Cùng một người sao lại mất trí nhớ tận hai lần?
————
Giọng điệu Chu Hoài Sinh quen thuộc đến mức Lâm Tri Dịch vô thức giơ cánh tay lên.
Nhưng cậu vẫn nhịn được, xụ mặt nói: “Cái gì?”
Lúc này Chu Hoài Sinh mới nhận ra mình đã vượt quá khuôn phép, vội vàng lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ lo vết thương của cậu quá nghiêm trọng, không kịp xử lý thì ngày mai có thể không đi đứng được.”
Mắt cá chân truyền đến một cơn đau như rút gân, Lâm Tri Dịch lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Thấy vậy, Chu Hoài Sinh nói: “Như vậy đi, nếu cậu không ngại thì trên đường Bình An có một nhà thuốc, bây giờ tôi chở cậu qua đó.”
“Chở bằng xe điện hả?” Lâm Tri Dịch nhíu mày.
Chu Hoài Sinh vốn đã đi về phía xe điện, nghe được Lâm Tri Dịch nói lập tức dừng lại, cất chìa khóa lại vào túi, cảm thấy hơi bất lực.
“Anh chở tôi đi, còn thằng bé thì sao đây? Định đóng cửa nhốt nó hay sao?”
Chu Hoài Sinh cũng lo lắng điều đó.
“Thôi được rồi, phiền anh cõng tôi lên đi, chân tôi hơi tê, không động đậy được.”
“Được.”
Trước khi ngồi xuống, Chu Hoài Sinh nhìn thoáng qua áo khoác đắt đỏ trên người Lâm Tri Dịch, anh hơi lo lắng Lâm Tri Dịch chê mình bẩn, thế là cởi bỏ đồ lao động bụi bặm ra nhét vào thùng để thức ăn sau xe điện, sau đó mới đi đến trước mặt Lâm Tri Dịch, quay lưng lại ngồi xuống.
“Cẩn thận một chút.” Anh nhắc nhở.
Lâm Tri Dịch có hơi luống cuống tay chân, cậu cần phải đặt cả hai tay lên vai Chu Hoài Sinh, sau đó đặt cơ thể mình lên đó, hành động này khiến cậu cảm thấy khó xử, cậu chưa hề có kinh nghiệm làm việc này.

Đang rầu rĩ, khoé mắt nhìn thấy Chu Hoài Sinh đang im lặng liếc nhìn mình, Lâm Tri Dịch cảm thấy chắc là người này đang cười nhạo mình, thế là giận dỗi trực tiếp nhào tới.

Chu Hoài Sinh kịp thời đưa tay ôm chân cậu, nhẹ nhõm cõng cậu lên bước vào hành lang.
“Sao lại không có đèn?” Lâm Tri Dịch mở đèn pin điện thoại chiếu vào con đường phía trước.
“Cảm ơn.” Chu Hoài Sinh nói.
“Trên người anh có mùi đồ nướng." Lâm Tri Dịch ngửi ngửi.
Chu Hoài Sinh lúng túng cười: “Đơn cuối cùng của hôm nay là đồ nướng, tôi đứng bên cạnh giá nướng nên mới bị ám mùi.”
“Một đơn bao nhiêu tiền?” Lâm Tri Dịch đột nhiên hỏi.
Chu Hoài Sinh thành thật trả lời: "Năm tệ, giờ cao điểm bảy tệ hai."

“Một ngày anh chạy bao nhiêu đơn?”
“Tầm bốn mươi đơn.”
“Một tháng cũng có thể kiếm được sáu bảy ngàn.” Lâm Tri Dịch hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Chu Hoài Sinh nói.
Về phần Quyển Quyển hay sinh bệnh, anh thường xuyên xin nghỉ, cuối cùng thực tế tới tay chỉ có hơn bốn ngàn, anh cảm thấy không cần thiết nói với Lâm Tri Dịch.
Anh sống ở căn phòng bên phải cầu thang tầng hai, cửa khép hờ, có ánh sáng lọt qua khe hở chiếu ra ngoài.
“Căn này à?” Lâm Tri Dịch đưa tay mở cửa ra.
“Ừm.” Chu Hoài Sinh đi thẳng vào, đặt Lâm Tri Dịch ngồi ở mép bàn ăn, anh rút ra một cái ghế khác đệm dưới chân trái Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch nhìn xung quanh, căn phòng nhỏ cho thuê không đến ba mươi mét vuông, phòng ngủ với phòng khách được ngăn cách, không có ghế sô pha nhưng có một chiếc tủ giống như bàn trà đặt trong phòng khách, mặc dù nhìn có hơi kiểu “nhà chỉ có bốn bức tường”, nhưng được cái rất sạch sẽ.
Chu Hoài Sinh lấy dầu thuốc trong ngăn tủ ra, Quyển Quyển đi theo phía sau anh, núp sau chân Chu Hoài Sinh nhìn lén cậu.
Lâm Tri Dịch nhận dầu, xem cách sử dụng, sau đó cởi giày chân trái, đổ hai giọt dầu lên vết sưng đỏ chỗ cổ chân rồi dùng ngón cái xoa lên.
Cậu làm có chút đã dừng tay, Chu Hoài Sinh nhăn mày nói: “Xoa thêm chút nữa đi.”
Lâm Tri Dịch ngơ ngác, sau đó không hiểu sao lại nghe lời ngoan ngoãn đặt tay lên mắt cá chân tiếp tục xoa nhẹ thêm mấy phút, thấy vậy Chu Hoài Sinh mới cầm một cái khăn lông ướt đến để Lâm Tri Dịch lau tay.
Quyển Quyển nhìn cổ chân đỏ rực của Lâm Tri Dịch, vội vàng chạy đến dưới gầm bàn trà, lấy ra một cây kẹo que từ hộp sắt nhỏ của bé đưa đến trước mặt Lâm Tri Dịch: “Chú ăn.”
Lâm Tri Dịch còn đang lau tay, Chu Hoài Sinh nói với Quyển Quyển: “Đã muộn rồi, chú không ăn kẹo.”
Quyển Quyển có hơi tủi thân, bèn trông mong nhìn về phía Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch dùng tay sạch cầm kẹo que trong tay Quyển Quyển, hất cằm nhìn Chu Hoài Sinh: “Ai nói tôi không ăn?”
Chu Hoài Sinh lắc đầu cười, lúc này Lâm Tri Dịch mới có cảm giác thành tựu khi giành được chiến thắng, cậu cúi đầu nói với Quyển Quyển: “Cảm ơn Quyển Quyển nhé.”
Quyển Quyển xấu hổ, lại chạy trốn sau chân Chu Hoài Sinh.
Lâm Tri Dịch lột giấy gói kẹo ra nhét vào miệng.
Vị đào mật, cũng không tệ lắm.
Chu Hoài Sinh mang khăn vào bồn rửa giặt giặt sạch, treo lên, rồi quay lại cởi khăn choàng cho Quyển Quyển.

Lúc cởi khăn choàng Quyển Quyển sẽ tự mình xoay như đang chơi với Chu Hoài Sinh, Lâm Tri Dịch ngồi nhìn viên cầu nhỏ từ từ biến thành bánh chưng nhỏ.
Cuối cùng Chu Hoài Sinh cởi áo bông dày đặc ra cho Quyển Quyển, lúc này Lâm Tri Dịch mới phát hiện Quyển Quyển không tròn vo tí nào, ngược lại gầy thấy thương.


Giống như cảm giác của cậu trong bệnh viện hôm đó vậy, thằng bé nhìn như bị suy dinh dưỡng mặc chiếc áo bông màu lam dày cộp, rõ ràng là một chiếc áo lông nhung nhưng mặc trên người Quyển Quyển lại rộng thùng thình.
Bé vẫn trốn sau chân Chu Hoài Sinh len lén nhìn trộm Lâm Tri Dịch.
Vốn Lâm Tri Dịch muốn tránh ánh mắt lấp lánh của nhóc con, nhưng kiên trì không được hai giây đã chủ động vẫy vẫy tay với bé, Quyển Quyển nhút nhát đi tới, được nửa đường lại bị Chu Hoài Sinh ngăn lại, anh áy náy nói: “Nó bị hen suyễn, cậu lại mặc áo lông, tốt nhất vẫn không nên lại quá gần.”
“Còn nhỏ như vậy sao lại bị hen suyễn?”
Chu Hoài Sinh xoa đầu Quyển Quyển, anh thật sự không muốn nhắc đến, nhưng trông Lâm Tri Dịch rất tò mò, anh cũng chỉ đành trả lời: “Bởi vì sinh non.”
“Sao lại sinh non?”
Chu Hoài Sinh kinh ngạc nhìn Lâm Tri Dịch, anh khó có thể tin được, thậm chí là có phần tức giận hỏi: “Cái gì?”
Lâm Tri Dịch bị phản ứng của anh làm giật mình: “Tôi hỏi Quyển Quyển sao lại sinh non, sao vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Chu Hoài Sinh là, Lâm Tri Dịch vẫn muốn diễn kịch trước mặt Quyển Quyển sao? Tại sao lại sinh non, sao cậu có thể không biết được? Có cần phải giả bộ như cái gì cũng không biết vậy không?
Cho tới bây giờ Chu Hoài Sinh chưa từng nghĩ đến việc gặp lại nhau, mỗi lần gặp lại anh đều giữ khoảng cách hết mức có thể, ngậm miệng không đề cập tới chuyện năm đó.

Anh không trông mong những điều xa vời như Lâm Tri Dịch sẽ quay lại bên cạnh mình, thậm chí còn để Quyển Quyển gọi cậu là chú, mỗi lần nhìn vẻ mặt mất mát của nó tâm anh như muốn nát ra, sao Lâm Tri Dịch lại tuyệt tình như vậy chứ?
Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, Quyển Quyển nghe không hiểu, nhưng Lâm Tri Dịch đã muốn diễn kịch, Chu Hoài Sinh cũng diễn với cậu, không cần thiết phải làm ầm lên, anh nói: “Có lẽ do tôi là beta, người cha còn lại của Quyển Quyển lại là một omega xuất sắc, tôi không thể cung cấp pheromone trấn an em ấy, cho nên mới sinh non."
“Anh là beta à?” Lâm Tri Dịch nghiêng đầu hỏi.
Đến bây giờ Chu Hoài Sinh mới nhận ra điều khác thường.
Hình như Lâm Tri Dịch không phải đang diễn trò.
“Thì ra beta và omega sinh con sẽ dễ bị sinh non.” Lâm Tri Dịch tự nhủ.
Chu Hoài Sinh thử thăm dò hỏi: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không phải là ở bệnh viện sao? Hôm đó đúng lúc Quyển Quyển tái phát cơn hen suyễn."
Lâm Tri Dịch nhíu mày, phản bác: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở quán bar mà anh không nhớ sao? Là anh đụng tôi.”
Chu Hoài Sinh ngơ ngác nhìn Lâm Tri Dịch một hồi lâu, thẳng đến khi Quyển Quyển kéo ống quần anh mới lấy lại được tinh thần, Quyển Quyển ngửa đầu nói: “Cha ơi, muốn uống nước.”
Chu Hoài Sinh bước đến cạnh bàn ăn cầm bình thuỷ và ly nước của Quyển Quyển, tay anh hơi run rẩy, nước vẫy lung tung, Lâm Tri Dịch khó hiểu hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Chu Hoài Sinh cười sượng trân.
“À đúng rồi, người cha còn lại của Quyển Quyển đâu?”
Chu Hoài Sinh bất thình lình nhìn Lâm Tri Dịch, sau khi bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của cậu, cảm xúc mới từ từ bình phục lại, Lâm Tri Dịch quên thật rồi, hình như lại mất trí nhớ lần nữa.
Cùng một người sao lại mất trí nhớ tận hai lần? Chu Hoài Sinh không hiểu được, nhưng anh nghĩ: Đoạn ký ức khủng khiếp như vậy, quên rồi cũng tốt.

Anh đưa ly nước cho Quyển Quyển, lại lấy thuốc hen suyễn dưới bàn trà ra đưa tới tay bé, mới trả lời câu hỏi của Lâm Tri Dịch.
“Ly hôn rồi.” Anh nói.
Giống với lời của tổ hậu cần tổ nói, Lâm Tri Dịch cũng không bất ngờ lắm.
“Sao lại ly hôn?”
Chu Hoài Sinh trầm mặc một lúc, Lâm Tri Dịch ý thức được vấn đề mình hỏi quá riêng tư, vừa định xin lỗi đã nghe thấy Chu Hoài Sinh nói: “Là tôi có lỗi với em ấy, em ấy không muốn sinh con, là tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, sau đó người nhà em ấy tìm đến, em ấy đã theo họ trở về rồi.”
Lâm Tri Dịch nghe mà không hiểu ra sao, chỉ tóm được tám chữ “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn”, hảo cảm mới góp nhặt được nhanh chóng bốc hơi đi mất, cậu nhìn kỹ Chu Hoài Sinh: “Vậy đúng thật là do anh.”
Chu Hoài Sinh cúi đầu, ánh mắt buồn thiu.
Quyển Quyển uống thuốc xong, thấy không ai để ý đến mình thì yên lặng ôm cái ly đến cạnh bàn, nhón chân cố gắng để lên.

Thế nhưng người bé lùn, cánh tay ngắn ngủi cứng ngắc đẩy đẩy, cái ly bắt đầu lung la lung lay, vừa đụng phải cạnh bàn đã rớt xuống, nửa ly nước còn lại đổ hết lên mặt, lên quần áo Quyển Quyển.
Chu Hoài Sinh chưa kịp kéo bé ra.
Cái ly vỡ tan nát dưới chân Quyển Quyển, phát ra tiếng vang chói tai.
Quyển Quyển cúi đầu ngơ ngác nhìn cái ly nhỏ hình gấu của mình, bé không khóc, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được trễ xuống.

Mấy giây sau, bé mếu máo nhìn Chu Hoài Sinh, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Cha, gấu nhỏ bể rồi.”
Chu Hoài Sinh ôm lấy Quyển Quyển, cầm một cái khăn khô nhét vào cổ áo bé, an ủi: “Không sao đâu, ngày mai cha đi mua cho Quyển Quyển một cái ly gấu nhỏ khác nhé.”
“Quyển Quyển làm bể.” Quyển Quyển chôn mặt trong ngực Chu Hoài Sinh, cảm thấy áy náy vì mình làm sai.
“Cũng đâu phải do Quyển Quyển cố ý, có đúng không? Quyển Quyển ngoan không khóc, cái ly rất rẻ, năm cái kẹo que là có thể mua được một cái ly, ngày mai cha sẽ đi mua cho con cái khác, nhé?”
Quyển Quyển thút tha thút thít ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Vậy con sẽ không ăn kẹo que.”
Kẹo que ngọt ngào trong miệng Lâm Tri Dịch tự nhiên hết ngọt.
Cậu ho khan hai tiếng, cười với Quyển Quyển: “Chú mua cho con, con muốn cái ly hình gì?"
“Không muốn.” Quyển Quyển lắc đầu, một lần nữa chôn mặt trong lòng Chu Hoài Sinh, nửa phút sau, vẫn không quên Chu Hoài Sinh dạy mình lễ phép, ngẩng đầu nói với Lâm Tri Dịch: “Cảm ơn chú.”
Quyển Quyển khóc một hồi lại buồn ngủ, Chu Hoài Sinh ôm bé đi rửa mặt rửa chân, sau đó đặt bé lên giường, cởi quần áo bông ra rồi đắp kín mền.
Lâm Tri Dịch ngồi cạnh bàn ăn, cảm thấy có hơi lạnh, nhưng trong phòng khách không có điều hoà.
Chu Hoài Sinh thu xếp tốt Quyển Quyển rồi bước đến bên Lâm Tri Dịch, hỏi cậu: "Còn đau lắm hả? Có thể đi đường được không?"
Lâm Tri Dịch với tay lấy đôi giày da của mình, Chu Hoài Sinh lấy trước một bước cầm tới, giúp Lâm Tri Dịch mang vào, không buộc giây giày.
Lâm Tri Dịch có hơi bức rức, chống cạnh bàn đứng lên, chân trái vừa chạm đất lập tức như có một luồng điện chạy thẳng từ mắt cá chân lên eo và hông, đau đến mức Lâm Tri Dịch phải ngồi xuống một lần nữa.
“Trông có vẻ rất nghiêm trọng, như vậy đi, cậu lên giường nằm, tôi lấy khăn lạnh giúp cậu xoa một lúc.”
“Lên giường?”
“Đêm nay chắc là cậu không đi được rồi, cũng không thể cứ ngồi ở đây được.” Chu Hoài Sinh đưa tay cho cậu, nói: “Không sao đâu, cậu ngủ với Quyển Quyển, tôi sẽ ngủ dưới sàn phòng khách.”

Khoảng cách chỉ có vài bước, Chu Hoài Sinh vốn muốn đỡ Lâm Tri Dịch đi, nhưng tiếng bước chân đi lại quá lớn, trong đêm khuya rất quấy rầy người khác, Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh liếc nhau một cái, Chu Hoài Sinh nói: “Để tôi ôm cậu qua.”
“Tôi ——”
Khoảng cách có mấy bước chân, cõng thì phiền quá.
Lâm Tri Dịch nhớ tới Quyển Quyển bị hen suyễn, vội cởi áo khoác ra, Chu Hoài Sinh cầm lấy treo lên cái móc sau cửa, sau đó mới cúi người ôm ngang Lâm Tri Dịch lên.
Gian phòng bên trong cũng rất ấm áp, Lâm Tri Dịch ngồi bên giường đưa mắt nhìn Chu Hoài Sinh vào phòng vệ sinh giặt khăn mặt.
Chắc là anh ấy cũng đã mệt rồi, một ngày giao bốn mươi đơn, ban đêm còn bị người ta giày vò như vậy, Lâm Tri Dịch có hơi áy náy.
Nhưng mà không hiểu sao chỉ cần ở gần Chu Hoài Sinh, cậu lại có cảm giác ỷ lại, cứ như chắc chắn rằng Chu Hoài Sinh sẽ không bao giờ từ chối cậu.
Sau lưng cậu là một đám chăn phình lên như ngọn núi nhỏ, Lâm Tri Dịch kéo kéo hai lần, khuôn mặt Quyển Quyển mới lộ ra.
Chu Hoài Sinh cầm khăn lạnh đắp lên mắt cá chân Lâm Tri Dịch, sau vài lần, cậu cảm giác được đau đớn giảm rõ rệt.
Chu Hoài Sinh bảo cậu vào chăn, lại nhét thêm cái túi chườm nóng dưới chân cậu.
Lâm Tri Dịch quay người lại nhìn thấy Quyển Quyển đang ngủ say, lông mi thật dài, trông vừa mềm mại vừa nhỏ xíu, cậu thừa dịp Chu Hoài Sinh quay người len lén ôm Quyển Quyển một lát.
Cậu nghe thấy tiếng Chu Hoài Sinh chuyển ghế trong phòng khách, chắc là muốn ghép mấy cái ghế lại với nhau thành giường, Lâm Tri Dịch cảm thấy người này thật kỳ lạ, tại sao tại đối xử tốt với một người xa lạ như vậy?
Lâm Tri Dịch gọi Chu Hoài Sinh: “Để tôi ngủ dưới đất đi, anh là chủ nhân, sao có thể để anh ngủ phòng khách được?"
Chu Hoài Sinh đè cậu lại: “Không có gì đâu, giường chật quá ngủ không ngon, tôi không sợ lạnh, lúc trước ở dưới chân núi tôi ——”
Đột nhiên anh dừng lại.
Lâm Tri Dịch không phát hiện Chu Hoài Sinh khác thường, cậu chỉ chỉ khoảng trống bên cạnh giường: “Mặc dù hẹp nhưng một người ngủ cũng đủ rồi, anh trải giúp tôi đi, tôi ngủ dưới đất cho.”
“Vậy tôi ngủ dưới đất.” Chu Hoài Sinh nói.
Anh vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi trở ra trải chiếu và hai cái mền xuống đất, không nói một lời nằm xuống.
“Chu Hoài Sinh!”
“Ngủ đi, đã muộn rồi.” Chu Hoài Sinh quay lưng đi.
Lâm Tri Dịch tức giận nằm trở về tóm lấy chăn mền, vừa định kiên trì một chút nữa, Quyển Quyển bỗng dưng trở mình, tay nhỏ đụng phải cánh tay Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch nằm yên không dám nhúc nhích.
Cậu cứ tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, giường rất nhỏ, chăn bông dày nặng đã cũ, rèm cửa hoàn toàn không cản được ánh sáng, xung quanh là hai người xa lạ mới gặp vài lần, nhưng cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, cậu còn chưa kịp nghĩ ra lý do tại sao mình lại đến đây đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Chu Hoài Sinh thức dậy trước, anh rón rén đứng dậy khỏi khoảng trống nhỏ hẹp, vừa quay đầu bỗng sững sờ cả người.
Quyển Quyển đang rúc vào ngực Lâm Tri Dịch ngủ say, Lâm Tri Dịch nằm nghiêng, một cánh tay cho Quyển Quyển gối đầu, cánh tay còn lại vòng qua mông bé, tư thế rất tự nhiên.
Chu Hoài Sinh nhìn thấy liền ngẩn người, khom lưng đắp chăn cho bọn họ, sau đó rời khỏi phòng ngủ, vào phòng bếp làm điểm tâm.
Hết chương 6
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hoài Sinh không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là ổng tự thấy vậy thôi, sau này sẽ giải thích..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương