Hôm Nay Cũng Không Bị Phu Quân Bỏ Rơi FULL
-
Chương 15
Thẩm Thanh Nhiên đêm qua không ngủ, lúc này đã sớm ngáp dài ngáp dài, cậu gối lên bao quần áo chậm rãi nhắm mắt lại, sườn mặt anh tuấn trầm mặc của Tiết Phỉ Phong theo nhiệt độ lửa trại tiến vào mộng đẹp.
Ngọn lửa tắt dần, ánh sáng ban ngày trở nên rõ ràng.
Thẩm Thanh Nhiên với mái tóc rối bù đi theo sau Tuyết Phỉ Phong.
Tuyết Phỉ Phong đang tức giận.
Thẩm Thanh Nhiên nhận ra điều này rõ ràng, từ lúc bị từ chối bôi thuốc, cả hai chưa nói thêm lời nào.
Người phía trước đi nhanh đến mức giống như người nhà Thẩm bất ngờ chuyển nhà.
Khi Thẩm Thanh Nhiên chỉ mới dừng lại nghỉ một chút, Tuyết Phỉ Phong đã đi xa cả trăm mét, hoàn toàn không giống một người què.
Tuyết Phỉ Phong không chịu để Thẩm Thanh Nhiên viết chữ, cũng không đọc khẩu hình của cậu, Thẩm Thanh Nhiên gãi đầu, nhận ra mình đã mất mọi cách giao tiếp với Tuyết Phỉ Phong.
Con đường núi uốn lượn không thấy điểm dừng, bỗng chốc phủ lên sự cô độc của đêm dài cách biệt thế gian.
Bầu trời sáng tỏ, chim vàng anh hót vang, Thẩm Thanh Nhiên ngây người tại chỗ, như một hồn ma không rõ nam hay nữ bị bịt kín miệng không thể kêu lên.
Trong tĩnh lặng, một tia ý niệm trong đầu đột nhiên quấn chặt trái tim, dưới đau nhức kịch liệt, đầu óc ngược lại thanh minh hẳn lên.
Nếu như không phải vì ăn chực uống chực, cậu tại sao phải theo Tiết Phỉ Phong trở về?
Nghĩ vậy thật là không có lương tâm, đổi lại mà nói, Thẩm Thanh Nhiên có giá trị gì đối với Tuyết Phỉ Phong? Không có cậu, Tuyết Phỉ Phong liệu có sống tốt hơn không?
Có.
Thẩm Thanh Nhiên muốn tìm một câu trả lời khác, nhưng cậu không tìm ra được.
Lý do ban đầu là không thể rời khỏi núi, giờ cậu đã làm được.
Sau đó là để chờ nữ chính, nhưng nữ chính sẽ đến khi nào? Đến rồi liệu có thể dựa dẫm được không?
Những sự tình cờ không thể giải thích, nếu nữ chính không để mắt đến một kẻ vô dụng như cậu, cậu có thể tiếp tục sống nhờ Tuyết Phỉ Phong cả đời sao? Với thân phận giả nữ này, cản trở Tuyết Phỉ Phong lập gia đình sinh con đẻ cái?
Chắc sẽ bị bỏ rơi.
Mẹ Thẩm hành động không hợp lý, giao con trai cho Tuyết Phỉ Phong nuôi dưỡng; bản thân cậu còn tệ hơn, giúp việc sai trái.
Thẩm Thanh Nhiên ghét Thái thị, nhưng Thái thị đã kéo dài cuộc sống gia đình suốt nửa đời, ngoài việc lải nhải để tìm niềm vui cho cuộc sống nông thôn, cậu thực sự còn kém hơn Thái thị.
Gió mát rơi lá, khung cảnh thanh tịnh.
Thẩm Thanh Nhiên lau nước mắt, nghĩ rằng, khi sinh ra, ông nội đặt nhiều kỳ vọng vào cậu, chắc chắn không bao gồm việc trở thành một kẻ vô dụng.
Gió thu cuốn theo lá vàng dưới chân, bay vài lần trên không trung rồi đáp xuống vai Tuyết Phỉ Phong.
Tuyết Phỉ Phong dừng lại, phía sau không có tiếng động nào, ngoài cơn gió mạnh thổi qua núi.
Hắn ngừng một chút, quay lại nhìn thấy bóng dáng gầy gò kiên quyết trước cửa hang.
Trong lòng bỗng cảm thấy bất an, gió rõ ràng thổi về phía hắn, nhưng dường như lại đẩy Thẩm Thanh Nhiên ra xa hơn.
Tuyết Phỉ Phong đứng yên, nhìn thấy người đó chậm rãi đuổi kịp, nhưng sự khó chịu trong lòng không hề giảm bớt.
Nhìn vào việc không nhìn người, Tiết Phỉ Phong chán ghét sự che giấu và lừa dối.
Những kẻ tiếp cận hắn với ý đồ xấu thường mang vẻ ngoài ôn hòa nhất, giả tạo nhất.
Họ có thể diễn trò suốt mười, hai mươi năm, rồi bất ngờ cho hắn một đòn chí mạng.
Diêm Vương suýt nữa có thêm mười vạn oan hồn, gây ra bao đau khổ, không muốn sống.
Một vị tướng quân trăm trận trăm thắng còn không dám khoe khoang rằng mình chưa bao giờ ra lệnh sai, huống chi là một tiểu cô nương thôn quê?
Nhưng vị tướng quân dám làm dám chịu, cởi giáp về quê.
Tiết Phỉ Phong có thể tha thứ cho Thẩm Thanh Nhiên vì từng không chịu đựng được sự mê hoặc, nhưng không thể tha thứ cho việc lừa dối.
Không ai có thể chính xác dự đoán một người sẽ làm đến mức nào để che đậy lời nói dối.
Điều khiến hắn tức giận là Thẩm Thanh Nhiên luôn đề phòng, như chim sợ cành cong.
Nhưng hắn cũng không đủ thẳng thắn.
Hai bên đều kẻ tám lạng người nửa cân, đành phải làm một kẻ mù, vì người đó là Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên dẫn lừa, bước đi thong thả, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, cậu đuổi kịp Tuyết Phỉ Phong, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong sáng như sao mai treo lơ lửng trong khu rừng trước bình minh.
"Xin lỗi, đi nhanh quá mà không để ý đến ngươi, ra ngoài hai ngày, trong nhà không có ai cho ngỗng ăn..." Tuyết Phỉ Phong viện cớ một cách vụng về.
Thẩm Thanh Nhiên gật đầu, nở một nụ cười tươi, "Không sao, chúng ta đi nhanh một chút nhé."
Không ai nhắc đến việc ngồi xe lừa nữa, như thể họ đã xa cách đến mức không thể cùng ngồi chung xe.
...
Khi đến cửa làng Lý Gia, người làm việc trên đồng trông thấy họ đều ngạc nhiên, tiêu tiền thật hoang phí, cần gì phải mua xe lừa?
Họ tự nhiên cho rằng Thẩm Thanh Nhiên kiêu ngạo, không muốn đi bộ nên mới bắt Tuyết Phỉ Phong mua xe.
Những kẻ côn đồ bị Thường Bách đánh đuổi, từ đó không ai đến quấy rối căn nhà tranh dưới chân núi.
Hàng rào xiêu vẹo, bị gió thổi biến dạng ngã đổ xuống đất.
Kỹ thuật sửa hàng rào của Thẩm Thanh Nhiên quả nhiên không ra gì.
Khi bước vào trong, cửa lớn cũng bị hỏng, Tuyết Phỉ Phong nhớ lại lời Thường Bách về những kẻ côn đồ quấy phá, lập tức hối hận vì không mang Thẩm Thanh Nhiên theo.
Có phải vì không chịu nổi mà Thẩm Thanh Nhiên mới quyết định ra khỏi núi?
Tuyết Phỉ Phong hối hận vì không suy nghĩ chu toàn, càng thêm lo lắng về vết thương ở bụng Thẩm Thanh Nhiên, nhưng nơi đó như một vùng cấm, Thẩm Thanh Nhiên kiên quyết không cho hắn xem, làm mối quan hệ hai người thêm căng thẳng.
"Thanh Nhiên, ngươi..." Tuyết Phỉ Phong gọi cậu.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn quanh sân vườn bị hỏng, nghe Tuyết Phỉ Phong gọi, ánh mắt trở nên nịnh bợ và vui vẻ nhìn hắn.
Mọi thứ giống như khi Tuyết Phỉ Phong lần đầu tiên về nhà.
Tuyết Phỉ Phong định nói thêm gì đó, nhưng thấy trong mắt Thẩm Thanh Nhiên có gì đó khác lạ, nặng nề, vô tình lộ ra một chút dấu hiệu.
Thẩm Thanh Nhiên tự mình dỡ xe khỏi lưng lừa, rồi dẫn lừa vào sân sau buộc lại.
Tuyết Phỉ Phong định nói "để ta làm", nhưng Thẩm Thanh Nhiên đã vào sân sau rồi.
Đi đường mệt mỏi, có lẽ không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, Tuyết Phỉ Phong vào nhà đặt túi xuống, đong gạo vào bếp nấu cơm.
Trước tiên để Thẩm Thanh Nhiên ăn no đã.
Thẩm Thanh Nhiên vỗ vỗ mông lừa, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đưa ngươi về nhà rồi, lần sau Lý Phong đi đâu, ngươi phải chủ động, đừng để hắn phải đi bộ.
Hiểu chưa?"
Con lừa đen lơ đễnh, chỉ lo ăn củ cải.
"Đồ ngốc." Thẩm Thanh Nhiên thở dài, tưởng tượng ra cảnh Tuyết Phỉ Phong lần tới kết hôn, con lừa đầu đuôi buộc dây đỏ, lắc lư mang đồ sính lễ.
Có chút thương cảm.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ, dù có phải là đức không xứng vị, xứng danh hay không, ở một vị trí lâu rồi, phải nhường lại cũng không dễ chịu.
Dù sao, cậu sẽ không bao giờ gặp một Tuyết Phỉ Phong khác.
Để thuận tiện cho cậu câm, nhà nơi nào cũng treo giấy bút, kể cả sân sau, Thẩm Thanh Nhiên lấy một tờ giấy từ tường, nghĩ ngợi, không biết nên viết gì.
Cậu vốn đã định quay đi ngay trước cửa hang, nhưng nhìn thấy Tuyết Phỉ Phong không quay đầu lại, sợ rằng đi rồi, xe lừa bỏ giữa đường thật đáng tiếc.
Thẩm Thanh Nhiên duỗi chân, ngồi trên đống củi, nhai bút một lúc lâu, cuối cùng viết: "Ta đi đây, thế giới bên ngoài không tệ, lần sau ngươi nhớ chọn một người tức phụ* có phẩm hạnh tốt hơn."
// Rồi, lại là "Tức phụ" (媳妇) sau khi khó hiểu tớ đã nhắn tin hỏi bạn bên trung và nhận ra từ này là gọi chung cả con dâu và vợ trong nhà, xin lỗi mọi người vì lỗi trước đó, thật ra từ này nằm HSK6 nên trình độ mình có chút hoang mang, Thật xin lỗi mọi người//
Thẩm Thanh Nhiên lo lắng, Tuyết Phỉ Phong dễ bị thuyết phục, nếu cưới phải một người giống cậu nữa...!đợi đã, chỉ cần là nữ, sẽ không tệ hơn cậu.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Thanh Nhiên không bước vào nhà.
Cậu sạch sẽ, không mang theo một xu.
Lại bước lên đường núi, Thẩm Thanh Nhiên nghĩ, dù chết, cũng phải chết ngoài kia, đi càng xa càng tốt.
Nếu không, ba ngày sau, bị phát hiện nương tử của Tuyết Phỉ Phong chết đói trên đường bỏ nhà đi, thì thật mất mặt!
Khi quyết tâm thì vô tri vô úy, thực sự rời đi, Thẩm Thanh Nhiên mới sợ hãi.
Cậu sẽ không thực sự theo kết cục trong sách, chết đói chứ?
Rễ cây ẩm ướt bên đường mọc vài cụm nấm tươi tốt, Thẩm Thanh Nhiên nhìn một cái rồi rùng mình.
Chỉ cần cậu chết đói cũng không ăn nấm, chắc sẽ chịu đựng đến...!xin ăn được chứ?
............
Tuyết Phỉ Phong đốt củi nấu cơm, khi cơm sắp chín mới nhận ra trong nhà quá yên tĩnh.
Thẩm Thanh Nhiên là người câm, chỉ cần không ở gần nhau, luôn yên tĩnh như vậy, nhưng đến tiếng bước chân cũng không có...!Tuyết Phỉ Phong bất chợt bẻ gãy một cành cây tùng to bằng miệng bát trong tay.
Hôm nay cả ngày không đúng, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Tuyết Phỉ Phong nhìn lại ba lần thư từ biệt của Thẩm Thanh Nhiên, một hàng chữ nhỏ nhưng nặng tựa ngàn cân.
Hắn cố gắng phân biệt xem có ý nghĩa khác ẩn trong đó hay không.
Ngón tay nắm chặt tờ giấy, gân xanh nổi lên, giấy từ mép bắt đầu từng chút một rạn nứt, hóa thành bột mịn.
Thẩm Thanh Nhiên...!chạy trốn?
Thẩm Thanh Nhiên mang theo con của kẻ khác chạy trốn?
Ra ngoài một lần không muốn trở về nữa?
Hắn chán nản vứt bỏ cây gậy, nếu đây là nguyện vọng của Thẩm Thanh Nhiên, vậy có cần đuổi theo không? Thẩm Thanh Nhiên gả về chưa đến một tháng, có thể xác định mình mang thai, suy tính thời gian trước đó, chắc chắn không phải người của làng Lý...!Tuyết Phỉ Phong không khỏi nghi ngờ, Thẩm Thanh Nhiên muốn ra ngoài tìm...
Tuyết Phỉ Phong nhắm mắt.
Hắn vào nhà, thấy túi vẫn nguyên vẹn và chiếc xe lăn đứng một bên, bỗng nhiên tỉnh táo như bị sét đánh, cầm lấy gậy bước ra ngoài.
Thẩm Thanh Nhiên không mang theo gì cả.
Ban đêm sợ tiếng sói hú quỷ gọi, ban ngày đi ba bước nghỉ hai bước, dựa vào gì mà đi ra khỏi núi?
Tuyết Phỉ Phong không đi đường lớn, sợ trên đường gặp phải dân làng nói không rõ chuyện què chân, hắn vài bước nhảy vào rừng, chạy nhanh, ước lượng bước chân của Thẩm Thanh Nhiên lúc này, sau đó mới nhảy xuống đường núi, theo đường chính mà đuổi theo.
Giữa điểm Tuyết Phỉ Phong dừng chân và làng Lý Gia, Thẩm Thanh Nhiên, người bị đánh giá quá cao về khả năng đi đường, đang ngồi nghỉ trên một tảng đá.
Cậu không đi nổi nữa.
Mệt quá.
Nếu Tuyết Phỉ Phong đến đây đuổi theo, cậu chắc chắn sẽ không có chút tự trọng nào mà theo về, chỉ cần được uống nước.
Tuyết Phỉ Phong chạy hai dặm, không thấy dấu chân của Thẩm Thanh Nhiên.
Những suy đoán xấu tràn ngập trong đầu, Tuyết Phỉ Phong kiềm chế cơn giận phá tan lý trí, bình tĩnh phân tích.
Tên ngốc đó có lẽ ở phía sau hắn.
Tuyết Phỉ Phong mặt mày ủ dột đi ngược lại, không lâu sau, nhìn thấy trong rừng có một bóng áo trắng tập tễnh.
...
Thẩm Thanh Nhiên ngẩng đầu, chống gậy trúc thở hổn hển, môi khô nứt nẻ, trán đầy mồ hôi.
Con đường này thật kỳ lạ? Khi cùng Tuyết Phỉ Phong trở về sao không mệt thế này?!
"Thẩm Thanh Nhiên!"
Một tiếng gọi không thiện ý, gọi cả tên họ của cậu đột nhiên vang lên từ phía sau.
Thẩm Thanh Nhiên giật mình, suýt nữa quỳ xuống.
Chết tiệt!
"Ngươi đã hứa, sau này tuyệt đối không tự mình ra khỏi núi." Tuyết Phỉ Phong không nhắc đến việc cậu bỏ nhà ra đi, chỉ nhắc lại lời thề này.
Thẩm Thanh Nhiên mím môi, đôi mắt long lanh nước.
Đôi mắt đỏ hoe được khảm vào khuôn mặt trắng như tuyết, mí mắt sưng như hai quả đào lớn.
Cậu không muốn đi một mình.
Con đường này dài và tối, đầy rẫy rắn rết chuột bọ.
Trên núi thi thoảng có đá lăn xuống, Trương thẩm nói đó là do lợn rừng hoạt động gần đó.
Chưa kể cậu không biết đi đâu.
Tuyết Phỉ Phong từ từ đi tới, nắm chặt tay cậu, "Nếu ngươi giận vì sáng nay ta thái độ không tốt, ta xin lỗi lần nữa.
Đừng đi một mình, nếu ngươi bị sói kéo đi, ta một người què biết tìm tức phụ ở đâu."
Thẩm Thanh Nhiên: "Nhưng ta sẽ liên lụy đến ngươi."
"Ta chỉ hận không thể cung phụng ngươi như phi tần trong cung, không làm gì cả.
Không phải lỗi của ngươi, là ta vô dụng."
Thẩm Thanh Nhiên mở to mắt, gấp gáp, "Ngươi muốn nổi loạn à? Đừng nhé, ngươi đánh không lại Thái tử đâu."
Lần này ra ngoài cậu nghe nói rồi, hiện nay triều đình chuyển về phía Nam, toàn quân chống đỡ ở phía Bắc đều do Thái tử dẫn đầu.
Tuyết Phỉ Phong cười khẩy, ai nói đánh không lại?
Hắn ngạc nhiên tại sao Thẩm Thanh Nhiên lại liên tưởng đến việc nổi loạn, nhưng cũng không tìm hiểu sâu.
Dù sao cũng không phải chuyện lớn.
"Còn đi không?" Tuyết Phỉ Phong mạnh mẽ xoay người Thẩm Thanh Nhiên lại, "Nếu ngươi không thích làng Lý Gia, chúng ta sẽ chuyển nhà."
Thuộc hạ khuyên can nhiều lần, Tuyết Phỉ Phong đều không muốn rời đi.
Thẩm Thanh Nhiên vừa bỏ nhà ra đi, Tuyết Phỉ Phong lập tức suy nghĩ liệu có phải chỗ đó không tốt.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn Tuyết Phỉ Phong, nước mắt rơi lả chả.
"Chính mình chạy, lại còn ấm ức." Tuyết Phỉ Phong dùng ngón trỏ lau nước mắt cho cậu.
Đầu ngón tay thô ráp đầy vết chai cọ lên vùng da mỏng manh quanh mắt, mỗi lần cọ một mảng đỏ.
Càng thêm phần ấm ức.
"Về nhà." Tuyết Phỉ Phong dỗ dành.
Thẩm Thanh Nhiên không động đậy.
"Ừ?"
"Ta khát." Thẩm Thanh Nhiên hít mũi, lặng lẽ nói.
Trên bầu trời cao, đại bàng lướt qua, trời xanh thăm thẳm.
Trên con đường núi tĩnh lặng, người đẹp với khuôn mặt nhỏ nhắn, liếm đôi môi khô khốc, ấm ức, như làm nũng đòi nước từ hắn.
Tướng quân đi vội, không mang theo nước.
Đôi mắt Tuyết Phỉ Phong tối sầm, đột nhiên nắm lấy cằm Thẩm Thanh Nhiên, cúi đầu xuống.
Gặm nhấm môi, làm đôi môi khô ráo trở nên ướt át, ngọt ngào.
"Còn khát không?" Giọng Tuyết Phỉ Phong khàn khàn, ánh mắt như sói, lực nắm cằm như núi đè, không cho con mồi dưới tay cựa quậy hay rên rỉ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook