽ cho tôi biết sao?"
Trần Khác Thanh đàm phán: "Em cứ nói ra nghe thử."
Hà Lạp Dương nói: "Mấy hôm trước em tới trường tiểu học anh từng học điều tra chuyện năm anh tám tuổi, cô giáo anh nói cho tôi biết vào năm tám tuổi anh đã chuyển trường."
Hà Lạp Dương nhìn Trần Khác Thanh chăm chú, nếu hắn có gì khác lạ, vậy nhất định là có vấn đề, thế nhưng hắn trông như thở phào một hơi, coi như không có chuyện gì mà nói: "Thì ra là vậy, nếu muốn hỏi chuyện này, anh trực tiếp nói cho em không phải được rồi sao? Anh từng chuyển trường vào năm lớp hai."
Hà Lạp Dương hỏi: "Sao anh chuyển trường?"
Trần Khác Thanh không hề do dự, trả lời có lý có cớ: "Bởi vì ba mẹ anh đi công tác, từ nhỏ anh đã ở nhà ông bà nội, trường học địa phương không tốt lắm cho nên ba mẹ đón anh về, đổi sang ngôi trường khác có giáo viên và điều kiện tốt hơn."
Thoạt nghe đúng thật không có gì, nói rất trơn tru, nhưng chính vì quá trơn tru quá bình thản vậy nên Hà Lạp Dương mới càng thấy kỳ quái, cậu đợi Trần Khác Thanh nói tiếp, nhưng đợi mấy phút cũng chẳng thấy gì, bèn hỏi: "Vậy thôi?"
Trần Khác Thanh nhíu mày: "Còn thế nào nữa?"
Vậy "Lâm Hướng Dương" thì sao? "Lâm Hướng Dương" rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với anh?
Vì tôi giống cậu ấy, cho nên anh mới đối xử tốt với tôi sao? Hà Lạp Dương muốn hỏi, nhưng lại ngại không dám nói ra miệng, cảm thấy y như oán phu, nhìn vào còn tưởng cậu vẫn còn thích Trần Khác Thanh, không chỉ thích hắn, còn giống như đang ăn giấm của một đứa nhóc bảy tám tuổi.
Hà Lạp Dương vừa nghĩ liền cảm thấy hoang đường.
Làm vậy rất chi là mất mặt!
Đóng cửa đi ngủ.
Hà Lạp Dương không ngủ được, hỏi hắn: "Trần Khác Thanh, khi còn học cấp ba vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như thế?"
Giọng trẻ con bập bẹ vang lên: "Trong lớp chỉ có hai người chúng ta là bạn học cùng cấp hai, chúng ta lại còn được xếp chung phòng ngủ, không phải cứ tự nhiên mà quen sao?... Con người em rất tốt."
Cái gì gọi là "rất tốt"? Trời ạ, Hà Lạp Dương tự nhận từ khi sinh ra tới giờ cậu moi tim móc phổi ra với một mình hắn, kết quả đổi lại được cái đánh giá "rất tốt" này? Cậu hỏi: "Vậy nếu đổi thành một người bạn từ hồi cấp hai khác vừa vặn cùng anh học một trường cấp ba còn cả cùng phòng, có phải anh sẽ đối xử tốt với người đó không."
Hắn nói: "Gỉa thiết này của em không có ý nghĩa gì hết, người anh gặp được là em."
Hà Lạp Dương nghĩ một lát, tức giận nói: "Mong là ngày mai thức dậy anh đã biến trở lại, chúng ta lập tức đi công chứng ly hôn."
Trần Khác Thanh: "..."
Sáng hôm sau Hà Lạp Dương bị lay tỉnh, vừa mở mắt liền trông thấy khuôn mặt shouta của Trần Khác Thanh, thở dài: "Hôm nay cũng chưa biến trở lại à."
"Lại khiến em thất vọng rồi, thực xin lỗi." Trần Khác Thanh đáp, "Mau dậy đi, đưa anh và Tiểu Vũ đi học."
Hà Lạp Dương đưa hai đứa nhỏ tới trường, sau đó tới công ty, trên đường gặp phải đèn đỏ, cậu dừng xe. Nhìn dòng xe qua lại trước mắt, đúng lúc này, cậu vô tình trông thấy một bà lão tóc bạc phơ đang qua đường, lúc đầu không chú ý, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, sau đó cậu chợt nhớ lại, bà cụ rất giống người chạy đuổi theo sau xe mình ngày đó.
Hà Lạp Dương giật mình, tập trung nhìn lại, nhưng đối diện quá đông người, không tìm thấy bóng dáng bà cụ đâu nữa.
"Bíp bíp bíp!"
Nghe thấy xe phía sau liều mạng ấn còi, thấy đèn xanh đã bật, Hà Lạp Dương chỉ đành khởi động xe tiếp tục đi thẳng.
Chắc... chỉ là ảo giác?
Trần Khác Thanh thấy mí mắt giật giật.
Giờ thể dục, hắn nhìn Tiểu Ung đứng bên kia, đề phòng nó bắt nạt Tiểu Vũ, Tiểu Ung phát hiện ánh mắt chăm chú của hắn thì quay sang làm một cái mặt quỷ với hắn.
Giáo viên chia tổ cho bọn chúng chơi nhảy dây, trước kia toàn là Tiểu Vũ chơi cùng Tiểu Ung, cho nên giáo viên liền chia chúng nó thành một tổ, chơi lắc vòng, đã nói trước là mỗi người một lượt, kết quả Tiểu Ung chiếm vòng chơi rất lâu, không cho Tiểu Vũ chơi, Tiểu Vũ lại không dám đi cướp, tha thiết nhìn nó, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chơi xong chưa? Có thể cho tớ chơi một lúc không?"
Tiểu Ung: "Không được, tớ còn chưa chơi đủ."
Tiểu Vũ không biết phải làm sao, nhìn giáo viên, giáo viên đang bận không có để ý nó, vì thế nó lại nhìn sang anh Tiểu Minh, bày ra ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Gần đây anh Tiểu Minh thường ra mặt giúp nó, cho nên Tiểu Ung mới không bắt nạt nó được. Trần Khác Thanh cảm thấy cứ vậy mãi cũng không được, hắn bảo vệ được Tiểu Vũ một hai lần, nhưng không bảo vệ nó suốt đời được, cho nên hắn không nói chuyện này với giáo viên, vẫn luôn cổ vũ Tiểu Vũ học cách phản kháng.
Nhưng thằng nhỏ bị Hà Lạp Dương dạy dỗ quá mức thành thực, rõ ràng bộ dạng to cao, lại đi sợ một tên nhóc con tới mức run rẩy.
Suy nghĩ của phụ huynh và giáo viên không giống nhau, giáo viên chỉ mong tụi nhỏ không đánh nhau không bắt nạt lẫn nhau, nếu có thì báo cho giáo viên, để giáo viên tới phê bình dạy dỗ, nhưng loại chuyện này nói cấm mà cấm chẳng được. Còn cha mẹ dạy con đều là ai bắt nạt con thì con bắt nạt lại, giáo viên chỉ phê bình miệng vậy, phê bình thì làm được gì? Sau đứa nhỏ hư kia lại trả miếng gấp bội, cho nên nhất định phải đánh lại.
Trần Khác Thanh cho rằng, Tiểu Vũ nên phản kháng, nhưng đánh lộn dễ bị thương, hắn cũng không mong con bị thương, nếu đánh thật, chỉ liếc mắt cũng biết Tiểu Ung nhất định đánh không lại Tiểu Vũ, Tiểu Ung chỉ là con hổ giấy, hù dọa chút là được.
Trần Khác Thanh nghiêm mặt nói: "Tự em đi đòi."
Không hiểu sao Tiểu Vũ cảm thấy anh Tiểu Minh rất dọa người, nó hơi chần chừ, nhìn trái ngó phải.
Trần Khác Thanh cổ vũ: "Em phải học được cách tự bảo vệ mình."
Tiểu Vũ lấy hết can đảm đi qua, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tiểu Ung, cô giáo bảo mỗi người chơi một lượt, cậu đã chơi tận mấy phút rồi, phải đưa cho tớ chơi nữa."
Tiểu Ung hừ hừ nói: "Không đưa."
Tiểu Vũ hết cách với nó, tức tối nói: "Cậu chơi xấu, cậu còn không đưa, tớ sẽ đi mách cô!"
Tiểu Vũ làm bộ mũi heo với nó: "Cậu mách đi, đồ thỏ đế, chỉ biết đi mách cô, mất mặt không chịu được."
Đối với đám nhỏ, méc giáo viên là việc cô cùng mất mặt, sẽ bị lũ nhóc khác cười nhạo, Tiểu Vũ nghĩ một lúc, vẫn không dám đi mách giáo viên.
Trần Khác Thanh đứng một bên nhìn, thở dài, tính tình Tiểu Vũ đúng là giống y chang ba nó hồi nhỏ, lần này hắn vẫn nên ra mặt vậy.
Lúc này, em trai Tiểu Ung, Tiểu Húc nhìn không nổi nữa, nhịn không được trực tiếp giật vòng trong tay anh trai đưa cho Tiểu Vũ, nói: "Cậu chơi đi."
Tiểu Vũ cảm động vô cùng: "Cảm ơn."
Tiểu Ung tức điên lên, giậm chân, mắng em trai: "Em cướp đồ của anh làm gì!"
Tiểu Húc nghiêm túc nói: "Cô đã bảo hai người luân phiên nhau chơi, anh không được chơi một mình, hơn nữa, Tiểu Vũ đáng thương như vậy, anh nhường cậu ấy đi."
Tiểu Ung rất không phục: "Cậu ta đáng thương chỗ nào?"
Tiểu Húc nói: "Ba cậu ấy ly hôn rồi, đáng thương lắm."
Tiểu Ung nghe vậy, trong lòng chợt thấy cân bằng hơn rất nhiều: "Ồ, đúng, ba cậu ta không cần cậu ta nữa, đúng là rất đáng thương."
Trần Khác Thanh: "..."
Tiểu Vũ nắm chặt vòng lắc: "Ba lớn không phải không cần tớ nữa, hai người chỉ ly hôn thôi, không phải không cần tớ."
Tiểu Ung nghếch cằm nói: "Ly hôn chính là không cần cậu nữa, trông cậu ngốc thế này, cậu không biết ly hôn là gì đúng không?"
Tiểu Vũ gấp đến hai mắt cũng đỏ lên: "Tớ biết, ba ba nói với tớ, chỉ là hai người không sống chung nữa mà thôi, nhưng ba lớn vẫn là ba tớ, ba lớn vẫn yêu tớ."
Tiểu Ung đắc ý nói: "Đó đều là gạt trẻ con thôi! Cậu có hiểu "gia đình" nghĩa là gì không? Chính là ba lớn cậu không còn cần cái gia đình này nữa, sau này chú ấy sẽ kết hôn với người khác, sinh đứa con khác. Chú ấy không cần cậu nữa rồi! Đáng thương quá đi, thôi tớ nhường cậu đó."
Trần Khác Thanh kéo Tiểu Vũ: "Đừng nghe cậu ta nói bậy, ba lớn vẫn yêu em, không phải chú ấy còn viết thư cho em sao?"
Tiểu Vũ mếu máo: "Đúng, ba lớn còn viết thư cho tớ nữa."
Nó rút ra lá thư lúc nào cũng nhét trong túi mang trên người: "Xem đi, đây là thư ba lớn viết, ba còn nói thích tớ nữa."
Hai mắt Tiểu Ung sáng lên, cướp phắt đi, co giò chạy mất.
Trần Khác Thanh không ngờ còn có vụ này, nhất thời không kịp phản ứng, Tiểu Vũ càng bất ngờ hơn, bật khóc chạy đuổi theo, nó đuổi kịp Tiểu Ung, đi giành lá thư lại, trong lúc xô đẩy thì bắt đầu đánh lộn, giáo viên rốt cục cũng chú ý tới bèn túm hai đứa nhóc lại, bức thư bị Tiểu Ung vo nên hơi nhăn nhúm, bị cưỡng chế trả lại cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ngồi trên đất oa oa khóc lớn.
Tiểu Ung bị giáo viên bắt xin lỗi Tiểu Vũ, tai đỏ bừng: "Sao cậu lại khóc rồi, chẳng giống nam tử hán tí nào."
Tiểu Vũ đỏ mắt trừng nó, khóc đến mức thở hổn hển, vừa khóc vừa kể tội: "Bạn ấy mắng em... nói ba ba không cần em nữa."
"Xin lỗi, sau này tớ không nói vậy nữa." Tiểu Ung nói, "Tớ đã xin lỗi rồi mà."
Trần Khác Thanh nghĩ sau trận đánh lộn này, Tiểu Vũ chắc sẽ sửa cái tật nhút nhát, hoặc là không thèm để ý thằng nhóc Tiểu Ung kia nữa.
Giờ ăn trưa, Tiểu Ung bê khay cơm đi tới, trường học quy định chỗ ngồi ăn cho mỗi học sinh, cho nên hai đứa vẫn ngồi một bàn, Tiểu Vũ cảnh giác nhìn nó chằm chằm, bảo vệ khay cơm của mình, sợ Tiểu Ung sẽ lại cố ý nhặt đồ ăn nó không thích sang khay mình. Thấy Tiểu Vũ sau khi khóc lớn một trận thì không còn cúi đầu nhẫn nhục như trước nữa, Trần Khác Thanh hài lòng gật đầu, coi như cũng có tiến bộ.
Tiểu Ung gắp đùi gà của mình lên, nói: "Có muốn đùi gà không?"
Tiểu Vũ đã không tin mấy câu lấy lòng của nó nữa, lắc đầu: "Không cần, tớ cũng có."
Tiểu Ung nói: "Sao cậu nhỏ nhen thế, tớ chỉ đùa với cậu thôi, nam tử hán phải khoan dung độ lượng."
Tiểu Vũ nhíu mày: "Khoan dung độ lượng là gì?"
Tiểu Ung lại đắc ý: "Chưa học phải không? Cô giáo vẫn chưa dạy chứ gì? Ba tớ dạy đó, chính là... chính là người khác làm sai chuyện gì, cậu phải tha thứ cho người ta, bằng không cậu không phải đàn ông."
Tào lao bậy bạ! Trần Khác Thanh nhịn không được nói: "Đừng nghe nó nói linh tinh."
Tiểu Vũ vẫn tương đối tín nhiệm anh Tiểu Minh; anh Tiểu Minh sẽ không bắt nạt nó, nó nói: "Kệ cậu, nhất định cậu lại đang nghĩ xem làm sao để bắt nạt tớ."
"Tớ là thấy cậu rất đáng thương thôi." Tiểu Ung khẽ nói với nó, "Aiya, cậu nghe tớ nói đi, tớ có cách có thể khiến ba cậu không ly hôn."
Tiểu Vũ rục rịch trong lòng, quay sang, nửa tin nửa ngờ: "Cậu lại gạt tớ?"
Tiểu Ung nói thầm: "Tớ không gạt cậu!"
Tiểu Vũ nói: "Vậy, vậy cậu nói xem."
Tiểu Ung: "Tớ nghe ba nói, ba lớn của cậu vẫn chưa về kí đơn ly dị, chưa ký tức là chưa thật sự ly hôn. Sau khi về nhà cậu khóc lóc, ăn vạ với ba cậu, không cho họ ly hôn. Khẳng định sẽ có tác dụng, tớ xem trên ti vi, người lớn thường nói "tôi là vì con mới không ly hôn", cậu hỏi họ, xem họ có còn yêu cậu không, nếu yêu thì không được ly hôn! Cậu phải khóc, khóc hết mình vào! Tớ toàn làm như vậy à!"
Trần Khác Thanh nhìn hai đứa, im lặng không nói gì.
Tan tầm, Hà Lạp Dương tới đón sắp nhỏ về nhà, trông thấy đôi mắt đỏ hồng sưng vù của nó liền biết nó khóc, vội hỏi: "Này là làm sao? Ai bắt nạt con?"
Tiểu Vũ y như vòi nước đã mở chốt, nói khóc là khóc, khóc nấc cả lên, khóc tới mức khiến cậu đau lòng, hoang mang hỏi: "Con làm sao thế?"
Hà Lạp Dương ngẩng đầu trách cứ nhìn Trần Khác Thanh, dùng ánh mắt hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Vũ vừa khóc vừa nói: "Các bạn nói ba ly hôn, ba lớn không cần con nữa, ba ba, ba đừng ly hôn có được không?"
Hà Lạp Dương sửng sốt, nói: "Tiểu Vũ, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi nói. Ngoan."
Tiểu Vũ ăn vạ: "Ba có yêu con không, nếu yêu, thì không được ly hôn."
Hà Lạp Dương: "..."
Sau khi về nhà Tiểu Vũ khóc nguyên một buổi tối, còn lăn lộn trên sàn, không chịu ăn cơm, một hai bắt ba phải đồng ý không ly hôn. Nó thật là... trước kia cậu với Trần Khác Thanh bàn chuyện ly hôn, cậu không nói với con ly hôn có nghĩa là gì, dù sao Trần Khác Thanh cũng thường đi công tác, cho nên cậu chỉ nói là Trần Khác Thanh đi công tác rồi.
Tiểu Vũ khóc mệt, rốt cục cũng ngủ.
Hà Lạp Dương vội hỏi Trần Khác Thanh: "Đây là làm sao? Hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Khác Thanh mặt không đổi sắc, mắt cũng không chớp lấy một cái: "Anh không biết."
Con mèo đen với đôi mắt hai màu vốn đang nằm trên sopha ngủ, bỗng dưng ngóc đầu dậy, nhìn hai người, kêu "meo" một tiếng.
Hết chương 18.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook