Thành phố B có tuyết rơi rồi.
Sáng sớm, Thường Yến Thanh rời giường, mở cửa sổ ra, đập vào mắt là một màn tuyết trắng xóa, còn có vài bông tuyết đang phiêu diêu, rơi xuống không một tiếng động.
Quang cảnh mới chỉ qua một đêm đã phủ một lớp tuyết thật dày.
Quay về bên giường, Thường Yến Thanh vén lên nhưng sợi tóc lòa xòa trên trán của Ngũ Nguyệt, đến gần hơn một chút nữa, gọi nàng: "Thức dậy thôi chú heo lười."
Ngũ Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi cô mấy giờ rồi.

Thường Yến Thanh nhìn đồng hồ, nói với nàng bảy giờ rồi.
Ngũ Nguyệt nghe xong, giơ tay đẩy cô ra, trong miệng lẩm bẩm: "Để cho em ngủ thêm một lát đi."
"Đợi một lát nữa chắc tuyết tan hết rồi."
"Cái gì cơ?" Ngũ Nguyệt cố hết sức mở mắt ra, nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, cầu một câu trả lời.
Thường Yến Thanh cảm thấy dáng vẻ ngây thơ này của nàng trông vô cùng đáng yêu, không kiềm lòng được lại sinh ra vài phần tâm tư trêu chọc.
"Chị nói..." Cô nói: "Ngủ thêm một lát đi."
"Đừng hòng lừa em." Ngũ Nguyệt phục hồi sự tỉnh táo, giơ tay vén chăn lên, đứng dậy: "Em nghe thấy hết rồi."
Nàng chạy đến trước cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài vẫn còn mấy bông tuyết đang bay lả tả.
Mặc dù lớn lên ở phương Bắc, mỗi năm đều có thể nhìn thấy tuyết rơi, nhưng khi nó thực sự đến, nàng vẫn sẽ cảm thấy là một sự bất ngờ.
Từ trước đến nay, tuyết luôn tượng trưng cho sự thuần khiết, khiến người ta nảy sinh lòng yêu thích.
Có ai lại không yêu cái màu trắng trong sáng này chứ.
"Thường Yến Thanh, tuyết rơi rồi." Ngũ Nguyệt chăm chú dán sát lên cửa sổ, chóp mũi chạm vào lớp kính thủy tinh, đến gần để nhìn được rõ hơn.
Thường Yến Thanh cam chịu đi theo, giúp nàng khoác thêm một chiếc áo ấm.

Trong phòng có mở lò sưởi, nhưng chỗ cửa sổ vẫn còn có chút hơi lạnh thẩm thấu.
Trên thủy tinh có đọng một lớp sương.

Ngũ Nguyệt nhìn chưa đủ ghiền, quay đầu, dùng ánh mắt ngây thơ, vô hại, hỏi cô: "Chúng ta có thể ra ngoài chơi được không?"
Thường Yến Thanh nhìn nàng: "Lạnh."
"Em mặc nhiều hơn một chút." Ngũ Nguyệt cẩn thận trưng cầu ý kiến: "Có được không?"
Thường Yến Thanh chỉ nhìn nàng, cũng không lên tiếng.
Ngũ Nguyệt rời khỏi khung cửa sổ nàng đang bám vào, quay về, giơ hai tay câu lấy cổ của cô, cả người dán sát lại.
Nàng làm nũng với cô: "Có được không vậy?"
"Có được không, có được không, có được không?" Nàng rành nhất là mánh khóe ăn vạ, bắt chẹt người khác.
"Được, được, được." Thường Yến Thanh thở dài: "Mặc đồ đàng hoàng lại đi."
Dưới đòn tấn công đáng yêu của vợ mình, từ trước đến giờ, bản thân đều không sống sót quá ba giây.
Sợ lạnh nhưng lại ham chơi, lại còn không quản được, Thường Yến Thanh cảm thấy vợ của mình còn giống Hỗn Thế Ma Vương hơn cả con gái.

Xem xét một cách công bằng, con gái nhà mình vẫn khá là ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ngũ Nguyệt đạt được câu trả lời bản thân mong muốn, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ.

Nàng nhảy cẫng lên, hai chân kẹp quanh hông của Thường Yến Thanh.

Cả người treo trên người Thường Yến Thanh, vỗ vỗ vai của cô, ra lệnh: "Đưa trẫm đi thay quần áo."
Chuyện xảy ra quá đột ngột.

Nếu như không phải dựa vào sự ăn ý nhiều năm giữa hai người và năng lực phản xạ của Thường Yến Thanh kịp đón được nàng thì bây giờ, hai người đã ngã sõng soài trên đất rồi.
Cứ thế, lúc mới đầu còn hơi nghiêng ngả một chút, xém nữa đã ngã.
May là lực eo của cô tốt.
Thường Yến Thanh bế lấy hai chân của nàng, cũng hùa theo nàng diễn kịch: "Thần thiếp tuân chỉ."
Đi vài bước đưa nàng về giường, nhẹ nhàng đặt xuống, đầu tiên giúp nàng đắp chăn cẩn thận, rồi lại đi đến tủ quần áo tìm cho nàng một bộ đồ chống lạnh.

Không tìm cho nàng, đích thân để trước mặt nàng thì nàng sẽ không mặc, còn cần phải có người giám sát nữa.

Thường Yến Thanh quá hiểu rõ nàng rồi.
Ngũ Nguyệt đắp kín chăn, một tay đỡ đầu, nghiêng người nhìn bóng dáng của vợ đang bận rộn vì mình, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lên tiếng trêu chọc: "Ái phi vô cùng hiền thục, trẫm rất vui."
Thường Yến Thanh lựa quần áo xong, đóng tủ quần áo lại, quay đầu nhìn về phía nàng, hơi khom người: "Đều là chuyện trong bổn phận của thần thiếp.

Hoàng thượng vui vẻ là được rồi.
Không biết đụng trúng dây thần kinh cảm xúc nào, Ngũ Nguyệt cười ha hả.

Nàng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình có tiến bộ, dù sao mỗi ngày đều có một vị ảnh hậu như thế này tập dợt với mình, muốn không tiến bộ cũng khó.
"Xong rồi." Thường Yến Thanh vỗ vỗ lên chồng quần áo đã soạn xong, đặt lên giường, dặn dò: "Mặc vào, một cái cũng không thể thiếu."
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng, sau đó chuẩn bị quần áo cho bé con, sẵn tiện kêu bé thức dậy.
Phòng ngủ phía xa xa truyền đến tiếng trả lời của Ngũ Nguyệt: "Được rồi, nghe theo vợ, đều mặc hết."
Thường Yến Thanh đưa lưng về phía căn phòng, khóe miệng nâng lên một nụ cười như có như không.
Đến phòng của Tinh Duyệt, bé con đã thức dậy, nằm ngửa trên giường, tay cào lên ga trải giường, ngước đôi mắt lên: "Mẹ."
Thường Yến Thanh đi đến cạnh giường, ngồi xuống, nhét chặt góc chăn, sờ lên gương mặt đang đỏ bừng kia: "Nằm thêm một chút nữa đi.

Mẹ lấy quần áo cho con.

Bên ngoài tuyết rơi rồi, lát nữa chúng ta ra ngoài chơi."
Dĩ nhiên không thể quăng bé con ở trong nhà, một mình chạy ra ngoài chơi rồi, chỉ có thể làm tốt chuyện giữ ấm cơ thể, mặc thêm cho bé con vài lớp quần áo thôi.
Tinh Duyệt lập tức bật dậy khỏi ổ chăn, trên mặt khó kiềm nén được sự hào hứng, lại càng đỏ hơn vài phần: "Thật ạ, thật ạ!"
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mau lấy quần áo cho con đi." Bé con sốt ruột, bắt đầu thúc giục.
Thường Yến Thanh bảo vệ, tránh cho bé con ngã xuống đất, miệng liên tục đáp ứng: "Con nằm xuống trước đi.

Mẹ đi lấy cho con.

Nghe lời nào."
Tại sao hai mẹ con nhà này lại giống y chang nhau vậy? Không hổ danh là con gái của em.
Nhưng Tinh Duyệt vẫn ngoan ngoãn hơn nhiều, lại chui vào ổ chăn, nghe lời nằm đợi.
Thường Yến Thanh cầm quần áo đến, mặc chỉnh tề cho bé con, ba lớp trong, ba lớp ngoài, bọc tận mấy lớp, sau khi chắc chắn sẽ không bị gió lạnh xâm nhập thì mới yên tâm.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, bản thân cô cũng quay về phòng mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn.

Ba người bao bọc như cái bánh chưng, quần áo chỉnh tề, mới dám đi ra ngoài.
Chân đạp lên mặt tuyết xốp mịn, phát ra tiếng loạt xoạt, sau lưng để lại từng dãy dấu chân nông sâu không giống nhau.

Ba người nắm tay, song song đi về phía trước.

Tinh Duyệt đi ở giữa, không kiềm lòng được cúi đầu nhìn xuống đất.

Thường Yến Thanh phòng ngừa để tránh cho bé con bị té.
Ngũ Nguyệt ngẩng đầu: "Chúng ta đi đắp người tuyết được không nè?"
Tinh Duyệt lớn tiếng đáp lời: "Dạ được!"
Thường Yến Thanh dừng chân, sửa sang lại mũ và khăn choàng cổ của hai người rồi thả cho họ tự do hoạt động: "Hai mẹ con đi đi."
Ngũ Nguyệt biết cô không thích chơi những thứ này, cũng không ép buộc cô phải hùa theo, kéo Tinh Duyệt sải bước chạy đi.
Thường Yến Thanh đuổi theo, đứng cách đó không xa, nhìn hai người tốn sức lăn hết quả cầu tuyết này đến quả cầu tuyết khác, chồng lên nhau, chơi đến quên cả trời đất.
Lúc nhỏ, khi nhìn thấy người khác chơi đùa với ba mẹ, trong lòng cô rất hâm mộ, bây giờ thì không còn tâm tình như vậy nữa.


Hạnh phúc giản đơn trước kia luôn một mực khát khao hướng đến, bây giờ dần dần thực hiện từng chuyện một.
Cô vẫn luôn đơn độc một mình tiến về phía trước, nhưng bỗng có một ngày, cô được cho biết.

Từ bây giờ trở đi, cô không cần phải một mình gánh vác tất cả mọi chuyện nữa.

Người kia như một chùm sáng, soi rọi vào đáy lòng cô.
Thường Yến Thanh luôn cảm thấy biết ơn.

Cô biết ơn mỗi một chuyện ngoài ý muốn tốt đẹp đã đẩy nàng đến bên cạnh cô.
Dường như hiện thực không muốn nhìn thấy cô quá chìm đắm vào quá khứ, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Điện thoại đặt chế độ rung, vang lên tiếng ù ù trầm đục trong túi áo của cô.
Thường Yến Thanh lấy điện thoại di động ra.

Cuộc gọi đến hiển thị là Châu Hàm.

Cô bắt máy: "Chị Châu."
Không biết Châu Hàm nói gì, cô trả lời: "Ừm, được."
Đang nghe điện thoại, một bóng trắng bay đến, đập sượt qua bả vai của cô.

Thường Yến Thanh ngẩng đầu.

Ngũ Nguyệt cười nhe răng với cô, giống như đang khiêu khích.
Thường Yến Thanh vểnh môi.
Ấu trĩ.
Châu Hàm ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng vang, nỏi cô có chuyện gì.
Thường Yến Thanh lấy lại tinh thần: "Không có gì đâu."
"Vậy em cúp máy trước đây." Cô nói: "Được rồi, chiều gặp."
Cất điện thoại, bỏ vào trong túi áo.

Cô đi về phía hai người đang chơi đùa trên tuyết.

Không biết hai người đã bắt đầu trận chiến tuyết từ lúc nào, đang dùng mấy quả cầu tuyết tấn công lẫn nhau.

Cô đang đi qua, không thể tránh khỏi bị dính mấy phát.
Lên tiếng dừng lại cuộc chiến, Thường Yến Thanh kêu hai người đi qua, nắm lấy tay của hai người, lạnh đến đỏ bừng, hạ lệnh: "Nghỉ một chút đi."
Vợ con nào dám không nghe theo, lập tức nghỉ ngơi.
Ngũ Nguyệt nổi hứng đùa ác, mỉm cười đầy xấu xa, vươn bàn tay về phía cổ của Thường Yến Thanh.
Bị đánh lén bất ngờ, Thường Yến Thanh hơi rụt người lại một chút.

Ngũ Nguyệt thấy trò đùa thành công, muốn rút tay về, nhưng bị cô cản lại: "Để yên, quá lạnh rồi, ủ ấm một chút."
Nói xong, Thường Yến Thanh cầm lấy hai tay của bé con, giúp bé ủ ấm.
Tình cảm lấy bản thân làm công cụ sưởi ấm hình người.
Trong lòng Ngũ Nguyệt đã sắp ngọt muốn ngất đi rồi.

Chị là bảo tàng nhân gian gì vậy! Ngốc bạnh ngọt của nhân gian!
Ban thưởng, nhất định phải ban thưởng!
Đợi tay được ủ ấm hơn một chút, nàng miễn cưỡng lấy tay ra, giơ một tay che mắt của bé con, rướn về phía trước, hôn cái người "ngốc bạch ngọt" Thường Yến Thanh này.
Cũng không phải chỉ lướt qua là thôi, Ngũ Nguyệt khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn, cố gắng nuốt xuống, hận không thể tháo rời cô ra, nhét vào trong bụng.
Lúc nàng nhào đến, Thường Yến Thanh có hơi bất ngờ một chút, sau đó cảm nhận được sự nhiệt bình vượt quá mức bình thường của nàng thì dần dần động tình, rung động nhắm mắt lại, phối hợp với động tác của nàng, tập trung hết cỡ.
Cánh tay lặng lẽ vòng lấy eo của Ngũ Nguyệt, hai người càng ngày càng dán sát vào nhau, càng ngày càng chặt chẽ.
Lấy khung cảnh đất trời ngập trong một sắc trắng thuần khiết hoàn mỹ làm bối cảnh, hai người môi lưỡi giao chiến, hôn đến mức khó dứt ra.

Tuyết vẫn đang rơi, có bông tuyết nhẹ nhàng bay múa, đậu xuống bả vai, chứng kiến hai người yêu nhau có được đối phương như thế nào.
Hình ảnh không thích hợp cho lứa tuổi thiếu nhi.

Bé con thực sự không phù hợp nhìn thấy.
Hành vi càn rỡ đến cỡ nào, nhưng lại chẳng ai màng đến.
Kết thúc một nụ hôn, môi rời môi, cả hai đều có chút thở dốc.
Lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn nhau, Thường Yến Thanh bình ổn lại trái tim đang đập điên cuồng, lại một lần nữa đặt xuống một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, xem như an ủi sau cơn kíƈɦ ŧìиɦ, sau đó giơ tay lau đi vệt nước trên môi nàng.
Dần dần ổn định lại tâm trạng xao động, Ngũ Nguyệt bỏ tay đang che mắt bé con xuống.
Tinh Duyệt chỉ bị che mắt thôi, lỗ tai vẫn rất thính đó, lúc nãy bé nghe thấy tiếng động, thực sự rất tò mò, mở to mắt hỏi: "Lúc nãy hai người làm gì vậy? Sao lại không cho con xem chứ?"
"...!Chuyện này, mami rất khó giải thích với con." Ngũ Nguyệt bày ra một nụ cười giả trân, nắm tay bé con: "Đi thôi, chúng ta đi chơi tiếp."
Thường Yến Thanh hóa đá ngay tại chỗ.
Sao có cảm giác như bản thân được sử dụng xong thì bị ném đi ngay lập tức vậy.
Cô nhớ lại hành vi hoang đường lúc nãy, có chút ngọt ngào lại có chút hối hận.

Ở nơi đông người, không nên không biết chừng mực như vậy, mặc dù xung quanh vài dặm không có người khác, nhưng có lẽ vẫn nên duy trì cảnh giác mới phải.
Bỏ đi, chỉ cần em ấy vui là được.
Thường Yến Thanh bấm đồng hồ.

Thời gian chưa đến một khắc (15 phút) thì đã gọi hai người quay lại, còn tiếp tục chơi nữa thì tay sẽ đông lạnh mất.

Bạn nhỏ chơi không biết tiết chế.

Cô phải cẩn thận chú ý.
Hôm nay có lẽ cũng đã chơi đã đời rồi.

Ngũ Nguyệt và Tinh Duyệt đi theo Thường Yến Thanh quay trở về nơi xuất phát.
Về nhà nghỉ ngơi vài tiếng, Thường Yến Thanh dọn dẹp một chút rồi lại chuẩn bị ra ngoài, báo cáo với Ngũ Nguyệt, nói: "Chị đến công ty một chuyến.

Ngoan ngoãn ở nhà đợi chị, đừng có chạy lung tung."
Cô sợ Ngũ Nguyệt vẫn chưa chơi đã, nhân lúc cô không có ở nhà lại chuồn ra ngoài đi chơi, cố ý dặn dò.
Ngũ Nguyệt với theo: "Đi công ty làm gì vậy?"
Thường Yến Thanh trả lời: "Có lẽ là bàn chuyện chấm dứt hợp đồng."
Hợp đồng của cô đã sắp hết thời hạn.

Buổi sáng, lúc ở bên ngoài, Châu Hàm gọi điện cho cô, nói chủ tịch Vương muốn gặp cô một chuyến.

Cô nghĩ có lẽ là muốn hẹn cô bàn chuyện ký tiếp hợp đồng.
Chủ tịch Vương là ông chủ của công ty "Giải Trí Chí Thượng" - nơi Thường Yến Thanh làm việc.
Thường Yến Thanh cũng cảm thấy phải gặp mặt một chuyến.
Đã hẹn xong thời gian gặp mặt, cô cũng không chậm trễ, lái xe chạy đến công ty, không vội vã đi tìm ông chủ mà đi đến văn phòng của Châu Hàm trước.
Buổi sáng, Châu Hàm dặn đi dặn lại trong điện thoại, kêu cô trước khi đi gặp ông chủ thì đến gặp chị ấy một chuyến.

Thường Yến Thanh đến sớm như vậy, cũng chính là vì muốn đến gặp mặt chị ấy nói chuyện trước.
Châu Hàm đang đợi cô đến.

Người vừa mới bước vào cửa thì đã hối cô mau ngồi xuống, vô cùng lo lắng, hỏi: "Em biết ông chủ tìm em có chuyện gì không?"
"Biết." Thường Yến Thanh đáp.

"Cũng đúng, không biết mới là ngốc đó." Châu Hàm lại gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy em nghĩ thế nào?"
"Em?" Thường Yến Thanh trả lời: "Có lẽ sẽ không kí tiếp nữa."
"Tại sao?" Châu Hàm có chút khó hiểu.

Chị ấy còn tưởng rằng Thường Yến Thanh sẽ tiếp tục ký kết.

Hiện nay, tài nguyên công ty cung cấp cho cô đều vô cùng phong phú, là những đãi ngộ mà người khác không thể nào có được.

Đặc biệt, trong tay cô lại còn đang nắm giữ cổ phần của công ty.
Nhưng mà dường như đáp án cũng hợp tình hợp lý.
"Không muốn ký nữa." Thường Yến Thanh trả lời, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Em không ký tiếp là vì đang suy nghĩ cho công ty."
Châu Hàm tò mò: "Ồ? Sao lại nghĩ như vậy?"
Thường Yến Thanh lại mỉm cười: "Rồi sẽ có một ngày nào đó em sẽ công bố tin tức kết hôn.

Đến lúc đó, tất nhiên công ty sẽ chịu ảnh hưởng, chi bằng sớm không còn dính líu đến công ty nữa, tránh bị liên lụy."
Chuyện này, sợ không phải một mình công ty bị ảnh hưởng mà sẽ làm chấn động toàn bộ giới giải trí đó.
Châu Hàm chỉ vào trán cô: "Em trái lại cũng tính toán xong xuôi hết rồi nhỉ?"
"Bây giờ, công ty đang phát triển tốt, thiếu một mình em cũng chẳng sao.

Chủ tịch Vương phân tích giữa lợi và hại, sẽ thả em đi." Cô chắc chắn.
"Được rồi, em tự có tính toán của mình.

Mấy chuyện thế này, em tự giải quyết là được." Châu Hạm biết cô có thể nói ra những lời này thì tất nhiên đã trải qua suy xét kỹ càng.

Người ngoài không thể nào thay đổi được.
"Vậy chị Châu, chị có đồng ý đi theo em không?" Thường Yến Thanh đúng lúc đưa ra lời mời cho chị ấy.

Mục đích chuyến đi này của cô cũng chính là vì chuyện này.
Đi, chị đây đợi câu nói này của em lâu lắm rồi đó.
"Yo, vậy em phải suy nghĩ cho kỹ đó nha.

Chị đắt lắm đó, có trả nổi tiền lương không?" Hai người làm cộng sự đã nhiều năm, sớm đã nuôi dưỡng được sự ăn ý.

Ngay từ đầu, Châu Hàm đã suy nghĩ xong rồi.

Cho dù Thường Yến Thanh không ký tiếp, thì chỉ cần cô mời thì bản thân chị ấy sẽ tiếp tục đi theo.
Thường Yến Thanh chân thành nói: "Vậy tất nhiên không thể thiếu phần chị Châu rồi."
Châu Hàm nhếch khóe miệng: "Con nhóc này, xem như em có lương tâm."
Hết cách rồi, muốn bồi dưỡng lại một người cộng tác mới rất khó.

Chị ấy đã ngần này tuổi rồi, chịu không được dày vò như vậy.
Thường Yến Thanh giơ tay phải về phía chị ấy, Châu Hàm cũng giơ tay phải ra, lịch sự bắt tay, một cuộc giao dịch cứ thế đã được định xong.
Châu Hàm đau đầu.

Sao lại có cảm giác dê vào miệng cọp nhỉ? Sau này chắc phải đi theo chùi mông cho cô không ít rồi.
.--- ..

-.

-.-- .- -.
Dịch xong bộ này chắc đi kiếm vợ tương lai là được rồi.

Tối ngày cứ xem một nhà ba người nô đùa với nhau =)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương