Hôm Nay Chúng Ta Mất Nước Rồi Sao? Không Có
-
Chương 15: Hương vị bánh phô mai
Edit: Alice.T
Phía sau thật ra cũng đã nghĩ xong phải ứng phó với nghi vấn của Tiểu Phi Tử như thế nào, ví dụ ta chỉ muốn hôn ánh sao này một cái, ví dụ như là gió đêm đẩy nàng vào trong lòng ta.
Kết quả Tiểu Phi Tử không chỉ hôn nàng một cái, còn xin nàng hôn nàng ấy thêm một cái nữa.
Tiểu Phi Tử như vậy sao có thể làm cho người ta không thương chứ?
Hoàng Hậu nhìn ánh mắt dưới ánh sao lấp lánh, nói, nhắm mắt lại.
Tiểu Phi Tử ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó liền cảm nhân được đôi môi mềm mại của Hoàng Hậu rơi ở trên đôi môi mình, mềm mại như thể đang đối đãi với một món trân bảo.
Nương Nương mãi mãi dịu dàng như vậy với nàng, không hề giống với những phi tử khác, Nương Nương quả nhiên là thích nàng.
Tiểu Phi Tử nghĩ rồi nghĩ lại bật cười, Hoàng Hậu buông nàng ra, hỏi nàng cười cái gì.
Tiểu Phi Tử ngã vào lòng Hoàng Hậu, hai tay ôm lấy eo của Hoàng Hậu, cười ha ha nói, Nương Nương ta cũng thích người.
Hoàng Hậu mặc dù có chút không hiểu sao Tiểu Phi Tử lại nói như thế, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng rất thích từ này.
Nàng thích nàng ấy, nàng ấy cũng thích nàng.
Nàng ấy biết nàng thích nàng ấy, nàng cũng biết nàng ấy thích nàng.
Thật tốt.
Không biết có phải cái ôm của Hoàng Hậu quá mức ấm áp hay không, Tiểu Phi Tử sau khi trải qua hưng phấn quá mức đã bắt đầu buồn ngủ, Hoàng Hậu ôm lấy Tiểu Phi Tử, hôn nhẹ lên trán nàng, trở về lều bạt.
Có chơi với ăn, Tiểu Phi Tử cũng không ầm ĩ muốn tìm Bà Vú nữa, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ở trong lúc ngủ mơ nhắc đến vài câu bánh phô mai.
Hoàng Hậu nghe được lại đau lòng vừa yêu thích lại vừa buồn cười, an bài hai người ám vệ đi ra ngoài tìm nơi đặt chân của Bà Vú.
Ám vệ vẫn chưa truyền tin trở về, Hoàng Hậu dẫn Tiểu Phi Tử tiếp tục lên Bắc, đi đến một cái cửa đường rẽ.
Trời đã tối rồi, Hoàng Hậu vốn định tìm một chỗ gần đây nghỉ ngơi một đêm, thuận tiện chờ tin tức, giờ đang coi các nàng kế tiếp phải đi bên nào.
Kết quả Tiểu Phi Tử chỉ về phía đường bên trái nói, Nương Nương chúng ta đi bên này.
Hoàng Hậu không chút do dự nào lái xe đi qua bên trái, vừa đi vừa hỏi, sao muốn đi bên trái?
Tiểu Phi Tử nằm nhoài trên lưng Hoàng Hậu, cười khanh khách, nàng nói, ta ngửi được mùi bánh phô mai của Bà Vú rồi, chính là bên này.
Đây quả thực còn lợi hại hơn cả mũi chó.
Hoàng Hậu cười bóp mũi của Tiểu Phi Tử, hỏi nàng, ngươi là chó con sao?
Tiểu Phi Tử thở hồng hộc phản bác, mới không phải.
Hoàng Hậu kéo Tiểu Phi Tử ngồi xuống bên cạnh mình, lại nhéo mặt của nàng, mềm mại, xúc cảm tốt vô cùng.
Đúng, ngươi không phải, ngươi là phô mai nhỏ.
Tại sao? Tiểu Phi Tử hỏi.
Bởi vì chúng ta đều thích bánh phô mai đó. Hoàng Hậu trả lời, Hoàng Hậu hôn một cái ở trên mặt Tiểu Phi Tử, vừa mềm, vừa thơm, vừa hôn một cái, lại ngọt.
Cái cuối cùng, dừng ở trên môi của Tiểu Phi Tử.
Quả nhiên, tin tức ám vệ truyền về giống hệt như phán đoán của Tiểu Phi Tử.
Tiểu Phi Tử đặc biệt đắc ý, ở trên xe ngựa nhảy nhót tưng bừng, toàn thân đều tràn ngập mau khen ta đi và xin khen ngợi.
Hoàng Hậu dứt khoát dừng xe, mang Tiểu Phi Tử xuống xe, đến hôn vài cái rồi ôm ôm xoay vòng.
Váy của Tiểu Phi Tử xoay ở trong không trung nhu một đóa hoa nở ra.
Bà Vú đang làm bánh phô mai khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Phi Tử, còn tưởng rằng mình nhớ Tiêu Cô Nương nhà minh đến ảo thính.
Chờ đến khi người thật sự xuất hiện trước mặt, Bà Vú lại không nhịn được trách mắng Tiểu Phi Tử, sao có thể tùy tiện liền mang Hoàng Hậu ra ngoài chứ.
Tiểu Phi Tử nói, không sao đâu Vú. Hoàng Thượng cũng dắt Tiểu Trạng Nguyên chạy rồi.
Bà Vú cảm thấy mình giống như đã biết được chuyện tình gì đó rất khủng khiếp.
Phía sau thật ra cũng đã nghĩ xong phải ứng phó với nghi vấn của Tiểu Phi Tử như thế nào, ví dụ ta chỉ muốn hôn ánh sao này một cái, ví dụ như là gió đêm đẩy nàng vào trong lòng ta.
Kết quả Tiểu Phi Tử không chỉ hôn nàng một cái, còn xin nàng hôn nàng ấy thêm một cái nữa.
Tiểu Phi Tử như vậy sao có thể làm cho người ta không thương chứ?
Hoàng Hậu nhìn ánh mắt dưới ánh sao lấp lánh, nói, nhắm mắt lại.
Tiểu Phi Tử ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó liền cảm nhân được đôi môi mềm mại của Hoàng Hậu rơi ở trên đôi môi mình, mềm mại như thể đang đối đãi với một món trân bảo.
Nương Nương mãi mãi dịu dàng như vậy với nàng, không hề giống với những phi tử khác, Nương Nương quả nhiên là thích nàng.
Tiểu Phi Tử nghĩ rồi nghĩ lại bật cười, Hoàng Hậu buông nàng ra, hỏi nàng cười cái gì.
Tiểu Phi Tử ngã vào lòng Hoàng Hậu, hai tay ôm lấy eo của Hoàng Hậu, cười ha ha nói, Nương Nương ta cũng thích người.
Hoàng Hậu mặc dù có chút không hiểu sao Tiểu Phi Tử lại nói như thế, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng rất thích từ này.
Nàng thích nàng ấy, nàng ấy cũng thích nàng.
Nàng ấy biết nàng thích nàng ấy, nàng cũng biết nàng ấy thích nàng.
Thật tốt.
Không biết có phải cái ôm của Hoàng Hậu quá mức ấm áp hay không, Tiểu Phi Tử sau khi trải qua hưng phấn quá mức đã bắt đầu buồn ngủ, Hoàng Hậu ôm lấy Tiểu Phi Tử, hôn nhẹ lên trán nàng, trở về lều bạt.
Có chơi với ăn, Tiểu Phi Tử cũng không ầm ĩ muốn tìm Bà Vú nữa, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ở trong lúc ngủ mơ nhắc đến vài câu bánh phô mai.
Hoàng Hậu nghe được lại đau lòng vừa yêu thích lại vừa buồn cười, an bài hai người ám vệ đi ra ngoài tìm nơi đặt chân của Bà Vú.
Ám vệ vẫn chưa truyền tin trở về, Hoàng Hậu dẫn Tiểu Phi Tử tiếp tục lên Bắc, đi đến một cái cửa đường rẽ.
Trời đã tối rồi, Hoàng Hậu vốn định tìm một chỗ gần đây nghỉ ngơi một đêm, thuận tiện chờ tin tức, giờ đang coi các nàng kế tiếp phải đi bên nào.
Kết quả Tiểu Phi Tử chỉ về phía đường bên trái nói, Nương Nương chúng ta đi bên này.
Hoàng Hậu không chút do dự nào lái xe đi qua bên trái, vừa đi vừa hỏi, sao muốn đi bên trái?
Tiểu Phi Tử nằm nhoài trên lưng Hoàng Hậu, cười khanh khách, nàng nói, ta ngửi được mùi bánh phô mai của Bà Vú rồi, chính là bên này.
Đây quả thực còn lợi hại hơn cả mũi chó.
Hoàng Hậu cười bóp mũi của Tiểu Phi Tử, hỏi nàng, ngươi là chó con sao?
Tiểu Phi Tử thở hồng hộc phản bác, mới không phải.
Hoàng Hậu kéo Tiểu Phi Tử ngồi xuống bên cạnh mình, lại nhéo mặt của nàng, mềm mại, xúc cảm tốt vô cùng.
Đúng, ngươi không phải, ngươi là phô mai nhỏ.
Tại sao? Tiểu Phi Tử hỏi.
Bởi vì chúng ta đều thích bánh phô mai đó. Hoàng Hậu trả lời, Hoàng Hậu hôn một cái ở trên mặt Tiểu Phi Tử, vừa mềm, vừa thơm, vừa hôn một cái, lại ngọt.
Cái cuối cùng, dừng ở trên môi của Tiểu Phi Tử.
Quả nhiên, tin tức ám vệ truyền về giống hệt như phán đoán của Tiểu Phi Tử.
Tiểu Phi Tử đặc biệt đắc ý, ở trên xe ngựa nhảy nhót tưng bừng, toàn thân đều tràn ngập mau khen ta đi và xin khen ngợi.
Hoàng Hậu dứt khoát dừng xe, mang Tiểu Phi Tử xuống xe, đến hôn vài cái rồi ôm ôm xoay vòng.
Váy của Tiểu Phi Tử xoay ở trong không trung nhu một đóa hoa nở ra.
Bà Vú đang làm bánh phô mai khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Phi Tử, còn tưởng rằng mình nhớ Tiêu Cô Nương nhà minh đến ảo thính.
Chờ đến khi người thật sự xuất hiện trước mặt, Bà Vú lại không nhịn được trách mắng Tiểu Phi Tử, sao có thể tùy tiện liền mang Hoàng Hậu ra ngoài chứ.
Tiểu Phi Tử nói, không sao đâu Vú. Hoàng Thượng cũng dắt Tiểu Trạng Nguyên chạy rồi.
Bà Vú cảm thấy mình giống như đã biết được chuyện tình gì đó rất khủng khiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook