Hồi Ức Sông Nile
-
Chương 11
Buổi dạ tiệc đầy toan tính kết thúc trong tiếng hoan hô chúc mừng hôn sự của pharaon.
Ivy thấy người mình lâng lâng như đang bay. Nàng biết mình say rồi! Cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng, loạng choạng men theo hành lang bước thấp bước cao trở về phòng.
Vừa mở của phòng, bóng đen cao lớn bên trong làm Ivy giật thót một cái.
“Tìm ta có việc gì sao?” rất nhanh nàng lấy lại bình tĩnh hỏi.
“…” Im lặng.
Thấy hắn không nói gì Ivy hơi bực nhưng vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng.
“Có gì để mai nói được không? Ta say rồi, muốn nghỉ ngơi!”
“…” Vẫn Im lặng.
Ivy phát hiện mình đang nói chuyện với kẻ câm, lại mặt dày không chịu buông tha nàng. Bực bội nàng hơi lớn tiếng.
“Ngươi muốn sao?”
“…” Hắn cũng không trả lời.
Mặc dù sợ hắn, nhưng Ivy đang say. Cơn buồn ngủ không cho nàng thời gian nghĩ nhiều. Nàng quyết định mặc kệ hắn, xem hắn như vô hình, hướng thẳng chiếc giường trắng tinh êm ái trèo lên, nhắm mắt… Rất nhanh nàng chìm vào giấc ngủ say.
Cảm nhận hơi thở nàng đều đều, hắn mới bước đến gần. Hắn ghen! Cơn ghen khiến hắn đánh mất lý trí, theo bản năng muốn đến hỏi tội nàng. Nhưng khi nhìn thấy nàng, một lời hắn cũng không nói nổi… Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Từng nét, từng nét được hắn khắc họa tỉ mỉ bằng đôi tay mạnh mẽ nhưng hết sức cưng chiều, vào thật sâu trong tâm trí hắn. Đã từ rất lâu, hằng đêm hắn đều đến căn phòng này, từ khoảng cách nhất định, ngắm nhìn người con gái say ngủ trên giường, bằng ánh mắt say mê như ngắm thứ gì yêu quí nhất trần đời. Chưa bao giờ hắn dám chạm tay vào nàng… Hắn sợ… Sợ nàng phát hiện thì đến đặc quyền này hắn cũng không còn.
Nàng chưa bao giờ biết, hắn yêu nàng đến nhường nào? Nàng không xinh đẹp như Nefertari, không sắc sảo hiểu ý người như Isetnofres, trong tay càng không có quyền thế như Neutmire... Nhưng hắn yêu nàng vô điều kiện, yêu đến điên dại… Chính hắn cũng không rõ lý do. Không biết đã bao nhiêu lần, hắn đấu tranh lý trí muốn đem thân thể kia biến thành của riêng hắn. Tuy nhiên, hắn rất rõ ràng, nàng không giống bất kỳ cô gái nào khác, nàng mang tư tưởng kỳ lạ, nếu hắn làm thế… Hắn sẽ mất nàng mãi mãi. Hắn muốn thân thể kia, nhưng càng muốn hơn là tình yêu của nàng.
Suốt ba năm dành cho nàng sự tôn trọng đặc biệt, để rồi hôm nay trước mặt hắn nàng thân thiết cùng người đàn ông khác. Điều này khiến hắn phát điên, tim hắn đau như hàng vạn mũi kim đâm vào. Nàng thật vô tâm, nàng thật tàn nhẫn.
“Ta phải làm sao mới có được tình yêu của nàng?” hắn than nhẹ.
Ngón tay mân mê vuốt ve đôi môi mọng đỏ của nàng, cúi người xuống áp môi mình lên đó, như trừng phạt việc nàng vô tâm tổn thương hắn.
Ivy cảm nhận sự ướt át từ môi truyền đến, nhồn nhột. Trong vô thức nàng “ưm” một tiếng.
Động thái này khiến ai đó đê mê, hắn tham lam tấn công dữ dội hơn, cắn nhẹ môi nàng khiến răng nàng khẽ mở, nhân cơ hội hắn đem đầu lưỡi chui vào thành lũy mất phòng thủ kia, oanh tạc khắp nơi, trêu chọc cái lưỡi nhỏ của nàng ngông cuồng cùng hắn, khát khao cắn mút mật ngọt từ nàng… Không biết men rượu hay men tình làm hắn say mê ngây ngất… Rất lâu như sợ nàng phát hiện! Hắn miễn cưỡng buông tha nàng. Rời khỏi phòng với nụ cười dịu dàng hiếm thâý…
Sáng hôm sau Ivy tỉnh lại trong tình trạng không nhớ nổi thứ gì, đầu đau nhức… Môi cũng hơi đau… Nàng khó hiểu nghĩ.
“Say rượu nhức đầu thì bình thường, nhưng môi cũng đau đúng là kỳ lạ nha!” Ivy nghiêm túc đưa ra một lý do “Chắc là bị côn trùng cắn”.
Lê tấm thân uể oải bước xuống giường, nàng cẩn thận vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ tẩy đi mùi rượu nồng nặc trên người. Hôm nay, Ivy chọn cho mình một chiếc fulias màu trắng, chéo vai làm tôn lên làn da trắng hồng mềm mại. Ngắm mình trong gương nhẹ nói.
“Cơ thể này phát triển nhanh thật, ra dáng thiếu nữ rồi!”.
Như mỗi buổi sáng, Ivy định ra bờ sông Nile luyện kiếm. Vừa bước khỏi cửa, nàng nhận được lệnh truyền gọi của pharaon. Men theo hành lang dài quen thuộc, nàng dễ dàng đến phòng riêng của User, theo thói quen, tự nhiên đẩy của bước vào không cần thông báo trước.
Trong phòng có ba người, hai người đàn ông thì quá quen thuộc với hành động “vô pháp vô thiên” của nàng. Riêng công nương Henutmire nhìn nàng đầy kinh ngạc cùng giận dữ.
“Vô lễ!”, nàng ta gắt lên.
Thoáng chốc, Ivy cứng đơ. Nàng không biết “vợ sắp cưới” của User cũng ở đây, nếu biết cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám tự tiện xông vào.
Bình tĩnh lại nàng cung kính nói.
“Hạ thần biết tội, nghe lệnh pharaon triệu kiến có việc gấp nên vô ý thất lễ, xin công nương thứ tội.” Mắt không quên hướng hai người đàn ông cầu cứu.
“Vô ý sao? Ngươi thấy ta còn không quỳ xuống hành lễ?”, Henutmire uy quyền ra lệnh.
Ivy dở khóc dở cười với cô công nương đanh đá này, nàng là thuộc hạ riêng của User, ngoài hắn ra thì không ai dám định tội nàng, cô ta tuy thân phận cao quí thật đấy, nhưng có cao hơn pharaon đương triều không? Nàng nhận lỗi là nể mặt lắm rồi còn cố ý làm khó.
Nhìn hai tên chết tiệt kia lần nữa, bọn hắn cười cười nhưng không nói giúp nàng một lời nào? Thấy chết không cứu sao? Đồ bạn tồi.…
Ivy bực bội kéo luôn hai tên “ngồi xem trò vui” xuống nước, khi chưa kịp hiểu câu nói của mình nghiêm trọng như thế nào.
“Thần sợ… Công nương nhận không nổi… Hoàng thượng đã cho phép hạ thần ngoài ngài ra không cần hành lễ với bất kỳ ai …Paser cũng có thể làm chứng.”
Đang xem kịch, bị lôi vào diễn cùng, User và Paser thoáng ngỡ ngàng, mất tự nhiên “nàng thật to gan, mạo nhận thánh ý là tội chết” hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau thầm nghĩ nhưng không ai nói ra.
Henutmire không dám tin vào tai mình. Nhìn nàng ta bề ngoài tầm thường, Lẽ nào???...Thấy không ai nói gì, Ivy biết mình quá đáng rồi, chỉ là trong lúc “bí” quá nói bừa… Chắc không đến nổi phải chết chứ? Bắt đầu căng thẳng, trán cũng rịn vài giọt mồ hôi.
Thái độ lo lắng của nàng, khiến Henutmire hơi nghi ngờ về lời nói kia, xoay sang hỏi Ramesses.
“Ngài thật sự ban cho nàng ta đặc quyền kia sao?”
“Ừ, ta cho phép nàng ta, ngoài ta ra… Không cần quỳ trước bất cứ ai!” Không nhẫn tâm nhìn Ivy lo lắng, User thừa nhận cũng là tuyên bố. Ivy không hiểu ở Ai Cập này, người chỉ cần hành lễ với một mình pharaon chỉ có thể là hoàng phi đương triều, nhưng Paser thì rất rõ ràng. Điều này tương đương User đã phần nào khẳng định nàng chính là hoàng phi của hắn.
Ivy vui mừng khôn xiết, vì nàng thật sự không hề biết đặc quyền kia mang ý nghĩa gì. Lại rất cảm động “tình bạn” của họ có thể vượt qua giai cấp xã hội phong kiến cổ đại này. Nàng ngây thơ nghĩ.
Henutmire cũng hiểu ý của Ramesses. Nhưng nàng không phục, một người tầm thường như nàng ta làm sao có thể?... Không, nàng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra…
***
User lúc này, không còn kiên nhẫn với Henutmire nữa. Sáng nay nàng ta tự dưng chạy đến phòng hắn rồi ở lỳ không chịu đi. Giờ còn to gan khi dễ người-nào-đó trước mặt hắn.
Đoạn hắn lười nhác hướng Henutmire nói.
“Về việc hôn sự nàng có thể trực tiếp đến tìm quan tư tế bàn bạc. Ta còn rất nhiều công việc phải xử lý. Sau này nếu không có lệnh của ta không được tự ý chạy đến đây.”
Henutmire hiểu rõ phòng riêng của pharaon trừ khi được truyền triệu mới được phép vào. Hôm nay, nàng to gan mượn cớ “bàn việc hôn sự” đến đây, với hi vọng được chút ân sủng mưa móc từ người. Ai mà ngờ, gặp hai tên kỳ đà cản mũi. Paser thì không nói làm gì, vì nàng biết quan hệ giữa hắn và pharaon. Nhưng sự xuất hiện của cô gái kia, khiến nàng không khỏi bực bội “giận cá chém thớt”. Không nghĩ đến cô ta lại có đặc quyền cao quý như vậy. Nàng biết, chàng cưới nàng vì quyền lực, nhưng nàng tình nguyện. Từ lúc còn bé, chàng đã như vị thần vĩ đại nhất trong lòng nàng, đời này mong ước lớn nhất của nàng chính là được chàng yêu thương. Ai ngăn trở nàng có được điều đó nàng tuyệt đối không tha thứ.
“Thần thiếp tuân lệnh!” Henutmire nói dịu dàng, bày ra bộ mặt biết lỗi. Nhìn User một cái đầy tình ý, mới miễn cưỡng từng bước rời đi.
Mặc dù không thích Henutmire lắm, nhưng nghe những lời tàn nhẫn của User với vợ mình Ivy không khỏi khó chịu nhíu mày. Đàn ông đế vương điều bạc tình như vậy sao? Khi đã có thứ mình cần sẽ vứt nàng ta sang một bên? Nhìn bóng lưng xinh đẹp cô quạnh kia, Ivy không khỏi chạnh lòng cho số phận người phụ nữ phong kiến… Ivy rất muốn lên tiếng công đạo. Nhưng nghĩ lại, việc can thiệp vào chuyện nhà người khác thì thật vô duyên.
"Thôi, mặc kệ chứ! Nàng đâu có dở hơi mà vì người khác cãi nhau với bạn mình…" nàng thầm nghĩ.
Ivy thấy người mình lâng lâng như đang bay. Nàng biết mình say rồi! Cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng, loạng choạng men theo hành lang bước thấp bước cao trở về phòng.
Vừa mở của phòng, bóng đen cao lớn bên trong làm Ivy giật thót một cái.
“Tìm ta có việc gì sao?” rất nhanh nàng lấy lại bình tĩnh hỏi.
“…” Im lặng.
Thấy hắn không nói gì Ivy hơi bực nhưng vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng.
“Có gì để mai nói được không? Ta say rồi, muốn nghỉ ngơi!”
“…” Vẫn Im lặng.
Ivy phát hiện mình đang nói chuyện với kẻ câm, lại mặt dày không chịu buông tha nàng. Bực bội nàng hơi lớn tiếng.
“Ngươi muốn sao?”
“…” Hắn cũng không trả lời.
Mặc dù sợ hắn, nhưng Ivy đang say. Cơn buồn ngủ không cho nàng thời gian nghĩ nhiều. Nàng quyết định mặc kệ hắn, xem hắn như vô hình, hướng thẳng chiếc giường trắng tinh êm ái trèo lên, nhắm mắt… Rất nhanh nàng chìm vào giấc ngủ say.
Cảm nhận hơi thở nàng đều đều, hắn mới bước đến gần. Hắn ghen! Cơn ghen khiến hắn đánh mất lý trí, theo bản năng muốn đến hỏi tội nàng. Nhưng khi nhìn thấy nàng, một lời hắn cũng không nói nổi… Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Từng nét, từng nét được hắn khắc họa tỉ mỉ bằng đôi tay mạnh mẽ nhưng hết sức cưng chiều, vào thật sâu trong tâm trí hắn. Đã từ rất lâu, hằng đêm hắn đều đến căn phòng này, từ khoảng cách nhất định, ngắm nhìn người con gái say ngủ trên giường, bằng ánh mắt say mê như ngắm thứ gì yêu quí nhất trần đời. Chưa bao giờ hắn dám chạm tay vào nàng… Hắn sợ… Sợ nàng phát hiện thì đến đặc quyền này hắn cũng không còn.
Nàng chưa bao giờ biết, hắn yêu nàng đến nhường nào? Nàng không xinh đẹp như Nefertari, không sắc sảo hiểu ý người như Isetnofres, trong tay càng không có quyền thế như Neutmire... Nhưng hắn yêu nàng vô điều kiện, yêu đến điên dại… Chính hắn cũng không rõ lý do. Không biết đã bao nhiêu lần, hắn đấu tranh lý trí muốn đem thân thể kia biến thành của riêng hắn. Tuy nhiên, hắn rất rõ ràng, nàng không giống bất kỳ cô gái nào khác, nàng mang tư tưởng kỳ lạ, nếu hắn làm thế… Hắn sẽ mất nàng mãi mãi. Hắn muốn thân thể kia, nhưng càng muốn hơn là tình yêu của nàng.
Suốt ba năm dành cho nàng sự tôn trọng đặc biệt, để rồi hôm nay trước mặt hắn nàng thân thiết cùng người đàn ông khác. Điều này khiến hắn phát điên, tim hắn đau như hàng vạn mũi kim đâm vào. Nàng thật vô tâm, nàng thật tàn nhẫn.
“Ta phải làm sao mới có được tình yêu của nàng?” hắn than nhẹ.
Ngón tay mân mê vuốt ve đôi môi mọng đỏ của nàng, cúi người xuống áp môi mình lên đó, như trừng phạt việc nàng vô tâm tổn thương hắn.
Ivy cảm nhận sự ướt át từ môi truyền đến, nhồn nhột. Trong vô thức nàng “ưm” một tiếng.
Động thái này khiến ai đó đê mê, hắn tham lam tấn công dữ dội hơn, cắn nhẹ môi nàng khiến răng nàng khẽ mở, nhân cơ hội hắn đem đầu lưỡi chui vào thành lũy mất phòng thủ kia, oanh tạc khắp nơi, trêu chọc cái lưỡi nhỏ của nàng ngông cuồng cùng hắn, khát khao cắn mút mật ngọt từ nàng… Không biết men rượu hay men tình làm hắn say mê ngây ngất… Rất lâu như sợ nàng phát hiện! Hắn miễn cưỡng buông tha nàng. Rời khỏi phòng với nụ cười dịu dàng hiếm thâý…
Sáng hôm sau Ivy tỉnh lại trong tình trạng không nhớ nổi thứ gì, đầu đau nhức… Môi cũng hơi đau… Nàng khó hiểu nghĩ.
“Say rượu nhức đầu thì bình thường, nhưng môi cũng đau đúng là kỳ lạ nha!” Ivy nghiêm túc đưa ra một lý do “Chắc là bị côn trùng cắn”.
Lê tấm thân uể oải bước xuống giường, nàng cẩn thận vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ tẩy đi mùi rượu nồng nặc trên người. Hôm nay, Ivy chọn cho mình một chiếc fulias màu trắng, chéo vai làm tôn lên làn da trắng hồng mềm mại. Ngắm mình trong gương nhẹ nói.
“Cơ thể này phát triển nhanh thật, ra dáng thiếu nữ rồi!”.
Như mỗi buổi sáng, Ivy định ra bờ sông Nile luyện kiếm. Vừa bước khỏi cửa, nàng nhận được lệnh truyền gọi của pharaon. Men theo hành lang dài quen thuộc, nàng dễ dàng đến phòng riêng của User, theo thói quen, tự nhiên đẩy của bước vào không cần thông báo trước.
Trong phòng có ba người, hai người đàn ông thì quá quen thuộc với hành động “vô pháp vô thiên” của nàng. Riêng công nương Henutmire nhìn nàng đầy kinh ngạc cùng giận dữ.
“Vô lễ!”, nàng ta gắt lên.
Thoáng chốc, Ivy cứng đơ. Nàng không biết “vợ sắp cưới” của User cũng ở đây, nếu biết cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám tự tiện xông vào.
Bình tĩnh lại nàng cung kính nói.
“Hạ thần biết tội, nghe lệnh pharaon triệu kiến có việc gấp nên vô ý thất lễ, xin công nương thứ tội.” Mắt không quên hướng hai người đàn ông cầu cứu.
“Vô ý sao? Ngươi thấy ta còn không quỳ xuống hành lễ?”, Henutmire uy quyền ra lệnh.
Ivy dở khóc dở cười với cô công nương đanh đá này, nàng là thuộc hạ riêng của User, ngoài hắn ra thì không ai dám định tội nàng, cô ta tuy thân phận cao quí thật đấy, nhưng có cao hơn pharaon đương triều không? Nàng nhận lỗi là nể mặt lắm rồi còn cố ý làm khó.
Nhìn hai tên chết tiệt kia lần nữa, bọn hắn cười cười nhưng không nói giúp nàng một lời nào? Thấy chết không cứu sao? Đồ bạn tồi.…
Ivy bực bội kéo luôn hai tên “ngồi xem trò vui” xuống nước, khi chưa kịp hiểu câu nói của mình nghiêm trọng như thế nào.
“Thần sợ… Công nương nhận không nổi… Hoàng thượng đã cho phép hạ thần ngoài ngài ra không cần hành lễ với bất kỳ ai …Paser cũng có thể làm chứng.”
Đang xem kịch, bị lôi vào diễn cùng, User và Paser thoáng ngỡ ngàng, mất tự nhiên “nàng thật to gan, mạo nhận thánh ý là tội chết” hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau thầm nghĩ nhưng không ai nói ra.
Henutmire không dám tin vào tai mình. Nhìn nàng ta bề ngoài tầm thường, Lẽ nào???...Thấy không ai nói gì, Ivy biết mình quá đáng rồi, chỉ là trong lúc “bí” quá nói bừa… Chắc không đến nổi phải chết chứ? Bắt đầu căng thẳng, trán cũng rịn vài giọt mồ hôi.
Thái độ lo lắng của nàng, khiến Henutmire hơi nghi ngờ về lời nói kia, xoay sang hỏi Ramesses.
“Ngài thật sự ban cho nàng ta đặc quyền kia sao?”
“Ừ, ta cho phép nàng ta, ngoài ta ra… Không cần quỳ trước bất cứ ai!” Không nhẫn tâm nhìn Ivy lo lắng, User thừa nhận cũng là tuyên bố. Ivy không hiểu ở Ai Cập này, người chỉ cần hành lễ với một mình pharaon chỉ có thể là hoàng phi đương triều, nhưng Paser thì rất rõ ràng. Điều này tương đương User đã phần nào khẳng định nàng chính là hoàng phi của hắn.
Ivy vui mừng khôn xiết, vì nàng thật sự không hề biết đặc quyền kia mang ý nghĩa gì. Lại rất cảm động “tình bạn” của họ có thể vượt qua giai cấp xã hội phong kiến cổ đại này. Nàng ngây thơ nghĩ.
Henutmire cũng hiểu ý của Ramesses. Nhưng nàng không phục, một người tầm thường như nàng ta làm sao có thể?... Không, nàng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra…
***
User lúc này, không còn kiên nhẫn với Henutmire nữa. Sáng nay nàng ta tự dưng chạy đến phòng hắn rồi ở lỳ không chịu đi. Giờ còn to gan khi dễ người-nào-đó trước mặt hắn.
Đoạn hắn lười nhác hướng Henutmire nói.
“Về việc hôn sự nàng có thể trực tiếp đến tìm quan tư tế bàn bạc. Ta còn rất nhiều công việc phải xử lý. Sau này nếu không có lệnh của ta không được tự ý chạy đến đây.”
Henutmire hiểu rõ phòng riêng của pharaon trừ khi được truyền triệu mới được phép vào. Hôm nay, nàng to gan mượn cớ “bàn việc hôn sự” đến đây, với hi vọng được chút ân sủng mưa móc từ người. Ai mà ngờ, gặp hai tên kỳ đà cản mũi. Paser thì không nói làm gì, vì nàng biết quan hệ giữa hắn và pharaon. Nhưng sự xuất hiện của cô gái kia, khiến nàng không khỏi bực bội “giận cá chém thớt”. Không nghĩ đến cô ta lại có đặc quyền cao quý như vậy. Nàng biết, chàng cưới nàng vì quyền lực, nhưng nàng tình nguyện. Từ lúc còn bé, chàng đã như vị thần vĩ đại nhất trong lòng nàng, đời này mong ước lớn nhất của nàng chính là được chàng yêu thương. Ai ngăn trở nàng có được điều đó nàng tuyệt đối không tha thứ.
“Thần thiếp tuân lệnh!” Henutmire nói dịu dàng, bày ra bộ mặt biết lỗi. Nhìn User một cái đầy tình ý, mới miễn cưỡng từng bước rời đi.
Mặc dù không thích Henutmire lắm, nhưng nghe những lời tàn nhẫn của User với vợ mình Ivy không khỏi khó chịu nhíu mày. Đàn ông đế vương điều bạc tình như vậy sao? Khi đã có thứ mình cần sẽ vứt nàng ta sang một bên? Nhìn bóng lưng xinh đẹp cô quạnh kia, Ivy không khỏi chạnh lòng cho số phận người phụ nữ phong kiến… Ivy rất muốn lên tiếng công đạo. Nhưng nghĩ lại, việc can thiệp vào chuyện nhà người khác thì thật vô duyên.
"Thôi, mặc kệ chứ! Nàng đâu có dở hơi mà vì người khác cãi nhau với bạn mình…" nàng thầm nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook