Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku
-
Chương 96: Ngoại truyện 14: Một ngày đi bụi 2
Lam Thiên và Diệc Phàm ra đến đường lớn, hai đứa nhìn dòng xe cộ tấp nập chạy qua, đứng hít biết bao nhiêu là khói để rồi Lam Thiên muốn hộc máu khi nghe Diệc Phàm hỏi:
- Lam Thiên! Thế bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?
- Không phải cậu lên kế hoạch hết rồi sao?- Lam Thiên hỏi. Đừng có mà đùa, lôi cậu đi mà giờ lại hỏi thế là sao?
- Tớ có lên rồi đó, bỏ nhà ra đi!- Diệc Phàm thản nhiên nói.- Nhưng mà chưa biết đi đâu nha. Tớ có hỏi Cao Văn, nhưng cậu ấy lại gửi cho cái hình kỳ quái. Nhìn chả ra đường lối gì hết.- Diệc Phàm lấy điện thoại cho Lam Thiên xem.
Lam Thiên nheo mắt nhìn tấm hình trên màn hình điện thoại. Cái gì đây? Bản đồ truy tìm kho báu. Tên Cao Văn đó nghiện game đến mất nhập rồi sao? Nhưng nó có vẻ giống bản đồ thành phố, mấy cái điểm chữ X này có lẽ là một địa điểm nào đó. Có lẽ nên thử đi theo xem sao?
- Này, Diệc Phàm...Người đâu nữa rồi?
- Tớ đón taxi rồi nè!- Diệc Phàm đứng cạnh một chiếc taxi vẫy tay cười nói.
Lam Thiên vội kéo cậu lại hỏi nhỏ:
- Cậu có đem tiền không mà đòi đi taxi?
- Tớ có nè!- Diệc Phàm cầm mấy cái thẻ ra nói.- Trước khi đi tớ chôm của ba ba đó. Mật khẩu là sinh nhật của mẹ.
Lam Thiên nhìn Diệc Phàm chằm chằm. Chuẩn bị kĩ càng rồi đấy nhỉ? Thôi kệ, may mà taxi ở đây có quẹt thẻ. Đợi đến chỗ có máy ATM rút tiền mặt vẫn tốt hơn.
- Bác ơi! Đưa bọn cháu đến địa điểm này được không ạ?- Lam Thiên chỉ điểm chữ X gần nhất với bọn họ.
- Ô. Các cháu chơi truy tìm kho báu à? Để bác đưa đi.- Bác lái xe hiền từ nói.
Địa điểm dừng chân đầu tiên của họ chính là khu giải trí. Khỏi phải nói, người vui nhất là Diệc Phàm. Thật không hiểu nổi là cậu có ý thức được mình đang bỏ nhà ra đi hay không nữa?
Cùng lúc đó, trong một căn phòng sáng sủa, một cậu nhóc tóc đen với nét mặt giảo hoạt đang chơi ô chữ, đầu cậu lắc lư theo điệu nhạc nhịp nhàng từ headphone. Ai, hôm nay chắc Lam Thiên và Diệc Phàm sẽ chơi vui lắm đây. Bất quá, Cao Văn cậu không có hứng thú tham gia.
Hai cậu đứng trước cổng khu giải trí, Lam Thiên móc túi lấy tiền mua vé vào cửa. Hồi nãy trên đường có rút ít tiền. Diệc Phàm hứng phấn nháo nhào chạy quanh hết chơi trò này đến trò khác.Dư năng lượng. Lam Thiên thì chỉ ngồi yên một chỗ dưới gốc cây rợp bóng mát trong khu giải trí, cậu mệt, cậu lười, ngồi một chỗ vẫn tốt nhất.
- Lam Thiên! Lam Thiên!
Lam Thiên vừa chợp mắt không bao lâu thì đã nghe tiếng gọi thất thanh của Diệc Phàm. Gì nữa đây? Lại gây chuyện rồi sao?
Lam Thiên chạy theo hướng của tiếng kêu và bắt gặp Diệc Phàm đang nằm trong vòng vây của toán học sinh cấp ba. Lam Thiên vỗ vào mặt, lấy khí thế bước tới:
- Các anh sao lại bắt nạt cậu ấy?
- Nó dám trêu chọc bọn tao!- Một tên bặm trợn nói.
Diệc Phàm thấy Lam Thiên tới vội núp sau lưng cậu nhỏ giọng mà nói ai cũng đều nghe được.
- Tớ chỉ nói bọn họ trông giống gấu thôi mà!
Lam Thiên nhìn lại đám người, đầu gật gật tỏ vẻ đồng ý, sau đó là ra vẻ dặn dò Diệc Phàm:
- Dù nghĩ vậy cũng không được nói ra. Mặc dù bọn họ trông giống thế nhưng không phải là gấu hiểu chưa?
Một đám người vây quanh nghe cậu nói thế cười lớn. Đám học sinh cấp ba mặt đỏ lên vì giận, bọn chúng xông tới toan bắt lấy hai cậu. Lam Thiên kéo tay Diệc Phàm, bàn chân tặng cho mỗi người trong dắm ấy một dấu giày sau đó kéo Diệc Phàm chạy vọt đi. Nói sao thì mình cậu cũng không thể chống lại một đám gấu được.
Hai cậu chạy ra khỏi khu giải trí, Lam Thiên kéo Diệc Phàm chạy theo hướng mà mình nhớ, một địa điểm trên tấm hình mà Cao Văn đưa cho. Thấy cũng chạy khá xa Lam Thiên mới giảm tốc độ, đến khi cậu quay đầu lại thì Diệc Phàm như con diều giấy bay trong gió, hai mắt loạn lên.
- Ổn chứ?- Lam Thiên vỗ mặt cậu hỏi.
- Ổn...ổn...chết...liền.
- Vậy chết đi!- Lam Thiên tàn nhẫn nói.
Sau khi Diệc Phàm bình phục, hai cậu cùng đi tới điểm X tiếp trên bản đồ. Hai cậu dừng chân trước một phòng khám...
- Sao lại là phòng khám?- Lam Thiên khó hiểu. Hai cậu đẩy cửa bước vào.
- Hoan nghênh.- Giọng nam trầm ấm vang lên. - Hể? Sao hai cháu lại ở đây?
- Chú Thiên Minh? Đây là phòng khám của chú?- Lam Thiên hỏi.
- Phải. Cháu cũng khám ở đây một lần rồi mà. À, cũng đã năm sáu năm rồi chắc cháu chẳng nhớ nữa. Nhưng sao hôm nay lại đến vậy?- Thiên Minh hỏi.- Hai đứa trông có vẻ mệt mỏi, vào ngồi nghỉ đi!
- Được ạ!- Hai cậu đáp.
Thiên Minh lấy ít bánh và nước cho hai cậu. Diệc Phàm nhai bánh ngấu nghiến còn Lam Thiên chỉ uống cốc nước. Hai cậu ngồi chơi một lát thì có bệnh nhân đến khám, hình như là bệnh nhân đã hẹn trước, khá đông nên có vẻ Thiên Minh không xoay sở được. Lam Thiên và Diệc Phàm cũng phụ giúp một chút. Lam Thiên cũng biết chút kiến thức y học nên có thể giúp lấy thuốc. Nhưng có lẽ bệnh nhân đáng chú ý nhất là một đứa trẻ bốn tuổi nhưng lại gầy ốm được mẹ cẩn thận bồng bế.
Sau khi phòng khám hết bệnh nhân, Diệc Phàm mới tò mò hỏi:
- Chú Thiên Minh! Đứa trẻ ấy bị sao mà ốm vậy?
- Nó bị bệnh tim. Nhưng gia đình không đủ tiền phẫu thuật. Hiện tại chú cũng chỉ duy trì được một thời gian thôi. Đứa trẻ ấy cũng thật đáng thương, không cha, mẹ đơn thân thì sao mà lo nổi số tiền lớn ấy chứ.
- Sao lại không có cha?- Diệc Phàm hỏi.
- Chuyện này rất phức tạp, nói tóm lại là cha đứa bé bỏ rơi mẹ con họ.
- Thật xấu xa!- Diệc Phàm căm giận nói.
- Thế mới nói hai đứa thật may mắn đó, có hai ông bố tốt nhất trên đời. À, mà lần này ra ngoài có nói với ba mẹ chưa đấy?- Thiên Minh nhướng mày hỏi.
- Cháu bỏ nhà ra đi!- Diệc Phàm chu môi nói.- Ba ba rất xấu!
- Không phải chứ? Chú thừa nhận là Kiến Hàm là hồ ly nhưng không xấu.
- Thật xấu mà. Chú chưa sống với ba ba nên mới không biết đâu.
- Lam Thiên, cháu thấy sao?
- Tên hồ ly ấy thì xấu từ trong ra ngoài rồi.- Lam Thiên lạnh nhạt nói một câu bình.
- Ha ha. Có lẽ đúng nha. Nhưng mà cháu có thấy bao giờ Kiến Hàm bỏ mặc cháu không? Với đứa nhóc hiếu động như cháu thì bảo mẫu như Lam Thiên chưa đủ để lau dọn hậu quả đâu.- Thiên Minh cười nói. Ai, hội phó một thời được người người kính trọng, phong lưu hào hoa lại bị con trai nói như thế thì thật là...
- Chú toàn bênh vực cho ba ba thôi! Không chơi với chú nữa, cháu tiếp tục con đường bỏ nhà ra đi của mình, nhất định sẽ không trở về đâu!- Diệc Phàm phồng má nói rồi kéo tay Lam Thiên đi. Đừng tưởng nói như vậy cậu sẽ nghĩ ba ba tốt.
Ra bên ngoài, đến lượt Lam Thiên hỏi:
- Giờ đi đâu nữa đây?
- Chỗ này!- Diệc Phàm chỉ vào chữ X xa nhất.
- Cậu chắc chứ?- Lam Thiên hỏi. Xem ra là quyết định theo cảm tính.
- Ừm.- Diệc Phàm gật đầu chắc nịch.
- Bắt xe rồi đi!
Hai cậu lần này lại chen lấn trong xe buýt, chiếc xe chạy rất lâu rất lâu đến chạm xe cuối cùng. Lam Thiên thấy xung quanh trống vắng liền hỏi thử bác lái xe:
- Bác ơi! Chữ X nằm ở đây sao?
- Không! Các cháu phải đi một đoạn nữa.
Hai cậu xuống xe, Lam Thiên nhìn tấm hình nhíu mày, trạm xe là dấu chấm, vậy phải đi chừng...ừm một hai km nữa.
Và sau đó...
Cái quái gì thế này? Rốt cuộc Cao Văn muốn các cậu tìm cái gì trong rừng cây. Phải, trước mắt các cậu chính là một rừng cây, một rừng cây xanh rậm rạp. Lam Thiên và Diệc Phàm thử đi vào rừng cây, vừa đi vừa đánh dấu, bất chợt trong rừng cây vang lên tiếng nói:
- Tại sao mình phải làm việc này chứ? Đường đường là một đại thiếu gia oai phong lẫm liệt giờ phải đi hái nấm. Công đạo ở đâu!
- Thật vất vả nha. Nhưng hình như toàn nấm độc thì phải?- Diệc Phàm không biết xuất hiện lúc nào ngồi xổm nhìn giỏ nấm của chàng trai mặc quần dài, áo phông, gương mặt điển trai với mái tóc nhuộm hai màu- kẻ vừa mới đòi công đạo.
- A.- Chàng trai đó giật bắn người hét lên kinh sợ.
- Ồn ào.- Lam Thiên vươn chân đá vào mông chàng trai làm cậu ngã chổng mông xuống đất. Sau đó, Lam Thiên kéo Diệc Phàm đứng dậy nói.- Cẩn thận một chút. Mấy cái đó không ngon đâu.
- Cái này tớ biết mà. Ba ba có nói cho tớ biết. Thế mà anh này con hái, không lẽ mang đi hại người. Nếu thế chúng ta phải báo cảnh sát mới được.- Diệc Phàm suy diễn một hồi rồi nói.
- Ai hại người? Ai biết nó là nấm độc đâu?- Chàng trai nhảy dựng lên nói.- Ánh mắt đó là thế nào? Dám khinh thường anh mày sao?
- Ngốc thật!- Hai cậu đồng thành nói.
- Hừ! Hai nhóc từ đâu mà dám tới đây? Cho mà biết anh đây là chủ khu rừng này! Khôn hồn thì ngoan ngoãn đi!- Chàng trai thẹn quá kiếm cớ ra oai.
- Không có tên chủ nào mà ngồi đây tự hái nấm cả. Làm công thì nhận là làm công đi.- Lam Thiên khinh thường nhìn chàng trai.
- Tên nhóc kia! Ông đây nhịn hết nổi rồi!- Chàng trai nhào tới toan bắt lấy Lam Thiên.
- Ngu ngốc.- Lam Thiên né tránh nhảy lên đạp trên lưng chàng trai. Cậu ta được dịp cạp đất.
- Thân thủ khá lắm! Không tệ.- Từ trong lùm cây, người đàn ông có mái tóc cam mặc âu phục xuất hiện. Người đàn ông nhìn Lam Thiên thoáng giật mình. Ánh mắt đó...giống với...- Cháu tên gì?
- Hửm? Sao tôi phải nói.- Lam Thiên khó chịu nói. Cậu không có thiện cảm với người này.
- Xâm phạm vào nhà của nơi ở của người khác chẳng lẽ không nói được cái tên sao?- Người đàn ông không vì thái độ của cậu mà tỏ fa khó chịu, nụ cười trên khuôn mắt càng thêm đậm.
- Hàn Lam Thiên.- Lam Thiên lạnh nhạt nói. Mắt không thèm nhìn người đàn ông một cái.
Quả nhiên là vậy. Người đàn ông thầm nghĩ.
- Nè, Vũ Tuấn
- Lam Thiên! Thế bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?
- Không phải cậu lên kế hoạch hết rồi sao?- Lam Thiên hỏi. Đừng có mà đùa, lôi cậu đi mà giờ lại hỏi thế là sao?
- Tớ có lên rồi đó, bỏ nhà ra đi!- Diệc Phàm thản nhiên nói.- Nhưng mà chưa biết đi đâu nha. Tớ có hỏi Cao Văn, nhưng cậu ấy lại gửi cho cái hình kỳ quái. Nhìn chả ra đường lối gì hết.- Diệc Phàm lấy điện thoại cho Lam Thiên xem.
Lam Thiên nheo mắt nhìn tấm hình trên màn hình điện thoại. Cái gì đây? Bản đồ truy tìm kho báu. Tên Cao Văn đó nghiện game đến mất nhập rồi sao? Nhưng nó có vẻ giống bản đồ thành phố, mấy cái điểm chữ X này có lẽ là một địa điểm nào đó. Có lẽ nên thử đi theo xem sao?
- Này, Diệc Phàm...Người đâu nữa rồi?
- Tớ đón taxi rồi nè!- Diệc Phàm đứng cạnh một chiếc taxi vẫy tay cười nói.
Lam Thiên vội kéo cậu lại hỏi nhỏ:
- Cậu có đem tiền không mà đòi đi taxi?
- Tớ có nè!- Diệc Phàm cầm mấy cái thẻ ra nói.- Trước khi đi tớ chôm của ba ba đó. Mật khẩu là sinh nhật của mẹ.
Lam Thiên nhìn Diệc Phàm chằm chằm. Chuẩn bị kĩ càng rồi đấy nhỉ? Thôi kệ, may mà taxi ở đây có quẹt thẻ. Đợi đến chỗ có máy ATM rút tiền mặt vẫn tốt hơn.
- Bác ơi! Đưa bọn cháu đến địa điểm này được không ạ?- Lam Thiên chỉ điểm chữ X gần nhất với bọn họ.
- Ô. Các cháu chơi truy tìm kho báu à? Để bác đưa đi.- Bác lái xe hiền từ nói.
Địa điểm dừng chân đầu tiên của họ chính là khu giải trí. Khỏi phải nói, người vui nhất là Diệc Phàm. Thật không hiểu nổi là cậu có ý thức được mình đang bỏ nhà ra đi hay không nữa?
Cùng lúc đó, trong một căn phòng sáng sủa, một cậu nhóc tóc đen với nét mặt giảo hoạt đang chơi ô chữ, đầu cậu lắc lư theo điệu nhạc nhịp nhàng từ headphone. Ai, hôm nay chắc Lam Thiên và Diệc Phàm sẽ chơi vui lắm đây. Bất quá, Cao Văn cậu không có hứng thú tham gia.
Hai cậu đứng trước cổng khu giải trí, Lam Thiên móc túi lấy tiền mua vé vào cửa. Hồi nãy trên đường có rút ít tiền. Diệc Phàm hứng phấn nháo nhào chạy quanh hết chơi trò này đến trò khác.Dư năng lượng. Lam Thiên thì chỉ ngồi yên một chỗ dưới gốc cây rợp bóng mát trong khu giải trí, cậu mệt, cậu lười, ngồi một chỗ vẫn tốt nhất.
- Lam Thiên! Lam Thiên!
Lam Thiên vừa chợp mắt không bao lâu thì đã nghe tiếng gọi thất thanh của Diệc Phàm. Gì nữa đây? Lại gây chuyện rồi sao?
Lam Thiên chạy theo hướng của tiếng kêu và bắt gặp Diệc Phàm đang nằm trong vòng vây của toán học sinh cấp ba. Lam Thiên vỗ vào mặt, lấy khí thế bước tới:
- Các anh sao lại bắt nạt cậu ấy?
- Nó dám trêu chọc bọn tao!- Một tên bặm trợn nói.
Diệc Phàm thấy Lam Thiên tới vội núp sau lưng cậu nhỏ giọng mà nói ai cũng đều nghe được.
- Tớ chỉ nói bọn họ trông giống gấu thôi mà!
Lam Thiên nhìn lại đám người, đầu gật gật tỏ vẻ đồng ý, sau đó là ra vẻ dặn dò Diệc Phàm:
- Dù nghĩ vậy cũng không được nói ra. Mặc dù bọn họ trông giống thế nhưng không phải là gấu hiểu chưa?
Một đám người vây quanh nghe cậu nói thế cười lớn. Đám học sinh cấp ba mặt đỏ lên vì giận, bọn chúng xông tới toan bắt lấy hai cậu. Lam Thiên kéo tay Diệc Phàm, bàn chân tặng cho mỗi người trong dắm ấy một dấu giày sau đó kéo Diệc Phàm chạy vọt đi. Nói sao thì mình cậu cũng không thể chống lại một đám gấu được.
Hai cậu chạy ra khỏi khu giải trí, Lam Thiên kéo Diệc Phàm chạy theo hướng mà mình nhớ, một địa điểm trên tấm hình mà Cao Văn đưa cho. Thấy cũng chạy khá xa Lam Thiên mới giảm tốc độ, đến khi cậu quay đầu lại thì Diệc Phàm như con diều giấy bay trong gió, hai mắt loạn lên.
- Ổn chứ?- Lam Thiên vỗ mặt cậu hỏi.
- Ổn...ổn...chết...liền.
- Vậy chết đi!- Lam Thiên tàn nhẫn nói.
Sau khi Diệc Phàm bình phục, hai cậu cùng đi tới điểm X tiếp trên bản đồ. Hai cậu dừng chân trước một phòng khám...
- Sao lại là phòng khám?- Lam Thiên khó hiểu. Hai cậu đẩy cửa bước vào.
- Hoan nghênh.- Giọng nam trầm ấm vang lên. - Hể? Sao hai cháu lại ở đây?
- Chú Thiên Minh? Đây là phòng khám của chú?- Lam Thiên hỏi.
- Phải. Cháu cũng khám ở đây một lần rồi mà. À, cũng đã năm sáu năm rồi chắc cháu chẳng nhớ nữa. Nhưng sao hôm nay lại đến vậy?- Thiên Minh hỏi.- Hai đứa trông có vẻ mệt mỏi, vào ngồi nghỉ đi!
- Được ạ!- Hai cậu đáp.
Thiên Minh lấy ít bánh và nước cho hai cậu. Diệc Phàm nhai bánh ngấu nghiến còn Lam Thiên chỉ uống cốc nước. Hai cậu ngồi chơi một lát thì có bệnh nhân đến khám, hình như là bệnh nhân đã hẹn trước, khá đông nên có vẻ Thiên Minh không xoay sở được. Lam Thiên và Diệc Phàm cũng phụ giúp một chút. Lam Thiên cũng biết chút kiến thức y học nên có thể giúp lấy thuốc. Nhưng có lẽ bệnh nhân đáng chú ý nhất là một đứa trẻ bốn tuổi nhưng lại gầy ốm được mẹ cẩn thận bồng bế.
Sau khi phòng khám hết bệnh nhân, Diệc Phàm mới tò mò hỏi:
- Chú Thiên Minh! Đứa trẻ ấy bị sao mà ốm vậy?
- Nó bị bệnh tim. Nhưng gia đình không đủ tiền phẫu thuật. Hiện tại chú cũng chỉ duy trì được một thời gian thôi. Đứa trẻ ấy cũng thật đáng thương, không cha, mẹ đơn thân thì sao mà lo nổi số tiền lớn ấy chứ.
- Sao lại không có cha?- Diệc Phàm hỏi.
- Chuyện này rất phức tạp, nói tóm lại là cha đứa bé bỏ rơi mẹ con họ.
- Thật xấu xa!- Diệc Phàm căm giận nói.
- Thế mới nói hai đứa thật may mắn đó, có hai ông bố tốt nhất trên đời. À, mà lần này ra ngoài có nói với ba mẹ chưa đấy?- Thiên Minh nhướng mày hỏi.
- Cháu bỏ nhà ra đi!- Diệc Phàm chu môi nói.- Ba ba rất xấu!
- Không phải chứ? Chú thừa nhận là Kiến Hàm là hồ ly nhưng không xấu.
- Thật xấu mà. Chú chưa sống với ba ba nên mới không biết đâu.
- Lam Thiên, cháu thấy sao?
- Tên hồ ly ấy thì xấu từ trong ra ngoài rồi.- Lam Thiên lạnh nhạt nói một câu bình.
- Ha ha. Có lẽ đúng nha. Nhưng mà cháu có thấy bao giờ Kiến Hàm bỏ mặc cháu không? Với đứa nhóc hiếu động như cháu thì bảo mẫu như Lam Thiên chưa đủ để lau dọn hậu quả đâu.- Thiên Minh cười nói. Ai, hội phó một thời được người người kính trọng, phong lưu hào hoa lại bị con trai nói như thế thì thật là...
- Chú toàn bênh vực cho ba ba thôi! Không chơi với chú nữa, cháu tiếp tục con đường bỏ nhà ra đi của mình, nhất định sẽ không trở về đâu!- Diệc Phàm phồng má nói rồi kéo tay Lam Thiên đi. Đừng tưởng nói như vậy cậu sẽ nghĩ ba ba tốt.
Ra bên ngoài, đến lượt Lam Thiên hỏi:
- Giờ đi đâu nữa đây?
- Chỗ này!- Diệc Phàm chỉ vào chữ X xa nhất.
- Cậu chắc chứ?- Lam Thiên hỏi. Xem ra là quyết định theo cảm tính.
- Ừm.- Diệc Phàm gật đầu chắc nịch.
- Bắt xe rồi đi!
Hai cậu lần này lại chen lấn trong xe buýt, chiếc xe chạy rất lâu rất lâu đến chạm xe cuối cùng. Lam Thiên thấy xung quanh trống vắng liền hỏi thử bác lái xe:
- Bác ơi! Chữ X nằm ở đây sao?
- Không! Các cháu phải đi một đoạn nữa.
Hai cậu xuống xe, Lam Thiên nhìn tấm hình nhíu mày, trạm xe là dấu chấm, vậy phải đi chừng...ừm một hai km nữa.
Và sau đó...
Cái quái gì thế này? Rốt cuộc Cao Văn muốn các cậu tìm cái gì trong rừng cây. Phải, trước mắt các cậu chính là một rừng cây, một rừng cây xanh rậm rạp. Lam Thiên và Diệc Phàm thử đi vào rừng cây, vừa đi vừa đánh dấu, bất chợt trong rừng cây vang lên tiếng nói:
- Tại sao mình phải làm việc này chứ? Đường đường là một đại thiếu gia oai phong lẫm liệt giờ phải đi hái nấm. Công đạo ở đâu!
- Thật vất vả nha. Nhưng hình như toàn nấm độc thì phải?- Diệc Phàm không biết xuất hiện lúc nào ngồi xổm nhìn giỏ nấm của chàng trai mặc quần dài, áo phông, gương mặt điển trai với mái tóc nhuộm hai màu- kẻ vừa mới đòi công đạo.
- A.- Chàng trai đó giật bắn người hét lên kinh sợ.
- Ồn ào.- Lam Thiên vươn chân đá vào mông chàng trai làm cậu ngã chổng mông xuống đất. Sau đó, Lam Thiên kéo Diệc Phàm đứng dậy nói.- Cẩn thận một chút. Mấy cái đó không ngon đâu.
- Cái này tớ biết mà. Ba ba có nói cho tớ biết. Thế mà anh này con hái, không lẽ mang đi hại người. Nếu thế chúng ta phải báo cảnh sát mới được.- Diệc Phàm suy diễn một hồi rồi nói.
- Ai hại người? Ai biết nó là nấm độc đâu?- Chàng trai nhảy dựng lên nói.- Ánh mắt đó là thế nào? Dám khinh thường anh mày sao?
- Ngốc thật!- Hai cậu đồng thành nói.
- Hừ! Hai nhóc từ đâu mà dám tới đây? Cho mà biết anh đây là chủ khu rừng này! Khôn hồn thì ngoan ngoãn đi!- Chàng trai thẹn quá kiếm cớ ra oai.
- Không có tên chủ nào mà ngồi đây tự hái nấm cả. Làm công thì nhận là làm công đi.- Lam Thiên khinh thường nhìn chàng trai.
- Tên nhóc kia! Ông đây nhịn hết nổi rồi!- Chàng trai nhào tới toan bắt lấy Lam Thiên.
- Ngu ngốc.- Lam Thiên né tránh nhảy lên đạp trên lưng chàng trai. Cậu ta được dịp cạp đất.
- Thân thủ khá lắm! Không tệ.- Từ trong lùm cây, người đàn ông có mái tóc cam mặc âu phục xuất hiện. Người đàn ông nhìn Lam Thiên thoáng giật mình. Ánh mắt đó...giống với...- Cháu tên gì?
- Hửm? Sao tôi phải nói.- Lam Thiên khó chịu nói. Cậu không có thiện cảm với người này.
- Xâm phạm vào nhà của nơi ở của người khác chẳng lẽ không nói được cái tên sao?- Người đàn ông không vì thái độ của cậu mà tỏ fa khó chịu, nụ cười trên khuôn mắt càng thêm đậm.
- Hàn Lam Thiên.- Lam Thiên lạnh nhạt nói. Mắt không thèm nhìn người đàn ông một cái.
Quả nhiên là vậy. Người đàn ông thầm nghĩ.
- Nè, Vũ Tuấn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook